Chương 69: Trận Y Nhân Vọng Quy
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy
03/08/2021
Bởi vì có mang theo lệnh bài, nên một đường này đoàn ngày vẫn thông suốt thuận lợi.
Quả nhiên Lưu Sương Phong không giống những nơi khác, trên đường đi gặp được đều là nữ đệ tử. Những nữ đệ tử này, cũng khác với những cô nương thế tục, thấy nam nhân cũng không tránh né kiêng dè. Hành lễ với bọn Dương Thiên Thiệu xong thì tiếp tục cất bước, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp về phía trước.
Ngược lại là bọn Dương Thiên Thiệu, tuy trên mặt không có chút rung động nào,nhưng ánh mắt lại lia khắp nơi, rặt một dáng vẻ chưa trải qua sự đời.
Muốn đến hậu sơn phải vòng qua chính điện của Lưu Sương Phong, bọn họ đứng ở nơi xa trông thấy Diêu Phủng Châu đang luyện công buổi sáng.
Như lọt vào trong sương mù, bóng dáng xinh đẹp trên đỉnh núi thoắt ẩn thoắt hiện, đang đưa lưng về phía ánh sáng rực rỡ của Húc Nhật* múa kiếm. Kiếm quang lúc thì như mưa rơi, lúc lại như nước chảy, biến ảo theo thân hình của Diêu Phủng Châu. Thân kiếm linh hoạt, nhưng thân thể Diêu Phùng Châu còn linh hoạt hơn cả thân kiếm.
*Húc Nhật cũng là mặt trời
Tựa như kiếm này có linh hồn, mà nàng tựa như mộ cọng lông vũ, phiêu lãng theo ánh kiếm.
Ánh mắt của Dương Thiên Thiệu lập tức dính chặt vào đỉnh núi này, Diêu Phủng Châu múa kiếm chân không dừng bước giờ phút này nghiễm nhiên đã trở thành phong cảnh chói mắt nhất trời đất này.
Lộc Thời Thanh cũng không nhịn được tán thưởng: "Lợi hại quá chừng, nàng và thanh trường kiếm kia tựa như một vậy."
Cố Tinh Phùng cũng khẽ gật đầu: "Người kiếm hợp nhất, đây là cảnh giới cao nhất trong kiếm pháp."
Đang lúc nói chuyện, động tác của Diêu Phủng Châu càng ăn khớp hơn với trường kiếm, bóng kiếm nối thành một hàng dài, vây quanh thân nàng kín không kẽ hở. Cả người nàng mang theo ánh kiếm, qua lại không ngớt giữa các đám mây. Kiếm quang và ánh nắng cùng chiếu rọi, một gần một xa, một vàng một bạc, giống như Nhật Nguyệt cùng nhau tồn tại.
Ước chừng sau nữa nén nhang. Diêu Phủng Châu mới thu hồi thế kiếm. Mà trong quá trình thu kiếm, nàng đã nhanh chóng rơi xuống rồi đất mũi chân điểm nhẹ bay lên lần nữa. Động tác trên tay từ nhanh đến chậm, từ chận đến ngừng. Cả người lại từ đỉnh núi bay thẳng đến trước mặt đám người Dương Thiên Thiệu.
Bọn Dương Thiên Thiệu trở tay không kịp, vẫn chưa hồi thần. Dù có hồi thần thì liếc thấy Diêu Phủng Châu cũng không dám lập tức mở miệng.
Ngược lại là Tống Dương dẫn đầu khom người nói: "Vấn an Diêu sư thúc."
Đám người Dương Thiên Thiệu thấy thế, không cam chịu yếu thế cũng đua nhau hành lễ với Diêu Phủng Châu.
Thế nhưng đệ tử Thiên Kính Phong đông đảo, Diêu Phủng Châu chỉ nhận ra Tống Dương, cười tủm tỉm nhìn một vòng, cuối cùng vẫn hỏi Tống Dương: "Ngươi cũng đến đây à, sư tôn ngươi không cho ngươi trông quan tài trấn thi nữa hả?"
Tống Dương đáp: "Bẩm Diêu sư thúc, ta chỉ đến đây giúp đỡ, xong việc sẽ canh tiếp."
Diêu Phủng Châu gật đầu, "Vất vả rồi."Dừng một chút, lại nói với các đệ tử khác, " các ngươi chắc hẳn đã biết, tuy phía sau núi Lưu Sương Phong của ta kỳ trân dị thảo nhiều vô số kể nhưng phía ngoài có bài trận Y Nhân Vọng Quy, chớ nên khinh thường."
