Chương 45
kieeufnhi
27/06/2023
Bại liệt gia sản?
Cái ly yến sào bằng thủy tinh đang cầm trên tay cô bỗng nhiên rơi xuống khiến nó phát ra âm thanh một cái "choảng". Nghe tiếng động, bà Hạ Châu đưa mắt sang nhìn, hoảng hốt khi thấy Thẩm Nguyệt Dao đang đứng nơi đó, vậy có nghĩa là toàn bộ những gì mà họ nói khi nãy đều bị cô nghe thấy.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mẹ mình, Lục Hạo Nghiên lại vô cùng bình tĩnh như trước mắt mình không có chuyện gì xảy ra, dường như hắn đã biết trước được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn đứng dậy, tiến lại bên cô, ôm chằm lấy cô.
- Thẩm Nguyệt Dao...con nghe thấy hết rồi hả?
Khóe mắt cô cay cay, đẩy Lục Hạo Nghiên sang, nói với mẹ chồng mình:
- Mẹ à, là...là sự thật sao?
Bà Hạ Châu gật đầu, cô lắc đầu giống như là những chuyện ấy chỉ toàn là ảo tưởng không phải là sự thật, cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát tiếng được nữa, nhìn lấy hai mẹ con sau đó vội chạy ra ngoài thật nhanh.
Lục Hạo Nghiên thấy mà hú hồn, hắn vội nói vài tiếng với mẹ mình:
- Mẹ, mẹ ổn chứ?
- Mẹ ổn! Mau đuổi theo con bé. Nhanh!
Hắn gật đầu rồi vội đuổi theo, đúng là sức lực chạy của con gái khác hẳn con trai, mới đó mà hắn đã đuổi kịp được Nguyệt Dao.
- Vợ à, vợ đừng chạy nữa...đừng chạy nữa...
- Buông ra, em phải hỏi cha mẹ em cho ra lẽ!!!
- Buông em ra...buông em ra...
- Thẩm Nguyệt Dao!
Hắn hét lên tên vợ mình, trời cũng bắt đầu tối sầm lại, giống chớp cũng hiện lên rồi đổ cơn mưa, từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống, mới đó đã làm ướt sũng cả người của hai người.
- Thẩm gia tốt mà...Thẩm gia rất tốt, không có làm chuyện như thế đâu...
- Hèn gì Lục lão nói rằng không làm hại đến em nhưng lại làm hại đến cha em, và những người của Thẩm gia.
- Đến cả hai chúng ta cũng là con cờ trong tay họ, họ có xứng đáng làm bậc phụ huynh không chứ?
- Con cờ?
Lục Hạo Nghiên đang ôm lấy Nguyệt Dao, hắn nghĩ ra gì đó, rồi cố gắng trấn an tinh thần cho cô.
- Vợ à, ngoan nào! Ngoan nào!
- Anh có kế rồi!
- Kế? Anh định làm gì mẹ em với cha anh sao? Nếu theo quan hệ máu mủ ruột thịt, cha anh là cậu ruột của em, còn nếu theo quan hệ sui gia, em là con dâu cha anh đấy.
- Ông ta không còn là cha anh nữa, anh đã từ bỏ cái ý định nhận cha nuôi từ khi biết chuyện đó rồi. Mẹ em chắc chắn thì không, đó là mẹ vợ anh, dù bà ấy là người Lục gia thì cũng chẳng sao.
Thẩm Nguyệt Dao lặng thinh, cô không nói gì, đứng dậy rồi kéo Hạo Nghiên đứng dậy, mũi cô vẫn còn đỏ, cô lau đi nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt của mình rồi nhón chân lên lau cho hắn nói:
- Đi về, ướt hết rồi! Còn ở đây nữa là bị cảm lạnh đấy.
- Em không khóc nữa à?
- Không, không khóc nữa.
Hắn nhìn cô rồi ôm lấy vùng eo của cô, cúi nhẹ đầu mình, đặt lên cho một nụ hôn. Hai con người đang đứng trong mưa hôn nhau thật lãng mạn nhưng cũng đầy ướt át, cô bị hắn làm cho mà mắt còn đọng lại sự đỏ của khóc do để lại, mở con ngươi to lên mà nhìn khuôn mặt điển trai đã ướt bởi nước mưa.
