Chương 62: Thù Hận Hóa Thành Hư Không
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
03/08/2021
Vừa cương quyết không định đi tìm Cố Tinh Phùng,đã phải tới Noãn Nguyệt Đài chạm mặt sớm chiều với người ta, còn là chỉ có hai người họ mới ghê chứ...
Lộc Thời Thanh tâm tình phức tạp.
Hệ thống hiện lên nói: "Thanh Nhai, chúc mừng ngươi nha, được gặp Cố Tinh Phùng của ngươi nữa rồi kìa."
Sao Lộc Thời Thanh có thể không nghe ra trong lời nói của nó đầy sự trào phúng được cơ chứ, nhưng cũng không còn lòng dạ nào so đo với nó, "Thế nhưng cứ như vậy...Liệu có xảy ra chuyện gì hay không?"
Hệ thống không chút lưu tình nói: "Nếu chỉ cần ở một ngày hai ngày, Cố Tinh Phùng cũng không phải kêu ngươi dời qua. Ngươi yên tâm đi, ở chung lâu dài chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó rồi."
"..."
Hệ thống nói: "Nhưng nếu ngươi đã hạ quyết tâm không muốn gặp y nữa, thế thì ta có cách giúp ngươi."
"Giúp thế nào?" Lộc Thời Thanh thận trọng hỏi.
"Giúp ngươi rời khỏi Biển Cả Một Cảnh." Hệ thống dứt lời, nghiêm trang bổ sung, "Chỉ là lời đề nghị của ta mà thôi, nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh Cố Tinh Phùng thật, muốn làm sư tổ của y, ta cũng không có ý kiến gì hết, tùy vào ngươi thôi."
Nghe xong câu "Ở lại bên cạnh Cố Tinh Phùng làm sư tổ của y" Lộc Thời Thanh vội vàng lắc đầu: "Không thể ở cạnh y, ta vẫn nên rời khỏi Biển Cả Một Cảnh thì hơn. Có điều..."
Hệ thống thản nhiên nói, "Ngươi do dự?"
"Không phải do dự." Lộc Thời Thanh nói, " Có điều nguyên chủ quá oan uổng, ta muốn tra ra ẩn tình trong sự kiện Bùi Lệ bị diệt tộc, công bố cho thiên hạ biết, nguyên chủ và Bùi Lệ không phải loại quan hệ đó."
Hệ thống ngẩn người: "Nguyên chủ và Bùi Lệ không phải loại quan hệ đó? Ngươi nghe ai nói? Cố Tinh Phùng hả?"
Lộc Thời Thanh hãi hùng khiếp vía. Hắn quên mất, những phỏng đoán này đều dựa vào những thứ trong mơ, còn là thông qua góc nhìn thứ ba quái dị kia mới biết được,đến hệ thống cũng không hay biết gì.
Hắn vội vàng nói: "Y không nói với ta điều gì hết ta đoán mò thôi."
"Không có việc gì chớ đoán mò." Hệ thống không vui, "Nếu như bọn họ không phải loại quan hệ đó, vì sao nguyên chủ phải ngoan ngoãn phục tùng Bùi Lệ, vì sao muốn hợp tịch cùng hắn?"
Lộc Thời Thanh không phản bác được, điểm này đích xác là một bí ẩn thật lớn.
Dừng một chút, hệ thống an ủi hắn: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngươi cứ chờ xem đi, chẳng phải Cố Tinh Phùng cũng muốn gom đủ hồn phách của Bùi Lệ đó ư? Người ta muốn đòi lại công đạo cho ngươi kìa."
Cố Tinh Phùng chính xác đã nói như thế, những ngày này y cũng luôn luôn chú ý đến các nơi xảy ra sự kiện kỳ dị.
Bỗng linh quang Lộc Thời Thanh hiện lên, hỏi hệ thống: " Tiểu Bạch à ngươi nói xem những ngư dân bị hút mất hồn phách kia, có liên quan gì đến Bùi Lệ hay không?"
"Ngươi cảm thấy là tàn hồn của Bùi Lệ quấy phá?"
"Có khả năng này hay không?"
Hệ thống trầm ngâm: "Nói không chừng là có thật đó,nhưng vẫn phải bắt được tà ma mới kết luận được. Ngươi cứ an tâm ở Noãn Nguyệt đài trước đi, xem thử ở chỗ Cố Tinh Phùng đó có tiến triển gì không."
