Chương 47: Yêu hận.
Giang Đình
08/03/2023
Xe cảnh sát lao qua những giàn hoa đến cánh đồng rộng mở. Mùa xuân đã đến, tiếng chim hót ngày càng gần.
Seattle là thành phố gần biển, nơi có nhiều loài chim biển làm tổ và sinh sản vào mùa xuân. Từng đàn cánh trắng lướt qua màn trời xanh, dừng lại trên bãi cát vàng. Thủy triều ập vào bờ đẩy cát mịn chất thành đống. Dưới những lớp sỏi này, trứng của các loài chim biển được che phủ kỹ lưỡng và ngay khi thời tiết ấm hơn, sự sống mới sẽ phá vỏ mà ra.
Cột mốc màu lam nhấp nháy trên bảng điều hướng càng ngày càng gần, cuối cùng xe cảnh sát cũng dừng lại trước nhà kho bỏ hoang của một nhà hàng ven biển. Chàng thanh niên vội vàng xuống xe, mặc kệ gió biển thổi tóc mái rối tung, chỉ vào nhà kho và nói —
"Ở đó! Ở ngay đó!"
FBI được trang bị súng ống đầy đủ bao vây toàn bộ nhà kho ngay lập tức. Cửa khóa chặt, đội trưởng gõ cửa hai lần nhưng không ai trả lời, bên trong cũng không có âm thanh nào, đội trưởng thầm cắn răng, ra lệnh: "Phá cửa!"
Súng ngắn nổ tung cánh cổng sắt kiên cố. Mọi thứ giống như một bộ phim quay chậm chiếu lại, khoảnh khắc cánh cửa rào ngã xuống đất, một tiếng nổ dữ dội vang lên, bờ biển dưới chân rung chuyển kịch liệt!
Người thanh niên đứng gần xe cảnh sát cách đó không xa chỉ kịp trợn mắt, ngọn lửa đáng sợ đã bùng nổ thành một đám mây đỏ khổng lồ, nuốt chửng nhà kho ngay tức khắc, căn nhà bị san thành bình địa trong chốc lát!
Luồng khí tác động mạnh hất văng người thanh niên ngay lập tức, chiếc xe phía sau lật 360 độ lên không trung và đâm sầm xuống bãi đất bằng phía sau. Làn sóng khí mang theo cát đá dữ dội, người thanh niên ngã xuống đất cảm thấy mình như bị cạo một lớp da khỏi lưng, sau đó hơi nóng thiêu đốt do ngọn lửa sinh ra trực tiếp đánh vào da đầu, những tia lửa rải rác vỡ tan như đạn pháo nện vào kế bên, lúc này tiếng gào thét điên cuồng của các viên cảnh sát vọng bên tai.
– Sao lại như thế?
Thanh niên ngơ ngác nằm trên đất, chỉ thấy mặt và đỉnh đầu đau rát, trán bị cát đá phá đến chảy máu. Thanh niên kinh hoàng nhìn nhà kho đổ sập, một cảnh tượng như luyện ngục hiện ra trước mắt –
Xác của các cảnh sát bị vụ nổ làm nát bét nằm la liệt khắp nơi, trên bãi cát trắng mịn sạch sẽ nhuốm màu đỏ trinh nữ. Ngọn lửa thiêu đốt bốc lên những cột khói đen ngút trời, bầu trời không còn trong xanh nữa mà bẩn thỉu như một tấm giẻ rách.
"Allison —" Thanh niên gào thét đừng dậy chạy về phía nhà kho nhưng bị cảnh sát đằng sau chặn lại.
Thanh niên vẫn vùng vẫy hét lên: "Allison! Allison!"
Viên cảnh sát dùng hết sức kéo cơ thể thanh niên lại: "Đừng đi qua! Không biết còn nổ không, rất nguy hiểm!"
Thanh niên rớt nước mắt: "Cô ấy ở bên trong! Cô ấy còn đang ở bên trong!"
Cảnh tượng thê thảm trước mắt cũng khiến viên cảnh sát tức giận: "Chẳng lẽ tôi không biết sao! Ồn ào cái gì! Đồng đội của chúng tôi bị nổ chết cả rồi! Cậu cho rằng chỉ có mình cô ấy chết sao!" Anh ta run rẩy chỉ vào những phần tay chân đã cụt, "Cậu muốn chết thì chết một mình đi! Khi không bỏ nhiều mạng như thế cậu cho rằng chúng tôi chấp nhận được hả!"
Thanh niên mất sức quỳ xuống cát, đau khổ che mặt, nước mắt chảy từ khe ngón tay xuống.
Chỉ huy FBI bước tới, nắm cổ áo, đấm vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Nếu không có cô gái nào trong nhà kho, tôi sẽ chôn cậu với tất cả đồng đội của mình! Cậu đưa chúng tôi đến đây, nếu không tìm được thi thể cô gái kia, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!"
Anh ta âm trầm nhìn người thanh niên bị đánh nằm trên đất, ra lệnh cho cảnh sát xung quanh còng tay lại: "Đưa cậu ta vào xe! Báo đội cứu hỏa và đội cấp cứu tới đây! Ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức!"
Tiếng thủy triều nhỏ dần, tiếng còi cảnh sát chói tai phá gió, âm thanh kéo dài như giáng xuống nhân gian một khúc bi ca.
"Sao lại vậy? Sao lại làm như vậy?" Lâm Tuyết Trì không tin được.
Dụ Giang lên tiếng: "Ta chẳng làm gì cả, Tuyết Trì, cửa sắt kia là thiết bị mở khóa bằng giọng nói, nếu là giọng của ta thì sẽ mở ra không có chuyện gì nhưng nếu là người khác thì sẽ nổ ngay."
