Sa Điêu Lốp Xe Dự Phòng Online Sửa Mệnh
Chương 3: Buổi lễ ở trường
Xuân Phong Dao
21/03/2024
"Ba~" Một giọng trẻ con kèm theo chút nũng nịu vang lên.
"Được rồi, tiểu A Tinh của ba có chuyện gì muốn nói với ba?" Triệu Chính trìu mến nhìn con gái của mình, buông quyển sách trên tay xuống bế Diễm Tinh đặt lên lòng ông. Bàn tay to lớn tự nhiên xoa đầu con gái, giọng nói ôn nhu hỏi.
Diễm Tinh cười hì hì vùi đầu vào trong ngực cha, giọng nói trong trẻo non nớt vang lên: "Ba~, A Tinh thấy ba cho anh cả và anh hai đi học võ, A Tinh cũng muốn học."
"A Tinh muốn học?" Triệu Chính ngạc nhiên nhìn con gái đang làm nũng trong lòng mình. Ông từng đề cập với A Tinh chuyện này mấy lần, con bé đều không đồng ý. Sao tự nhiên giờ lại thay đổi chủ ý?
Nhìn ra được ý nghĩ của cha mình, Diễm Tinh cười ngọt ngào ngẩng đầu lên nói: "An An và Nhu Nhi nói muốn đi học võ, nên con cũng muốn."
Triệu Chính nghe vậy thì rốt cuộc cũng hiểu, ra là con gái ông muốn có bạn đi học cùng. Bảo sao đợt trước ông nói con bé đi học mà con bé nhất quyết không đi, chính là vì không có người học cùng. Ông luôn muốn cho con gái đi học võ, vì gia đình ông không phải là gia đình bình thường. Có rất nhiều nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Dù luôn có người đi theo con bé khi con bé ra khỏi cửa, nhưng có những chuyện không thể lường trước được. Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con bé cũng có thể tự bảo vệ lấy bản thân. Ông cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
"Được, vậy để ba sắp xếp." Triệu Chính véo nhá con gái nhỏ bế cô bé lên nói: "Bây giờ thì ba đưa A Tinh của ba về phòng thay quần áo, rồi cả nhà mình cùng đi ra ngoài ăn. A Tinh có vui không?"
"Dạ vui lắm!" Diễm Tinh cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu. Người làm trong nhà thấy nụ cười và giọng nói ngọt ngào của tiểu thư nhà mình đều cảm thấy vui vẻ. Tiểu thư nhà họ đáng yêu như vậy đấy.
...----------------...
Tại một tòa biệt thự ở ngoại ô xa hoa với tông màu xám chủ đạo.
"Thiếu gia, đã an bài xong, ngài mau lên xe đi!"
Thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi đó khẽ gật đầu, dù tuổi còn trẻ nhưng trên người tỏa ra sự trầm ổn, không giống với số tuổi hiện tại của cậu bây giờ. Thiếu niên đó hướng về chiếc xe sang trọng đang đậu giữa sân mà đi lên. Khi nghiêng người lên xe lộ ra gương mặt góc cạnh, dù hơi non nớt nhưng rất đẹp. Không biết đến lúc lớn sẽ còn đẹp đến mức nào.
Chiếc xe chở thiếu niên kia lăn bánh, hướng đến trung tâm thành phố lớn.
Ở Anh.
Một người đàn ông đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tay cầm điện thoại nói với đầu dây bên kia: "Đã sắp xếp xong chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói. Nghe xong người đan ông đó khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Tốt lắm! Cứ làm theo kế hoạch!"
...----------------...
Sáng hôm nay, Diễm Tinh được mẹ mặc cho một chiếc váy voan tay dài màu đỏ thêm đôi giày màu đỏ xinh xắn. Nhìn cô bé như búp bê khiến ai cũng yêu thích. Hôm nay ở trường Diễn Tinh có tổ chức một buổi lễ lớn, cho nên ăn mặc đẹp hơn thường ngày. Nhưng tâm tình của Diễm Tinh lại không để ở buổi lễ mà là ở chuyện khác.