Có câu này của hệ thống, Lộc Thời Thanh cũng an tâm nuốt lời vừa hứa.
Thậm chí hắn còn cảm thấy có hơi hơi thoải mái nữa kìa.
Giống như lúc giảm cân vậy, liều mạng chịu đựng không ăn quà vặt, rồi bị bác sĩ cho biết thân thể không đủ chất phải ăn nhiều vào.
Nhung nhớ của hắn đối với Cố Tinh Phùng,đã biết rõ là không thể nhưng vẫn cố đâm đầu vào, không cách nào tự điều khiển bản thân mình.
Lộc Thời Thanh dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Kiêu, ôm hành lý đến Noãn Nguyệt Đài. Cố Tinh Phùng đang tĩnh tọa trong nhà Thủy Tạ, thấy thế trực tiếp bay xuống. Trong giây phút y rơi xuống mặt đất, y mới giấu đi ngọn lửa cực nóng trong đôi mắt của mình, sau khi khôi phục bộ dáng lãnh đạm thường ngày, y mới đưa ra hộp gỗ trong tay cho người đối diện.
Trong hộp gỗ này theo lẽ thường thì sẽ là Hà Hoa Tô vừa mới ra lò.
Ánh mắt Lộc Thời Thanh lóe lên khát vọng rồi vụt mất, hắn nhìn Thẩm Kiêu nói: "Xin hỏi, đâu là phòng của ta?"
Thẩm Kiêu hành lễ với Cố Tinh Phùng, vươn tay chỉ vào trong một dãy phòng xá, là gian cạnh phòng Cố Tinh Phùng.
"... Đa tạ." Lộc Thời Thanh dứt lời, nhấc chân vội vàng chạy đến nơi đó.
Cố Tinh Phùng chăm chú dõi theo bóng lưng hắn, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn thấu triệt hiếm khi trồi lên sự mờ mịt. Hộp gỗ kia bị bỏ lại giữa hư không, lộ ra nét cô đơn tịch mịch.
Trước kia Thẩm Kiêu thường hay giúp Cô Tinh Phùng đưa Hà Hoa Tô, trong lúc đó cũng đoán ra một ít chuyện, thế là khom người nói: "Sư tôn, hắn ôm hành lý lấy không được, đệ tử giúp sư tôn đưa vào phòng cho hắn được chứ?"
"Ừm." Cố Tinh Phùng giao hộp gỗ cho Thẩm Kiêu.
Mũi chân y điểm nhẹ, bay trở về nhà Thủy Tạ, nhìn chằm chằm căn phòng Lộc Thời Thanh đi vào mà hoảng hốt.
Gần đây Lộc Thời Thanh tận lực tránh y, trong lòng của y rất rõ ràng. Chỉ là y không rõ tại sao Lộc Thời Thanh phải làm như thế.
Thoạt đầu, y còn thở phào thấy bí mật mà mình đang gánh vác sẽ không lộ ra sơ hở nhanh như thế nữa. Nhưng chẳng được bao lâu y đã không chịu nổi.
Y đã nếm trãi hai mươi năm thời gian không có Lộc Thời Thanh trong cuộc đời mình, nỗi nhớ nhung chồng chất năm này qua tháng nọ, sau khi trùng phùng, mọi chuyện xảy ra cũng không thể ngăn cản nữa.
Cho nên, y nghĩ ra đề nghị đưa Lộc Thời Thanh đến Noãn Nguyệt Đài này. Thứ nhất đúng là vì muốn bảo hộ Lộc Thời Thanh, thứ hai còn là vì được thấy Lộc Thời Thanh thường xuyên.
Dù cho Lộc Thời Thanh thấy y nhưng không nói câu nào. Chỉ cần y có thể thấy tận mắt lấy Lộc Thời Thanh mỗi ngày mạnh khỏe, thế là đủ rồi.
Thật ra Lộc Thời Thanh cũng nghĩ như thế. Thời gian tiếp theo hắn chỉ đứng xa xa nhìn Cố Tinh Phùng, mỗi khi Cố Tinh Phùng cố ý hay vô tình đi qua nơi ở của hắn, hắn đều vội vàng đóng chặt cửa phòng, cự tuyệt người ta từ cách xa ngàn dặm.
Sao trong lòng Lộc Thời Thanh có thể không dày vò được chứ.