Lâm Tuyết Trì nắm cổ áo gã: "Ông có biết như thế sẽ chết bao nhiêu người không?"
Dụ Giang bình tĩnh nhìn anh: "Em cũng biết sẽ chết rất nhiều người, em hứa với ta điều gì em còn nhớ không? Giết Briden em sẽ ở lại cạnh ta. Nhưng sao? Em cho người đi tìm cảnh sát chỉ vì một cô gái, một cô gái không có bất kỳ quan hệ gì với em, em không tiếc báo cảnh sát đưa cả bản thân mình vào. Tuyết Trì, không phải ta giết những người kia, là em, em có thể đến nói chuyện với ta về cô gái đó, ta đã nói rồi, giữa chúng ta có thể thương lượng bất kỳ chuyện gì. Nhưng hết lần này đến lần khác em lại chọn con đường này."
Hai tay Lâm Tuyết Trì đầy mồ hôi lạnh: "Ông... ông quả thực là vô lý!"
"Không phải ta không thể nói lý, là em phản bội ta, Tuyết Trì." Dụ Giang lạnh lùng tàn nhẫn: "Chỉ cần em nói chuyện với ta đàng hoàng ta sẽ thả cô gái đó, tìm người thôi miên là cô ta sẽ quên tất cả, cũng sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện gì, như vậy không tốt sao? Nhưng em phản bội ta hết lần này đến lần khác, dẫn cảnh sát tới đó, kết cục thảm thiết này là một tay em tạo ra."
"Không, không phải tôi!" Lâm Tuyết Trì hoảng loạn lắc đầu.
Dụ Giang mỉm cười: "Em biết FBI sẽ nghĩ gì không? Họ không thể tìm thấy thi thể Allison trong nhà kho, vì Allison vốn không ở trong đó. Nhưng sinh viên pháp y đó, cậu ta dẫn cảnh sát đến và xảy ra vụ nổ, chết nhiều người, nếu cảnh sát không tìm thấy thi thể sẽ nghi ngờ cậu ta tự biên tự diễn, để điều tra ta cậu bé này đã làm nhiều việc phi pháp nhỉ? Ví dụ như chụp lén tài liệu cơ mật, chỉ cần FBI điều tra là sẽ có chứng cứ vô cùng xác thực, đến lúc đó cậu ta hết đường chối cãi, không còn cảnh sát nào tin lời cậu ta chứ đừng nói đến việc đến đây bắt ta."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã lom lom: "Ông đã tính hết ngay từ đầu..."
"Em tính ta một lần, ta cũng tính em một lần, chúng ta hòa nhau."
"Cảnh sát sẽ điều tra rõ, cậu ta vô tội!"
"Dù cậu ta vô tội thì sao? Vốn cậu ta chỉ muốn làm việc tốt." Dụ Giang nhẹ giọng: "Tuyết Trì, em sẽ hủy hoại cuộc đời cậu ta."
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì tái nhợt: "Là ông hủy hoại cuộc đời cậu ta, rõ ràng là ông... ông thật đáng sợ, Dụ Giang..."
"Nếu em không phản bội ta thì sẽ chẳng có chuyện gì cả." Dụ Giang nhìn anh dịu dàng: "Em chỉ có thể là của ta, Tuyết Trì, rời khỏi ta, ta sẽ giết tất cả mọi người không chừa một ai."
Lâm Tuyết Trì biết gã nghiêm túc, anh vội vàng cầm lấy con dao mổ trên bàn chĩa vào cổ Dụ Giang: "Bây giờ tôi sẽ giết ông, để xem ông còn tiếp tục giết người thế nào? Ông đừng tưởng ông thành công, Dụ Giang, người như ông dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ ở bên ông? Ông xứng ư? Từ lúc từ New York về tôi chưa bao giờ thấy vui vẻ! Nếu không phải ông vi phạm lời hứa giết Tuyết Mi trước... Nếu không phải..."
Dụ Giang: "Ta không thất hứa, chúng ta đã thỏa thuận rồi, em có thể ra ngoài chơi nhưng cũng nên về nhà. Nhưng em thì sao? Ta thả em đi New York bảy năm, em có nghĩ đến việc trở về không? Ta không cho em thời gian cân nhắc có nên về hay không ư? Bảy năm, ta nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn, chẳng lẽ không phải em thất hứa trước sao? Nếu ta không giết con bé, em sẽ không bao giờ trở về."
"Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ xong... Tôi cho rằng ông sẽ không thật sự..."
Dụ Giang vẫn kiên định: "Ta nói được thì làm được, Tuyết Trì. Xưa nay ta không thất hứa, là em liên tục phá vỡ lòng tin của ta dành cho em nên ta phải dùng biện pháp mạnh, vì ta thử ôn hòa nhưng em lại thờ ơ."
Lâm Tuyết Trì siết chặt con dao, lưỡi dao đè lên cổ Dụ Giang.
"Giết ta cũng vô dụng thôi, Tuyết Trì." Dụ Giang nói: "Giết ta em chỉ có thể tự sát, em không thể sống trong tù được, bản thân em biết mình không hợp ở trong đó, em không còn đường lui nữa."
Lâm Tuyết Trì cười lạnh: "Dù sao tôi cũng không còn lý do để sống tiếp tiếp nữa, giết ông rồi tôi sẽ tự sát, đến đây mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Vậy sao em không đưa ta cho cảnh sát?" Dụ Giang cười: "Có xác của Briden ở đây, em có thể nói ta ép em phạm tội, đổ hết tội cho ta rồi để luật sư biện hộ với lý do tinh thần không ổn định, vậy là em có thể hoàn toàn thoát tội. Nói không chừng ta sẽ bị kết án chung thân không ân xá, đến lúc đó em có thể sống cuộc sống tự do mình muốn."