Chúng đệ tử gật đầu nói: "Đa tạ sư thúc đã nhắc nhở."
" Không có gì, các ngươi nhớ chiếu cố hắn nhiều chút." Diêu Phủng Châu vỗ vỗ bả vai Tống Dương, sau khi căn dặn xong thì xoay người rời đi.
Chúng đệ tử liên thanh đáp ứng, chờ sau khi Diêu Phủng Châu rời đi, bọn hắn mới tiến lên phía trước. Dương Thiên Thiệu trợn mắt liếc xéo Tống Dương, "Đồ nịnh bợ."
Những người khác cũng xụ mặt, đẩy Tống Dương ra rồi đi lên phía trước, hoàn toàn xem lời căn dặn của Diêu Phủng Châu như gió thoảng qua tai.
Tống Dương không so đo với bọn hắn. So với trận đại chiến trong phòng luyện đan kia, chỉ mấy ánh mắt thế này không gây tổn thương gì cho hắn.
Lộc Thời Thanh khe khẽ thở dài. Quả nhiên bọn Dương Thiên Thiệu vẫn không ưa Tống Dương, mà Tống Dương...Biến hóa của Tống Dương khiến người khác đau lòng.
Không lâu sau đó đoàn người đã đến sau núi.
Quả nhiên khắp nơi trên mặt đất trồng đủ loại hoa, trên những cánh hoa đầy màu sắc là từng giọt sương sớm đang tỏa sáng long lanh. Lúc này mặt trời vẫn chưa lên cao, vẫn còn ẩn nấp trong những khóm mây màu hồng nơi phía đông, nhưng nếu trì hoãn thêm nữa, những giọt sương này sẽ bốc hơi hết.
Tống Dương cũng không nhiều lời, trực tiếp chọn lấy túi nước lớn nhất, đến cạnh một bụi hoa Tường Vi thu thập sương mai.
Điều này cũng khiến cho Dương Thiên Thiệu không có chỗ châm chọc, sau khi phân phát túi nước xong cũng bắt đầu làm việc của mình.
Tính cách của bọn nhóc choai choai, lúc làm việc miệng cũng không chịu ngồi yên.
Có một nam đệ tử nhìn về nơi xa ngẩn người, Dương Thiên Thiệu đấm vào vai hắn một cú, "Nhìn gì thế? Làm việc đê! Ngươi tưởng ngươi là thiếu gia của hào môn nào đó hả, tay chân không lanh lẹ, ngũ cốc cũng không phân biệt được phải không?"
Tống Dương vùi đầu làm việc,nên không nghe thấy. Nam đệ tử kia nói: "Dương sư huynh, ta đang nghĩ, nơi đó có trận Y Nhân Vọng Quy không?"
Dương Thiên Thiệu ngẩn người, cũng nhìn về phía nơi đó. Nhưng chỉ thấy trên sông khói trắng lững lờ, cây rừng tĩnh mịch, cảnh tượng ngoài rừng khó dò. "Lưu Sương Phong và Ngọc Quan Phong là biên giới của Biển Cả Một Cảnh, đương nhiên sau núi sẽ có kết giới hoặc mấy pháp trận phòng thủ bảo vệ, nơi này giáp với bên ngoài đương nhiên sẽ có trận Y Nhân Vọng Quy."
Có thêm một đệ tử nữa lên tiếng xen vào, " Lúc chúng ta tu tập từng học qua, trận Y Nhân Vọng Quy là do chướng khí biến thành. Nghe nói chướng khí bình thường vừa tanh vừa thối, trận Y Nhân Vọng Quy lại có mùi thơm. Chỉ cần người khác ngửi chút thôi sẽ trúng chiêu sinh ra ảo giác ngay, lưu luyến quên lối về, cuối cùng bị vây chết trong trận. Thân nhân của họ thì mong ngóng họ quay về nhà nhưng không được toại nguyện, vì thế trận này mới có tên như vậy."
Dương Thiên Thiệu chép miệng, "Cũng không biết là ảo giác gì, có thể khiến người ta ngay cả nhà cũng không muốn về."
"Không biết,nghe nói là ghê lắm." Đệ tử đó run cầm cập, tiếp tục đi hứng sương.
Lúc này, túi nước của Tống Dương đã hơi nặng, hắn thu được hơn phân nữa nước bám trên khóm hoa Tường Vi. Dương Thiên Thiệu không phục vừa kéo một cành hoa hồng lấy sương, vừa nói: "Ê, Tống Dương đại thiếu gia. Nước trên những đóa hoa này không thể để lộn được đâu, hiện giờ ngươi đang lấy của hoa Tường Vi thì cái túi này cũng chỉ đựng được nước của hoa Tường Vi thôi, có biết không?"