Nhưng thứ nhất hắn đã có giao ước với bản thân, không thể có lỗi với nguyên chủ có lỗi với Cố Tinh Phùng. Thứ hai hệ thống châm chọc khiêu khích, căn đi dặn lại, không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện hoang đường mình đã làm với Cố Tinh Phùng khi say rượu.
Tóm lại chỉ có một mục đích—không thể tới gần Cố Tinh Phùng.
Ngày hôm đó, Cố Tinh Phùng tạm rời khỏi nhà Thủy Tạ, Lộc Thời Thanh thừa dịp bốn bề im ắng, lặng lẽ đột nhập vào trong. Bởi vì một nén nhang trước đó Cố Tinh Phùng đang ngồi uống trà ở nơi này.
Lúc này phía trên ghế dài, nhiệt độ cơ thể của Cố Tinh Phùng vẫn chưa tiêu tán, y phục mặc thường ngày đang vắt trên tay vịn.
Lộc Thời Thanh như bị ma xui quỷ khiến ngồi lên vị trí bên cạnh, nhìn thường phục màu xanh lơ gần trong gan tất, tựa như Cố Tinh Phùng cũng đang ngồi nơi đó.
Lúc đến tháng sáu,xung quanh nhà Thủy Tạ trên Noãn Nguyệt Đài hoa sen nở rộ. Lộc Thời Thanh khổ sở nghĩ, chắc là bản thân hết thuốc chữa rồi, có lẽ hệ thống nói đúng, hắn có ý nghĩ xấu xa với Cố Tinh Phùng.
Tuy còn chưa đến mức muốn ôm y hôn y...
Được lắm, hôn y ôm y gì gì đó,ban đầu khi nghe hệ thống thốt ra hắn còn vô cùng khiếp sợ. Hiện giời nghĩ lại thì trừ khiếp sợ ra hắn cũng không chán ghét.
Nguyên bản còn thề son thề sắt với hệ thống nói chẳng qua đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hiện giờ xem ra...Có lẽ trong tiềm thức hắn là một tên lưu manh chính cống, lúc say rượu mới bộc lộ mà thôi.
Nhất định phải rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, nếu không cứ tiếp tục như vậy, thật không biết kết cuộc sẽ như thế nào nữa.
Lộc Thời Thanh đang ngồi đấy sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy chân trời bay tới hai thân ảnh, đúng là Cố Tinh Phùng và Diêu Nhất Thành.
Lúc này muốn chạy đã không kịp nữa rồi, mặt hắn trắng bệch, nhìn lung tung xung quanh, hoảng quá chạy bừa trốn xuống dưới gầm ghế dài.
Trong lúc đó Cố Tinh Phùng cũng rơi xuống đất, đứng ngay trước mặt hắn.
Chuyện này mất mặt quá trời luôn, tuyệt đối không thể bị phát hiện. Hắn nhìn Cố Tinh Phùng túm vạt áo màu xanh, khóc không ra nước mắt rụt lại thân thể.
Diêu Nhất Thành nhìn chung quanh, hồ nghi nói: "Hằng Minh sư điệt, hình như vừa rồi trong nhà Thủy Tạ có người thì phải, sao chớp mắt đã không thấy đâu nữa?"
"Sư thúc nhìn lầm rồi." Cố Tinh Phùng ngữ khí bình ổn, chỉ chỉ cái ghế, mời hắn ngồi xuống.
Diêu Nhất Thành gật đầu, ngồi ở đầu khác của Nhà Thủy Tạ, vừa hay từ góc độ này không thấy được Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh ghé vào chân ghế, thời một hơi thật dài,đang lúc thầm may mắn vì thân pháp mình mau lẹ, hai đại nhân vật đều không phát hiện ra mình. Bỗng Cố Tinh Phùng ngồi xuống, tiện tay quơ trúng thường phục đang vắt trên tay vịn rơi xuống đất. Y phục đó tựa như vật sống, tự xếp thành mấy chồng rồi miễn cưỡng đệm dưới cái đầu hơi nâng lên của Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh giật nảy mình, theo bản năng tránh sang bên cạnh, lại tựa như có một bàn tay vô hình, vịn đầu của hắn gối lên trên y phục. Tư thế này thoải mái hơn tư thế nằm rạp cứng ngắc lúc nãy.
Mặt của hắn dán sát vào chất vải trơn mềm, trong đầu vang lên ong ong.
Cố Tinh Phùng đã phát hiện ra hắn, chẳng những không nói ra mà còn tri kỷ làm một cái "Gối đầu" cho hắn.
