Chương 86: Sư Đồ Ẩu Đả Chốn U Minh
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
03/08/2021
Quỷ Yên Chi hơi sửng sốt rồi cười xòa, "Bùi Lệ Bùi tiên sinh, chuyện cũ đã qua hiểu lầm tuyệt đối là hiểu lầm."
"... Chuyện đã qua." Ánh mắt Bùi Lệ phức tạp.
Đích thật đã là chuyện cũ gợi lại cũng không có chỗ nào hữu dụng chỉ khiến lòng hắn thêm ray rứt mà thôi.
Năm đó thời điểm Bùi Lệ sắp chết trong rừng cây Bách Lý Ổ thần chí đã không còn rõ ràng nữa, Quỷ Yên Chi ra tay hắn cũng không còn lực phản kháng thậm chí còn không biết Quỷ Yên Chi tròn méo ra sao.
Sau đó trở thành Thi Vương, hồn phách rời khỏi cơ thể càng mất đi năng lực cảm nhận. Bùi Lệ chỉ nhớ mang máng về một cái bóng mông lung còn có thanh âm thường hay ra lệnh cho hắn. Lúc nghe thấy Quỷ Yên Chi và Cố Tinh Phùng nhắc đến Bách Lý Ổ hắn mới nổi lên nghi ngờ nên hỏi thử ai ngờ quả thật là ả ta.
Quỷ Yên Chi thấy Bùi Lệ trầm mặt không nói một lời, giành nói trước: "Nếu ta không luyện ngươi thành hoạt thi, ngươi đã chết từ lâu rồi, không có khả năng sống đến bây giờ đâu."
"Chết từ lâu rồi?" Trên mặt Cố Tinh Phùng hiện vẻ nghi ngờ "Mong nói rõ hơn?"
Quỷ Yên Chi chỉ chỉ Bùi Lệ, "Ngươi hỏi hắn, ta cũng không rõ lắm. Hắn thanh niên trai tráng không đau không bệnh nhưng lại thoi thóp như cá mắt cạn. Nếu ta chỉ đến trễ xíu thôi thì giờ đây hắn đã thành một đám xương trắng rồi."
Trầm mặc một lát, Bùi Lệ nặng nề nói: "Đó là bởi vì trên người của ta có trớ chú*."
*trớ chú: nguyền rủa, lời nguyền
Cố Tinh Phùng nhìn về phía hắn: "Ai nguyền rủa?"
"Gia tộc Bùi thị của ta." Bùi Lệ hơi ngửa đẩu, ánh đèn xanh loe lét chiếu vào đáy mắt đen nhánh của hắn. "Năm đó Bùi thị quỷ tu bị tiêu diệt, phụ thân ta trước khi lâm chung, căn dặn ta bằng bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho những người trong tộc. Ông ta vì phòng ngừa ta lười biến nên hạ chú lên người ta. Ông ấy cho ta thời hạn hai mươi lăm năm. Năm tròn hai mươi lăm tuổi nếu ta còn chưa giết được kẻ thù thì linh lực sẽ suy kiệt mà chết."
Quỷ Yên Chi ngạc nhiên nói: "Tại sao lại là linh lực suy kiệt mà chết?"
Bùi Lệ liếc nhìn ả, ả vội vàng giải thích: "Ta chỉ lấy làm lạ còn nhiều cách chết càng thê thảm còn rợn người hơn cách này nhiều lắm, vì sao cứ muốn ngươi chết theo cách này?"
Bùi Lệ thản nhiên nói: "Phụ thân ta nói hai mươi lăm năm đã đủ cho ta tu thành cao thủ, nếu vẫn không báo được thù thì cần linh lực này để làm gì, chi bằng thành phế nhân rồi chết đi, cách đó mới thích hợp với ta."
Cố Tinh Phùng gật đầu "Cho nên, sau khi ngươi giết chết người lại phát hiện trớ chú vẫn còn nên mới biết ngươi giết lầm người tốt."
"Không sai." Bùi Lệ hít sâu một hơi rồi thở ra chầm chậm, "Lần đó ta cũng không làm đến cùng mà đặt người xuống biển, chờ một canh giờ. Dự định nếu người không chết sẽ buông tha người...Nhưng mà chỉ mới nữa canh giờ đèn đã tắt."
