Chương 11
Bùi Lễ
25/11/2020
Giữa sườn núi.
Đường xuống núi cũng chẳng dễ đi, huống hồ hiện tại hành tẩu trên sơn đạo là một đám bị phế võ công, bước đi xiên xiên xẹo xẹo.
“Chúng ta thật là đen đủi!” Có người không nhịn được khởi xướng oán trách “Không chỉ bị người ta phế võ công, còn phải hạ sơn đi tìm một tên chẳng biết còn sống hay chết…”
“Xuỵt ——” Đại hán mắt sẹo xuống quýt ra dấu chớ có lên tiếng “Ngươi nhỏ giọng chút, không sợ rơi đầu à?”
“Nói cũng đúng,” cẩn thận nhìn xung quanh một chút, một hán tử còn trẻ nào đó cùng phân đà Hoài An với đại hán mắt sẹo nhỏ giọng hỏi “Lão Cao, nói thật đi, ngươi thực sự nhìn thấy Tây Môn Dục Tú nhảy xuống à?”
“Cái này…” Đại hán mắt sẹo sờ sờ gáy, suy nghĩ một chút, nói không xác định “Lúc đó ta chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người ngã xuống vách đá, sau đó thì ngất đi thôi.”
“Ta cũng thấy.” Người thanh niên da mặt trắng nõn bổ sung “Khi đó chỉ cảm thấy bên người có trận gió thổi qua, trên vách núi có bóng người ngã xuống… Có điều ta không thấy rõ mặt người đó…”
“Kỳ quái,” Đại hán mắt sẹo cười nhạo “Thấy mặt làm gì? Trong cả đám người mặc đồ trắng còn ai ngoài hắn?!”
“Nói cũng đúng,” Thanh niên trắng nõn ngượng ngùng cười khan vài tiếng, lại hình như nghĩ tới gì đó nói “Lúc đó bên cạnh ta hình như là ngươi mà, hèn gì ngươi cũng thấy.” Nói xong, vươn tay vỗ vai hán tử mặt đầy bùn ở đằng sau.
“Ách… đúng vậy,” Hán tử mặt bùn trong lòng còn sợ hãi, nói “Chúng ta nhiều người như vậy vây đánh hắn, thế nhưng…”
“Tây Môn Dục Tú quả nhiên là cao thủ a…” Mọi người cảm thán.
Đang lúc nói chuyện, chợt thấy hồng ảnh chợt hiện, một người từ dưới chân núi lướt nhanh lên, ‘vút’ một tiếng bay qua đỉnh đầu mọi người, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vội vã chạy đi, như thể đang có con cọp đuổi theo sau.
“Di?! Đó không phải là…” Mọi người ngạc nhiên.
“Từ Ngọc Quyên!!!” Trước mắt hoa lên, chỉ thấy lại có bóng người xẹt qua —— thanh niên ngày thường tuấn mỹ tiêu sái lúc này vẻ mặt giận dữ, vừa lạnh giọng quát vừa vội vàng theo đuôi.
“…” Hán tử mặt bùn há mồm định nói, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.
“Người kia… rốt cuộc là ai?” Vì tốc độ truy đuổi của thanh niên kia thực sự quá nhanh, vậy nên mọi người ở đó không thể thấy rõ mặt.
“Nghe giọng…” Có người suy đoán “Giống như là nam…”
“Nói cũng như không!” Có ai đó châm chọc “Giọng kiểu như thế chẳng nhẽ lại là nữ?”
“Ngươi…”
“Sao nào?”
Hai người vì một chuyện nho nhỏ mà tranh cãi ầm ĩ thiếu điều động tay cùng với những người xung quanh hoặc thêm dầu vào lửa hoặc khuyên can, không hề chú ý tới có một người đã lén lút rời khỏi bọn họ, cố hết sức đi lên đỉnh núi.
Hai lăm tháng chín.
Sau giờ dậu.
Đỉnh Liên Hoa Hoàng Sơn.
“Môn chủ!” Một hồng y nhân thở hồng hộc chạy vội tới, gương mặt vốn kiều diễm nhu mị giờ mang một tia trắng bệch, cả người tóc tai bù xù, chật vật vạn phần, đã bị người phía sau đuổi tới thiếu chút nữa thì hụt hơi.
Một đạo kiếm quang như dải lụa vụt hiện —— trên đường đụng phải nữ nhân lợi dụng nhiếp hồn thuật không chỉ hại muội muội mình mà còn hại Tây Môn Dục Tú trúng Thực công tán rồi rơi vào nguy hiểm trùng trùng này, Dung Phi Dương tức giận thoáng cái nhảy tới, mắt thấy ả định chạy lên đỉnh núi, lập tức không chút khoan dung đâm tới một kiếm. Một kiếm đó sử dụng chính là sát chiêu ‘Phong động hồn đoạn’ trong Ngũ thập tứ lộ Truy Phong kiếm pháp Dung gia, ẩn chứa lửa giận cực lớn, như sấm vang chớp giật đánh về phía sau ót Từ Ngọc Quyên, chứng tỏ hắn đã hận nữ nhân này tới cực độ.
Keng.
Song kiếm tương giao, đều lui về sau ba bước.
Tư Đồ Bất Nhị âm thầm kinh hãi, mới một thời gian không gặp, công phu của tiểu tử này đã tiến xa, không thể khinh thường được nữa.
“Tư Đồ Bất Nhị!” Dung Phi Dương chăm chú nhìn lên, đảo mắt xung quanh, cũng không thấy tung tích của người trong lòng, lúc này cố nén đầy bụng tức giận cùng kinh hoảng, vội vã truy vấn “Dục Tú đâu? Hắn ở đâu?! Ngươi đã làm gì với hắn??!!”
“Dung đại thiếu gia,” Khóe miệng Tư Đồ Bất Nhị hình thành một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói “Ngươi cuối cùng cũng tới, chỉ tiếc… tới quá muộn rồi!”
“Ngươi…” Tim Dung Phi Dương bỗng nhiên bị xiết chặt “Lời này của ngươi… là có ý gì?!” Hắn trắc trở hỏi.
“Ngươi xem.” Tư Đồ Bất Nhị dù bận vẫn ung dung giơ tay chỉ cây kiếm trên vách núi.
“Đây là…” Dung Phi Dương nhảy lên, lướt tới vách đá, ngón tay khẽ run xoa chuôi Thanh Phong kiếm “Đây là… kiếm của Dục Tú.” Thấy thanh kiếm này xong, một dự cảm cực kỳ mơ hồ bao phủ hắn, làm toàn thân hắn bắt đầu run rẩy “Hắn…” Hắn bỗng nhiên xoay người lại, lớn tiếng quát hỏi “Chủ nhân của nó đâu?! Chủ nhân của nó ở nơi nào?!!”
“Dưới vực.” Tư Đồ Bất Nhị rất ‘tốt bụng’ cho đối phương một đáp án.
!!!!
Dung Phi Dương như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ, dưới chân nhất thời như nặng nghìn cân, khó có thể nhúc nhích chút nào, một lát sau mới lớn tiếng nói “Không đúng!!! Ngươi lừa ta… Ngươi nhất định là đang lừa ta!!! Dục Tú tuyệt đối sẽ không…” Hắn cắn răng, hai bàn tay nắm chặt, một chữ phía sau vô luận thế nào cũng không nói ra được.
“Dung đại thiếu gia hà tất phải kích động như vậy?” Tư Đồ Bất Nhị bày ra dáng vẻ không liên quan tới mình, thoải mái nói “Nếu muốn biết hắn ở đâu, sao không tự nhảy xuống vách núi nhìn một cái?”