Cô cũng vòng tay lên cổ hắn, rồi cũng đón nhận nụ hôn của hắn một cách yêu chiều, cứ thuận quy tắc hôn mà chiếc lưỡi uyển chuyển bước vào khoang miệng, lục lọi một cách tham lam, cuồng bạo, nơi có vị ngọt đều xâm chiếm lấy.
Hôn xong, mà hai người thở dốc, hắn nhìn cô rồi nhanh chóng che cho cô chạy nhanh về phía xe của mình.
Hai con người ướt sũng vào trong xe, hắn lấy khăn lau khô cho cô, Nguyệt Dao khó hiểu nói:
- Thế rốt cuộc kế sách anh là gì?
- Nếu như chúng ta là con cờ trong tay cha mẹ mình, vậy thì mình nên biến họ là con cờ trong tay mình. Kế sách gậy ông đập lưng ông hơi bị thú vị đấy.
Cô như hiểu ra gì đó, cái tên Lục tổng không hề xúng với hắn chút nào, cô vội đánh trống lảng:
- Cái khăn này anh lấy đâu ra vậy? Trên xe mà anh cũng chuẩn bị cả khăn nữa hả?
- Phòng trừ trường hợp chẳng hạn như bây giờ nè.
Thẩm Nguyệt Dao không nói gì, nhìn qua cửa sổ xe vẫn đang mưa rơi, trong lòng cô nặng trĩu cực kì.
- Sao vậy? Em vẫn còn nghĩ về kế sách của anh sao?
- Yên tâm, cha anh rất coi trọng sỉ diện nếu để ông ta bẻ mặt với những bằng chứng thu nhập được, việc trả thù của ông ta cũng coi như thất bại. Về Thẩm gia, anh nghĩ là nên cho một bài học hối lỗi.
- Không được!
- Ngoan! Anh sẽ không làm hại ai cả. Thẩm gia vì ham mưu gia sản, mà không từ một thủ đoạn nào mà hại Lục gia. Còn Lục gia thì bị hận thù che mờ mắt, đến cả hai chúng ta cũng là một quân cờ trong tay họ, trong chuyện này cả hai gia đều có lỗi, hai ta chỉ là những đứa trẻ không biết gì.
Lục Hạo Nghiên vừa nói vừa xoa lấy chiếc đùi cô, cảm nhận được sự nhột nhạt, cô nhanh chóng hất tay hắn ra, nhưng không thành, giây sau hắn ngồi thẳng lên đùi cô.
- Anh làm gì vậy? Ngồi ở tư thế này, em đau lắm đấy!
- Vậy anh nên đổi tư thế khác nhỉ? Chúng ta nên ra đằng sau ghế phụ ngồi, chứ ngồi đây là không thoải mái.
Tiếp đến hắn lôi cô sang sau ghế phụ, cô bị hất mà hét lên, hắn giữ chặt hai tay cô lại, ghé sát vào mặt cô.
- Người em còn ướt, khăn đó lau không khô, anh lau khô cho em. Người anh cũng còn ướt, anh nhờ em lau hộ cho anh.
Vừa nói vừa mạnh bạo hôn lấy vùng cổ cô, rồi vùng tai cô, tay hắn không yên phận mà cứ sờ soạng lung tung, cứ thế mà quần áo của hai người đều được lột sạch bởi đôi bàn tay cuồng bạo của hắn.
Phong ba bão táp ở bên cạnh vợ là an toàn nhất.
Cảnh xuân hiện lên trước mắt hắn, từng này khiến hắn ngắm nghía không rời, đôi mắt còn không hề chớp vì sợ nếu chớp mắt một cái cô sẽ biến mất, sẽ rời xa khỏi vòng tay hắn, ôi trời từ khi nào hắn có cái suy nghĩ ngu xuẩn này?
