Chương 10: Diễn viên hài Ái Trân
Lan Rùa
16/02/2023
Hải Trang uất nghẹn. Nó quay sang châm chọc Hữu Tiến chọn vợ ngu như bò. Tiến bĩu môi bảo:
- Mày mới là một con bò đích thực đấy!
Hồi ở bên Pháp, vợ Tiến bận chăm con mọn mà vẫn nhớ gửi tiền cho Trang đóng học phí, vậy mà nó chẳng biết điều gì cả. Ranh con láo lếu, anh có dư tiền anh cũng chẳng cho nó. Cứ ngoan ngoãn như anh có phải được vợ cưng chiều không? Anh được vợ cho tiền tiêu xài xả láng, ba mẹ anh cũng được vợ biếu tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Hạnh Trân rất thương người. Họ hàng nhà anh ai gặp khó khăn, vợ cũng vui vẻ giúp đỡ. Bởi thế nên Hữu Tiến mới có thể ngang nhiên nói dối vợ:
- Nhà em gái mẹ anh ở dưới quê bị dột, vợ cho bà ấy tiền lợp lại cái mái nhà nhé!
Hạnh Trân của bây giờ đã chặt chẽ hơn với những người khiến cô ngứa mắt, nhưng đối với những người có hoàn cảnh khó khăn, cô chẳng tiếc gì cả. Cô bảo chồng:
- Lợp lại mỗi cái mái nhà thôi thì tạm bợ quá, dì già rồi, sống khắc khổ vậy cũng tội. Để em chuyển tiền cho dì xây luôn cái nhà mới ở cho thoải mái.
- Thôi vợ ạ. Chuyển tiền cho dì thì nó không phải phép lắm đâu. Vợ cứ chuyển tiền cho anh đi, để mấy bữa nữa anh đem về quê biếu dì cho nó lịch sự.
Hạnh Trân vô tư chuyển tiền cho chồng. Hữu Tiến chuyển toàn bộ số tiền vợ vừa cho mình sang tài khoản của mẹ rồi gọi mẹ ra ngoài vườn nói chuyện riêng:
- Con đã chuyển tiền cho mẹ rồi đấy. Tháng nào vợ con cũng chuyển cho ba mẹ rất nhiều tiền rồi mà. Mẹ chi tiêu kiểu gì mà sao tháng nào mẹ cũng vòi vĩnh thêm tiền của con nữa vậy?
- Mẹ nuôi mày bao nhiêu năm mẹ không kể công, bây giờ mày là thằng đàn ông trưởng thành rồi, mày lại tra khảo mẹ chỉ vì vài đồng bạc thế à? Rõ bấn!
Bà Thuỷ mỉa mai con trai. Hữu Tiến thở dài bảo:
- Con mà làm ra nhiều tiền thì con cũng chẳng bấn thế đâu. Nhưng con thì kém cỏi, mẹ thì đòi toàn khoản lớn, con lại phải xin vợ con. Mà xin nhiều thì ngại nên con toàn phải bịa lý do linh tinh nói dối vợ. Nhục lắm chứ có phải nhục vừa đâu hả mẹ?
- Đừng lo! Mẹ không tiết lộ cho vợ mày biết đâu.
- Con biết mẹ kín tiếng, nhưng xin hoài, con chán á. Mẹ cũng phải cho con giữ thể diện đàn ông tí chứ!
- Thằng hâm! Có vợ giàu thì cứ thế mà hưởng, mày bận tâm làm quái gì? Cứ có tiền là vui rồi! Thể với chả diện, quẳng cho chó gặm đi.
Bà Thuỷ nhởn nhơ nói. Hữu Tiến buồn não lòng. Phận làm con, anh luôn cố gắng chiều lòng ba mẹ già. Nhưng anh cảm thấy rất không thoải mái khi lấy tiền của Hạnh Trân. Bị vợ cũ chửi là thằng ăn bám, anh còn chẳng buồn nhiều bằng việc phải nói dối vợ mới. Bởi vì, đối diện với sự phóng khoáng của Hạnh Trân, anh thấy mình hèn mọn vô cùng. Hồi xưa, khi anh dạy Hạnh Trân học thanh nhạc, mặc dù cô chưa bao giờ thổ lộ, nhưng ánh mắt long lanh của cô mỗi khi ngước nhìn anh và sự thẹn thùng của cô mỗi khi họ ngồi gần nhau khiến Tiến nhận ra cô yêu thầm anh. Thời điểm ấy anh đã có vợ nên không cho phép mình đi quá giới hạn. Chỉ sau khi ly hôn với Hoa, anh mới tìm gặp cô. Càng ở với Hạnh Trân, anh càng si mê cô. Đàn bà mà sao có thể giỏi giang đến thế? Sao có thể ăn nói nhẹ nhàng tới vậy? Khác hẳn con mụ Hoa la sát, hơi tí thì la mắng anh! Chuyện chăn gối của anh và Hạnh Trân cũng rất hoà hợp, mỗi khi gần gũi với vợ, trái tim anh lại thổn thức khôn nguôi. Vẻ đẹp của vợ khiến anh ngây ngất. Cà Chua giống vợ nên đẹp và khôn dữ lắm. So với hai mẹ con nhà nó thì anh kém cỏi hơn nhiều, nhưng anh vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình quá tuyệt vời!
Tiếc rằng, cuộc sống của Hạnh Trân thì dường như không được tuyệt vời như thế! Hiện tại, cô đã hiểu được phim ảnh khác với thực tế như nào. Một người đàn bà chưa chắc đã có thể có hạnh phúc trọn vẹn với người đàn ông mà họ thần tượng. Giống như quả hồng căng bóng trên cây, nhìn thì tưởng ngọt lắm, chỉ khi hái xuống, ăn vào miệng mới biết nó chát và chẳng hề ngon như tưởng tượng. Hoá ra muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì những rung động và những mộng mơ hão huyền là chưa đủ. Mỗi khi bé Cà Chua thức giấc gào khóc giữa đêm, Hạnh Trân thực sự không cần một người chồng chỉ biết ca hát động viên cô, cô cần một người đủ khéo léo để chăm con cho cô ngủ. Cô cần một người biết pha sữa, biết dỗ trẻ con ăn, biết tắm cho em bé... một người tâm lí... như Bá Trường. Bé Cà Chua khó tính gấp trăm lần Hạnh Trân đỏng đảnh của hồi trẻ. Anh Hữu Tiến không phải người đàn ông vô tâm, nhưng anh vụng về, không biết nựng con. Những lúc quấy khóc con từ chối theo anh, cũng không theo người giúp việc, chỉ bám riết lấy mẹ khiến cô rất cực. Những lúc như thế, cô thường nhớ Trường rất nhiều. Giá như người ở bên cô những lúc đó là Trường thì có lẽ cô đã có thể ngủ mấy giấc thật ngon rồi!
Càng nhớ Trường, Hạnh Trân càng hận Ái Trân, đứa em gái mất nết đã xen vào mối quan hệ giữa cô và Trường. Căm hận nhất là thời gian trôi qua, rất nhiều người đã quên mất scandal to đùng đoàng của nó. Mỗi ngày có biết bao nhiêu scandal của các nghệ sĩ khác, người ta đâu đủ sức để ghét nó mãi. Bây giờ, hội người căm ghét Ái Trân chỉ còn lại anti-fan chân chính của Ái Trân và fan cuồng Hạnh Trân mà thôi. Nhưng con số đó thực sự không thể áp đảo được số fan của Ái Trân ở thời điểm hiện tại. Fan của Ái Trân gọi nó là diễn viên hài. Bọn họ chấp nhận bỏ qua những tội lỗi năm xưa của nó. Hạnh Trân ghê tởm những khán giả dễ dãi như bọn họ. Hạnh Trân cảm thấy rất bất công khi một con tiểu tam vô liêm sỉ như Ái Trân vẫn có thể ngóc đầu lên được. Tất nhiên, Hạnh Trân không biết Ái Trân đã phải nỗ lực như nào để đạt được vị trí như hiện tại. Ái Trân đã có những đêm diễn không khán giả, cũng có những đêm diễn bị anti-fan ném bóng nước lên sân khấu khiến cả người cô ướt nhẹp. Cô từng đứng đợi một vị đạo diễn nổi tiếng gần năm tiếng đồng hồ để được nói chuyện với anh, xin anh một vai diễn nhỏ trong bộ phim sắp bấm máy. Bị anh từ chối thẳng thừng vì nhân cách kém, Ái Trân không hề nản chí. Cô mặt dày đến trường quay làm chân chặt vặt cho đoàn làm phim của anh, từ trang điểm cho các diễn viên chính tới mua nước, mua bánh cho các anh quay phim. Sau gần nửa tháng, cô chiếm được thiện cảm của cả đoàn làm phim, và cuối cùng, vị đạo diễn đó cũng đồng ý giao cho cô một vai khá hay ho, tuy đất diễn ít nhưng lời thoại chất, là bước nhảy cực kỳ quan trọng trong sự nghiệp của Ái Trân.
