Chương 7
Bùi Lễ
25/11/2020
Cạch.
Cửa phòng lần thứ hai mở rộng ra.
Đang chống nửa thân dựa ở đầu giường ho liên tục, Tây Môn Dục Tú kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy tuấn mỹ nam tử đã đi giờ quay lại “Ngươi… khụ khụ… có cái gì… quên mang… khụ khụ khụ…”
“Không có.” Tiện tay đem một đống vật phẩm cầm trong tay đặt ở trên ngăn tủ, Dung Phi Dương vừa nhanh nhẹn kéo Tây Môn Dục Tú vào lòng, vừa phụng phịu vỗ về lưng hắn “Không phải ta đã nói muốn ở đây sao? Dù sao cũng phải về lấy y phục để thay rửa.” —— sắc mặt hắn tuy rằng khó coi, tay nhưng thật là dịu dàng.
“Thế nhưng… khụ… không phải ngươi nói…”
“Cái kia là tức nên mới nói, sao lại tưởng là thật?” Dung Phi Dương tức giận mà cho nam nhân ốm yếu xanh xao một cái nhìn kiêu ngạo “Ai bảo ngươi sống chết cũng không chịu nói cho người khác chuyện ngươi bị thương, giờ ngoại trừ ta ra còn có ai sẽ tới chăm sóc ngươi?”
“Thế nhưng…”
“Ngươi có thể đừng nói ‘thế nhưng’ nữa hay không?” Dung Phi Dương mất kiên nhẫn nói
“Bản đại thiếu gia luôn luôn nói là giữ lời, chờ thương thế của ngươi ổn rồi ta lập tức sẽ về Thạch uyển, tuyệt đối không làm Tây Môn cung chủ vướng mắt.”
“… Ta không có ý này.” Rốt cuộc ngừng ho khan, thở dốc cũng dần ngừng, Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói —— nếu hắn cố ý ở lại đây tiếp, chuyện kia sợ rằng… “Dung thiếu hiệp,” hắn thở dài một tiếng, “Thực không dám giấu diếm, kỳ thực tại hạ thân mắc bệnh lạ, loại bệnh này mỗi ngày phát tác một lần, giống như ngươi vừa thấy…”
“Thì ra là thế.” Dung Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ “Vậy vừa rồi sao ngươi không nói sớm?”
“Ta chỉ là không muốn làm phiền người khác.” Tây Môn Dục Tú cuời khổ.
“A…” Sở dĩ không lập tức níu lấy sự mập mờ của đối phương để truy vấn thêm là bởi vì sự chú ý của Dung đại thiếu gia đã hoàn toàn tập trung ở trên cái từ ‘người khác’, sao tự dưng nghe lại chói tai thế nhỉ. “Chuyện này có gì phiền phức? Ngươi mắc bệnh gì?” Hắn bỏ qua bất mãn nhè nhẹ nổi lên trong lòng, chuyển hướng suy nghĩ, hai tròng mắt phát sáng “Ta nghĩ Ngự Thủy nhất định sẽ có biện pháp.”
“Ý tốt của Dung thiếu hiệp tại hạ xin nhận tấm lòng.” Tây Môn Dục Tú lắc đầu “Tại hạ biết y thuật của Vân thiếu trang chủ có một không hai trong thiên hạ, có thể coi là đệ nhất thần y hiện giờ, có điều bệnh của ta chính là bệnh hiểm nghèo bẩm sinh không có thuốc nào trị được, phát bệnh đau sơ sơ thôi đau xong sẽ vô sự, đối với thân thể cũng không có trở ngại gì.”
Cái gì gọi là ‘đau sơ sơ’? Vừa rồi còn đau tròn nửa canh giờ, cả người lăn qua lăn lại tới mức chỉ còn một hơi thở, kỳ lạ nhất chính là, thấy dáng vẻ hắn hấp hối sống dở chết dở thì lòng mình lại cũng đau theo.
“… Đã vậy ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi đã, tới bữa tối ta sẽ gọi ngươi.” Cẩn thận đỡ Tây Môn Dục Tú nằm xuống, Dung Phi Dương hòa nhã nói —— nếu có cơ hội phải để Ngự Thủy khám cho hắn mới được, Dung Phi Dương âm thầm hạ quyết định.
“Cảm ơn.” An tâm một cái, một trận mệt mỏi sâu sắc liền lan khắp toàn thân, Tây Môn Dục Tú khép hờ mí mắt “Dung thiếu hiệp, ngươi…”
“Không cần đâu.” Minh bạch hắn muốn nói gì, Dung Phi Dương cự tuyệt ngay tức khắc “Ta ở đây ngồi một lúc rồi đi.” Ngữ khí của hắn cương quyết. Mới vừa rồi chuyện đột ngột phát sinh đẫn đến kinh hoàng thất thố cùng lo lắng bất lực hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
“…” Trầm mặc một lúc lâu, Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng đem thân thể xê dịch vào trong “Nếu như Dung thiếu hiệp không ngại…”
“Ta sao lại ngại?!” Tâm tình của Dung đại thiếu gia lúc này dùng ‘mừng như điên’ để hình dung cũng không quá đáng, hắn thuần thục cởi áo khoác, nhanh chóng trượt vào giường, hai cánh tay cũng tự động tự phát mà vươn ra cuốn chặt lấy cái eo thon gầy của nam nhân đang đưa lưng về phía mình. (con ruồi này = =)
Tây Môn Dục Tú cả người hơi chấn động, nhưng không quay đầu lại, cũng không khước từ, chỉ là vẫn không nhúc nhích để cho bị ôm, trong đôi mắt dài nhỏ vẫn như trước lưu chuyển một nỗi lòng không biết là buồn hay là vui, sau đó, lẳng lặng khép lại hai mắt.
Dung Phi Dương cảm thấy mỹ mãn kề sát vào thân thể thon dài không hề giống với nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương, trước khi tiến vào mộng đẹp, trong đầu đột nhiên mơ hồ toát ra một ý niệm, nếu có thể luôn luôn như vậy… hình như… cũng không tệ.
Ba ngày sau.
Giờ mão.
Trong tay Dung Phi Dương cầm hai lá thanh lân quả, tâm tình khoái trá bước đi trên hành lang gấp khúc.