Diêu Nhất Thành không hề biết những chuyện đang âm thầm xảy ra hỏi Cố Tinh Phùng: "Sư điệt gọi ta tới đây là có chuyện gì à?"
Cố Tinh Phùng lấy chén trà từ trong khay, chăm cho mỗi người một chén: "Có vài câu chuyện cũ, muốn hỏi thăm sư thúc."
Diêu Nhất Thành tiếp nhận chén trà, cười nói: "Đừng khách sáo như thế, có gì cứ nói trực tiếp được rồi, trịnh trọng thế làm gì chứ."
Cố Tinh Phùng nhìn hắn: "Còn phải mong sư thúc nói hết tất cả."
"Đương nhiên, biết gì nói nấy."
"Sư tôn ta Hoài Hư tử nhập môn cùng lúc với sư thúc, thiên tư sư thúc không tại tu tiên, nhưng sư tôn ta tư chất hơn người." Cố Tinh Phùng gọn gàng dứt khoát nói, " Đinh sư bá tổ lại nhận sư thúc, giao sư tôn cho sư tổ Lộc Hoài Thanh của ta, nguyên do trong đó là gì?"
Diêu Nhất Thành ngẩn người: "Ngươi nói rất có đạo lý, dựa theo cách làm người của sư tôn ta, nên nhận người tốt hơn mới đúng. Nhưng mà...Trực tiếp đến hỏi sư bá tổ của ngươi không phải sẽ rõ hơn à?"
Cố Tinh Phùng không nói gì chỉ cúi đầu uống trà.
Diêu Nhất Thành nghĩ nghĩ, hiểu rõ: "Cũng đúng,tính tình của Đinh sư thúc tổ ngươi...Vẫn là hỏi ta thì hơn."
Cố Tinh Phùng buông xuống chén trà: "Ta muốn biết kỹ càng mọi chuyện khi sư tôn và sư thúc nhập môn."
Diêu Nhất Thành nhớ lại nói: "Còn nhớ rõ một năm kia, tà tu hoành hành khắp nơi. Ta cùng người nhà lên phía Bắc tìm người thân, phải đi qua Bách Lý Ổ, nhưng không ngờ bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng ăn não người hút tủy sống, còn biến người chết thành hoạt thi, vô cùng đáng sợ. Người nhà của ta bị giết từng người từng người một, chỉ còn sót lại mình ta. Là Đinh sư bá tổ của ngươi kịp thời chạy đến cứu ta ra ngoài. Lúc ấy ta bị dọa sợ, đến khi tỉnh lại ác nhân đã trừ. Ta được mang về Biển Cả Một Cảnh, bởi vì trước đó biết ta căn cốt không tốt, Đinh sư bá tổ ngươi khai ân, không bắt ta tham gia đại hội Chiêu Tân. Sư tôn ngươi, thì thông qua đại hội Chiêu Tân danh chính ngôn thuận bước vào đây. Mấy chuyện sau này ngươi cũng biết rồi đó."
Cố Tinh Phùng gật đầu: "Sư tôn tự nói mình là cô nhi, bái nhập Thiên Kính Phong."
Diêu Nhất Thành nhìn biểu lộ của Cố Tinh Phùng: "Chuyện cũ sáng tỏ, vì sao đôi mày của sư điệt vẫn nhíu chặt?"
"Ta từng đến Bách Lý Ổ." Cố Tinh Phùng nói, " tại một nơi chôn xác tìm được Kim Tiền Kiếm của Biển Cả Một Cảnh. Đó cũng là địa phương cuối cùng sư tôn đến trước khi lâm chung hai mươi năm trước."
Diêu Nhất Thành trừng to mắt: "Hai chuyện này, có quan hệ gì sao?"
Ánh mắt Cố Tinh Phùng ngưng trọng, "Ta tra xét tư liệu khắp nơi, năm đó có một môn phái Quỷ tu, môn tộc họ Bùi, trên đường xuôi Nam thì không rõ tung tích."
"Nói như vậy, sư tôn ngươi có thể là tộc nhân của môn phái Quỷ tu kia?"
"Nếu đúng như thế, năm đó vốn là Đinh sư bá tổ diệt trừ Quỷ tu Bùi thị, thế nhưng..." Cố Tinh Phùng dừng một chút, thanh âm trầm xuống, "Sư tôn vì trả thù bái nhập Biển Cả Một Cảnh, tại sao tìm ra chứng cứ nói sư tổ ta là người diệt tộc?"
