Chương 45: Chuyện Sau Khi Ba Nhà Thương Nghị
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
03/08/2021
Đám người xôn xao, ngay cả Lộc Thời Thanh cũng không khỏi lắc đầu.
Thật sự là vô cũng trùng hợp.
Tối qua lúc Sinh Sôi Nương Nương tự thuật, đã từng đề cập đến tiểu thiếp này, ai lại nghĩ đến chính thất trong chuyện xưa lại là vị phụ nhân trước mắt này. Lúc ấy Lộc Thời Thanh chỉ thấy tiểu thiếp này không phải người tốt, vì phòng ngừa bị chính thất hãm hại, thế mà lại tiên hạ thủ vi cường*. Mua chuột Sinh Sôi Nương Nương nói láo nam thai là nữ thai, còn tung tin đồn đầu thai lợi và hại, khiến chính thất sẩy thai.
*Ra tay trước được lợi
Đến lúc này, chẳng những hại chính thất, còn làm vững chắc mầm mống tai họa ở Bách Lý Ổ, hại chết vô số bé gái.
Bây giờ từ trong lời nói của Sinh Sôi Nương Nương biết được,tiểu thiếp đó tự ăn ác quả của mình. Từ đây chính thất không còn khả năng sinh dục, chó cùng rứt giậu giết mẫu đoạt tử. Con của ả ta cũng bị chính thất dung túng thành tên ăn chơi đàn đúm phẩm hạnh không đoan chính.
Chính thất đáng hận cũng có chỗ đáng thương, đan xen phức tạp.
Đây cũng không phải là ví dụ. Toàn bộ Bách Lý Ổ là một cái cây ác quả cực lớn, trên đó lại ẩn chứa vô số trái ác quả nho nhỏ làm liên lụy đến hàng trăm hàng ngàn người.
Phụ nhân đặt mông ngồi dưới đất khóc lớn lên, bà ta che lấy bụng dưới bằng phẳng của mình, thở không ra hơi hô: " Con ơi, nương có lỗi với con hu hu..."
Lộc Thời Thanh là người dễ cảm động,xem một bộ phim cũng có thể khó chịu đến vài ngày, nhưng lúc này hắn lại không thể nào đồng tình với phụ nhân, bây giờ mới biết sám hối khóc rống, chẳng lẽ chỉ có bé trai mới xứng đáng làm con của bà ta, nếu là bé gái sẽ bị bà ta lạnh như băng phá bỏ?
Vốn bà bà ôm nỗi đau mất cháu gái kia cũng đang khóc, lúc này ngược lại không khóc nữa, chạy chậm đến trước mặt phụ nhân, chỉ vào mũi bà ta nói: "Đáng đời! Ai biểu Trình gia các ngươi khi dễ người khác! Nhi tử này của ngươi sinh ra cũng là tai họa, phá đúng lắm."
Phụ nhân oán hận lau nước mắt, đứng lên đánh nhau với lão bà. Nhưng lão bà vốn không sợ, hai người vật lộn trong bụi bặm, cơ hồ là lấy tính mạng ra mà đánh, Người vây xem có ngăn cản, nhưng phần nhiều vẫn là qua giúp lão bà bà. Bọn họ cũng không nhất định là thành tâm giúp tôn bà bà, chỉ là nghĩ muốn người Trình gia chịu nhiều tội thêm chút.
Trò khôi hài này kéo dài một canh giờ.
Lộc Thời Thanh thấy cũng đủ rồi, liền thu hồi Sinh Sôi Nương Nương vào trong tay áo.Trên bầu trời Bách Lý Ổ đã không còn nguồn gốc của tai họa nữa, nhưng mọi người vẫn khí thế hung hăng vây quanh đại viện Trình gia, không chịu rời đi.
"Trình gia nhất định phải cho một lời giải thích!" "Giao Trình Túc ra đây!" "Đuổi người Trình gia ra khỏi Bách Lý Ổ!" Tiếng hô cao vút, liên miên không dứt.
Tống Dương cùng Diệp Tử Minh "Đắc thắng trở về", hai thân ảnh từ trong hư không lướt qua, mọi người vừa thấy, lập tức ngừng lại những lời trong miệng, hô to với bọn họ "Anh hùng".
Trên mặt Diệp Tử Minh nhàn nhạt, sau khi hạ xuống, nhìn Lộc Thời Thanh bằng ánh mắt phức tạp, dường như có lời muốn nói. Tống Dương dương dương tự đắc, xùy nói: "Những người này thật thú vị, vừa rồi còn đòi đánh đòi giết chúng ta, giờ lại nâng chúng ta thành anh hùng."
