Chương 88: Dị Tâm Của Thanh Tiêu Quỷ
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
03/08/2021
Bùi Lệ bị trói trên kệ, năng lực hành động cũng theo đó mà bị hạn chế rất nhiều.
Nhưng hiện giờ linh lực của Cố Tinh Phùng chưa hồi phục, tạo ra kết giới này cũng chỉ có thể khiến Bùi Lệ tạm tời yên tĩnh. Bùi Lệ quát mắng Cố Tinh Phùng rồi bắt đầu điều động tử khí và linh lực công phá kết giới. Đợi khi kết giới hơi nới lỏng hắn liền vội vã nắm xiềng xích lắt mạnh một cái.
Theo tiếng kim loại vang lên giòn giã, kết giới và xiềng xích song song bị phá vỡ, Bùi Lệ trực tiếp phi thân từ trên giá xuống, vững vàng đứng trước mặt Cố Tinh Phùng, trong mắn hắn tràn đầy lệ khí.
Cố Tinh Phùng khinh người quá đáng, xem sư tôn hắn đây chết thật rồi ư?
... Cho dù có chết cũng không đến lượt y phạm thượng!
Bùi Lệ hạ quyết tâm không nhân nhượng Cô Tinh Phùng nữa. Mà lúc này Cố Tinh Phùng đang cúi đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối nơi góc tường tựa như không phát giác ra hành động của hắn. Bùi Lệ cho rằng y không nhìn thấy mình, không khỏi cười lạnh đưa tay bóp cổ Cố Tinh Phùng.
Ai ngờ toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, đột nhiên ngẩng đầu,một đôi mắt với tròng mắt đỏ ngầu nhìn hắn lom lom.
Bùi Lệ quả thực bị dọa sợ. "Cố Tinh Phùng ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Nói thật, hắn đã trãi qua rất nhiều chuyện, lần này thâm nhập U Minh Giới rất khó có thứ có thể hù dọa hắn. Nhưng đôi mắt mắt màu đỏ đậm xuất hiện trên thân Cố Tinh Phùng này thực sự là quá đột ngột.
Ngực Cố Tinh Phùng phập phòng dữ dội, nhìn hắn chằm chằm nói: "Phản đồ..."
Bùi Lệ sững sờ: "Phản đồ gì?"
"Phản bội cả tộc, thứ...phản đồ ngươi!"Sau khi gằn xong từng chữ, mồ hôi lạnh trên trán Cố Tinh Phùng đã chảy ròng ròng, gương mặt cũng trắng bệch dọa người.
"Cố Tinh Phùng, ngươi đừng giả ngu với ta." Bùi Lệ nheo mắt, "Ngươi tưởng ngươi giả ngây giả dại thì ta không so đo với ngươi nữa ư?"
Hắn vừa nói vừa chầm chậm nắm chặt năm đấm, tựa như nếu Cố Tinh Phùng còn không bình thường lại thì hắn sẽ trực tiếp bóp chết y ở chỗ này.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Bùi Lệ cảnh giác tránh ra sau lưng Cố Tinh Phùng, đồng thời cũng dùng một cái tay khác che miệng Cố Tinh Phùng lại.
Cùng lúc đó giọng nói của Quỷ Yên Chi xuyên qua cánh cửa sắt truyền vào, chỉ nghe thấy ả phân phó nói:"Tên vừa mới xông tới đương nhiên là đồng bọn của hai người trong này, ta vừa trừng trị bọn hắn xong, bọn hắn cũng nói hận ta thấu xương. Ta không thể thả hổ về núi, vì đề phòng bất trắc mấy người các ngươi đêm này canh giữ cho cẫn thận, sáng mai ta muốn lôi bọn hắn ra pháp trường làm thịt."
"Dạ, đại nhân!"
Chờ khi tiếng bước chân của Quỷ Yên Chi xa dần, Bùi Lệ mới từ sau lưng Cố Tinh Phùng đi ra. Hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm hướng cửa sắt, sau một lác mới hiểu rõ ẩn ý trong đó.