Cô nhớ rằng ngày hôm nay ở kiếp trước cô đã bị bắt cóc. Ngày hôm đó vì là buổi lễ lớn, cổng trưởng mở để chào đón phụ huynh cùng những vị lãnh đạo khác. Ba mẹ hôm nay cũng đi cùng cô, nhưng sau đó có một bạn trong lớp chạy vào nói với cô rằng ở ngoài Nhu Nhi đang tìm cô. Vì vậy cô liền xin phép ba mẹ cho ra bên ngoài tìm Nhu Nhi cùng Tiểu An chơi. Ba mẹ cũng là yên tâm vì hôm nay mở cổng trường nên trường sắp xếp rất nhiều bảo vệ cho nên cũng đồng ý. Sau khi cô xuống dưới sân trường thì liền bị một người bắt đi. Đến khi cô giáo cùng ba mẹ nhận ra điểm bất thường, cô đã bị bắt đi đến một ngôi nhà hoang. Người đàn ông đó nói với cô rằng chỉ cần ba mẹ cô chịu bỏ ra 2% cổ phần ở Hạo Tinh thì sẽ lập tức thả cô ra. Sau này cô mới biết, người đàn ông bắt cô chính là người của chú cô. Ông ta đã lên kế hoạch này từ lâu, ông ta gài người vào đội bảo vệ của trường. Sau đó cho người nói với một bạn nhỏ rằng Nhi Nhi đang ở dưới sân trường tìm cô, đứa trẻ rất dễ bị lừa gạt nên sẽ chạy lên nói với cô.
2% của Hạo Tinh, ba cô lần đó đã đưa cho người bắt cóc cô. Sau này, số cổ phần đó đã chuyển sang cho chú cô. Với 2% cổ phần đó, dưới danh nghĩa người đàn ông đã bắt cóc cô, chú cô đã phá hỏng rất nhiều vụ làm ăn của Hạo Tinh. Khi mọi người đến đàm phán muốn hắn ta bán cổ phần thì người đó nhất quyết không bán, cắn chặt cổ phần trong tay không buông. Đến khi Hạo Tinh sắp không trụ nổi, người chú kia của cô quang minh chính đại mua lại 2% cổ phần mà người đàn ông nhất quyết không chịu bán ra kia. Haha thật sự tất cả đều là kế hoạch của ông ta. Vậy mà ông ta lại giống như đang làm việc hiệp nghĩa vậy. Trong tay ông ta lúc đó có 2% cổ phần cùng với cổ phần trong tay và mua chuộc thêm mấy vị lãnh đạo trong công ty, thành công trở thành cổ đông lớn nhất của Hạo Tinh. Về sau Hạo Tinh liền bị ông ta chiếm lấy. Sau đó nhờ có Hạo Tinh mà ông ta tiếp tục tấn công Triệu Thị, Hạo Tinh chính là nước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta.
Hiện tại, chuyện này lại lặp lại lại nhưng kết quả như thế nào chắc hẳn ông ta cũng sẽ không ngờ tới. Diễm Tinh tập trung suy nghĩ khẽ nhếch môi, để xem lần này, rốt cuộc ai mới là người được lợi đây.
"A Tinh, A Tinh!" Dòng suy nghĩ bị cắt mất, Diễm Tinh thu lại nụ cười quỷ quái, ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.
"A Tinh đang nghĩ gì vậy? Mẹ gọi nãy giờ mà không thấy con trả lời." Ngô Giai Ý thấy con gái đã để ý đến mình thì xoa đầu Diễm Tinh nói. Lúc nãy không biết có phải bị hoa mắt hay không, bà nhìn thấy con gái khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười đó thật sự khiến bà lạnh người, cả người con gái bà toát lên sự oán hận. Hiện tại thấy con gái cười tươi ngọt ngào nhìn mình, hẳn là lúc nãy bà đã nghĩ nhiều rồi.
"Mẹ, mẹ có thể cài cho A Tinh trâm cài tóc ông nội tặng A Tinh không?" Diễm Tinh nói, đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình.