Lộc Thời Thanh tâm tình phức tạp.
Hệ thống hiện lên nói: "Thanh Nhai, chúc mừng ngươi nha, được gặp Cố Tinh Phùng của ngươi nữa rồi kìa."
Sao Lộc Thời Thanh có thể không nghe ra trong lời nói của nó đầy sự trào phúng được cơ chứ, nhưng cũng không còn lòng dạ nào so đo với nó, "Thế nhưng cứ như vậy...Liệu có xảy ra chuyện gì hay không?"
Hệ thống không chút lưu tình nói: "Nếu chỉ cần ở một ngày hai ngày, Cố Tinh Phùng cũng không phải kêu ngươi dời qua. Ngươi yên tâm đi, ở chung lâu dài chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó rồi."
"..."
Hệ thống nói: "Nhưng nếu ngươi đã hạ quyết tâm không muốn gặp y nữa, thế thì ta có cách giúp ngươi."
"Giúp thế nào?" Lộc Thời Thanh thận trọng hỏi.
"Giúp ngươi rời khỏi Biển Cả Một Cảnh." Hệ thống dứt lời, nghiêm trang bổ sung, "Chỉ là lời đề nghị của ta mà thôi, nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh Cố Tinh Phùng thật, muốn làm sư tổ của y, ta cũng không có ý kiến gì hết, tùy vào ngươi thôi."
Nghe xong câu "Ở lại bên cạnh Cố Tinh Phùng làm sư tổ của y" Lộc Thời Thanh vội vàng lắc đầu: "Không thể ở cạnh y, ta vẫn nên rời khỏi Biển Cả Một Cảnh thì hơn. Có điều..."
Hệ thống thản nhiên nói, "Ngươi do dự?"
"Không phải do dự." Lộc Thời Thanh nói, " Có điều nguyên chủ quá oan uổng, ta muốn tra ra ẩn tình trong sự kiện Bùi Lệ bị diệt tộc, công bố cho thiên hạ biết, nguyên chủ và Bùi Lệ không phải loại quan hệ đó."
Hệ thống ngẩn người: "Nguyên chủ và Bùi Lệ không phải loại quan hệ đó? Ngươi nghe ai nói? Cố Tinh Phùng hả?"
Lộc Thời Thanh hãi hùng khiếp vía. Hắn quên mất, những phỏng đoán này đều dựa vào những thứ trong mơ, còn là thông qua góc nhìn thứ ba quái dị kia mới biết được,đến hệ thống cũng không hay biết gì.
Hắn vội vàng nói: "Y không nói với ta điều gì hết ta đoán mò thôi."
"Không có việc gì chớ đoán mò." Hệ thống không vui, "Nếu như bọn họ không phải loại quan hệ đó, vì sao nguyên chủ phải ngoan ngoãn phục tùng Bùi Lệ, vì sao muốn hợp tịch cùng hắn?"
Lộc Thời Thanh không phản bác được, điểm này đích xác là một bí ẩn thật lớn.
Dừng một chút, hệ thống an ủi hắn: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngươi cứ chờ xem đi, chẳng phải Cố Tinh Phùng cũng muốn gom đủ hồn phách của Bùi Lệ đó ư? Người ta muốn đòi lại công đạo cho ngươi kìa."
Cố Tinh Phùng chính xác đã nói như thế, những ngày này y cũng luôn luôn chú ý đến các nơi xảy ra sự kiện kỳ dị.
Bỗng linh quang Lộc Thời Thanh hiện lên, hỏi hệ thống: " Tiểu Bạch à ngươi nói xem những ngư dân bị hút mất hồn phách kia, có liên quan gì đến Bùi Lệ hay không?"
"Ngươi cảm thấy là tàn hồn của Bùi Lệ quấy phá?"
"Có khả năng này hay không?"
Hệ thống trầm ngâm: "Nói không chừng là có thật đó,nhưng vẫn phải bắt được tà ma mới kết luận được. Ngươi cứ an tâm ở Noãn Nguyệt đài trước đi, xem thử ở chỗ Cố Tinh Phùng đó có tiến triển gì không."
Có câu này của hệ thống, Lộc Thời Thanh cũng an tâm nuốt lời vừa hứa.
