Chương 7: Đêm điên cuồng
Diệp Lạc Vô Tâm
25/05/2013
Người đàn ông trung niên kia đeo một cặp kính gọng vàng, thần thái nho nhã, lịch thiệp, diện mạo ông ta và Âu Dương Y Phàm có phần giống nhau, nhưng so với Y Phàm thì ông có khí chất trầm tĩnh hơn rất nhiều.
“Chào chú Âu Dương.”
Nghe thấy Lâm Quân Dật gọi ông ta là chú Âu Dương, cô mới nhớ ra người này là ai.
Âu Dương Cẩm Hoa, tổng giám đốc một công ty điện khí. Tên của ông có thể thường xuyên nhìn thấy trên bản danh sách những doanh nhân giàu có nhất trong nước, tạp chí thương mại cũng không chỉ một lần đăng những bài báo viết về quá trình gây dựng sự nghiệp của ông ta. Băng Vũ đã từng xem qua rất nhiều ảnh chụp của ông, ngoài đời quả thực là ông trẻ hơn rất nhiều, không giống với một người ngoài năm mươi tuổi chút nào.
Xem ra tiệc rượu này không phải là tầm thường đây, vì những người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng bình thường rất khó gặp được họ.
Âu Dương Cẩm Hoa cười thân thiết, tay đang cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly nước nho của anh và nói: “Quân Dật, cháu đến khi nào vậy? Sao lại ngồi ở đây?”
“Cháu mới đến thôi.”
“Đi! Chú giới thiệu cháu với vài người bạn của chú.” Âu Dương Cẩm Hoa nói chuyện rất khách khí, không hề tỏ vẻ uy nghiêm của một vị trưởng bối.
“Chú Âu Dương…” Lâm Quân Dật dùng nét mặt nghiêm túc nói: “Cháu về nước là muốn dựa vào chính năng lực của mình mà phát triển, cháu không nghĩ sẽ dựa vào danh tiếng của ông nội đâu.”
“A? Quả nhiên là được di truyền khí chất và sự quyết đoán của ông nội cháu.” Âu Dương Cẩm Hoa vỗ vỗ vai anh, không hề che dấu ánh mắt tán thưởng: “Nhưng đôi khi nhờ vào quan hệ ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian quý giá, thời đại bây giờ, chỉ bằng năng lực cá nhân để đứng vững trong thương trường cũng rất khó khăn.”
Ông ta không đợi Lâm Quân Dật trả lời liền nói với người đứng bên cạnh: “Ông chưa gặp qua cậu ta đúng không, chính là cháu trai độc nhất của Lâm Lạc Hòe.”
“Cháu trai Lâm lão tiên sinh sao?” Người kia lập tức tiến đến, nhiệt tình bắt tay Lâm Quân Dật: “Rất vui được gặp cậu!”
“Ông đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, cậu ấy so với ông nội mình tuyệt đối không thua kém đâu nhé, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã thành lập công ty riêng của mình rồi đấy.” Âu Dương Cẩm Hoa dùng lời nói dạt dào ý tán thưởng.
“Chú Âu Dương… khen cháu quá lời rồi…”
Lâm Quân Dật cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng, thần sắc càng ngày càng tái nhợt.
Băng Vũ thấy anh đưa tay trái ấn vào dạ dày, tay phải ở sau lưng nắm chặt, cô vội vàng đi đến bên anh.
“Lâm tổng?” Cô đỡ lấy anh đồng thời lên tiếng giải thích: “Tổng giám đốc Lâm có uống chút rượu, có lẽ là hơi say.”
Âu Dương Cẩm Hoa giật mình, biểu hiện không bình thường chút nào: “Cháu uống rượu?”
“Xin lỗi chú Âu Dương… cháu xin phép về trước.” Lâm Quân Dật vội vàng buông ly nước nho trong tay xuống và rời khỏi buổi tiệc.
Cô vội đuổi theo anh, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy anh tựa vào một góc tường tối, hai tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng nhợt không còn một giọt máu.
“Lâm tổng, anh không sao chứ?”
“Không sao đâu…” Anh vô lực ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói run run: “Hôm nay tôi không thể đưa cô về, gọi chồng cô đến đón đi.”
Nhìn bộ dáng thống khổ ráng chịu đựng cơn đau của anh làm cho thần kinh của cô cũng co rút đau đớn theo anh. “Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?”
“Không cần, tôi không chịu được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhà tôi có sẵn thuốc, uống vào … thì không đau nữa…”
Cô đương nhiên không phải loại người không có lương tâm, một người đàn ông vì cô mà trở nên như vậy, sao cô có thể bỏ anh ta lại trên đường mà một mình đi về được chứ.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô quyết định dìu anh lên xe: “Tôi đưa anh về nhà.”