Hôm nay trước khi Quỷ Yên Chi đi, hắn và Cố Tinh Phùng đã phân tích động cơ của Thanh Tiêu Quỷ cho ả nghe, còn đưa ra chủ ý bảo ả thăm dò chắc hẳn Quỷ Yên Chi vừa ra khỏi cửa đã vội làm theo. Bây giờ nghe lời ả nói hình như có người xông vào phủ đệ của ả.
Như người đến là vì hắn và Cố Tinh Phùng, vậy chỉ có thể nói Thanh Tiêu Quỷ đã quá nóng vội.
Nhìn lại cổ tay rỗng tuếch của mình, cùng xích sắt đứt đoạn trên mặt đất, Bùi Lệ đắng đo không biết có nên gọi Qủy Yên Chi về cột hắn lên kệ lần nữa hay không. Bỗng Cố Tinh Phùng đang trong tay hắn rên khẽ, đôi mắt nhắm rồi lại mở màu sắc đã khôi phục như thường trên mặt còn mang theo sự mờ mịt như vừa tỉnh mộng.
Bùi Lệ thấy vậy tức giận nói: "Cố Tinh Phùng,ngươi mới vừa nói những câu xàm xí kia là muốn lừa gạt ai?"
Nét mặt Cố Tinh Phùng căng cứng, "Ta đã nói gì?"
Bùi Lệ vốn định nói rõ sự thật, nhưng khó thấy được y khẩn trương lập tức trong lòng nãy ra một kế thuận miệng nói: "Ngươi nói ngươi thích sư tôn ta, cũng chính là sư tổ ngươi Lộc Thời Thanh."
Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Tinh Phùng, quả nhiên thấy con ngươi Cố Tinh Phùng co lại. Nhưng rất nhanh Cố tinh Phùng đã trầm giọng nói: "Ngươi gạt ta."
"Không sai ta đang lừa ngươi đó."Bùi Lệ thản nhiên thừa nhận, "Nhưng thế thì làm sao, ngươi căng thằng chứng tỏ đã bị ta đoán trúng."
Mặt mày Cố Tinh Phùng chợt lạnh, bàn tay vừa lật trong lòng bàn tay hiện lên một luồng ánh sáng, Cố Tinh Phùng muốn đánh linh lực này lên người Bùi Lệ. Bùi Lệ thoáng nhìn rồi nắm lấy cổ tay Cố Tinh Phùng đầu ngón tay khó khăng lắm mới bóp được mệnh môn, bức lui linh lực trong lòng bàn tay Cố Tinh Phùng.
Mà theo động tác này một cánh tay khác của Cố Tinh Phùng cũng đã tránh khỏi xích sắt vững vàng nằm trên cổ Bùi Lệ.
Lúc này hay người đang trong tình thế kèm chặt lẫn nhau tựa như lúc nào cũng có thể cùng đi đến chỗ chết.
May mà một màn kinh tâm động phách này bị động tĩnh truyền đến từ cổng quấy rầy. Chỉ nghe thủ vệ ngoài cửa sắt hét lớn một tiếng: "Ngươi là ai!"
Cũng không biết người bị quát hỏi đã làm gì, sau vài tiếng kêu rên thì không còn nghe thấy động tĩnh của bọn thủ vệ nữa.
Sau một khắc, hai cánh cửa sắt nặng nề bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh áo xanh thon dài chậm rãi tiến đến, sau lưng còn đi theo hai người hầu cao to lực lưỡng.
Nguyên bản Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ đang bóp cỗ lẫn nhau cũng thả tay ra lập tức, ngay sau đó biểu tình của Bùi Lệ xoay chuyển thần tốc, bày ra bộ dáng ân cần hỏi hang nắm vai Cố Tinh Phùng nói: "Huynh đệ ngươi không sao chứ ta vừa thoát khỏi xích sắt là bay qua cứu ngươi luôn đó."
Hắn nói xong những lời này mới nhìn người vừa tới, đề phòng hỏi: "Ngươi tới đây làm gì? Muốn chém muốn giết muốn làm gì ta cũng được, nhưng mong ngươi thả người huynh đệ này của ta."
Người áo xanh quan sát một lát rồi bước từng bước về phía bọn họ, tiếng nói ôn hòa quanh quẩn trong lao, "Tại hạ Thanh Tiêu Quỷ, nghe nói xá muội tra tấn hai vị đủ kiểu, ngày mai còn muốn khử hai vị cho nên tối nay ta đến đây là vì muốn giúp hai vị."