Thậm chí hắn còn cảm thấy có hơi hơi thoải mái nữa kìa.
Giống như lúc giảm cân vậy, liều mạng chịu đựng không ăn quà vặt, rồi bị bác sĩ cho biết thân thể không đủ chất phải ăn nhiều vào.
Nhung nhớ của hắn đối với Cố Tinh Phùng,đã biết rõ là không thể nhưng vẫn cố đâm đầu vào, không cách nào tự điều khiển bản thân mình.
Lộc Thời Thanh dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Kiêu, ôm hành lý đến Noãn Nguyệt Đài. Cố Tinh Phùng đang tĩnh tọa trong nhà Thủy Tạ, thấy thế trực tiếp bay xuống. Trong giây phút y rơi xuống mặt đất, y mới giấu đi ngọn lửa cực nóng trong đôi mắt của mình, sau khi khôi phục bộ dáng lãnh đạm thường ngày, y mới đưa ra hộp gỗ trong tay cho người đối diện.
Trong hộp gỗ này theo lẽ thường thì sẽ là Hà Hoa Tô vừa mới ra lò.
Ánh mắt Lộc Thời Thanh lóe lên khát vọng rồi vụt mất, hắn nhìn Thẩm Kiêu nói: "Xin hỏi, đâu là phòng của ta?"
Thẩm Kiêu hành lễ với Cố Tinh Phùng, vươn tay chỉ vào trong một dãy phòng xá, là gian cạnh phòng Cố Tinh Phùng.
"... Đa tạ." Lộc Thời Thanh dứt lời, nhấc chân vội vàng chạy đến nơi đó.
Cố Tinh Phùng chăm chú dõi theo bóng lưng hắn, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn thấu triệt hiếm khi trồi lên sự mờ mịt. Hộp gỗ kia bị bỏ lại giữa hư không, lộ ra nét cô đơn tịch mịch.
Trước kia Thẩm Kiêu thường hay giúp Cô Tinh Phùng đưa Hà Hoa Tô, trong lúc đó cũng đoán ra một ít chuyện, thế là khom người nói: "Sư tôn, hắn ôm hành lý lấy không được, đệ tử giúp sư tôn đưa vào phòng cho hắn được chứ?"
"Ừm." Cố Tinh Phùng giao hộp gỗ cho Thẩm Kiêu.
Mũi chân y điểm nhẹ, bay trở về nhà Thủy Tạ, nhìn chằm chằm căn phòng Lộc Thời Thanh đi vào mà hoảng hốt.
Gần đây Lộc Thời Thanh tận lực tránh y, trong lòng của y rất rõ ràng. Chỉ là y không rõ tại sao Lộc Thời Thanh phải làm như thế.
Thoạt đầu, y còn thở phào thấy bí mật mà mình đang gánh vác sẽ không lộ ra sơ hở nhanh như thế nữa. Nhưng chẳng được bao lâu y đã không chịu nổi.
Y đã nếm trãi hai mươi năm thời gian không có Lộc Thời Thanh trong cuộc đời mình, nỗi nhớ nhung chồng chất năm này qua tháng nọ, sau khi trùng phùng, mọi chuyện xảy ra cũng không thể ngăn cản nữa.
Cho nên, y nghĩ ra đề nghị đưa Lộc Thời Thanh đến Noãn Nguyệt Đài này. Thứ nhất đúng là vì muốn bảo hộ Lộc Thời Thanh, thứ hai còn là vì được thấy Lộc Thời Thanh thường xuyên.
Dù cho Lộc Thời Thanh thấy y nhưng không nói câu nào. Chỉ cần y có thể thấy tận mắt lấy Lộc Thời Thanh mỗi ngày mạnh khỏe, thế là đủ rồi.
Thật ra Lộc Thời Thanh cũng nghĩ như thế. Thời gian tiếp theo hắn chỉ đứng xa xa nhìn Cố Tinh Phùng, mỗi khi Cố Tinh Phùng cố ý hay vô tình đi qua nơi ở của hắn, hắn đều vội vàng đóng chặt cửa phòng, cự tuyệt người ta từ cách xa ngàn dặm.
Sao trong lòng Lộc Thời Thanh có thể không dày vò được chứ.
Nhưng thứ nhất hắn đã có giao ước với bản thân, không thể có lỗi với nguyên chủ có lỗi với Cố Tinh Phùng. Thứ hai hệ thống châm chọc khiêu khích, căn đi dặn lại, không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện hoang đường mình đã làm với Cố Tinh Phùng khi say rượu.