Vì không muốn sáng mai trên trang nhất các tờ báo đều đăng tải một tin nóng: “Nữ thư ký lái xe khi say rượu, Lâm Lạc Hòe mất đi người thừa kế duy nhất!”
Cô lái xe thật chậm, tốc độ chiếc BMW siêu hạng của anh lúc này chỉ ngang bằng với chiếc xe đạp mà thôi!
Suốt quãng đường đi, anh vẫn nhắm chặt hai mắt dựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng không phải là quá đau đớn nhưng môi đã bị anh cắn đến mức xanh xanh, tím tím.
Tiếng nhạc thư thái vang lên, cô theo thanh âm đó lần tìm thật lâu mới phát hiện điện thoại di động đang nằm dưới ghế ngồi của anh.
Băng Vũ thấy anh không nhúc nhích liền cầm lấy đi động đưa cho anh, thuận tiện liếc nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình: Nhĩ Tích.
Ngay cả tên nghe cũng có vẻ cao quý, thanh tao như vậy, nhất định là vị hôn thê hạnh phúc kia rồi.
Anh cầm điện thoại, nhìn lướt qua màn hình liền bỏ qua bên cạnh, đầu đôi chân mày dài rậm chau sát lại gần nhau.
Hai phút sau, tiếng nhạc lại vang lên, anh vẫn không hề động đậy, vô lực dựa lưng vào ghế mà nhìn cô.
Ngay lúc tiếng nhạc vang lên lần thứ ba, anh rốt cuộc cầm lấy điện thoại… Nhưng không phải là nghe mà theo hướng cửa sổ … bóng chiếc điện thoại tạo thành một đường cong bay vút ra ngoài, biến mất…
Cô rốt cuộc biết được vì sao anh ta đổi điện thoại nhanh như vậy, là bởi vì anh không bao giờ biết được người khác sống khó khăn đến nhường nào, nên rất vô tư dùng nó như một công cụ phát tiết cảm xúc.
Cô rất muốn thảo luận với anh một chút về cuộc sống khó khăn của người dân Trung Quốc, nhưng nhìn lại bộ dạng của anh lúc này, điều định nói ra đều không mở miệng được. Đây là lần đầu tiên, cô rõ ràng trông thấy anh đem đau đớn hai chữ này khắc lên trên khuôn mặt, còn trong mắt đều là cảm xúc mâu thuẫn giằng xé.
Anh im lặng dựa đầu vào ghế, mười ngón tay đan vào những sợ tóc mềm mại…
Xem ra anh và vị hôn thê đang giận nhau.
Aizzz! Cách xa như vậy mà cãi nhau thì đúng là tra tấn mà, anh đau khổ thế này, còn người con gái kia nhất định trong lòng cũng nóng như lửa đốt, thấp thỏm không yên.
Cô cơ bản không muốn làm người nhiều chuyện, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhìn anh đau khổ như vậy nên nhẹ nhàng nói: “Hai người có thể gặp được nhau không hề dễ dàng… Nếu không biết quý trọng mà bỏ lỡ thì nhất định cả đời sẽ…”
Anh bất chợt ngẩng đầu, trừng lớn hai mắt nhìn cô.
Qua một hồi lâu sau anh mới nói: “Nếu tình yêu của người phụ nữ đó không lâu bền? Nếu yêu say đắm chỉ đổi lấy đều là sự hờ hững cùng khinh miệt, cô sẽ làm thế nào? ”
Cô im lặng!
Đúng vậy, nếu tình yêu say đắm, đẹp đẽ mang trao cho một người không xứng đáng, vậy mà còn cố kiên trì thì có phải hay không anh chính là một người ngu xuẩn?
Anh dùng lực nén bụng lại nói: “Đối với một người đàn ông mà nói, sỉ nhục lớn nhất chính là cùng người đàn ông khác chia sẻ một người phụ nữ, cho nên… Tôi không có lựa chọn nào khác…”
Anh nuốt vào trong mấy chữ cuối cùng, vươn tay nhấn phím mở đĩa CD, tiếng nhạc bi thương vang lên, chính là ca khúc mà cô yêu thích nhất, mỗi lần nghe cô đều nén không được cảm xúc trong lòng mà nước mắt rơi lã chã.Nhìn thấy anh nhắm mắt lại, trên gương mặt không còn vẻ đau đớn như lúc nãy mà thay vào đó là vẻ hoài niệm về những ngày xưa cũ, cô thật sự thấy đau lòng vì anh…
Anh là người đàn ông ưu tú, hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp qua, hoàn mỹ đến nỗi không thể hoàn mỹ hơn được nữa.