Bùi Lệ không chịu tin: "Ngươi Và Quỷ Yên Chi kia là huynh muội ruột thịt, sao có thể giúp đỡ bọn ta? Muốn dụ bọn ta hay gì?"
Thanh Tiêu Quỷ chắp tay, thành khẩn nói: "Thanh Tiêu Quỷ chưa từng gạt người, mong rằng hai vị tin tưởng tại hạ."
Một người hầu đứng sau lưng gã quát: "To gan, cứ xem như các ngươi từ nơi khác tới nhưng chỉ cần là người ở U Minh Giới thì không ai không biết thanh danh và thái độ làn người của đại nhân. Ngươi lại dám vô lễ với ngài ấy như thế!"
Một người hầu khác cũng bĩu môi nói: "Các ngươi vốn là tử tù, sống không qua chạng vạng tối ngày mai nếu chủ tử nhà ta muốn hại các ngươi thì cớ gì phải tới cứu các ngươi?"
"Hai đứa im ngay." Thanh tiêu quỷ nhíu nhíu mày rồi thở dài nói, "Quỷ Yên Chi vẫn luôn tùy hứng, hai người vì thành kiến với muội ấy mà không tin tưởng ta và phụ vương ta có thể hiểu. Nhưng cứu người quan trọng hai người không cần phải nói nữa."
Thần sắc Bùi Lệ thả lỏng: "Ngươi đến đây cứu chúng ta thật à?"
"Hoàn toàn chính xác." Thanh Tiêu Quỷ gật đầu.
Bỗng Cố Tinh Phùng mở miệng nói với Bùi Lệ: "Ta bị Quỷ Yên Chi đánh trọng thương, huynh trưởng vì muốn thoát khỏi xiềng xích mà cũng cạn kiệt sức lực. Thanh Tiêu Quỷ đại nhận xưa nay nhân từ, chắc chắn sẽ giúp hai ta."
Thanh Tiêu Quỷ nghe y nói thế vội vàng truy hỏi: "Quỷ Yên Chi dụng hình với ngươi? Các hạ chớ trách muội ấy, muội ấy không phải cố ý đâu."
Sắc mặt Cố Tinh Phùng thay đổi, lạnh lùng nói: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân đừng khuyên nữa, lòng dạ Quỷ Yên Chi độc ác, ta sẽ không bỏ qua cho ả đâu."
Bùi Lệ cũng nghiêm túc gật đầu: "Ta muốn cho ả nếm thử cái chết thống khổ nhất thế gian này."
Nghe thấy lời ấy,hai người hầu sau lưng Thanh Tiêu Quỷ liếc nhau dường như rất hài lòng với thái độ của hai người họ.
Nhưng trên mặt Thanh Tiêu Quỷ thì vẫn bất động như củ chỉ thở dài nói: "Nơi đây không nên ở lâu, cho dù hai vị còn có tính toán khác thì cũng ra khỏi đây rồi hẳn nói."
Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng chỉ đành ngừng lại, Bùi Lệ bài ra bộ dạng thoát lực, không thể chém đứt xiềng xích trên người Cố Tinh Phùng, nhưng chưởng phong phất qua đầu vai Cố Tinh Phùng lại vừa nhanh vừa độc.
Cố Tinh Phùng cắn răng nhẫn nại, cuối cùng vẫn là Thanh Tiêu Quỷ sai hai người hầu xuất thủ giúp mở xiềng xích. Trói buộc được phá giải, toàn bộ trọng lượng trên người Cố Tinh Phùng đổ lên người Bùi Lệ, trong chớp mắt đó Bùi Lệ không kịp phòng bị nằm rạp xuống đất.
Bùi Lệ trừng to mắt, dường như còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã nghe Cố Tinh Phùng nói: "Huynh trưởng, ta mất sức xin lỗi ngươi."
Hắn luôn luôn đạm mạc, không nhanh nhẹn cũng không xốc nổi như Bùi Lệ. Nhưng đâu ra đấy trông vô cùng chân thành.