“…”
Dung Phi Dương hung hăng trừng Tư Đồ Bất Nhị một lúc lâu, mới nhìn lại hướng vách núi, nhìn xong, lại khó khăn quay đầu lại.
“Vì sao…” Đau đớn triệt tâm phế “Vì sao ngươi phải bức hắn đến mức này…”
“Ngươi hỏi ta vì sao?” Vẻ chế nhạo cùng đắc ý trong mắt Tư Đồ Bất Nhị thoáng cái biến mất, thay vào đó là một loại oán độc thật sâu cùng hận ý, hắn cười lên điên cuồng “Ha ha ha ha… Ai bảo hắn không chịu ngoan ngoãn mà theo sự chi phối!!! Trên đời này không có thứ gì Tư Đồ Bất Nhị ta không chiếm được… chỉ có hắn…” Cuồng tiếu từ từ chuyển thành thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập vẻ điên khùng “Lại dù chết cũng không chịu… hừ… ha ha ha… Có điều như vậy cũng tốt, thứ ta không chiếm được thì phải phá hủy, người khác cũng đừng mơ tưởng có được…”
“Hắn là của ta,” Dung Phi Dương chậm rãi đứng thẳng dậy, nói rõ ràng từng chữ một “Ta cũng là của hắn. Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không xa nhau.” Hắn quay đầu vành mắt đỏ lên như sắp nứt ra trừng trừng nhìn Tư Đồ Bất Nhị, như cực muốn đem người này ra ăn tươi nuốt sống, nhãn thần như ngũ mã phanh thây khiến Từ Ngọc Quyên bên cạnh không tự chủ được rùng mình một cái —— dù là ai cũng có thể thấy hắn hận Tư Đồ Bất Nhị thế nào, chỉ sợ là xẻ thịt, lột da cũng không đủ để trút hết hận.
Xoẹt.
Trường kiếm lần thứ hai ra khỏi vỏ.
Dung Phi Dương cách xa Tư Đồ Bất Nhị khoảng năm, sáu trượng, mặt đối mặt, song phương vận sức chờ phát động.
Từ Ngọc Quyên lùi sang một bên, hai tròng mắt chớp động, không biết lại có chủ ý gì.
Bóng đêm, dần dần bao phủ khắp nơi.
Một trận gió ào qua, mang theo hơi ẩm cùng oi bức, trên bầu trời mưa bụi li ti bắt đầu bay bay.
Hai người đứng lặng tại đỉnh núi đồng thời xuất thủ.
Kiếm quang chợt lóe, nhanh như chớp giật, Dung Phi Dương và Tư Đồ Bất Nhị đều lấy mau đánh nhanh, tiếng vang leng keng, song phương đã giao đấu không biết bao nhiêu chiêu —— lúc Đinh Thứ, Tề Nặc, Vân Ngự Thủy ba người đặt chân lên đỉnh núi là lúc nhìn thấy hình ảnh một trận quyết đấu. Tuy rằng rất muốn biết sự tình rốt cuộc là thế nào, với cả Tây Môn Dục Tú ở đâu, thế nhưng giờ khắc này hiển nhiên không phải là thời gian để hỏi han này nọ, ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghỉ chân xem đôi bên liều mạng đánh nhau. Vân Ngự Thủy đứng sang bên cạnh, âm thầm lưu ý động tĩnh của Từ Ngọc Quyên.
Một bộ Kinh Thiên kiếm pháp được Tư Đồ Bất Nhị diễn luyện quả nhiên đủ để kinh thiên động địa, hắn xuất thủ nhanh như chớp, Truy Phong kiếm pháp của Dung gia vốn sở trường về tốc độ cũng vẫn kém một bậc. Vân, Đinh, Tề ba người nhìn thấy mặt đầy lo âu, tuy rằng lúc này Dung Phi Dương còn chưa lộ vẻ thất bại, có điều cứ tiếp tục thế này… chỉ sợ không ổn…
Thời gian trong lúc bất tri bất giác chậm rãi trôi đi, hai người đã chiến đấu kịch liệt không dưới năm trăm chiêu. Phu phụ Dung Bắc Tranh cùng Dung Phi Văn lên tới đỉnh núi, thấy chiến cuộc nguy hiểm như vậy, mọi người chỉ đành tạm thời trầm mặc không lên tiếng, để tránh khỏi quấy nhiễu tới hai người đang toàn tâm toàn ý sa vào chiến đấu kịch liệt.
Sáu trăm ba mươi hai chiêu.
Một kiếm đó của Tư Đồ Bất Nhị xuất ra, đã nắm chắc sẽ khiến Dung Phi Dương tránh cũng không thể tránh được, hai người đấu nửa ngày, từ lâu đã thăm dò đại thể kiếm pháp của đối phương, hắn đã tính trong Truy Phong kiếm pháp không có một chiêu nào có thể đối phó với một kiếm này của mình. Mọi người đứng xem, trừ Dung Phi Văn công lực kém cỏi không nhìn ra ảo diệu trong đó, còn lại tất cả đều biến sắc ——
Keng.
Mắt thấy kiếm nhắm vào ngực, Dung Phi Dương dùng một thân pháp cổ quái, vậy mà lại thoát được ra, đồng thời nghiêng kiếm xuyên qua kiếm võng của Tư Đồ Bất Nhị, hướng về phía yết hầu đối phương đánh mạnh tới. Trong một kiếm đó tràn ngập ý cô độc tịch mịch, rất tương xứng với tâm tình Dung Phi Dương lúc này, nhưng cũng không phải bất cứ chiêu nào của Truy Phong kiếm pháp.
“Cô Thiên thập thất thức!” Đinh Thứ thốt lên.
Tư Đồ Bất Nhị đột nhiên cả kinh, một kiếm này bản thân lúc trước cũng đã từng thấy Tây Môn Dục Tú sử dụng, quả nhiên là kiếm chiêu trong Cô Thiên thập thất thức, lập tức không khỏi trở nên cẩn thận. Dung Phi Dương thân chuyển theo kiếm, kiếm thế kéo dài không dứt, ý không mông cô tịch mà bản thân vốn tưởng có nghĩ nát óc cũng không ngộ ra thì hôm nay lại phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Tư Đồ Bất Nhị liên tục lui về phía sau, thế nhưng… trong lòng nửa điểm vui sướng cũng không có —— nếu như có thể, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi —— Dục Tú, ngươi nhất định phải chờ ta…
Bảy trăm năm mươi bảy chiêu.