Tống Dương cũng không để ý tới gã, lấy xong sương trên khóm Tường Vi này thì trực tiếp đi đến khóm tiếp theo. Dương Thiên Thiệu bị hắn bơ mấy lần, giận không chỗ xả, thừa diệp Tống Dương đi lướt qua người gã, hắn bỗng duỗi chân ra.
Tống Dương không chú ý, vấp phải chân gã, túi nước văng khỏi tay, rơi vào trong bụi hoa.
"Ngươi làm gì thế?" Tống Dương nhíu mày nhìn Dương Thiên Thiệu.
Dương Thiên Thiệu lung lay túi nước, "Ta đi gom sương sớm chứ làm gì, ngươi sao thế?" Gã cường điệu nhìn vào bụi hoa, "Ối dồi ôi.. Túi nước của ngươi bị rớt rồi hả, tiếc quá đi, sao ngươi không giữ cho kỹ chứ. Hay là do ngươi lười nên cố ý ném nó? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ nha, ngươi mà lười biến ta sẽ mét chưởng môn sư tôn đó!"
Tống Dương hít sâu một hơi, xoay người đi nhặt túi nước.
Sau đó, hắn ngạc nhiên phát hiện, túi nước đứng vững vàng trên mặt đất, miệng túi hướng lên trên, nên không có giọt nước nào rớt ra ngoài. Mà địa phương túi nước rơi xuống vừa lúc là một khóm Tường Vi tươi tốt. Hàng mày Tống Dương giãn ra, nhặt túi nước lên tiếp tục gom góp những giọt sương còn đọng lại trên khóm hoa.
Dương Thiên Thiệu trợn mắt há hốc mồm, gã không nghĩ tới vận khí của Tống Dương lại tốt như thế, vụ vừa rồi không những không hạ bệ được Tống Dương ngược lại còn giúp hắn tìm ra bụi hoa tiếp theo nữa.
Gã không cam lòng khẽ cắn môi, tiếp tục làm việc, cũng tìm thêm cơ hội để ngáng chân Tống Dương lần nữa.
Chẳng biết lúc nào,bên chân gã đã nhiều thêm một cành cây nhỏ. Gã chỉ lo chú ý tới Tống Dương, không cẩn thận vấp phải, ngã nhào xuống đất, túi nước cũng bị đổ hết ra ngoài. Vốn muốn trêu cợt Tống Dương nhưng chính gã lại là người gặp nạn, công sức từ sáng tới giờ cũng thành công cốc.
Dương Thiên Thiệu vô cùng phiền muộn, hậm hực đứng lên dưới sự nâng đỡ của mấy đệ tử.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tống Dương cũng đến đây. Dương Thiên Thiệu tức giận nói: "Tống đại thiếu gia đến xem trò cười của ta đó hả?"
Tống Dương lắc đầu, nhét một thứ vào trong tay gã, rồi nhặt lên thứ khác, tiếp tục đi tới nơi khác thu giọt sương. Tay Dương Thiên Thiệu trĩu nặng, lúc này mới biết Tống Dương cho gã cái túi đựng nước hoa Tường Vi của mình. Còn túi nước bị rớt vừa rồi của gã đã được Tống Dương nhặt lên, đem đi đựng nước hoa hồng.
Dương Thiên Thiệu ngập ngừng, chợt nhíu mày cười lạnh: "Tống Dương, ngươi cho rằng dùng cái này là có thể lôi kéo ta?"
Gã bước nhanh đến trước mặt Tống Dương, ném túi nước xuống đất, rồi giật lại túi nước trong tay Tống Dương, "Trả đây, ngươi không cần phải giả mù sa mưa đâu."
Tống Dương cũng lấy tay kéo túi nước, quát bảo ngưng lại: "Đừng giật nữa, sắp rơi rồi."
Xem đến đây, Lộc Thời Thanh lo âu nhìn Cố Tinh Phùng, "Tinh Tinh, tuy biện pháp của ngươi không tệ, nhưng Dương Thiên Thiệu không tiếp nhận ý tốt của Tống Dương, phải làm sao bây giờ?"
Cố Tinh Phùng lắc đầu, "Đây chưa phải biện pháp."
"... Hả? Ngươi cứu túi nước của Tống Dương còn ngán chân Dương Thiên Thiệu, hai chuyện đó đều không phải vì muốn bọn hạ giảng hòa với nhau à?"