Tóm lại chỉ có một mục đích—không thể tới gần Cố Tinh Phùng.
Ngày hôm đó, Cố Tinh Phùng tạm rời khỏi nhà Thủy Tạ, Lộc Thời Thanh thừa dịp bốn bề im ắng, lặng lẽ đột nhập vào trong. Bởi vì một nén nhang trước đó Cố Tinh Phùng đang ngồi uống trà ở nơi này.
Lúc này phía trên ghế dài, nhiệt độ cơ thể của Cố Tinh Phùng vẫn chưa tiêu tán, y phục mặc thường ngày đang vắt trên tay vịn.
Lộc Thời Thanh như bị ma xui quỷ khiến ngồi lên vị trí bên cạnh, nhìn thường phục màu xanh lơ gần trong gan tất, tựa như Cố Tinh Phùng cũng đang ngồi nơi đó.
Lúc đến tháng sáu,xung quanh nhà Thủy Tạ trên Noãn Nguyệt Đài hoa sen nở rộ. Lộc Thời Thanh khổ sở nghĩ, chắc là bản thân hết thuốc chữa rồi, có lẽ hệ thống nói đúng, hắn có ý nghĩ xấu xa với Cố Tinh Phùng.
Tuy còn chưa đến mức muốn ôm y hôn y...
Được lắm, hôn y ôm y gì gì đó,ban đầu khi nghe hệ thống thốt ra hắn còn vô cùng khiếp sợ. Hiện giời nghĩ lại thì trừ khiếp sợ ra hắn cũng không chán ghét.
Nguyên bản còn thề son thề sắt với hệ thống nói chẳng qua đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hiện giờ xem ra...Có lẽ trong tiềm thức hắn là một tên lưu manh chính cống, lúc say rượu mới bộc lộ mà thôi.
Nhất định phải rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, nếu không cứ tiếp tục như vậy, thật không biết kết cuộc sẽ như thế nào nữa.
Lộc Thời Thanh đang ngồi đấy sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy chân trời bay tới hai thân ảnh, đúng là Cố Tinh Phùng và Diêu Nhất Thành.
Lúc này muốn chạy đã không kịp nữa rồi, mặt hắn trắng bệch, nhìn lung tung xung quanh, hoảng quá chạy bừa trốn xuống dưới gầm ghế dài.
Trong lúc đó Cố Tinh Phùng cũng rơi xuống đất, đứng ngay trước mặt hắn.
Chuyện này mất mặt quá trời luôn, tuyệt đối không thể bị phát hiện. Hắn nhìn Cố Tinh Phùng túm vạt áo màu xanh, khóc không ra nước mắt rụt lại thân thể.
Diêu Nhất Thành nhìn chung quanh, hồ nghi nói: "Hằng Minh sư điệt, hình như vừa rồi trong nhà Thủy Tạ có người thì phải, sao chớp mắt đã không thấy đâu nữa?"
"Sư thúc nhìn lầm rồi." Cố Tinh Phùng ngữ khí bình ổn, chỉ chỉ cái ghế, mời hắn ngồi xuống.
Diêu Nhất Thành gật đầu, ngồi ở đầu khác của Nhà Thủy Tạ, vừa hay từ góc độ này không thấy được Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh ghé vào chân ghế, thời một hơi thật dài,đang lúc thầm may mắn vì thân pháp mình mau lẹ, hai đại nhân vật đều không phát hiện ra mình. Bỗng Cố Tinh Phùng ngồi xuống, tiện tay quơ trúng thường phục đang vắt trên tay vịn rơi xuống đất. Y phục đó tựa như vật sống, tự xếp thành mấy chồng rồi miễn cưỡng đệm dưới cái đầu hơi nâng lên của Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh giật nảy mình, theo bản năng tránh sang bên cạnh, lại tựa như có một bàn tay vô hình, vịn đầu của hắn gối lên trên y phục. Tư thế này thoải mái hơn tư thế nằm rạp cứng ngắc lúc nãy.
Mặt của hắn dán sát vào chất vải trơn mềm, trong đầu vang lên ong ong.
Cố Tinh Phùng đã phát hiện ra hắn, chẳng những không nói ra mà còn tri kỷ làm một cái "Gối đầu" cho hắn.
