Chương 1: Hẹn hò qua mạng
kieeufnhi
19/06/2023
Người ta thường bảo mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm, nó dễ chịu, với những chiếc lá rực rỡ màu sắc đã bắt đầu rơi, những cơn gió đang khẽ ùa về, mưa cũng rì rào cuốn trôi cái nắng nóng của mùa hè, nhẹ nhàng cảnh báo cơn lạnh và đồng thời chuẩn bị cho mọi người những cái ôm ấm áp khi mùa đông đến.
Cơn gió ấy thu tiếp tục lướt ngang qua bao con đường. Mùa thu phả làn hơi se lạnh lên các nhành cây và làm rụng xuống những chiếc lá vàng đã úa màu.
Bao trùm lấy một thành phố IER là sắc vàng của lá rơi, cùng những làn khí mát dịu, nhẹ nhàng, pha không ít tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng nói của lời bày tỏ mà bao lâu nay luôn giữ kín.
Phải! Mùa thu không những là mùa mát mẻ, dễ chịu mà còn là mùa bày tỏ tình cảm của mình dành cho đối phương.
Nhưng cái mùa dễ chịu này lại khiến một số người không thích nó, không phải là thời tiết mà là cái không khí tình yêu bao trùm.
Tại công viên lớn nhất của thành phố IER, xung quanh là những bông hoa tươi thắm đầy màu sắc đang trên tay của bao chang trai, có nhiều cặp thì đan tay nhau mà đi, nhiều cặp ngồi dựa vào lưng nhau trông vô cùng lãng mạn.
Ai ai cũng có đôi có cặp, thế nhưng một cô nàng với bóng lưng cô đơn, cặp mắt sắc sảo, đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng không những di chuyển trên chiếc điện thoại, có lẽ trong cái mùa thu đẹp đẽ này, người làm bạn với cô gái này chính chiếc điện thoại nhỏ kia.
Cô gái ấy là Thẩm Nguyệt Dao, hiện đang là một tác giả với nhiều bộ tiểu thuyết, nhưng vẫn chưa nổi là mấy. Những cái đó chẳng là gì so với cái đam mê, với cái tâm huyết cho sở thích thường dân này.
Một cô tiểu thư lại đi làm một tác giả vô danh vô tiếng, chẳng ai để ý đến, trong khi có biết bao là công việc mà nhiều người mơ ước không thể nào với tới được thế mà vẫn tiếp tục thỏa mãn niềm đam mê mua vui của bản thân.
- Thẩm tiểu thư, mau nhanh nhanh về nhà kẻo ông bà lo lắng.
Đôi môi nhỏ khẽ nhấp, ánh mắt chớp lấy mấy cái nhìn người đàn ông trước mắt mình, rồi lại tiếp tục cúi xuống chăm chú vào chiếc điện thoại nhỏ.
- Đợi một chút, hãy để tôi hoàn thành xong chương truyện.
Chàng vệ sĩ kia dùng ánh mắt bất lực nhìn lấy tiểu thư trước mắt mình, bao nhiêu lần cô chủ nhỏ chẳng chịu về nhà sớm khiến cho lão gia và phu nhân lo lắng, mắng chửi làm cho bản thân mình cũng bị vạ lây.
- Thường thường các tác giả sẽ chọn một nơi yên tĩnh để đặt bút, vậy tại sao tiểu thư lại chọn một nơi tràn đây âm thanh kinh hãi của các cặp đôi tình yêu để viết?
Đôi môi đỏ của Thẩm Nguyệt Dao khẽ cười, hoàn thành xong nốt một chữ, Nguyệt Dao mới nói:
- Tuy có hơi kinh hãi nhưng nó cũng là cảm hứng để viết đấy.
Ánh mắt tràn đầy bất lực nhưng lại khó hiểu cho cô chủ nhỏ của mình, vệ sĩ cũng chẳng biết nói gì đành âm thầm quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt Dao vẫn cặm cụi, chẳng chú ý đến trời đã lẳng lặng tối tứ khi nào, đam mê quá, chăm chú quá mà không hề để ý đến Mặt Trời đã lặn đi từ lúc nào không hay.
Chàng vệ sĩ cũng không muốn làm phiền nên chỉ lẳng lặng đợi chờ, ai ngờ đâu lại lố lăng đến vậy chứ.
Hai người họ vội vàng chạy đi, lúc này công viên lớn nhất vào hoàng hôn tràn ngập sự mê hồn lòng người, cảnh đẹp ấy chỉ khiến ta nâng niu mãi không rời.