Dù đã ân ái rất nhiều lần nhưng mỗi lần làm lại chuyện này, tim cô đều đập thình thịch, hơi thở cứ nặng nề vô cùng, đến nổi hai má cô đỏ ửng lên, cô đẩy nhẹ lồng ngực hắn, ngại ngùng nói:
- Nơi đây là ban ngày với lại đang trước cửa nhà mẹ anh, làm này nó không nên lắm!
- Mưa tơi tả, làm mờ luôn cả tầm nhìn, mẹ anh cũng ít khi ra ngoài, và đang ở một nơi vắng vẻ ngoài trừ căn vinh thự của cha mẹ anh, vì vậy chuyện này là nên đấy.
- Không gian hơi chật chội thật, nhưng mỗi nơi nên làm một lần, anh từng nói với em rồi đấy.
Hắn vừa nói vừa hôn khắp cơ thể cô, rồi tham lam ngậm lấy *** *** *** trước ng*c, ôi trời giờ cô chỉ biết kêu la trong lòng mà thôi.
- Vợ à, anh muốn sinh con với em. Phối hợp một chút là có thể tạo được.
Cô giật nảy mình khi nghe hắn nói thế, liên tục lắc đầu.
- Không, em chưa muốn có.
- Được vậy nghe em!
Lửa dục bùng cháy, nơi hạ thân bắt đầu ướt hẳn lên, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, cảm nhận được sự khiêu khích trong ánh mắt hắn. Tình thế ngượng ngùng này bao giờ mới dừng lại?
- Thả lỏng cơ thể, thở đều nào vợ à!
Phần dưới của cả hai bắt đầu cọ xát, mỗi lúc mạnh thêm, cả hai chỉ muốn dung nhập vào nhau, không rời rạc nhau.
Thanh âm khóc của cô vang lên hòa lẫn tiếng thở dốc, nhiều loại âm thanh xáo trộn vào nhau khiến cho không gian chật chội của xe nay lại khó chịu vô cùng.
- Cơ thể em anh chỉ muốn chiếm hữu lấy nó thôi, trái tim em, tất cả những gì trên người em, anh đều muốn chiếm lấy. Sẽ không có người nào được động chạm vào.
Cái ly yến sào bằng thủy tinh đang cầm trên tay cô bỗng nhiên rơi xuống khiến nó phát ra âm thanh một cái "choảng". Nghe tiếng động, bà Hạ Châu đưa mắt sang nhìn, hoảng hốt khi thấy Thẩm Nguyệt Dao đang đứng nơi đó, vậy có nghĩa là toàn bộ những gì mà họ nói khi nãy đều bị cô nghe thấy.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mẹ mình, Lục Hạo Nghiên lại vô cùng bình tĩnh như trước mắt mình không có chuyện gì xảy ra, dường như hắn đã biết trước được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn đứng dậy, tiến lại bên cô, ôm chằm lấy cô.
- Thẩm Nguyệt Dao...con nghe thấy hết rồi hả?
Khóe mắt cô cay cay, đẩy Lục Hạo Nghiên sang, nói với mẹ chồng mình:
- Mẹ à, là...là sự thật sao?
Bà Hạ Châu gật đầu, cô lắc đầu giống như là những chuyện ấy chỉ toàn là ảo tưởng không phải là sự thật, cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát tiếng được nữa, nhìn lấy hai mẹ con sau đó vội chạy ra ngoài thật nhanh.
Lục Hạo Nghiên thấy mà hú hồn, hắn vội nói vài tiếng với mẹ mình:
- Mẹ, mẹ ổn chứ?
- Mẹ ổn! Mau đuổi theo con bé. Nhanh!
Hắn gật đầu rồi vội đuổi theo, đúng là sức lực chạy của con gái khác hẳn con trai, mới đó mà hắn đã đuổi kịp được Nguyệt Dao.
- Vợ à, vợ đừng chạy nữa...đừng chạy nữa...
- Buông ra, em phải hỏi cha mẹ em cho ra lẽ!!!
- Buông em ra...buông em ra...
- Thẩm Nguyệt Dao!