Liễu Tuyền thì không cam lòng: "Nếu là ta lên đánh ả, ả chắc chắn cũng sẽ kêu ngao ngao."
Lộc Thời Thanh vội nói: "Đúng vậy, may mà ngươi không đi, nếu không Sinh Sôi Nương Nương chịu không nổi." Đây là lời nói thật, Tống Dương sức chiến đấu không cao, Diệp Tử Minh ra tay có chừng mực, xuất diễn vừa rồi không phải hai người họ thì không được.
Lúc này trong lòng Liễu Tuyền mới thoải mái một ít, vểnh mũi lên: "Đó là đương nhiên, nam nhi bọn ta rất mạnh mẽ, hành sự cũng gọn gàng dứt khoát."
Lộc Thời Thanh bị khẩu âm của hắn chọc cười, đang định nói gì đó chợt Diệp Tử Minh kéo hắn qua bên cạnh, hỏi: "U Minh nữ quỷ kia là ngươi thu lại?"
"Đúng thế." Lộc Thời Thanh gật đầu.
"Ngươi dự định xử trí như thế nào?"
Lộc Thời Thanh cười cười: "Đương nhiên là nghe sư tôn ngươi an bài."
Diệp Tử Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thản nhiên nói, "Chỉ mong lời ngươi nói đều là thật."
Diệp Tử Minh bây giờ cũng là mờ mịt cực kì. Người giả ngây giả dại trước mắt này, tuy nhìn qua thuần lương vô hại, nhưng hành động hiện giờ lại vô cùng quái dị. Cũng may chuyện hắn làm đều không phải chuyện xấu, mà sư tôn Cố Tinh Phùng thì lại đối với người này tin tưởng vô điều kiện.
Có điều Diệp Tử Minh cũng không phỏng đoán quá nhiều, hắn không tin Lộc Thời Thanh, nhưng thân là đệ tử, hắn không có lý do gì không tin Cố Tinh Phùng.
Mắt thấy hai thiếu niên thu thập Sinh Sôi Nương Nương tiến vào Trình gia, người bên ngoài lại lần nữa sôi trào, nhất định phải buộc Trình gia lăn khỏi Bách Lý Ổ.
Trong tiếng la hét ầm ĩ có hai người ngự kiếm lướt qua trên không, thẳng đến gác chuông. Đám người liếc mắt thấy được người bay tới là người đã lẩn trốn nữa ngày Tư Mã Kỷ và bên cạnh ông ta là Trình Viễn.
Hai người thấy biến cố hiện giờ, giật nảy cả mình, Tư Mã Kỷ vội hỏi Tống Linh Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Linh Kỳ liếc nhìn một vòng, hạ thấp người nói: "Còn phải nhờ Tư Mã thế bá dời bước, chúng ta về chính đường nói rõ."
Bây giờ đại sự hết thảy đều đã kết thúc, còn lại chính là phần xử lí phía sau, người quan trọng của ba nhà cũng có mặt đầy đủ. Sau khi Tống Linh Kỳ căn dặn Tống Dương và Tống Linh Bích chiêu đãi mọi người xong thì dẫn theo Tống Nghị đến chính đường.
Tới gần giữa trưa, đám người vừa trải qua một đêm kinh hiểm* mới sáng sớm vừa mệt vừa đói thế mà đã đến xử lý vụ án này. Lộc Thời Thanh không nghĩ sẽ rời đi nhanh nhứ thế, dù sao hồn phách Bùi Lệ còn chưa có tung tích, Nhưng Tống Dương không chịu ở lại Bách Lý Ổ thêm một phút nào nữa, nơi này chướng khí mù mịt, cho dù Sinh Sôi Nương Nương không tồn tại, vẫn còn có một đám điêu dân chướng mắt.
*Kinh hiểm: vừa nguy hiểm vừa kinh sợ
Tống Linh Bích vỗ vỗ vai của hắn: "Cũng tốt, hôm nay sắc trời còn sớm, cứ lên đường trở về Mai Hoa Châu đi, ta dẫn các ngươi đến Ngân Hà Lâu ở Tiền Đường."
Tống Dương dùng sức gật đầu: "Được đó,ta muốn ăn nhất là Hà Hoa Tô chính cống."
Lộc Thời Thanh nghe có Hà Hoa Tô ăn, thế là dao động.
Lúc này trong tay áo hắn truyền ra mấy tiếng xột xoạt rất nhỏ.