Chiếc xe lao thẳng về nhanh, dừng lại trước một căn nhà lớn, không, phải nói là biệt thự, được thắp sáng vô số ánh đèn lấp lánh, cũng khiến phải chói mắt khi nhìn vào. Tại từ cổng kết nối vào nơi cửa chính rộng lớn, để ra hẳn một lối đi, hai bên là trải đầy hoa đang nở rộ, không ngừng đung đưa theo làn gió nhẹ phả qua, cánh hoa tàn cũng bắt đầu trĩu xuống, rơi đầy khắp lối đi, trông vô cùng ảo đẹp.
Đôi chân trắng mang cao guốc đen từ trên xe bước xuống, bước đi vội vã tiến vào theo lối đi ấy. Theo sát sau, là chàng vệ sĩ lúc nãy đi cùng cô.
- Tiểu thư, hãy thật bình tĩnh khi mở cánh cửa lớn này ra, thứ bên trong đợi chờ cô không phải đơn giản đâu ạ!
- Đừng làm tôi sợ, thật xin lỗi, lại làm anh vạ lây nữa rồi.
- Không sao, được chịu phạt cùng tiểu thư lại là phúc lớn của tôi.
Nghe xong câu nói này, Thẩm Nguyệt Dao gật đầu, hít một hơi thật sâu, đã quá quen cái cảnh bên trong rồi, nhưng lần nào cũng phải là một trận linh đình ầm ĩ từ phía cha mẹ, con cái ai mà không sợ được chứ.
Tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay tròn, đầu cô thụt thò vào, ánh sáng chói lòa từ phía đèn trên tràn nhà ập thẳng vào đôi mắt cô khiến phải nheo lại, phía trên sofa là hai bóng dáng của một đôi vợ chồng tao nhã, lịch sự ngồi đấy.
Người chồng chính là cha của Thẩm Nguyệt Dao, Thẩm Từ Minh, những người hầu hay gọi ông là "lão thiếu" hay "lão gia" trông rất lịch sự, quý tộc. Gương mặt bình thản nhấp nháy ly trà, trên đôi tay đã dần có những vết nhăn không nhiều, cầm lấy tờ báo, vừa uống trà vừa đọc báo trông sang trọng nhưng lại rất bình dị.
Người vợ là mẹ của Thẩm Nguyệt Dao, Trần Thanh Ân, kẻ ăn người ở trong nhà hay gọi bà là "Thẩm phu nhân", nó thể hiện lên một cách lép vế so với lão thiếu nhưng lại rất có tôn có quyền trong gia đình. Bà ấy vẻ mặt đang bình thường nhưng ánh mắt chợt lướt qua hướng cửa chính, nhìn thấy con gái đang lấp ló sau cửa nhìn mình, mà chỉ tôn giọng lên nói:
- Lại về trễ à? Vào đây cha mẹ có chút chuyện nói với con.
Thẩm Nguyệt Dao lòng kêu than, lại bị chửi mắng đấy ư? Ôi trời chỉ mong khoảnh khắc này kết thúc sớm hơn.
Bước chân nhẹ nhàng của cô từ từ, nó chẳng phát ra bất kì âm thanh nào kể cả khi mang cao gót, đây là cách dạy từ cha mẹ cô, từ trước đến nay, giáo dục con cái, tiếp dõi cho sau này là điểu được đặt lên hàng đầu. Vì vậy, những quy tắc cử chỉ cơ bản đối với cô bắt buộc phải ghi nhớ trong đầu.
Thẩm Nguyệt Dao tiến tới cúi đầu chào cha mẹ, đây là quy tắc cơ bản về tôn trọng tiền bối, bậc phụ huynh trong giới thượng lưu. nếu hành xử sai cách thì dễ bị phạt lắm.
- Một chút chuyện của mẹ là gì ạ? Lại mắng con nữa sao? Con xin lỗi, lần sau hứa sẽ không tái phạm!
Lời nói như đang làm nũng, thật yếu đuối khiến ai đó cũng phải động lòng, quả thật Thẩm phu nhân đưa tay ra nhè nhẹ vỗ lên tay con gái mình, đưa nó ngồi xuống.
- Sau này đừng hành xử như vậy nữa, hãy là mẹ con thân thiết, đừng đề bầu không khí gượng gạo như này.
Bên cạnh Lão gia khẽ nói:
- Nào, bây giờ đã sắp đến tuổi lập gia đình rồi đấy, con định khi nào mới có bạn trai, dẫn về ra mắt cha mẹ đây?