Hắn hét lên tên vợ mình, trời cũng bắt đầu tối sầm lại, giống chớp cũng hiện lên rồi đổ cơn mưa, từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống, mới đó đã làm ướt sũng cả người của hai người.
- Thẩm gia tốt mà...Thẩm gia rất tốt, không có làm chuyện như thế đâu...
- Hèn gì Lục lão nói rằng không làm hại đến em nhưng lại làm hại đến cha em, và những người của Thẩm gia.
- Đến cả hai chúng ta cũng là con cờ trong tay họ, họ có xứng đáng làm bậc phụ huynh không chứ?
- Con cờ?
Lục Hạo Nghiên đang ôm lấy Nguyệt Dao, hắn nghĩ ra gì đó, rồi cố gắng trấn an tinh thần cho cô.
- Vợ à, ngoan nào! Ngoan nào!
- Anh có kế rồi!
- Kế? Anh định làm gì mẹ em với cha anh sao? Nếu theo quan hệ máu mủ ruột thịt, cha anh là cậu ruột của em, còn nếu theo quan hệ sui gia, em là con dâu cha anh đấy.
- Ông ta không còn là cha anh nữa, anh đã từ bỏ cái ý định nhận cha nuôi từ khi biết chuyện đó rồi. Mẹ em chắc chắn thì không, đó là mẹ vợ anh, dù bà ấy là người Lục gia thì cũng chẳng sao.
Thẩm Nguyệt Dao lặng thinh, cô không nói gì, đứng dậy rồi kéo Hạo Nghiên đứng dậy, mũi cô vẫn còn đỏ, cô lau đi nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt của mình rồi nhón chân lên lau cho hắn nói:
- Đi về, ướt hết rồi! Còn ở đây nữa là bị cảm lạnh đấy.
- Em không khóc nữa à?
- Không, không khóc nữa.
Hắn nhìn cô rồi ôm lấy vùng eo của cô, cúi nhẹ đầu mình, đặt lên cho một nụ hôn. Hai con người đang đứng trong mưa hôn nhau thật lãng mạn nhưng cũng đầy ướt át, cô bị hắn làm cho mà mắt còn đọng lại sự đỏ của khóc do để lại, mở con ngươi to lên mà nhìn khuôn mặt điển trai đã ướt bởi nước mưa.
Cô cũng vòng tay lên cổ hắn, rồi cũng đón nhận nụ hôn của hắn một cách yêu chiều, cứ thuận quy tắc hôn mà chiếc lưỡi uyển chuyển bước vào khoang miệng, lục lọi một cách tham lam, cuồng bạo, nơi có vị ngọt đều xâm chiếm lấy.
Hôn xong, mà hai người thở dốc, hắn nhìn cô rồi nhanh chóng che cho cô chạy nhanh về phía xe của mình.
Hai con người ướt sũng vào trong xe, hắn lấy khăn lau khô cho cô, Nguyệt Dao khó hiểu nói:
- Thế rốt cuộc kế sách anh là gì?
- Nếu như chúng ta là con cờ trong tay cha mẹ mình, vậy thì mình nên biến họ là con cờ trong tay mình. Kế sách gậy ông đập lưng ông hơi bị thú vị đấy.
Cô như hiểu ra gì đó, cái tên Lục tổng không hề xúng với hắn chút nào, cô vội đánh trống lảng:
- Cái khăn này anh lấy đâu ra vậy? Trên xe mà anh cũng chuẩn bị cả khăn nữa hả?
- Phòng trừ trường hợp chẳng hạn như bây giờ nè.
Thẩm Nguyệt Dao không nói gì, nhìn qua cửa sổ xe vẫn đang mưa rơi, trong lòng cô nặng trĩu cực kì.
- Sao vậy? Em vẫn còn nghĩ về kế sách của anh sao?
- Yên tâm, cha anh rất coi trọng sỉ diện nếu để ông ta bẻ mặt với những bằng chứng thu nhập được, việc trả thù của ông ta cũng coi như thất bại. Về Thẩm gia, anh nghĩ là nên cho một bài học hối lỗi.
- Không được!