Cố Tinh Phùng thoảng hồi tưởng lại, thời điển đèn tắt cùng chính là thời điểm Lộc Thời Thanh bị sóng biển cuốn trôi, sau đó y bị người áo trắng che mặt thần bí kia bắt đến Vinh Khô Tuyền.
Tiếp theo đó nếu Bùi Lệ đến bờ biển để tìm Lộc Thời Thanh thì chắc cũng chỉ thấy được một vệt máu nhàn nhạt nơi đá ngầm mà thôi.
Quả nhiên, Bùi Lệ nói tiếp: "Trong phút chốt khi đèn tắt đó ta lại không trút được gánh nặng như trong dự đoán mà là sự hiu quạnh trống rỗng. Không kịp ngẫm nghĩ nữa ta láo đến bờ biển tìm người nhưng ở đó cũng đã trống không. Ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tìm Đinh Hải Yến nói chân tướng sự việc cho hắn biết."
Quỷ Yên Chi nghi hoặc: "Đinh Hải Yến là ai? Ngươi giết sư tôn ngươi thì đi tìm người đó làm gì?"
"Đinh Hải Yến là sư huynh của sư tôn ta Lộc Thời Thanh, hắn từ trước tới giờ vẫn không ưa sư tôn ta." Bùi Lệ tự giễu nói, "Lúc đầu ta ở Biển Cả Một Cảnh cũng coi như được hoang nghênh chỗ nào cũng có thể hống hách lên mặt. Nhất là Đinh Hải Yến bởi vì sư tôn ta đoạt ghế chưởng môn của hắn nên hắn liền kè kè theo ta. Người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, ngươi hiểu không?"
Yên Chi Quỷ thở dài: "Sư tôn ngươi đáng thương quá, tốt với ngươi như thế ngươi lại còn xem người là kẻ thù. Ta nghĩ trước khi hắn chết chắc chắc rất tuyệt vọng rất hối hận, hối hận vì đã thu ngươi làm đồ đệ."
Cố Tinh Phùng không hề nói gì, nhưng trong mắt khắp nơi đã đóng băng lạnh lẽo.
Nhưng Bùi Lệ nhưng không nhìn y chỉ vui sướng hỏi Quỷ Yên Chi: "Thật không? Vậy thì tốt quá."
Quỷ Yên Chi không thể tưởng tượng nổi: "Sao ngươi vui quá vậy?"
"Ta đối xử với người như thế nhưng trước khi lâm chung người vẫn nghĩ đến ta chứng tỏ trong lòng của người vẫn còn có ta." Bùi Lệ đắc chí "Đêm mưa ba năm trước chắc chắn người cũng cố tình lạnh nhạt với ta, ta phải phục sinh người cho bằng được sau này sẽ đối với người thật thật tốt."
Quỷ Yên Chi cảm thấy lời người này nói ra quá vẹn toàn nhưng ả không biết rõ sự tình nên không có cách nào xen vào, đành phải gật đầu nói: "Ngươi biết là tốt rồi."
Nhưng Cố Tinh Phùng lại đớp một câu: "Ngươi mơ đẹp quá."
Bùi Lệ sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Cố Tinh Phùng làm ngơ hắn quay đầu đi, Bùi Lệ khẽ nói: "Ngươi thì biết cái gì, ngươi ở Thiên Kính Phong được mấy ngày?. Ta cùng sư tổ ngươi tình nghĩa thâm hậu, nếu không phải do hiểu lầm kia ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu như thế."
Dừng một chút, vẻ mặt hắn hơi sa sút, "Năm đó Đinh Hải Yến nói với ta lúc thanh trừ tàn quân quỷ tu phía nam, sư tôn đã nhiều năm không rời khỏi núi. Thậm chí sau khi người làm chưởng môn thì càng không bước khỏi Biển Cả Một Cảnh nửa bước. Bất luận kẻ nào cũng có thể tiêu diệt Bùi thị ta duy chỉ có sư tôn là không thể."
"Ai da, giết nhầm người tốt." Quỷ Yên Chi tiếc hận không thôi.
