Sa Điêu Lốp Xe Dự Phòng Online Sửa Mệnh
Chương 5: Đường trở về
Xuân Phong Dao
15/04/2024
Bài viết của Lâm Tân Độ trên vòng bạn bè là để biểu diễn ra cho Ngu Dập Chi xem.
Cách một đại dương mênh mông rộng lớn, cậu đâu biết tụi nó ngược lại nhảy ra cho Ngu Húy xem trước.
Hệ thống không ngừng vang lên bên tai: [Còn bốn ngày nữa là cuối tháng.]
[Cậu sắp hết thời gian rồi. Vay nợ thì quá hạn, nhiệm vụ thì trễ deadline! Nếu cứ như vậy, tui không cần thông qua điện tử máy móc đồng hành với cậu nữa, mà là dọn hẳn vào nhà cậu mà đồng hành luôn.]
[Cậu nhanh tìm cách để nghe ngóng thông tin khách sạn mà nam chính ở, mua vé máy bay bay qua đó. Sau đó lén vào phòng nam chính, trốn dưới gầm giường. Cậu chỉ cần hầu ngủ trong thầm lặng, sau đó là làm mọi người kinh cmn ngạc.]
“Cuối cùng là lâm vào tù tội nơi xứ lạ?”
Hệ thống trầm mặc.
Lâm Tân Độ đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, chậm rãi nói: “Xâm nhập nơi cư trú bất hợp pháp, làm cái gì cũng phải biết giới hạn nằm đâu.”
“Cho nên phải là ở chỗ nào đó công cộng, hm... Để tôi nghĩ xem, bệnh viện thì sao? Làm anh ta hôn mê, sau đó hầu ngủ một cách hợp pháp.”
“......”
Sao cậu không đổi hẳn tới nghĩa địa, có gì tuẫn táng cùng nhau luôn đi?
Đói khát làm cho Lâm Tân Độ từ cừu hóa sói, “Nếu, tôi nói nếu bạch nguyệt quang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nam chính, cậu đoán xem anh ta sẽ phản ứng thế nào?”
[Shock.]
“Nếu là thấy lúc trời tối thì sao?”
[Shock chết.]
Shock chết thì hơi khoa trương, nhưng mà chỉ cần lựa chọn thời gian cũng như trường hợp hợp lý, đột nhiên nhìn thấy một người vốn đã chết, có lẽ sẽ bị dọa tới bay lên trời.
Lâm Tân Độ cười nhạo: “Diệp Công thích rồng, tôi cũng muốn nhìn thử xem tình yêu của anh ta có bao nhiêu.”
Đêm khuya, một người một thống chong đèn lên plan đột kích.
Lâm Tân Độ ngồi vào bàn, vừa viết vừa nói chuyện với hệ thống.
“Kế hoạch A, chờ Ngu Dập Chi trở về, tôi lặng lẽ vào phòng hắn, trốn dưới gầm giường nằm liệt.”
Dù sao cũng chỉ cần hầu đủ sáu giờ là được.
Xâm nhập vào khách sạn là bất hợp pháp, nhưng chim hoàng yến nuôi bay vào phòng ở biệt thự thì không thuộc phạm vi pháp lý này. Là Ngu Dập Chi tiêu tiền làm cậu vào biệt thự ở, cậu chỉ là tôn trọng quyền lợi cá nhân của đối phương, thực hiện nghĩa vụ của tình nhân thôi.
“Kế hoạch B là phương án bổ sung, có tính linh động. Lỡ như bị bắt gặp lúc trộm vào phòng thì chỉ có thể giả quỷ hù mục tiêu. Vậy nên ngay từ đầu phải ăn mặc hệt như bạch nguyệt quang.”
Dung mạo chính mình cùng bạch nguyệt quang đều có chỗ tương tự, hóa trang một chút thì không khó để lấy giả đánh tráo.
Nhưng thời gian rất quan trọng, cần thiết phải ra đòn chí mạng trước khi Ngu Dập Chi kịp phản ứng mọi việc là do thế thân tác quái.
Hệ thống 40: [Vấn đề hiện tại là bốn ngày sau nam chính mới trở về.]
Lâm Tân Độ cười: “Vấn đề này không khó.”