Bùi Lệ biết y có ý định trả thù, đang muốn trừng y thì lại nghe Thanh Tiêu Quỷ lo lắng hỏi: "Hai vị không sao chứ?" Dứt lời ra lệnh cho người hầu qua đỡ Cố Tinh Phùng dậy.
Trong lòng Bùi Lệ vui mừng, vừa định quăng Cố Tinh Phùng ra nhưng Cố Tinh Phùng lại rụt vào người hắn: "Huynh trưởng ta sợ họ lắm hay là huynh dìu ta đi, đành làm phiền huynh vậy."
Hai tên người hầu kia nghe xong, thì mừng rỡ đứng qua một bênh. Thanh Tiêu Quỷ thở dài: "Đệ đệ của ngươi hướng nội quá, nhưng cũng may rất thân cận với ngươi."
Bùi Lệ nén giận nâng Cố Tinh Phùng lên, đi theo Thanh Tiêu Quỷ ra ngoài. Thủ vệ gát cổng đứng ngơ ngác như chày gỗ giống như bị thứ gì đó khống chế. Thanh Tiêu Quỷ thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, khen một câu "Huynh hữu đệ cung",Bùi Lệ mang theo sức nặng của núi Thái Sơn tiến lên mỉm cười ứng đối nhưng trong lòng lại mắng Cố Tinh Phùng té tát.
Cố Tinh Phùng vừa âm thầm trả thù Bùi Lệ vừa nhớ lại lúc thần du* ấy.
*thần du: Linh hồn xuất khiếu
Nếu lần này người Quỷ Yến Chi cưới là người kia, vậy đây chắc chắn là oan gia ngỏ hẹp.
Chỉ là y vì Lộc Thời Thanh nên mới đến U Minh Giới, trước khi tìm được hồn phách của Lộc Thời Thanh y hoàn toàn không có cách tập trung tinh lực đi báo thù.
Trong lúc tiến về phía trước, Cố Tinh Phùng bỗng ý thức được một vấn đề. Thành Tiêu Quỷ và người hầu dẫn đường ở phía trước rẽ trái rẽ phải vô cùng quen thuộc tựa như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, dễ dàng tránh khỏi quỷ binh tuần tra và nô bộc qua lại, tựa như đã nắm rõ giờ giấc làm việc nghĩ ngơi và đường đi nước bước trong phủ này.
Nhưng trong mắt Quỷ Yên Chi không chứ nổi một hạt cát, chắc chắn ngày thường Thanh Tiêu Quỷ không thể đến đây thường xuyên. Nếu nói thế hắn không thể nắm rõ tình hình trong phủ Quỷ Yên Chi nên đương nhiên phải thông qua miệng của người khác. Liên hệ với lời Quỷ Yên Chi từng nói, vẫn chưa bắt được nội ứng trong phủ...Bây giờ lại dựa theo suy đoán này, chắc cũng đúng tám chín phần mười rồi.
Cố Tinh Phùng cân nhắc phải trái, đợi khi một đoàn người rời khỏi phủ của Quỷ Yên Chi như chốn không người, y mới nói với Bùi Lệ: "Huynh trưởng, chúng ta nghỉ ngơi lấy sức nhé, chờ sau khi nguyên khí khôi phục thì đi tìm Quỷ Yên Chi tích sổ."
Bùi Lệ buồn bực lắm, trên mặt lại làm như đồng ý, chém đinh chặt sắt nói: "Đệ nói đúng, phải khiến ả chết không có chỗ để chôn!".
Thanh tiêu quỷ xoay người,thi lễ với hai người họ: "Xin hai vị nương tay, Yên Chi là viên ngọc quý trên tay phụ thân ta, xưa nay không ai dám đắt tội với nó. Hai vị chịu oan ức trong lòng tại hạ vô cùng rõ ràng, nhưng mong hai vị có thể nhẫn nhịn, Thanh Tiêu Quỷ ta đây lấy làm cả kích."
Bùi Lệ không vui nói: "Nhẫn? Bọn ta bị ả ức nhiếp như thế, ngươi muốn chúng ta nhẫn thế nào?"
Thanh Tiêu Quỷ vội nói: "Tại hạ dọn dẹp phòng khách thượng đẳng chiêu đãi hai vị và hứa rằng sẽ giúp hai vị bình phục trong thời gian sớm nhất, tạm thời cứ xem như trả tội thay cho Yên Chi, không biết ý hai vị thế nào?"