Hắn thừa dịp đám người còn đang thương nghị, tìm một góc tối không người, ôm thỏ con ra nhẹ giọng hỏi: "Tinh Tinh có chuyện gì à?"
Thỏ con nhìn hắn, dùng móng vuốt móc ra một góc áo màu đỏ.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy Sinh Sôi Nương Nương đè thấp thanh âm: "Cao nhân, ta không có chủ động hại người, bây giờ đã giúp các ngươi đến mức này, ngươi có thể thả ta đi được chưa?"
Lộc Thời Thanh hơi sững sờ: "Thả ngươi đi?" Đây chẳng phải là lại muốn gieo tai họa cho địa phương khác à?
Sinh Sôi Nương Nương biết hắn đang lo nghĩ điều gì, nhanh chóng nói: "Ngươi yên tâm, cao nhân tóc trắng thi chú ta, ta không dám làm xằng làm bậy. Hiện giờ thân phận ta đã bại lộ, không thể ở lại Hồng Trần Giới nữa"
Lộc Thời Thanh hỏi: " Ngươi tính đi đâu, sau khi rời khỏi Hồng Trần Giới?"
Sinh Sôi Nương Nương trầm mặc một lát, "Chắc là đi Tu La giới, nơi đó tuy hung hiểm, nhưng cha huynh ta tuyệt đối không dám đi tìm ta."
Lộc Thời Thanh lại hỏi ý kiến thỏ con: "Tinh Tinh cảm thấy thế nào?"
Thỏ con gật gật đầu,trong đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly không chút rung động.
Đây là biểu hiện vô cùng tự tin. Lộc Thời Thanh nâng tay áo lên, nói với Sinh Sôi Nương Nương: "Vậy ngươi đi đi, bảo trọng nha."
"Đa tạ cao nhân." Sinh Sôi Nương Nương vội vàng nói cảm ơn, sau đó thấp giọng nói, "Kỳ thật Hồng Trần Giới..."
ả chưa nói xong đã gợi ra lòng hiếu kỳ của Lộc Thời Thanh, "Hồng Trần Giới thế nào?"
Sinh Sôi Nương Nương nở nụ cười: "Không có gì, Hồng Trần Giới rất tốt, cũng mong hai vị...Nhớ bảo trọng."
"Bọn ta nhất định." Theo lời đáp ứng của Lộc Thời rơi xuống đất, là một luồng ánh sáng đỏ bay ra từ tay áo hắn, như rắn dán tường đang du tẩu dọc theo bóng râm của nấc thang gác chuông.
Lộc Thời Thanh nhìn một lát, lại nhìn xuống biển người tụ họp phía ngoài, trong lòng đủ loại cảm xúc. Chỉ khoảng mấy ngày trước lúc hắn nghe nói sự tình ở Bách Lý Ổ, hắn còn không dám quản, sợ sẽ dẫn đến phiền phức càng lớn. Nhưng hôm nay...
Hắn nhìn đôi mắt của thỏ con nói: "Tinh Tinh, ta làm được rồi."
Thỏ con nháy mắt mấy cái,móng thỏ chạm vào lòng bàn tay hắn, ánh sáng màu bạc tạo thành mấy chữ nhỏ"Ngăn cơn sóng dữ, rất lợi hại."
Nhưng Lộc Thời Thanh đắc ý không nổi.
Hắn nhớ tới nguyên chủ lúc trước bảo hộ Biển Cả Một Cảnh,hành động vĩ đại nghênh chiến các loại yêu tà. Nếu so với kiểu khôn vặt hôm nay của hắn thì không đáng nhắc đến. Nếu không có Cố Tinh Phùng và Diệp Tử Minh cùng hỗ trợ, hắn căn bản là không có khả năng đạt được kết quả này.
Vừa lúc thỏ con lại viết xuống mấy chữ: "Về Biển Cả Một Cảnh trước, hồn phách của sư tôn ngày sau lại tìm."
Lộc Thời Thanh thở dài, nghĩ thầm nếu có thể có lại sức mạnh thì tốt rồi, sẽ giúp được càng nhiều người. Không cần nhất cử nhất động phải nơm nớp lo sợ, phải cần đến Cố Tinh Phùng giúp đỡ.
Huống hồ hệ thống từng nói rõ, Cố Tinh Phùng giúp hắn, là bởi vì hắn đang dùng thân phận của nguyên chủ...