Anh cũng là người đàn ông dằn vặt, đau khổ nhất mà cô từng gặp, anh có được sự nghiệp thành đạt, vì cái gì lại tự làm cho mình thành ra cái bộ dạng tiều tụy thế này?
* * * * * * * * * *
Khi cô dìu Lâm Quân Dật đang trong trạng thái gần như bất tỉnh đặt lên giường, thì cô cũng không còn một chút sức lực nào, toàn thân mỏi rụng mỏi rời mà ngã sấp xuống người anh…
Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn hắt lên khuôn mặt đẹp vì đau đớn mà trở nên méo mó, vặn vẹo đến không còn một giọt máu.
Anh dường như cảm giác được sức nặng của cô đang đè trên người nên nheo nheo mắt còn trong trạng thái mông lung, nghi hoặc mà nhìn cô.
“Thật xin lỗi…” Cô vội vàng đứng dậy bối rối tìm kiếm thuốc giảm đau cho anh.
“Đầu giường… ngăn kéo bên tay phải…”
Cô mở ngăn kéo ra, bên trong đầy những lọ thuốc, tất cả đều là thuốc dạ dày, lọ to lọ nhỏ, đủ loại màu sắc, đủ loại xuất xứ: Trung, Anh, Nhật, Pháp… đều có cả. Đủ để thấy bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng đến cỡ nào.
Như vậy là anh ta biết rõ bản thân mình không thể uống rượu, vì sao lại còn uống hộ cô, là vì cô sao?
Trong nháy mắt, lòng cô tràn ngập cảm động và áy náy bao vây lấy.
Băng Vũ quay người lại liếc nhìn anh một cái, anh chống tay nửa ngồi nửa nằm, ánh nhìn chằm chằm dừng trên người cô, không biết là do phản xạ của ánh đèn, hay vẫn là ảo giác mà cô thấy trong đôi mắt anh như có một làn sương mù bao phủ, sóng nước gợn tình đầy si mê…
Tim Băng Vũ chợt thắt lại, vội né tránh ánh mắt của anh, chọn nhanh một lọ thuốc giảm đau mà cô xem cũng không hiểu thành phần của thuốc, vội vàng đưa cho anh uống.
Uống thuốc xong, anh nằm trên giường, tiếng thở dốc đã tạm lắng xuống thay vào đó là hơi thở đều đều.
Băng Vũ nhẹ nhàng mở từng chiếc khuy rồi giúp anh cởi bỏ áo vest. Cô lại nới lỏng cà vạt, mở thêm ba cái khuy áo sơ mi để anh có thể ngủ thoải mái hơn. Trong suốt quá trình ấy anh không hề mở mắt, nhưng hơi thở nặng nề hơn, hẳn là anh đã bị cô đánh thức.
“Lâm tổng, tôi xin phép ra về.”
Anh không nói gì cũng không mở mắt.
Cô nhẹ nhàng đi đến cửa mới phát hiện chiếc váy dạ hội mình đang mặc đã nhàu nhĩ thật là khó coi, tà váy bị cửa xe nghiền rách thật không thể mặc đi ra ngoài.
Huống chi giờ này đã là nửa đêm, cô ăn mặc kín đáo một chút sẽ an toàn hơn.
Mở tủ quần áo của anh ra, cô nhất thời kinh ngạc!
Bên trong toàn bộ là trang phục của phụ nữ, đầy màu sắc, đủ các mùa.
Cho dù là được treo lên ngay ngắn hay xếp gọn gàng thành từng chồng thì tất cả chúng đều còn nguyên nhãn mác.
Băng Vũ thuận tay lấy một bộ váy liền thân dài quá đầu gối trông có vẻ bình thường, đi vào nhà vệ sinh nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người…
Tay cầm chiếc váy mới tinh, cô không khỏi nghĩ đến sở thích kỳ lạ của anh ta.
Nếu anh ta đã mua vì cái gì lại không tặng cho vị hôn thê của mình?
Bọn họ đang có mâu thuẫn gì? Nếu đúng như lời anh nói thì vị hôn thê kia căn bản là không quý trọng tình yêu của anh, vậy vì sao mà cô ấy còn gọi điện thoại cho anh nhiều lần như vậy?
Thật sự là cô ấy yêu người khác hay sao?
Một người đàn ông tốt như Lâm Quân Dật mà không giữ được trái tim của cô ấy?
Cô quá mức tập trung vào những thắc mắc trong đầu, hoàn toàn không nghe được tiếng chìa khóa đang mở cửa phòng vệ sinh… Mãi đến khi cánh cửa nhà vệ sinh đột ngột bị mở ra, ánh mắt tràn ngập kích tình của Lâm Quân Dật dán chặt vào những đường cong trên thân thể cô, lúc này cô mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì!