Nhưng hiện giờ linh lực của Cố Tinh Phùng chưa hồi phục, tạo ra kết giới này cũng chỉ có thể khiến Bùi Lệ tạm tời yên tĩnh. Bùi Lệ quát mắng Cố Tinh Phùng rồi bắt đầu điều động tử khí và linh lực công phá kết giới. Đợi khi kết giới hơi nới lỏng hắn liền vội vã nắm xiềng xích lắt mạnh một cái.
Theo tiếng kim loại vang lên giòn giã, kết giới và xiềng xích song song bị phá vỡ, Bùi Lệ trực tiếp phi thân từ trên giá xuống, vững vàng đứng trước mặt Cố Tinh Phùng, trong mắn hắn tràn đầy lệ khí.
Cố Tinh Phùng khinh người quá đáng, xem sư tôn hắn đây chết thật rồi ư?
... Cho dù có chết cũng không đến lượt y phạm thượng!
Bùi Lệ hạ quyết tâm không nhân nhượng Cô Tinh Phùng nữa. Mà lúc này Cố Tinh Phùng đang cúi đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối nơi góc tường tựa như không phát giác ra hành động của hắn. Bùi Lệ cho rằng y không nhìn thấy mình, không khỏi cười lạnh đưa tay bóp cổ Cố Tinh Phùng.
Ai ngờ toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, đột nhiên ngẩng đầu,một đôi mắt với tròng mắt đỏ ngầu nhìn hắn lom lom.
Bùi Lệ quả thực bị dọa sợ. "Cố Tinh Phùng ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Nói thật, hắn đã trãi qua rất nhiều chuyện, lần này thâm nhập U Minh Giới rất khó có thứ có thể hù dọa hắn. Nhưng đôi mắt mắt màu đỏ đậm xuất hiện trên thân Cố Tinh Phùng này thực sự là quá đột ngột.
Ngực Cố Tinh Phùng phập phòng dữ dội, nhìn hắn chằm chằm nói: "Phản đồ..."
Bùi Lệ sững sờ: "Phản đồ gì?"
"Phản bội cả tộc, thứ...phản đồ ngươi!"Sau khi gằn xong từng chữ, mồ hôi lạnh trên trán Cố Tinh Phùng đã chảy ròng ròng, gương mặt cũng trắng bệch dọa người.
"Cố Tinh Phùng, ngươi đừng giả ngu với ta." Bùi Lệ nheo mắt, "Ngươi tưởng ngươi giả ngây giả dại thì ta không so đo với ngươi nữa ư?"
Hắn vừa nói vừa chầm chậm nắm chặt năm đấm, tựa như nếu Cố Tinh Phùng còn không bình thường lại thì hắn sẽ trực tiếp bóp chết y ở chỗ này.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Bùi Lệ cảnh giác tránh ra sau lưng Cố Tinh Phùng, đồng thời cũng dùng một cái tay khác che miệng Cố Tinh Phùng lại.
Cùng lúc đó giọng nói của Quỷ Yên Chi xuyên qua cánh cửa sắt truyền vào, chỉ nghe thấy ả phân phó nói:"Tên vừa mới xông tới đương nhiên là đồng bọn của hai người trong này, ta vừa trừng trị bọn hắn xong, bọn hắn cũng nói hận ta thấu xương. Ta không thể thả hổ về núi, vì đề phòng bất trắc mấy người các ngươi đêm này canh giữ cho cẫn thận, sáng mai ta muốn lôi bọn hắn ra pháp trường làm thịt."
"Dạ, đại nhân!"
Chờ khi tiếng bước chân của Quỷ Yên Chi xa dần, Bùi Lệ mới từ sau lưng Cố Tinh Phùng đi ra. Hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm hướng cửa sắt, sau một lác mới hiểu rõ ẩn ý trong đó.
Hôm nay trước khi Quỷ Yên Chi đi, hắn và Cố Tinh Phùng đã phân tích động cơ của Thanh Tiêu Quỷ cho ả nghe, còn đưa ra chủ ý bảo ả thăm dò chắc hẳn Quỷ Yên Chi vừa ra khỏi cửa đã vội làm theo. Bây giờ nghe lời ả nói hình như có người xông vào phủ đệ của ả.