Lộc Thời Thanh cảm thấy mình không thể kiểu cách như thế. Không chỉ sống lại dựa vào mạng của nguyên chủ, còn vì vậy mà thu hoạch được rất nhiều thứ tốt, không làm gì cũng được tiện nghi chẳng lẽ còn muốn khoe mẽ?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, thay nguyên chủ sống sót, giúp nguyên chủ rửa sạch ô danh lúc trước mới là chuyện trước mắt hắn cần phải làm.
Hắn lần nữa phấn chấn, nhéo nhéo lỗ tai thỏ con, "Cảm ơn Tinh Tinh, chính ta cũng sẽ cố gắng."
Thỏ con toàn thân chấn động, dường như muốn tránh, nhưng nhìn hai mắt có hơi cong lên của Lộc Thời Thanh, cuối cùng không tránh.
Một canh giờ sau, Ngân Hà Lâu kín người hết chỗ, tới mấy khách nhân kỳ quái.
Trực tiếp ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên qua đại sảnh, rơi xuống bên ngoài phòng riêng xa hoa ở lầu hai. Trong đó có hai người trẻ tuổi khiêng một cái quan tài đen như mực.
Điếm tiểu nhị cả kinh muốn tiến lên lý luận, ngước lên thấy được người dẫn đầu, thái độ đột nhiên thay đổi, liên tục không ngừng chào hỏi: "Đây không phải là Linh Bích công tử à, mời vào nhã gian ngồi."
Tống Linh Bích mỉm cười, để những người còn lại đi vào trước, cũng không cần thực đơn, thuộc như lòng bàn tay gọi mười mấy món thức ăn.
Tống Dương lôi kéo Diệp Tử Minh xông lên trước đi đầu vào phòng, Lộc Thời Thanh áy náy nói: "Thật ngại quá, bọn ta ăn xong đi ngay, cái quan tài này sẽ không để đây lâu đâu."
Tiểu nhị liên tục khoát tay: "Không sao không sao, đừng nói một cái quan tài, ngài để muốn để mười cái cũng không thành vấn đề...Chỉ cần để được thì để, hí hí."
Liễu Tuyền đói đến nổi da ngực dán vào da lưng, đâu còn thời gian rỗi rãi nghe hắn dông dài, vỗ quan tài: "Lải nhải gì đó,gọi rượu gọi đồ nhắm! Không phải nói Hà Hoa Tô của Tiền Đường ngon lắm à? Cũng gọi luôn!"
Nhưng đợi đến khi một bàn Hà Hoa Tô chính thống bưng lên, Liễu Tuyền nếm thử một miếng liền ném vào trong đĩa của Liễu Khê. Liễu Khê đang gặm đùi gà, thấy thế dừng lại động tác: "Chuyện gì vậy?"
Liễu Tuyền bĩu môi: "Thứ đồ chơi này ngọt ngây, không có gì mới lạ, vẫn là Biển Cả Một Cành ngon hơn."
Tống Dương suýt chút nữa bị miếng cá sốt chua ngọt nghẹn chết, khó khăn thuận khi, lớn tiếng nói: "Ngươi bị điên à, cái bánh ở Biển Cả Một Cảnh mặn không ra mặn ngọt không ra ngọt, căn bản không phải hàng chính cống,"
"Cần chi biết nó chính hay không chính cống, ta chỉ thích ăn loại đó mà thôi." Liễu Tuyền cúi đầu và cơm.
Đang lúc nói chuyện, Lộc Thời Thanh đã ăn hai cái Hà Hoa Tô, đang định ra tay với mấy cái còn sót lại trong mâm. Tống Dương vội nói: "Tiểu Không ngươi chờ chút, chừa cho ta một cái với."
Trên bàn cơm cãi nhau, Tống Linh Bích buồn cười, đứng dậy nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị ca,cho thêm một dĩa Hà Hoa Tô."
"Được! Có ngay" Không lâu sau, điếm tiểu nhị bê Hà Hoa Tô và mấy món ăn khác đi lên.
Quan tài lạnh lẽo đen nhánh bài ở cổng, dù thế nào cũng làm người sợ hãi, phía trên còn dán phù chú, chỉ cần người hiểu chuyện đều biết bên trong là thứ gì. Điếm tiểu nhị đã đi vòng quanh mấy lần, còn cẩn thận từng li từng tí lách qua nơi đó.
Hắn bước qua cánh cửa, bỗng nhiên tay run một cái, khay rơi trên mặt đất, mấy cái đĩa đựng thức ăn rơi ào ào.
Tống Dương đang đợi ăn Hà Hoa Tố, thấy thế trừng mắt: "Ngươi có chuyện gì thế?"