Nghe cha mình nói vậy, lòng cô bỗng chút hoảng hồn, ôi trời, hóa ra là chuyện này, hèn gì bữa nay sao dịu dàng thế, ấy là muốn cô tìm bạn trai.
Thực chất, cô đang hẹn hò với một đối tượng chả quen chả biết gì qua mạng, nếu mà nói ra điều này thật đáng xấu hổ, vì một tiểu thư lại đi hẹn hò qua mạng cơ chứ?
Đối tượng cô quen là một chàng trai giấu mặt, thật nguy hiểm vì cái quen sơ sài này, nhưng qua cách nhắm tin đối tượng này khá hợp với tính cách cô, ban đầu cô chỉ muốn thử ai ngờ đối phương lại hiểu cô đến như vậy. Để không bị lừa đảo, cô đã cố gắng dùng những câu chữ khéo léo che đi xuất thân thật sự của mình.
- Thật sớm quá ạ, con sẽ cố gắng thuyết phục ảnh đến gặp cha mẹ. Giờ con mệt rồi, con lên phòng đây.
Gương mặt hoang mang, cô nhanh chóng lấy lý do rời khỏi cái hoàn cảnh éo le này lập tức.
- Bé nó thật khéo, trốn tránh cũng không bao giờ qua mặt được tôi.
- Lão gia, nó yêu thì để nó yêu, để xem chàng trai này là một người như thế nào đã...
Thẩm Nguyệt Dao chạy vội vào phòng, đóng chặt cửa lại, ngồi tuột xuống, thở dốc. Không ngờ cha mẹ lại thúc giục như vậy, chẳng lẽ nào muốn có con rể sớm đến vậy sao?
Cô móc điện thoại từ trong túi áo ra, suy nghĩ chợt hồi lâu, cuối cùng cũng ghi lại những dòng suy nghĩ của mình qua cái tin nhắn của mình cho đối phương.
"Khi nào anh rảnh? Chúng ta sẽ gặp nhau được chứ?"
Cái dòng kia vẫn chưa có hồi đáp mặc dù đã xem rồi, cô nhìn vào dồn hết mong đợi vào tin nhắn ấy, cái tin nhắn ấy lại khiến cô có chút thất vọng. Nó chả có cái gì hết!
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, điện thoại cô bỗng cái "tích". Dòng tin nhắn được hiện lên qua đôi mắt long lanh của cô:
"Được, vậy chủ nhật này, hai ta sẽ gặp nhau tại công viên lớn nhất của thành phố IER."
Cơn gió ấy thu tiếp tục lướt ngang qua bao con đường. Mùa thu phả làn hơi se lạnh lên các nhành cây và làm rụng xuống những chiếc lá vàng đã úa màu.
Bao trùm lấy một thành phố IER là sắc vàng của lá rơi, cùng những làn khí mát dịu, nhẹ nhàng, pha không ít tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng nói của lời bày tỏ mà bao lâu nay luôn giữ kín.
Phải! Mùa thu không những là mùa mát mẻ, dễ chịu mà còn là mùa bày tỏ tình cảm của mình dành cho đối phương.
Nhưng cái mùa dễ chịu này lại khiến một số người không thích nó, không phải là thời tiết mà là cái không khí tình yêu bao trùm.
Tại công viên lớn nhất của thành phố IER, xung quanh là những bông hoa tươi thắm đầy màu sắc đang trên tay của bao chang trai, có nhiều cặp thì đan tay nhau mà đi, nhiều cặp ngồi dựa vào lưng nhau trông vô cùng lãng mạn.
Ai ai cũng có đôi có cặp, thế nhưng một cô nàng với bóng lưng cô đơn, cặp mắt sắc sảo, đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng không những di chuyển trên chiếc điện thoại, có lẽ trong cái mùa thu đẹp đẽ này, người làm bạn với cô gái này chính chiếc điện thoại nhỏ kia.
Cô gái ấy là Thẩm Nguyệt Dao, hiện đang là một tác giả với nhiều bộ tiểu thuyết, nhưng vẫn chưa nổi là mấy. Những cái đó chẳng là gì so với cái đam mê, với cái tâm huyết cho sở thích thường dân này.
Một cô tiểu thư lại đi làm một tác giả vô danh vô tiếng, chẳng ai để ý đến, trong khi có biết bao là công việc mà nhiều người mơ ước không thể nào với tới được thế mà vẫn tiếp tục thỏa mãn niềm đam mê mua vui của bản thân.