Vẻ mặt Lâm Tuyết Trì dữ tợn, lưỡi dao cắm vào da thịt, máu tuôn ra: "Đừng chuyển chủ đề! Allison ở đâu? Ông giết em ấy?"
"Cô gái không sao, chẳng bị gì cả, còn rất hoạt bát." Dụ Giang nói: "Nhưng ta tạm thời không thể nói cho em biết cô gái đó ở đâu."
Lâm Tuyết Trì chần chừ: "Ông không giết em ấy? Ông cho rằng tôi còn tin ông, sẵn sàng để ông lấy em ấy làm điều kiện thương lượng? Tôi nói cho ông biết, mơ đi!"
"Ta biết em sẽ không, có vết xe đổ của Tuyết Mi, dù trong tay có bất kỳ con tin nào em cũng sẽ không tin ta, đúng không?"
"Vậy sao ông lại giữ em ấy lại?"
Dụ Giang cong môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Em chưa bao giờ nghĩ tại sao mình lại thích cô bé này như vậy ư? Xem cô bé như em gái? Cô bé và Tuyết Mi hoàn toàn là hai loại người, không có bất kỳ điểm nào giống nhau. Nhưng cô bé có đặc điểm giống một người khác, em còn nhớ không?"
Lâm Tuyết Trì thở dốc vì kinh ngạc: "Mẹ..."
Ngay lập tức, một ý nghĩ tồi tệ lóe lên trong đầu anh, anh đã có nghi vấn này từ lâu nhưng chưa bao giờ muốn đi sâu vào nó, Lâm Giản đã qua đời nhiều năm, anh không muốn đi đến tận cùng vấn đề để tìm một câu trả lời đau lòng. Nhưng bây giờ anh phải quyết tâm cứng rắn: "Ý ông là sao? Chẳng lẽ không phải vì mẹ thích ông nên mới... có phải bà ấy cũng giết người cho ông không? Mở sọ? Bà..."
Thật ra anh đã sớm nghi ngờ rằng một người phụ nữ trung niên nghèo khổ, từng kết hôn, không phải là người đẹp tuyệt sắc gì, cũng không có tài năng đặc biệt, sao lại đột nhiên gặp được một giáo sư đại học lịch lãm giàu có, còn phát sinh tình cảm? Mấy câu chuyện lọ lem chỉ xuất hiện trong cổ tích, nếu không phải Lâm Giản có ân tình đặc biệt với Dụ Giang thì đó là phải trả một cái giá cực đắt để được ở bên người như gã. Về phần trả giá, có lẽ Lâm Tuyết Trì có thể đoán được.
Dụ Giang vui vẻ an lòng: "Cuối cùng cũng hiểu ra rồi?"
Lâm Tuyết Trì rùng mình: "Hóa ra bà... bà là người giết người cho ông..."
"Cô ấy đã thực hiện giúp ta rất nhiều ca mở sọ, những quan tài thủy tinh lần đầu em thấy trong ngôi mộ này đều là tác phẩm của cô ấy. Tay nghề của cô ấy rất tốt, thật khó tưởng được khi không đứng trước bàn mổ nhiều năm nhưng vẫn duy trì được kỹ năng tuyệt vời này."
"Những người đó đều do... rất nhiều người..."
"Đương nhiên không phải làm không công. Điều kiện duy nhất của cô ấy sau khi chết là ta phải chịu trách nhiệm nuôi nâng hai đứa con của cô ấy cho đến khi chúng trưởng thành, ta đồng ý." Dụ Giang nói: "Cô ấy là một người mẹ tốt, chỉ tiếc cô ấy không ngờ chúng ta sẽ bên nhau."
Đôi mắt Lâm Tuyết Trì đỏ bừng. Anh vẫn không dám nghĩ rằng để cứu hai anh em bọn họ, cho họ một tương lai tốt đẹp nhất có thể, mẹ anh lại bán linh hồn cho một con quỷ đội lốt người.
"Ta đã hoàn thành lời hứa với cô ấy, nuôi dạy hai đứa đến trưởng thành. Ta không lừa em, ta rất tôn trọng Giản nhưng tính tình cô ấy quá cứng, so với cô ấy, em mềm mỏng hơn nhiều, cũng xuất sắc hơn mẹ em."
"Vậy bà chết... thật sự là ung thư..."
"Ừ, cô ấy biết mình mắc bệnh ung thư trước khi rời khỏi Oscar, em đọc hồ sơ bệnh án của cô ấy, đây là thật. Cô ấy kiên quyết không hóa trị, ta không ép cô ấy, với cô ấy mà nói hóa trị thật sự là quá đau đớn."
Lâm Tuyết Trì là bác sĩ, anh biết hóa trị có thể gây tổn thương cho cơ thể và hủy hoại tinh thần thế nào: "Tôi biết..."
Dụ Giang dịu dàng an ủi: "Cô ấy vì em vất vả nhiều năm, em không nên tự sát, em nên đưa ta đến cảnh sát."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã dữ tợn, lưỡi dao lại nhích em một inch, máu chảy càng lúc càng nhanh. Mấy ngón tay cầm dao run rẩy dữ dội ướt đẫm máu của Dụ Giang. Anh nghiến răng: "Ông cho rằng tôi không dám ư?"
Dụ Giang nhìn anh: "Đương nhiên em dám, còng tay chân ta lại, sau đó trực tiếp gọi cho anh sát, thế này nhanh hơn, nhỉ"
"Ông không cần phải dạy tôi!" Lâm Tuyết Trì gào lên, máu chảy đến cổ tay anh, khớp tay run rẩy.