"Lúc ấy thứ nhất là bởi vì ta nghe theo lời nói dối của Đinh Hải Yến, thứ hai là vì trớ chú vẫn còn không thể không tiếp nhận sự thật ta giết lầm người." Trên trán Bùi Lệ hằn lên mấy sợi gân xanh cứng ngắc, "Nhưng đã không còn thời gian đi tìm hung phạm thật sự nữa rồi, ta mang theo ngọn đèn Chiếu Mệnh đã tắt kia tiến vào trong rừng cây Bách Lý Ổ, ấy cũng là nơi năm đó ta tự tay mai táng người trong tộc. Thời điểm ta chờ chết, ta rất hận, hận mình ngu dốt, cuối cùng thì rơi vào kết cục ôm hận mà chết."
Bỗng Cố Tinh Phùng nói với Quỷ Yên Chi: "Có thể thả ta ra không."
Quỷ Yên Chi ngẩn người, "Đương nhiên có thể, chỉ là cao nhân tóc trắng có gì cần phân phó cứ nói ra đi ta giúp ngươi làm."
Cố Tinh Phùng nhắc lại: "Ngươi thả ta ra trước đi."
"à... Được." Quỷ Yên Chi nhấn vào chỗ nào đó trong xiềng xích trên cổ tay Cố Tinh Phùng, vòng tay đen nhánh răng rắc vỡ thành hai nửa. Trói buộc biến mất Cố Tinh Phùng vững vàng rơi xuống mặt đất.
"Hằng Minh, ngươi lại muốn tự mình hành động phải không?" Bùi Lệ vẫn bị trói gô nhíu mày: "Không được, thương lượng với ta trước mới được làm."
Câu hỏi này cũng là theo quán tính, dù sau trước giờ Cố Tinh Phùng vẫn một người một ngựa, hành động và việc làm hiếm khi báo cáo với người khác, huống hồ người hợp tác với y hiện giờ còn là tên không đội trời chúng lúc trước. Lúc phiêu bạn khắp nơi ở Hồng Trần Giới lúc tìm kiếm hồn phách của Lộc Thời Thanh, Cố Tinh Phùng đã tự mình hành động rất nhiều lần, khiến bùi lệ cũng mấy phen bất mãn.
Nhưng mặc cho Bùi Lệ răng dạy và phàn nàn thế nào đi nữa Cố Tinh Phùng cũng không giải thích, khiến cho Bùi Lệ cảm thấy mình đang đấm vào một mớ bông.
Mà giờ khắc này, Cố Tinh Phùng lại có thái độ khác thường trả lời hắn: "Tuyệt đối không thể thương lượng."
"Ngươi..." Bùi Lệ giận dữ: "Ngươi phản..."
Chữ "rồi"cuối cùng còn chưa nói ra miệng chỉ nghe một tiếng vang trầm đầu của hắn đột nhiên lệch về một bên.
Hắn có hơi mơ hồ lúc ngẩng đầu chỉ thấy Cố Tinh Phùng chầm chậm hạ tay xuống, nắm lại nắm đấm vẫn chưa mở ra.
Rõ ràng, Cố Tinh Phùng vừa mới cho hắn một quyền.
Lực đạo này đối với Bùi Lệ chỉ như gãi ngứa, nhưng Bùi Lệ lại cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục--- đồ đệ đánh sư tôn, đúng là vô pháp vô thiên mà.
Bùi Lệ trừng mắt nhìn Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, ngươi..."
Cố Tinh Phùng không cho hắn cơ hội nói xong lại đánh thêm một quyền, khiến đầu Bùi Lệ bị trật lần nữa.
Sau đó, Cố Tinh Phùng không dừng lại, một quyền tiếp một quyền. Có lẽ Bùi Lệ bị hành động đại nghịch bất đạo của Cố Tinh Phùng dọa choáng ván nên không thể tiếp lời cứ để mặt cho y đánh, ngay lúc này trong phòng giam âm u chỉ còn văng vẳng tiếng vang lạnh lẽo và cứng rắn của nắm đấm khi va chạm với xương thịt.
Quỷ Yên Chi che miệng lại, không thể tin nhìn một màn trước mắt. Rõ ràng trước đây không lâu họ vẫn là sư đồ phối hợp ăn ý với nhau, nhưng lúc này lại giống như kẻ thù không đội trời chung. Mà ấn tượng của Quỷ Yên Chi với Cố Tinh Phùng vẫn luôn là hình tượng cao nhân không bao giờ mất đi phong độ, nhưng lúc này lại tay không tấc sắt đánh sư phụ mình, thật là không theo chuẩn mực nào cả.