Rột~
Bụng kêu một tiếng.
Cậu nằm lại lên giường, giảm bớt năng lượng tiêu tốn, cuối cùng lại ngủ tiếp.
Bữa sáng hôm sau là sữa tách chất béo với nửa quả trứng luộc, Lâm Tân Độ ăn xong thì liền đi ra vườn hoa.
Quản gia đang kiểm tra hoa cỏ trong vườn, tính toán xem có nên tu bổ lại vườn hoa trước khi Ngu Dập Chi trở về hay không.
Lâm Tân Độ mặc một cái áo sơ mi màu sắc lòe loẹt đi tới, trông như một chú bướm khắp nơi bay lượn: “Chào buổi sáng nha ông bạn già.”
“.....”
“Tôi đang đi bộ giảm béo, sẵn tiện chụp mấy tấm hình.” Lâm Tân Độ cầm gậy selfie, ngửa đầu mỉm cười chụp ảnh, đồng thời rất cẩn thận mà đảm bảo mỗi tấm hình đều có bóng dáng của quản gia, sau đó post lên vòng bạn bè.
Ăn no nên suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, lúc này Lâm Tân Độ nhớ ra phải che chắn vòng bạn bè với anh trai nam chính.
[Nhị Mộc]: Thì ra tôi là một chú bướm say~ (bươm bướm.jpg) (ong mật.jpg)
Quản gia chưa kịp phản ứng thì 'bum búm' đã bay đi.
Lâm Tân Độ bay đến phòng bếp.
Đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, vừa nhìn thấy cậu đã ngay lập tức dang hai tay che con gà quay phía sau như gà mẹ bảo vệ con.
“Cậu chỉ được phép ăn những thứ mà chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp.”
Vừa nói chuyện vừa mở hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Độ, sợ cậu thó đi dù chỉ là một cọng cải trong bếp.
Lâm Tân Độ: “Giải khát trong mơ, tôi hỗ trợ nấu cơm, ăn không được thì xem cho đỡ thèm.”
Đầu bếp từ chối liền, hừ lạnh nói: “Không được.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ không đem phía sau lưng phó thác cho cậu.”
Lâm Tân Độ: “Tôi cũng đâu định thọc dao sau lưng ông.”
“Nhưng cậu sẽ trộm gà sau lưng tôi.”
Trong phòng bếp dán thực đơn mỗi tuần, Lâm Tân Độ nhìn lướt qua, trưa nay có salad.
“Tôi hỗ trợ làm salad là được, đảm bảo toàn bộ quá trình đều làm dưới mí mắt ông.”
Đầu bếp không nghĩ đồng ý, chỉ là ông ta đi tới đâu thì Lâm Tân Độ lại theo tới đó, trong miệng còn không ngừng nói: “Lột vỏ cà chua như vậy phiền phức lắm, tốt nhất nên chần qua nước nóng trước..... Aiya, đồ ăn của ông có vết bẩn còn chưa rửa sạch kìa, tôi nhìn kính lúp còn thấy nữa....”
Đầu bếp nhìn qua, liền thấy được Lâm Tân Độ không biết từ đâu cầm ra một cái kính lúp, cẩn thận quan sát lá cải.
Không thể nào làm việc tiếp được, đầu bếp đau đầu: “Chỉ được làm salad.”
Có ăn vụng vài cọng cải thì hẳn cũng không mập lên.
Thực tế tốt hơn nhiều so với ông ta nghĩ.
Lâm Tân Độ vén tay áo bắt đầu rửa rau, trong quá trình làm cũng không có một động tác nào dư thừa, chỉ tới khi đồ ăn dọn lên dĩa, cậu dùng sốt cà chua xịt thành hình trái tim lên một dĩa trong đó.
Cậu chụp tấm ảnh, tiếp tục đăng lên vòng bạn bè.
[Nhị Mộc]: Giúp mọi người chuẩn bị cơm trưa tình yêu.
Thời gian ăn cơm đã được quy định tốt, quản gia cùng những người giúp việc khác lục tục ngồi vào bàn. Nhìn thấy Lâm Tân Độ cũng ở đây, gã hơi nhíu mày lại.
Bưng thức ăn đến bàn, Lâm Tân Độ cố ý đặt đĩa có trái tim trước mặt quản gia.