Điếm tiểu nhị lập tức trốn ra phía sau cửa, há miệng run rẩy chỉ vào quan tài nói: "Gia...Cái quan tài đó, quan tài đó nó..nó đang động kìa!"
Thật sự là vô cũng trùng hợp.
Tối qua lúc Sinh Sôi Nương Nương tự thuật, đã từng đề cập đến tiểu thiếp này, ai lại nghĩ đến chính thất trong chuyện xưa lại là vị phụ nhân trước mắt này. Lúc ấy Lộc Thời Thanh chỉ thấy tiểu thiếp này không phải người tốt, vì phòng ngừa bị chính thất hãm hại, thế mà lại tiên hạ thủ vi cường*. Mua chuột Sinh Sôi Nương Nương nói láo nam thai là nữ thai, còn tung tin đồn đầu thai lợi và hại, khiến chính thất sẩy thai.
*Ra tay trước được lợi
Đến lúc này, chẳng những hại chính thất, còn làm vững chắc mầm mống tai họa ở Bách Lý Ổ, hại chết vô số bé gái.
Bây giờ từ trong lời nói của Sinh Sôi Nương Nương biết được,tiểu thiếp đó tự ăn ác quả của mình. Từ đây chính thất không còn khả năng sinh dục, chó cùng rứt giậu giết mẫu đoạt tử. Con của ả ta cũng bị chính thất dung túng thành tên ăn chơi đàn đúm phẩm hạnh không đoan chính.
Chính thất đáng hận cũng có chỗ đáng thương, đan xen phức tạp.
Đây cũng không phải là ví dụ. Toàn bộ Bách Lý Ổ là một cái cây ác quả cực lớn, trên đó lại ẩn chứa vô số trái ác quả nho nhỏ làm liên lụy đến hàng trăm hàng ngàn người.
Phụ nhân đặt mông ngồi dưới đất khóc lớn lên, bà ta che lấy bụng dưới bằng phẳng của mình, thở không ra hơi hô: " Con ơi, nương có lỗi với con hu hu..."
Lộc Thời Thanh là người dễ cảm động,xem một bộ phim cũng có thể khó chịu đến vài ngày, nhưng lúc này hắn lại không thể nào đồng tình với phụ nhân, bây giờ mới biết sám hối khóc rống, chẳng lẽ chỉ có bé trai mới xứng đáng làm con của bà ta, nếu là bé gái sẽ bị bà ta lạnh như băng phá bỏ?
Vốn bà bà ôm nỗi đau mất cháu gái kia cũng đang khóc, lúc này ngược lại không khóc nữa, chạy chậm đến trước mặt phụ nhân, chỉ vào mũi bà ta nói: "Đáng đời! Ai biểu Trình gia các ngươi khi dễ người khác! Nhi tử này của ngươi sinh ra cũng là tai họa, phá đúng lắm."
Phụ nhân oán hận lau nước mắt, đứng lên đánh nhau với lão bà. Nhưng lão bà vốn không sợ, hai người vật lộn trong bụi bặm, cơ hồ là lấy tính mạng ra mà đánh, Người vây xem có ngăn cản, nhưng phần nhiều vẫn là qua giúp lão bà bà. Bọn họ cũng không nhất định là thành tâm giúp tôn bà bà, chỉ là nghĩ muốn người Trình gia chịu nhiều tội thêm chút.
Trò khôi hài này kéo dài một canh giờ.
Lộc Thời Thanh thấy cũng đủ rồi, liền thu hồi Sinh Sôi Nương Nương vào trong tay áo.Trên bầu trời Bách Lý Ổ đã không còn nguồn gốc của tai họa nữa, nhưng mọi người vẫn khí thế hung hăng vây quanh đại viện Trình gia, không chịu rời đi.
"Trình gia nhất định phải cho một lời giải thích!" "Giao Trình Túc ra đây!" "Đuổi người Trình gia ra khỏi Bách Lý Ổ!" Tiếng hô cao vút, liên miên không dứt.
Tống Dương cùng Diệp Tử Minh "Đắc thắng trở về", hai thân ảnh từ trong hư không lướt qua, mọi người vừa thấy, lập tức ngừng lại những lời trong miệng, hô to với bọn họ "Anh hùng".
Trên mặt Diệp Tử Minh nhàn nhạt, sau khi hạ xuống, nhìn Lộc Thời Thanh bằng ánh mắt phức tạp, dường như có lời muốn nói. Tống Dương dương dương tự đắc, xùy nói: "Những người này thật thú vị, vừa rồi còn đòi đánh đòi giết chúng ta, giờ lại nâng chúng ta thành anh hùng."