“Á!” Đầu óc Băng Vũ trống rỗng trong hai giây, liền sau đó xoay người lại, hét đến chói tai: “Ra khỏi đây.”
Thế nhưng anh lại ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi môi không ngừng di chuyển trên lưng cô, hai tay sờ soạng khắp thân trên đang để trần của cô.
“Không, đừng…” Băng Vũ dùng hết toàn lực giãy dụa, muốn thoát ra, lại bị anh ôm càng chặt. Anh hung hăng kéo áo lót của cô xuống, mười ngón tay tham lam vuốt ve hai bầu ngực mềm mại kia.
Môi anh dần dần di chuyển lên cổ cô, mỗi một lần hôn xuống là một lần cắn cắn vào da thịt cô, cùng lúc phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn.
“Không!” Cô khó khăn thoát khỏi vòng ôm của anh, lại bị anh bắt được, kéo hai cổ tay đặt qua đỉnh đầu ép sát người cô vào tường khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Cút đi… Uhmm…”
Môi anh đột nhiên hôn phủ lên môi cô, nuốt trọn tiếng thét chói tai vào trong.
Đôi môi mềm của cô bị anh chà sát đau đến mức không còn cảm giác, chỉ thấy một vị hỗn hợp mang hương rượu và thuốc lá theo đầu lưỡi anh gắt gao tách hai hàm răng của cô mà đi vào…
Băng Vũ dùng ánh mắt oán hận rực lửa nhìn trừng trừng vào người đàn ông trước mặt, anh ta căn bản không chỉ là một tên biến thái đa nhân cách mà còn là một kẻ bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực, bệnh viện tâm thần như thế nào mà để một tên bệnh hoạn như vậy trốn ra ngoài thế này chứ!
Kết thúc nụ hôn đau đớn nhất mà từ khi chào đời cho đến nay cô mới phải chịu, anh lại giữ chặt hai tay cô, đem cơ thể cô ôm chặt vào trong ngực bằng một lực mạnh đến nỗi như muốn đem cả thân thể cô tiến nhập vào người anh ta luôn vậy.
Cô như thế nào cũng không ngờ được anh ta đau đến mức mặt mày trắng bệch mà còn có khí lực mạnh đến kinh người thế này.
Sớm biết như vậy, cô vừa rồi sẽ không đem toàn bộ sức lực của mình ra mà lãng phí giúp đỡ anh ta…
“Đã muốn quyến rũ tôi, còn vì cái gì mà phải giả vờ thanh cao, tinh khiết.” Anh khàn khàn nói.
“Tôi không có!” Tiếng nói của cô vì hoảng sợ mà run rẩy. Biết rằng thời điểm này có giãy dụa cũng chẳng làm được gì, nhưng cô vẫn ra sức phản kháng.
Anh hừ lạnh vài tiếng, bàn tay đang bóp chặt hai cổ tay của cô càng xiết mạnh hơn và nói: “Cô không có? Vậy cô đêm hôm khuya khoắt ở trong nhà của tôi cởi bỏ quần áo cho tôi, lại cởi hết quần áo của mình, cô là đang thử nghiệm sự tự chủ của tôi sao?”
“Tôi… tôi nghĩ anh đã ngủ rồi.”
Môi anh dịch chuyển từ vai lên vành tai cô, dùng một loại âm thanh đặc biệt thâm trầm thì thầm: “Có em ở đây, tôi sao có thể ngủ được? Em cho tôi là thần thánh chắc!?”
“…” Cô còn có thể nói gì được nữa, cô quả thực đã xem anh là thần thánh, nghĩ đến trong lòng anh chỉ có vị hôn thê kia mới là người phụ nữ có khả năng khơi gợi lên ham muốn tình dục trong anh mà thôi. Còn bất kỳ ai khác, cho dù có cởi hết áo quần đứng trước mặt anh nói với anh ngàn lời yêu thương nhung nhớ, anh dù liếc mắt một cái cũng không thèm. Cô còn nghĩ đến anh nếu chỉ đơn thuần là muốn phát tiết dục vọng, cũng sẽ rất nguyên tắc không bao giờ chọn đối tượng là cấp dưới sớm chiều chạm mặt của mình.
Xem ra cô sai rồi, quá sai lầm rồi.
Giữa cảnh đất trời chao đảo, thần trí mờ mịt, một giọng nói đầy phẫn hận hét lên: Diêu Băng Vũ, cô đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn, cô quên hắn bị bệnh tâm thần phân liệt, ban ngày và ban đêm là hai kẻ hoàn toàn khác nhau hay sao?