Dụ Giang chờ một lúc, Lâm Tuyết Trì chỉ đỏ mắt, dùng sức mấy lần nhưng lưỡi dao không thật sự cứa vào. Giáo sư thở dài: "Em không làm được."
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, bướng bỉnh: "Tôi làm được."
Dụ Giang vạch trần anh: "Nói cho ta biết, vì sao em không làm được? Vì sao em không giao ta cho cảnh sát? Em muốn chết cùng ta? Ảo tưởng được chết cùng ta thỏa mãn em đúng không? Em muốn buộc ảo tưởng này thành một kết thúc không thể thay đổi, vì sao?"
"Không vì gì hết..." Đôi môi Lâm Tuyết Trì run rẩy, cổ tay luôn căng cứng đã mỏi nhừ mất sức: "Không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là tôi muốn chết... không liên quan gì đến ông..."
Dụ Giang cười: "Ừm hửm, chỉ vì em chán sống, em hận ta hận đến mức bỏ cả mạng mình vào."
"Phải! Là vì tôi hận ông!" Lâm Tuyết Trì tan vỡ kéo xẹt lưỡi dao, vết thương nứt toác ngay lập tức, máu nóng bắn tung tóe đầy mặt anh.
Vết dao này ngoài tầm khống chế. Dụ Giang chỉ cảm thấy cổ lạnh toát, gã nhắm mắt, cố gắng đưa tay che cổ nhưng cơ thể vẫn không có chút sức lực nào.
Mặt mũi Lâm Tuyết Trì đầy máu tuyệt vọng quỳ trước mặt gã, anh bị dọa cho phát sợ, dao phẫu thuật lập tức rơi xuống đất: "Daddy..."
Dụ Giang yếu ớt nhếch môi, còn may vẫn nói chuyện được: "Ta đây."
"Tôi..." Lâm Tuyết Trì hoảng sợ nhìn máu tuôn ra không ngừng.
Dụ Giang còn có tâm trêu chọc: "Ta đáng sợ vậy sao? Giết ta làm em sợ đến thế à?"
Lâm Tuyết Trì vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa che cổ gã, nước mắt lăn dài trên mặt: "Không... không phải..." Dụ Giang để mặc động tác của anh, Lâm Tuyết Trì quay đi lấy băng gạc cầm máu, run rẩy băng bó cho gã: "Người đừng nhúc nhích!"
Dụ Giang cụp mắt nhìn anh luống cuống băng bó cầm máu, im lặng. Lâm Tuyết Trì khóc đến mức trên mặt vừa máu vừa nước mắt, cuối cùng gã vẫn không đành lòng: "Khóc gì, hửm? Cắt một nhát rồi hết hận chưa?"
Lâm Tuyết Trì ngừng quấn băng gạc, nhỏ giọng tự giễu: "Tôi vô dụng lắm đúng không? Tôi không giết người được, tôi không muốn người chết."
"Em đã giỏi lắm rồi, ít nhất ta không rơi vào tay người khác."
Lâm Tuyết Trì đau khổ, tuyệt vọng vô cùng, anh liếc mắt nhìn dao phẫu thuật trên mặt đất, bất ngờ nhặt nó lên đâm thẳng vào bụng mình!
Động tác của anh cực nhanh, Dụ Giang vốn không kịp phản ứng: "Tuyết Trì!"
Dao phẫu thuật đâm thẳng vào bụng dưới Lâm Tuyết Trì, người anh cứng đờ, một mùi ngọt tanh trào lên cổ họng, cơn đau dữ dội khiến tiêu cự run rẩy nhưng anh chợt nở nụ cười chua chát: "A..."
Dụ Giang cau mày thật sâu: "Đừng nói, đi lấy băng gạc cầm máu!"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, cơ thể trượt xuống người gã, anh tựa đầu lên người Dụ Giang, cười khan: "Ha, cũng có ngày người căng thẳng thế này."
Nếu không phải con dao còn cắm trong bụng, Dụ Giang chỉ muốn tát anh một cái.
Lâm Tuyết Trì dụi vào đầu vai gã, ôm bụng co giật toàn thân, giọng cũng run rẩy: "Tôi rất... tôi rất ích kỷ nhỉ, trước giờ tôi chỉ nghĩ làm sao để bản thân mình vui vẻ... nói là để người chết... thật ra... thật ra chỉ là để trút giận... tôi không muốn người ngồi tù..."
Giọng Dụ Giang run rẩy: "Tuyết Trì, ngoan, nghe lời, cầm máu đi, daddy mang em đi."
"Tôi không muốn đi, daddy." Lâm Tuyết Trì nuốt nước bọt, anh cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ hơn vì một dao kia: "Ở đây là được, người ở lại với tôi một lúc... tôi... tôi sắp được giải thoát rồi..."
Dụ Giang im lặng, gã cố gắng dùng sức giật giật ngón tay.
Không biết là vì đau hay vì điều gì, nước mắt Lâm Tuyết Trì rơi trên áo gã: "Dụ Giang... đừng giết người nữa... được không? Đừng giết người nữa... người sẽ gặp báo ứng... xin lỗi, tôi nói dối, daddy... tôi... tôi thật sự không phải hận người... người đừng tin... người đừng tin biết không... tôi không..."
Dụ Giang bấu năm ngón tay xuống mặt đất, trầm giọng: "Em chết mới là báo ứng lớn nhất của ta, Tuyết Trì, đừng rời xa ta, được không?"
Lâm Tuyết Trì cười trong nước mắt, như thể con dao phẫu thuật kia đâm vào tim anh, đau đến mức cơ mặt run rẩy. Anh hoảng sợ nghĩ, Dụ Giang, người đề cao tôi quá rồi, sao tôi dám yêu loại người như người chứ?