Hạnh Trân không thể hiểu được sự vất vả của Ái Trân cũng là điều bình thường, bởi vì khi phụ nữ đã hận con giáp thứ mười ba thì nỗi hận ấy sâu sắc lắm. Mà một khi nỗi hận đã sâu sắc thì kẻ đó có nỗ lực như nào họ cũng không thể công nhận, cũng không thể nhìn ra điểm tốt của kẻ thù. Ái Trân biết nhiều người có định kiến với mình nên từ hồi xảy ra scandal lớn, cô không dám phát ngôn ngông cuồng nữa, càng không dám đăng các bài viết mang tính chất câu fame trên trang cá nhân. Cô lập một kênh mới tên "Mẹ Gấu Trắng" để đăng các clip diễn hài của mình, tuy lượt xem so với ngày xưa thì kém hơn nhiều, nhưng cô vẫn kiếm được chút tiền nhỏ. Mặc dù Ái Trân chưa phải là diễn viên hài đình đám, nhưng qua tiếp xúc, nhiều anh chị đã có tên tuổi trong nghề thấy cô ngoan nên hay cho cô đi diễn ké với mình. Nhận được tiền cát-xê, Ái Trân không dám hoang phí chút nào. Hai tháng trước, cô đã trả hết nợ cho Diệu Ánh. Cuộc sống của cô bây giờ đã thoải mái hơn chứ không phải tằn tiện như trước. Cuối tuần, cô ra quán nhậu của bạn Quý mua một con mực nướng đem về nhà. Trong lúc nhâm nhi mực nướng chấm tương ớt, cô vui vẻ nhắn tin cho bạn:
"Tớ có thể mua mực khô ở chợ đem về nhà nướng cho bớt tốn kém, nhưng tớ vẫn mua mực nướng ở quán nhậu của Quý để ủng hộ Quý nhá! Cảm động hem?"
"Cảm động cái con khỉ! Người giàu như tớ nhận thêm mấy đồng bạc của cậu chỉ như muối bỏ bể thôi!"
Đọc xong tin nhắn của bạn, Ái Trân nhắn tin cà khịa:
"Chảnh chó!"
"Chó giàu nên có quyền chảnh! Còn hơn con chó nghèo, mua có một con mực, chẳng bõ tráng miệng!"
"Sao cậu biết tớ chỉ mua một con mực?"
"Muốn tớ không biết thì đừng đến mua! Ken bon!"
"Ken bon gì đâu? Có một mình à, mua nhiều phí."
"Sao lại có một mình? Vẫn chưa có người yêu à? Tớ nhớ hôm qua cậu mới khoe được tỏ tình cơ mà."
"Ừ. Nhưng tớ không nhận lời... bởi vì..."
"Vì sao?" - Bá Trường nhắn tin thăm dò.
Ái Trân run bắn. Cô chưa từng gặp mặt Quý, suốt thời gian vừa qua cô chỉ nhắn tin trò chuyện với bạn thôi mà chẳng hiểu sao cảm xúc dành cho bạn lại mãnh liệt tới vậy. Ban đầu, cô nghĩ tình cảm của mình dành cho Quý là sự biết ơn, nếu bạn không thuê cô đi học, cô sẽ không phát hiện ra mình có năng khiếu diễn hài và sẽ không bao giờ có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng lâu dần, cô thấy có gì đó không đúng lắm. Chỉ vài ngày không nhận được tin nhắn của bạn thôi là cô lại sốt ruột, ăn không ngon, ngủ không yên. Bạn toàn nhắn tin cà khịa cô, nhưng cô lại cứ chết mê chết mệt những tin nhắn đó, cứ đọc đi đọc lại rồi cười một mình mới điên chứ. Vốn là người khá bạo trong chuyện tình cảm nên Ái Trân nhắn tin hỏi thẳng:
"Quý này! Cậu có người yêu chưa?"
"Đã từng có, nhưng chia tay rồi."
"Vậy cậu đang độc thân à?"
"Ừ."
"Tốt quá, tớ chẳng muốn xen vào bất kỳ một mối quan hệ nào nữa cả."
"Cậu nói thế là có ý gì?"
"Tớ... không biết tin nhắn này có làm cậu sợ không... nhưng mà... tớ... tớ... hình như tớ đã trót thích cậu mất rồi. Trước đây, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai mình sẽ thích một người con gái. Tớ... tớ cứ tưởng mình là gái thẳng... cho tới khi tớ gặp cậu... không biết từ bao giờ tớ đã bị cậu bẻ cong mất rồi. Nhưng cậu đừng thấy áp lực, nếu cậu không thích tớ thì mình tiếp tục làm bạn, còn nếu cậu cũng có cảm tình với tớ thì hai đứa mình cho nhau một cơ hội được không? Nếu cưới nhau, tớ sẽ mặc vest, cho cậu mặc váy."
Bá Trường hơi choáng. Tự dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh bản thân mình mặc váy, anh thấy chối không tả nổi. Anh nhắn tin dò hỏi Ái Trân:
"Tớ cứ tưởng cậu yêu Bá Trường nhiều lắm cơ."
"Ừ, tớ từng yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng đã rất lâu rồi bọn tớ không gặp nhau mà tớ cũng không cảm thấy nhớ nhung gì cả. Tớ nghĩ là tớ đã quên anh ấy rồi. Trái tim tớ bây giờ chỉ có cậu thôi! Cậu có thích tớ không?"
Nghe ai đó nói đã quên mình, có người tức nghẹn. Cái loại con gái không chung tình, dễ dụ, đáng ghét! Do quá ức chế nên Bá Trường không thèm nhắn tin lại. Anh cứ ngỡ Ái Trân sẽ cuống lên nhắn tin hỏi han nịnh nọt mình. Ai ngờ, đến giữa trưa hôm sau, anh vẫn không nhận được thêm tin nhắn nào từ cô nữa cả. Khi bình tĩnh trở lại, nhận ra mình hơi ngớ ngẩn vì ghen với chính bản thân mình, anh chủ động nhắn tin cho cô trước:
"Nói thích người ta mà người ta giận cũng không quan tâm, thích cái khỉ mốc!"
"Tớ xin lỗi, tớ không biết cậu giận. Tớ lại tưởng cậu cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời nên không dám nhắn tin làm phiền cậu."
"Ai thèm thích cậu mà cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời? Đồ ảo tưởng!"
"Ừ. Vậy thôi. Tớ đang bận! Lúc khác tụi mình nhắn tin tiếp nha!"
"Cậu thì bận cái quái gì chứ? Chắc tớ bảo tớ không thích cậu nên cậu thất vọng, cậu kiếm cớ hắt hủi tớ chứ gì? Tớ chả biết thừa!"
"Tớ đã nói rồi, nếu cậu không thích tớ thì mình vẫn làm bạn mà. Cậu nói tớ hắt hủi cậu oan ức cho tớ quá, tớ đang làm cơm mời con tớ về ăn mà nhận được tin nhắn của cậu tớ vẫn trả lời ngay mà!"
"Làm cơm mời con tớ về ăn? Cậu bị dở hơi à? Cậu có con lúc nào? Với ai?"
"Tớ từng mang thai đứa con của anh Trường. Nhưng sau khi anh rời bỏ tớ một thời gian thì bé cũng rời bỏ tớ. Sau đó, scandal xảy ra, tớ rốt cuộc chẳng còn gì cả. Tớ chưa bao giờ tiếc nuối về tiền bạc, sự nghiệp mà mình đã mất đi trong quá khứ. Nhưng mà... con thì khác cậu ạ... bé là máu mủ của tớ... mỗi lần nghĩ tới bé là một lần tớ đau... nếu bé còn thì giờ chắc cũng biết đi rồi. Chắc có lẽ... bé sẽ chạy loanh quanh bên tớ suốt luôn đấy!"
Đọc xong tin nhắn của Ái Trân, Bá Trường thấy buốt lạnh cả sống lưng. Anh run rẩy tới mức làm rơi cả điện thoại xuống đất. Sống mũi anh đỏ au. Mắt anh cũng đỏ. Nước mắt anh ứa ra liên tục. Anh không nói được gì, cũng không làm được gì, cứ ngồi bần thần một chỗ trong suốt nhiều giờ liền.
Khoảnh khắc Bá Trường biết mình có con cũng chính là khoảnh khắc anh biết đứa nhỏ không còn. Cảm giác sao mà đắng đến thế? Bé cũng là con của anh, tại sao Ái Trân chưa bao giờ tiết lộ cho anh về sự tồn tại của bé? Nếu anh không đóng giả thành một người khác trò chuyện cùng cô thì có khi cả đời này anh cũng không biết mình có con, cũng không biết con mình đã phải chịu thiệt thòi. Anh giận chính mình vì năm xưa đã quá phũ phàng với Ái Trân. Nếu như anh nhẹ nhàng hơn một chút, tử tế hơn một chút thì có lẽ đã không khiến cô khốn khổ, có lẽ đứa nhỏ sẽ không sao cả. Bá Trường tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Ái Trân vì cô đã giấu anh chuyện tày đình, nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, thấy nhớ cô nên anh lại cúi xuống nhặt điện thoại lên. Anh thở dài đọc các tin nhắn của cô:
"Tớ làm cơm xong rồi, tớ cũng mời con về ăn rồi. Không biết Gấu Trắng có về không?"
À, hoá ra đó là lý do cô đặt tên kênh mới là "Mẹ Gấu Trắng". Ái Trân từng khoe với bạn Quý rằng cô có một con gấu trắng bằng bông do chị Hạnh Trân tặng nên Trường chỉ nghĩ đơn giản là cô thích gọi gấu bông bằng con. Thật không ngờ, ngoài gấu bông ra thì cô còn có một em bé khác, cũng tên Gấu Trắng... và còn là con của Trường nữa... thật chua xót!
"Tớ thấy có gió thổi rất mạnh vào cửa sổ, nhưng xong tớ lại không thấy lạnh mà thấy ấm. Có khi là bé về!"