Ngô Giai Ý nghĩ nghĩ một lát, cây trâm đó cài trên tóc A Tinh nhìn cũng rất đẹp, rất hợp với bộ váy mà bà mặc cho con gái.
"Vậy được, để mẹ lấy cho A Tinh đeo." Bà cười xoa đầu con gái sau đó đi ra ngoài lấy cây trâm kia.
Diễm Tinh cười nhìn mẹ mình, cây trâm đó hẳn sẽ có tác dụng trong ngày hôm nay.
Tại trường học của Diễm Tinh
Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày thành lập trường của trường Diễm Tinh, ngôi trường tên Thanh Hòa. Vì là ngày lễ lớn nên trông nhộn nhịp hơn rất nhiều, vì là ngôi trường dành cho tầng lớp thượng lưu trở lên nên từ sớm những chiếc siêu xe đã sớm đỗ ở đây.
Diễm Tinh cùng ba mẹ và anh hai bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce Sweptail. Mọi ánh mắt trong trường đều đổ dồn lên gia đình Diễm Tinh. Triệu Gia sau khi được Triệu Chính tiếp quản thì ngày càng lên cao, hiện tại Triệu Chính có 2 người con trai một người con gái. Là đối tượng cho rất nhiều gia đình hào môn trong giới nhắm đến. Được Triệu Gia ủng hộ, còn sợ không có chỗ đứng trong thương trường này sao. Vì vậy khi nhìn thấy gia đình Triệu Chính những phụ huynh có con học ở đây bắt đầu rục rịch, tìm đường làm quen với Triệu Chính cùng phu nhân của hắn. Để cho mấy đứa trẻ chơi với nhau cũng rất ổn, có cơ hội vào làm con dâu, con rể Triệu Thị là tốt, bằng không thì làm bằng hữu cũng được.
Diễm Tinh cùng Tuấn Khải được bố mẹ dắt tay, đi lên phòng học trong nhiều ánh mắt theo dõi ở bên cạnh. Đôi mắt linh động của Diễm Tinh nhìn xung quanh mình, trong đôi mắt ngây thơ đó khi quét qua một góc của sân trường liền trở nên lạnh lẽo, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
"Được rồi, tiểu A Tinh của ba có chuyện gì muốn nói với ba?" Triệu Chính trìu mến nhìn con gái của mình, buông quyển sách trên tay xuống bế Diễm Tinh đặt lên lòng ông. Bàn tay to lớn tự nhiên xoa đầu con gái, giọng nói ôn nhu hỏi.
Diễm Tinh cười hì hì vùi đầu vào trong ngực cha, giọng nói trong trẻo non nớt vang lên: "Ba~, A Tinh thấy ba cho anh cả và anh hai đi học võ, A Tinh cũng muốn học."
"A Tinh muốn học?" Triệu Chính ngạc nhiên nhìn con gái đang làm nũng trong lòng mình. Ông từng đề cập với A Tinh chuyện này mấy lần, con bé đều không đồng ý. Sao tự nhiên giờ lại thay đổi chủ ý?
Nhìn ra được ý nghĩ của cha mình, Diễm Tinh cười ngọt ngào ngẩng đầu lên nói: "An An và Nhu Nhi nói muốn đi học võ, nên con cũng muốn."
Triệu Chính nghe vậy thì rốt cuộc cũng hiểu, ra là con gái ông muốn có bạn đi học cùng. Bảo sao đợt trước ông nói con bé đi học mà con bé nhất quyết không đi, chính là vì không có người học cùng. Ông luôn muốn cho con gái đi học võ, vì gia đình ông không phải là gia đình bình thường. Có rất nhiều nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Dù luôn có người đi theo con bé khi con bé ra khỏi cửa, nhưng có những chuyện không thể lường trước được. Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con bé cũng có thể tự bảo vệ lấy bản thân. Ông cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
"Được, vậy để ba sắp xếp." Triệu Chính véo nhá con gái nhỏ bế cô bé lên nói: "Bây giờ thì ba đưa A Tinh của ba về phòng thay quần áo, rồi cả nhà mình cùng đi ra ngoài ăn. A Tinh có vui không?"