Thế cục đối chiến giữa hai người hiện giờ đã rơi vào trạng thái giằng co, có thể nói là thế lực ngang nhau, khó phân thắng bái, bất quá không khó để nhìn ra, song phương đều đã thể hiện ra chút mệt mỏi. Tư Đồ Bất Nhị đột nhiên một kiếm đâm về hướng ngực Dung Phi Dương, Dung Phi Dương nghiêng người tránh, vốn có thể bình yên tránh thoát một kiếm, không ngờ không thể tránh được —— hóa ra trong lúc bất tri bất giác hai người dần dần đã đấu tới vách đá, lùi nửa bước nữa sẽ trượt chân xuống vực. Dung Phi Dương đột nhiên thu thế vặn người, trong lúc nguy cấp đành lấy kiếm ra ngăn một cái, bởi thời gian vô cùng gấp gáp, một kiếm đó giao với một kiếm đầy quyết tâm của Tư Đồ Bất Nhị đương nhiên không địch lại được, ‘sang’ một tiếng, kiếm tuột khỏi tay bay đi. Tư Đồ Bất Nhị cười nanh ác một tiếng, lần thứ hai giơ kiếm hướng người hai tay trống trơn cố sức đâm tới, kiếm đó xem ra muốn mở một cái lỗ trên cổ họng Dung Phi Dương ——
Một đạo kiếm quang chói mắt bỗng sáng rực lên theo tiếng kinh hô của mọi người quan chiến. Dung Phi Dương không quan tâm chuôi kiếm của mình bị văng đi đâu, mà quyết định thật nhanh thụp xuống, nhặt lên Thanh Phong kiếm của Tây Môn Dục Tú vừa nãy được mình đặt cẩn thận trên mặt đất, thuận thế lách qua kiếm chiêu của Tư Đồ Bất Nhị, nhân lúc đối phương ngạc nhiên bối rối mà nhanh chóng ra chiêu. Qua một kiếm như ánh chớp, Tư Đồ Bất Nhị ngã bịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa —— một kiếm đó không chỉ cắt đứt gân hai tay hắn, đồng thời cũng cũng chặt đứt cả gân chân. Dung Phi Dương không chút khoan dung cho hắn một cước, đưa hắn tới vách núi đá bên cạnh, một cước đó phế đi triệt để võ công của Tư Đồ bất Nhị, khiến hắn hoàn toàn trở thành phế nhân. (anh cũng dã man quá chứ:”3)
“Ta không giết ngươi.” Dung Phi Dương cầm Thanh Phong kiếm trong tay, ôm ngực ho nhẹ vài tiếng —— vừa nãy lúc song kiếm giao kích khiến hắn bị nội thương không nhẹ. Hắn thở phì phò, nhíu chặt lông mày lạnh lùng trừng mắt với Tư Đồ Bất Nhị, nói từng câu từng chữ “Ta muốn cho ngươi nếm thử cái tư vị sống không bằng chết!” Dung Phi Dương biết, Tư Đồ Bất Nhị tự cao tự đại như vậy một khi mất đi võ công thì so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn, Dung Phi Dương muốn cho cái tên đầu sỏ hại chết người yêu dấu nhất đời mình này thời gian còn lại phải sống trong thống khổ cùng tuyệt vọng.
Căn bản không ngờ tới mình mà lại thua trong tay Dung Phi Dương, lại còn rơi vào kết quả như vậy, Tư Đồ Bất Nhị không nói nên lời, cười thảm một tiếng, cắn lưỡi thật mạnh, ý đồ tự sát.
“Môn chủ!!!” Một người vội vã vọt tới, cố sức cạy miệng hắn, không cho hắn chết “Không sau đâu, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.” Nữ tử kiều mị ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ “Môn chủ… Tư Đồ… ngươi rốt cuộc là của mình ta.”
Nhìn nhãn thần âm thầm đưa tình của Từ Ngọc Quyên, tim Tư Đồ Bất Nhị không biêt vì lí do gì tự nhiên phát lạnh, chỉ là khổ nỗi võ công đã bị phế, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người nhét vải vào miệng mình, cõng xuống núi.
(Không hiểu sao thấy cảnh này hài wớ =)))
“Aii…” Nhìn Từ Ngọc Quyên cảm thấy mỹ mãn mà mang người đi, Vân Ngự Thủy lắc đầu, “Người này cũng ở trong tình thế nguy kịch mà, có phải cô ta còn chưa biết Nam Cung Phong đang ở dưới chân núi chờ cô ta không nhỉ.”
“Đúng vậy,” Tề Nặc than thở “Cô ta…” Còn chưa đợi hắn phát biểu xong cảm tưởng, bên cạnh đã vang lên một trận kinh hô.
“Huynh, huynh muốn làm gì??!”
Tề Nặc quay đầu lại nhìn, quá mức sợ hãi, chỉ thấy Dung Phi Dương đứng một mình cạnh vách núi, nhìn kiểu gì thì tư thế đó cũng giống như muốn nhảy xuống.
“Dung đại ca, ngươi định làm gì?!” Hắn không nhịn được rống lên.
“Dục Tú đã…” Dung Phi Dương quay đầu, nét mặt mang theo vẻ bình tĩnh dị dạng “Ta muốn cùng xuống phía dưới với hắn.”
“Cái gì?!” Đinh Thứ la thất thanh “Ngươi nói, sư phụ ta… hắn nhảy… nhảy…” Nói đến đây thì cũng không thể tiếp được nữa, trong mắt dần phủ một đám sương.
“A Thứ ca ca…” Không biết làm sao để an ủi người đang rơi vào đau xót thật sâu, Tề Nặc cố sức nắm chặt tay Đinh Thứ.
“Phi Dương, con nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!!!” Trầm Tam Nương xem mà hết hồn, rồi lại không dám xông lên phía trước, e sợ sẽ kích động nhi tử bảo bối của mình, bà gấp đến độ sắp rơi nước mắt “Lẽ nào con muốn bỏ mặc cha mẹ sao?”
“Phi Dương!!!” Dung Bắc Tranh nổi trận lôi đình “Con… con con con lại còn vì một nam nhân mà tự tử!!! Con con con…” Ông tức giận đến không nói nên lời.
“Đừng!!! Ca, huynh mau quay lại đây!!!” Dung Phi Văn vừa khóc vừa gọi “Muội biết sai rồi!!! Chuyện này toàn bộ đều do muội, huynh đừng nhảy có được không?!”
“Phi Dương,” Trầm Tam Nương ôn nhu khuyên bảo “Chỉ cần con đồng ý quay lại, sau này… con muốn làm gì ta đều tùy con, dù là… con muốn cùng với nam nhân ta cũng đáp ứng…”
“Tam Nương…” Dung Bắc Tranh mới thoáng muốn tỏ ra bất mãn, liền bị thê tử trừng mắt.
Chuyện tới mức này nói những lời đó còn có tác dụng gì? Dung Phi Dương trong lòng đau khổ, những người khác làm sao có thể thay thế được Dục Tú yêu dấu?!! Hắn không nói lời nào quỳ xuống đất hướng phụ mẫu mình dập đầu ba cái, đứng lên xong, mặt hướng vách núi, không quay lại liếc nhìn thêm lần nào nữa.
“Tiểu Dung,” Vân Ngự Thủy thở dài một tiếng “Ta biết ta không khuyên được ngươi, có điều… Nếu Tây Môn huynh còn sống, ngươi nghĩ… hắn sẽ mong muốn ngươi làm như vậy sao?”
“…Hắn sẽ không.” Dung Phi Dương chậm rãi nói “Hắn nhất định sẽ hy vọng ta sống thật tốt… Thế nhưng…” Hắn nghẹn ngào “Mất đi hắn… Ta không biết… ta sống kiểu gì đây?! Ngươi không biết đâu, nhìn bên ngoài hắn có vẻ kiên cường, kỳ thực… hắn là người rất sợ cô đơn… vậy nên,” hắn lẩm bẩm “Ta nhất định phải xuống đó với hắn mới được…” Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt, tay áo đón gió bay bay.
(Tạm dừng năm phút!)
..
“Nếu như hắn không ở dưới thì sao?” Một giọng mềm nhẹ mang chút rung động u nhiên vang lên —— dưới bầu không khí khẩn trương, không ai chú ý có một người đã lén lút leo lên đỉnh núi.
“Dục Tú!!!” Nghe thấy thanh âm mình dù có nhắm mắt cũng tuyệt đối không nhận lầm này (tất nhiên òi, nghe thì cần gì mắt hở: |), Dung Phi Dương vui mừng như điên xoay người.
Một hồng y nam tử tóc tai rối bù, cả người ướt đầm tay chống một cành cây dùng làm gậy, đứng ở góc đỉnh núi thở phì phò.
