Chương 14: Ký ức ngọt ngào
Diệp Lạc Vô Tâm
25/05/2013
Lặng lẽ bỏ đi, Băng Vũ trở lại phòng ngủ. Vào phòng cô thấy một đống hành lý hỗn độn, cô mới phát hiện ra thế gian này to lớn đến vậy nhưng không có bất kỳ nơi nào là nhà của mình. Thế giới rộng lớn có nhiều người đến thế đấy, nhưng không có một ai thực sự thuộc về cô.
Đêm khuya, Băng Vũ một thân một mình, đứng ở cửa nhà ga.
Cô lại nhớ đến lời nói của người con gái đó: “Yêu một người không nên ích kỷ như vậy, mà nên suy nghĩ đến cảm nhận của người đó.”
Người con gái đó chắc là vì lo lắng đến cảm nhận của Trần Lăng, vì vậy luôn vờ như không biết anh đang che dấu điều gì, cho nên khi rời bỏ cô ấy anh mới đau khổ đến vậy.
Cô bỏ tiền vào điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho Trần Lăng, cô cố gắng hết sức mình làm cho âm thanh của bản thân trở nên cứng rắn, lạnh lùng mà nói: “Trần Lăng, chúng ta chia tay đi…”
Đầu dây điện thoại bên kia lập tức truyền đến một âm thanh vội vàng: “Băng Vũ, em đang ở đâu?”
“Em sẽ rời khỏi thành phố này ngay bây giờ, Trần Lăng, cám ơn anh đã cho em thật nhiều kỷ niệm…”
“Cho dù em nhất định phải chia tay thì em cũng phải nói rõ ràng với anh, ít nhất thì em cũng phải cho anh biết lý do là gì?”
Cô cười thê lương, anh thật sự không hiểu sao? Đến bây giờ mà anh vẫn nghĩ là cô không biết chút gì hết sao? Thì ra cô gái kia chưa nói bất cứ thứ gì với anh ư.
Không biết cũng tốt, có lẽ làm cho anh hận cô, làm cho anh oán trách cô, còn hơn là làm cho anh nhớ nhung và hối tiếc.
Nếu đã là một tình yêu không thể nào cứu vãn được nữa, bây giờ điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh là để anh yên lòng mà rời đi.
“Không có lý do gì cả, đơn giản là em thấy chúng ta không hợp nhau.” Cô bình tĩnh nói, lời nói vô cùng lạnh nhạt giống như bao đôi tình nhân khác ở giây phút chia tay.
Tiếng hít thở nặng nề của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, Băng Vũ cứ nghĩ rằng anh sẽ tức giận, nghĩ rằng anh sẽ mắng cô, nhưng anh lại… hoàn toàn không có.
Anh nhỏ giọng cầu xin cô: “Băng Vũ, em trở về trước đã, rồi chúng ta nói chuyện lại với nhau được không em…? Em muốn anh làm gì, chỉ cần em nói ra, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm cho em…”
Băng Vũ thật sự rất muốn chạy về, nói với anh rằng cô không muốn anh đi tìm cô gái đó, muốn anh đi cùng cô.
Cô cũng tin tưởng vào ý muốn cùng nhau giải quyết vấn đề của anh, cho đến bây giờ lúc nào anh cũng chiều theo ý cô. Nhưng mà giữ chặt anh ở bên cạnh mình thì làm được gì chứ? Anh sẽ không vui vẻ gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không có một cuộc sống hạnh phúc.
Nụ cười thì có thể giả vờ được, nhưng nước mắt là thứ không thể che giấu được!
“Anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn!”
Băng Vũ dập điện thoại, ngồi xổm bên buồng điện thoại khóc thật to, khóc đến tê tim liệt phế…
“Trần Lăng, anh hãy đi đi, trở về bên cạnh cô gái của anh, hãy toàn tâm toàn ý mà yêu cô ấy… Trong cuộc tình này, với cả ba người chúng ta mà nói, đây ắt hẳn là kết thúc tốt nhất.”
Băng Vũ tùy tiện lên một chiếc xe lửa, cô cũng chẳng cần biết chiếc xe ấy sẽ đưa cô đi đâu, đến nơi nào.
Tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, mất đi anh, cô đã mất đi toàn bộ thế giới…
* * * * * * * * * * * *
Đêm khuya, Băng Vũ ngồi thẩn thờ nhìn thư mời màu đỏ tươi như máu, một lần lại một lần tự hỏi bản thân mình: “Mình có nên đi hay không? Nếu gặp lại Trần Lăng mình nên làm thế nào? Nếu anh đến cùng vợ anh thì cô phải làm sao?”
Đã hơn mười năm từ ngày tốt nghiệp sơ trung, vậy là chuyện tình của cô và Trần Lăng cũng đã qua quãng thời gian mười năm rồi sao?
Vì sao những ký ức đó vẫn không hề phai nhạt trong cô dù đã mười năm trôi qua rồi chứ?
Ngoài cửa sổ bầu trời dường như đã bắt đầu chuyển sang một màu xám tro mờ mịt, Băng Vũ vẫn chưa quyết định được có nên gặp lại Trần Lăng hay không, thì khi cô mở túi xách ra, định bỏ tấm thư mời quan trọng vào, cô bất ngờ phát hiện trong đó có hai lọ thuốc.
Cô lấy ra xem, đọc hướng dẫn sử dụng trên lọ mới biết được, một lọ là thuốc tránh thai, điều này đủ thấy Lâm Quân Dật chưa đến nổi điên quá nặng, lọ còn lại là thuốc dùng bôi ngoài da, hình như là dùng để chữa trị vết bầm, giảm bớt đau đớn.
Cầm lọ thuốc bôi trên tay, không hiểu sao tâm can Băng Vũ đột nhiên khẽ co rút đau đớn, cô không tự chủ được mà nhớ đến dáng vẻ khi không nổi điên của anh, dáng vẻ chuyên chú của anh khi làm việc, dáng vẻ chân thành lẫn thâm tình khi anh nhắc đến bạn gái của anh và cả bộ dáng mê người khi anh ngửa đầu uống rượu thay cho cô…
Cô nghĩ, Lâm Quân Dật chắc chắn đã từng là một người đàn ông vô cùng chu đáo, là một người yêu không chỉ dịu dàng mà còn hết mực chung tình. Nhất định là anh đã từng yêu rất sâu đậm, mới có thể bị tổn thương sâu sắc đến thế.
Chờ cho đến khi cô bất an mở nắp lọ thuốc dùng ngoài da thì bầu trời cũng đã đón ánh bình minh.
Băng Vũ uống thuốc, đi chuẩn bị bữa sáng cho Tư Tư và Liễu Dương thì cô mới phát hiện đầu cô choáng váng có chút mê muội, tay chân bủn rủn không chút sức lực nào.
Băng Vũ cố gắng chịu đựng để đưa Tư Tư đi nhà trẻ rồi đến công ty.
Cô không còn cách nào khác, hôm qua khi Lâm Quân Dật đưa cô về nhà, câu nói cuối cùng của anh là: “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ!”
Băng Vũ vừa bước vào công ty, một đôi mắt sắc bén hướng về phía cô.