"Dạ vui lắm!" Diễm Tinh cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu. Người làm trong nhà thấy nụ cười và giọng nói ngọt ngào của tiểu thư nhà mình đều cảm thấy vui vẻ. Tiểu thư nhà họ đáng yêu như vậy đấy.
...----------------...
Tại một tòa biệt thự ở ngoại ô xa hoa với tông màu xám chủ đạo.
"Thiếu gia, đã an bài xong, ngài mau lên xe đi!"
Thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi đó khẽ gật đầu, dù tuổi còn trẻ nhưng trên người tỏa ra sự trầm ổn, không giống với số tuổi hiện tại của cậu bây giờ. Thiếu niên đó hướng về chiếc xe sang trọng đang đậu giữa sân mà đi lên. Khi nghiêng người lên xe lộ ra gương mặt góc cạnh, dù hơi non nớt nhưng rất đẹp. Không biết đến lúc lớn sẽ còn đẹp đến mức nào.
Chiếc xe chở thiếu niên kia lăn bánh, hướng đến trung tâm thành phố lớn.
Ở Anh.
Một người đàn ông đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tay cầm điện thoại nói với đầu dây bên kia: "Đã sắp xếp xong chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói. Nghe xong người đan ông đó khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Tốt lắm! Cứ làm theo kế hoạch!"
...----------------...
Sáng hôm nay, Diễm Tinh được mẹ mặc cho một chiếc váy voan tay dài màu đỏ thêm đôi giày màu đỏ xinh xắn. Nhìn cô bé như búp bê khiến ai cũng yêu thích. Hôm nay ở trường Diễn Tinh có tổ chức một buổi lễ lớn, cho nên ăn mặc đẹp hơn thường ngày. Nhưng tâm tình của Diễm Tinh lại không để ở buổi lễ mà là ở chuyện khác.
Cô nhớ rằng ngày hôm nay ở kiếp trước cô đã bị bắt cóc. Ngày hôm đó vì là buổi lễ lớn, cổng trưởng mở để chào đón phụ huynh cùng những vị lãnh đạo khác. Ba mẹ hôm nay cũng đi cùng cô, nhưng sau đó có một bạn trong lớp chạy vào nói với cô rằng ở ngoài Nhu Nhi đang tìm cô. Vì vậy cô liền xin phép ba mẹ cho ra bên ngoài tìm Nhu Nhi cùng Tiểu An chơi. Ba mẹ cũng là yên tâm vì hôm nay mở cổng trường nên trường sắp xếp rất nhiều bảo vệ cho nên cũng đồng ý. Sau khi cô xuống dưới sân trường thì liền bị một người bắt đi. Đến khi cô giáo cùng ba mẹ nhận ra điểm bất thường, cô đã bị bắt đi đến một ngôi nhà hoang. Người đàn ông đó nói với cô rằng chỉ cần ba mẹ cô chịu bỏ ra 2% cổ phần ở Hạo Tinh thì sẽ lập tức thả cô ra. Sau này cô mới biết, người đàn ông bắt cô chính là người của chú cô. Ông ta đã lên kế hoạch này từ lâu, ông ta gài người vào đội bảo vệ của trường. Sau đó cho người nói với một bạn nhỏ rằng Nhi Nhi đang ở dưới sân trường tìm cô, đứa trẻ rất dễ bị lừa gạt nên sẽ chạy lên nói với cô.