Mấy ngày này bởi vì lo lắng quái bệnh của Dục Tú sẽ phát tác bất cứ lúc nào, Dung đại thiếu vẫn cứ ngủ cùng trên cái giường nhẽ ra không nên ngủ cùng. May mà giường Tây Môn Dục Tú cũng đủ rộng, bằng không chỉ sợ có tên nào đó nửa đêm sẽ trực tiếp bị quẳng xuống giường. Những ngày cùng sống với nhau khiến Dung Phi Dương phát hiện rất nhiều chuyện vốn không muốn biết hoặc thấy không đáng tìm tòi, giờ lại cực kỳ muốn đào bới muốn được giải thích. Thần tình lúc hắn suy nghĩ, nhãn thần lơ đãng của hắn, còn có thân thể mát mát trơn trơn mà ôm vào rất thoải mái… Thân nhiệt của Tây Môn Dục Tú luôn luôn hơi thấp, bị thương lại càng thấp hơn, cũng may nội lực hắn thâm hậu không gì sánh được, hơn nữa Dung Phi Dương cứ sống chết quất quýt lấy ép hắn ăn vào cực phẩm đan dược ‘hồi hồn’ do thiên hạ đệ nhất thần y Vân Ngự Thủy tự tay luyện chế ra chuyên trị nội thương, trong vòng mấy ngày thương thế rất có khởi sắc, sáng nay lại còn có thể dựa tường đứng thẳng tự đi —— nhớ lại điều này, khóe môi Dung Phi Dương không tự chủ được mà nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng. Nhưng mà… nhớ tới ‘bệnh’ của Tây Môn Dục Tú, ánh sáng trong mắt hắn lập tức biến mất, mấy ngày nay ngày ngày thấy hắn phát tác, mỗi lần đều thống khổ không nói nổi, nếu còn tiếp tục như vậy, trái tim mình sớm muộn cũng không chịu được…
Bịch.
Bởi vì suy nghĩ quá mức chuyên tâm, Dung đại thiếu gia bỗng nhiên đụng phải một người trước cửa Tầm sa các, đối phương lảo đảo một chút cuối cùng gót chân cũng miễn cưỡng đững vững. Dung Phi Dương lập tức thu thế lui về phía sau, phiến lá trên tay cũng vì lẽ đó mà nhẹ nhàng bay bay về chỗ nào đó.
“Là ngươi à.” Dung Phi Dương chăm chú nhìn lên, hóa ra là thị vệ lắm mồm lắm miệng lần trước gặp qua ở cửa cung.
“Dung công tử.” Lý Phong cười hì hì hướng hắn chào hỏi.
“Lý thị vệ sáng sớm tới đây có việc gì phải làm sao?” Dung Phi Dương nho nhã lễ độ hỏi.
“Ta vội tới là để đưa một phong thư khẩn cho cung chủ.” Lý phong trả lời “Có điều ta thấy khí sắc của cung chủ hình như không tốt lắm, Dung công tử, nghe nói gần đây ngươi đều ở Tầm sa các, cung chủ hắn…” Hắn chần chờ hỏi “Có phải là sinh bệnh rồi không?”
“Khụ khụ…” Dung Phi Dương vội vàng ho khan vài tiếng “Kỳ thực gần đây tâm tình hắn không tốt lắm, vậy nên ta tạm thời ở đây giải buồn giúp hắn.”
“Nga——” Lý Phong bừng tỉnh, hắn vỗ mạnh vai Dung Phi Dương, cười ha ha “Dung công tử, ngài quả là bạn chí cốt. Ha ha ha ha…”
“Không có gì.” Nghe được lời này Dung Phi Dương thầm nghĩ tìm một cái lỗ, hắn nhanh chóng khoát tay áo, lúc này mới nhận ra trong trong tay thiếu một phiến lá, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Dung công tử, ngài đang tìm cái gì?” Lý Phong hiếu kỳ hỏi.
“Lá thanh lân quả.”
“Lá thanh lân quả?!” Lý Phong sợ hãi “Ngài tìm cái đó làm gì?!”
“Di?” Dung Phi Dương nhất thời rùng mình, lập tức bất động thanh sắc nói “Đương nhiên là để ăn rồi.”
“Ăn?” Lý Phong quan sát hắn trên dưới trái phải một lát, mới cẩn thận nói “Ngài có phải là trúng độc của gai tuyệt tình hoa?”
“Gai tuyệt tình hoa?” Hồi trước mình từ Lăng phong các mang ra một bồn hoa hình như có tên như vậy, khi đó… “Không sai” hắn đột nhiên tỉnh ngộ “Mấy tháng trước ta quả thực từng bị tuyệt tình hoa đâm bị thương ở tay.”
“Vậy là được rồi.” Lý phong vỗ tay ba cái, thao thao bất tuyệt nói “Người bị tuyệt tình hoa đâm cần trong vòng một tháng tìm được lá thanh lân quả mới ổn, bằng không chắc chắn độc phát thì thân vong. Hơn nữa trên đời cũng chỉ có lá thanh lân quả mới có thể giải độc của gai tuyệt tình hoa…”
“Trong vòng một tháng?” Thảo nào hắn trên đường chạy vội đi đến thở cũng không kịp.
“Đúng vậy, chỉ cần mỗi ngày ăn một lá, một năm sau sẽ hết độc, có điều…”
“Cái gì?”
“Trong vòng một năm này cũng không thể cùng người khác làm việc mây mưa, nghĩa ‘tuyệt tình’ cũng bởi vậy mới có.” Lý Phong nghiêm mặt nói “Không thể vì nhất thời tham hoan mà nguy hiểm cho tính mạng, chỉ sợ đến lúc đó hối hận thì đã muộn.”
“Hóa, ra, là, vậy.” Khó trách lúc hắn thấy ta cùng một chỗ với Nguyệt Mai thì khẩn trương tới mức sắc mặt cũng thay đổi, ta còn tưởng rằng —— “Như vậy, ” Dung Phi Dương vững vàng nhìn chằm chằm Lý Phong hỏi từng chữ một “Lá thanh lân quả đối với thân thể kỳ thực cũng không có lợi lắm?”
“Cái này…” Lý Phong suy nghĩ một chút “Đối với người bị tuyệt tình hoa đâm mà nói, lá thanh lân quả chính là thánh phẩm tiêu độc, thế nhưng đối với người không trúng độc nếu ăn lá thanh lân quả ngược lại như một lưỡi dao ra khỏi vỏ, vạn vạn lần không được chạm vào.”
“Như vậy… vạn nhất người thường không cẩn thận ăn… lá thanh lân quả…” Gian khổ nói xong những lời này, giống như có tảng đá ngàn cân đặt trong lòng, một dự cảm cường liệt khiến Dung Phi Dương quả thực không có dũng khí hỏi tiếp.