Băng Vũ cúi đầu xem xét lại quần áo của mình, không có biểu hiện gì không ổn cả. Đi đến lối rẽ hành lang, cô cố tình quẹo vào, đứng dựa mình vào sát vách tường.
Hai cô nhân viên tiếp tân cho là cô đã vào trong liền thấp giọng bàn luận: “Chẳng phải thư ký Triệu nói cô ta có ý định quyến rũ sếp nên bị cho thôi việc rồi hay sao? Tại sao hôm nay còn đi làm?”
“Thư ký Triệu nói chuyện chưa bao giờ đúng sự thật, cô đừng nên tin cô ta…”
Đi vào văn phòng, tay chân Băng Vũ có chút cảm giác không thể điều khiển. Cô đứng trước bàn làm việc của Triệu Thi Ngữ, cố nén cơn choáng váng mà cất giọng hỏi: “Cô nói tôi quyến rũ Lâm Quân Dật là do cô thấy tận mắt hay là do chính miệng anh ta nói với cô?”
“Tôi không hiểu cô nói gì hết”. Triệu Thi Ngữ cố tình không chú ý đến lời nói của Băng Vũ.
Băng Vũ chỉ thẳng vào mặt Triệu Thi Ngữ: “Cô đừng nghĩ rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng giống như cô!”
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Băng Vũ thấy Lâm Quân Dật đang đi tới, cảnh vật trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ, chao đảo càng lúc càng mãnh liệt…
Chân Băng Vũ mềm nhũn, đột nhiên một cánh tay rắn chắc nâng đỡ cơ thể cô.
Thật lâu sau mơ hồ mờ mịt mà tỉnh giấc cô như có cảm giác từ trên trời rơi xuống mặt đất, cô còn chưa kịp mở mắt ra, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác hơi hơi đau, vừa muốn rút tay lại, đột nhiên có một đôi bàn tay ấm áp bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu hết mọi đau đớn của cô.
………………
“Mợ Lâm."
Băng Vũ mở to đôi mắt, đối diện cô là một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang nhìn cô tươi cười, nụ cười thực sự rất thư thái, có nét giống như người mẹ thứ hai của cô.
Nhìn quanh căn phòng được bao phủ bởi một màu trắng trong trẻo lại lạnh lùng, Băng Vũ lập tức đoán được cô đang ở nơi nào nhưng cô lại không tài nào đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Băng Vũ vừa định đưa tay xoa xoa cái đầu sắp nổ tung của cô thì phát hiện mu bàn tay của mình đang được truyền dịch.
“Mợ Lâm, mợ đã tỉnh? Cậu Lâm nói cậu ấy còn có công việc phải làm nên về lại công ty trước, dặn tôi khi nào mợ tỉnh thì gọi điện thoại cho cậu.”
Người phụ nữ kia có nụ cười thật là thân thiết chỉ là cách xưng hô của bà ta thì dễ làm người ta nổi giận.
“Mợ Lâm? Ai nói tôi là Lâm phu nhân?”
Bà ta cũng không vặn lại câu nói của Băng Vũ, chỉ có điều biểu hiện trên mặt bà rõ ràng là đang nói với cô: “Vợ chồng son cãi nhau thôi mà, thực sự là rất bình thường!”
“Cậu Lâm có nấu chút cháo loãng cho mợ, để tôi đi lấy cho mợ ăn…”
Băng Vũ lạnh lùng nói: “Không cần đâu, đem đổ hết đi.”
“A?” Bà ấy kinh ngạc vài giây rồi ngay lập tức lại nở nụ cười, bước đến chiếc ghế cạnh giường rồi ngồi xuống: “Mợ Lâm à, tôi nói thật lòng nhé, tôi đã sống hơn nửa đời người rồi nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy được người chồng nào tốt như cậu Lâm đây đâu. Tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn thì không nói làm gì, chỉ nói đến sự quan tâm mà cậu ấy dành cho mợ thôi thì không phải người đàn ông nào cũng làm được đâu.”
“Chúng tôi… chuyện của chúng tôi thím thực sự không hiểu đâu.” Băng Vũ khách khí nói.
“Đúng là tôi thực sự không hiểu rõ hai người rốt cục vì cái gì mà trở thành như vậy, nhưng mà công việc của tôi mỗi ngày chính là quét dọn sạch sẽ căn nhà này, một gia đình tốt đẹp đến vậy tội tình gì mà phải làm đến thế này chứ. Mợ à, để có được duyên phận trở thành vợ chồng ở kiếp này không biết phải tu đến mấy đời, hai người tại sao lại không biết cách mà trân trọng mối nhân duyên này chứ.”
Cuối cùng Băng Vũ cũng biết được người phụ nữ “nhiệt tình” này là ai, nhìn thấy trên gương mặt của bà ấy thể hiện rõ ràng rằng tôi cái gì cũng đều biết hết, Băng Vũ cũng không biết nên giải thích với bà ấy như thế nào, càng không thể nói thẳng ra là: “Tôi chỉ là tình nhân mà anh ta nuôi, chuyên đáp ứng những lúc anh ta cần hưởng thụ.”
“Mợ Lâm à, mợ có biết hay không, cậu thực sự rất để tâm đến mợ đấy, cậu ấy nói mợ rất thích sự thuần mỹ, quần áo của mợ dù không mặc tới nhưng hằng ngày đều phải chú ý bảo quản thật tốt. Cậu ấy còn nói mợ thích sạch sẽ, sàn nhà còn sót một chút bụi cũng không được, trên ga giường cũng không được phép có một vết bẩn nào cả, tất cả trái cây trong tủ lạnh đều là những loại tươi ngon nhất, đến ngay cả hoa hồng đặt bên cửa sổ hai ngày cũng sẽ được thay một lần…”
Băng Vũ không thể nói lời nào, cô dựa người vào đầu giường, đối với sự si tình của anh cô không thể không cảm động.
“Mấy tháng mợ vắng nhà, cậu chưa bao giờ mang người phụ nữ nào khác về nhà.” Bà ấy che miệng cười cười nói tiếp: “Tháng trước khi tôi thấy chiếc váy màu đen kia tôi đã hoảng sợ, còn tưởng rằng cậu chủ có người phụ nữ khác ở ngoài, nào ngờ cậu ấy nói: Đừng giặt bộ váy đó, cậu ấy thích mùi hương trên chiếc váy ấy, bảo tôi trực treo tại phòng làm việc của cậu ấy. Xem vẻ mặt cậu ấy lúc đó, tôi đoán rằng chắc chắn là mợ đã trở lại.”
“Anh ta nói như vậy thật sao?” Băng Vũ có điểm không thể tin, chỉ có điều nghĩ lại thì con người anh ta như thế kia thì cho dù có làm nhiều việc điên khùng hơn nữa thì cũng là chuyện bình thường thôi.
“Còn chưa hết đâu! Trong thời gian mợ không có ở đây, cậu thường không về nhà, chỉ cần cậu ấy về thì sáng sớm khi tôi tới quét dọn, ngoài ban công nhất định toàn là tàn thuốc…”
Băng Vũ âm thầm mà thở dài một hơi, sự oán hận của cô với anh không còn lại một chút nào nữa, một người đàn ông lại có thể tự tra tấn mình đến như vậy, thì sự điên cuồng kia cũng là điều có thể lý giải được.