Nhưng theo như lời nói của hai người Quỷ Yên Chi cũng đoán được, mỹ mạo thiếu niên kia chính là sư tôn của Bùi Lệ là sư tổ của Cố Tinh Phùng. Sư tôn giết sư tổ, đồ tôn đánh sư tôn cho hả giận, nếu nói như thế... Quan hệ của đồ tôn và sư tổ càng thêm thân thiết, tình nghĩa sư đồ căn bản là khống đáng nhắc tới.
Ước chừng đánh hai ba mươi quyền, Cố Tinh Phùng mới cố nén lửa giận dừng lại. Quỷ Yên Chi làm tốt công tác chuẩn bị tránh ra, ả án chừng dựa theo tính tình của Bùi Lệ tất nhiên sẽ liều mạng với Cố Tinh Phùng. Nhưng Bùi lệ chỉ chầm chậm ngẩng đầu, trên tráng tuy gân xanh bạo khởi nhưng ánh mắt đã dần bình tĩnh lại.
"Đánh hay lắm." Bùi Lệ nhắm mắt, "Sư tổ ngươi mấy lần gặp nạn đều do ta tạo thành. Ta chỉ là hoạt thi nhưng trời xui đất khiến lại có thể sống tiếp, lại có thể tiếp tục phàn nàn. Ngươi đánh ta xã giận cho người...Đánh hay lắm."
"Ngươi biết là tốt." Cố Tinh Phùng lạnh lùng nói, "Nhưng ta không phải trúc giận cho người."
Trong mắt Bùi Lệ trong lóe lên một ít nghi hoặc: "Vậy vì sao?"
"Chỉ là muốn đánh ngươi, không có lý do."
"Ngươi... Ngươi tên nghịch đồ này!" Bùi Lệ khó khăn áp xuống gân xanh đang nỗi lên lần nữa trên trán.
Cố Tinh Phùng tự mình quấn xiềng xích lên người rồi nhìn Quỷ Yên Chi. Quỷ Yên Chí rất thức thời, lập tức nói."Cao nhân, ta giúp ngài cố định lại nha?"
Cố Tinh Phùng gật đầu, đang muốn trở về thì thấy cách đó không xa Bùi Lệ nhìn mình lom lom. Ánh mắt y lạnh lẽo đi đến cái kệ cách Bùi Lệ xa nhất.
Bùi Lệ tức quá hóa cười, nữa ngày sau mới rặng ra được một câu: "Đi... Hằng Minh, có bản lĩnh thì tự làm việc của mình, đừng liên lụy tới đối phương."
"Cầu còn không được." Cố Tinh Phùng nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn hai người họ nội bộ lục đục, Quỷ Yên Chi cuống quýt, "Không dối gạt hai vị, Quỷ Yên Chi ta hiện giờ đang trong thời khắc khó khăn, nếu hai vị cứ tiếp tục đấu đá như thế thì chúng ta nên hợp tác thế nào đây?"
Bùi Lệ nói: "Ngươi không cần để ý tiểu tử này, có gì cứ nói với ta là được."
Mặc dù nhìn Cố Tinh Phùng tựa như đã nhập định, nhưng Quỷ Yên Chi cũng sẽ không xem nhẹ sự giúp đỡ này, một trái một phải chắp tay vái hai người rồi nói: "Thanh Tiêu Quỷ hôm nay hai người cũng đã gặp. Hắn rình rập bí mật của ta nhưng đến nay ta vẫn chưa tìm ra tay mắt của hắn. Năm đó tên khốn này hiến kế cho phụ thân ra, hại ta phải gả cho Vạn Yêu Vương làm thiếp.Những năm này thanh danh của ta đều bị hắn hủy hết...Tháng sau phải xuất giá rồi, tuy ngoài mặt hắn khuyên bảo ta mong ta tại Vạn Yêu Giới phất lên như diều gặp gió, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế."