“Dục Tú!!!” Tuy rằng không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của đối phương, nhưng đôi mắt ôn nhu mang theo vẻ cảm động này quen thuộc như vậy, Dung Phi Dương càng không chần chờ, vội nhảy tới, kéo người kia vào lòng ôm chặt hết mức.
“Mẹ…” Dung Phi Văn nhìn mục trừng khẩu ngốc, không tự chủ được kéo tay mẫu thân mình “Mặt của người kia… căn bản không phải là Tây Môn đại ca…”
“Đúng vậy…” Tuy rằng người kia tóc rối bời buông xuống, thế nhưng nhìn đường nét thì so với Tây Môn Dục Tú trông cân đối hơn rất nhiều. Trong lòng Trầm Tam Nương một bên thấy may mắn vì nhi tử rốt cuộc không la hét muốn nhảy xuống núi nữa, một bên lại hoài nghi —— có phải bởi vì bi thương quá độ khiến Phi Dương xuất hiện ảo giác rồi hay không???
“Phi Dương.” Kỳ quái chính là người kia cũng không đẩy Dung Phi Dương ra, trái lại còn cất tiếng trả lời, vứt bỏ cành cây trong tay, nhẹ nhàng vòng tay qua lưng hắn.
Dung Phi Dương nhẹ nhàng vén mái tóc rối bời cho hồng y nam tử, lộ ra gương mặt bị mưa phùn tẩy đi bùn đất, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hồng y nhân hiện ra đầy đủ trước mặt mọi người. Khuôn mặt đó… trong đầu Dung Phi Dương mơ hồ hiện ra bức tranh mình từng thấy sáu năm trước, trong tranh thiếu niên mặt mày trong sáng, ôn nhuận như ngọc.
“Dục Tú…” Thở dài nỉ non một tiếng, Dung Phi Dương dùng hết toàn lực ôm chặt thanh niên đang mỉm cười, thả lỏng cơ thể chìm đắm trong niềm vui sướng mất rồi lại tìm được, cũng luyến tiếc buông tay.
“Mẹ…” Dung Phi Văn lặng lẽ kéo góc áo Trầm Tam Nương, trong lòng sợ hãi “Mẹ xem, ca ca… có phải hay không… đầu óc… bị phát… bệnh gì đó…” Nàng ấp úng nói.
“Cái này…” Trầm Tam Nương trầm ngâm bất định, hồng y nam tử mặc dù tướng mạo khác Tây Môn Dục Tú một trời một vực, có điều giọng lại giống như đúc. Lẽ nào… trong đầu bà đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ hoang đường —— mượn xác hoàn hồn… ( =)))))))))
Đột nhiên thấy sư phụ mình chết đi sống lại, Đinh Thứ đương nhiên mừng như điên, vốn rất muốn tiến lên gọi Tây Môn Dục Tú, rồi lại nhìn nhìn hai người đang ôm nhau, đành ngừng bước.
Sau một lát, Dung Phi Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, nghĩ tới một chuyện rất khẩn yếu (vừa quan trọng vừa gấp) “Dục Tú, mặt ngươi…”
“Trước khi dược tính phát tác ta đã tự tán đi công lực.” Tây Môn Dục Tú nói nhẹ nhàng, như thể mất đi một thân nội lực thâm hậu đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể “Chỉ có thể làm vậy mới có thể lừa gạt được con mắt của Tư Đồ Bất Nhị. Hơn nữa,” hắn nâng mắt lên nhìn Dung Phi Dương “không phải là ngươi cũng thích tướng mạo kiểu này sao?”
Nghe hắn nói vậy, Dung Phi Dương bỗng nhiên nhớ tới —— lúc trước mình thấy bức họa từng nói “Tướng mạo kiểu này chính là loại vừa ý ta nhất đó.” —— thế nhưng, bản thân đối với lời mình nói sớm đã là chuyện quá khứ, không ngờ… trong lòng Dục Tú vẫn canh cánh mấy lời này…
“…” Trong lúc nhất thời, Dung Phi Dương không biết nên khóc nay nên cười. Hắn biết Dục Tú chỉ là không muốn hắn thấy áy náy mới cố tình nói vậy. Tất cả đều là bởi vì mình không thể bảo vệ tốt nguời yêu dấu, mới khiến Dục Tú rơi vào cảnh khốn đốn, một người luyện võ mất đi võ công trong lòng có cảm nhận thế nào hắn biết rõ, huống chi lại là tuyệt định cao thủ nhất nhì thiên hạ như Dục Tú. Nghĩ tới đó, cảm giác có lỗi như thủy triều dâng lên trong lòng, Dung Phi Dương ôm đầu triệt để rơi vào cảnh tự căm ghét phỉ nhổ bản thân.
“À…” Đứng bên xem nửa ngày, Vân Ngự Thủy rốt cuộc ra một kết luận “Dưới tình huống nguy cấp Tây Môn huynh có thể quyết định nhanh chóng dùng kế kim thiền thoát xác không thể không nói là một cách làm rất sáng suốt —— Thực công tán chỉ có thể khiến người có nội công tạm thời mất công lực một thời gian mà thôi, đối với người không có công lực đương nhiên nửa điểm tác dụng cũng không có. Chỉ tiếc…”
“Đúng vậy,” Tề Nặc tiếc nuối nói “Đáng tiếc cho một thân hảo võ công của Tây Môn cung chủ a…”
“Tiểu Nặc,” Đinh Thứ bỗng nhiên cười tủm tỉm tới gần, đè thấp giọng nói “Ngươi có từng nghe qua Giá y thần công chưa?”
“Cái này ta đương nhiên nghe qua,” Tề Nặc nhẹ giọng “Nghe nói loại công phu này dù là võ công bị phế cũng có thể lần thứ hai trọng tu, hơn nữa còn có hiệu quả sự bán công bội.” Nói tới đây, hắn bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cao giọng “Lẽ nào…”
(Sự bán công bội: Bỏ ra một nửa công sức mà được gấp đôi thành quả)
“Không sai.” Đinh Thứ liếc người nào đó đang đắm chìm trong hổ thẹn không thể tự kiềm chế, nói nhỏ “Ngọc Cơ công ở một điểm nào đó có hiệu quả diệu kỳ như Giá y thần công, chỉ cần sư phụ ta muốn trọng luyện, chỉ cần ba… không, hai năm là có thể khôi phục công lực, đương nhiên…” Hắn bổ sung “Đến lúc đó mặt hắn sẽ không như bây giờ nữa.”
“Vậy…” Tề Nặc nhìn Dung Phi Dương vẻ mặt uể oải, mang theo buồn bực thấp giọng hỏi “Vì sao ngươi không nói cho…”
“Hứ,” Đinh Thứ khịt mũi một cái “Ai bảo hắn lúc trước đối đãi với sư phụ ta như vậy? Cứ mặc hắn áy náy cả đời là được rồi.” Trong ngữ khí của hắn có pha chút vị nho chát, chắc là thấy sư phụ mình dựa vào từ nhỏ tới lớn lại bị một tên mình thấy không vừa mắt cướp đi nên có chút u oán, những lời này nghe kiểu gì cũng có vẻ hả hê.
“Phụt…” Tề Nặc phì cười, quay đầu nhìn lại nghe ra vài phần mánh khóe, thần tình cổ quái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là giậm giậm chân không nói gì, ngẩng đầu cười nói “A Thứ ca ca, trời thật là trong.”
“… Đúng vậy..” Đinh Thứ liếc nhìn Dung đại thiếu gia đang tựa đầu vào vai sư phụ làm ra vẻ oán nam, quay đầu lại nhìn đôi mắt lóng lánh quang mang như trăng đêm của Tề Nặc, không tự chủ được cười ôn nhu một cái.