Nghe bà ấy lải nhải liên miên lâu như vậy, Băng Vũ thật sự cảm thấy đói, cái dạ dày đáng thương của cô đang lên án sự quật cường của trái tim cô.
Haiz! nếu vết thương trong trái tim đã dày đặc, cô cũng không muốn lại làm khó thêm cái dạ dày đáng thương này nữa, Băng Vũ nói: “Tôi cảm thấy hơi đói, phiền thím mang cháo đến đây cho tôi có được không?”
“Mợ đừng khách khí với tôi. Àh…! Đúng rồi! Cậu vẫn thường gọi tôi là chị Lan, mợ cũng gọi tôi như vậy đi.”
“Chị Lan!” Băng Vũ cười nói, cô thực sự thích chị ấy, trên người của chị ấy có hương vị của một người mẹ, sự nhiệt tình lại làm cho trái tim người khác trào dâng một niềm ấm ấp.
* * * * * * * *
Trong thời gian chị Lan đi hâm lại cháo cho cô thì Liễu Dương gọi điện thoại đến nói: “Mẹ tớ nói nhớ Tư Tư, ngày mai vừa đúng là thứ sáu, cuối tuần rồi, mẹ tớ bảo chúng ta về nhà chơi”.
Thực lòng Băng Vũ rất muốn đi, nhưng mà Lâm Quân Dật đã đem cô đến đây rồi thì sẽ không để cô đi một cách dễ dàng đâu: “Cậu đi với Tư Tư đi, mấy hôm nay nó cũng đã nhắc đến “bà ngoại” rồi đấy”.
“Vậy được rồi.” Trước khi cúp điện thoại Liễu Dương còn dặn dò: “Băng Vũ… cố gắng chăm lo cho bản thân thật tốt đấy.”
Ý của Liễu Dương cô hiểu, cô cũng muốn chăm lo cho bản thân thật tốt, đáng tiếc là vận mệnh của cô luôn bấp bênh như vậy, không biết đến khi nào mới qua hết những ngày đau khổ mà sống một cuộc sống hạnh phúc đây.
Cũng may là cô vẫn còn có Liễu Dương, Liễu Dương dường như là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời cô, cho dù cuộc sống có tối tăm đến như thế nào chỉ cần còn có Liễu Dương thì cô vẫn còn cảm thấy được niềm hy vọng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Băng Vũ vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khi đưa tay ra nhận lấy bát cháo tỏa ra hương vị thơm phức đó, thì cô mới phát hiện ra người mang cháo vào cho cô là Lâm Quân Dật.
Băng Vũ lập tức rụt tay lại, dịch chuyển người lui về phía sau.
“Em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi.
“Uhm.”
Băng Vũ cúi đầu, không hiểu vì lý do gì cô lại không dám nhìn vào mặt anh.
Băng Vũ nghe được giọng nói trầm ổn của anh: “Chị Lan, chị về trước đi, ngày mai chị không cần tới đây.”
Băng Vũ nghe thấy giọng chị Lan lanh lảnh trả lời: “Tôi biết rồi!”
Nghe thấy tiếng bước chân đi ra khỏi cửa của chị ấy, lòng Băng Vũ lại bắt đầu dấy lên sự hoảng sợ.
Phòng ngủ trống trãi bỗng nhiên im lặng lạ thường, Băng Vũ dường như có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng hít thở không đều của cả cô và Lâm Quân Dật.
Trong tay anh lúc này là một cái bát bằng thủy tinh đẹp đẽ, anh nhẹ nhàng thổi vào, hơi nóng trong bát từ từ bay ra.
“Tôi có thể tự làm.”
“Để tôi làm.” Anh múc một thìa cháo trong bát thủy tinh trong suốt nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi khẽ nếm một chút: “Đã lâu lắm rồi tôi không có nấu gì cả, hương vị có lẽ sẽ có chút kỳ lạ.”
Anh ta có thể nấu cháo ư? Nếu có cuộc thi để bình chọn “Người đàn ông hoàn hảo” cô đoán rằng anh sẽ xếp thứ hai, còn thứ nhất đương nhiên là Trần Lăng rồi.
Đút cho Băng Vũ được vài thìa cháo, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Buổi tối hôm nay không về nhà có được không?”
Khi Lâm Quân Dật dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng thì cô thật sự cảm thấy anh ta rất giống với Trần Lăng, lời nói đó dường như có một sự mê hoặc làm cho người ta không thể nào kháng cự được.
Giương mắt nhìn lại, dường như cô nhìn thấy được sâu trong đáy mắt anh là sự chờ mong, khiến tâm hồn cô dao động mạnh mẽ, cô không biết sự chờ mong của anh là dành cho cô hay là dành cho người con gái trong ký ức của anh.
“Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Ngữ khí của cô không hiểu sao lại trở thành như vậy? Nghe giọng điệu sao mà giống như một người phụ nữ đáng xấu hổ đang làm nũng đến thế cơ chứ, cô nhất định là ngốc nặng rồi.
“Tôi thật vui vì như em nghĩ vậy…”
Khi anh nói lời này, nụ cười trên gương mặt anh không phải là loại tà ác bình thường.
Hơn nữa Băng Vũ phát hiện gương mặt tươi cười của anh càng lúc càng gần, càng ngày càng rõ nét… Anh ta sao lại có thể làm như vậy chứ, bắt nạt một người bệnh vào lúc bàn tay người đó vẫn còn đang phải truyền dịch.
Nếu hôm nay anh lại đối xử với cô giống như ngày hôm qua, chỉ sợ rằng cô sẽ chết mất thôi.
Băng Vũ lùi thân mình về phía sau, thì cô mới phát hiện bản thân không còn đường nào có thể trốn được nữa rồi, cô đành phải ngậm ngùi nhắm mắt lại…
Môi anh nhẹ nhàng dừng lại trên môi cô, dịu dàng mà mềm mại, đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô phát hiện môi anh thật mềm mại và ấm áp… theo những cử động mềm nhẹ mút vào của anh cùng với sự cọ sát, môi cô dần dần xuất hiện từng cơn tê dại, khiến cho đầu óc cô có chút mê muội.
Băng Vũ bắt đầu cảm giác được tay anh đang từ ngoài chăn mà lần vào đặt trên thắt lưng cô, cơ thể cô lập tức căng thẳng… Đúng lúc muốn đẩy anh ra thì chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Anh lưu luyến không muốn rời khỏi môi cô, thu lại cánh tay đang đặt bên hông cô, anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm nghị, phân vân một chút anh mới bắt điện thoại.
“Ông nội!” Lâm Quân Dật thấp giọng bắt máy, rồi đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của một người lớn tuổi: “Tôi nghe nói gần đây anh có quan hệ rất thân mật với thư ký của mình?”
Chỉ có mỗi giọng nói truyền đến thôi đã khiến Băng Vũ không rét mà run, có thể cảm nhận được ông của Lâm Quân Dật nhất định là một con người rất đáng sợ.
Tích cách của Lâm Quân Dật như vậy có lẽ được di truyền hơn phân nữa là từ ông ta.
Lâm Quân Dật mở cửa đi ra ngoài, Băng Vũ không thể nghe rõ câu nói tiếp theo của ông ấy, chỉ thoáng nghe ngữ khí không được vui của Lâm Quân Dật: “Con tự biết chừng mực!”