Như người đến là vì hắn và Cố Tinh Phùng, vậy chỉ có thể nói Thanh Tiêu Quỷ đã quá nóng vội.
Nhìn lại cổ tay rỗng tuếch của mình, cùng xích sắt đứt đoạn trên mặt đất, Bùi Lệ đắng đo không biết có nên gọi Qủy Yên Chi về cột hắn lên kệ lần nữa hay không. Bỗng Cố Tinh Phùng đang trong tay hắn rên khẽ, đôi mắt nhắm rồi lại mở màu sắc đã khôi phục như thường trên mặt còn mang theo sự mờ mịt như vừa tỉnh mộng.
Bùi Lệ thấy vậy tức giận nói: "Cố Tinh Phùng,ngươi mới vừa nói những câu xàm xí kia là muốn lừa gạt ai?"
Nét mặt Cố Tinh Phùng căng cứng, "Ta đã nói gì?"
Bùi Lệ vốn định nói rõ sự thật, nhưng khó thấy được y khẩn trương lập tức trong lòng nãy ra một kế thuận miệng nói: "Ngươi nói ngươi thích sư tôn ta, cũng chính là sư tổ ngươi Lộc Thời Thanh."
Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Tinh Phùng, quả nhiên thấy con ngươi Cố Tinh Phùng co lại. Nhưng rất nhanh Cố tinh Phùng đã trầm giọng nói: "Ngươi gạt ta."
"Không sai ta đang lừa ngươi đó."Bùi Lệ thản nhiên thừa nhận, "Nhưng thế thì làm sao, ngươi căng thằng chứng tỏ đã bị ta đoán trúng."
Mặt mày Cố Tinh Phùng chợt lạnh, bàn tay vừa lật trong lòng bàn tay hiện lên một luồng ánh sáng, Cố Tinh Phùng muốn đánh linh lực này lên người Bùi Lệ. Bùi Lệ thoáng nhìn rồi nắm lấy cổ tay Cố Tinh Phùng đầu ngón tay khó khăng lắm mới bóp được mệnh môn, bức lui linh lực trong lòng bàn tay Cố Tinh Phùng.
Mà theo động tác này một cánh tay khác của Cố Tinh Phùng cũng đã tránh khỏi xích sắt vững vàng nằm trên cổ Bùi Lệ.
Lúc này hay người đang trong tình thế kèm chặt lẫn nhau tựa như lúc nào cũng có thể cùng đi đến chỗ chết.
May mà một màn kinh tâm động phách này bị động tĩnh truyền đến từ cổng quấy rầy. Chỉ nghe thủ vệ ngoài cửa sắt hét lớn một tiếng: "Ngươi là ai!"
Cũng không biết người bị quát hỏi đã làm gì, sau vài tiếng kêu rên thì không còn nghe thấy động tĩnh của bọn thủ vệ nữa.
Sau một khắc, hai cánh cửa sắt nặng nề bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh áo xanh thon dài chậm rãi tiến đến, sau lưng còn đi theo hai người hầu cao to lực lưỡng.
Nguyên bản Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ đang bóp cỗ lẫn nhau cũng thả tay ra lập tức, ngay sau đó biểu tình của Bùi Lệ xoay chuyển thần tốc, bày ra bộ dáng ân cần hỏi hang nắm vai Cố Tinh Phùng nói: "Huynh đệ ngươi không sao chứ ta vừa thoát khỏi xích sắt là bay qua cứu ngươi luôn đó."
Hắn nói xong những lời này mới nhìn người vừa tới, đề phòng hỏi: "Ngươi tới đây làm gì? Muốn chém muốn giết muốn làm gì ta cũng được, nhưng mong ngươi thả người huynh đệ này của ta."
Người áo xanh quan sát một lát rồi bước từng bước về phía bọn họ, tiếng nói ôn hòa quanh quẩn trong lao, "Tại hạ Thanh Tiêu Quỷ, nghe nói xá muội tra tấn hai vị đủ kiểu, ngày mai còn muốn khử hai vị cho nên tối nay ta đến đây là vì muốn giúp hai vị."