– Chính văn hoàn –
Đường xuống núi cũng chẳng dễ đi, huống hồ hiện tại hành tẩu trên sơn đạo là một đám bị phế võ công, bước đi xiên xiên xẹo xẹo.
“Chúng ta thật là đen đủi!” Có người không nhịn được khởi xướng oán trách “Không chỉ bị người ta phế võ công, còn phải hạ sơn đi tìm một tên chẳng biết còn sống hay chết…”
“Xuỵt ——” Đại hán mắt sẹo xuống quýt ra dấu chớ có lên tiếng “Ngươi nhỏ giọng chút, không sợ rơi đầu à?”
“Nói cũng đúng,” cẩn thận nhìn xung quanh một chút, một hán tử còn trẻ nào đó cùng phân đà Hoài An với đại hán mắt sẹo nhỏ giọng hỏi “Lão Cao, nói thật đi, ngươi thực sự nhìn thấy Tây Môn Dục Tú nhảy xuống à?”
“Cái này…” Đại hán mắt sẹo sờ sờ gáy, suy nghĩ một chút, nói không xác định “Lúc đó ta chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người ngã xuống vách đá, sau đó thì ngất đi thôi.”
“Ta cũng thấy.” Người thanh niên da mặt trắng nõn bổ sung “Khi đó chỉ cảm thấy bên người có trận gió thổi qua, trên vách núi có bóng người ngã xuống… Có điều ta không thấy rõ mặt người đó…”
“Kỳ quái,” Đại hán mắt sẹo cười nhạo “Thấy mặt làm gì? Trong cả đám người mặc đồ trắng còn ai ngoài hắn?!”
“Nói cũng đúng,” Thanh niên trắng nõn ngượng ngùng cười khan vài tiếng, lại hình như nghĩ tới gì đó nói “Lúc đó bên cạnh ta hình như là ngươi mà, hèn gì ngươi cũng thấy.” Nói xong, vươn tay vỗ vai hán tử mặt đầy bùn ở đằng sau.
“Ách… đúng vậy,” Hán tử mặt bùn trong lòng còn sợ hãi, nói “Chúng ta nhiều người như vậy vây đánh hắn, thế nhưng…”
“Tây Môn Dục Tú quả nhiên là cao thủ a…” Mọi người cảm thán.
Đang lúc nói chuyện, chợt thấy hồng ảnh chợt hiện, một người từ dưới chân núi lướt nhanh lên, ‘vút’ một tiếng bay qua đỉnh đầu mọi người, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vội vã chạy đi, như thể đang có con cọp đuổi theo sau.
“Di?! Đó không phải là…” Mọi người ngạc nhiên.
“Từ Ngọc Quyên!!!” Trước mắt hoa lên, chỉ thấy lại có bóng người xẹt qua —— thanh niên ngày thường tuấn mỹ tiêu sái lúc này vẻ mặt giận dữ, vừa lạnh giọng quát vừa vội vàng theo đuôi.
“…” Hán tử mặt bùn há mồm định nói, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.
“Người kia… rốt cuộc là ai?” Vì tốc độ truy đuổi của thanh niên kia thực sự quá nhanh, vậy nên mọi người ở đó không thể thấy rõ mặt.
“Nghe giọng…” Có người suy đoán “Giống như là nam…”
“Nói cũng như không!” Có ai đó châm chọc “Giọng kiểu như thế chẳng nhẽ lại là nữ?”
“Ngươi…”
“Sao nào?”
Hai người vì một chuyện nho nhỏ mà tranh cãi ầm ĩ thiếu điều động tay cùng với những người xung quanh hoặc thêm dầu vào lửa hoặc khuyên can, không hề chú ý tới có một người đã lén lút rời khỏi bọn họ, cố hết sức đi lên đỉnh núi.
Hai lăm tháng chín.
Sau giờ dậu.
Đỉnh Liên Hoa Hoàng Sơn.
“Môn chủ!” Một hồng y nhân thở hồng hộc chạy vội tới, gương mặt vốn kiều diễm nhu mị giờ mang một tia trắng bệch, cả người tóc tai bù xù, chật vật vạn phần, đã bị người phía sau đuổi tới thiếu chút nữa thì hụt hơi.
Một đạo kiếm quang như dải lụa vụt hiện —— trên đường đụng phải nữ nhân lợi dụng nhiếp hồn thuật không chỉ hại muội muội mình mà còn hại Tây Môn Dục Tú trúng Thực công tán rồi rơi vào nguy hiểm trùng trùng này, Dung Phi Dương tức giận thoáng cái nhảy tới, mắt thấy ả định chạy lên đỉnh núi, lập tức không chút khoan dung đâm tới một kiếm. Một kiếm đó sử dụng chính là sát chiêu ‘Phong động hồn đoạn’ trong Ngũ thập tứ lộ Truy Phong kiếm pháp Dung gia, ẩn chứa lửa giận cực lớn, như sấm vang chớp giật đánh về phía sau ót Từ Ngọc Quyên, chứng tỏ hắn đã hận nữ nhân này tới cực độ.
Keng.
Song kiếm tương giao, đều lui về sau ba bước.
Tư Đồ Bất Nhị âm thầm kinh hãi, mới một thời gian không gặp, công phu của tiểu tử này đã tiến xa, không thể khinh thường được nữa.
“Tư Đồ Bất Nhị!” Dung Phi Dương chăm chú nhìn lên, đảo mắt xung quanh, cũng không thấy tung tích của người trong lòng, lúc này cố nén đầy bụng tức giận cùng kinh hoảng, vội vã truy vấn “Dục Tú đâu? Hắn ở đâu?! Ngươi đã làm gì với hắn??!!”
“Dung đại thiếu gia,” Khóe miệng Tư Đồ Bất Nhị hình thành một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói “Ngươi cuối cùng cũng tới, chỉ tiếc… tới quá muộn rồi!”
“Ngươi…” Tim Dung Phi Dương bỗng nhiên bị xiết chặt “Lời này của ngươi… là có ý gì?!” Hắn trắc trở hỏi.
“Ngươi xem.” Tư Đồ Bất Nhị dù bận vẫn ung dung giơ tay chỉ cây kiếm trên vách núi.
“Đây là…” Dung Phi Dương nhảy lên, lướt tới vách đá, ngón tay khẽ run xoa chuôi Thanh Phong kiếm “Đây là… kiếm của Dục Tú.” Thấy thanh kiếm này xong, một dự cảm cực kỳ mơ hồ bao phủ hắn, làm toàn thân hắn bắt đầu run rẩy “Hắn…” Hắn bỗng nhiên xoay người lại, lớn tiếng quát hỏi “Chủ nhân của nó đâu?! Chủ nhân của nó ở nơi nào?!!”
“Dưới vực.” Tư Đồ Bất Nhị rất ‘tốt bụng’ cho đối phương một đáp án.
!!!!
Dung Phi Dương như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ, dưới chân nhất thời như nặng nghìn cân, khó có thể nhúc nhích chút nào, một lát sau mới lớn tiếng nói “Không đúng!!! Ngươi lừa ta… Ngươi nhất định là đang lừa ta!!! Dục Tú tuyệt đối sẽ không…” Hắn cắn răng, hai bàn tay nắm chặt, một chữ phía sau vô luận thế nào cũng không nói ra được.
“Dung đại thiếu gia hà tất phải kích động như vậy?” Tư Đồ Bất Nhị bày ra dáng vẻ không liên quan tới mình, thoải mái nói “Nếu muốn biết hắn ở đâu, sao không tự nhảy xuống vách núi nhìn một cái?”