Liễu Tuyền thì không cam lòng: "Nếu là ta lên đánh ả, ả chắc chắn cũng sẽ kêu ngao ngao."
Lộc Thời Thanh vội nói: "Đúng vậy, may mà ngươi không đi, nếu không Sinh Sôi Nương Nương chịu không nổi." Đây là lời nói thật, Tống Dương sức chiến đấu không cao, Diệp Tử Minh ra tay có chừng mực, xuất diễn vừa rồi không phải hai người họ thì không được.
Lúc này trong lòng Liễu Tuyền mới thoải mái một ít, vểnh mũi lên: "Đó là đương nhiên, nam nhi bọn ta rất mạnh mẽ, hành sự cũng gọn gàng dứt khoát."
Lộc Thời Thanh bị khẩu âm của hắn chọc cười, đang định nói gì đó chợt Diệp Tử Minh kéo hắn qua bên cạnh, hỏi: "U Minh nữ quỷ kia là ngươi thu lại?"
"Đúng thế." Lộc Thời Thanh gật đầu.
"Ngươi dự định xử trí như thế nào?"
Lộc Thời Thanh cười cười: "Đương nhiên là nghe sư tôn ngươi an bài."
Diệp Tử Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thản nhiên nói, "Chỉ mong lời ngươi nói đều là thật."
Diệp Tử Minh bây giờ cũng là mờ mịt cực kì. Người giả ngây giả dại trước mắt này, tuy nhìn qua thuần lương vô hại, nhưng hành động hiện giờ lại vô cùng quái dị. Cũng may chuyện hắn làm đều không phải chuyện xấu, mà sư tôn Cố Tinh Phùng thì lại đối với người này tin tưởng vô điều kiện.
Có điều Diệp Tử Minh cũng không phỏng đoán quá nhiều, hắn không tin Lộc Thời Thanh, nhưng thân là đệ tử, hắn không có lý do gì không tin Cố Tinh Phùng.
Mắt thấy hai thiếu niên thu thập Sinh Sôi Nương Nương tiến vào Trình gia, người bên ngoài lại lần nữa sôi trào, nhất định phải buộc Trình gia lăn khỏi Bách Lý Ổ.
Trong tiếng la hét ầm ĩ có hai người ngự kiếm lướt qua trên không, thẳng đến gác chuông. Đám người liếc mắt thấy được người bay tới là người đã lẩn trốn nữa ngày Tư Mã Kỷ và bên cạnh ông ta là Trình Viễn.
Hai người thấy biến cố hiện giờ, giật nảy cả mình, Tư Mã Kỷ vội hỏi Tống Linh Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Linh Kỳ liếc nhìn một vòng, hạ thấp người nói: "Còn phải nhờ Tư Mã thế bá dời bước, chúng ta về chính đường nói rõ."
Bây giờ đại sự hết thảy đều đã kết thúc, còn lại chính là phần xử lí phía sau, người quan trọng của ba nhà cũng có mặt đầy đủ. Sau khi Tống Linh Kỳ căn dặn Tống Dương và Tống Linh Bích chiêu đãi mọi người xong thì dẫn theo Tống Nghị đến chính đường.
Tới gần giữa trưa, đám người vừa trải qua một đêm kinh hiểm* mới sáng sớm vừa mệt vừa đói thế mà đã đến xử lý vụ án này. Lộc Thời Thanh không nghĩ sẽ rời đi nhanh nhứ thế, dù sao hồn phách Bùi Lệ còn chưa có tung tích, Nhưng Tống Dương không chịu ở lại Bách Lý Ổ thêm một phút nào nữa, nơi này chướng khí mù mịt, cho dù Sinh Sôi Nương Nương không tồn tại, vẫn còn có một đám điêu dân chướng mắt.
*Kinh hiểm: vừa nguy hiểm vừa kinh sợ
Tống Linh Bích vỗ vỗ vai của hắn: "Cũng tốt, hôm nay sắc trời còn sớm, cứ lên đường trở về Mai Hoa Châu đi, ta dẫn các ngươi đến Ngân Hà Lâu ở Tiền Đường."
Tống Dương dùng sức gật đầu: "Được đó,ta muốn ăn nhất là Hà Hoa Tô chính cống."
Lộc Thời Thanh nghe có Hà Hoa Tô ăn, thế là dao động.
Lúc này trong tay áo hắn truyền ra mấy tiếng xột xoạt rất nhỏ.
Hắn thừa dịp đám người còn đang thương nghị, tìm một góc tối không người, ôm thỏ con ra nhẹ giọng hỏi: "Tinh Tinh có chuyện gì à?"