Diêu Nhất Thành không hề biết những chuyện đang âm thầm xảy ra hỏi Cố Tinh Phùng: "Sư điệt gọi ta tới đây là có chuyện gì à?"
Cố Tinh Phùng lấy chén trà từ trong khay, chăm cho mỗi người một chén: "Có vài câu chuyện cũ, muốn hỏi thăm sư thúc."
Diêu Nhất Thành tiếp nhận chén trà, cười nói: "Đừng khách sáo như thế, có gì cứ nói trực tiếp được rồi, trịnh trọng thế làm gì chứ."
Cố Tinh Phùng nhìn hắn: "Còn phải mong sư thúc nói hết tất cả."
"Đương nhiên, biết gì nói nấy."
"Sư tôn ta Hoài Hư tử nhập môn cùng lúc với sư thúc, thiên tư sư thúc không tại tu tiên, nhưng sư tôn ta tư chất hơn người." Cố Tinh Phùng gọn gàng dứt khoát nói, " Đinh sư bá tổ lại nhận sư thúc, giao sư tôn cho sư tổ Lộc Hoài Thanh của ta, nguyên do trong đó là gì?"
Diêu Nhất Thành ngẩn người: "Ngươi nói rất có đạo lý, dựa theo cách làm người của sư tôn ta, nên nhận người tốt hơn mới đúng. Nhưng mà...Trực tiếp đến hỏi sư bá tổ của ngươi không phải sẽ rõ hơn à?"
Cố Tinh Phùng không nói gì chỉ cúi đầu uống trà.
Diêu Nhất Thành nghĩ nghĩ, hiểu rõ: "Cũng đúng,tính tình của Đinh sư thúc tổ ngươi...Vẫn là hỏi ta thì hơn."
Cố Tinh Phùng buông xuống chén trà: "Ta muốn biết kỹ càng mọi chuyện khi sư tôn và sư thúc nhập môn."
Diêu Nhất Thành nhớ lại nói: "Còn nhớ rõ một năm kia, tà tu hoành hành khắp nơi. Ta cùng người nhà lên phía Bắc tìm người thân, phải đi qua Bách Lý Ổ, nhưng không ngờ bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng ăn não người hút tủy sống, còn biến người chết thành hoạt thi, vô cùng đáng sợ. Người nhà của ta bị giết từng người từng người một, chỉ còn sót lại mình ta. Là Đinh sư bá tổ của ngươi kịp thời chạy đến cứu ta ra ngoài. Lúc ấy ta bị dọa sợ, đến khi tỉnh lại ác nhân đã trừ. Ta được mang về Biển Cả Một Cảnh, bởi vì trước đó biết ta căn cốt không tốt, Đinh sư bá tổ ngươi khai ân, không bắt ta tham gia đại hội Chiêu Tân. Sư tôn ngươi, thì thông qua đại hội Chiêu Tân danh chính ngôn thuận bước vào đây. Mấy chuyện sau này ngươi cũng biết rồi đó."
Cố Tinh Phùng gật đầu: "Sư tôn tự nói mình là cô nhi, bái nhập Thiên Kính Phong."
Diêu Nhất Thành nhìn biểu lộ của Cố Tinh Phùng: "Chuyện cũ sáng tỏ, vì sao đôi mày của sư điệt vẫn nhíu chặt?"
"Ta từng đến Bách Lý Ổ." Cố Tinh Phùng nói, " tại một nơi chôn xác tìm được Kim Tiền Kiếm của Biển Cả Một Cảnh. Đó cũng là địa phương cuối cùng sư tôn đến trước khi lâm chung hai mươi năm trước."
Diêu Nhất Thành trừng to mắt: "Hai chuyện này, có quan hệ gì sao?"
Ánh mắt Cố Tinh Phùng ngưng trọng, "Ta tra xét tư liệu khắp nơi, năm đó có một môn phái Quỷ tu, môn tộc họ Bùi, trên đường xuôi Nam thì không rõ tung tích."
"Nói như vậy, sư tôn ngươi có thể là tộc nhân của môn phái Quỷ tu kia?"
"Nếu đúng như thế, năm đó vốn là Đinh sư bá tổ diệt trừ Quỷ tu Bùi thị, thế nhưng..." Cố Tinh Phùng dừng một chút, thanh âm trầm xuống, "Sư tôn vì trả thù bái nhập Biển Cả Một Cảnh, tại sao tìm ra chứng cứ nói sư tổ ta là người diệt tộc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.