Băng Vũ rút cây kim truyền dịch trên tay cô, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vặn nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia quát to: “Anh tự có chừng mực sao? Nếu anh thực sự tự biết chừng mực thì ngay bây giờ quay về kết hôn với Nhĩ Tích đi.”
“Chuyện kết hôn của con và Nhĩ Tích, con sẽ thương lượng lại với cô ấy.” Ngữ khí của Lâm Quân Dật không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nhưng khi nghe qua lại không giống như đang nói chuyện với trưởng bối.
“Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì, Nhĩ Tích kiên nhẫn chờ đợi anh nhiều năm như vậy rồi, anh còn muốn nó chờ đến bao giờ nữa?”
“Ông à! Con thừa nhận Nhĩ Tích là một cô gái tốt, nhưng mà con…”
“Tôi nói cho anh biết, tôi đã lập di chúc, nếu anh không cưới Nhĩ Tích, một đồng anh cũng đừng mong có.” Trong lời nói của ông nội Lâm Quân Dật không chừa một đường sống nào cho anh, giống như hoàng đế đang ban thánh chỉ vậy.
“Anh nên lập tức phân định rõ quan hệ với cô thư ký đó đi.”
Giọng nói Lâm Quân Dật càng mạnh mẽ cứng rắn hơn: “Đây là chuyện riêng của con, con sẽ tự mình xử lý.”
“Ý anh là gì? Có phải anh muốn hành động giống như bố anh không? Lúc còn sống chỉ vì một người đàn bà đê tiện mà hủy hoại cuộc sống của chính mình?”
“Đê tiện?” Lâm Quân Dật hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy trong lòng ông tôi là cái gì? Một con rối để mặc cho ông tự ý xếp đặt sao?”
“Anh?!” Đầu dây bên kia truyền đến một trận ho khan kịch liệt: “Nếu mấy năm nay tôi không dốc lòng đào tạo anh thì anh có thể có được như ngày hôm nay ư?”
Tiếng cười của Lâm Quân Dật vang lên mang theo sự rét lạnh thấu xương, thấm đẫm trong tiếng cười kia là sự chua xót nồng đậm.
“Vì sao ông lại đào tạo tôi? Nếu tôi không phải là người duy nhất mang dòng máu của Lâm gia thì tôi đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, ông sẽ không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần! Nếu không phải công việc kinh doanh của ông còn cần một người nối nghiệp, liệu ông có đi đào tạo đứa con riêng có thân phận thấp hèn như tôi không? Ở trong lòng ông, tôi còn không bằng Nhĩ Tích, một người không hề có huyết thống gì với ông.”
Trong phòng im lặng, đâu đó dày đặc tiếng thở dốc vang lên vô cùng rõ ràng.
Băng Vũ phát hiện giọng điệu của hai người hoàn toàn giống nhau, là loại giọng điệu không chừa lại cho người khác một con đường sống, cách nói chuyện giống như khống chế người khác, hai người cứng rắn như vậy mà có thể ở chung với nhau thì đúng là kỳ tích.
Qua một hồi lâu, Băng Vũ mới nghe thấy giọng vị trưởng bối trả lời, âm thanh có chút run rẩy: “Anh dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó sao… Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho anh lại đi vào vết xe đổ của bố anh, ngày mai anh về Mĩ ngay cho tôi.”
“Tôi không về.”
“Anh đừng nghĩ là anh đủ lông đủ cánh rồi thì tôi sẽ không làm gì được anh.”
“Tôi biết, nếu năm đó ông có thể ép chết ba mẹ tôi thì hiện tại ông cũng có thể ép chết được tôi… Nhưng mà, tôi vẫn phải nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì ngày đó tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy.”
“Anh…” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng ho khan kịch liệt cùng với tiếng thở hổn hển không đều nhau.
Đôi lông mày của Lâm Quân Dật khẽ nhíu lại, dùng ngón tay thon dài ra sức xoa xoa trán, xem ra anh cũng không chịu nổi.
Tiếng ho từ đầu dây bên kia càng ngày càng dữ dội, dường như muốn đem cả lục phủ ngũ tạng nôn ra, Lâm Quân Dật cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đành xuống giọng nhượng bộ.
“Ông nội.” Giọng nói của anh thấp đi khá nhiều: “Con biết ông đau lòng cho Nhĩ Tích, không muốn nhìn cô ấy chịu một chút ấm ức nào hết, con sẽ sắp xếp thời gian trở về nhà một chuyến, con sẽ từ từ nói chuyện với ông sau.”
“Được!”, âm thanh của ông nội anh cũng dịu đi một chút: “Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi đùa cũng không phải là chuyện gì quan trọng, con không quên được người con gái kia ông cũng có thể hiểu, nhưng con nhất định phải để tâm một chút đến cảm nhận Nhĩ Tích chứ, nó yêu con như vậy, con không nên tổn thương nó!”
“Con biết rồi! Sau này con sẽ không như vậy nữa!” Lâm Quân Dật nhìn cô, chỉ có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi cúp điện thoại.
Băng Vũ vẫn cứ nghĩ rằng cô hận anh đến tận xương tận tủy, nhưng hôm nay khi biết được cuộc sống của anh không như anh muốn, cô lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng, ngược lại cô còn cảm thấy khổ sở thay anh.
Lâm Quân Dật dựa nửa người trên ghế sofa, bắt đầu châm thuốc, anh tao nhã thả một vòng khói thuốc, trên người anh không có một chút thống khổ lẫn yếu đuối nào, thay vào đó là vẻ mặt như ngày đầu tiên cô mới gặp anh, đầy vẻ kiêu ngạo.
Trong làng khói mờ ảo, Băng Vũ bỗng nhiên hiểu được sự cô đơn và bất đắc dĩ của anh, anh yêu phải một người phụ nữ không yêu anh, anh bị buộc phải cưới một người phụ nữ mà anh không yêu, người thân duy nhất của anh lại là người bức chết cha mẹ anh… nhưng dù sao đi nữa người kia vẫn là ông nội của anh!
Nước và lửa thì không thể dung hòa, anh còn phải chịu sự tác động của mối quan hệ cốt nhục tình thâm, cho nên đến giờ mới tiến lùi đều khó.
“Tổng giám đốc…”
Anh không nhìn cô, khóe miệng anh khẽ động, nói: “Gọi như vậy không thấy xa cách sao?”
Băng Vũ luôn nghĩ cô là một người phụ nữ rất lý trí, có thể đem tình yêu và sự xúc động phân biệt rõ ràng, nhưng hôm nay khi nghe Lâm Quân Dật nói: “Chỉ cần còn sống ngày nào thì ngày đó vẫn sẽ ở bên cô ấy”… Trái tim của cô thật sự vì câu này mà rung động, không phải xúc động nhất thời mà là sự rung động đến từ con tim…
Nếu không phải trong tim hai người họ vẫn còn có khoảng cách, cô nghĩ cô có thể sẽ yêu anh.
Băng Vũ không tiếp tục làm phiền anh nữa, chỉ lẳng lặng mà ngồi bên cạnh anh.