Chỉ là gió thôi mà sao Ái Trân tưởng bở dữ vậy? Trường thở dài đọc những tin nhắn còn lại:
"Mẹ con tớ ăn cơm xong rồi. Lúc rửa bát tớ thấy gió lại thổi mạnh đập vào cửa sổ, chắc là em bé chào tạm biệt tớ đấy. Bé ngoan lắm cơ!"
Thấy Trân khen con ngoan, Trường ứa nước mắt.
"Cậu đi đâu rồi? Bận à?"
"Tối rồi nè, chẳng thấy cậu nhắn tin gì cả, giận tớ à?"
Bá Trường buồn bã nhắn tin hỏi han:
"Chuyện em bé là như thế nào? Cậu bị sảy thai hả?"
"Ừ. Trước đó tớ không biết mình có bầu, đến lúc bị sảy thai mới biết. Tớ bị dằn vặt rất nhiều. Cảm giác đắng lắm. Cậu không hiểu được đâu."
Sao Trường lại không hiểu được cơ chứ? Chẳng phải anh cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự như thế hay sao? Càng nhắn tin nhiều với Ái Trân về chuyện đó, lòng anh lại càng thêm đau. Đêm nghĩ tới con, anh ngủ không được. Ban ngày, anh ăn không vô. Mấy hôm liền như thế, da mặt Trường xanh xao hẳn.
Trong một lần về thăm nhà, Trường gặp Hạnh Trân và bé Cà Chua. Thấy ông Trương kể chuyện con gái đã về nước và còn đưa cả cháu ngoại về, ông Nhật hồ hởi mời hai mẹ con Hạnh Trân qua dùng bữa tối. Hạnh Trân rất lo lắng Trường sẽ nghi ngờ cô có bầu trong lúc còn là người yêu anh nên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nói dối. Thật không ngờ, Trường chẳng thắc mắc gì cả. Anh vui vẻ đưa Cà Chua ra siêu thị gần nhà, mua rất nhiều đồ chơi cho bé. Trường biết nựng trẻ con nên Cà Chua quý bác lắm. Bé quấn bác kinh khủng. Ở bên bác, bé cười suốt à, tiếng cười giòn giã khiến tâm trạng mẹ bé rất phấn khởi. Anh Trường giúp cô cho con ăn, giúp cô dỗ dành con mỗi lần bé ương bướng gào thét ầm ĩ. Đã lâu lắm rồi Hạnh Trân mới cảm thấy thảnh thơi như ngày hôm nay. Cô vui vẻ bảo con trai:
- Tối nay Cà Chua qua nhà bác Trường ngủ nha!
Cà Chua gật đầu lia lịa. Ngặt nỗi, Bá Trường sau khi xem tin nhắn trong điện thoại liền từ chối đề nghị của Hạnh Trân. Anh sốt sắng bảo:
- Ái Trân xảy ra chuyện rồi. Để hôm khác anh chơi với Cà Chua sau em nhé!
Dứt lời, anh vội vàng rời đi khiến bé Cà Chua hụt hẫng khóc lóc inh ỏi. Hạnh Trân cũng cảm thấy hụt hẫng không kém. Một người đàn ông biết cách chăm sóc trẻ nhỏ như anh Trường quả thực rất đáng quý. Chỉ vì sự sa ngã của Ái Trân mà Hạnh Trân đã bỏ lỡ mất cơ hội được làm vợ người đàn ông ấy. Ái Trân gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho cô, vậy mà nó không hề biết ăn năn, tới giờ phút này rồi vẫn còn mặt dày làm phiền Trường. Nếu như Ái Trân giành được Bá Trường thì chẳng khác nào là một sự cổ xuý cho những con tiểu tam vô liêm sỉ khác, động viên chúng nó cứ vô tư mà sống khốn nạn đi, không sao cả đâu, đợi tới khi người phụ nữ bị chúng nó giật bồ bỏ cuộc thì chúng nó sẽ đường đường chính chính thay thế vị trí của họ. Bởi vì đã từng nếm trải nỗi đau của sự phản bội, Hạnh Trân sẽ không bao giờ để yên cho bọn con giáp thứ mười ba được toại nguyện. Cô dịu dàng nhắn tin cho Trường:
"Dạo này em thấy anh hơi tiều tuỵ, anh cố gắng ăn uống giữ gìn sức khoẻ nhé! Em thương anh nhiều!"
Cùng thời điểm đó, ở trong phòng tắm nhà anh Tuấn, Ái Trân đang sợ hãi vô cùng. Anh Tuấn là người dìu dắt Ái Trân khi cô mới tập tễnh bước vào nghề, cũng là người hay cho cô đi diễn ké, trả cát-xê cho cô hậu hĩnh nên cô chưa từng đề phòng anh. Bữa nay, thấy anh hẹn qua nhà để tập kịch, cô ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng đen đủi là cô vừa tới nơi đã bị anh ôm chầm lấy, giọng anh lè nhè:
- Ái Trân! Anh thích em từ lâu lắm rồi. Đợi mãi mới có dịp vợ anh đi vắng, mình tranh thủ tí em nhé!
- Anh hâm à? Buông em ra! - Ái Trân gào lên.
- Em khỏi làm màu. Vụng trộm với người yêu của chị gái em còn làm được nữa là vụng trộm với chồng của người em không thân, em nhỉ?
Anh Tuấn giật đứt khuy áo của Ái Trân. Mặt cô tái mét. Cô run rẩy van xin anh:
- Em vụng trộm với người yêu của chị gái là em sai rồi. Em biết tội của em rồi. Xin anh tha cho em.
- Em nghĩ thoáng thoáng ra đi! Anh mà không nhận em vào khoá học đào tạo diễn viên hài thì em làm gì có ngày hôm nay? Chỉ cần em ngoan, em chiều anh, anh hứa sẽ đưa tên tuổi của em lên một tầm cao mới.
Anh Tuấn ngang nhiên hôn má Ái Trân. Cô nhanh trí hét toáng lên vợ anh về kìa rồi tranh thủ lúc anh lơ là, cô chạy vội vào phòng tắm khoá trái cửa. Ái Trân run rẩy nhắn tin cho bạn Quý:
"Giúp tớ với. Tớ đang ở nhà anh cậu. Anh ấy bị điên rồi... Anh ấy muốn làm bậy!"
Anh Tuấn đập cửa rầm rầm. Ái Trân sốt ruột gọi điện cho Quý. Tiếc rằng, chưa bao giờ Ái Trân gọi mà bạn nhấc máy cả, lần này cũng không ngoại lệ. Cánh cửa phòng tắm bị anh Tuấn phá nát. Ái Trân cảm thấy rất tuyệt vọng. Anh Tuấn thì như hổ đói lao tới xé áo của cô khiến cho cô rơi vào trạng thái hoảng sợ cực độ. Sống lưng Ái Trân lạnh buốt, mề đay nổi khắp người cô. Cô ú ớ chẳng nói lên lời. Anh Tuấn thấy Ái Trân không phản kháng lại thì rất hào hứng. Chỉ là, anh chưa kịp hôn môi cô thì đã bị ăn đấm. Những cú đấm mạnh mẽ, dứt điểm của Bá Trường khiến đầu óc anh quay cuồng. Anh choáng váng ngã lăn ra sàn nhà. Bá Trường vội vã lao tới ôm Ái Trân. Cô không nói với anh câu gì cả, cũng không gào khóc, chỉ liên tục chảy nước mắt. Cô không ngất xỉu, nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ đơ đơ như người bị mất hồn. Trường đưa Ái Trân về nhà mình. Anh giúp cô tắm gội sạch sẽ rồi mặc tạm cho cô chiếc áo sơ mi của mình. Sau đó, anh dịu dàng đặt cô ngồi lên giường. Anh sấy tóc cho cô. Xong xuôi, Ái Trân mệt mỏi ngả người xuống giường, nhưng cô không ngủ mà chỉ lơ đễnh nhìn mưa rơi qua khung cửa sổ. Bá Trường ngồi ngay bên cạnh Ái Trân, chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô. Đến nửa đêm, khi tâm trạng đã bình ổn trở lại, Ái Trân mới thều thào nói:
- Em không tin việc anh tới nhà anh Tuấn vào đúng thời điểm em cần sự giúp đỡ chỉ là một sự trùng hợp.
- Em thích nghĩ thế nào cũng được. Tuỳ em.
- Anh là bạn của Quý hả? - Ái Trân dò hỏi.
Trường khẽ gật đầu. Nhưng anh lại vô thức nở nụ cười gian xảo khiến Ái Trân nghi ngờ. Cô điên tiết chửi:
- Khốn nạn! Anh chính là Quý rồi! Sao anh dám lừa em? Em cứ nghĩ là em đã dứt được anh rồi! Em cứ tưởng từ giờ trở đi em sẽ không mắc phải bất cứ một sai lầm nào nữa! Rốt cuộc thì sao? Quanh đi quẩn lại vẫn là anh! Trêu đùa em như vậy chắc anh vui lắm hả? Đồ vô lương tâm!
Trường hơi tự ái. Anh cau có nói:
- Cho dù anh đóng giả là Quý thì anh cũng chỉ giúp em thôi chứ chưa bao giờ gây tổn thương gì cho em cả. Còn em thì sao? Bị sảy thai mà em cũng không thèm báo cho anh, việc đó khiến anh đau lòng như nào em có biết không? Em mới là người vô lương tâm đấy!
- Liên quan gì mà báo?