Cố Tinh Phùng nói: "Vừa rồi chỉ là một màn trừng phạt nhẹ mà thôi."
Y giơ tay lên, ống tay áo tung bay.
Khói trắng mờ mịt nơi xa vốn đang đứng im, nay chợt dao động. Trong vô hình đánh úp về phía những người thiếu niên còn đang dây dưa chưa dứt.
Cuối cùng Dương Thiên Thiệu cũng giật được túi nước trong tay Tống Dương, gã hung tợn trừng Tống Dương một cái đang định rời đi bỗng thân thể gã lung lay.
"Chờ một chút, sao đầu của ta nặng quá?"
Một đệ tử đứng cạnh cũng nghi ngờ lắt đầu:
"Hình như... Thân thể cũng càng ngày càng nhẹ."
Còn có đệ tử mơ màng hít hà,"Thơm quá, đây là mùi hương của hoa nào..."
Bịch, bịch.
Chỉ trong chốc lát mà mọi người đã ngã đầy ra đất, chỉ còn lại một Tống Dương vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì.
Tống Dương nhìn xung quanh, khắp chốn đã đầy chướng khí lượn lờ, hắn kinh hãi, vội vàng che miệng mũi, ngồi xổm xuống lắc lắc mấy đệ tử nằm đó.
Rất nhanh, Dương Thiên Thiệu mở mắt ra.
Tống Dương vội hỏi gã: "Ngươi thấy trong người thế nào?"
Dương Thiên Thiệu không nói gì,chỉ đắc ý cười vang.
Tống Dương bị biểu lộ quỷ dị của hắn dọa sợ: "Này, ngươi không sao chứ?"
Dương Thiên Thiệu lập tức đứng lên, kiêu ngạo bễ nghễ tựa như đạp dưới chân hắn là gấm vóc lụa là."Từ hôm nay trở đi, ta chính là đại ca của đám đệ tử tại Biển Cả Một Cảnh này, các ngươi ai ai cũng phải nghe lời ta! Các tỷ muội ở Lưu Sương Phong là của ta! Các ngươi không được phép giành với ta!"
Tống Dương: "..."
Bên cạnh lại có thêm một đệ tử khác đứng lên, đờ đẫn nhìn về phía trước, biểu lộ cũng vui vẻ y hệt Dương Thiên Thiệu: "Nhiều món ngon quá đi! Chân giò kho tàu, xôi gà, còn có thịt viên mẹ ta làm nữa!" Hắn bổ nhào vào trong bụi hoa, ngắt một đóa hoa Sơn Chi* rồi dồn thẳng vào miệng mình.
*Hoa Dành Dành
Đến khi Tống Dương vội vội vàng vàng đoạt đóa hoa sơn chi trong tay tên đệ tử đó lại thì người thứ ba đột nhiên nhào về phía Tống Dương, "Biểu muội! Ta đã học thành tài trở về, ta là tu sĩ lợi hại nhất, ta đến cưới muội đây!"
Sau đó thì người thứ tư, thứ năm...
Tống Dương bất lực nhìn cục diện loạn cào cào này, "Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một nén nhang sau.
Diêu Phủng Châu vội vàng chạy tới đây, cưỡng ép đút thuốc giải cho những đệ tử này, mới ngừng lại được hành động điên cuồng của bọn hắn. Dương Thiên Thiệu đứng lên, nhìn chúng nữ đệ tử đang nhịn cười quanh mình nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Diêu Phủng Châu tức giận nói: "Kêu các ngươi chiếu cố Tống Dương, cuối cùng lại là Tống Dương cứu mạng các ngươi."
"... Hả?"
Diêu Phủng Châu đẩy Tống Dương lên trước: "Còn không mau cảm ơn hắn đi? Cũng không biết các ngươi đã suy nghĩ bậy bạ gì nữa, vừa rồi hướng gió thay đổi, thổi trận Y Nhân Vọng Quy đến đây, thế mà các ngươi không một ai phát hiện cả. Vẫn là Tống Dương kịp thời tránh được, chạy ra trước núi gọi ta đến cứu các ngươi. Nếu không nhờ Tống Dương, không biết các ngươi sẽ ăn bao nhiêu đau khổ nữa đây!"
Tống Dương khiêm tốn khoát khoát tay, trong lòng vô cùng hoang mang.
Vừa rồi hắn đâu có tránh né...Những chướng khí kia chỉ lao thẳng vào mặt bọn Dương Thiên Thiệu, chứ không lao về phía hắn, hắn cũng đành chịu thôi.