Cô biết rằng mỗi người ai cũng có một đoạn ký ức mà chính bản thân mình cũng không muốn nhắc đến, cô chưa bao giờ thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, cho dù ngay cả lúc cô ở cạnh Trần Lăng cũng vậy, cô cũng chưa bao giờ buộc anh nói với cô chuyện mà anh không muốn nói.
Đêm khuya, Băng Vũ một thân một mình, đứng ở cửa nhà ga.
Cô lại nhớ đến lời nói của người con gái đó: “Yêu một người không nên ích kỷ như vậy, mà nên suy nghĩ đến cảm nhận của người đó.”
Người con gái đó chắc là vì lo lắng đến cảm nhận của Trần Lăng, vì vậy luôn vờ như không biết anh đang che dấu điều gì, cho nên khi rời bỏ cô ấy anh mới đau khổ đến vậy.
Cô bỏ tiền vào điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho Trần Lăng, cô cố gắng hết sức mình làm cho âm thanh của bản thân trở nên cứng rắn, lạnh lùng mà nói: “Trần Lăng, chúng ta chia tay đi…”
Đầu dây điện thoại bên kia lập tức truyền đến một âm thanh vội vàng: “Băng Vũ, em đang ở đâu?”
“Em sẽ rời khỏi thành phố này ngay bây giờ, Trần Lăng, cám ơn anh đã cho em thật nhiều kỷ niệm…”
“Cho dù em nhất định phải chia tay thì em cũng phải nói rõ ràng với anh, ít nhất thì em cũng phải cho anh biết lý do là gì?”
Cô cười thê lương, anh thật sự không hiểu sao? Đến bây giờ mà anh vẫn nghĩ là cô không biết chút gì hết sao? Thì ra cô gái kia chưa nói bất cứ thứ gì với anh ư.
Không biết cũng tốt, có lẽ làm cho anh hận cô, làm cho anh oán trách cô, còn hơn là làm cho anh nhớ nhung và hối tiếc.
Nếu đã là một tình yêu không thể nào cứu vãn được nữa, bây giờ điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh là để anh yên lòng mà rời đi.
“Không có lý do gì cả, đơn giản là em thấy chúng ta không hợp nhau.” Cô bình tĩnh nói, lời nói vô cùng lạnh nhạt giống như bao đôi tình nhân khác ở giây phút chia tay.
Tiếng hít thở nặng nề của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, Băng Vũ cứ nghĩ rằng anh sẽ tức giận, nghĩ rằng anh sẽ mắng cô, nhưng anh lại… hoàn toàn không có.
Anh nhỏ giọng cầu xin cô: “Băng Vũ, em trở về trước đã, rồi chúng ta nói chuyện lại với nhau được không em…? Em muốn anh làm gì, chỉ cần em nói ra, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm cho em…”
Băng Vũ thật sự rất muốn chạy về, nói với anh rằng cô không muốn anh đi tìm cô gái đó, muốn anh đi cùng cô.
Cô cũng tin tưởng vào ý muốn cùng nhau giải quyết vấn đề của anh, cho đến bây giờ lúc nào anh cũng chiều theo ý cô. Nhưng mà giữ chặt anh ở bên cạnh mình thì làm được gì chứ? Anh sẽ không vui vẻ gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không có một cuộc sống hạnh phúc.
Nụ cười thì có thể giả vờ được, nhưng nước mắt là thứ không thể che giấu được!
“Anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn!”
Băng Vũ dập điện thoại, ngồi xổm bên buồng điện thoại khóc thật to, khóc đến tê tim liệt phế…
“Trần Lăng, anh hãy đi đi, trở về bên cạnh cô gái của anh, hãy toàn tâm toàn ý mà yêu cô ấy… Trong cuộc tình này, với cả ba người chúng ta mà nói, đây ắt hẳn là kết thúc tốt nhất.”
Băng Vũ tùy tiện lên một chiếc xe lửa, cô cũng chẳng cần biết chiếc xe ấy sẽ đưa cô đi đâu, đến nơi nào.
Tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, mất đi anh, cô đã mất đi toàn bộ thế giới…
* * * * * * * * * * * *
Đêm khuya, Băng Vũ ngồi thẩn thờ nhìn thư mời màu đỏ tươi như máu, một lần lại một lần tự hỏi bản thân mình: “Mình có nên đi hay không? Nếu gặp lại Trần Lăng mình nên làm thế nào? Nếu anh đến cùng vợ anh thì cô phải làm sao?”
Đã hơn mười năm từ ngày tốt nghiệp sơ trung, vậy là chuyện tình của cô và Trần Lăng cũng đã qua quãng thời gian mười năm rồi sao?
Vì sao những ký ức đó vẫn không hề phai nhạt trong cô dù đã mười năm trôi qua rồi chứ?
Ngoài cửa sổ bầu trời dường như đã bắt đầu chuyển sang một màu xám tro mờ mịt, Băng Vũ vẫn chưa quyết định được có nên gặp lại Trần Lăng hay không, thì khi cô mở túi xách ra, định bỏ tấm thư mời quan trọng vào, cô bất ngờ phát hiện trong đó có hai lọ thuốc.
Cô lấy ra xem, đọc hướng dẫn sử dụng trên lọ mới biết được, một lọ là thuốc tránh thai, điều này đủ thấy Lâm Quân Dật chưa đến nổi điên quá nặng, lọ còn lại là thuốc dùng bôi ngoài da, hình như là dùng để chữa trị vết bầm, giảm bớt đau đớn.
Cầm lọ thuốc bôi trên tay, không hiểu sao tâm can Băng Vũ đột nhiên khẽ co rút đau đớn, cô không tự chủ được mà nhớ đến dáng vẻ khi không nổi điên của anh, dáng vẻ chuyên chú của anh khi làm việc, dáng vẻ chân thành lẫn thâm tình khi anh nhắc đến bạn gái của anh và cả bộ dáng mê người khi anh ngửa đầu uống rượu thay cho cô…
Cô nghĩ, Lâm Quân Dật chắc chắn đã từng là một người đàn ông vô cùng chu đáo, là một người yêu không chỉ dịu dàng mà còn hết mực chung tình. Nhất định là anh đã từng yêu rất sâu đậm, mới có thể bị tổn thương sâu sắc đến thế.
Chờ cho đến khi cô bất an mở nắp lọ thuốc dùng ngoài da thì bầu trời cũng đã đón ánh bình minh.
Băng Vũ uống thuốc, đi chuẩn bị bữa sáng cho Tư Tư và Liễu Dương thì cô mới phát hiện đầu cô choáng váng có chút mê muội, tay chân bủn rủn không chút sức lực nào.
Băng Vũ cố gắng chịu đựng để đưa Tư Tư đi nhà trẻ rồi đến công ty.
Cô không còn cách nào khác, hôm qua khi Lâm Quân Dật đưa cô về nhà, câu nói cuối cùng của anh là: “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ!”
Băng Vũ vừa bước vào công ty, một đôi mắt sắc bén hướng về phía cô.
Băng Vũ cúi đầu xem xét lại quần áo của mình, không có biểu hiện gì không ổn cả. Đi đến lối rẽ hành lang, cô cố tình quẹo vào, đứng dựa mình vào sát vách tường.