“Ăn cơm phải ăn cùng nhau thì mới thấy ngon.” Lâm Tân Độ chỉ đĩa đồ ăn của mình: “Yên tâm, Tôi chỉ ăn đồ ăn giảm béo của mình.”
Nói xong thì lại giơ di động lên, bảo đảm mọi người đều có trong khung hình. Lúc này món chính gà quay vẫn chưa được dọn lên, salad trên bàn trở nên nổi bật nhất, hơn nữa cậu còn chọn vị trí gần quản gia ngồi xuống, trái tim độc nhất vô nhị lại càng nổi bật hơn.
Người quản gia khôn khéo lập tức ngửi được mùi âm mưu.
Hôm nay mỗi khi Lâm Tân Độ chụp ảnh, đều sẽ cố để lẫn gã vào khung hình.
Quản gia: “Cậu muốn tạo ra ảo giác giả dối là tôi cắm sừng tiên sinh.”
Lời này vừa ra, cả bàn đều kinh ngạc.
Lâm Tân Độ đang đăng bài, nghe vậy thì hào phóng gật đầu: “Không phải ông cắm sừng Ngu Dập Chi, mà là tôi đang cố gắng lấy lòng ông, cố gắng cắm sừng hắn.”
Lần này cậu không dùng tôn xưng, hô thẳng tên nam chính, nhấn đăng bài xong thì nhìn mọi người rồi mỉm cười.
Bởi vì cậu thừa nhận quá thản nhiên, nhất thời những người khác đều không biết nên nói gì.
Dì Vương lấy lại tinh thần đầu tiên, mắng cậu đạo đức suy đồi.
Quản gia cười lạnh: “Tiên sinh không ngốc, trò xiếc này không lừa được ngài ấy. Cậu theo đuổi tôi vì cái gì? Vì tuổi lớn, vì tính tình quái gở không có cha mẹ hay vì chứng OCD của tôi?”
Gã trời sinh không thích giao tiếp với người khác, từ trong ra ngoài đều là một tên cuồng công việc.
Nói xong, gã tiếp tục chế nhạo: “Tiếp nữa, công việc của tôi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có chứ đừng nói đến là thời gian ở bên. Ngoại trừ lương tháng 20 vạn, tôi cái gì cũng không có.”
Vừa dứt lời, mười mấy đôi mắt tỏa sáng nhìn gã chằm chằm.
Quản gia suýt làm rơi nĩa.
Lâm Tân Độ nghe được một vị giúp việc nào đó đối diện cảm thán: “Sao hồi trước không thấy những điểm đó nhờ?”
Lâm Tân Độ nhìn quản gia: “Là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng.”
Khiến mắt người ta tỏa sáng cũng không khó.
Nước H, Ngu Dập Chi vừa họp xong, đang cùng bí thư chờ Ngu Húy đến cùng ăn cơm.
Hắn vừa reup lại bài đăng về hội nghị, thuận lay lướt vòng bạn bè một chút.
Hôm nay vòng bạn bè được Lâm Tân Độ bao trọn.
Ngu Dập Chi chỉ nhìn vài lần đã từ những tấm hình đoán được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt.
“Ngu xuẩn.”
Chính xác là muốn dùng phép khích tướng, dùng quản gia để khích hắn ghen.
Ngu Dập Chi không hiểu sao thế thân lần này lại là một tên ngu ngốc như vậy, chờ về nước liền phải khiến cậu ta gom đồ cút đi.
Bí thư bỗng nhiên lễ phép đứng dậy.
Ngu Dập Chi ý thức được cái gì, vội vàng tắt di động, quay đầu lại: “Anh, anh đến rồi.”
Hắn quay lưng về cửa lướt điện thoại nên Ngu Húy chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được nội dung.
Không biết nghĩ đến điều gì, Ngu Húy lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là bị chặn rồi.
Chờ y ngồi xuống thì Ngu Dập Chi mới bắt đầu gọi món ăn.
Trong lúc chờ đồ ăn, Ngu Dập Chi nhất thời tâm huyết dâng trào nhìn bí thư hỏi: “Nếu đối tượng xem mắt của cô lớn hơn cô gần mười tuổi, tính tình nghiêm túc khô khan thì cô có cân nhắc không?”