Quả nhiên Lưu Sương Phong không giống những nơi khác, trên đường đi gặp được đều là nữ đệ tử. Những nữ đệ tử này, cũng khác với những cô nương thế tục, thấy nam nhân cũng không tránh né kiêng dè. Hành lễ với bọn Dương Thiên Thiệu xong thì tiếp tục cất bước, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp về phía trước.
Ngược lại là bọn Dương Thiên Thiệu, tuy trên mặt không có chút rung động nào,nhưng ánh mắt lại lia khắp nơi, rặt một dáng vẻ chưa trải qua sự đời.
Muốn đến hậu sơn phải vòng qua chính điện của Lưu Sương Phong, bọn họ đứng ở nơi xa trông thấy Diêu Phủng Châu đang luyện công buổi sáng.
Như lọt vào trong sương mù, bóng dáng xinh đẹp trên đỉnh núi thoắt ẩn thoắt hiện, đang đưa lưng về phía ánh sáng rực rỡ của Húc Nhật* múa kiếm. Kiếm quang lúc thì như mưa rơi, lúc lại như nước chảy, biến ảo theo thân hình của Diêu Phủng Châu. Thân kiếm linh hoạt, nhưng thân thể Diêu Phùng Châu còn linh hoạt hơn cả thân kiếm.
*Húc Nhật cũng là mặt trời
Tựa như kiếm này có linh hồn, mà nàng tựa như mộ cọng lông vũ, phiêu lãng theo ánh kiếm.
Ánh mắt của Dương Thiên Thiệu lập tức dính chặt vào đỉnh núi này, Diêu Phủng Châu múa kiếm chân không dừng bước giờ phút này nghiễm nhiên đã trở thành phong cảnh chói mắt nhất trời đất này.
Lộc Thời Thanh cũng không nhịn được tán thưởng: "Lợi hại quá chừng, nàng và thanh trường kiếm kia tựa như một vậy."
Cố Tinh Phùng cũng khẽ gật đầu: "Người kiếm hợp nhất, đây là cảnh giới cao nhất trong kiếm pháp."
Đang lúc nói chuyện, động tác của Diêu Phủng Châu càng ăn khớp hơn với trường kiếm, bóng kiếm nối thành một hàng dài, vây quanh thân nàng kín không kẽ hở. Cả người nàng mang theo ánh kiếm, qua lại không ngớt giữa các đám mây. Kiếm quang và ánh nắng cùng chiếu rọi, một gần một xa, một vàng một bạc, giống như Nhật Nguyệt cùng nhau tồn tại.
Ước chừng sau nữa nén nhang. Diêu Phủng Châu mới thu hồi thế kiếm. Mà trong quá trình thu kiếm, nàng đã nhanh chóng rơi xuống rồi đất mũi chân điểm nhẹ bay lên lần nữa. Động tác trên tay từ nhanh đến chậm, từ chận đến ngừng. Cả người lại từ đỉnh núi bay thẳng đến trước mặt đám người Dương Thiên Thiệu.
Bọn Dương Thiên Thiệu trở tay không kịp, vẫn chưa hồi thần. Dù có hồi thần thì liếc thấy Diêu Phủng Châu cũng không dám lập tức mở miệng.
Ngược lại là Tống Dương dẫn đầu khom người nói: "Vấn an Diêu sư thúc."
Đám người Dương Thiên Thiệu thấy thế, không cam chịu yếu thế cũng đua nhau hành lễ với Diêu Phủng Châu.
Thế nhưng đệ tử Thiên Kính Phong đông đảo, Diêu Phủng Châu chỉ nhận ra Tống Dương, cười tủm tỉm nhìn một vòng, cuối cùng vẫn hỏi Tống Dương: "Ngươi cũng đến đây à, sư tôn ngươi không cho ngươi trông quan tài trấn thi nữa hả?"
Tống Dương đáp: "Bẩm Diêu sư thúc, ta chỉ đến đây giúp đỡ, xong việc sẽ canh tiếp."
Diêu Phủng Châu gật đầu, "Vất vả rồi."Dừng một chút, lại nói với các đệ tử khác, " các ngươi chắc hẳn đã biết, tuy phía sau núi Lưu Sương Phong của ta kỳ trân dị thảo nhiều vô số kể nhưng phía ngoài có bài trận Y Nhân Vọng Quy, chớ nên khinh thường."
Chúng đệ tử gật đầu nói: "Đa tạ sư thúc đã nhắc nhở."