Bùi Lệ không chịu tin: "Ngươi Và Quỷ Yên Chi kia là huynh muội ruột thịt, sao có thể giúp đỡ bọn ta? Muốn dụ bọn ta hay gì?"
Thanh Tiêu Quỷ chắp tay, thành khẩn nói: "Thanh Tiêu Quỷ chưa từng gạt người, mong rằng hai vị tin tưởng tại hạ."
Một người hầu đứng sau lưng gã quát: "To gan, cứ xem như các ngươi từ nơi khác tới nhưng chỉ cần là người ở U Minh Giới thì không ai không biết thanh danh và thái độ làn người của đại nhân. Ngươi lại dám vô lễ với ngài ấy như thế!"
Một người hầu khác cũng bĩu môi nói: "Các ngươi vốn là tử tù, sống không qua chạng vạng tối ngày mai nếu chủ tử nhà ta muốn hại các ngươi thì cớ gì phải tới cứu các ngươi?"
"Hai đứa im ngay." Thanh tiêu quỷ nhíu nhíu mày rồi thở dài nói, "Quỷ Yên Chi vẫn luôn tùy hứng, hai người vì thành kiến với muội ấy mà không tin tưởng ta và phụ vương ta có thể hiểu. Nhưng cứu người quan trọng hai người không cần phải nói nữa."
Thần sắc Bùi Lệ thả lỏng: "Ngươi đến đây cứu chúng ta thật à?"
"Hoàn toàn chính xác." Thanh Tiêu Quỷ gật đầu.
Bỗng Cố Tinh Phùng mở miệng nói với Bùi Lệ: "Ta bị Quỷ Yên Chi đánh trọng thương, huynh trưởng vì muốn thoát khỏi xiềng xích mà cũng cạn kiệt sức lực. Thanh Tiêu Quỷ đại nhận xưa nay nhân từ, chắc chắn sẽ giúp hai ta."
Thanh Tiêu Quỷ nghe y nói thế vội vàng truy hỏi: "Quỷ Yên Chi dụng hình với ngươi? Các hạ chớ trách muội ấy, muội ấy không phải cố ý đâu."
Sắc mặt Cố Tinh Phùng thay đổi, lạnh lùng nói: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân đừng khuyên nữa, lòng dạ Quỷ Yên Chi độc ác, ta sẽ không bỏ qua cho ả đâu."
Bùi Lệ cũng nghiêm túc gật đầu: "Ta muốn cho ả nếm thử cái chết thống khổ nhất thế gian này."
Nghe thấy lời ấy,hai người hầu sau lưng Thanh Tiêu Quỷ liếc nhau dường như rất hài lòng với thái độ của hai người họ.
Nhưng trên mặt Thanh Tiêu Quỷ thì vẫn bất động như củ chỉ thở dài nói: "Nơi đây không nên ở lâu, cho dù hai vị còn có tính toán khác thì cũng ra khỏi đây rồi hẳn nói."
Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng chỉ đành ngừng lại, Bùi Lệ bài ra bộ dạng thoát lực, không thể chém đứt xiềng xích trên người Cố Tinh Phùng, nhưng chưởng phong phất qua đầu vai Cố Tinh Phùng lại vừa nhanh vừa độc.
Cố Tinh Phùng cắn răng nhẫn nại, cuối cùng vẫn là Thanh Tiêu Quỷ sai hai người hầu xuất thủ giúp mở xiềng xích. Trói buộc được phá giải, toàn bộ trọng lượng trên người Cố Tinh Phùng đổ lên người Bùi Lệ, trong chớp mắt đó Bùi Lệ không kịp phòng bị nằm rạp xuống đất.
Bùi Lệ trừng to mắt, dường như còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã nghe Cố Tinh Phùng nói: "Huynh trưởng, ta mất sức xin lỗi ngươi."
Hắn luôn luôn đạm mạc, không nhanh nhẹn cũng không xốc nổi như Bùi Lệ. Nhưng đâu ra đấy trông vô cùng chân thành.
Bùi Lệ biết y có ý định trả thù, đang muốn trừng y thì lại nghe Thanh Tiêu Quỷ lo lắng hỏi: "Hai vị không sao chứ?" Dứt lời ra lệnh cho người hầu qua đỡ Cố Tinh Phùng dậy.