Nước mắt anh tuôn ồ ạt, lòng chua chát, anh há miệng chỉ phát ra được một âm câm, tim như bị bóp nghẹt, ý thức đột ngột sụp đổ.
Seattle là thành phố gần biển, nơi có nhiều loài chim biển làm tổ và sinh sản vào mùa xuân. Từng đàn cánh trắng lướt qua màn trời xanh, dừng lại trên bãi cát vàng. Thủy triều ập vào bờ đẩy cát mịn chất thành đống. Dưới những lớp sỏi này, trứng của các loài chim biển được che phủ kỹ lưỡng và ngay khi thời tiết ấm hơn, sự sống mới sẽ phá vỏ mà ra.
Cột mốc màu lam nhấp nháy trên bảng điều hướng càng ngày càng gần, cuối cùng xe cảnh sát cũng dừng lại trước nhà kho bỏ hoang của một nhà hàng ven biển. Chàng thanh niên vội vàng xuống xe, mặc kệ gió biển thổi tóc mái rối tung, chỉ vào nhà kho và nói —
"Ở đó! Ở ngay đó!"
FBI được trang bị súng ống đầy đủ bao vây toàn bộ nhà kho ngay lập tức. Cửa khóa chặt, đội trưởng gõ cửa hai lần nhưng không ai trả lời, bên trong cũng không có âm thanh nào, đội trưởng thầm cắn răng, ra lệnh: "Phá cửa!"
Súng ngắn nổ tung cánh cổng sắt kiên cố. Mọi thứ giống như một bộ phim quay chậm chiếu lại, khoảnh khắc cánh cửa rào ngã xuống đất, một tiếng nổ dữ dội vang lên, bờ biển dưới chân rung chuyển kịch liệt!
Người thanh niên đứng gần xe cảnh sát cách đó không xa chỉ kịp trợn mắt, ngọn lửa đáng sợ đã bùng nổ thành một đám mây đỏ khổng lồ, nuốt chửng nhà kho ngay tức khắc, căn nhà bị san thành bình địa trong chốc lát!
Luồng khí tác động mạnh hất văng người thanh niên ngay lập tức, chiếc xe phía sau lật 360 độ lên không trung và đâm sầm xuống bãi đất bằng phía sau. Làn sóng khí mang theo cát đá dữ dội, người thanh niên ngã xuống đất cảm thấy mình như bị cạo một lớp da khỏi lưng, sau đó hơi nóng thiêu đốt do ngọn lửa sinh ra trực tiếp đánh vào da đầu, những tia lửa rải rác vỡ tan như đạn pháo nện vào kế bên, lúc này tiếng gào thét điên cuồng của các viên cảnh sát vọng bên tai.
– Sao lại như thế?
Thanh niên ngơ ngác nằm trên đất, chỉ thấy mặt và đỉnh đầu đau rát, trán bị cát đá phá đến chảy máu. Thanh niên kinh hoàng nhìn nhà kho đổ sập, một cảnh tượng như luyện ngục hiện ra trước mắt –
Xác của các cảnh sát bị vụ nổ làm nát bét nằm la liệt khắp nơi, trên bãi cát trắng mịn sạch sẽ nhuốm màu đỏ trinh nữ. Ngọn lửa thiêu đốt bốc lên những cột khói đen ngút trời, bầu trời không còn trong xanh nữa mà bẩn thỉu như một tấm giẻ rách.
"Allison —" Thanh niên gào thét đừng dậy chạy về phía nhà kho nhưng bị cảnh sát đằng sau chặn lại.
Thanh niên vẫn vùng vẫy hét lên: "Allison! Allison!"
Viên cảnh sát dùng hết sức kéo cơ thể thanh niên lại: "Đừng đi qua! Không biết còn nổ không, rất nguy hiểm!"
Thanh niên rớt nước mắt: "Cô ấy ở bên trong! Cô ấy còn đang ở bên trong!"
Cảnh tượng thê thảm trước mắt cũng khiến viên cảnh sát tức giận: "Chẳng lẽ tôi không biết sao! Ồn ào cái gì! Đồng đội của chúng tôi bị nổ chết cả rồi! Cậu cho rằng chỉ có mình cô ấy chết sao!" Anh ta run rẩy chỉ vào những phần tay chân đã cụt, "Cậu muốn chết thì chết một mình đi! Khi không bỏ nhiều mạng như thế cậu cho rằng chúng tôi chấp nhận được hả!"
Thanh niên mất sức quỳ xuống cát, đau khổ che mặt, nước mắt chảy từ khe ngón tay xuống.
Chỉ huy FBI bước tới, nắm cổ áo, đấm vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Nếu không có cô gái nào trong nhà kho, tôi sẽ chôn cậu với tất cả đồng đội của mình! Cậu đưa chúng tôi đến đây, nếu không tìm được thi thể cô gái kia, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!"
Anh ta âm trầm nhìn người thanh niên bị đánh nằm trên đất, ra lệnh cho cảnh sát xung quanh còng tay lại: "Đưa cậu ta vào xe! Báo đội cứu hỏa và đội cấp cứu tới đây! Ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức!"
Tiếng thủy triều nhỏ dần, tiếng còi cảnh sát chói tai phá gió, âm thanh kéo dài như giáng xuống nhân gian một khúc bi ca.
"Sao lại vậy? Sao lại làm như vậy?" Lâm Tuyết Trì không tin được.
Dụ Giang lên tiếng: "Ta chẳng làm gì cả, Tuyết Trì, cửa sắt kia là thiết bị mở khóa bằng giọng nói, nếu là giọng của ta thì sẽ mở ra không có chuyện gì nhưng nếu là người khác thì sẽ nổ ngay."
Lâm Tuyết Trì nắm cổ áo gã: "Ông có biết như thế sẽ chết bao nhiêu người không?"