“…”
Dung Phi Dương hung hăng trừng Tư Đồ Bất Nhị một lúc lâu, mới nhìn lại hướng vách núi, nhìn xong, lại khó khăn quay đầu lại.
“Vì sao…” Đau đớn triệt tâm phế “Vì sao ngươi phải bức hắn đến mức này…”
“Ngươi hỏi ta vì sao?” Vẻ chế nhạo cùng đắc ý trong mắt Tư Đồ Bất Nhị thoáng cái biến mất, thay vào đó là một loại oán độc thật sâu cùng hận ý, hắn cười lên điên cuồng “Ha ha ha ha… Ai bảo hắn không chịu ngoan ngoãn mà theo sự chi phối!!! Trên đời này không có thứ gì Tư Đồ Bất Nhị ta không chiếm được… chỉ có hắn…” Cuồng tiếu từ từ chuyển thành thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập vẻ điên khùng “Lại dù chết cũng không chịu… hừ… ha ha ha… Có điều như vậy cũng tốt, thứ ta không chiếm được thì phải phá hủy, người khác cũng đừng mơ tưởng có được…”
“Hắn là của ta,” Dung Phi Dương chậm rãi đứng thẳng dậy, nói rõ ràng từng chữ một “Ta cũng là của hắn. Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không xa nhau.” Hắn quay đầu vành mắt đỏ lên như sắp nứt ra trừng trừng nhìn Tư Đồ Bất Nhị, như cực muốn đem người này ra ăn tươi nuốt sống, nhãn thần như ngũ mã phanh thây khiến Từ Ngọc Quyên bên cạnh không tự chủ được rùng mình một cái —— dù là ai cũng có thể thấy hắn hận Tư Đồ Bất Nhị thế nào, chỉ sợ là xẻ thịt, lột da cũng không đủ để trút hết hận.
Xoẹt.
Trường kiếm lần thứ hai ra khỏi vỏ.
Dung Phi Dương cách xa Tư Đồ Bất Nhị khoảng năm, sáu trượng, mặt đối mặt, song phương vận sức chờ phát động.
Từ Ngọc Quyên lùi sang một bên, hai tròng mắt chớp động, không biết lại có chủ ý gì.
Bóng đêm, dần dần bao phủ khắp nơi.
Một trận gió ào qua, mang theo hơi ẩm cùng oi bức, trên bầu trời mưa bụi li ti bắt đầu bay bay.
Hai người đứng lặng tại đỉnh núi đồng thời xuất thủ.
Kiếm quang chợt lóe, nhanh như chớp giật, Dung Phi Dương và Tư Đồ Bất Nhị đều lấy mau đánh nhanh, tiếng vang leng keng, song phương đã giao đấu không biết bao nhiêu chiêu —— lúc Đinh Thứ, Tề Nặc, Vân Ngự Thủy ba người đặt chân lên đỉnh núi là lúc nhìn thấy hình ảnh một trận quyết đấu. Tuy rằng rất muốn biết sự tình rốt cuộc là thế nào, với cả Tây Môn Dục Tú ở đâu, thế nhưng giờ khắc này hiển nhiên không phải là thời gian để hỏi han này nọ, ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghỉ chân xem đôi bên liều mạng đánh nhau. Vân Ngự Thủy đứng sang bên cạnh, âm thầm lưu ý động tĩnh của Từ Ngọc Quyên.
Một bộ Kinh Thiên kiếm pháp được Tư Đồ Bất Nhị diễn luyện quả nhiên đủ để kinh thiên động địa, hắn xuất thủ nhanh như chớp, Truy Phong kiếm pháp của Dung gia vốn sở trường về tốc độ cũng vẫn kém một bậc. Vân, Đinh, Tề ba người nhìn thấy mặt đầy lo âu, tuy rằng lúc này Dung Phi Dương còn chưa lộ vẻ thất bại, có điều cứ tiếp tục thế này… chỉ sợ không ổn…
Thời gian trong lúc bất tri bất giác chậm rãi trôi đi, hai người đã chiến đấu kịch liệt không dưới năm trăm chiêu. Phu phụ Dung Bắc Tranh cùng Dung Phi Văn lên tới đỉnh núi, thấy chiến cuộc nguy hiểm như vậy, mọi người chỉ đành tạm thời trầm mặc không lên tiếng, để tránh khỏi quấy nhiễu tới hai người đang toàn tâm toàn ý sa vào chiến đấu kịch liệt.
Sáu trăm ba mươi hai chiêu.
Một kiếm đó của Tư Đồ Bất Nhị xuất ra, đã nắm chắc sẽ khiến Dung Phi Dương tránh cũng không thể tránh được, hai người đấu nửa ngày, từ lâu đã thăm dò đại thể kiếm pháp của đối phương, hắn đã tính trong Truy Phong kiếm pháp không có một chiêu nào có thể đối phó với một kiếm này của mình. Mọi người đứng xem, trừ Dung Phi Văn công lực kém cỏi không nhìn ra ảo diệu trong đó, còn lại tất cả đều biến sắc ——
Keng.
Mắt thấy kiếm nhắm vào ngực, Dung Phi Dương dùng một thân pháp cổ quái, vậy mà lại thoát được ra, đồng thời nghiêng kiếm xuyên qua kiếm võng của Tư Đồ Bất Nhị, hướng về phía yết hầu đối phương đánh mạnh tới. Trong một kiếm đó tràn ngập ý cô độc tịch mịch, rất tương xứng với tâm tình Dung Phi Dương lúc này, nhưng cũng không phải bất cứ chiêu nào của Truy Phong kiếm pháp.
“Cô Thiên thập thất thức!” Đinh Thứ thốt lên.
Tư Đồ Bất Nhị đột nhiên cả kinh, một kiếm này bản thân lúc trước cũng đã từng thấy Tây Môn Dục Tú sử dụng, quả nhiên là kiếm chiêu trong Cô Thiên thập thất thức, lập tức không khỏi trở nên cẩn thận. Dung Phi Dương thân chuyển theo kiếm, kiếm thế kéo dài không dứt, ý không mông cô tịch mà bản thân vốn tưởng có nghĩ nát óc cũng không ngộ ra thì hôm nay lại phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Tư Đồ Bất Nhị liên tục lui về phía sau, thế nhưng… trong lòng nửa điểm vui sướng cũng không có —— nếu như có thể, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi —— Dục Tú, ngươi nhất định phải chờ ta…
Bảy trăm năm mươi bảy chiêu.