- Lại chả liên quan quá đi! Một mình em có thai được chắc? Đứa nhỏ cũng là con của anh, em hiểu không?
- Em hiểu. Nhưng mà em không thông báo thì anh đỡ phải chịu trách nhiệm với em, em nghĩ cho anh thế anh không cảm ơn còn trách móc cái nỗi gì?
- Em đừng có lý do lý trấu. Anh nói cho em biết anh chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm.
- Anh chỉ được cái giỏi nói miệng. Chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm mà anh vứt bỏ em như cỏ rác thế hả?
- Hồi đó tụi mình sa ngã nên anh mới quyết định dừng lại. Anh vứt bỏ em không có nghĩa là đối với anh, con không có nghĩa lý gì cả.
- À! Ra thế! Ra là anh vứt bỏ em nhưng vẫn muốn nhận con của em! - Ái Trân mỉa mai.
- Em nói cho tử tế vào, con của em và của anh chứ không phải con của riêng em!
- Con của ai thì cũng mất rồi. Anh sân si câu từ với em để làm gì? Làm như bé còn ý mà tranh nhau?
Ái Trân chua chát hỏi. Trường thấy rất não nề. Anh nằm xuống bên cạnh Ái Trân. Anh ôm cô. Cô đẩy anh ra. Anh mặt dày lao vào ôm cô chặt hơn.
- Buông em ra! – Ái Trân ra lệnh.
- Anh không muốn. - Trường thẳng thắn nói.
- Không muốn cũng phải buông. Em gào lên đó!
- Tuỳ em.
- Anh đừng bức em quá đáng!
Mặc cho Ái Trân giãy giụa, Trường vẫn ngang nhiên hôn lên cổ cô. Cô run rẩy nói:
- Đừng như thế mà... Trường... em xin anh đó. Cuộc sống của em khi không liên quan tới anh... thực sự rất tốt... chẳng bị người ta chửi rủa nhiều như xưa... cũng chẳng cảm thấy tội lỗi...
Vậy ư? Từ khi rời xa nhau, trong khi anh không cảm thấy có một ngày nào vui vẻ trọn vẹn thì cô lại sống tốt đến thế ư? Thật bất công! Bá Trường bực tức cởi chiếc áo sơ mi trên người Ái Trân. Anh nằm đè lên người cô. Một đoá hoa của cô bị bàn tay nóng ấm của anh trêu chọc, đoá hoa còn lại bị anh hôn liên tục. Cả hai đoá hoa đều nở rộ, hồng rực. Ái Trân gần như phát điên. Cô muốn đẩy Trường ra, nhưng cô càng đẩy thì anh càng hôn cô mạnh bạo hơn. Cô giận chính bản thân mình vì đã vô thức phát ra những âm thanh nho nhỏ như kiểu đang thả thính anh. Lý trí mách bảo cô không nên sa ngã thêm một lần nào nữa, nhưng trái tim cô lại rung động mãnh liệt. Ái Trân thở dồn dập, làn da trắng nõn chuyển sang màu ửng hồng đầy sức sống. Dần dần, đôi bàn tay của cô trở nên mềm oặt, cô không còn đủ sức để đẩy Trường ra nữa. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô được đôi bàn tay rộng lớn của Trường bao bọc, còn cô thì mở lòng đón nhận những yêu thương ngọt ngào từ phía anh. Một thời gian dài chia xa không hề khiến bọn họ cảm thấy bối rối, ngượng ngịu. Cảm xúc của cả hai khi thực sự chạm nhau cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Vẻ nam tính của Bá Trường vẫn khiến Ái Trân si mê. Sự quyến rũ của Ái Trân thì như ngầm dẫn dắt Bá Trường vào một mê cung không lối thoát. Cả hai người bọn họ đều bị mất kiểm soát, không chỉ trong phút giây ấy, mà còn trong rất nhiều những phút giây tiếp theo, cứ như đôi uyên ương quấn quít bên nhau. Mãi đến giữa trưa hôm sau, Ái Trân mới vội vã bật dậy, cô định mặc đồ để đi về nhà. Ai dè, Bá Trường đột ngột ôm chầm lấy cô. Anh chau mày hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Đi đâu kệ em, miễn không phải ở đây là được. Đây đâu phải nhà của em. - Ái Trân nói.
- Không phải là nhà của em nhưng mà là nhà của ba của con em. Em có thể ở đây!
- Em không thích.
- Em không thích mà được hả?
Bá Trường đột ngột hôn môi Ái Trân, một nụ hôn phớt thôi nhưng cũng đủ khiến cô xao xuyến. Cô nói:
- Anh không được chơi bẩn.
Bá Trường liếm láp quanh mặt Ái Trân rồi nói:
- Anh lại cứ thích chơi bẩn đấy!
- Ghét! Anh mau tránh ra cho em đi về đi. Ở đây em không có đồ để mặc.
- Mặc tạm đồ của anh, tối anh đưa em về nhà lấy đồ.
- Tối em phải đi diễn.
- Thế chiều anh đưa em về nhà lấy đồ, rồi hai đứa đi ăn, sau đó anh đưa em đi diễn.
- Em không thích người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau. Em sợ bị chửi lắm.
- Anh độc thân, em độc thân, ai chửi nữa?
- Người ta không nghĩ thế đâu. Kiểu gì họ cũng bới lại chuyện quá khứ thôi. Tiểu tam giành được nam chính chưa bao giờ là một cái kết được lòng khán giả cả.
Bá Trường thấy Ái Trân nói cũng có lý. Nghĩ lại, anh thấy đúng là bọn họ không nên ở bên nhau. Nhưng mà sống theo cái chuẩn mực của người khác thì anh lại thấy không vui. Anh bảo:
- Anh chỉ có thể giữ bí mật chuyện hai đứa mình ở bên nhau thôi. Còn chuyện em đòi về nhà thì đừng hòng.
- Anh lúc nào cũng nghe lời chị Hạnh Trân, nhưng với em thì anh chẳng bao giờ cho em được lựa chọn.
Ái Trân hờn dỗi. Bá Trường phì cười. Sau rất nhiền năm anh mới nhận ra Hạnh Trân đối với anh giống như cô em gái nhỏ. Là anh trai thì nên rộng lượng, em gái thích thì anh trai chiều là chuyện đương nhiên. Ái Trân lại rất khác, ở bên cô, anh có thể thoải mái bộc lộ bản chất thật của mình. Có lúc anh khó tính, có lúc anh hẹp hòi, có lúc anh còn rất gia trưởng. Anh giở giọng châm chọc:
- Ở công ty, anh thường không cho những nhân viên có khả năng suy luận kém có quyền được lựa chọn.
Ái Trân tức đen mặt. Nhưng bị anh hôn trán vài cái cô lại nguôi ngoai. Cô của bây giờ tuy đã không còn là Ái Trân chiêu trò của ngày xưa, nhưng có một tật xấu vẫn chưa sửa được, đó là hễ yêu ai thì rất dễ bị dụ. Được anh thương, thấy anh đối xử tốt với mình, cô liền quên hết những đau khổ mình đã từng phải chịu đựng, dễ dãi đồng ý chuyển tới nhà anh ở. Cô mê muội đến mức có một ngày, Bá Trường phát hiện ra chiếc que thử thai hiện hai vạch ở trong túi của mình, cô không nói cho anh biết đó là que thử thai mình làm giả để chuẩn bị cho vở diễn sắp tới mà lại im ỉm để thử phản ứng của anh. Ái Trân chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi chứ không có mưu đồ gì. Ai ngờ, Bá Trường lại ngay lập tức lái xe đưa cô tới gặp ba mẹ anh rồi nghiêm túc thưa chuyện:
- Ba Nhật! Mẹ Nhung! Bọn con muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt!
Ông Nhật uất nghẹn. Mãi một lúc sau ông mới hỏi:
- Sao phải cưới gấp thế? Chúng mày cưới chạy bầu hả?
- Vâng. - Bá Trường thừa nhận.
Ông Nhật tức tối hỏi Ái Trân:
- Con khốn nạn! Cô thực sự muốn bước chân vào gia đình tôi tới mức phải đặt bẫy thằng con ngu của tôi hả?
Đáng nhẽ ra lúc đó Ái Trân phải nói luôn rằng cô có lòng tự trọng của mình, cô không đặt bẫy ai cả. Nhưng tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ được làm vợ ai đó, sẽ có một mái ấm thực sự, Tết năm nay sẽ không phải lủi thủi đón giao thừa một mình, lòng cô lại rạo rực khó tả. Sự vui sướng nhất thời đã khiến Ái Trân đưa ra một quyết định hết sức ngu xuẩn. Cô không hề giải thích với ông Nhật rằng Bá Trường đang hiểu nhầm hay nói mình không có bầu. Cô chỉ lí nhí bảo:
- Con xin lỗi bác. Nhưng con thật lòng yêu anh Trường. Bác chúc phúc cho bọn con được không?
Ông Nhật giơ tay lên định tát Ái Trân. Rất may, Bá Trường đã kịp thời giữ tay ba lại. Ông Nhật chửi:
- Đồ mặt dày! Cô còn tí liêm sỉ nào không mà dám mở miệng ra đòi được tôi chúc phúc. Tôi cũng nói rõ ràng cho anh Trường nghe nhé, muốn cưới con này thì khỏi gọi tôi là ba, cũng đừng mong tôi, vợ tôi hay bất cứ họ hàng, bạn bè nào của tôi đến dự đám cưới! Mà đám cưới không có người thân ý à, tôi thấy nó giống cái đám tạp nham của lũ chuột hơn là đám cưới đấy, nhục lắm anh ạ!