Hai cô nhân viên tiếp tân cho là cô đã vào trong liền thấp giọng bàn luận: “Chẳng phải thư ký Triệu nói cô ta có ý định quyến rũ sếp nên bị cho thôi việc rồi hay sao? Tại sao hôm nay còn đi làm?”
“Thư ký Triệu nói chuyện chưa bao giờ đúng sự thật, cô đừng nên tin cô ta…”
Đi vào văn phòng, tay chân Băng Vũ có chút cảm giác không thể điều khiển. Cô đứng trước bàn làm việc của Triệu Thi Ngữ, cố nén cơn choáng váng mà cất giọng hỏi: “Cô nói tôi quyến rũ Lâm Quân Dật là do cô thấy tận mắt hay là do chính miệng anh ta nói với cô?”
“Tôi không hiểu cô nói gì hết”. Triệu Thi Ngữ cố tình không chú ý đến lời nói của Băng Vũ.
Băng Vũ chỉ thẳng vào mặt Triệu Thi Ngữ: “Cô đừng nghĩ rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng giống như cô!”
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Băng Vũ thấy Lâm Quân Dật đang đi tới, cảnh vật trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ, chao đảo càng lúc càng mãnh liệt…
Chân Băng Vũ mềm nhũn, đột nhiên một cánh tay rắn chắc nâng đỡ cơ thể cô.
Thật lâu sau mơ hồ mờ mịt mà tỉnh giấc cô như có cảm giác từ trên trời rơi xuống mặt đất, cô còn chưa kịp mở mắt ra, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác hơi hơi đau, vừa muốn rút tay lại, đột nhiên có một đôi bàn tay ấm áp bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu hết mọi đau đớn của cô.
………………
“Mợ Lâm."
Băng Vũ mở to đôi mắt, đối diện cô là một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang nhìn cô tươi cười, nụ cười thực sự rất thư thái, có nét giống như người mẹ thứ hai của cô.
Nhìn quanh căn phòng được bao phủ bởi một màu trắng trong trẻo lại lạnh lùng, Băng Vũ lập tức đoán được cô đang ở nơi nào nhưng cô lại không tài nào đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Băng Vũ vừa định đưa tay xoa xoa cái đầu sắp nổ tung của cô thì phát hiện mu bàn tay của mình đang được truyền dịch.
“Mợ Lâm, mợ đã tỉnh? Cậu Lâm nói cậu ấy còn có công việc phải làm nên về lại công ty trước, dặn tôi khi nào mợ tỉnh thì gọi điện thoại cho cậu.”
Người phụ nữ kia có nụ cười thật là thân thiết chỉ là cách xưng hô của bà ta thì dễ làm người ta nổi giận.
“Mợ Lâm? Ai nói tôi là Lâm phu nhân?”
Bà ta cũng không vặn lại câu nói của Băng Vũ, chỉ có điều biểu hiện trên mặt bà rõ ràng là đang nói với cô: “Vợ chồng son cãi nhau thôi mà, thực sự là rất bình thường!”
“Cậu Lâm có nấu chút cháo loãng cho mợ, để tôi đi lấy cho mợ ăn…”
Băng Vũ lạnh lùng nói: “Không cần đâu, đem đổ hết đi.”
“A?” Bà ấy kinh ngạc vài giây rồi ngay lập tức lại nở nụ cười, bước đến chiếc ghế cạnh giường rồi ngồi xuống: “Mợ Lâm à, tôi nói thật lòng nhé, tôi đã sống hơn nửa đời người rồi nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy được người chồng nào tốt như cậu Lâm đây đâu. Tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn thì không nói làm gì, chỉ nói đến sự quan tâm mà cậu ấy dành cho mợ thôi thì không phải người đàn ông nào cũng làm được đâu.”
“Chúng tôi… chuyện của chúng tôi thím thực sự không hiểu đâu.” Băng Vũ khách khí nói.
“Đúng là tôi thực sự không hiểu rõ hai người rốt cục vì cái gì mà trở thành như vậy, nhưng mà công việc của tôi mỗi ngày chính là quét dọn sạch sẽ căn nhà này, một gia đình tốt đẹp đến vậy tội tình gì mà phải làm đến thế này chứ. Mợ à, để có được duyên phận trở thành vợ chồng ở kiếp này không biết phải tu đến mấy đời, hai người tại sao lại không biết cách mà trân trọng mối nhân duyên này chứ.”
Cuối cùng Băng Vũ cũng biết được người phụ nữ “nhiệt tình” này là ai, nhìn thấy trên gương mặt của bà ấy thể hiện rõ ràng rằng tôi cái gì cũng đều biết hết, Băng Vũ cũng không biết nên giải thích với bà ấy như thế nào, càng không thể nói thẳng ra là: “Tôi chỉ là tình nhân mà anh ta nuôi, chuyên đáp ứng những lúc anh ta cần hưởng thụ.”
“Mợ Lâm à, mợ có biết hay không, cậu thực sự rất để tâm đến mợ đấy, cậu ấy nói mợ rất thích sự thuần mỹ, quần áo của mợ dù không mặc tới nhưng hằng ngày đều phải chú ý bảo quản thật tốt. Cậu ấy còn nói mợ thích sạch sẽ, sàn nhà còn sót một chút bụi cũng không được, trên ga giường cũng không được phép có một vết bẩn nào cả, tất cả trái cây trong tủ lạnh đều là những loại tươi ngon nhất, đến ngay cả hoa hồng đặt bên cửa sổ hai ngày cũng sẽ được thay một lần…”
Băng Vũ không thể nói lời nào, cô dựa người vào đầu giường, đối với sự si tình của anh cô không thể không cảm động.
“Mấy tháng mợ vắng nhà, cậu chưa bao giờ mang người phụ nữ nào khác về nhà.” Bà ấy che miệng cười cười nói tiếp: “Tháng trước khi tôi thấy chiếc váy màu đen kia tôi đã hoảng sợ, còn tưởng rằng cậu chủ có người phụ nữ khác ở ngoài, nào ngờ cậu ấy nói: Đừng giặt bộ váy đó, cậu ấy thích mùi hương trên chiếc váy ấy, bảo tôi trực treo tại phòng làm việc của cậu ấy. Xem vẻ mặt cậu ấy lúc đó, tôi đoán rằng chắc chắn là mợ đã trở lại.”
“Anh ta nói như vậy thật sao?” Băng Vũ có điểm không thể tin, chỉ có điều nghĩ lại thì con người anh ta như thế kia thì cho dù có làm nhiều việc điên khùng hơn nữa thì cũng là chuyện bình thường thôi.
“Còn chưa hết đâu! Trong thời gian mợ không có ở đây, cậu thường không về nhà, chỉ cần cậu ấy về thì sáng sớm khi tôi tới quét dọn, ngoài ban công nhất định toàn là tàn thuốc…”
Băng Vũ âm thầm mà thở dài một hơi, sự oán hận của cô với anh không còn lại một chút nào nữa, một người đàn ông lại có thể tự tra tấn mình đến như vậy, thì sự điên cuồng kia cũng là điều có thể lý giải được.
Nghe bà ấy lải nhải liên miên lâu như vậy, Băng Vũ thật sự cảm thấy đói, cái dạ dày đáng thương của cô đang lên án sự quật cường của trái tim cô.