Bí thư sửng sốt, không rõ tại sao phó tổng lại quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của mình, nhưng cô vẫn nghiêm túc đối đáp: “Đối phương đã từng kết hôn và có con không?”
“Không có.”
“Lương hàng tháng thì sao?”
“Hơn 20 vạn.”
“Cụ thể là kiểu nghiêm túc khô khan như thế nào?”
“Rất thích sạch sẽ, có chút thói ở sạch, không có người thân, công tác bận rộn, thời gian nghỉ ngơi ít.”
“Diện mạo thì sao? Không phải là bụng phệ phải không?”
“Rất chú trọng dáng vẻ.”
Ánh mắt bí thư sáng ngời, nháy mắt làm một bảng so sánh, tổng tài cũng chưa chắc tốt như vậy. Theo cô biết, những người này trong giới ăn chơi đàng điếm không ít.
Vì thế cô vui vẻ cười hỏi: “Ngài định giới thiệu đối tượng cho tôi sao? Nếu là loại điều kiện này thì có thể thử tiếp xúc.”
Ngu Dập Chi không nghĩ tới là kết quả này.
Hắn nhíu mày: “Người này, tính tình rất lạnh lùng, khô khan không thú vị, bạn gái cũng chưa từng có, hàng ngày chỉ làm những công việc nhàm chán.”
“Là người keo kiệt sao?”
“Cái này thì không phải, do công việc bận rộn nên không có chỗ tiêu tiền, mỗi năm đều sẽ quyên tiền cho các tổ chức từ thiện.”
Bí thư: “Đầu tư có lợi nhuận!”
“....”
Ngu Húy ngồi một bên từ đầu tới cuối không hề mở miệng, nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Mắt thấy bí thư thực sự có chút mong chờ, Ngu Dập Chi nói: “Tính cách hai người khác biệt.”
Bí thư lắc đầu: “Ngài không hiểu, kiểu người tính tình khô khan không thú vị thì chịu không được nhất là người có cá tính nhiệt tình. Cái này gọi là bổ sung cho nhau.”
Bản chất con người là thích tìm kiếm những điều mình không có trên người người khác.
Ngu Dập Chi trầm mặc một chút, lại hỏi tiếp: “Vậy giả sử một người có diện mạo xinh đẹp lại tuổi trẻ dùng thủ đoạn vụng về để theo đuổi, cô thấy có thể thành công không?”
Ngu Húy liếc mắt nhìn qua, kết hợp với nội dung trên vòng bạn bè, đại khái hiểu được vấn đề.
Bí thư thì còn đang rất vui vẻ vỗ tay: “Tin tôi, thành công 100%!”
“.....”
Hết hứng ăn, cuối cùng đồ ăn trong dĩa Ngu Dập Chi còn thừa lại nhiều nhất.
Câu “Cửa son rượu thịt ôi” từng thấy trên vòng bạn bè nay hiện ra rõ ràng trước mắt, Ngu Húy nhàn nhạt nói: “Không được lãng phí lương thực.”
Ngu Dập Chi lại ăn thêm mấy miếng.
Sau khi ăn xong, Ngu Húy về khách sạn trước, Ngu Dập Chi gọi bí thư lại: “Công việc bên này giải quyết cũng sắp xong rồi, đặt một vé máy bay chuyến sớm nhất về nước.”
Bí thư khó hiểu: “Không phải dự định tuần sau mới trở về sao?”
Ngu Dập Chi biểu tình phức tạp: “Cô không hiểu.”
Còn không trở về, hắn sợ chờ thêm hai ngày nữa lướt vòng bạn bè sẽ thấy thế thân vừa đón vào nhà phát thông báo chính thức yêu đương cùng quản gia.
“Order một cái áo sơ mi vintage cổ tròn, tôi nhớ lúc trước quản gia có nói Ngu Dập Chi thích kiểu đó.... Nên chọn màu gì ha.... Trắng đi, bạch nguyệt quang mà, mặc đồ trắng là bao hợp....”
Lâm Tân Độ nhìn nhìn trang bán hàng trực tuyến.
Hệ thống 40 nói ra điểm mấu chốt của bạch nguyệt quang: [Nốt ruồi son; Thiên Nghê Phường.]