- Thẩm tiểu thư, mau nhanh nhanh về nhà kẻo ông bà lo lắng.
Đôi môi nhỏ khẽ nhấp, ánh mắt chớp lấy mấy cái nhìn người đàn ông trước mắt mình, rồi lại tiếp tục cúi xuống chăm chú vào chiếc điện thoại nhỏ.
- Đợi một chút, hãy để tôi hoàn thành xong chương truyện.
Chàng vệ sĩ kia dùng ánh mắt bất lực nhìn lấy tiểu thư trước mắt mình, bao nhiêu lần cô chủ nhỏ chẳng chịu về nhà sớm khiến cho lão gia và phu nhân lo lắng, mắng chửi làm cho bản thân mình cũng bị vạ lây.
- Thường thường các tác giả sẽ chọn một nơi yên tĩnh để đặt bút, vậy tại sao tiểu thư lại chọn một nơi tràn đây âm thanh kinh hãi của các cặp đôi tình yêu để viết?
Đôi môi đỏ của Thẩm Nguyệt Dao khẽ cười, hoàn thành xong nốt một chữ, Nguyệt Dao mới nói:
- Tuy có hơi kinh hãi nhưng nó cũng là cảm hứng để viết đấy.
Ánh mắt tràn đầy bất lực nhưng lại khó hiểu cho cô chủ nhỏ của mình, vệ sĩ cũng chẳng biết nói gì đành âm thầm quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt Dao vẫn cặm cụi, chẳng chú ý đến trời đã lẳng lặng tối tứ khi nào, đam mê quá, chăm chú quá mà không hề để ý đến Mặt Trời đã lặn đi từ lúc nào không hay.
Chàng vệ sĩ cũng không muốn làm phiền nên chỉ lẳng lặng đợi chờ, ai ngờ đâu lại lố lăng đến vậy chứ.
Hai người họ vội vàng chạy đi, lúc này công viên lớn nhất vào hoàng hôn tràn ngập sự mê hồn lòng người, cảnh đẹp ấy chỉ khiến ta nâng niu mãi không rời.
Chiếc xe lao thẳng về nhanh, dừng lại trước một căn nhà lớn, không, phải nói là biệt thự, được thắp sáng vô số ánh đèn lấp lánh, cũng khiến phải chói mắt khi nhìn vào. Tại từ cổng kết nối vào nơi cửa chính rộng lớn, để ra hẳn một lối đi, hai bên là trải đầy hoa đang nở rộ, không ngừng đung đưa theo làn gió nhẹ phả qua, cánh hoa tàn cũng bắt đầu trĩu xuống, rơi đầy khắp lối đi, trông vô cùng ảo đẹp.
Đôi chân trắng mang cao guốc đen từ trên xe bước xuống, bước đi vội vã tiến vào theo lối đi ấy. Theo sát sau, là chàng vệ sĩ lúc nãy đi cùng cô.
- Tiểu thư, hãy thật bình tĩnh khi mở cánh cửa lớn này ra, thứ bên trong đợi chờ cô không phải đơn giản đâu ạ!
- Đừng làm tôi sợ, thật xin lỗi, lại làm anh vạ lây nữa rồi.
- Không sao, được chịu phạt cùng tiểu thư lại là phúc lớn của tôi.
Nghe xong câu nói này, Thẩm Nguyệt Dao gật đầu, hít một hơi thật sâu, đã quá quen cái cảnh bên trong rồi, nhưng lần nào cũng phải là một trận linh đình ầm ĩ từ phía cha mẹ, con cái ai mà không sợ được chứ.
Tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay tròn, đầu cô thụt thò vào, ánh sáng chói lòa từ phía đèn trên tràn nhà ập thẳng vào đôi mắt cô khiến phải nheo lại, phía trên sofa là hai bóng dáng của một đôi vợ chồng tao nhã, lịch sự ngồi đấy.
Người chồng chính là cha của Thẩm Nguyệt Dao, Thẩm Từ Minh, những người hầu hay gọi ông là "lão thiếu" hay "lão gia" trông rất lịch sự, quý tộc. Gương mặt bình thản nhấp nháy ly trà, trên đôi tay đã dần có những vết nhăn không nhiều, cầm lấy tờ báo, vừa uống trà vừa đọc báo trông sang trọng nhưng lại rất bình dị.