“Vậy thì toàn thân cơ thể sẽ sinh cảm giác xé rách kịch liệt, còn có thể tác động tới lục phủ ngũ tạng, cả người đau đớn không chịu nổi.” Lý Phong nói như thể vẫn còn khiếp sợ “Khi còn bé ta từng bởi vì hiếu kỳ mà ăn một lần, lúc phát tác phải lăn lộn trên mặt đất, đau nhức đủ nửa canh giờ, sau đó thấy thứ hay ho đó là tránh còn không kịp. Tuy rằng lá thanh lân quả đối với thân thể không gây trở ngại lớn, thế nhưng loại cảm giác thống khổ đó ——” hắn lắc đầu nói “Trên đời không có mấy người có thể chịu nổi.”
!!!!!
Hay lắm!! Hay cho Tây Môn Dục Tú!! Hay cho một kẻ lừa người cao minh!!! Nói cái gì là bệnh nan y bẩm sinh —— tất cả đều là chuyện quỷ quái lừa người!!! Ngươi hà tất… hà tất vì một người không đáng cứu mà… làm khổ bản thân… Dung Phi Dương gắt gao nắm lại hai tay, viền mắt đỏ lên, trong mắt dần dần dâng lên một tầng thủy quang hơi mỏng… Trên đời không có mấy người chịu nổi… Thế nhưng người kia… Hắn đã phải chịu đựng thống khổ mấy tháng liền rồi… Dằn vặt… Giờ khắc này, trong lòng Dung Phi Dương thề rằng, sau này tuyệt đối không để Dục Tú bị chút xíu thương tổn nào nữa, tuyệt đối không để hắn phải chịu đựng… thống khổ thật lớn như vậy nữa.
Lén lút đẩy cửa vào, người cao lớn thon gầy kia đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn chống má trầm tư. Trên bàn có một bức thư màu trắng và một miếng trấn đồng hình vuông vững vàng chặn ở trên, mép giấy bay ‘sột soạt’ liên tục theo gió nhẹ từ cửa thổi vào.
“Dục Tú…” Một tiếng thở dài, một cái áo khoác nhẹ nhàng phủ thêm lên vai nam nhân đang suy nghĩ xa xăm.
“… Ngươi đã về.” Tây Môn Dục Tú hơi kinh hãi, cấp tốc thu hồi tư tưởng không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, chuyển mắt nhìn anh tuấn nam tử ở phía sau. “Lá thanh lân quả đâu?”
“Ta vừa gặp Lý thị vệ, ngươi đoán xem hắn nói gì với ta?” Dung Phi Dương không đáp hỏi ngược lại, ngữ thanh bình tĩnh, hai mắt như đuốc, không chớp mắt dừng ở đôi mắt Tây Môn Dục Tú.
“… Ngươi rốt cuộc đã biết.”
“Vì sao lại gạt ta?”
“Không phải ai cũng nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ của một người mình căm hận, huống chi Dung thiếu hiệp lại là người tâm cao khí ngạo, yêu ghét phân minh như vậy. Đương sơ nếu ta nói thẳng nói thật ra, ngươi liệu có cam tâm tình nguyện ăn lá thanh lân quả?”
“…”
“Ha hả…” Hắn đột nhiên cười thành tiếng “Gương mặt ta quả thật xấu không nói nổi, cũng khó tránh Dung thiếu hiệp lại tránh như tránh rắn rết.” Tây Môn Dục Tú ngưng mắt nhìn về phía xa, thần tình đạm nhiên như thể đang bàn luận chuyện của người khác “Có điều vô luận căm ghét ta thế nào đi nữa, cũng mong ngươi nhẫn nại qua một năm, sau một năm…”
“Dục Tú!”
“Sau một năm ngươi có thể lập tức rời khỏi đây, từ đó về sau quên đi cái người tên Tây Môn Dục Tú này, vĩnh viễn không phải gặp lại…”
“Dục Tú!” Thân thể đột nhiên bị kéo lên khỏi ghế dựa, bị người ở đằng sau ôm chặt lấy, lực đạo lớn tới mức như thể xương cũng sắp nát, bên tai truyền đến tiếng nói thầm khẩn thiết, trong giọng hàm chứa đau đớn sâu sắc cùng áy náy “Xin lỗi… Đừng nói nữa… là ta sai… toàn bộ là lỗi của ta…”
“…Tâm thích cái đẹp thì ai cũng có, không liên quan tới đúng hay sai.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi, từng bước một rời khỏi lòng Dung Phi Dương, hai tay chống mép bàn đứng đơn độc “Mỗi người đều có quyền lựa chọn thứ mình thích, Dung thiếu hiệp việc gì phải tự trách?” Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ yếu đuối mờ mịt trong ánh mắt bạch y nam tử liền biến mất, tròng mắt thanh u hẹp dài hoàn toàn trong xanh phẳng lặng bình nhiên, không gợn sóng sợ hãi “Nếu Dung thiếu hiệp đã biết rõ sự tình từ đầu tới cuối, vậy lá thanh lân quả…”
“Lá thanh lân quả thì ta sẽ ăn.” Nhìn bàn tay trống không của mình, một cảm giác mất mát cường liệt bỗng nhiên nảy lên trong lòng —— Dung Phi Dương lấy từ trong ngực ra một lá thanh lân quả, ở trước mặt Tây Môn Dục Tú cố sức nhấm nuốt “Nếu như ngươi lo lắng ta có thể mỗi ngày ăn cho ngươi xem.” Hắn trịnh trọng bảo chứng.
“Ta đáp ứng ngươi…”
“Đừng đề cập tới chuyện này nữa!” Vừa nghĩ tới lúc trước mình ép buộc Tây Môn Dục Tú cùng uống thuốc trong lòng Dung Phi Dương lại phát hoảng “Chuyện này dừng ở đây, sau này cũng đừng đi nhìn hay là chạm vào cái lá quái quỷ này nữa.”
“Đã như vậy.” Đôi môi mỏng hơi nâng lên hai bên, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra một nụ cười nhàn nhạt “Tại hạ cung kính không bằng tuân mênh.” Tây Môn Dục Tú không mang theo tiếu ý u sầu, cả người xem ra đều ấm áp lên, giống như một hôm cùng nhau đi chơi, ánh nắng xuyên thấu qua mái tóc chiếu lên cỏ xanh, hắn cũng cười đến vân đạm phong thanh như vậy. Hình như đột nhiên mơ hồ quay về lúc hai người mới quen, lúc đó Dục Tú không ưu thương cùng sầu khổ như bây giờ, tiếu ý ôn hòa thường xuyên đọng trên đầu mày cuối mắt, nhất cử nhất động đều như gió êm dịu thổi vào mặt —— lúc đó, hắn rất vui vẻ. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói, nhưng Dung Phi Dương quả thực có thể cảm thụ được từng sợi tơ ấm áp ngày xuân từ trên người truyền đến.