Cô đã quên anh là tên biến thái sao? Sao lại ngu ngốc tới mức ban đêm tự mình bò vào nhà riêng của anh!
Cô đã quên, cô quả thật đã quên!
“Chào chú Âu Dương.”
Nghe thấy Lâm Quân Dật gọi ông ta là chú Âu Dương, cô mới nhớ ra người này là ai.
Âu Dương Cẩm Hoa, tổng giám đốc một công ty điện khí. Tên của ông có thể thường xuyên nhìn thấy trên bản danh sách những doanh nhân giàu có nhất trong nước, tạp chí thương mại cũng không chỉ một lần đăng những bài báo viết về quá trình gây dựng sự nghiệp của ông ta. Băng Vũ đã từng xem qua rất nhiều ảnh chụp của ông, ngoài đời quả thực là ông trẻ hơn rất nhiều, không giống với một người ngoài năm mươi tuổi chút nào.
Xem ra tiệc rượu này không phải là tầm thường đây, vì những người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng bình thường rất khó gặp được họ.
Âu Dương Cẩm Hoa cười thân thiết, tay đang cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly nước nho của anh và nói: “Quân Dật, cháu đến khi nào vậy? Sao lại ngồi ở đây?”
“Cháu mới đến thôi.”
“Đi! Chú giới thiệu cháu với vài người bạn của chú.” Âu Dương Cẩm Hoa nói chuyện rất khách khí, không hề tỏ vẻ uy nghiêm của một vị trưởng bối.
“Chú Âu Dương…” Lâm Quân Dật dùng nét mặt nghiêm túc nói: “Cháu về nước là muốn dựa vào chính năng lực của mình mà phát triển, cháu không nghĩ sẽ dựa vào danh tiếng của ông nội đâu.”
“A? Quả nhiên là được di truyền khí chất và sự quyết đoán của ông nội cháu.” Âu Dương Cẩm Hoa vỗ vỗ vai anh, không hề che dấu ánh mắt tán thưởng: “Nhưng đôi khi nhờ vào quan hệ ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian quý giá, thời đại bây giờ, chỉ bằng năng lực cá nhân để đứng vững trong thương trường cũng rất khó khăn.”
Ông ta không đợi Lâm Quân Dật trả lời liền nói với người đứng bên cạnh: “Ông chưa gặp qua cậu ta đúng không, chính là cháu trai độc nhất của Lâm Lạc Hòe.”
“Cháu trai Lâm lão tiên sinh sao?” Người kia lập tức tiến đến, nhiệt tình bắt tay Lâm Quân Dật: “Rất vui được gặp cậu!”
“Ông đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, cậu ấy so với ông nội mình tuyệt đối không thua kém đâu nhé, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã thành lập công ty riêng của mình rồi đấy.” Âu Dương Cẩm Hoa dùng lời nói dạt dào ý tán thưởng.
“Chú Âu Dương… khen cháu quá lời rồi…”
Lâm Quân Dật cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng, thần sắc càng ngày càng tái nhợt.
Băng Vũ thấy anh đưa tay trái ấn vào dạ dày, tay phải ở sau lưng nắm chặt, cô vội vàng đi đến bên anh.
“Lâm tổng?” Cô đỡ lấy anh đồng thời lên tiếng giải thích: “Tổng giám đốc Lâm có uống chút rượu, có lẽ là hơi say.”
Âu Dương Cẩm Hoa giật mình, biểu hiện không bình thường chút nào: “Cháu uống rượu?”
“Xin lỗi chú Âu Dương… cháu xin phép về trước.” Lâm Quân Dật vội vàng buông ly nước nho trong tay xuống và rời khỏi buổi tiệc.
Cô vội đuổi theo anh, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy anh tựa vào một góc tường tối, hai tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng nhợt không còn một giọt máu.
“Lâm tổng, anh không sao chứ?”
“Không sao đâu…” Anh vô lực ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói run run: “Hôm nay tôi không thể đưa cô về, gọi chồng cô đến đón đi.”
Nhìn bộ dáng thống khổ ráng chịu đựng cơn đau của anh làm cho thần kinh của cô cũng co rút đau đớn theo anh. “Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?”
“Không cần, tôi không chịu được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhà tôi có sẵn thuốc, uống vào … thì không đau nữa…”
Cô đương nhiên không phải loại người không có lương tâm, một người đàn ông vì cô mà trở nên như vậy, sao cô có thể bỏ anh ta lại trên đường mà một mình đi về được chứ.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô quyết định dìu anh lên xe: “Tôi đưa anh về nhà.”