Thế cục đối chiến giữa hai người hiện giờ đã rơi vào trạng thái giằng co, có thể nói là thế lực ngang nhau, khó phân thắng bái, bất quá không khó để nhìn ra, song phương đều đã thể hiện ra chút mệt mỏi. Tư Đồ Bất Nhị đột nhiên một kiếm đâm về hướng ngực Dung Phi Dương, Dung Phi Dương nghiêng người tránh, vốn có thể bình yên tránh thoát một kiếm, không ngờ không thể tránh được —— hóa ra trong lúc bất tri bất giác hai người dần dần đã đấu tới vách đá, lùi nửa bước nữa sẽ trượt chân xuống vực. Dung Phi Dương đột nhiên thu thế vặn người, trong lúc nguy cấp đành lấy kiếm ra ngăn một cái, bởi thời gian vô cùng gấp gáp, một kiếm đó giao với một kiếm đầy quyết tâm của Tư Đồ Bất Nhị đương nhiên không địch lại được, ‘sang’ một tiếng, kiếm tuột khỏi tay bay đi. Tư Đồ Bất Nhị cười nanh ác một tiếng, lần thứ hai giơ kiếm hướng người hai tay trống trơn cố sức đâm tới, kiếm đó xem ra muốn mở một cái lỗ trên cổ họng Dung Phi Dương ——
Một đạo kiếm quang chói mắt bỗng sáng rực lên theo tiếng kinh hô của mọi người quan chiến. Dung Phi Dương không quan tâm chuôi kiếm của mình bị văng đi đâu, mà quyết định thật nhanh thụp xuống, nhặt lên Thanh Phong kiếm của Tây Môn Dục Tú vừa nãy được mình đặt cẩn thận trên mặt đất, thuận thế lách qua kiếm chiêu của Tư Đồ Bất Nhị, nhân lúc đối phương ngạc nhiên bối rối mà nhanh chóng ra chiêu. Qua một kiếm như ánh chớp, Tư Đồ Bất Nhị ngã bịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa —— một kiếm đó không chỉ cắt đứt gân hai tay hắn, đồng thời cũng cũng chặt đứt cả gân chân. Dung Phi Dương không chút khoan dung cho hắn một cước, đưa hắn tới vách núi đá bên cạnh, một cước đó phế đi triệt để võ công của Tư Đồ bất Nhị, khiến hắn hoàn toàn trở thành phế nhân. (anh cũng dã man quá chứ:”3)
“Ta không giết ngươi.” Dung Phi Dương cầm Thanh Phong kiếm trong tay, ôm ngực ho nhẹ vài tiếng —— vừa nãy lúc song kiếm giao kích khiến hắn bị nội thương không nhẹ. Hắn thở phì phò, nhíu chặt lông mày lạnh lùng trừng mắt với Tư Đồ Bất Nhị, nói từng câu từng chữ “Ta muốn cho ngươi nếm thử cái tư vị sống không bằng chết!” Dung Phi Dương biết, Tư Đồ Bất Nhị tự cao tự đại như vậy một khi mất đi võ công thì so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn, Dung Phi Dương muốn cho cái tên đầu sỏ hại chết người yêu dấu nhất đời mình này thời gian còn lại phải sống trong thống khổ cùng tuyệt vọng.
Căn bản không ngờ tới mình mà lại thua trong tay Dung Phi Dương, lại còn rơi vào kết quả như vậy, Tư Đồ Bất Nhị không nói nên lời, cười thảm một tiếng, cắn lưỡi thật mạnh, ý đồ tự sát.
“Môn chủ!!!” Một người vội vã vọt tới, cố sức cạy miệng hắn, không cho hắn chết “Không sau đâu, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.” Nữ tử kiều mị ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ “Môn chủ… Tư Đồ… ngươi rốt cuộc là của mình ta.”
Nhìn nhãn thần âm thầm đưa tình của Từ Ngọc Quyên, tim Tư Đồ Bất Nhị không biêt vì lí do gì tự nhiên phát lạnh, chỉ là khổ nỗi võ công đã bị phế, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người nhét vải vào miệng mình, cõng xuống núi.
(Không hiểu sao thấy cảnh này hài wớ =)))
“Aii…” Nhìn Từ Ngọc Quyên cảm thấy mỹ mãn mà mang người đi, Vân Ngự Thủy lắc đầu, “Người này cũng ở trong tình thế nguy kịch mà, có phải cô ta còn chưa biết Nam Cung Phong đang ở dưới chân núi chờ cô ta không nhỉ.”
“Đúng vậy,” Tề Nặc than thở “Cô ta…” Còn chưa đợi hắn phát biểu xong cảm tưởng, bên cạnh đã vang lên một trận kinh hô.
“Huynh, huynh muốn làm gì??!”
Tề Nặc quay đầu lại nhìn, quá mức sợ hãi, chỉ thấy Dung Phi Dương đứng một mình cạnh vách núi, nhìn kiểu gì thì tư thế đó cũng giống như muốn nhảy xuống.
“Dung đại ca, ngươi định làm gì?!” Hắn không nhịn được rống lên.
“Dục Tú đã…” Dung Phi Dương quay đầu, nét mặt mang theo vẻ bình tĩnh dị dạng “Ta muốn cùng xuống phía dưới với hắn.”
“Cái gì?!” Đinh Thứ la thất thanh “Ngươi nói, sư phụ ta… hắn nhảy… nhảy…” Nói đến đây thì cũng không thể tiếp được nữa, trong mắt dần phủ một đám sương.
“A Thứ ca ca…” Không biết làm sao để an ủi người đang rơi vào đau xót thật sâu, Tề Nặc cố sức nắm chặt tay Đinh Thứ.
“Phi Dương, con nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!!!” Trầm Tam Nương xem mà hết hồn, rồi lại không dám xông lên phía trước, e sợ sẽ kích động nhi tử bảo bối của mình, bà gấp đến độ sắp rơi nước mắt “Lẽ nào con muốn bỏ mặc cha mẹ sao?”
“Phi Dương!!!” Dung Bắc Tranh nổi trận lôi đình “Con… con con con lại còn vì một nam nhân mà tự tử!!! Con con con…” Ông tức giận đến không nói nên lời.
“Đừng!!! Ca, huynh mau quay lại đây!!!” Dung Phi Văn vừa khóc vừa gọi “Muội biết sai rồi!!! Chuyện này toàn bộ đều do muội, huynh đừng nhảy có được không?!”
“Phi Dương,” Trầm Tam Nương ôn nhu khuyên bảo “Chỉ cần con đồng ý quay lại, sau này… con muốn làm gì ta đều tùy con, dù là… con muốn cùng với nam nhân ta cũng đáp ứng…”
“Tam Nương…” Dung Bắc Tranh mới thoáng muốn tỏ ra bất mãn, liền bị thê tử trừng mắt.
Chuyện tới mức này nói những lời đó còn có tác dụng gì? Dung Phi Dương trong lòng đau khổ, những người khác làm sao có thể thay thế được Dục Tú yêu dấu?!! Hắn không nói lời nào quỳ xuống đất hướng phụ mẫu mình dập đầu ba cái, đứng lên xong, mặt hướng vách núi, không quay lại liếc nhìn thêm lần nào nữa.
“Tiểu Dung,” Vân Ngự Thủy thở dài một tiếng “Ta biết ta không khuyên được ngươi, có điều… Nếu Tây Môn huynh còn sống, ngươi nghĩ… hắn sẽ mong muốn ngươi làm như vậy sao?”
“…Hắn sẽ không.” Dung Phi Dương chậm rãi nói “Hắn nhất định sẽ hy vọng ta sống thật tốt… Thế nhưng…” Hắn nghẹn ngào “Mất đi hắn… Ta không biết… ta sống kiểu gì đây?! Ngươi không biết đâu, nhìn bên ngoài hắn có vẻ kiên cường, kỳ thực… hắn là người rất sợ cô đơn… vậy nên,” hắn lẩm bẩm “Ta nhất định phải xuống đó với hắn mới được…” Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt, tay áo đón gió bay bay.
(Tạm dừng năm phút!)
..
“Nếu như hắn không ở dưới thì sao?” Một giọng mềm nhẹ mang chút rung động u nhiên vang lên —— dưới bầu không khí khẩn trương, không ai chú ý có một người đã lén lút leo lên đỉnh núi.
“Dục Tú!!!” Nghe thấy thanh âm mình dù có nhắm mắt cũng tuyệt đối không nhận lầm này (tất nhiên òi, nghe thì cần gì mắt hở: |), Dung Phi Dương vui mừng như điên xoay người.
Một hồng y nam tử tóc tai rối bù, cả người ướt đầm tay chống một cành cây dùng làm gậy, đứng ở góc đỉnh núi thở phì phò.