“Dung thiếu hiệp.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng huơ huơ trước mặt tuấn mỹ nam tử đang kinh ngạc sững sờ “Ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Dung Phi Dương sực tỉnh, lúc này mới phát giác mắt mình đang nhìn Tây Môn Dục Tú đến mức đăm đăm, còn ba hồn bảy vía lại càng không biết đã bay đi nơi nào —— hắn hơi xấu hổ nói “Ta, ta là đang suy nghĩ…” Trong lúc ấp úng, đột nhiên nhớ ra một việc “Đúng rồi! Ta nghe Lý thị vệ nói có một bức thư tới, có phải có chuyện gì không? Cần hỗ trợ không?”
“Đa tạ Dung thiếu hiệp quan tâm.” Tây Môn Dục Tú thần tình an ổn nói “Đây chỉ là chút việc nhỏ của bản phái, tại hạ có thể tự ứng phó.” Tiếng nói vừa dứt, cánh tay chống mép bàn bỗng nhiên bị trượt, cả người lung lay, suýt nữa ngã xuống đất làm trái tim Dung đại thiếu gia đập loạn lên ‘bình bịch’, nhanh chóng tiến tới đỡ.
“Nội thương của ngươi chưa lành, không nên đứng lâu, đi nằm một chút nữa đi.” Dứt lời, cũng không để ý đối phương có phản ứng gì, liền ôm ngang lấy nam nhân cao không kém mình là mấy nhưng thể trọng thì kém khá xa, bước hai ba bước tới giường, lại tự mình thay hắn cởi giày thoát y đắp chăn, các động tác liền mạch, chờ lúc Tây Môn Dục Tú tỉnh táo lại thì đã an an ổn ổn, thư thư phục phục nằm ở trên giường mềm mại thoải mái, bên người còn có một tên đang cợt nhả.
“Ta…” Tây Môn Dục Tú trừng mắt nhìn, há mồm muốn nói.
“Ta biết hiện tại tâm tình ngươi không tốt.” Dung Phi Dương cướp lời “Nếu như không muốn nói thì đừng nói, nghỉ ngơi trước đã.”
“… Sao ngươi biết tâm trạng ta không tốt?” Lặng im trong chốc lát, Tây Môn Dục Tú hỏi.
“Vừa nhìn đã biết rồi.” Dung Phi Dương lấy một loại giọng điệu rất đương nhiên để trả lời.
Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Tây Môn Dục Tú buồn bực nhìn chằm chằm nam tử đầy mặt tươi cười cởi mở đến nửa ngày, mới chậm rãi nói “Trong vòng nửa tháng đại sư huynh ta có khả năng sẽ tới Huyền tiêu cung, lá thư kia là do hắn sai người đưa tới.”
“Ta… có thể xem không?” Dung Phi Dương chần chờ hỏi. Vì sao trong mắt Dục Tú không mảy may có vẻ vui sướng? Trái lại còn mơ hồ toát ra một nỗi nhớ thương bất đắc dĩ… Thậm chí còn lướt qua mấy phần căm ghét mà trước đây tuyệt đối không thể phát hiện được nhưng hôm nay lại có thể thấy rõ ràng —— chẳng lẽ tình cảm sư huynh đệ bọn họ không tốt lắm?
“Thư nằm ở trên bàn.” Tây Môn Dục Tú chỉ đáp năm chữ.
Đi tới bên cạnh bàn lấy ra tờ giấy dưới trấn đồng, chỉ thấy trên tờ giấy trắng thuần có những chữ rồng bay phượng múa, chính trực mạnh mẽ bất kham:
Đã lâu không gặp, ta nhớ đệ sâu sắc, mấy ngày nữa sẽ tới.
Lạc khoản phía dưới đề là: huynh Sa Vấn Thiên. Lực bút mạnh mẽ, xuyên thẳng qua giấy. Qua nét chữ có thể nhìn ra người viết thư cá tính rất là bừa bãi phóng đãng, trong đó cái câu ‘nhớ đệ sâu sắc’ làm cho Dung đại thiếu gia từng trải tình trường, nhạy cảm ngửi ngay được một tia ám muội khó nói. Hỗn đản không biết xấu hổ! Dám dùng loại khẩu khí này viết thư cho Dục Tú —— Dung Phi Dương càng xem càng tức, hận không thể vò nát bức thư tại chỗ, lập tức vứt lên chín tầng mây.
“Ta và đại sư huynh đã năm năm không gặp.” Tây Môn Dục Tú nói mang theo chút trào phúng “Không ngờ hắn đến giờ vẫn cuồng vọng như trước, lại không biết có vài thứ từ lâu đã thay đổi, một đi không trở lại…”
“Thứ gì đi rồi không trở lại?” Dung Phi Dương ngồi bên mép giường, nhìn không chuyển mắt, bình tâm tĩnh khí chờ câu trả lời của Tây Môn Dục Tú.
“Rất nhiều thứ —— ví dụ như cảm tình.” Tây Môn Dục Tú thong thả nói.
“Ngươi là nói… hắn, hắn với, với…” Nghe được một câu đó Dung đại thiếu gia đầu lưỡi líu lại, chất dịch chua xót trong dạ dày ứa ra ngoài.
“Kỳ thực…” Ánh mắt Tây Môn Dục Tú trầm tĩnh xa xăm, trong mắt phiêu tán một chút đau thương “Phong thư đó cũng không phải là viết cho ta…”
“Cái gì?” Dung Phi Dương đột nhiên cả kinh “Không phải viết cho ngươi?! Vậy, vậy…” Hắn thở phào thật dài thật dài, may mà…
“Làm sao vậy?” Tây Môn Dục Tú khó hiểu liếc sang hắn, không rõ vì sao Dung đại thiếu gia lại ngạc nhiên như vậy.
“Ách… không, không có gì.” Không biết vì sao, tâm tình thoáng chốc thoải mái hẳn, Dung Phi Dương tủm tỉm cười “Ta chỉ là muốn hỏi phong thư này viết cho ai?”
“… Nhị sư huynh ta, cũng là cung chủ tiền nhiệm.” Nói xong câu đó, Tây Môn Dục Tú khép lại mí mắt, không hề để ý tới sự hiếu kỳ của Dung đại thiếu gia nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cửa phòng lần thứ hai mở rộng ra.