Vì không muốn sáng mai trên trang nhất các tờ báo đều đăng tải một tin nóng: “Nữ thư ký lái xe khi say rượu, Lâm Lạc Hòe mất đi người thừa kế duy nhất!”
Cô lái xe thật chậm, tốc độ chiếc BMW siêu hạng của anh lúc này chỉ ngang bằng với chiếc xe đạp mà thôi!
Suốt quãng đường đi, anh vẫn nhắm chặt hai mắt dựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng không phải là quá đau đớn nhưng môi đã bị anh cắn đến mức xanh xanh, tím tím.
Tiếng nhạc thư thái vang lên, cô theo thanh âm đó lần tìm thật lâu mới phát hiện điện thoại di động đang nằm dưới ghế ngồi của anh.
Băng Vũ thấy anh không nhúc nhích liền cầm lấy đi động đưa cho anh, thuận tiện liếc nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình: Nhĩ Tích.
Ngay cả tên nghe cũng có vẻ cao quý, thanh tao như vậy, nhất định là vị hôn thê hạnh phúc kia rồi.
Anh cầm điện thoại, nhìn lướt qua màn hình liền bỏ qua bên cạnh, đầu đôi chân mày dài rậm chau sát lại gần nhau.
Hai phút sau, tiếng nhạc lại vang lên, anh vẫn không hề động đậy, vô lực dựa lưng vào ghế mà nhìn cô.
Ngay lúc tiếng nhạc vang lên lần thứ ba, anh rốt cuộc cầm lấy điện thoại… Nhưng không phải là nghe mà theo hướng cửa sổ … bóng chiếc điện thoại tạo thành một đường cong bay vút ra ngoài, biến mất…
Cô rốt cuộc biết được vì sao anh ta đổi điện thoại nhanh như vậy, là bởi vì anh không bao giờ biết được người khác sống khó khăn đến nhường nào, nên rất vô tư dùng nó như một công cụ phát tiết cảm xúc.
Cô rất muốn thảo luận với anh một chút về cuộc sống khó khăn của người dân Trung Quốc, nhưng nhìn lại bộ dạng của anh lúc này, điều định nói ra đều không mở miệng được. Đây là lần đầu tiên, cô rõ ràng trông thấy anh đem đau đớn hai chữ này khắc lên trên khuôn mặt, còn trong mắt đều là cảm xúc mâu thuẫn giằng xé.
Anh im lặng dựa đầu vào ghế, mười ngón tay đan vào những sợ tóc mềm mại…
Xem ra anh và vị hôn thê đang giận nhau.
Aizzz! Cách xa như vậy mà cãi nhau thì đúng là tra tấn mà, anh đau khổ thế này, còn người con gái kia nhất định trong lòng cũng nóng như lửa đốt, thấp thỏm không yên.
Cô cơ bản không muốn làm người nhiều chuyện, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhìn anh đau khổ như vậy nên nhẹ nhàng nói: “Hai người có thể gặp được nhau không hề dễ dàng… Nếu không biết quý trọng mà bỏ lỡ thì nhất định cả đời sẽ…”
Anh bất chợt ngẩng đầu, trừng lớn hai mắt nhìn cô.
Qua một hồi lâu sau anh mới nói: “Nếu tình yêu của người phụ nữ đó không lâu bền? Nếu yêu say đắm chỉ đổi lấy đều là sự hờ hững cùng khinh miệt, cô sẽ làm thế nào? ”
Cô im lặng!
Đúng vậy, nếu tình yêu say đắm, đẹp đẽ mang trao cho một người không xứng đáng, vậy mà còn cố kiên trì thì có phải hay không anh chính là một người ngu xuẩn?
Anh dùng lực nén bụng lại nói: “Đối với một người đàn ông mà nói, sỉ nhục lớn nhất chính là cùng người đàn ông khác chia sẻ một người phụ nữ, cho nên… Tôi không có lựa chọn nào khác…”
Anh nuốt vào trong mấy chữ cuối cùng, vươn tay nhấn phím mở đĩa CD, tiếng nhạc bi thương vang lên, chính là ca khúc mà cô yêu thích nhất, mỗi lần nghe cô đều nén không được cảm xúc trong lòng mà nước mắt rơi lã chã.Nhìn thấy anh nhắm mắt lại, trên gương mặt không còn vẻ đau đớn như lúc nãy mà thay vào đó là vẻ hoài niệm về những ngày xưa cũ, cô thật sự thấy đau lòng vì anh…
Anh là người đàn ông ưu tú, hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp qua, hoàn mỹ đến nỗi không thể hoàn mỹ hơn được nữa.
Anh cũng là người đàn ông dằn vặt, đau khổ nhất mà cô từng gặp, anh có được sự nghiệp thành đạt, vì cái gì lại tự làm cho mình thành ra cái bộ dạng tiều tụy thế này?