Trong lòng Bùi Lệ thoáng động vừa muốn nói gì đó đã thấy Cố Tinh Phùng đột nhiên mở mắt"Ý của ngươi là, hắn chèn ép ngươi khắp nơi sao có thể thực tình trông mong ngươi sống tốt phải không?"
"... Chuyện đã qua." Ánh mắt Bùi Lệ phức tạp.
Đích thật đã là chuyện cũ gợi lại cũng không có chỗ nào hữu dụng chỉ khiến lòng hắn thêm ray rứt mà thôi.
Năm đó thời điểm Bùi Lệ sắp chết trong rừng cây Bách Lý Ổ thần chí đã không còn rõ ràng nữa, Quỷ Yên Chi ra tay hắn cũng không còn lực phản kháng thậm chí còn không biết Quỷ Yên Chi tròn méo ra sao.
Sau đó trở thành Thi Vương, hồn phách rời khỏi cơ thể càng mất đi năng lực cảm nhận. Bùi Lệ chỉ nhớ mang máng về một cái bóng mông lung còn có thanh âm thường hay ra lệnh cho hắn. Lúc nghe thấy Quỷ Yên Chi và Cố Tinh Phùng nhắc đến Bách Lý Ổ hắn mới nổi lên nghi ngờ nên hỏi thử ai ngờ quả thật là ả ta.
Quỷ Yên Chi thấy Bùi Lệ trầm mặt không nói một lời, giành nói trước: "Nếu ta không luyện ngươi thành hoạt thi, ngươi đã chết từ lâu rồi, không có khả năng sống đến bây giờ đâu."
"Chết từ lâu rồi?" Trên mặt Cố Tinh Phùng hiện vẻ nghi ngờ "Mong nói rõ hơn?"
Quỷ Yên Chi chỉ chỉ Bùi Lệ, "Ngươi hỏi hắn, ta cũng không rõ lắm. Hắn thanh niên trai tráng không đau không bệnh nhưng lại thoi thóp như cá mắt cạn. Nếu ta chỉ đến trễ xíu thôi thì giờ đây hắn đã thành một đám xương trắng rồi."
Trầm mặc một lát, Bùi Lệ nặng nề nói: "Đó là bởi vì trên người của ta có trớ chú*."
*trớ chú: nguyền rủa, lời nguyền
Cố Tinh Phùng nhìn về phía hắn: "Ai nguyền rủa?"
"Gia tộc Bùi thị của ta." Bùi Lệ hơi ngửa đẩu, ánh đèn xanh loe lét chiếu vào đáy mắt đen nhánh của hắn. "Năm đó Bùi thị quỷ tu bị tiêu diệt, phụ thân ta trước khi lâm chung, căn dặn ta bằng bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho những người trong tộc. Ông ta vì phòng ngừa ta lười biến nên hạ chú lên người ta. Ông ấy cho ta thời hạn hai mươi lăm năm. Năm tròn hai mươi lăm tuổi nếu ta còn chưa giết được kẻ thù thì linh lực sẽ suy kiệt mà chết."
Quỷ Yên Chi ngạc nhiên nói: "Tại sao lại là linh lực suy kiệt mà chết?"
Bùi Lệ liếc nhìn ả, ả vội vàng giải thích: "Ta chỉ lấy làm lạ còn nhiều cách chết càng thê thảm còn rợn người hơn cách này nhiều lắm, vì sao cứ muốn ngươi chết theo cách này?"
Bùi Lệ thản nhiên nói: "Phụ thân ta nói hai mươi lăm năm đã đủ cho ta tu thành cao thủ, nếu vẫn không báo được thù thì cần linh lực này để làm gì, chi bằng thành phế nhân rồi chết đi, cách đó mới thích hợp với ta."
Cố Tinh Phùng gật đầu "Cho nên, sau khi ngươi giết chết người lại phát hiện trớ chú vẫn còn nên mới biết ngươi giết lầm người tốt."
"Không sai." Bùi Lệ hít sâu một hơi rồi thở ra chầm chậm, "Lần đó ta cũng không làm đến cùng mà đặt người xuống biển, chờ một canh giờ. Dự định nếu người không chết sẽ buông tha người...Nhưng mà chỉ mới nữa canh giờ đèn đã tắt."