Đang chống nửa thân dựa ở đầu giường ho liên tục, Tây Môn Dục Tú kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy tuấn mỹ nam tử đã đi giờ quay lại “Ngươi… khụ khụ… có cái gì… quên mang… khụ khụ khụ…”
“Không có.” Tiện tay đem một đống vật phẩm cầm trong tay đặt ở trên ngăn tủ, Dung Phi Dương vừa nhanh nhẹn kéo Tây Môn Dục Tú vào lòng, vừa phụng phịu vỗ về lưng hắn “Không phải ta đã nói muốn ở đây sao? Dù sao cũng phải về lấy y phục để thay rửa.” —— sắc mặt hắn tuy rằng khó coi, tay nhưng thật là dịu dàng.
“Thế nhưng… khụ… không phải ngươi nói…”
“Cái kia là tức nên mới nói, sao lại tưởng là thật?” Dung Phi Dương tức giận mà cho nam nhân ốm yếu xanh xao một cái nhìn kiêu ngạo “Ai bảo ngươi sống chết cũng không chịu nói cho người khác chuyện ngươi bị thương, giờ ngoại trừ ta ra còn có ai sẽ tới chăm sóc ngươi?”
“Thế nhưng…”
“Ngươi có thể đừng nói ‘thế nhưng’ nữa hay không?” Dung Phi Dương mất kiên nhẫn nói
“Bản đại thiếu gia luôn luôn nói là giữ lời, chờ thương thế của ngươi ổn rồi ta lập tức sẽ về Thạch uyển, tuyệt đối không làm Tây Môn cung chủ vướng mắt.”
“… Ta không có ý này.” Rốt cuộc ngừng ho khan, thở dốc cũng dần ngừng, Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói —— nếu hắn cố ý ở lại đây tiếp, chuyện kia sợ rằng… “Dung thiếu hiệp,” hắn thở dài một tiếng, “Thực không dám giấu diếm, kỳ thực tại hạ thân mắc bệnh lạ, loại bệnh này mỗi ngày phát tác một lần, giống như ngươi vừa thấy…”
“Thì ra là thế.” Dung Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ “Vậy vừa rồi sao ngươi không nói sớm?”
“Ta chỉ là không muốn làm phiền người khác.” Tây Môn Dục Tú cuời khổ.
“A…” Sở dĩ không lập tức níu lấy sự mập mờ của đối phương để truy vấn thêm là bởi vì sự chú ý của Dung đại thiếu gia đã hoàn toàn tập trung ở trên cái từ ‘người khác’, sao tự dưng nghe lại chói tai thế nhỉ. “Chuyện này có gì phiền phức? Ngươi mắc bệnh gì?” Hắn bỏ qua bất mãn nhè nhẹ nổi lên trong lòng, chuyển hướng suy nghĩ, hai tròng mắt phát sáng “Ta nghĩ Ngự Thủy nhất định sẽ có biện pháp.”
“Ý tốt của Dung thiếu hiệp tại hạ xin nhận tấm lòng.” Tây Môn Dục Tú lắc đầu “Tại hạ biết y thuật của Vân thiếu trang chủ có một không hai trong thiên hạ, có thể coi là đệ nhất thần y hiện giờ, có điều bệnh của ta chính là bệnh hiểm nghèo bẩm sinh không có thuốc nào trị được, phát bệnh đau sơ sơ thôi đau xong sẽ vô sự, đối với thân thể cũng không có trở ngại gì.”
Cái gì gọi là ‘đau sơ sơ’? Vừa rồi còn đau tròn nửa canh giờ, cả người lăn qua lăn lại tới mức chỉ còn một hơi thở, kỳ lạ nhất chính là, thấy dáng vẻ hắn hấp hối sống dở chết dở thì lòng mình lại cũng đau theo.
“… Đã vậy ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi đã, tới bữa tối ta sẽ gọi ngươi.” Cẩn thận đỡ Tây Môn Dục Tú nằm xuống, Dung Phi Dương hòa nhã nói —— nếu có cơ hội phải để Ngự Thủy khám cho hắn mới được, Dung Phi Dương âm thầm hạ quyết định.
“Cảm ơn.” An tâm một cái, một trận mệt mỏi sâu sắc liền lan khắp toàn thân, Tây Môn Dục Tú khép hờ mí mắt “Dung thiếu hiệp, ngươi…”
“Không cần đâu.” Minh bạch hắn muốn nói gì, Dung Phi Dương cự tuyệt ngay tức khắc “Ta ở đây ngồi một lúc rồi đi.” Ngữ khí của hắn cương quyết. Mới vừa rồi chuyện đột ngột phát sinh đẫn đến kinh hoàng thất thố cùng lo lắng bất lực hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
“…” Trầm mặc một lúc lâu, Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng đem thân thể xê dịch vào trong “Nếu như Dung thiếu hiệp không ngại…”
“Ta sao lại ngại?!” Tâm tình của Dung đại thiếu gia lúc này dùng ‘mừng như điên’ để hình dung cũng không quá đáng, hắn thuần thục cởi áo khoác, nhanh chóng trượt vào giường, hai cánh tay cũng tự động tự phát mà vươn ra cuốn chặt lấy cái eo thon gầy của nam nhân đang đưa lưng về phía mình. (con ruồi này = =)
Tây Môn Dục Tú cả người hơi chấn động, nhưng không quay đầu lại, cũng không khước từ, chỉ là vẫn không nhúc nhích để cho bị ôm, trong đôi mắt dài nhỏ vẫn như trước lưu chuyển một nỗi lòng không biết là buồn hay là vui, sau đó, lẳng lặng khép lại hai mắt.
Dung Phi Dương cảm thấy mỹ mãn kề sát vào thân thể thon dài không hề giống với nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương, trước khi tiến vào mộng đẹp, trong đầu đột nhiên mơ hồ toát ra một ý niệm, nếu có thể luôn luôn như vậy… hình như… cũng không tệ.
Ba ngày sau.
Giờ mão.
Trong tay Dung Phi Dương cầm hai lá thanh lân quả, tâm tình khoái trá bước đi trên hành lang gấp khúc.