" Không có gì, các ngươi nhớ chiếu cố hắn nhiều chút." Diêu Phủng Châu vỗ vỗ bả vai Tống Dương, sau khi căn dặn xong thì xoay người rời đi.
Chúng đệ tử liên thanh đáp ứng, chờ sau khi Diêu Phủng Châu rời đi, bọn hắn mới tiến lên phía trước. Dương Thiên Thiệu trợn mắt liếc xéo Tống Dương, "Đồ nịnh bợ."
Những người khác cũng xụ mặt, đẩy Tống Dương ra rồi đi lên phía trước, hoàn toàn xem lời căn dặn của Diêu Phủng Châu như gió thoảng qua tai.
Tống Dương không so đo với bọn hắn. So với trận đại chiến trong phòng luyện đan kia, chỉ mấy ánh mắt thế này không gây tổn thương gì cho hắn.
Lộc Thời Thanh khe khẽ thở dài. Quả nhiên bọn Dương Thiên Thiệu vẫn không ưa Tống Dương, mà Tống Dương...Biến hóa của Tống Dương khiến người khác đau lòng.
Không lâu sau đó đoàn người đã đến sau núi.
Quả nhiên khắp nơi trên mặt đất trồng đủ loại hoa, trên những cánh hoa đầy màu sắc là từng giọt sương sớm đang tỏa sáng long lanh. Lúc này mặt trời vẫn chưa lên cao, vẫn còn ẩn nấp trong những khóm mây màu hồng nơi phía đông, nhưng nếu trì hoãn thêm nữa, những giọt sương này sẽ bốc hơi hết.
Tống Dương cũng không nhiều lời, trực tiếp chọn lấy túi nước lớn nhất, đến cạnh một bụi hoa Tường Vi thu thập sương mai.
Điều này cũng khiến cho Dương Thiên Thiệu không có chỗ châm chọc, sau khi phân phát túi nước xong cũng bắt đầu làm việc của mình.
Tính cách của bọn nhóc choai choai, lúc làm việc miệng cũng không chịu ngồi yên.
Có một nam đệ tử nhìn về nơi xa ngẩn người, Dương Thiên Thiệu đấm vào vai hắn một cú, "Nhìn gì thế? Làm việc đê! Ngươi tưởng ngươi là thiếu gia của hào môn nào đó hả, tay chân không lanh lẹ, ngũ cốc cũng không phân biệt được phải không?"
Tống Dương vùi đầu làm việc,nên không nghe thấy. Nam đệ tử kia nói: "Dương sư huynh, ta đang nghĩ, nơi đó có trận Y Nhân Vọng Quy không?"
Dương Thiên Thiệu ngẩn người, cũng nhìn về phía nơi đó. Nhưng chỉ thấy trên sông khói trắng lững lờ, cây rừng tĩnh mịch, cảnh tượng ngoài rừng khó dò. "Lưu Sương Phong và Ngọc Quan Phong là biên giới của Biển Cả Một Cảnh, đương nhiên sau núi sẽ có kết giới hoặc mấy pháp trận phòng thủ bảo vệ, nơi này giáp với bên ngoài đương nhiên sẽ có trận Y Nhân Vọng Quy."
Có thêm một đệ tử nữa lên tiếng xen vào, " Lúc chúng ta tu tập từng học qua, trận Y Nhân Vọng Quy là do chướng khí biến thành. Nghe nói chướng khí bình thường vừa tanh vừa thối, trận Y Nhân Vọng Quy lại có mùi thơm. Chỉ cần người khác ngửi chút thôi sẽ trúng chiêu sinh ra ảo giác ngay, lưu luyến quên lối về, cuối cùng bị vây chết trong trận. Thân nhân của họ thì mong ngóng họ quay về nhà nhưng không được toại nguyện, vì thế trận này mới có tên như vậy."
Dương Thiên Thiệu chép miệng, "Cũng không biết là ảo giác gì, có thể khiến người ta ngay cả nhà cũng không muốn về."
"Không biết,nghe nói là ghê lắm." Đệ tử đó run cầm cập, tiếp tục đi hứng sương.
Lúc này, túi nước của Tống Dương đã hơi nặng, hắn thu được hơn phân nữa nước bám trên khóm hoa Tường Vi. Dương Thiên Thiệu không phục vừa kéo một cành hoa hồng lấy sương, vừa nói: "Ê, Tống Dương đại thiếu gia. Nước trên những đóa hoa này không thể để lộn được đâu, hiện giờ ngươi đang lấy của hoa Tường Vi thì cái túi này cũng chỉ đựng được nước của hoa Tường Vi thôi, có biết không?"