Thông tin chủ yếu về nhân vật thì nó vẫn có.
[Không cần mua đồ trang điểm, phương diện này tôi có thể cung cấp trợ giúp, tôi có thể thêm cho cậu một buff tăng 10% khả năng lấy giả thành thật, phí 1 vạn.]
Lâm Tân Độ nhướng mày, thứ này cũng toàn năng quá ha?
[Năng lực của tôi chỉ giới hạn trong giọng nói và dung mạo dáng điệu, trắng ra cho dễ hiểu là những công năng này chỉ giúp đưa cậu đến gần với hình tượng bạch nguyệt quang hơn, từ đó trở thành một thế thân hoàn mỹ.]
Thiên Nghê Phường là cửa hàng quần áo mà bạch nguyệt quang thích nhất.
Lâm Tân Độ lên mạng tìm thử, quần áo của cửa hàng này giá cả cũng không bình dân tí nào.
“Gần cuối tháng rồi, tôi được nhận lương chưa?”
Hơn nữa cũng đã qua 15 ngày thử việc rồi, mặc kệ thế nào cũng nên kết toán lương tháng rồi.
Mới vừa đăng mấy thứ kích thích tới Ngu Dập Chi nên Lâm Tân Độ cũng không dám trực tiếp đi tìm đối phương, chỉ có thể chuyển phát một bản tin về 'Ông chủ khốn nạn nợ lương công nhân nhập cư không trả', nỗ lực ám chỉ một chút.
Cái gì quan trọng thì phải nói ba lần, cậu liền chuyển phát hẳn ba bản tin liên quan, nhưng Ngu Dập Chi vẫn im lặng không tỏ thái độ.
Lần này Lâm Tân Độ không chặn vòng bạn bè với ai hết.
Ngu Húy ở nước H xa xôi thấy hành vi đòi tiền lương của cậu thì lâm vào trầm tư.
Sở hữu kỹ thuật hack đệ nhất nhưng lại lựa chọn làm một con chim hoàng yến, y không khỏi hoài nghi Ngu Dập Chi cho một cái giá trên trời.
Đối với sinh hoạt cá nhân Ngu Húy có thể nhắm một mắt cho qua, nhưng nếu tiêu vượt quá 2000 vạn (~69 tỷ VND) một tháng thì y cần phải can thiệp giải quyết chuyện hoang đường này.
[Ngu Húy]: Em tôi cho cậu bao nhiêu?
Bất ngờ thấy tin nhắn của anh trai nam chính làm Lâm Tân Độ hơi sửng sốt, vài giây sau mới trả lời.
[Nhị Mộc]: 2 vạn tệ.
[Ngu Húy]: Trả theo ngày?
[Nhị Mộc]: Trả theo tháng.
[Ngu Húy]:......
[Nhị Mộc]: Tôi off trước. Quản gia bắt tôi lên cân ký rồi, hình như là phát hiện chuyện tôi trộm 2 cọng cải với một túi sốt salad trong bếp. (Co giò lên chạy.jpg)
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Ngoài mặt:
Lâm Tân Độ: Tui là một con chim hoàng yến giản dị, không bao giờ đua đòi trong chuyện ăn uống.
Ngu Húy:.....Giống một con chim sẻ nhỏ ăn không đủ no, có hơi ngu.
Thực tế:
Lâm - Chim hoàng yến giận dữ - Tân Độ: Hôm nay mi làm ông đây ăn không no, ngày mai ông cho mi nằm viện.
Ngu Dập Chi:???
Chỗ nào xuất hiện nguyên con đại bàng ăn thịt khỉ vậy?! Hung dữ muốn chớt.
Lâm Tân Độ: Mổ chết thứ “khỉ” quỵt lương! Uổng công mi tiến hóa!
Theo Baidu bách khoa toàn thư: Đại bàng ăn khỉ (1) là một loài chim đại bàng có mỏ lớn, ngắn và dẹt. Được gọi vậy vì chúng mổ khỉ rất hung tàn.
- -------
(1)食猿雕: Thực viên điêu, hay còn gọi là Đại bàng Philippines, anh bạn này có quả đầu hổ báo vê lờ:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.