- Mày mới là một con bò đích thực đấy!
Hồi ở bên Pháp, vợ Tiến bận chăm con mọn mà vẫn nhớ gửi tiền cho Trang đóng học phí, vậy mà nó chẳng biết điều gì cả. Ranh con láo lếu, anh có dư tiền anh cũng chẳng cho nó. Cứ ngoan ngoãn như anh có phải được vợ cưng chiều không? Anh được vợ cho tiền tiêu xài xả láng, ba mẹ anh cũng được vợ biếu tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Hạnh Trân rất thương người. Họ hàng nhà anh ai gặp khó khăn, vợ cũng vui vẻ giúp đỡ. Bởi thế nên Hữu Tiến mới có thể ngang nhiên nói dối vợ:
- Nhà em gái mẹ anh ở dưới quê bị dột, vợ cho bà ấy tiền lợp lại cái mái nhà nhé!
Hạnh Trân của bây giờ đã chặt chẽ hơn với những người khiến cô ngứa mắt, nhưng đối với những người có hoàn cảnh khó khăn, cô chẳng tiếc gì cả. Cô bảo chồng:
- Lợp lại mỗi cái mái nhà thôi thì tạm bợ quá, dì già rồi, sống khắc khổ vậy cũng tội. Để em chuyển tiền cho dì xây luôn cái nhà mới ở cho thoải mái.
- Thôi vợ ạ. Chuyển tiền cho dì thì nó không phải phép lắm đâu. Vợ cứ chuyển tiền cho anh đi, để mấy bữa nữa anh đem về quê biếu dì cho nó lịch sự.
Hạnh Trân vô tư chuyển tiền cho chồng. Hữu Tiến chuyển toàn bộ số tiền vợ vừa cho mình sang tài khoản của mẹ rồi gọi mẹ ra ngoài vườn nói chuyện riêng:
- Con đã chuyển tiền cho mẹ rồi đấy. Tháng nào vợ con cũng chuyển cho ba mẹ rất nhiều tiền rồi mà. Mẹ chi tiêu kiểu gì mà sao tháng nào mẹ cũng vòi vĩnh thêm tiền của con nữa vậy?
- Mẹ nuôi mày bao nhiêu năm mẹ không kể công, bây giờ mày là thằng đàn ông trưởng thành rồi, mày lại tra khảo mẹ chỉ vì vài đồng bạc thế à? Rõ bấn!
Bà Thuỷ mỉa mai con trai. Hữu Tiến thở dài bảo:
- Con mà làm ra nhiều tiền thì con cũng chẳng bấn thế đâu. Nhưng con thì kém cỏi, mẹ thì đòi toàn khoản lớn, con lại phải xin vợ con. Mà xin nhiều thì ngại nên con toàn phải bịa lý do linh tinh nói dối vợ. Nhục lắm chứ có phải nhục vừa đâu hả mẹ?
- Đừng lo! Mẹ không tiết lộ cho vợ mày biết đâu.
- Con biết mẹ kín tiếng, nhưng xin hoài, con chán á. Mẹ cũng phải cho con giữ thể diện đàn ông tí chứ!
- Thằng hâm! Có vợ giàu thì cứ thế mà hưởng, mày bận tâm làm quái gì? Cứ có tiền là vui rồi! Thể với chả diện, quẳng cho chó gặm đi.
Bà Thuỷ nhởn nhơ nói. Hữu Tiến buồn não lòng. Phận làm con, anh luôn cố gắng chiều lòng ba mẹ già. Nhưng anh cảm thấy rất không thoải mái khi lấy tiền của Hạnh Trân. Bị vợ cũ chửi là thằng ăn bám, anh còn chẳng buồn nhiều bằng việc phải nói dối vợ mới. Bởi vì, đối diện với sự phóng khoáng của Hạnh Trân, anh thấy mình hèn mọn vô cùng. Hồi xưa, khi anh dạy Hạnh Trân học thanh nhạc, mặc dù cô chưa bao giờ thổ lộ, nhưng ánh mắt long lanh của cô mỗi khi ngước nhìn anh và sự thẹn thùng của cô mỗi khi họ ngồi gần nhau khiến Tiến nhận ra cô yêu thầm anh. Thời điểm ấy anh đã có vợ nên không cho phép mình đi quá giới hạn. Chỉ sau khi ly hôn với Hoa, anh mới tìm gặp cô. Càng ở với Hạnh Trân, anh càng si mê cô. Đàn bà mà sao có thể giỏi giang đến thế? Sao có thể ăn nói nhẹ nhàng tới vậy? Khác hẳn con mụ Hoa la sát, hơi tí thì la mắng anh! Chuyện chăn gối của anh và Hạnh Trân cũng rất hoà hợp, mỗi khi gần gũi với vợ, trái tim anh lại thổn thức khôn nguôi. Vẻ đẹp của vợ khiến anh ngây ngất. Cà Chua giống vợ nên đẹp và khôn dữ lắm. So với hai mẹ con nhà nó thì anh kém cỏi hơn nhiều, nhưng anh vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình quá tuyệt vời!
Tiếc rằng, cuộc sống của Hạnh Trân thì dường như không được tuyệt vời như thế! Hiện tại, cô đã hiểu được phim ảnh khác với thực tế như nào. Một người đàn bà chưa chắc đã có thể có hạnh phúc trọn vẹn với người đàn ông mà họ thần tượng. Giống như quả hồng căng bóng trên cây, nhìn thì tưởng ngọt lắm, chỉ khi hái xuống, ăn vào miệng mới biết nó chát và chẳng hề ngon như tưởng tượng. Hoá ra muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì những rung động và những mộng mơ hão huyền là chưa đủ. Mỗi khi bé Cà Chua thức giấc gào khóc giữa đêm, Hạnh Trân thực sự không cần một người chồng chỉ biết ca hát động viên cô, cô cần một người đủ khéo léo để chăm con cho cô ngủ. Cô cần một người biết pha sữa, biết dỗ trẻ con ăn, biết tắm cho em bé... một người tâm lí... như Bá Trường. Bé Cà Chua khó tính gấp trăm lần Hạnh Trân đỏng đảnh của hồi trẻ. Anh Hữu Tiến không phải người đàn ông vô tâm, nhưng anh vụng về, không biết nựng con. Những lúc quấy khóc con từ chối theo anh, cũng không theo người giúp việc, chỉ bám riết lấy mẹ khiến cô rất cực. Những lúc như thế, cô thường nhớ Trường rất nhiều. Giá như người ở bên cô những lúc đó là Trường thì có lẽ cô đã có thể ngủ mấy giấc thật ngon rồi!
Càng nhớ Trường, Hạnh Trân càng hận Ái Trân, đứa em gái mất nết đã xen vào mối quan hệ giữa cô và Trường. Căm hận nhất là thời gian trôi qua, rất nhiều người đã quên mất scandal to đùng đoàng của nó. Mỗi ngày có biết bao nhiêu scandal của các nghệ sĩ khác, người ta đâu đủ sức để ghét nó mãi. Bây giờ, hội người căm ghét Ái Trân chỉ còn lại anti-fan chân chính của Ái Trân và fan cuồng Hạnh Trân mà thôi. Nhưng con số đó thực sự không thể áp đảo được số fan của Ái Trân ở thời điểm hiện tại. Fan của Ái Trân gọi nó là diễn viên hài. Bọn họ chấp nhận bỏ qua những tội lỗi năm xưa của nó. Hạnh Trân ghê tởm những khán giả dễ dãi như bọn họ. Hạnh Trân cảm thấy rất bất công khi một con tiểu tam vô liêm sỉ như Ái Trân vẫn có thể ngóc đầu lên được. Tất nhiên, Hạnh Trân không biết Ái Trân đã phải nỗ lực như nào để đạt được vị trí như hiện tại. Ái Trân đã có những đêm diễn không khán giả, cũng có những đêm diễn bị anti-fan ném bóng nước lên sân khấu khiến cả người cô ướt nhẹp. Cô từng đứng đợi một vị đạo diễn nổi tiếng gần năm tiếng đồng hồ để được nói chuyện với anh, xin anh một vai diễn nhỏ trong bộ phim sắp bấm máy. Bị anh từ chối thẳng thừng vì nhân cách kém, Ái Trân không hề nản chí. Cô mặt dày đến trường quay làm chân chặt vặt cho đoàn làm phim của anh, từ trang điểm cho các diễn viên chính tới mua nước, mua bánh cho các anh quay phim. Sau gần nửa tháng, cô chiếm được thiện cảm của cả đoàn làm phim, và cuối cùng, vị đạo diễn đó cũng đồng ý giao cho cô một vai khá hay ho, tuy đất diễn ít nhưng lời thoại chất, là bước nhảy cực kỳ quan trọng trong sự nghiệp của Ái Trân.