* * * * * * * * * *
Khi cô dìu Lâm Quân Dật đang trong trạng thái gần như bất tỉnh đặt lên giường, thì cô cũng không còn một chút sức lực nào, toàn thân mỏi rụng mỏi rời mà ngã sấp xuống người anh…
Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn hắt lên khuôn mặt đẹp vì đau đớn mà trở nên méo mó, vặn vẹo đến không còn một giọt máu.
Anh dường như cảm giác được sức nặng của cô đang đè trên người nên nheo nheo mắt còn trong trạng thái mông lung, nghi hoặc mà nhìn cô.
“Thật xin lỗi…” Cô vội vàng đứng dậy bối rối tìm kiếm thuốc giảm đau cho anh.
“Đầu giường… ngăn kéo bên tay phải…”
Cô mở ngăn kéo ra, bên trong đầy những lọ thuốc, tất cả đều là thuốc dạ dày, lọ to lọ nhỏ, đủ loại màu sắc, đủ loại xuất xứ: Trung, Anh, Nhật, Pháp… đều có cả. Đủ để thấy bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng đến cỡ nào.
Như vậy là anh ta biết rõ bản thân mình không thể uống rượu, vì sao lại còn uống hộ cô, là vì cô sao?
Trong nháy mắt, lòng cô tràn ngập cảm động và áy náy bao vây lấy.
Băng Vũ quay người lại liếc nhìn anh một cái, anh chống tay nửa ngồi nửa nằm, ánh nhìn chằm chằm dừng trên người cô, không biết là do phản xạ của ánh đèn, hay vẫn là ảo giác mà cô thấy trong đôi mắt anh như có một làn sương mù bao phủ, sóng nước gợn tình đầy si mê…
Tim Băng Vũ chợt thắt lại, vội né tránh ánh mắt của anh, chọn nhanh một lọ thuốc giảm đau mà cô xem cũng không hiểu thành phần của thuốc, vội vàng đưa cho anh uống.
Uống thuốc xong, anh nằm trên giường, tiếng thở dốc đã tạm lắng xuống thay vào đó là hơi thở đều đều.
Băng Vũ nhẹ nhàng mở từng chiếc khuy rồi giúp anh cởi bỏ áo vest. Cô lại nới lỏng cà vạt, mở thêm ba cái khuy áo sơ mi để anh có thể ngủ thoải mái hơn. Trong suốt quá trình ấy anh không hề mở mắt, nhưng hơi thở nặng nề hơn, hẳn là anh đã bị cô đánh thức.
“Lâm tổng, tôi xin phép ra về.”
Anh không nói gì cũng không mở mắt.
Cô nhẹ nhàng đi đến cửa mới phát hiện chiếc váy dạ hội mình đang mặc đã nhàu nhĩ thật là khó coi, tà váy bị cửa xe nghiền rách thật không thể mặc đi ra ngoài.
Huống chi giờ này đã là nửa đêm, cô ăn mặc kín đáo một chút sẽ an toàn hơn.
Mở tủ quần áo của anh ra, cô nhất thời kinh ngạc!
Bên trong toàn bộ là trang phục của phụ nữ, đầy màu sắc, đủ các mùa.
Cho dù là được treo lên ngay ngắn hay xếp gọn gàng thành từng chồng thì tất cả chúng đều còn nguyên nhãn mác.
Băng Vũ thuận tay lấy một bộ váy liền thân dài quá đầu gối trông có vẻ bình thường, đi vào nhà vệ sinh nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người…
Tay cầm chiếc váy mới tinh, cô không khỏi nghĩ đến sở thích kỳ lạ của anh ta.
Nếu anh ta đã mua vì cái gì lại không tặng cho vị hôn thê của mình?
Bọn họ đang có mâu thuẫn gì? Nếu đúng như lời anh nói thì vị hôn thê kia căn bản là không quý trọng tình yêu của anh, vậy vì sao mà cô ấy còn gọi điện thoại cho anh nhiều lần như vậy?
Thật sự là cô ấy yêu người khác hay sao?
Một người đàn ông tốt như Lâm Quân Dật mà không giữ được trái tim của cô ấy?
Cô quá mức tập trung vào những thắc mắc trong đầu, hoàn toàn không nghe được tiếng chìa khóa đang mở cửa phòng vệ sinh… Mãi đến khi cánh cửa nhà vệ sinh đột ngột bị mở ra, ánh mắt tràn ngập kích tình của Lâm Quân Dật dán chặt vào những đường cong trên thân thể cô, lúc này cô mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì!
“Á!” Đầu óc Băng Vũ trống rỗng trong hai giây, liền sau đó xoay người lại, hét đến chói tai: “Ra khỏi đây.”