Tống Dương cũng không để ý tới gã, lấy xong sương trên khóm Tường Vi này thì trực tiếp đi đến khóm tiếp theo. Dương Thiên Thiệu bị hắn bơ mấy lần, giận không chỗ xả, thừa diệp Tống Dương đi lướt qua người gã, hắn bỗng duỗi chân ra.
Tống Dương không chú ý, vấp phải chân gã, túi nước văng khỏi tay, rơi vào trong bụi hoa.
"Ngươi làm gì thế?" Tống Dương nhíu mày nhìn Dương Thiên Thiệu.
Dương Thiên Thiệu lung lay túi nước, "Ta đi gom sương sớm chứ làm gì, ngươi sao thế?" Gã cường điệu nhìn vào bụi hoa, "Ối dồi ôi.. Túi nước của ngươi bị rớt rồi hả, tiếc quá đi, sao ngươi không giữ cho kỹ chứ. Hay là do ngươi lười nên cố ý ném nó? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ nha, ngươi mà lười biến ta sẽ mét chưởng môn sư tôn đó!"
Tống Dương hít sâu một hơi, xoay người đi nhặt túi nước.
Sau đó, hắn ngạc nhiên phát hiện, túi nước đứng vững vàng trên mặt đất, miệng túi hướng lên trên, nên không có giọt nước nào rớt ra ngoài. Mà địa phương túi nước rơi xuống vừa lúc là một khóm Tường Vi tươi tốt. Hàng mày Tống Dương giãn ra, nhặt túi nước lên tiếp tục gom góp những giọt sương còn đọng lại trên khóm hoa.
Dương Thiên Thiệu trợn mắt há hốc mồm, gã không nghĩ tới vận khí của Tống Dương lại tốt như thế, vụ vừa rồi không những không hạ bệ được Tống Dương ngược lại còn giúp hắn tìm ra bụi hoa tiếp theo nữa.
Gã không cam lòng khẽ cắn môi, tiếp tục làm việc, cũng tìm thêm cơ hội để ngáng chân Tống Dương lần nữa.
Chẳng biết lúc nào,bên chân gã đã nhiều thêm một cành cây nhỏ. Gã chỉ lo chú ý tới Tống Dương, không cẩn thận vấp phải, ngã nhào xuống đất, túi nước cũng bị đổ hết ra ngoài. Vốn muốn trêu cợt Tống Dương nhưng chính gã lại là người gặp nạn, công sức từ sáng tới giờ cũng thành công cốc.
Dương Thiên Thiệu vô cùng phiền muộn, hậm hực đứng lên dưới sự nâng đỡ của mấy đệ tử.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tống Dương cũng đến đây. Dương Thiên Thiệu tức giận nói: "Tống đại thiếu gia đến xem trò cười của ta đó hả?"
Tống Dương lắc đầu, nhét một thứ vào trong tay gã, rồi nhặt lên thứ khác, tiếp tục đi tới nơi khác thu giọt sương. Tay Dương Thiên Thiệu trĩu nặng, lúc này mới biết Tống Dương cho gã cái túi đựng nước hoa Tường Vi của mình. Còn túi nước bị rớt vừa rồi của gã đã được Tống Dương nhặt lên, đem đi đựng nước hoa hồng.
Dương Thiên Thiệu ngập ngừng, chợt nhíu mày cười lạnh: "Tống Dương, ngươi cho rằng dùng cái này là có thể lôi kéo ta?"
Gã bước nhanh đến trước mặt Tống Dương, ném túi nước xuống đất, rồi giật lại túi nước trong tay Tống Dương, "Trả đây, ngươi không cần phải giả mù sa mưa đâu."
Tống Dương cũng lấy tay kéo túi nước, quát bảo ngưng lại: "Đừng giật nữa, sắp rơi rồi."
Xem đến đây, Lộc Thời Thanh lo âu nhìn Cố Tinh Phùng, "Tinh Tinh, tuy biện pháp của ngươi không tệ, nhưng Dương Thiên Thiệu không tiếp nhận ý tốt của Tống Dương, phải làm sao bây giờ?"
Cố Tinh Phùng lắc đầu, "Đây chưa phải biện pháp."
"... Hả? Ngươi cứu túi nước của Tống Dương còn ngán chân Dương Thiên Thiệu, hai chuyện đó đều không phải vì muốn bọn hạ giảng hòa với nhau à?"