Thỏ con nhìn hắn, dùng móng vuốt móc ra một góc áo màu đỏ.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy Sinh Sôi Nương Nương đè thấp thanh âm: "Cao nhân, ta không có chủ động hại người, bây giờ đã giúp các ngươi đến mức này, ngươi có thể thả ta đi được chưa?"
Lộc Thời Thanh hơi sững sờ: "Thả ngươi đi?" Đây chẳng phải là lại muốn gieo tai họa cho địa phương khác à?
Sinh Sôi Nương Nương biết hắn đang lo nghĩ điều gì, nhanh chóng nói: "Ngươi yên tâm, cao nhân tóc trắng thi chú ta, ta không dám làm xằng làm bậy. Hiện giờ thân phận ta đã bại lộ, không thể ở lại Hồng Trần Giới nữa"
Lộc Thời Thanh hỏi: " Ngươi tính đi đâu, sau khi rời khỏi Hồng Trần Giới?"
Sinh Sôi Nương Nương trầm mặc một lát, "Chắc là đi Tu La giới, nơi đó tuy hung hiểm, nhưng cha huynh ta tuyệt đối không dám đi tìm ta."
Lộc Thời Thanh lại hỏi ý kiến thỏ con: "Tinh Tinh cảm thấy thế nào?"
Thỏ con gật gật đầu,trong đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly không chút rung động.
Đây là biểu hiện vô cùng tự tin. Lộc Thời Thanh nâng tay áo lên, nói với Sinh Sôi Nương Nương: "Vậy ngươi đi đi, bảo trọng nha."
"Đa tạ cao nhân." Sinh Sôi Nương Nương vội vàng nói cảm ơn, sau đó thấp giọng nói, "Kỳ thật Hồng Trần Giới..."
ả chưa nói xong đã gợi ra lòng hiếu kỳ của Lộc Thời Thanh, "Hồng Trần Giới thế nào?"
Sinh Sôi Nương Nương nở nụ cười: "Không có gì, Hồng Trần Giới rất tốt, cũng mong hai vị...Nhớ bảo trọng."
"Bọn ta nhất định." Theo lời đáp ứng của Lộc Thời rơi xuống đất, là một luồng ánh sáng đỏ bay ra từ tay áo hắn, như rắn dán tường đang du tẩu dọc theo bóng râm của nấc thang gác chuông.
Lộc Thời Thanh nhìn một lát, lại nhìn xuống biển người tụ họp phía ngoài, trong lòng đủ loại cảm xúc. Chỉ khoảng mấy ngày trước lúc hắn nghe nói sự tình ở Bách Lý Ổ, hắn còn không dám quản, sợ sẽ dẫn đến phiền phức càng lớn. Nhưng hôm nay...
Hắn nhìn đôi mắt của thỏ con nói: "Tinh Tinh, ta làm được rồi."
Thỏ con nháy mắt mấy cái,móng thỏ chạm vào lòng bàn tay hắn, ánh sáng màu bạc tạo thành mấy chữ nhỏ"Ngăn cơn sóng dữ, rất lợi hại."
Nhưng Lộc Thời Thanh đắc ý không nổi.
Hắn nhớ tới nguyên chủ lúc trước bảo hộ Biển Cả Một Cảnh,hành động vĩ đại nghênh chiến các loại yêu tà. Nếu so với kiểu khôn vặt hôm nay của hắn thì không đáng nhắc đến. Nếu không có Cố Tinh Phùng và Diệp Tử Minh cùng hỗ trợ, hắn căn bản là không có khả năng đạt được kết quả này.
Vừa lúc thỏ con lại viết xuống mấy chữ: "Về Biển Cả Một Cảnh trước, hồn phách của sư tôn ngày sau lại tìm."
Lộc Thời Thanh thở dài, nghĩ thầm nếu có thể có lại sức mạnh thì tốt rồi, sẽ giúp được càng nhiều người. Không cần nhất cử nhất động phải nơm nớp lo sợ, phải cần đến Cố Tinh Phùng giúp đỡ.
Huống hồ hệ thống từng nói rõ, Cố Tinh Phùng giúp hắn, là bởi vì hắn đang dùng thân phận của nguyên chủ...
Lộc Thời Thanh cảm thấy mình không thể kiểu cách như thế. Không chỉ sống lại dựa vào mạng của nguyên chủ, còn vì vậy mà thu hoạch được rất nhiều thứ tốt, không làm gì cũng được tiện nghi chẳng lẽ còn muốn khoe mẽ?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, thay nguyên chủ sống sót, giúp nguyên chủ rửa sạch ô danh lúc trước mới là chuyện trước mắt hắn cần phải làm.