Hạnh Trân không thể hiểu được sự vất vả của Ái Trân cũng là điều bình thường, bởi vì khi phụ nữ đã hận con giáp thứ mười ba thì nỗi hận ấy sâu sắc lắm. Mà một khi nỗi hận đã sâu sắc thì kẻ đó có nỗ lực như nào họ cũng không thể công nhận, cũng không thể nhìn ra điểm tốt của kẻ thù. Ái Trân biết nhiều người có định kiến với mình nên từ hồi xảy ra scandal lớn, cô không dám phát ngôn ngông cuồng nữa, càng không dám đăng các bài viết mang tính chất câu fame trên trang cá nhân. Cô lập một kênh mới tên "Mẹ Gấu Trắng" để đăng các clip diễn hài của mình, tuy lượt xem so với ngày xưa thì kém hơn nhiều, nhưng cô vẫn kiếm được chút tiền nhỏ. Mặc dù Ái Trân chưa phải là diễn viên hài đình đám, nhưng qua tiếp xúc, nhiều anh chị đã có tên tuổi trong nghề thấy cô ngoan nên hay cho cô đi diễn ké với mình. Nhận được tiền cát-xê, Ái Trân không dám hoang phí chút nào. Hai tháng trước, cô đã trả hết nợ cho Diệu Ánh. Cuộc sống của cô bây giờ đã thoải mái hơn chứ không phải tằn tiện như trước. Cuối tuần, cô ra quán nhậu của bạn Quý mua một con mực nướng đem về nhà. Trong lúc nhâm nhi mực nướng chấm tương ớt, cô vui vẻ nhắn tin cho bạn:
"Tớ có thể mua mực khô ở chợ đem về nhà nướng cho bớt tốn kém, nhưng tớ vẫn mua mực nướng ở quán nhậu của Quý để ủng hộ Quý nhá! Cảm động hem?"
"Cảm động cái con khỉ! Người giàu như tớ nhận thêm mấy đồng bạc của cậu chỉ như muối bỏ bể thôi!"
Đọc xong tin nhắn của bạn, Ái Trân nhắn tin cà khịa:
"Chảnh chó!"
"Chó giàu nên có quyền chảnh! Còn hơn con chó nghèo, mua có một con mực, chẳng bõ tráng miệng!"
"Sao cậu biết tớ chỉ mua một con mực?"
"Muốn tớ không biết thì đừng đến mua! Ken bon!"
"Ken bon gì đâu? Có một mình à, mua nhiều phí."
"Sao lại có một mình? Vẫn chưa có người yêu à? Tớ nhớ hôm qua cậu mới khoe được tỏ tình cơ mà."
"Ừ. Nhưng tớ không nhận lời... bởi vì..."
"Vì sao?" - Bá Trường nhắn tin thăm dò.
Ái Trân run bắn. Cô chưa từng gặp mặt Quý, suốt thời gian vừa qua cô chỉ nhắn tin trò chuyện với bạn thôi mà chẳng hiểu sao cảm xúc dành cho bạn lại mãnh liệt tới vậy. Ban đầu, cô nghĩ tình cảm của mình dành cho Quý là sự biết ơn, nếu bạn không thuê cô đi học, cô sẽ không phát hiện ra mình có năng khiếu diễn hài và sẽ không bao giờ có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng lâu dần, cô thấy có gì đó không đúng lắm. Chỉ vài ngày không nhận được tin nhắn của bạn thôi là cô lại sốt ruột, ăn không ngon, ngủ không yên. Bạn toàn nhắn tin cà khịa cô, nhưng cô lại cứ chết mê chết mệt những tin nhắn đó, cứ đọc đi đọc lại rồi cười một mình mới điên chứ. Vốn là người khá bạo trong chuyện tình cảm nên Ái Trân nhắn tin hỏi thẳng:
"Quý này! Cậu có người yêu chưa?"
"Đã từng có, nhưng chia tay rồi."
"Vậy cậu đang độc thân à?"
"Ừ."
"Tốt quá, tớ chẳng muốn xen vào bất kỳ một mối quan hệ nào nữa cả."
"Cậu nói thế là có ý gì?"
"Tớ... không biết tin nhắn này có làm cậu sợ không... nhưng mà... tớ... tớ... hình như tớ đã trót thích cậu mất rồi. Trước đây, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai mình sẽ thích một người con gái. Tớ... tớ cứ tưởng mình là gái thẳng... cho tới khi tớ gặp cậu... không biết từ bao giờ tớ đã bị cậu bẻ cong mất rồi. Nhưng cậu đừng thấy áp lực, nếu cậu không thích tớ thì mình tiếp tục làm bạn, còn nếu cậu cũng có cảm tình với tớ thì hai đứa mình cho nhau một cơ hội được không? Nếu cưới nhau, tớ sẽ mặc vest, cho cậu mặc váy."
Bá Trường hơi choáng. Tự dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh bản thân mình mặc váy, anh thấy chối không tả nổi. Anh nhắn tin dò hỏi Ái Trân:
"Tớ cứ tưởng cậu yêu Bá Trường nhiều lắm cơ."
"Ừ, tớ từng yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng đã rất lâu rồi bọn tớ không gặp nhau mà tớ cũng không cảm thấy nhớ nhung gì cả. Tớ nghĩ là tớ đã quên anh ấy rồi. Trái tim tớ bây giờ chỉ có cậu thôi! Cậu có thích tớ không?"
Nghe ai đó nói đã quên mình, có người tức nghẹn. Cái loại con gái không chung tình, dễ dụ, đáng ghét! Do quá ức chế nên Bá Trường không thèm nhắn tin lại. Anh cứ ngỡ Ái Trân sẽ cuống lên nhắn tin hỏi han nịnh nọt mình. Ai ngờ, đến giữa trưa hôm sau, anh vẫn không nhận được thêm tin nhắn nào từ cô nữa cả. Khi bình tĩnh trở lại, nhận ra mình hơi ngớ ngẩn vì ghen với chính bản thân mình, anh chủ động nhắn tin cho cô trước:
"Nói thích người ta mà người ta giận cũng không quan tâm, thích cái khỉ mốc!"
"Tớ xin lỗi, tớ không biết cậu giận. Tớ lại tưởng cậu cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời nên không dám nhắn tin làm phiền cậu."
"Ai thèm thích cậu mà cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời? Đồ ảo tưởng!"
"Ừ. Vậy thôi. Tớ đang bận! Lúc khác tụi mình nhắn tin tiếp nha!"
"Cậu thì bận cái quái gì chứ? Chắc tớ bảo tớ không thích cậu nên cậu thất vọng, cậu kiếm cớ hắt hủi tớ chứ gì? Tớ chả biết thừa!"
"Tớ đã nói rồi, nếu cậu không thích tớ thì mình vẫn làm bạn mà. Cậu nói tớ hắt hủi cậu oan ức cho tớ quá, tớ đang làm cơm mời con tớ về ăn mà nhận được tin nhắn của cậu tớ vẫn trả lời ngay mà!"
"Làm cơm mời con tớ về ăn? Cậu bị dở hơi à? Cậu có con lúc nào? Với ai?"
"Tớ từng mang thai đứa con của anh Trường. Nhưng sau khi anh rời bỏ tớ một thời gian thì bé cũng rời bỏ tớ. Sau đó, scandal xảy ra, tớ rốt cuộc chẳng còn gì cả. Tớ chưa bao giờ tiếc nuối về tiền bạc, sự nghiệp mà mình đã mất đi trong quá khứ. Nhưng mà... con thì khác cậu ạ... bé là máu mủ của tớ... mỗi lần nghĩ tới bé là một lần tớ đau... nếu bé còn thì giờ chắc cũng biết đi rồi. Chắc có lẽ... bé sẽ chạy loanh quanh bên tớ suốt luôn đấy!"
Đọc xong tin nhắn của Ái Trân, Bá Trường thấy buốt lạnh cả sống lưng. Anh run rẩy tới mức làm rơi cả điện thoại xuống đất. Sống mũi anh đỏ au. Mắt anh cũng đỏ. Nước mắt anh ứa ra liên tục. Anh không nói được gì, cũng không làm được gì, cứ ngồi bần thần một chỗ trong suốt nhiều giờ liền.
Khoảnh khắc Bá Trường biết mình có con cũng chính là khoảnh khắc anh biết đứa nhỏ không còn. Cảm giác sao mà đắng đến thế? Bé cũng là con của anh, tại sao Ái Trân chưa bao giờ tiết lộ cho anh về sự tồn tại của bé? Nếu anh không đóng giả thành một người khác trò chuyện cùng cô thì có khi cả đời này anh cũng không biết mình có con, cũng không biết con mình đã phải chịu thiệt thòi. Anh giận chính mình vì năm xưa đã quá phũ phàng với Ái Trân. Nếu như anh nhẹ nhàng hơn một chút, tử tế hơn một chút thì có lẽ đã không khiến cô khốn khổ, có lẽ đứa nhỏ sẽ không sao cả. Bá Trường tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Ái Trân vì cô đã giấu anh chuyện tày đình, nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, thấy nhớ cô nên anh lại cúi xuống nhặt điện thoại lên. Anh thở dài đọc các tin nhắn của cô:
"Tớ làm cơm xong rồi, tớ cũng mời con về ăn rồi. Không biết Gấu Trắng có về không?"
À, hoá ra đó là lý do cô đặt tên kênh mới là "Mẹ Gấu Trắng". Ái Trân từng khoe với bạn Quý rằng cô có một con gấu trắng bằng bông do chị Hạnh Trân tặng nên Trường chỉ nghĩ đơn giản là cô thích gọi gấu bông bằng con. Thật không ngờ, ngoài gấu bông ra thì cô còn có một em bé khác, cũng tên Gấu Trắng... và còn là con của Trường nữa... thật chua xót!
"Tớ thấy có gió thổi rất mạnh vào cửa sổ, nhưng xong tớ lại không thấy lạnh mà thấy ấm. Có khi là bé về!"