Người vợ là mẹ của Thẩm Nguyệt Dao, Trần Thanh Ân, kẻ ăn người ở trong nhà hay gọi bà là "Thẩm phu nhân", nó thể hiện lên một cách lép vế so với lão thiếu nhưng lại rất có tôn có quyền trong gia đình. Bà ấy vẻ mặt đang bình thường nhưng ánh mắt chợt lướt qua hướng cửa chính, nhìn thấy con gái đang lấp ló sau cửa nhìn mình, mà chỉ tôn giọng lên nói:
- Lại về trễ à? Vào đây cha mẹ có chút chuyện nói với con.
Thẩm Nguyệt Dao lòng kêu than, lại bị chửi mắng đấy ư? Ôi trời chỉ mong khoảnh khắc này kết thúc sớm hơn.
Bước chân nhẹ nhàng của cô từ từ, nó chẳng phát ra bất kì âm thanh nào kể cả khi mang cao gót, đây là cách dạy từ cha mẹ cô, từ trước đến nay, giáo dục con cái, tiếp dõi cho sau này là điểu được đặt lên hàng đầu. Vì vậy, những quy tắc cử chỉ cơ bản đối với cô bắt buộc phải ghi nhớ trong đầu.
Thẩm Nguyệt Dao tiến tới cúi đầu chào cha mẹ, đây là quy tắc cơ bản về tôn trọng tiền bối, bậc phụ huynh trong giới thượng lưu. nếu hành xử sai cách thì dễ bị phạt lắm.
- Một chút chuyện của mẹ là gì ạ? Lại mắng con nữa sao? Con xin lỗi, lần sau hứa sẽ không tái phạm!
Lời nói như đang làm nũng, thật yếu đuối khiến ai đó cũng phải động lòng, quả thật Thẩm phu nhân đưa tay ra nhè nhẹ vỗ lên tay con gái mình, đưa nó ngồi xuống.
- Sau này đừng hành xử như vậy nữa, hãy là mẹ con thân thiết, đừng đề bầu không khí gượng gạo như này.
Bên cạnh Lão gia khẽ nói:
- Nào, bây giờ đã sắp đến tuổi lập gia đình rồi đấy, con định khi nào mới có bạn trai, dẫn về ra mắt cha mẹ đây?
Nghe cha mình nói vậy, lòng cô bỗng chút hoảng hồn, ôi trời, hóa ra là chuyện này, hèn gì bữa nay sao dịu dàng thế, ấy là muốn cô tìm bạn trai.
Thực chất, cô đang hẹn hò với một đối tượng chả quen chả biết gì qua mạng, nếu mà nói ra điều này thật đáng xấu hổ, vì một tiểu thư lại đi hẹn hò qua mạng cơ chứ?
Đối tượng cô quen là một chàng trai giấu mặt, thật nguy hiểm vì cái quen sơ sài này, nhưng qua cách nhắm tin đối tượng này khá hợp với tính cách cô, ban đầu cô chỉ muốn thử ai ngờ đối phương lại hiểu cô đến như vậy. Để không bị lừa đảo, cô đã cố gắng dùng những câu chữ khéo léo che đi xuất thân thật sự của mình.
- Thật sớm quá ạ, con sẽ cố gắng thuyết phục ảnh đến gặp cha mẹ. Giờ con mệt rồi, con lên phòng đây.
Gương mặt hoang mang, cô nhanh chóng lấy lý do rời khỏi cái hoàn cảnh éo le này lập tức.
- Bé nó thật khéo, trốn tránh cũng không bao giờ qua mặt được tôi.
- Lão gia, nó yêu thì để nó yêu, để xem chàng trai này là một người như thế nào đã...
Thẩm Nguyệt Dao chạy vội vào phòng, đóng chặt cửa lại, ngồi tuột xuống, thở dốc. Không ngờ cha mẹ lại thúc giục như vậy, chẳng lẽ nào muốn có con rể sớm đến vậy sao?
Cô móc điện thoại từ trong túi áo ra, suy nghĩ chợt hồi lâu, cuối cùng cũng ghi lại những dòng suy nghĩ của mình qua cái tin nhắn của mình cho đối phương.
"Khi nào anh rảnh? Chúng ta sẽ gặp nhau được chứ?"
Cái dòng kia vẫn chưa có hồi đáp mặc dù đã xem rồi, cô nhìn vào dồn hết mong đợi vào tin nhắn ấy, cái tin nhắn ấy lại khiến cô có chút thất vọng. Nó chả có cái gì hết!
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, điện thoại cô bỗng cái "tích". Dòng tin nhắn được hiện lên qua đôi mắt long lanh của cô:
"Được, vậy chủ nhật này, hai ta sẽ gặp nhau tại công viên lớn nhất của thành phố IER."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.