Dụ Giang bình tĩnh nhìn anh: "Em cũng biết sẽ chết rất nhiều người, em hứa với ta điều gì em còn nhớ không? Giết Briden em sẽ ở lại cạnh ta. Nhưng sao? Em cho người đi tìm cảnh sát chỉ vì một cô gái, một cô gái không có bất kỳ quan hệ gì với em, em không tiếc báo cảnh sát đưa cả bản thân mình vào. Tuyết Trì, không phải ta giết những người kia, là em, em có thể đến nói chuyện với ta về cô gái đó, ta đã nói rồi, giữa chúng ta có thể thương lượng bất kỳ chuyện gì. Nhưng hết lần này đến lần khác em lại chọn con đường này."
Hai tay Lâm Tuyết Trì đầy mồ hôi lạnh: "Ông... ông quả thực là vô lý!"
"Không phải ta không thể nói lý, là em phản bội ta, Tuyết Trì." Dụ Giang lạnh lùng tàn nhẫn: "Chỉ cần em nói chuyện với ta đàng hoàng ta sẽ thả cô gái đó, tìm người thôi miên là cô ta sẽ quên tất cả, cũng sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện gì, như vậy không tốt sao? Nhưng em phản bội ta hết lần này đến lần khác, dẫn cảnh sát tới đó, kết cục thảm thiết này là một tay em tạo ra."
"Không, không phải tôi!" Lâm Tuyết Trì hoảng loạn lắc đầu.
Dụ Giang mỉm cười: "Em biết FBI sẽ nghĩ gì không? Họ không thể tìm thấy thi thể Allison trong nhà kho, vì Allison vốn không ở trong đó. Nhưng sinh viên pháp y đó, cậu ta dẫn cảnh sát đến và xảy ra vụ nổ, chết nhiều người, nếu cảnh sát không tìm thấy thi thể sẽ nghi ngờ cậu ta tự biên tự diễn, để điều tra ta cậu bé này đã làm nhiều việc phi pháp nhỉ? Ví dụ như chụp lén tài liệu cơ mật, chỉ cần FBI điều tra là sẽ có chứng cứ vô cùng xác thực, đến lúc đó cậu ta hết đường chối cãi, không còn cảnh sát nào tin lời cậu ta chứ đừng nói đến việc đến đây bắt ta."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã lom lom: "Ông đã tính hết ngay từ đầu..."
"Em tính ta một lần, ta cũng tính em một lần, chúng ta hòa nhau."
"Cảnh sát sẽ điều tra rõ, cậu ta vô tội!"
"Dù cậu ta vô tội thì sao? Vốn cậu ta chỉ muốn làm việc tốt." Dụ Giang nhẹ giọng: "Tuyết Trì, em sẽ hủy hoại cuộc đời cậu ta."
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì tái nhợt: "Là ông hủy hoại cuộc đời cậu ta, rõ ràng là ông... ông thật đáng sợ, Dụ Giang..."
"Nếu em không phản bội ta thì sẽ chẳng có chuyện gì cả." Dụ Giang nhìn anh dịu dàng: "Em chỉ có thể là của ta, Tuyết Trì, rời khỏi ta, ta sẽ giết tất cả mọi người không chừa một ai."
Lâm Tuyết Trì biết gã nghiêm túc, anh vội vàng cầm lấy con dao mổ trên bàn chĩa vào cổ Dụ Giang: "Bây giờ tôi sẽ giết ông, để xem ông còn tiếp tục giết người thế nào? Ông đừng tưởng ông thành công, Dụ Giang, người như ông dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ ở bên ông? Ông xứng ư? Từ lúc từ New York về tôi chưa bao giờ thấy vui vẻ! Nếu không phải ông vi phạm lời hứa giết Tuyết Mi trước... Nếu không phải..."
Dụ Giang: "Ta không thất hứa, chúng ta đã thỏa thuận rồi, em có thể ra ngoài chơi nhưng cũng nên về nhà. Nhưng em thì sao? Ta thả em đi New York bảy năm, em có nghĩ đến việc trở về không? Ta không cho em thời gian cân nhắc có nên về hay không ư? Bảy năm, ta nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn, chẳng lẽ không phải em thất hứa trước sao? Nếu ta không giết con bé, em sẽ không bao giờ trở về."
"Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ xong... Tôi cho rằng ông sẽ không thật sự..."
Dụ Giang vẫn kiên định: "Ta nói được thì làm được, Tuyết Trì. Xưa nay ta không thất hứa, là em liên tục phá vỡ lòng tin của ta dành cho em nên ta phải dùng biện pháp mạnh, vì ta thử ôn hòa nhưng em lại thờ ơ."
Lâm Tuyết Trì siết chặt con dao, lưỡi dao đè lên cổ Dụ Giang.
"Giết ta cũng vô dụng thôi, Tuyết Trì." Dụ Giang nói: "Giết ta em chỉ có thể tự sát, em không thể sống trong tù được, bản thân em biết mình không hợp ở trong đó, em không còn đường lui nữa."
Lâm Tuyết Trì cười lạnh: "Dù sao tôi cũng không còn lý do để sống tiếp tiếp nữa, giết ông rồi tôi sẽ tự sát, đến đây mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Vậy sao em không đưa ta cho cảnh sát?" Dụ Giang cười: "Có xác của Briden ở đây, em có thể nói ta ép em phạm tội, đổ hết tội cho ta rồi để luật sư biện hộ với lý do tinh thần không ổn định, vậy là em có thể hoàn toàn thoát tội. Nói không chừng ta sẽ bị kết án chung thân không ân xá, đến lúc đó em có thể sống cuộc sống tự do mình muốn."