Thế nhưng anh lại ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi môi không ngừng di chuyển trên lưng cô, hai tay sờ soạng khắp thân trên đang để trần của cô.
“Không, đừng…” Băng Vũ dùng hết toàn lực giãy dụa, muốn thoát ra, lại bị anh ôm càng chặt. Anh hung hăng kéo áo lót của cô xuống, mười ngón tay tham lam vuốt ve hai bầu ngực mềm mại kia.
Môi anh dần dần di chuyển lên cổ cô, mỗi một lần hôn xuống là một lần cắn cắn vào da thịt cô, cùng lúc phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn.
“Không!” Cô khó khăn thoát khỏi vòng ôm của anh, lại bị anh bắt được, kéo hai cổ tay đặt qua đỉnh đầu ép sát người cô vào tường khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Cút đi… Uhmm…”
Môi anh đột nhiên hôn phủ lên môi cô, nuốt trọn tiếng thét chói tai vào trong.
Đôi môi mềm của cô bị anh chà sát đau đến mức không còn cảm giác, chỉ thấy một vị hỗn hợp mang hương rượu và thuốc lá theo đầu lưỡi anh gắt gao tách hai hàm răng của cô mà đi vào…
Băng Vũ dùng ánh mắt oán hận rực lửa nhìn trừng trừng vào người đàn ông trước mặt, anh ta căn bản không chỉ là một tên biến thái đa nhân cách mà còn là một kẻ bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực, bệnh viện tâm thần như thế nào mà để một tên bệnh hoạn như vậy trốn ra ngoài thế này chứ!
Kết thúc nụ hôn đau đớn nhất mà từ khi chào đời cho đến nay cô mới phải chịu, anh lại giữ chặt hai tay cô, đem cơ thể cô ôm chặt vào trong ngực bằng một lực mạnh đến nỗi như muốn đem cả thân thể cô tiến nhập vào người anh ta luôn vậy.
Cô như thế nào cũng không ngờ được anh ta đau đến mức mặt mày trắng bệch mà còn có khí lực mạnh đến kinh người thế này.
Sớm biết như vậy, cô vừa rồi sẽ không đem toàn bộ sức lực của mình ra mà lãng phí giúp đỡ anh ta…
“Đã muốn quyến rũ tôi, còn vì cái gì mà phải giả vờ thanh cao, tinh khiết.” Anh khàn khàn nói.
“Tôi không có!” Tiếng nói của cô vì hoảng sợ mà run rẩy. Biết rằng thời điểm này có giãy dụa cũng chẳng làm được gì, nhưng cô vẫn ra sức phản kháng.
Anh hừ lạnh vài tiếng, bàn tay đang bóp chặt hai cổ tay của cô càng xiết mạnh hơn và nói: “Cô không có? Vậy cô đêm hôm khuya khoắt ở trong nhà của tôi cởi bỏ quần áo cho tôi, lại cởi hết quần áo của mình, cô là đang thử nghiệm sự tự chủ của tôi sao?”
“Tôi… tôi nghĩ anh đã ngủ rồi.”
Môi anh dịch chuyển từ vai lên vành tai cô, dùng một loại âm thanh đặc biệt thâm trầm thì thầm: “Có em ở đây, tôi sao có thể ngủ được? Em cho tôi là thần thánh chắc!?”
“…” Cô còn có thể nói gì được nữa, cô quả thực đã xem anh là thần thánh, nghĩ đến trong lòng anh chỉ có vị hôn thê kia mới là người phụ nữ có khả năng khơi gợi lên ham muốn tình dục trong anh mà thôi. Còn bất kỳ ai khác, cho dù có cởi hết áo quần đứng trước mặt anh nói với anh ngàn lời yêu thương nhung nhớ, anh dù liếc mắt một cái cũng không thèm. Cô còn nghĩ đến anh nếu chỉ đơn thuần là muốn phát tiết dục vọng, cũng sẽ rất nguyên tắc không bao giờ chọn đối tượng là cấp dưới sớm chiều chạm mặt của mình.
Xem ra cô sai rồi, quá sai lầm rồi.
Giữa cảnh đất trời chao đảo, thần trí mờ mịt, một giọng nói đầy phẫn hận hét lên: Diêu Băng Vũ, cô đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn, cô quên hắn bị bệnh tâm thần phân liệt, ban ngày và ban đêm là hai kẻ hoàn toàn khác nhau hay sao?
Cô đã quên anh là tên biến thái sao? Sao lại ngu ngốc tới mức ban đêm tự mình bò vào nhà riêng của anh!
Cô đã quên, cô quả thật đã quên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.