Cố Tinh Phùng thoảng hồi tưởng lại, thời điển đèn tắt cùng chính là thời điểm Lộc Thời Thanh bị sóng biển cuốn trôi, sau đó y bị người áo trắng che mặt thần bí kia bắt đến Vinh Khô Tuyền.
Tiếp theo đó nếu Bùi Lệ đến bờ biển để tìm Lộc Thời Thanh thì chắc cũng chỉ thấy được một vệt máu nhàn nhạt nơi đá ngầm mà thôi.
Quả nhiên, Bùi Lệ nói tiếp: "Trong phút chốt khi đèn tắt đó ta lại không trút được gánh nặng như trong dự đoán mà là sự hiu quạnh trống rỗng. Không kịp ngẫm nghĩ nữa ta láo đến bờ biển tìm người nhưng ở đó cũng đã trống không. Ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tìm Đinh Hải Yến nói chân tướng sự việc cho hắn biết."
Quỷ Yên Chi nghi hoặc: "Đinh Hải Yến là ai? Ngươi giết sư tôn ngươi thì đi tìm người đó làm gì?"
"Đinh Hải Yến là sư huynh của sư tôn ta Lộc Thời Thanh, hắn từ trước tới giờ vẫn không ưa sư tôn ta." Bùi Lệ tự giễu nói, "Lúc đầu ta ở Biển Cả Một Cảnh cũng coi như được hoang nghênh chỗ nào cũng có thể hống hách lên mặt. Nhất là Đinh Hải Yến bởi vì sư tôn ta đoạt ghế chưởng môn của hắn nên hắn liền kè kè theo ta. Người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, ngươi hiểu không?"
Yên Chi Quỷ thở dài: "Sư tôn ngươi đáng thương quá, tốt với ngươi như thế ngươi lại còn xem người là kẻ thù. Ta nghĩ trước khi hắn chết chắc chắc rất tuyệt vọng rất hối hận, hối hận vì đã thu ngươi làm đồ đệ."
Cố Tinh Phùng không hề nói gì, nhưng trong mắt khắp nơi đã đóng băng lạnh lẽo.
Nhưng Bùi Lệ nhưng không nhìn y chỉ vui sướng hỏi Quỷ Yên Chi: "Thật không? Vậy thì tốt quá."
Quỷ Yên Chi không thể tưởng tượng nổi: "Sao ngươi vui quá vậy?"
"Ta đối xử với người như thế nhưng trước khi lâm chung người vẫn nghĩ đến ta chứng tỏ trong lòng của người vẫn còn có ta." Bùi Lệ đắc chí "Đêm mưa ba năm trước chắc chắn người cũng cố tình lạnh nhạt với ta, ta phải phục sinh người cho bằng được sau này sẽ đối với người thật thật tốt."
Quỷ Yên Chi cảm thấy lời người này nói ra quá vẹn toàn nhưng ả không biết rõ sự tình nên không có cách nào xen vào, đành phải gật đầu nói: "Ngươi biết là tốt rồi."
Nhưng Cố Tinh Phùng lại đớp một câu: "Ngươi mơ đẹp quá."
Bùi Lệ sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Cố Tinh Phùng làm ngơ hắn quay đầu đi, Bùi Lệ khẽ nói: "Ngươi thì biết cái gì, ngươi ở Thiên Kính Phong được mấy ngày?. Ta cùng sư tổ ngươi tình nghĩa thâm hậu, nếu không phải do hiểu lầm kia ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu như thế."
Dừng một chút, vẻ mặt hắn hơi sa sút, "Năm đó Đinh Hải Yến nói với ta lúc thanh trừ tàn quân quỷ tu phía nam, sư tôn đã nhiều năm không rời khỏi núi. Thậm chí sau khi người làm chưởng môn thì càng không bước khỏi Biển Cả Một Cảnh nửa bước. Bất luận kẻ nào cũng có thể tiêu diệt Bùi thị ta duy chỉ có sư tôn là không thể."
"Ai da, giết nhầm người tốt." Quỷ Yên Chi tiếc hận không thôi.