Haiz! nếu vết thương trong trái tim đã dày đặc, cô cũng không muốn lại làm khó thêm cái dạ dày đáng thương này nữa, Băng Vũ nói: “Tôi cảm thấy hơi đói, phiền thím mang cháo đến đây cho tôi có được không?”
“Mợ đừng khách khí với tôi. Àh…! Đúng rồi! Cậu vẫn thường gọi tôi là chị Lan, mợ cũng gọi tôi như vậy đi.”
“Chị Lan!” Băng Vũ cười nói, cô thực sự thích chị ấy, trên người của chị ấy có hương vị của một người mẹ, sự nhiệt tình lại làm cho trái tim người khác trào dâng một niềm ấm ấp.
* * * * * * * *
Trong thời gian chị Lan đi hâm lại cháo cho cô thì Liễu Dương gọi điện thoại đến nói: “Mẹ tớ nói nhớ Tư Tư, ngày mai vừa đúng là thứ sáu, cuối tuần rồi, mẹ tớ bảo chúng ta về nhà chơi”.
Thực lòng Băng Vũ rất muốn đi, nhưng mà Lâm Quân Dật đã đem cô đến đây rồi thì sẽ không để cô đi một cách dễ dàng đâu: “Cậu đi với Tư Tư đi, mấy hôm nay nó cũng đã nhắc đến “bà ngoại” rồi đấy”.
“Vậy được rồi.” Trước khi cúp điện thoại Liễu Dương còn dặn dò: “Băng Vũ… cố gắng chăm lo cho bản thân thật tốt đấy.”
Ý của Liễu Dương cô hiểu, cô cũng muốn chăm lo cho bản thân thật tốt, đáng tiếc là vận mệnh của cô luôn bấp bênh như vậy, không biết đến khi nào mới qua hết những ngày đau khổ mà sống một cuộc sống hạnh phúc đây.
Cũng may là cô vẫn còn có Liễu Dương, Liễu Dương dường như là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời cô, cho dù cuộc sống có tối tăm đến như thế nào chỉ cần còn có Liễu Dương thì cô vẫn còn cảm thấy được niềm hy vọng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Băng Vũ vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khi đưa tay ra nhận lấy bát cháo tỏa ra hương vị thơm phức đó, thì cô mới phát hiện ra người mang cháo vào cho cô là Lâm Quân Dật.
Băng Vũ lập tức rụt tay lại, dịch chuyển người lui về phía sau.
“Em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi.
“Uhm.”
Băng Vũ cúi đầu, không hiểu vì lý do gì cô lại không dám nhìn vào mặt anh.
Băng Vũ nghe được giọng nói trầm ổn của anh: “Chị Lan, chị về trước đi, ngày mai chị không cần tới đây.”
Băng Vũ nghe thấy giọng chị Lan lanh lảnh trả lời: “Tôi biết rồi!”
Nghe thấy tiếng bước chân đi ra khỏi cửa của chị ấy, lòng Băng Vũ lại bắt đầu dấy lên sự hoảng sợ.
Phòng ngủ trống trãi bỗng nhiên im lặng lạ thường, Băng Vũ dường như có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng hít thở không đều của cả cô và Lâm Quân Dật.
Trong tay anh lúc này là một cái bát bằng thủy tinh đẹp đẽ, anh nhẹ nhàng thổi vào, hơi nóng trong bát từ từ bay ra.
“Tôi có thể tự làm.”
“Để tôi làm.” Anh múc một thìa cháo trong bát thủy tinh trong suốt nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi khẽ nếm một chút: “Đã lâu lắm rồi tôi không có nấu gì cả, hương vị có lẽ sẽ có chút kỳ lạ.”
Anh ta có thể nấu cháo ư? Nếu có cuộc thi để bình chọn “Người đàn ông hoàn hảo” cô đoán rằng anh sẽ xếp thứ hai, còn thứ nhất đương nhiên là Trần Lăng rồi.
Đút cho Băng Vũ được vài thìa cháo, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Buổi tối hôm nay không về nhà có được không?”
Khi Lâm Quân Dật dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng thì cô thật sự cảm thấy anh ta rất giống với Trần Lăng, lời nói đó dường như có một sự mê hoặc làm cho người ta không thể nào kháng cự được.
Giương mắt nhìn lại, dường như cô nhìn thấy được sâu trong đáy mắt anh là sự chờ mong, khiến tâm hồn cô dao động mạnh mẽ, cô không biết sự chờ mong của anh là dành cho cô hay là dành cho người con gái trong ký ức của anh.
“Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Ngữ khí của cô không hiểu sao lại trở thành như vậy? Nghe giọng điệu sao mà giống như một người phụ nữ đáng xấu hổ đang làm nũng đến thế cơ chứ, cô nhất định là ngốc nặng rồi.
“Tôi thật vui vì như em nghĩ vậy…”
Khi anh nói lời này, nụ cười trên gương mặt anh không phải là loại tà ác bình thường.
Hơn nữa Băng Vũ phát hiện gương mặt tươi cười của anh càng lúc càng gần, càng ngày càng rõ nét… Anh ta sao lại có thể làm như vậy chứ, bắt nạt một người bệnh vào lúc bàn tay người đó vẫn còn đang phải truyền dịch.
Nếu hôm nay anh lại đối xử với cô giống như ngày hôm qua, chỉ sợ rằng cô sẽ chết mất thôi.
Băng Vũ lùi thân mình về phía sau, thì cô mới phát hiện bản thân không còn đường nào có thể trốn được nữa rồi, cô đành phải ngậm ngùi nhắm mắt lại…
Môi anh nhẹ nhàng dừng lại trên môi cô, dịu dàng mà mềm mại, đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô phát hiện môi anh thật mềm mại và ấm áp… theo những cử động mềm nhẹ mút vào của anh cùng với sự cọ sát, môi cô dần dần xuất hiện từng cơn tê dại, khiến cho đầu óc cô có chút mê muội.
Băng Vũ bắt đầu cảm giác được tay anh đang từ ngoài chăn mà lần vào đặt trên thắt lưng cô, cơ thể cô lập tức căng thẳng… Đúng lúc muốn đẩy anh ra thì chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Anh lưu luyến không muốn rời khỏi môi cô, thu lại cánh tay đang đặt bên hông cô, anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm nghị, phân vân một chút anh mới bắt điện thoại.
“Ông nội!” Lâm Quân Dật thấp giọng bắt máy, rồi đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của một người lớn tuổi: “Tôi nghe nói gần đây anh có quan hệ rất thân mật với thư ký của mình?”
Chỉ có mỗi giọng nói truyền đến thôi đã khiến Băng Vũ không rét mà run, có thể cảm nhận được ông của Lâm Quân Dật nhất định là một con người rất đáng sợ.
Tích cách của Lâm Quân Dật như vậy có lẽ được di truyền hơn phân nữa là từ ông ta.
Lâm Quân Dật mở cửa đi ra ngoài, Băng Vũ không thể nghe rõ câu nói tiếp theo của ông ấy, chỉ thoáng nghe ngữ khí không được vui của Lâm Quân Dật: “Con tự biết chừng mực!”
Băng Vũ rút cây kim truyền dịch trên tay cô, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vặn nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia quát to: “Anh tự có chừng mực sao? Nếu anh thực sự tự biết chừng mực thì ngay bây giờ quay về kết hôn với Nhĩ Tích đi.”