- Ngoan! Anh sẽ không làm hại ai cả. Thẩm gia vì ham mưu gia sản, mà không từ một thủ đoạn nào mà hại Lục gia. Còn Lục gia thì bị hận thù che mờ mắt, đến cả hai chúng ta cũng là một quân cờ trong tay họ, trong chuyện này cả hai gia đều có lỗi, hai ta chỉ là những đứa trẻ không biết gì.
Lục Hạo Nghiên vừa nói vừa xoa lấy chiếc đùi cô, cảm nhận được sự nhột nhạt, cô nhanh chóng hất tay hắn ra, nhưng không thành, giây sau hắn ngồi thẳng lên đùi cô.
- Anh làm gì vậy? Ngồi ở tư thế này, em đau lắm đấy!
- Vậy anh nên đổi tư thế khác nhỉ? Chúng ta nên ra đằng sau ghế phụ ngồi, chứ ngồi đây là không thoải mái.
Tiếp đến hắn lôi cô sang sau ghế phụ, cô bị hất mà hét lên, hắn giữ chặt hai tay cô lại, ghé sát vào mặt cô.
- Người em còn ướt, khăn đó lau không khô, anh lau khô cho em. Người anh cũng còn ướt, anh nhờ em lau hộ cho anh.
Vừa nói vừa mạnh bạo hôn lấy vùng cổ cô, rồi vùng tai cô, tay hắn không yên phận mà cứ sờ soạng lung tung, cứ thế mà quần áo của hai người đều được lột sạch bởi đôi bàn tay cuồng bạo của hắn.
Phong ba bão táp ở bên cạnh vợ là an toàn nhất.
Cảnh xuân hiện lên trước mắt hắn, từng này khiến hắn ngắm nghía không rời, đôi mắt còn không hề chớp vì sợ nếu chớp mắt một cái cô sẽ biến mất, sẽ rời xa khỏi vòng tay hắn, ôi trời từ khi nào hắn có cái suy nghĩ ngu xuẩn này?
Dù đã ân ái rất nhiều lần nhưng mỗi lần làm lại chuyện này, tim cô đều đập thình thịch, hơi thở cứ nặng nề vô cùng, đến nổi hai má cô đỏ ửng lên, cô đẩy nhẹ lồng ngực hắn, ngại ngùng nói:
- Nơi đây là ban ngày với lại đang trước cửa nhà mẹ anh, làm này nó không nên lắm!
- Mưa tơi tả, làm mờ luôn cả tầm nhìn, mẹ anh cũng ít khi ra ngoài, và đang ở một nơi vắng vẻ ngoài trừ căn vinh thự của cha mẹ anh, vì vậy chuyện này là nên đấy.
- Không gian hơi chật chội thật, nhưng mỗi nơi nên làm một lần, anh từng nói với em rồi đấy.
Hắn vừa nói vừa hôn khắp cơ thể cô, rồi tham lam ngậm lấy *** *** *** trước ng*c, ôi trời giờ cô chỉ biết kêu la trong lòng mà thôi.
- Vợ à, anh muốn sinh con với em. Phối hợp một chút là có thể tạo được.
Cô giật nảy mình khi nghe hắn nói thế, liên tục lắc đầu.
- Không, em chưa muốn có.
- Được vậy nghe em!
Lửa dục bùng cháy, nơi hạ thân bắt đầu ướt hẳn lên, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, cảm nhận được sự khiêu khích trong ánh mắt hắn. Tình thế ngượng ngùng này bao giờ mới dừng lại?
- Thả lỏng cơ thể, thở đều nào vợ à!
Phần dưới của cả hai bắt đầu cọ xát, mỗi lúc mạnh thêm, cả hai chỉ muốn dung nhập vào nhau, không rời rạc nhau.
Thanh âm khóc của cô vang lên hòa lẫn tiếng thở dốc, nhiều loại âm thanh xáo trộn vào nhau khiến cho không gian chật chội của xe nay lại khó chịu vô cùng.
- Cơ thể em anh chỉ muốn chiếm hữu lấy nó thôi, trái tim em, tất cả những gì trên người em, anh đều muốn chiếm lấy. Sẽ không có người nào được động chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.