Vẻ mặt Lâm Tuyết Trì dữ tợn, lưỡi dao cắm vào da thịt, máu tuôn ra: "Đừng chuyển chủ đề! Allison ở đâu? Ông giết em ấy?"
"Cô gái không sao, chẳng bị gì cả, còn rất hoạt bát." Dụ Giang nói: "Nhưng ta tạm thời không thể nói cho em biết cô gái đó ở đâu."
Lâm Tuyết Trì chần chừ: "Ông không giết em ấy? Ông cho rằng tôi còn tin ông, sẵn sàng để ông lấy em ấy làm điều kiện thương lượng? Tôi nói cho ông biết, mơ đi!"
"Ta biết em sẽ không, có vết xe đổ của Tuyết Mi, dù trong tay có bất kỳ con tin nào em cũng sẽ không tin ta, đúng không?"
"Vậy sao ông lại giữ em ấy lại?"
Dụ Giang cong môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Em chưa bao giờ nghĩ tại sao mình lại thích cô bé này như vậy ư? Xem cô bé như em gái? Cô bé và Tuyết Mi hoàn toàn là hai loại người, không có bất kỳ điểm nào giống nhau. Nhưng cô bé có đặc điểm giống một người khác, em còn nhớ không?"
Lâm Tuyết Trì thở dốc vì kinh ngạc: "Mẹ..."
Ngay lập tức, một ý nghĩ tồi tệ lóe lên trong đầu anh, anh đã có nghi vấn này từ lâu nhưng chưa bao giờ muốn đi sâu vào nó, Lâm Giản đã qua đời nhiều năm, anh không muốn đi đến tận cùng vấn đề để tìm một câu trả lời đau lòng. Nhưng bây giờ anh phải quyết tâm cứng rắn: "Ý ông là sao? Chẳng lẽ không phải vì mẹ thích ông nên mới... có phải bà ấy cũng giết người cho ông không? Mở sọ? Bà..."
Thật ra anh đã sớm nghi ngờ rằng một người phụ nữ trung niên nghèo khổ, từng kết hôn, không phải là người đẹp tuyệt sắc gì, cũng không có tài năng đặc biệt, sao lại đột nhiên gặp được một giáo sư đại học lịch lãm giàu có, còn phát sinh tình cảm? Mấy câu chuyện lọ lem chỉ xuất hiện trong cổ tích, nếu không phải Lâm Giản có ân tình đặc biệt với Dụ Giang thì đó là phải trả một cái giá cực đắt để được ở bên người như gã. Về phần trả giá, có lẽ Lâm Tuyết Trì có thể đoán được.
Dụ Giang vui vẻ an lòng: "Cuối cùng cũng hiểu ra rồi?"
Lâm Tuyết Trì rùng mình: "Hóa ra bà... bà là người giết người cho ông..."
"Cô ấy đã thực hiện giúp ta rất nhiều ca mở sọ, những quan tài thủy tinh lần đầu em thấy trong ngôi mộ này đều là tác phẩm của cô ấy. Tay nghề của cô ấy rất tốt, thật khó tưởng được khi không đứng trước bàn mổ nhiều năm nhưng vẫn duy trì được kỹ năng tuyệt vời này."
"Những người đó đều do... rất nhiều người..."
"Đương nhiên không phải làm không công. Điều kiện duy nhất của cô ấy sau khi chết là ta phải chịu trách nhiệm nuôi nâng hai đứa con của cô ấy cho đến khi chúng trưởng thành, ta đồng ý." Dụ Giang nói: "Cô ấy là một người mẹ tốt, chỉ tiếc cô ấy không ngờ chúng ta sẽ bên nhau."
Đôi mắt Lâm Tuyết Trì đỏ bừng. Anh vẫn không dám nghĩ rằng để cứu hai anh em bọn họ, cho họ một tương lai tốt đẹp nhất có thể, mẹ anh lại bán linh hồn cho một con quỷ đội lốt người.
"Ta đã hoàn thành lời hứa với cô ấy, nuôi dạy hai đứa đến trưởng thành. Ta không lừa em, ta rất tôn trọng Giản nhưng tính tình cô ấy quá cứng, so với cô ấy, em mềm mỏng hơn nhiều, cũng xuất sắc hơn mẹ em."
"Vậy bà chết... thật sự là ung thư..."
"Ừ, cô ấy biết mình mắc bệnh ung thư trước khi rời khỏi Oscar, em đọc hồ sơ bệnh án của cô ấy, đây là thật. Cô ấy kiên quyết không hóa trị, ta không ép cô ấy, với cô ấy mà nói hóa trị thật sự là quá đau đớn."
Lâm Tuyết Trì là bác sĩ, anh biết hóa trị có thể gây tổn thương cho cơ thể và hủy hoại tinh thần thế nào: "Tôi biết..."
Dụ Giang dịu dàng an ủi: "Cô ấy vì em vất vả nhiều năm, em không nên tự sát, em nên đưa ta đến cảnh sát."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã dữ tợn, lưỡi dao lại nhích em một inch, máu chảy càng lúc càng nhanh. Mấy ngón tay cầm dao run rẩy dữ dội ướt đẫm máu của Dụ Giang. Anh nghiến răng: "Ông cho rằng tôi không dám ư?"
Dụ Giang nhìn anh: "Đương nhiên em dám, còng tay chân ta lại, sau đó trực tiếp gọi cho anh sát, thế này nhanh hơn, nhỉ"
"Ông không cần phải dạy tôi!" Lâm Tuyết Trì gào lên, máu chảy đến cổ tay anh, khớp tay run rẩy.
Dụ Giang chờ một lúc, Lâm Tuyết Trì chỉ đỏ mắt, dùng sức mấy lần nhưng lưỡi dao không thật sự cứa vào. Giáo sư thở dài: "Em không làm được."