"Lúc ấy thứ nhất là bởi vì ta nghe theo lời nói dối của Đinh Hải Yến, thứ hai là vì trớ chú vẫn còn không thể không tiếp nhận sự thật ta giết lầm người." Trên trán Bùi Lệ hằn lên mấy sợi gân xanh cứng ngắc, "Nhưng đã không còn thời gian đi tìm hung phạm thật sự nữa rồi, ta mang theo ngọn đèn Chiếu Mệnh đã tắt kia tiến vào trong rừng cây Bách Lý Ổ, ấy cũng là nơi năm đó ta tự tay mai táng người trong tộc. Thời điểm ta chờ chết, ta rất hận, hận mình ngu dốt, cuối cùng thì rơi vào kết cục ôm hận mà chết."
Bỗng Cố Tinh Phùng nói với Quỷ Yên Chi: "Có thể thả ta ra không."
Quỷ Yên Chi ngẩn người, "Đương nhiên có thể, chỉ là cao nhân tóc trắng có gì cần phân phó cứ nói ra đi ta giúp ngươi làm."
Cố Tinh Phùng nhắc lại: "Ngươi thả ta ra trước đi."
"à... Được." Quỷ Yên Chi nhấn vào chỗ nào đó trong xiềng xích trên cổ tay Cố Tinh Phùng, vòng tay đen nhánh răng rắc vỡ thành hai nửa. Trói buộc biến mất Cố Tinh Phùng vững vàng rơi xuống mặt đất.
"Hằng Minh, ngươi lại muốn tự mình hành động phải không?" Bùi Lệ vẫn bị trói gô nhíu mày: "Không được, thương lượng với ta trước mới được làm."
Câu hỏi này cũng là theo quán tính, dù sau trước giờ Cố Tinh Phùng vẫn một người một ngựa, hành động và việc làm hiếm khi báo cáo với người khác, huống hồ người hợp tác với y hiện giờ còn là tên không đội trời chúng lúc trước. Lúc phiêu bạn khắp nơi ở Hồng Trần Giới lúc tìm kiếm hồn phách của Lộc Thời Thanh, Cố Tinh Phùng đã tự mình hành động rất nhiều lần, khiến bùi lệ cũng mấy phen bất mãn.
Nhưng mặc cho Bùi Lệ răng dạy và phàn nàn thế nào đi nữa Cố Tinh Phùng cũng không giải thích, khiến cho Bùi Lệ cảm thấy mình đang đấm vào một mớ bông.
Mà giờ khắc này, Cố Tinh Phùng lại có thái độ khác thường trả lời hắn: "Tuyệt đối không thể thương lượng."
"Ngươi..." Bùi Lệ giận dữ: "Ngươi phản..."
Chữ "rồi"cuối cùng còn chưa nói ra miệng chỉ nghe một tiếng vang trầm đầu của hắn đột nhiên lệch về một bên.
Hắn có hơi mơ hồ lúc ngẩng đầu chỉ thấy Cố Tinh Phùng chầm chậm hạ tay xuống, nắm lại nắm đấm vẫn chưa mở ra.
Rõ ràng, Cố Tinh Phùng vừa mới cho hắn một quyền.
Lực đạo này đối với Bùi Lệ chỉ như gãi ngứa, nhưng Bùi Lệ lại cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục--- đồ đệ đánh sư tôn, đúng là vô pháp vô thiên mà.
Bùi Lệ trừng mắt nhìn Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, ngươi..."
Cố Tinh Phùng không cho hắn cơ hội nói xong lại đánh thêm một quyền, khiến đầu Bùi Lệ bị trật lần nữa.
Sau đó, Cố Tinh Phùng không dừng lại, một quyền tiếp một quyền. Có lẽ Bùi Lệ bị hành động đại nghịch bất đạo của Cố Tinh Phùng dọa choáng ván nên không thể tiếp lời cứ để mặt cho y đánh, ngay lúc này trong phòng giam âm u chỉ còn văng vẳng tiếng vang lạnh lẽo và cứng rắn của nắm đấm khi va chạm với xương thịt.
Quỷ Yên Chi che miệng lại, không thể tin nhìn một màn trước mắt. Rõ ràng trước đây không lâu họ vẫn là sư đồ phối hợp ăn ý với nhau, nhưng lúc này lại giống như kẻ thù không đội trời chung. Mà ấn tượng của Quỷ Yên Chi với Cố Tinh Phùng vẫn luôn là hình tượng cao nhân không bao giờ mất đi phong độ, nhưng lúc này lại tay không tấc sắt đánh sư phụ mình, thật là không theo chuẩn mực nào cả.