“Chuyện kết hôn của con và Nhĩ Tích, con sẽ thương lượng lại với cô ấy.” Ngữ khí của Lâm Quân Dật không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nhưng khi nghe qua lại không giống như đang nói chuyện với trưởng bối.
“Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì, Nhĩ Tích kiên nhẫn chờ đợi anh nhiều năm như vậy rồi, anh còn muốn nó chờ đến bao giờ nữa?”
“Ông à! Con thừa nhận Nhĩ Tích là một cô gái tốt, nhưng mà con…”
“Tôi nói cho anh biết, tôi đã lập di chúc, nếu anh không cưới Nhĩ Tích, một đồng anh cũng đừng mong có.” Trong lời nói của ông nội Lâm Quân Dật không chừa một đường sống nào cho anh, giống như hoàng đế đang ban thánh chỉ vậy.
“Anh nên lập tức phân định rõ quan hệ với cô thư ký đó đi.”
Giọng nói Lâm Quân Dật càng mạnh mẽ cứng rắn hơn: “Đây là chuyện riêng của con, con sẽ tự mình xử lý.”
“Ý anh là gì? Có phải anh muốn hành động giống như bố anh không? Lúc còn sống chỉ vì một người đàn bà đê tiện mà hủy hoại cuộc sống của chính mình?”
“Đê tiện?” Lâm Quân Dật hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy trong lòng ông tôi là cái gì? Một con rối để mặc cho ông tự ý xếp đặt sao?”
“Anh?!” Đầu dây bên kia truyền đến một trận ho khan kịch liệt: “Nếu mấy năm nay tôi không dốc lòng đào tạo anh thì anh có thể có được như ngày hôm nay ư?”
Tiếng cười của Lâm Quân Dật vang lên mang theo sự rét lạnh thấu xương, thấm đẫm trong tiếng cười kia là sự chua xót nồng đậm.
“Vì sao ông lại đào tạo tôi? Nếu tôi không phải là người duy nhất mang dòng máu của Lâm gia thì tôi đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, ông sẽ không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần! Nếu không phải công việc kinh doanh của ông còn cần một người nối nghiệp, liệu ông có đi đào tạo đứa con riêng có thân phận thấp hèn như tôi không? Ở trong lòng ông, tôi còn không bằng Nhĩ Tích, một người không hề có huyết thống gì với ông.”
Trong phòng im lặng, đâu đó dày đặc tiếng thở dốc vang lên vô cùng rõ ràng.
Băng Vũ phát hiện giọng điệu của hai người hoàn toàn giống nhau, là loại giọng điệu không chừa lại cho người khác một con đường sống, cách nói chuyện giống như khống chế người khác, hai người cứng rắn như vậy mà có thể ở chung với nhau thì đúng là kỳ tích.
Qua một hồi lâu, Băng Vũ mới nghe thấy giọng vị trưởng bối trả lời, âm thanh có chút run rẩy: “Anh dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó sao… Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho anh lại đi vào vết xe đổ của bố anh, ngày mai anh về Mĩ ngay cho tôi.”
“Tôi không về.”
“Anh đừng nghĩ là anh đủ lông đủ cánh rồi thì tôi sẽ không làm gì được anh.”
“Tôi biết, nếu năm đó ông có thể ép chết ba mẹ tôi thì hiện tại ông cũng có thể ép chết được tôi… Nhưng mà, tôi vẫn phải nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì ngày đó tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy.”
“Anh…” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng ho khan kịch liệt cùng với tiếng thở hổn hển không đều nhau.
Đôi lông mày của Lâm Quân Dật khẽ nhíu lại, dùng ngón tay thon dài ra sức xoa xoa trán, xem ra anh cũng không chịu nổi.
Tiếng ho từ đầu dây bên kia càng ngày càng dữ dội, dường như muốn đem cả lục phủ ngũ tạng nôn ra, Lâm Quân Dật cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đành xuống giọng nhượng bộ.
“Ông nội.” Giọng nói của anh thấp đi khá nhiều: “Con biết ông đau lòng cho Nhĩ Tích, không muốn nhìn cô ấy chịu một chút ấm ức nào hết, con sẽ sắp xếp thời gian trở về nhà một chuyến, con sẽ từ từ nói chuyện với ông sau.”
“Được!”, âm thanh của ông nội anh cũng dịu đi một chút: “Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi đùa cũng không phải là chuyện gì quan trọng, con không quên được người con gái kia ông cũng có thể hiểu, nhưng con nhất định phải để tâm một chút đến cảm nhận Nhĩ Tích chứ, nó yêu con như vậy, con không nên tổn thương nó!”
“Con biết rồi! Sau này con sẽ không như vậy nữa!” Lâm Quân Dật nhìn cô, chỉ có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi cúp điện thoại.
Băng Vũ vẫn cứ nghĩ rằng cô hận anh đến tận xương tận tủy, nhưng hôm nay khi biết được cuộc sống của anh không như anh muốn, cô lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng, ngược lại cô còn cảm thấy khổ sở thay anh.
Lâm Quân Dật dựa nửa người trên ghế sofa, bắt đầu châm thuốc, anh tao nhã thả một vòng khói thuốc, trên người anh không có một chút thống khổ lẫn yếu đuối nào, thay vào đó là vẻ mặt như ngày đầu tiên cô mới gặp anh, đầy vẻ kiêu ngạo.
Trong làng khói mờ ảo, Băng Vũ bỗng nhiên hiểu được sự cô đơn và bất đắc dĩ của anh, anh yêu phải một người phụ nữ không yêu anh, anh bị buộc phải cưới một người phụ nữ mà anh không yêu, người thân duy nhất của anh lại là người bức chết cha mẹ anh… nhưng dù sao đi nữa người kia vẫn là ông nội của anh!
Nước và lửa thì không thể dung hòa, anh còn phải chịu sự tác động của mối quan hệ cốt nhục tình thâm, cho nên đến giờ mới tiến lùi đều khó.
“Tổng giám đốc…”
Anh không nhìn cô, khóe miệng anh khẽ động, nói: “Gọi như vậy không thấy xa cách sao?”
Băng Vũ luôn nghĩ cô là một người phụ nữ rất lý trí, có thể đem tình yêu và sự xúc động phân biệt rõ ràng, nhưng hôm nay khi nghe Lâm Quân Dật nói: “Chỉ cần còn sống ngày nào thì ngày đó vẫn sẽ ở bên cô ấy”… Trái tim của cô thật sự vì câu này mà rung động, không phải xúc động nhất thời mà là sự rung động đến từ con tim…
Nếu không phải trong tim hai người họ vẫn còn có khoảng cách, cô nghĩ cô có thể sẽ yêu anh.
Băng Vũ không tiếp tục làm phiền anh nữa, chỉ lẳng lặng mà ngồi bên cạnh anh.
Cô biết rằng mỗi người ai cũng có một đoạn ký ức mà chính bản thân mình cũng không muốn nhắc đến, cô chưa bao giờ thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, cho dù ngay cả lúc cô ở cạnh Trần Lăng cũng vậy, cô cũng chưa bao giờ buộc anh nói với cô chuyện mà anh không muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.