2% của Hạo Tinh, ba cô lần đó đã đưa cho người bắt cóc cô. Sau này, số cổ phần đó đã chuyển sang cho chú cô. Với 2% cổ phần đó, dưới danh nghĩa người đàn ông đã bắt cóc cô, chú cô đã phá hỏng rất nhiều vụ làm ăn của Hạo Tinh. Khi mọi người đến đàm phán muốn hắn ta bán cổ phần thì người đó nhất quyết không bán, cắn chặt cổ phần trong tay không buông. Đến khi Hạo Tinh sắp không trụ nổi, người chú kia của cô quang minh chính đại mua lại 2% cổ phần mà người đàn ông nhất quyết không chịu bán ra kia. Haha thật sự tất cả đều là kế hoạch của ông ta. Vậy mà ông ta lại giống như đang làm việc hiệp nghĩa vậy. Trong tay ông ta lúc đó có 2% cổ phần cùng với cổ phần trong tay và mua chuộc thêm mấy vị lãnh đạo trong công ty, thành công trở thành cổ đông lớn nhất của Hạo Tinh. Về sau Hạo Tinh liền bị ông ta chiếm lấy. Sau đó nhờ có Hạo Tinh mà ông ta tiếp tục tấn công Triệu Thị, Hạo Tinh chính là nước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta.
Hiện tại, chuyện này lại lặp lại lại nhưng kết quả như thế nào chắc hẳn ông ta cũng sẽ không ngờ tới. Diễm Tinh tập trung suy nghĩ khẽ nhếch môi, để xem lần này, rốt cuộc ai mới là người được lợi đây.
"A Tinh, A Tinh!" Dòng suy nghĩ bị cắt mất, Diễm Tinh thu lại nụ cười quỷ quái, ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.
"A Tinh đang nghĩ gì vậy? Mẹ gọi nãy giờ mà không thấy con trả lời." Ngô Giai Ý thấy con gái đã để ý đến mình thì xoa đầu Diễm Tinh nói. Lúc nãy không biết có phải bị hoa mắt hay không, bà nhìn thấy con gái khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười đó thật sự khiến bà lạnh người, cả người con gái bà toát lên sự oán hận. Hiện tại thấy con gái cười tươi ngọt ngào nhìn mình, hẳn là lúc nãy bà đã nghĩ nhiều rồi.
"Mẹ, mẹ có thể cài cho A Tinh trâm cài tóc ông nội tặng A Tinh không?" Diễm Tinh nói, đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình.
Ngô Giai Ý nghĩ nghĩ một lát, cây trâm đó cài trên tóc A Tinh nhìn cũng rất đẹp, rất hợp với bộ váy mà bà mặc cho con gái.
"Vậy được, để mẹ lấy cho A Tinh đeo." Bà cười xoa đầu con gái sau đó đi ra ngoài lấy cây trâm kia.
Diễm Tinh cười nhìn mẹ mình, cây trâm đó hẳn sẽ có tác dụng trong ngày hôm nay.
Tại trường học của Diễm Tinh
Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày thành lập trường của trường Diễm Tinh, ngôi trường tên Thanh Hòa. Vì là ngày lễ lớn nên trông nhộn nhịp hơn rất nhiều, vì là ngôi trường dành cho tầng lớp thượng lưu trở lên nên từ sớm những chiếc siêu xe đã sớm đỗ ở đây.
Diễm Tinh cùng ba mẹ và anh hai bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce Sweptail. Mọi ánh mắt trong trường đều đổ dồn lên gia đình Diễm Tinh. Triệu Gia sau khi được Triệu Chính tiếp quản thì ngày càng lên cao, hiện tại Triệu Chính có 2 người con trai một người con gái. Là đối tượng cho rất nhiều gia đình hào môn trong giới nhắm đến. Được Triệu Gia ủng hộ, còn sợ không có chỗ đứng trong thương trường này sao. Vì vậy khi nhìn thấy gia đình Triệu Chính những phụ huynh có con học ở đây bắt đầu rục rịch, tìm đường làm quen với Triệu Chính cùng phu nhân của hắn. Để cho mấy đứa trẻ chơi với nhau cũng rất ổn, có cơ hội vào làm con dâu, con rể Triệu Thị là tốt, bằng không thì làm bằng hữu cũng được.
Diễm Tinh cùng Tuấn Khải được bố mẹ dắt tay, đi lên phòng học trong nhiều ánh mắt theo dõi ở bên cạnh. Đôi mắt linh động của Diễm Tinh nhìn xung quanh mình, trong đôi mắt ngây thơ đó khi quét qua một góc của sân trường liền trở nên lạnh lẽo, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.