Mấy ngày này bởi vì lo lắng quái bệnh của Dục Tú sẽ phát tác bất cứ lúc nào, Dung đại thiếu vẫn cứ ngủ cùng trên cái giường nhẽ ra không nên ngủ cùng. May mà giường Tây Môn Dục Tú cũng đủ rộng, bằng không chỉ sợ có tên nào đó nửa đêm sẽ trực tiếp bị quẳng xuống giường. Những ngày cùng sống với nhau khiến Dung Phi Dương phát hiện rất nhiều chuyện vốn không muốn biết hoặc thấy không đáng tìm tòi, giờ lại cực kỳ muốn đào bới muốn được giải thích. Thần tình lúc hắn suy nghĩ, nhãn thần lơ đãng của hắn, còn có thân thể mát mát trơn trơn mà ôm vào rất thoải mái… Thân nhiệt của Tây Môn Dục Tú luôn luôn hơi thấp, bị thương lại càng thấp hơn, cũng may nội lực hắn thâm hậu không gì sánh được, hơn nữa Dung Phi Dương cứ sống chết quất quýt lấy ép hắn ăn vào cực phẩm đan dược ‘hồi hồn’ do thiên hạ đệ nhất thần y Vân Ngự Thủy tự tay luyện chế ra chuyên trị nội thương, trong vòng mấy ngày thương thế rất có khởi sắc, sáng nay lại còn có thể dựa tường đứng thẳng tự đi —— nhớ lại điều này, khóe môi Dung Phi Dương không tự chủ được mà nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng. Nhưng mà… nhớ tới ‘bệnh’ của Tây Môn Dục Tú, ánh sáng trong mắt hắn lập tức biến mất, mấy ngày nay ngày ngày thấy hắn phát tác, mỗi lần đều thống khổ không nói nổi, nếu còn tiếp tục như vậy, trái tim mình sớm muộn cũng không chịu được…
Bịch.
Bởi vì suy nghĩ quá mức chuyên tâm, Dung đại thiếu gia bỗng nhiên đụng phải một người trước cửa Tầm sa các, đối phương lảo đảo một chút cuối cùng gót chân cũng miễn cưỡng đững vững. Dung Phi Dương lập tức thu thế lui về phía sau, phiến lá trên tay cũng vì lẽ đó mà nhẹ nhàng bay bay về chỗ nào đó.
“Là ngươi à.” Dung Phi Dương chăm chú nhìn lên, hóa ra là thị vệ lắm mồm lắm miệng lần trước gặp qua ở cửa cung.
“Dung công tử.” Lý Phong cười hì hì hướng hắn chào hỏi.
“Lý thị vệ sáng sớm tới đây có việc gì phải làm sao?” Dung Phi Dương nho nhã lễ độ hỏi.
“Ta vội tới là để đưa một phong thư khẩn cho cung chủ.” Lý phong trả lời “Có điều ta thấy khí sắc của cung chủ hình như không tốt lắm, Dung công tử, nghe nói gần đây ngươi đều ở Tầm sa các, cung chủ hắn…” Hắn chần chờ hỏi “Có phải là sinh bệnh rồi không?”
“Khụ khụ…” Dung Phi Dương vội vàng ho khan vài tiếng “Kỳ thực gần đây tâm tình hắn không tốt lắm, vậy nên ta tạm thời ở đây giải buồn giúp hắn.”
“Nga——” Lý Phong bừng tỉnh, hắn vỗ mạnh vai Dung Phi Dương, cười ha ha “Dung công tử, ngài quả là bạn chí cốt. Ha ha ha ha…”
“Không có gì.” Nghe được lời này Dung Phi Dương thầm nghĩ tìm một cái lỗ, hắn nhanh chóng khoát tay áo, lúc này mới nhận ra trong trong tay thiếu một phiến lá, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Dung công tử, ngài đang tìm cái gì?” Lý Phong hiếu kỳ hỏi.
“Lá thanh lân quả.”
“Lá thanh lân quả?!” Lý Phong sợ hãi “Ngài tìm cái đó làm gì?!”
“Di?” Dung Phi Dương nhất thời rùng mình, lập tức bất động thanh sắc nói “Đương nhiên là để ăn rồi.”
“Ăn?” Lý Phong quan sát hắn trên dưới trái phải một lát, mới cẩn thận nói “Ngài có phải là trúng độc của gai tuyệt tình hoa?”
“Gai tuyệt tình hoa?” Hồi trước mình từ Lăng phong các mang ra một bồn hoa hình như có tên như vậy, khi đó… “Không sai” hắn đột nhiên tỉnh ngộ “Mấy tháng trước ta quả thực từng bị tuyệt tình hoa đâm bị thương ở tay.”
“Vậy là được rồi.” Lý phong vỗ tay ba cái, thao thao bất tuyệt nói “Người bị tuyệt tình hoa đâm cần trong vòng một tháng tìm được lá thanh lân quả mới ổn, bằng không chắc chắn độc phát thì thân vong. Hơn nữa trên đời cũng chỉ có lá thanh lân quả mới có thể giải độc của gai tuyệt tình hoa…”
“Trong vòng một tháng?” Thảo nào hắn trên đường chạy vội đi đến thở cũng không kịp.
“Đúng vậy, chỉ cần mỗi ngày ăn một lá, một năm sau sẽ hết độc, có điều…”
“Cái gì?”
“Trong vòng một năm này cũng không thể cùng người khác làm việc mây mưa, nghĩa ‘tuyệt tình’ cũng bởi vậy mới có.” Lý Phong nghiêm mặt nói “Không thể vì nhất thời tham hoan mà nguy hiểm cho tính mạng, chỉ sợ đến lúc đó hối hận thì đã muộn.”
“Hóa, ra, là, vậy.” Khó trách lúc hắn thấy ta cùng một chỗ với Nguyệt Mai thì khẩn trương tới mức sắc mặt cũng thay đổi, ta còn tưởng rằng —— “Như vậy, ” Dung Phi Dương vững vàng nhìn chằm chằm Lý Phong hỏi từng chữ một “Lá thanh lân quả đối với thân thể kỳ thực cũng không có lợi lắm?”
“Cái này…” Lý Phong suy nghĩ một chút “Đối với người bị tuyệt tình hoa đâm mà nói, lá thanh lân quả chính là thánh phẩm tiêu độc, thế nhưng đối với người không trúng độc nếu ăn lá thanh lân quả ngược lại như một lưỡi dao ra khỏi vỏ, vạn vạn lần không được chạm vào.”
“Như vậy… vạn nhất người thường không cẩn thận ăn… lá thanh lân quả…” Gian khổ nói xong những lời này, giống như có tảng đá ngàn cân đặt trong lòng, một dự cảm cường liệt khiến Dung Phi Dương quả thực không có dũng khí hỏi tiếp.