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, bướng bỉnh: "Tôi làm được."
Dụ Giang vạch trần anh: "Nói cho ta biết, vì sao em không làm được? Vì sao em không giao ta cho cảnh sát? Em muốn chết cùng ta? Ảo tưởng được chết cùng ta thỏa mãn em đúng không? Em muốn buộc ảo tưởng này thành một kết thúc không thể thay đổi, vì sao?"
"Không vì gì hết..." Đôi môi Lâm Tuyết Trì run rẩy, cổ tay luôn căng cứng đã mỏi nhừ mất sức: "Không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là tôi muốn chết... không liên quan gì đến ông..."
Dụ Giang cười: "Ừm hửm, chỉ vì em chán sống, em hận ta hận đến mức bỏ cả mạng mình vào."
"Phải! Là vì tôi hận ông!" Lâm Tuyết Trì tan vỡ kéo xẹt lưỡi dao, vết thương nứt toác ngay lập tức, máu nóng bắn tung tóe đầy mặt anh.
Vết dao này ngoài tầm khống chế. Dụ Giang chỉ cảm thấy cổ lạnh toát, gã nhắm mắt, cố gắng đưa tay che cổ nhưng cơ thể vẫn không có chút sức lực nào.
Mặt mũi Lâm Tuyết Trì đầy máu tuyệt vọng quỳ trước mặt gã, anh bị dọa cho phát sợ, dao phẫu thuật lập tức rơi xuống đất: "Daddy..."
Dụ Giang yếu ớt nhếch môi, còn may vẫn nói chuyện được: "Ta đây."
"Tôi..." Lâm Tuyết Trì hoảng sợ nhìn máu tuôn ra không ngừng.
Dụ Giang còn có tâm trêu chọc: "Ta đáng sợ vậy sao? Giết ta làm em sợ đến thế à?"
Lâm Tuyết Trì vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa che cổ gã, nước mắt lăn dài trên mặt: "Không... không phải..." Dụ Giang để mặc động tác của anh, Lâm Tuyết Trì quay đi lấy băng gạc cầm máu, run rẩy băng bó cho gã: "Người đừng nhúc nhích!"
Dụ Giang cụp mắt nhìn anh luống cuống băng bó cầm máu, im lặng. Lâm Tuyết Trì khóc đến mức trên mặt vừa máu vừa nước mắt, cuối cùng gã vẫn không đành lòng: "Khóc gì, hửm? Cắt một nhát rồi hết hận chưa?"
Lâm Tuyết Trì ngừng quấn băng gạc, nhỏ giọng tự giễu: "Tôi vô dụng lắm đúng không? Tôi không giết người được, tôi không muốn người chết."
"Em đã giỏi lắm rồi, ít nhất ta không rơi vào tay người khác."
Lâm Tuyết Trì đau khổ, tuyệt vọng vô cùng, anh liếc mắt nhìn dao phẫu thuật trên mặt đất, bất ngờ nhặt nó lên đâm thẳng vào bụng mình!
Động tác của anh cực nhanh, Dụ Giang vốn không kịp phản ứng: "Tuyết Trì!"
Dao phẫu thuật đâm thẳng vào bụng dưới Lâm Tuyết Trì, người anh cứng đờ, một mùi ngọt tanh trào lên cổ họng, cơn đau dữ dội khiến tiêu cự run rẩy nhưng anh chợt nở nụ cười chua chát: "A..."
Dụ Giang cau mày thật sâu: "Đừng nói, đi lấy băng gạc cầm máu!"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, cơ thể trượt xuống người gã, anh tựa đầu lên người Dụ Giang, cười khan: "Ha, cũng có ngày người căng thẳng thế này."
Nếu không phải con dao còn cắm trong bụng, Dụ Giang chỉ muốn tát anh một cái.
Lâm Tuyết Trì dụi vào đầu vai gã, ôm bụng co giật toàn thân, giọng cũng run rẩy: "Tôi rất... tôi rất ích kỷ nhỉ, trước giờ tôi chỉ nghĩ làm sao để bản thân mình vui vẻ... nói là để người chết... thật ra... thật ra chỉ là để trút giận... tôi không muốn người ngồi tù..."
Giọng Dụ Giang run rẩy: "Tuyết Trì, ngoan, nghe lời, cầm máu đi, daddy mang em đi."
"Tôi không muốn đi, daddy." Lâm Tuyết Trì nuốt nước bọt, anh cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ hơn vì một dao kia: "Ở đây là được, người ở lại với tôi một lúc... tôi... tôi sắp được giải thoát rồi..."
Dụ Giang im lặng, gã cố gắng dùng sức giật giật ngón tay.
Không biết là vì đau hay vì điều gì, nước mắt Lâm Tuyết Trì rơi trên áo gã: "Dụ Giang... đừng giết người nữa... được không? Đừng giết người nữa... người sẽ gặp báo ứng... xin lỗi, tôi nói dối, daddy... tôi... tôi thật sự không phải hận người... người đừng tin... người đừng tin biết không... tôi không..."
Dụ Giang bấu năm ngón tay xuống mặt đất, trầm giọng: "Em chết mới là báo ứng lớn nhất của ta, Tuyết Trì, đừng rời xa ta, được không?"
Lâm Tuyết Trì cười trong nước mắt, như thể con dao phẫu thuật kia đâm vào tim anh, đau đến mức cơ mặt run rẩy. Anh hoảng sợ nghĩ, Dụ Giang, người đề cao tôi quá rồi, sao tôi dám yêu loại người như người chứ?
Nước mắt anh tuôn ồ ạt, lòng chua chát, anh há miệng chỉ phát ra được một âm câm, tim như bị bóp nghẹt, ý thức đột ngột sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.