Hắn lần nữa phấn chấn, nhéo nhéo lỗ tai thỏ con, "Cảm ơn Tinh Tinh, chính ta cũng sẽ cố gắng."
Thỏ con toàn thân chấn động, dường như muốn tránh, nhưng nhìn hai mắt có hơi cong lên của Lộc Thời Thanh, cuối cùng không tránh.
Một canh giờ sau, Ngân Hà Lâu kín người hết chỗ, tới mấy khách nhân kỳ quái.
Trực tiếp ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên qua đại sảnh, rơi xuống bên ngoài phòng riêng xa hoa ở lầu hai. Trong đó có hai người trẻ tuổi khiêng một cái quan tài đen như mực.
Điếm tiểu nhị cả kinh muốn tiến lên lý luận, ngước lên thấy được người dẫn đầu, thái độ đột nhiên thay đổi, liên tục không ngừng chào hỏi: "Đây không phải là Linh Bích công tử à, mời vào nhã gian ngồi."
Tống Linh Bích mỉm cười, để những người còn lại đi vào trước, cũng không cần thực đơn, thuộc như lòng bàn tay gọi mười mấy món thức ăn.
Tống Dương lôi kéo Diệp Tử Minh xông lên trước đi đầu vào phòng, Lộc Thời Thanh áy náy nói: "Thật ngại quá, bọn ta ăn xong đi ngay, cái quan tài này sẽ không để đây lâu đâu."
Tiểu nhị liên tục khoát tay: "Không sao không sao, đừng nói một cái quan tài, ngài để muốn để mười cái cũng không thành vấn đề...Chỉ cần để được thì để, hí hí."
Liễu Tuyền đói đến nổi da ngực dán vào da lưng, đâu còn thời gian rỗi rãi nghe hắn dông dài, vỗ quan tài: "Lải nhải gì đó,gọi rượu gọi đồ nhắm! Không phải nói Hà Hoa Tô của Tiền Đường ngon lắm à? Cũng gọi luôn!"
Nhưng đợi đến khi một bàn Hà Hoa Tô chính thống bưng lên, Liễu Tuyền nếm thử một miếng liền ném vào trong đĩa của Liễu Khê. Liễu Khê đang gặm đùi gà, thấy thế dừng lại động tác: "Chuyện gì vậy?"
Liễu Tuyền bĩu môi: "Thứ đồ chơi này ngọt ngây, không có gì mới lạ, vẫn là Biển Cả Một Cành ngon hơn."
Tống Dương suýt chút nữa bị miếng cá sốt chua ngọt nghẹn chết, khó khăn thuận khi, lớn tiếng nói: "Ngươi bị điên à, cái bánh ở Biển Cả Một Cảnh mặn không ra mặn ngọt không ra ngọt, căn bản không phải hàng chính cống,"
"Cần chi biết nó chính hay không chính cống, ta chỉ thích ăn loại đó mà thôi." Liễu Tuyền cúi đầu và cơm.
Đang lúc nói chuyện, Lộc Thời Thanh đã ăn hai cái Hà Hoa Tô, đang định ra tay với mấy cái còn sót lại trong mâm. Tống Dương vội nói: "Tiểu Không ngươi chờ chút, chừa cho ta một cái với."
Trên bàn cơm cãi nhau, Tống Linh Bích buồn cười, đứng dậy nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị ca,cho thêm một dĩa Hà Hoa Tô."
"Được! Có ngay" Không lâu sau, điếm tiểu nhị bê Hà Hoa Tô và mấy món ăn khác đi lên.
Quan tài lạnh lẽo đen nhánh bài ở cổng, dù thế nào cũng làm người sợ hãi, phía trên còn dán phù chú, chỉ cần người hiểu chuyện đều biết bên trong là thứ gì. Điếm tiểu nhị đã đi vòng quanh mấy lần, còn cẩn thận từng li từng tí lách qua nơi đó.
Hắn bước qua cánh cửa, bỗng nhiên tay run một cái, khay rơi trên mặt đất, mấy cái đĩa đựng thức ăn rơi ào ào.
Tống Dương đang đợi ăn Hà Hoa Tố, thấy thế trừng mắt: "Ngươi có chuyện gì thế?"
Điếm tiểu nhị lập tức trốn ra phía sau cửa, há miệng run rẩy chỉ vào quan tài nói: "Gia...Cái quan tài đó, quan tài đó nó..nó đang động kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.