“Dục Tú!!!” Tuy rằng không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của đối phương, nhưng đôi mắt ôn nhu mang theo vẻ cảm động này quen thuộc như vậy, Dung Phi Dương càng không chần chờ, vội nhảy tới, kéo người kia vào lòng ôm chặt hết mức.
“Mẹ…” Dung Phi Văn nhìn mục trừng khẩu ngốc, không tự chủ được kéo tay mẫu thân mình “Mặt của người kia… căn bản không phải là Tây Môn đại ca…”
“Đúng vậy…” Tuy rằng người kia tóc rối bời buông xuống, thế nhưng nhìn đường nét thì so với Tây Môn Dục Tú trông cân đối hơn rất nhiều. Trong lòng Trầm Tam Nương một bên thấy may mắn vì nhi tử rốt cuộc không la hét muốn nhảy xuống núi nữa, một bên lại hoài nghi —— có phải bởi vì bi thương quá độ khiến Phi Dương xuất hiện ảo giác rồi hay không???
“Phi Dương.” Kỳ quái chính là người kia cũng không đẩy Dung Phi Dương ra, trái lại còn cất tiếng trả lời, vứt bỏ cành cây trong tay, nhẹ nhàng vòng tay qua lưng hắn.
Dung Phi Dương nhẹ nhàng vén mái tóc rối bời cho hồng y nam tử, lộ ra gương mặt bị mưa phùn tẩy đi bùn đất, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hồng y nhân hiện ra đầy đủ trước mặt mọi người. Khuôn mặt đó… trong đầu Dung Phi Dương mơ hồ hiện ra bức tranh mình từng thấy sáu năm trước, trong tranh thiếu niên mặt mày trong sáng, ôn nhuận như ngọc.
“Dục Tú…” Thở dài nỉ non một tiếng, Dung Phi Dương dùng hết toàn lực ôm chặt thanh niên đang mỉm cười, thả lỏng cơ thể chìm đắm trong niềm vui sướng mất rồi lại tìm được, cũng luyến tiếc buông tay.
“Mẹ…” Dung Phi Văn lặng lẽ kéo góc áo Trầm Tam Nương, trong lòng sợ hãi “Mẹ xem, ca ca… có phải hay không… đầu óc… bị phát… bệnh gì đó…” Nàng ấp úng nói.
“Cái này…” Trầm Tam Nương trầm ngâm bất định, hồng y nam tử mặc dù tướng mạo khác Tây Môn Dục Tú một trời một vực, có điều giọng lại giống như đúc. Lẽ nào… trong đầu bà đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ hoang đường —— mượn xác hoàn hồn… ( =)))))))))
Đột nhiên thấy sư phụ mình chết đi sống lại, Đinh Thứ đương nhiên mừng như điên, vốn rất muốn tiến lên gọi Tây Môn Dục Tú, rồi lại nhìn nhìn hai người đang ôm nhau, đành ngừng bước.
Sau một lát, Dung Phi Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, nghĩ tới một chuyện rất khẩn yếu (vừa quan trọng vừa gấp) “Dục Tú, mặt ngươi…”
“Trước khi dược tính phát tác ta đã tự tán đi công lực.” Tây Môn Dục Tú nói nhẹ nhàng, như thể mất đi một thân nội lực thâm hậu đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể “Chỉ có thể làm vậy mới có thể lừa gạt được con mắt của Tư Đồ Bất Nhị. Hơn nữa,” hắn nâng mắt lên nhìn Dung Phi Dương “không phải là ngươi cũng thích tướng mạo kiểu này sao?”
Nghe hắn nói vậy, Dung Phi Dương bỗng nhiên nhớ tới —— lúc trước mình thấy bức họa từng nói “Tướng mạo kiểu này chính là loại vừa ý ta nhất đó.” —— thế nhưng, bản thân đối với lời mình nói sớm đã là chuyện quá khứ, không ngờ… trong lòng Dục Tú vẫn canh cánh mấy lời này…
“…” Trong lúc nhất thời, Dung Phi Dương không biết nên khóc nay nên cười. Hắn biết Dục Tú chỉ là không muốn hắn thấy áy náy mới cố tình nói vậy. Tất cả đều là bởi vì mình không thể bảo vệ tốt nguời yêu dấu, mới khiến Dục Tú rơi vào cảnh khốn đốn, một người luyện võ mất đi võ công trong lòng có cảm nhận thế nào hắn biết rõ, huống chi lại là tuyệt định cao thủ nhất nhì thiên hạ như Dục Tú. Nghĩ tới đó, cảm giác có lỗi như thủy triều dâng lên trong lòng, Dung Phi Dương ôm đầu triệt để rơi vào cảnh tự căm ghét phỉ nhổ bản thân.
“À…” Đứng bên xem nửa ngày, Vân Ngự Thủy rốt cuộc ra một kết luận “Dưới tình huống nguy cấp Tây Môn huynh có thể quyết định nhanh chóng dùng kế kim thiền thoát xác không thể không nói là một cách làm rất sáng suốt —— Thực công tán chỉ có thể khiến người có nội công tạm thời mất công lực một thời gian mà thôi, đối với người không có công lực đương nhiên nửa điểm tác dụng cũng không có. Chỉ tiếc…”
“Đúng vậy,” Tề Nặc tiếc nuối nói “Đáng tiếc cho một thân hảo võ công của Tây Môn cung chủ a…”
“Tiểu Nặc,” Đinh Thứ bỗng nhiên cười tủm tỉm tới gần, đè thấp giọng nói “Ngươi có từng nghe qua Giá y thần công chưa?”
“Cái này ta đương nhiên nghe qua,” Tề Nặc nhẹ giọng “Nghe nói loại công phu này dù là võ công bị phế cũng có thể lần thứ hai trọng tu, hơn nữa còn có hiệu quả sự bán công bội.” Nói tới đây, hắn bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cao giọng “Lẽ nào…”
(Sự bán công bội: Bỏ ra một nửa công sức mà được gấp đôi thành quả)
“Không sai.” Đinh Thứ liếc người nào đó đang đắm chìm trong hổ thẹn không thể tự kiềm chế, nói nhỏ “Ngọc Cơ công ở một điểm nào đó có hiệu quả diệu kỳ như Giá y thần công, chỉ cần sư phụ ta muốn trọng luyện, chỉ cần ba… không, hai năm là có thể khôi phục công lực, đương nhiên…” Hắn bổ sung “Đến lúc đó mặt hắn sẽ không như bây giờ nữa.”
“Vậy…” Tề Nặc nhìn Dung Phi Dương vẻ mặt uể oải, mang theo buồn bực thấp giọng hỏi “Vì sao ngươi không nói cho…”
“Hứ,” Đinh Thứ khịt mũi một cái “Ai bảo hắn lúc trước đối đãi với sư phụ ta như vậy? Cứ mặc hắn áy náy cả đời là được rồi.” Trong ngữ khí của hắn có pha chút vị nho chát, chắc là thấy sư phụ mình dựa vào từ nhỏ tới lớn lại bị một tên mình thấy không vừa mắt cướp đi nên có chút u oán, những lời này nghe kiểu gì cũng có vẻ hả hê.
“Phụt…” Tề Nặc phì cười, quay đầu nhìn lại nghe ra vài phần mánh khóe, thần tình cổ quái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là giậm giậm chân không nói gì, ngẩng đầu cười nói “A Thứ ca ca, trời thật là trong.”
“… Đúng vậy..” Đinh Thứ liếc nhìn Dung đại thiếu gia đang tựa đầu vào vai sư phụ làm ra vẻ oán nam, quay đầu lại nhìn đôi mắt lóng lánh quang mang như trăng đêm của Tề Nặc, không tự chủ được cười ôn nhu một cái.
– Chính văn hoàn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.