“Vậy thì toàn thân cơ thể sẽ sinh cảm giác xé rách kịch liệt, còn có thể tác động tới lục phủ ngũ tạng, cả người đau đớn không chịu nổi.” Lý Phong nói như thể vẫn còn khiếp sợ “Khi còn bé ta từng bởi vì hiếu kỳ mà ăn một lần, lúc phát tác phải lăn lộn trên mặt đất, đau nhức đủ nửa canh giờ, sau đó thấy thứ hay ho đó là tránh còn không kịp. Tuy rằng lá thanh lân quả đối với thân thể không gây trở ngại lớn, thế nhưng loại cảm giác thống khổ đó ——” hắn lắc đầu nói “Trên đời không có mấy người có thể chịu nổi.”
!!!!!
Hay lắm!! Hay cho Tây Môn Dục Tú!! Hay cho một kẻ lừa người cao minh!!! Nói cái gì là bệnh nan y bẩm sinh —— tất cả đều là chuyện quỷ quái lừa người!!! Ngươi hà tất… hà tất vì một người không đáng cứu mà… làm khổ bản thân… Dung Phi Dương gắt gao nắm lại hai tay, viền mắt đỏ lên, trong mắt dần dần dâng lên một tầng thủy quang hơi mỏng… Trên đời không có mấy người chịu nổi… Thế nhưng người kia… Hắn đã phải chịu đựng thống khổ mấy tháng liền rồi… Dằn vặt… Giờ khắc này, trong lòng Dung Phi Dương thề rằng, sau này tuyệt đối không để Dục Tú bị chút xíu thương tổn nào nữa, tuyệt đối không để hắn phải chịu đựng… thống khổ thật lớn như vậy nữa.
Lén lút đẩy cửa vào, người cao lớn thon gầy kia đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn chống má trầm tư. Trên bàn có một bức thư màu trắng và một miếng trấn đồng hình vuông vững vàng chặn ở trên, mép giấy bay ‘sột soạt’ liên tục theo gió nhẹ từ cửa thổi vào.
“Dục Tú…” Một tiếng thở dài, một cái áo khoác nhẹ nhàng phủ thêm lên vai nam nhân đang suy nghĩ xa xăm.
“… Ngươi đã về.” Tây Môn Dục Tú hơi kinh hãi, cấp tốc thu hồi tư tưởng không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, chuyển mắt nhìn anh tuấn nam tử ở phía sau. “Lá thanh lân quả đâu?”
“Ta vừa gặp Lý thị vệ, ngươi đoán xem hắn nói gì với ta?” Dung Phi Dương không đáp hỏi ngược lại, ngữ thanh bình tĩnh, hai mắt như đuốc, không chớp mắt dừng ở đôi mắt Tây Môn Dục Tú.
“… Ngươi rốt cuộc đã biết.”
“Vì sao lại gạt ta?”
“Không phải ai cũng nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ của một người mình căm hận, huống chi Dung thiếu hiệp lại là người tâm cao khí ngạo, yêu ghét phân minh như vậy. Đương sơ nếu ta nói thẳng nói thật ra, ngươi liệu có cam tâm tình nguyện ăn lá thanh lân quả?”
“…”
“Ha hả…” Hắn đột nhiên cười thành tiếng “Gương mặt ta quả thật xấu không nói nổi, cũng khó tránh Dung thiếu hiệp lại tránh như tránh rắn rết.” Tây Môn Dục Tú ngưng mắt nhìn về phía xa, thần tình đạm nhiên như thể đang bàn luận chuyện của người khác “Có điều vô luận căm ghét ta thế nào đi nữa, cũng mong ngươi nhẫn nại qua một năm, sau một năm…”
“Dục Tú!”
“Sau một năm ngươi có thể lập tức rời khỏi đây, từ đó về sau quên đi cái người tên Tây Môn Dục Tú này, vĩnh viễn không phải gặp lại…”
“Dục Tú!” Thân thể đột nhiên bị kéo lên khỏi ghế dựa, bị người ở đằng sau ôm chặt lấy, lực đạo lớn tới mức như thể xương cũng sắp nát, bên tai truyền đến tiếng nói thầm khẩn thiết, trong giọng hàm chứa đau đớn sâu sắc cùng áy náy “Xin lỗi… Đừng nói nữa… là ta sai… toàn bộ là lỗi của ta…”
“…Tâm thích cái đẹp thì ai cũng có, không liên quan tới đúng hay sai.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi, từng bước một rời khỏi lòng Dung Phi Dương, hai tay chống mép bàn đứng đơn độc “Mỗi người đều có quyền lựa chọn thứ mình thích, Dung thiếu hiệp việc gì phải tự trách?” Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ yếu đuối mờ mịt trong ánh mắt bạch y nam tử liền biến mất, tròng mắt thanh u hẹp dài hoàn toàn trong xanh phẳng lặng bình nhiên, không gợn sóng sợ hãi “Nếu Dung thiếu hiệp đã biết rõ sự tình từ đầu tới cuối, vậy lá thanh lân quả…”
“Lá thanh lân quả thì ta sẽ ăn.” Nhìn bàn tay trống không của mình, một cảm giác mất mát cường liệt bỗng nhiên nảy lên trong lòng —— Dung Phi Dương lấy từ trong ngực ra một lá thanh lân quả, ở trước mặt Tây Môn Dục Tú cố sức nhấm nuốt “Nếu như ngươi lo lắng ta có thể mỗi ngày ăn cho ngươi xem.” Hắn trịnh trọng bảo chứng.
“Ta đáp ứng ngươi…”
“Đừng đề cập tới chuyện này nữa!” Vừa nghĩ tới lúc trước mình ép buộc Tây Môn Dục Tú cùng uống thuốc trong lòng Dung Phi Dương lại phát hoảng “Chuyện này dừng ở đây, sau này cũng đừng đi nhìn hay là chạm vào cái lá quái quỷ này nữa.”
“Đã như vậy.” Đôi môi mỏng hơi nâng lên hai bên, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra một nụ cười nhàn nhạt “Tại hạ cung kính không bằng tuân mênh.” Tây Môn Dục Tú không mang theo tiếu ý u sầu, cả người xem ra đều ấm áp lên, giống như một hôm cùng nhau đi chơi, ánh nắng xuyên thấu qua mái tóc chiếu lên cỏ xanh, hắn cũng cười đến vân đạm phong thanh như vậy. Hình như đột nhiên mơ hồ quay về lúc hai người mới quen, lúc đó Dục Tú không ưu thương cùng sầu khổ như bây giờ, tiếu ý ôn hòa thường xuyên đọng trên đầu mày cuối mắt, nhất cử nhất động đều như gió êm dịu thổi vào mặt —— lúc đó, hắn rất vui vẻ. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói, nhưng Dung Phi Dương quả thực có thể cảm thụ được từng sợi tơ ấm áp ngày xuân từ trên người truyền đến.