Chỉ là gió thôi mà sao Ái Trân tưởng bở dữ vậy? Trường thở dài đọc những tin nhắn còn lại:
"Mẹ con tớ ăn cơm xong rồi. Lúc rửa bát tớ thấy gió lại thổi mạnh đập vào cửa sổ, chắc là em bé chào tạm biệt tớ đấy. Bé ngoan lắm cơ!"
Thấy Trân khen con ngoan, Trường ứa nước mắt.
"Cậu đi đâu rồi? Bận à?"
"Tối rồi nè, chẳng thấy cậu nhắn tin gì cả, giận tớ à?"
Bá Trường buồn bã nhắn tin hỏi han:
"Chuyện em bé là như thế nào? Cậu bị sảy thai hả?"
"Ừ. Trước đó tớ không biết mình có bầu, đến lúc bị sảy thai mới biết. Tớ bị dằn vặt rất nhiều. Cảm giác đắng lắm. Cậu không hiểu được đâu."
Sao Trường lại không hiểu được cơ chứ? Chẳng phải anh cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự như thế hay sao? Càng nhắn tin nhiều với Ái Trân về chuyện đó, lòng anh lại càng thêm đau. Đêm nghĩ tới con, anh ngủ không được. Ban ngày, anh ăn không vô. Mấy hôm liền như thế, da mặt Trường xanh xao hẳn.
Trong một lần về thăm nhà, Trường gặp Hạnh Trân và bé Cà Chua. Thấy ông Trương kể chuyện con gái đã về nước và còn đưa cả cháu ngoại về, ông Nhật hồ hởi mời hai mẹ con Hạnh Trân qua dùng bữa tối. Hạnh Trân rất lo lắng Trường sẽ nghi ngờ cô có bầu trong lúc còn là người yêu anh nên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nói dối. Thật không ngờ, Trường chẳng thắc mắc gì cả. Anh vui vẻ đưa Cà Chua ra siêu thị gần nhà, mua rất nhiều đồ chơi cho bé. Trường biết nựng trẻ con nên Cà Chua quý bác lắm. Bé quấn bác kinh khủng. Ở bên bác, bé cười suốt à, tiếng cười giòn giã khiến tâm trạng mẹ bé rất phấn khởi. Anh Trường giúp cô cho con ăn, giúp cô dỗ dành con mỗi lần bé ương bướng gào thét ầm ĩ. Đã lâu lắm rồi Hạnh Trân mới cảm thấy thảnh thơi như ngày hôm nay. Cô vui vẻ bảo con trai:
- Tối nay Cà Chua qua nhà bác Trường ngủ nha!
Cà Chua gật đầu lia lịa. Ngặt nỗi, Bá Trường sau khi xem tin nhắn trong điện thoại liền từ chối đề nghị của Hạnh Trân. Anh sốt sắng bảo:
- Ái Trân xảy ra chuyện rồi. Để hôm khác anh chơi với Cà Chua sau em nhé!
Dứt lời, anh vội vàng rời đi khiến bé Cà Chua hụt hẫng khóc lóc inh ỏi. Hạnh Trân cũng cảm thấy hụt hẫng không kém. Một người đàn ông biết cách chăm sóc trẻ nhỏ như anh Trường quả thực rất đáng quý. Chỉ vì sự sa ngã của Ái Trân mà Hạnh Trân đã bỏ lỡ mất cơ hội được làm vợ người đàn ông ấy. Ái Trân gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho cô, vậy mà nó không hề biết ăn năn, tới giờ phút này rồi vẫn còn mặt dày làm phiền Trường. Nếu như Ái Trân giành được Bá Trường thì chẳng khác nào là một sự cổ xuý cho những con tiểu tam vô liêm sỉ khác, động viên chúng nó cứ vô tư mà sống khốn nạn đi, không sao cả đâu, đợi tới khi người phụ nữ bị chúng nó giật bồ bỏ cuộc thì chúng nó sẽ đường đường chính chính thay thế vị trí của họ. Bởi vì đã từng nếm trải nỗi đau của sự phản bội, Hạnh Trân sẽ không bao giờ để yên cho bọn con giáp thứ mười ba được toại nguyện. Cô dịu dàng nhắn tin cho Trường:
"Dạo này em thấy anh hơi tiều tuỵ, anh cố gắng ăn uống giữ gìn sức khoẻ nhé! Em thương anh nhiều!"
Cùng thời điểm đó, ở trong phòng tắm nhà anh Tuấn, Ái Trân đang sợ hãi vô cùng. Anh Tuấn là người dìu dắt Ái Trân khi cô mới tập tễnh bước vào nghề, cũng là người hay cho cô đi diễn ké, trả cát-xê cho cô hậu hĩnh nên cô chưa từng đề phòng anh. Bữa nay, thấy anh hẹn qua nhà để tập kịch, cô ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng đen đủi là cô vừa tới nơi đã bị anh ôm chầm lấy, giọng anh lè nhè:
- Ái Trân! Anh thích em từ lâu lắm rồi. Đợi mãi mới có dịp vợ anh đi vắng, mình tranh thủ tí em nhé!
- Anh hâm à? Buông em ra! - Ái Trân gào lên.
- Em khỏi làm màu. Vụng trộm với người yêu của chị gái em còn làm được nữa là vụng trộm với chồng của người em không thân, em nhỉ?
Anh Tuấn giật đứt khuy áo của Ái Trân. Mặt cô tái mét. Cô run rẩy van xin anh:
- Em vụng trộm với người yêu của chị gái là em sai rồi. Em biết tội của em rồi. Xin anh tha cho em.
- Em nghĩ thoáng thoáng ra đi! Anh mà không nhận em vào khoá học đào tạo diễn viên hài thì em làm gì có ngày hôm nay? Chỉ cần em ngoan, em chiều anh, anh hứa sẽ đưa tên tuổi của em lên một tầm cao mới.
Anh Tuấn ngang nhiên hôn má Ái Trân. Cô nhanh trí hét toáng lên vợ anh về kìa rồi tranh thủ lúc anh lơ là, cô chạy vội vào phòng tắm khoá trái cửa. Ái Trân run rẩy nhắn tin cho bạn Quý:
"Giúp tớ với. Tớ đang ở nhà anh cậu. Anh ấy bị điên rồi... Anh ấy muốn làm bậy!"
Anh Tuấn đập cửa rầm rầm. Ái Trân sốt ruột gọi điện cho Quý. Tiếc rằng, chưa bao giờ Ái Trân gọi mà bạn nhấc máy cả, lần này cũng không ngoại lệ. Cánh cửa phòng tắm bị anh Tuấn phá nát. Ái Trân cảm thấy rất tuyệt vọng. Anh Tuấn thì như hổ đói lao tới xé áo của cô khiến cho cô rơi vào trạng thái hoảng sợ cực độ. Sống lưng Ái Trân lạnh buốt, mề đay nổi khắp người cô. Cô ú ớ chẳng nói lên lời. Anh Tuấn thấy Ái Trân không phản kháng lại thì rất hào hứng. Chỉ là, anh chưa kịp hôn môi cô thì đã bị ăn đấm. Những cú đấm mạnh mẽ, dứt điểm của Bá Trường khiến đầu óc anh quay cuồng. Anh choáng váng ngã lăn ra sàn nhà. Bá Trường vội vã lao tới ôm Ái Trân. Cô không nói với anh câu gì cả, cũng không gào khóc, chỉ liên tục chảy nước mắt. Cô không ngất xỉu, nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ đơ đơ như người bị mất hồn. Trường đưa Ái Trân về nhà mình. Anh giúp cô tắm gội sạch sẽ rồi mặc tạm cho cô chiếc áo sơ mi của mình. Sau đó, anh dịu dàng đặt cô ngồi lên giường. Anh sấy tóc cho cô. Xong xuôi, Ái Trân mệt mỏi ngả người xuống giường, nhưng cô không ngủ mà chỉ lơ đễnh nhìn mưa rơi qua khung cửa sổ. Bá Trường ngồi ngay bên cạnh Ái Trân, chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô. Đến nửa đêm, khi tâm trạng đã bình ổn trở lại, Ái Trân mới thều thào nói:
- Em không tin việc anh tới nhà anh Tuấn vào đúng thời điểm em cần sự giúp đỡ chỉ là một sự trùng hợp.
- Em thích nghĩ thế nào cũng được. Tuỳ em.
- Anh là bạn của Quý hả? - Ái Trân dò hỏi.
Trường khẽ gật đầu. Nhưng anh lại vô thức nở nụ cười gian xảo khiến Ái Trân nghi ngờ. Cô điên tiết chửi:
- Khốn nạn! Anh chính là Quý rồi! Sao anh dám lừa em? Em cứ nghĩ là em đã dứt được anh rồi! Em cứ tưởng từ giờ trở đi em sẽ không mắc phải bất cứ một sai lầm nào nữa! Rốt cuộc thì sao? Quanh đi quẩn lại vẫn là anh! Trêu đùa em như vậy chắc anh vui lắm hả? Đồ vô lương tâm!
Trường hơi tự ái. Anh cau có nói:
- Cho dù anh đóng giả là Quý thì anh cũng chỉ giúp em thôi chứ chưa bao giờ gây tổn thương gì cho em cả. Còn em thì sao? Bị sảy thai mà em cũng không thèm báo cho anh, việc đó khiến anh đau lòng như nào em có biết không? Em mới là người vô lương tâm đấy!
- Liên quan gì mà báo?
- Lại chả liên quan quá đi! Một mình em có thai được chắc? Đứa nhỏ cũng là con của anh, em hiểu không?