Cố Tinh Phùng nói: "Vừa rồi chỉ là một màn trừng phạt nhẹ mà thôi."
Y giơ tay lên, ống tay áo tung bay.
Khói trắng mờ mịt nơi xa vốn đang đứng im, nay chợt dao động. Trong vô hình đánh úp về phía những người thiếu niên còn đang dây dưa chưa dứt.
Cuối cùng Dương Thiên Thiệu cũng giật được túi nước trong tay Tống Dương, gã hung tợn trừng Tống Dương một cái đang định rời đi bỗng thân thể gã lung lay.
"Chờ một chút, sao đầu của ta nặng quá?"
Một đệ tử đứng cạnh cũng nghi ngờ lắt đầu:
"Hình như... Thân thể cũng càng ngày càng nhẹ."
Còn có đệ tử mơ màng hít hà,"Thơm quá, đây là mùi hương của hoa nào..."
Bịch, bịch.
Chỉ trong chốc lát mà mọi người đã ngã đầy ra đất, chỉ còn lại một Tống Dương vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì.
Tống Dương nhìn xung quanh, khắp chốn đã đầy chướng khí lượn lờ, hắn kinh hãi, vội vàng che miệng mũi, ngồi xổm xuống lắc lắc mấy đệ tử nằm đó.
Rất nhanh, Dương Thiên Thiệu mở mắt ra.
Tống Dương vội hỏi gã: "Ngươi thấy trong người thế nào?"
Dương Thiên Thiệu không nói gì,chỉ đắc ý cười vang.
Tống Dương bị biểu lộ quỷ dị của hắn dọa sợ: "Này, ngươi không sao chứ?"
Dương Thiên Thiệu lập tức đứng lên, kiêu ngạo bễ nghễ tựa như đạp dưới chân hắn là gấm vóc lụa là."Từ hôm nay trở đi, ta chính là đại ca của đám đệ tử tại Biển Cả Một Cảnh này, các ngươi ai ai cũng phải nghe lời ta! Các tỷ muội ở Lưu Sương Phong là của ta! Các ngươi không được phép giành với ta!"
Tống Dương: "..."
Bên cạnh lại có thêm một đệ tử khác đứng lên, đờ đẫn nhìn về phía trước, biểu lộ cũng vui vẻ y hệt Dương Thiên Thiệu: "Nhiều món ngon quá đi! Chân giò kho tàu, xôi gà, còn có thịt viên mẹ ta làm nữa!" Hắn bổ nhào vào trong bụi hoa, ngắt một đóa hoa Sơn Chi* rồi dồn thẳng vào miệng mình.
*Hoa Dành Dành
Đến khi Tống Dương vội vội vàng vàng đoạt đóa hoa sơn chi trong tay tên đệ tử đó lại thì người thứ ba đột nhiên nhào về phía Tống Dương, "Biểu muội! Ta đã học thành tài trở về, ta là tu sĩ lợi hại nhất, ta đến cưới muội đây!"
Sau đó thì người thứ tư, thứ năm...
Tống Dương bất lực nhìn cục diện loạn cào cào này, "Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một nén nhang sau.
Diêu Phủng Châu vội vàng chạy tới đây, cưỡng ép đút thuốc giải cho những đệ tử này, mới ngừng lại được hành động điên cuồng của bọn hắn. Dương Thiên Thiệu đứng lên, nhìn chúng nữ đệ tử đang nhịn cười quanh mình nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Diêu Phủng Châu tức giận nói: "Kêu các ngươi chiếu cố Tống Dương, cuối cùng lại là Tống Dương cứu mạng các ngươi."
"... Hả?"
Diêu Phủng Châu đẩy Tống Dương lên trước: "Còn không mau cảm ơn hắn đi? Cũng không biết các ngươi đã suy nghĩ bậy bạ gì nữa, vừa rồi hướng gió thay đổi, thổi trận Y Nhân Vọng Quy đến đây, thế mà các ngươi không một ai phát hiện cả. Vẫn là Tống Dương kịp thời tránh được, chạy ra trước núi gọi ta đến cứu các ngươi. Nếu không nhờ Tống Dương, không biết các ngươi sẽ ăn bao nhiêu đau khổ nữa đây!"
Tống Dương khiêm tốn khoát khoát tay, trong lòng vô cùng hoang mang.
Vừa rồi hắn đâu có tránh né...Những chướng khí kia chỉ lao thẳng vào mặt bọn Dương Thiên Thiệu, chứ không lao về phía hắn, hắn cũng đành chịu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.