“Dung thiếu hiệp.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng huơ huơ trước mặt tuấn mỹ nam tử đang kinh ngạc sững sờ “Ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Dung Phi Dương sực tỉnh, lúc này mới phát giác mắt mình đang nhìn Tây Môn Dục Tú đến mức đăm đăm, còn ba hồn bảy vía lại càng không biết đã bay đi nơi nào —— hắn hơi xấu hổ nói “Ta, ta là đang suy nghĩ…” Trong lúc ấp úng, đột nhiên nhớ ra một việc “Đúng rồi! Ta nghe Lý thị vệ nói có một bức thư tới, có phải có chuyện gì không? Cần hỗ trợ không?”
“Đa tạ Dung thiếu hiệp quan tâm.” Tây Môn Dục Tú thần tình an ổn nói “Đây chỉ là chút việc nhỏ của bản phái, tại hạ có thể tự ứng phó.” Tiếng nói vừa dứt, cánh tay chống mép bàn bỗng nhiên bị trượt, cả người lung lay, suýt nữa ngã xuống đất làm trái tim Dung đại thiếu gia đập loạn lên ‘bình bịch’, nhanh chóng tiến tới đỡ.
“Nội thương của ngươi chưa lành, không nên đứng lâu, đi nằm một chút nữa đi.” Dứt lời, cũng không để ý đối phương có phản ứng gì, liền ôm ngang lấy nam nhân cao không kém mình là mấy nhưng thể trọng thì kém khá xa, bước hai ba bước tới giường, lại tự mình thay hắn cởi giày thoát y đắp chăn, các động tác liền mạch, chờ lúc Tây Môn Dục Tú tỉnh táo lại thì đã an an ổn ổn, thư thư phục phục nằm ở trên giường mềm mại thoải mái, bên người còn có một tên đang cợt nhả.
“Ta…” Tây Môn Dục Tú trừng mắt nhìn, há mồm muốn nói.
“Ta biết hiện tại tâm tình ngươi không tốt.” Dung Phi Dương cướp lời “Nếu như không muốn nói thì đừng nói, nghỉ ngơi trước đã.”
“… Sao ngươi biết tâm trạng ta không tốt?” Lặng im trong chốc lát, Tây Môn Dục Tú hỏi.
“Vừa nhìn đã biết rồi.” Dung Phi Dương lấy một loại giọng điệu rất đương nhiên để trả lời.
Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Tây Môn Dục Tú buồn bực nhìn chằm chằm nam tử đầy mặt tươi cười cởi mở đến nửa ngày, mới chậm rãi nói “Trong vòng nửa tháng đại sư huynh ta có khả năng sẽ tới Huyền tiêu cung, lá thư kia là do hắn sai người đưa tới.”
“Ta… có thể xem không?” Dung Phi Dương chần chờ hỏi. Vì sao trong mắt Dục Tú không mảy may có vẻ vui sướng? Trái lại còn mơ hồ toát ra một nỗi nhớ thương bất đắc dĩ… Thậm chí còn lướt qua mấy phần căm ghét mà trước đây tuyệt đối không thể phát hiện được nhưng hôm nay lại có thể thấy rõ ràng —— chẳng lẽ tình cảm sư huynh đệ bọn họ không tốt lắm?
“Thư nằm ở trên bàn.” Tây Môn Dục Tú chỉ đáp năm chữ.
Đi tới bên cạnh bàn lấy ra tờ giấy dưới trấn đồng, chỉ thấy trên tờ giấy trắng thuần có những chữ rồng bay phượng múa, chính trực mạnh mẽ bất kham:
Đã lâu không gặp, ta nhớ đệ sâu sắc, mấy ngày nữa sẽ tới.
Lạc khoản phía dưới đề là: huynh Sa Vấn Thiên. Lực bút mạnh mẽ, xuyên thẳng qua giấy. Qua nét chữ có thể nhìn ra người viết thư cá tính rất là bừa bãi phóng đãng, trong đó cái câu ‘nhớ đệ sâu sắc’ làm cho Dung đại thiếu gia từng trải tình trường, nhạy cảm ngửi ngay được một tia ám muội khó nói. Hỗn đản không biết xấu hổ! Dám dùng loại khẩu khí này viết thư cho Dục Tú —— Dung Phi Dương càng xem càng tức, hận không thể vò nát bức thư tại chỗ, lập tức vứt lên chín tầng mây.
“Ta và đại sư huynh đã năm năm không gặp.” Tây Môn Dục Tú nói mang theo chút trào phúng “Không ngờ hắn đến giờ vẫn cuồng vọng như trước, lại không biết có vài thứ từ lâu đã thay đổi, một đi không trở lại…”
“Thứ gì đi rồi không trở lại?” Dung Phi Dương ngồi bên mép giường, nhìn không chuyển mắt, bình tâm tĩnh khí chờ câu trả lời của Tây Môn Dục Tú.
“Rất nhiều thứ —— ví dụ như cảm tình.” Tây Môn Dục Tú thong thả nói.
“Ngươi là nói… hắn, hắn với, với…” Nghe được một câu đó Dung đại thiếu gia đầu lưỡi líu lại, chất dịch chua xót trong dạ dày ứa ra ngoài.
“Kỳ thực…” Ánh mắt Tây Môn Dục Tú trầm tĩnh xa xăm, trong mắt phiêu tán một chút đau thương “Phong thư đó cũng không phải là viết cho ta…”
“Cái gì?” Dung Phi Dương đột nhiên cả kinh “Không phải viết cho ngươi?! Vậy, vậy…” Hắn thở phào thật dài thật dài, may mà…
“Làm sao vậy?” Tây Môn Dục Tú khó hiểu liếc sang hắn, không rõ vì sao Dung đại thiếu gia lại ngạc nhiên như vậy.
“Ách… không, không có gì.” Không biết vì sao, tâm tình thoáng chốc thoải mái hẳn, Dung Phi Dương tủm tỉm cười “Ta chỉ là muốn hỏi phong thư này viết cho ai?”
“… Nhị sư huynh ta, cũng là cung chủ tiền nhiệm.” Nói xong câu đó, Tây Môn Dục Tú khép lại mí mắt, không hề để ý tới sự hiếu kỳ của Dung đại thiếu gia nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.