Trong lòng Bùi Lệ vui mừng, vừa định quăng Cố Tinh Phùng ra nhưng Cố Tinh Phùng lại rụt vào người hắn: "Huynh trưởng ta sợ họ lắm hay là huynh dìu ta đi, đành làm phiền huynh vậy."
Hai tên người hầu kia nghe xong, thì mừng rỡ đứng qua một bênh. Thanh Tiêu Quỷ thở dài: "Đệ đệ của ngươi hướng nội quá, nhưng cũng may rất thân cận với ngươi."
Bùi Lệ nén giận nâng Cố Tinh Phùng lên, đi theo Thanh Tiêu Quỷ ra ngoài. Thủ vệ gát cổng đứng ngơ ngác như chày gỗ giống như bị thứ gì đó khống chế. Thanh Tiêu Quỷ thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, khen một câu "Huynh hữu đệ cung",Bùi Lệ mang theo sức nặng của núi Thái Sơn tiến lên mỉm cười ứng đối nhưng trong lòng lại mắng Cố Tinh Phùng té tát.
Cố Tinh Phùng vừa âm thầm trả thù Bùi Lệ vừa nhớ lại lúc thần du* ấy.
*thần du: Linh hồn xuất khiếu
Nếu lần này người Quỷ Yến Chi cưới là người kia, vậy đây chắc chắn là oan gia ngỏ hẹp.
Chỉ là y vì Lộc Thời Thanh nên mới đến U Minh Giới, trước khi tìm được hồn phách của Lộc Thời Thanh y hoàn toàn không có cách tập trung tinh lực đi báo thù.
Trong lúc tiến về phía trước, Cố Tinh Phùng bỗng ý thức được một vấn đề. Thành Tiêu Quỷ và người hầu dẫn đường ở phía trước rẽ trái rẽ phải vô cùng quen thuộc tựa như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, dễ dàng tránh khỏi quỷ binh tuần tra và nô bộc qua lại, tựa như đã nắm rõ giờ giấc làm việc nghĩ ngơi và đường đi nước bước trong phủ này.
Nhưng trong mắt Quỷ Yên Chi không chứ nổi một hạt cát, chắc chắn ngày thường Thanh Tiêu Quỷ không thể đến đây thường xuyên. Nếu nói thế hắn không thể nắm rõ tình hình trong phủ Quỷ Yên Chi nên đương nhiên phải thông qua miệng của người khác. Liên hệ với lời Quỷ Yên Chi từng nói, vẫn chưa bắt được nội ứng trong phủ...Bây giờ lại dựa theo suy đoán này, chắc cũng đúng tám chín phần mười rồi.
Cố Tinh Phùng cân nhắc phải trái, đợi khi một đoàn người rời khỏi phủ của Quỷ Yên Chi như chốn không người, y mới nói với Bùi Lệ: "Huynh trưởng, chúng ta nghỉ ngơi lấy sức nhé, chờ sau khi nguyên khí khôi phục thì đi tìm Quỷ Yên Chi tích sổ."
Bùi Lệ buồn bực lắm, trên mặt lại làm như đồng ý, chém đinh chặt sắt nói: "Đệ nói đúng, phải khiến ả chết không có chỗ để chôn!".
Thanh tiêu quỷ xoay người,thi lễ với hai người họ: "Xin hai vị nương tay, Yên Chi là viên ngọc quý trên tay phụ thân ta, xưa nay không ai dám đắt tội với nó. Hai vị chịu oan ức trong lòng tại hạ vô cùng rõ ràng, nhưng mong hai vị có thể nhẫn nhịn, Thanh Tiêu Quỷ ta đây lấy làm cả kích."
Bùi Lệ không vui nói: "Nhẫn? Bọn ta bị ả ức nhiếp như thế, ngươi muốn chúng ta nhẫn thế nào?"
Thanh Tiêu Quỷ vội nói: "Tại hạ dọn dẹp phòng khách thượng đẳng chiêu đãi hai vị và hứa rằng sẽ giúp hai vị bình phục trong thời gian sớm nhất, tạm thời cứ xem như trả tội thay cho Yên Chi, không biết ý hai vị thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.