Nhưng theo như lời nói của hai người Quỷ Yên Chi cũng đoán được, mỹ mạo thiếu niên kia chính là sư tôn của Bùi Lệ là sư tổ của Cố Tinh Phùng. Sư tôn giết sư tổ, đồ tôn đánh sư tôn cho hả giận, nếu nói như thế... Quan hệ của đồ tôn và sư tổ càng thêm thân thiết, tình nghĩa sư đồ căn bản là khống đáng nhắc tới.
Ước chừng đánh hai ba mươi quyền, Cố Tinh Phùng mới cố nén lửa giận dừng lại. Quỷ Yên Chi làm tốt công tác chuẩn bị tránh ra, ả án chừng dựa theo tính tình của Bùi Lệ tất nhiên sẽ liều mạng với Cố Tinh Phùng. Nhưng Bùi lệ chỉ chầm chậm ngẩng đầu, trên tráng tuy gân xanh bạo khởi nhưng ánh mắt đã dần bình tĩnh lại.
"Đánh hay lắm." Bùi Lệ nhắm mắt, "Sư tổ ngươi mấy lần gặp nạn đều do ta tạo thành. Ta chỉ là hoạt thi nhưng trời xui đất khiến lại có thể sống tiếp, lại có thể tiếp tục phàn nàn. Ngươi đánh ta xã giận cho người...Đánh hay lắm."
"Ngươi biết là tốt." Cố Tinh Phùng lạnh lùng nói, "Nhưng ta không phải trúc giận cho người."
Trong mắt Bùi Lệ trong lóe lên một ít nghi hoặc: "Vậy vì sao?"
"Chỉ là muốn đánh ngươi, không có lý do."
"Ngươi... Ngươi tên nghịch đồ này!" Bùi Lệ khó khăn áp xuống gân xanh đang nỗi lên lần nữa trên trán.
Cố Tinh Phùng tự mình quấn xiềng xích lên người rồi nhìn Quỷ Yên Chi. Quỷ Yên Chí rất thức thời, lập tức nói."Cao nhân, ta giúp ngài cố định lại nha?"
Cố Tinh Phùng gật đầu, đang muốn trở về thì thấy cách đó không xa Bùi Lệ nhìn mình lom lom. Ánh mắt y lạnh lẽo đi đến cái kệ cách Bùi Lệ xa nhất.
Bùi Lệ tức quá hóa cười, nữa ngày sau mới rặng ra được một câu: "Đi... Hằng Minh, có bản lĩnh thì tự làm việc của mình, đừng liên lụy tới đối phương."
"Cầu còn không được." Cố Tinh Phùng nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn hai người họ nội bộ lục đục, Quỷ Yên Chi cuống quýt, "Không dối gạt hai vị, Quỷ Yên Chi ta hiện giờ đang trong thời khắc khó khăn, nếu hai vị cứ tiếp tục đấu đá như thế thì chúng ta nên hợp tác thế nào đây?"
Bùi Lệ nói: "Ngươi không cần để ý tiểu tử này, có gì cứ nói với ta là được."
Mặc dù nhìn Cố Tinh Phùng tựa như đã nhập định, nhưng Quỷ Yên Chi cũng sẽ không xem nhẹ sự giúp đỡ này, một trái một phải chắp tay vái hai người rồi nói: "Thanh Tiêu Quỷ hôm nay hai người cũng đã gặp. Hắn rình rập bí mật của ta nhưng đến nay ta vẫn chưa tìm ra tay mắt của hắn. Năm đó tên khốn này hiến kế cho phụ thân ra, hại ta phải gả cho Vạn Yêu Vương làm thiếp.Những năm này thanh danh của ta đều bị hắn hủy hết...Tháng sau phải xuất giá rồi, tuy ngoài mặt hắn khuyên bảo ta mong ta tại Vạn Yêu Giới phất lên như diều gặp gió, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế."
Trong lòng Bùi Lệ thoáng động vừa muốn nói gì đó đã thấy Cố Tinh Phùng đột nhiên mở mắt"Ý của ngươi là, hắn chèn ép ngươi khắp nơi sao có thể thực tình trông mong ngươi sống tốt phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.