- Em hiểu. Nhưng mà em không thông báo thì anh đỡ phải chịu trách nhiệm với em, em nghĩ cho anh thế anh không cảm ơn còn trách móc cái nỗi gì?
- Em đừng có lý do lý trấu. Anh nói cho em biết anh chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm.
- Anh chỉ được cái giỏi nói miệng. Chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm mà anh vứt bỏ em như cỏ rác thế hả?
- Hồi đó tụi mình sa ngã nên anh mới quyết định dừng lại. Anh vứt bỏ em không có nghĩa là đối với anh, con không có nghĩa lý gì cả.
- À! Ra thế! Ra là anh vứt bỏ em nhưng vẫn muốn nhận con của em! - Ái Trân mỉa mai.
- Em nói cho tử tế vào, con của em và của anh chứ không phải con của riêng em!
- Con của ai thì cũng mất rồi. Anh sân si câu từ với em để làm gì? Làm như bé còn ý mà tranh nhau?
Ái Trân chua chát hỏi. Trường thấy rất não nề. Anh nằm xuống bên cạnh Ái Trân. Anh ôm cô. Cô đẩy anh ra. Anh mặt dày lao vào ôm cô chặt hơn.
- Buông em ra! – Ái Trân ra lệnh.
- Anh không muốn. - Trường thẳng thắn nói.
- Không muốn cũng phải buông. Em gào lên đó!
- Tuỳ em.
- Anh đừng bức em quá đáng!
Mặc cho Ái Trân giãy giụa, Trường vẫn ngang nhiên hôn lên cổ cô. Cô run rẩy nói:
- Đừng như thế mà... Trường... em xin anh đó. Cuộc sống của em khi không liên quan tới anh... thực sự rất tốt... chẳng bị người ta chửi rủa nhiều như xưa... cũng chẳng cảm thấy tội lỗi...
Vậy ư? Từ khi rời xa nhau, trong khi anh không cảm thấy có một ngày nào vui vẻ trọn vẹn thì cô lại sống tốt đến thế ư? Thật bất công! Bá Trường bực tức cởi chiếc áo sơ mi trên người Ái Trân. Anh nằm đè lên người cô. Một đoá hoa của cô bị bàn tay nóng ấm của anh trêu chọc, đoá hoa còn lại bị anh hôn liên tục. Cả hai đoá hoa đều nở rộ, hồng rực. Ái Trân gần như phát điên. Cô muốn đẩy Trường ra, nhưng cô càng đẩy thì anh càng hôn cô mạnh bạo hơn. Cô giận chính bản thân mình vì đã vô thức phát ra những âm thanh nho nhỏ như kiểu đang thả thính anh. Lý trí mách bảo cô không nên sa ngã thêm một lần nào nữa, nhưng trái tim cô lại rung động mãnh liệt. Ái Trân thở dồn dập, làn da trắng nõn chuyển sang màu ửng hồng đầy sức sống. Dần dần, đôi bàn tay của cô trở nên mềm oặt, cô không còn đủ sức để đẩy Trường ra nữa. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô được đôi bàn tay rộng lớn của Trường bao bọc, còn cô thì mở lòng đón nhận những yêu thương ngọt ngào từ phía anh. Một thời gian dài chia xa không hề khiến bọn họ cảm thấy bối rối, ngượng ngịu. Cảm xúc của cả hai khi thực sự chạm nhau cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Vẻ nam tính của Bá Trường vẫn khiến Ái Trân si mê. Sự quyến rũ của Ái Trân thì như ngầm dẫn dắt Bá Trường vào một mê cung không lối thoát. Cả hai người bọn họ đều bị mất kiểm soát, không chỉ trong phút giây ấy, mà còn trong rất nhiều những phút giây tiếp theo, cứ như đôi uyên ương quấn quít bên nhau. Mãi đến giữa trưa hôm sau, Ái Trân mới vội vã bật dậy, cô định mặc đồ để đi về nhà. Ai dè, Bá Trường đột ngột ôm chầm lấy cô. Anh chau mày hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Đi đâu kệ em, miễn không phải ở đây là được. Đây đâu phải nhà của em. - Ái Trân nói.
- Không phải là nhà của em nhưng mà là nhà của ba của con em. Em có thể ở đây!
- Em không thích.
- Em không thích mà được hả?
Bá Trường đột ngột hôn môi Ái Trân, một nụ hôn phớt thôi nhưng cũng đủ khiến cô xao xuyến. Cô nói:
- Anh không được chơi bẩn.
Bá Trường liếm láp quanh mặt Ái Trân rồi nói:
- Anh lại cứ thích chơi bẩn đấy!
- Ghét! Anh mau tránh ra cho em đi về đi. Ở đây em không có đồ để mặc.
- Mặc tạm đồ của anh, tối anh đưa em về nhà lấy đồ.
- Tối em phải đi diễn.
- Thế chiều anh đưa em về nhà lấy đồ, rồi hai đứa đi ăn, sau đó anh đưa em đi diễn.
- Em không thích người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau. Em sợ bị chửi lắm.
- Anh độc thân, em độc thân, ai chửi nữa?
- Người ta không nghĩ thế đâu. Kiểu gì họ cũng bới lại chuyện quá khứ thôi. Tiểu tam giành được nam chính chưa bao giờ là một cái kết được lòng khán giả cả.
Bá Trường thấy Ái Trân nói cũng có lý. Nghĩ lại, anh thấy đúng là bọn họ không nên ở bên nhau. Nhưng mà sống theo cái chuẩn mực của người khác thì anh lại thấy không vui. Anh bảo:
- Anh chỉ có thể giữ bí mật chuyện hai đứa mình ở bên nhau thôi. Còn chuyện em đòi về nhà thì đừng hòng.
- Anh lúc nào cũng nghe lời chị Hạnh Trân, nhưng với em thì anh chẳng bao giờ cho em được lựa chọn.
Ái Trân hờn dỗi. Bá Trường phì cười. Sau rất nhiền năm anh mới nhận ra Hạnh Trân đối với anh giống như cô em gái nhỏ. Là anh trai thì nên rộng lượng, em gái thích thì anh trai chiều là chuyện đương nhiên. Ái Trân lại rất khác, ở bên cô, anh có thể thoải mái bộc lộ bản chất thật của mình. Có lúc anh khó tính, có lúc anh hẹp hòi, có lúc anh còn rất gia trưởng. Anh giở giọng châm chọc:
- Ở công ty, anh thường không cho những nhân viên có khả năng suy luận kém có quyền được lựa chọn.
Ái Trân tức đen mặt. Nhưng bị anh hôn trán vài cái cô lại nguôi ngoai. Cô của bây giờ tuy đã không còn là Ái Trân chiêu trò của ngày xưa, nhưng có một tật xấu vẫn chưa sửa được, đó là hễ yêu ai thì rất dễ bị dụ. Được anh thương, thấy anh đối xử tốt với mình, cô liền quên hết những đau khổ mình đã từng phải chịu đựng, dễ dãi đồng ý chuyển tới nhà anh ở. Cô mê muội đến mức có một ngày, Bá Trường phát hiện ra chiếc que thử thai hiện hai vạch ở trong túi của mình, cô không nói cho anh biết đó là que thử thai mình làm giả để chuẩn bị cho vở diễn sắp tới mà lại im ỉm để thử phản ứng của anh. Ái Trân chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi chứ không có mưu đồ gì. Ai ngờ, Bá Trường lại ngay lập tức lái xe đưa cô tới gặp ba mẹ anh rồi nghiêm túc thưa chuyện:
- Ba Nhật! Mẹ Nhung! Bọn con muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt!
Ông Nhật uất nghẹn. Mãi một lúc sau ông mới hỏi:
- Sao phải cưới gấp thế? Chúng mày cưới chạy bầu hả?
- Vâng. - Bá Trường thừa nhận.
Ông Nhật tức tối hỏi Ái Trân:
- Con khốn nạn! Cô thực sự muốn bước chân vào gia đình tôi tới mức phải đặt bẫy thằng con ngu của tôi hả?
Đáng nhẽ ra lúc đó Ái Trân phải nói luôn rằng cô có lòng tự trọng của mình, cô không đặt bẫy ai cả. Nhưng tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ được làm vợ ai đó, sẽ có một mái ấm thực sự, Tết năm nay sẽ không phải lủi thủi đón giao thừa một mình, lòng cô lại rạo rực khó tả. Sự vui sướng nhất thời đã khiến Ái Trân đưa ra một quyết định hết sức ngu xuẩn. Cô không hề giải thích với ông Nhật rằng Bá Trường đang hiểu nhầm hay nói mình không có bầu. Cô chỉ lí nhí bảo:
- Con xin lỗi bác. Nhưng con thật lòng yêu anh Trường. Bác chúc phúc cho bọn con được không?
Ông Nhật giơ tay lên định tát Ái Trân. Rất may, Bá Trường đã kịp thời giữ tay ba lại. Ông Nhật chửi:
- Đồ mặt dày! Cô còn tí liêm sỉ nào không mà dám mở miệng ra đòi được tôi chúc phúc. Tôi cũng nói rõ ràng cho anh Trường nghe nhé, muốn cưới con này thì khỏi gọi tôi là ba, cũng đừng mong tôi, vợ tôi hay bất cứ họ hàng, bạn bè nào của tôi đến dự đám cưới! Mà đám cưới không có người thân ý à, tôi thấy nó giống cái đám tạp nham của lũ chuột hơn là đám cưới đấy, nhục lắm anh ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.