Chương 7: Hợp đồng là giả
kieeufnhi
19/06/2023
Buổi tiệc cưới hôm ấy phải nói là trọng đại nhất, là đám cưới mơ ước của bao nhiêu cô gái.
Đám cưới ấy bây giờ được hot lên tất cả mạng xã hội, nhiều cô gái từng mơ ước có bạn trai như Lục Hạo Nghiên, bây giờ đều thất vọng vì người họ theo đuổi là hoa đã có chủ.
Thẩm Nguyệt Dao ngồi trong một căn phòng lớn, bốn góc tường đều trang trí những vật dụng của ngày đại hỉ, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng khó chịu, chỉ vì chiếc bụng cứ than đói này.
Từ lúc cưới xong đến giờ cô đã được ăn gì đâu. Bụng đã đói, mặc lên chiếc váy rườm rà này khiến cô có chút khó chịu, nên thẳng thừng cởi ra. Công đoạn cởi chiếc váy này ra khá cồng kềnh, nhưng loay hoay một hồi lâu cũng đã cởi được.
Căn phòng này đối với cô rất lạ lẫm nên đồ cho nữ nhân có thể không có. Nhưng vẫn bước lại mở cánh cửa tủ ra, đồ dành cho nữ nằm ngay đây, chẳng nghĩ gì nhiều mặc thẳng lên người. Kì lạ nó lại vừa với cô.
Lục Hạo Nghiên đã tự đặt thiết kế riêng này cho cô sao?
Thẩm Nguyệt Dao nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai chạy đi kiếm đồ ăn, vì cô nghĩ chỉ ăn một chút rồi quay lại cũng được, để Lục Hạo Nghiên chờ đợi cô cũng có c.h.ế.t đâu, nên nghĩ là làm. Ngay khi bước chân trong tư thế chuẩn bị chay, thì một âm thanh nói củ một người đàn ông quen thuộc bên tai cô:
- Đồ ăn đây, chạy làm gì.
Nguyệt Dao nhìn sang, giấy bắn cả mình đụng vào cạnh cửa, rồi vô thức ngồi trượt xuống, tay cô theo phản xạ ôm lấy chỗ đau, miệng không ngừng oán trách:
- Đau... Đau quá, đúng đồ vô sỉ, làm tôi giật đến nổi đau cả đầu.
- Trời ơi, đau quá!!!
Lục Hạo Nghiên ngồi chỏm xuống, tay hắn vuốt lấy chỗ đau trên đầu cô, miệng không ngừng cười tí tấp:
- Tôi còn lương tâm mang đồ ăn lên cho cô, lẽ ra cô phải cảm ơn tôi, ai đời lại đi chửi ân nhân vậy chứ?
Đôi mày nhỏ của Thẩm Nguyệt Dao cau lại vì đau, khuôn mặt xinh đẹp khó chịu nói:
- Ân nhân này hơi lạ à, làm đầu tôi suýt bay luôn rồi đấy!!!
Đôi mắt Lục Hạo Nghiên khẽ chớp nhìn lấy cô, nó gợi lên sự khiêu khích khó cưỡng, làm mê hồn khi ai nhìn vào nó, hắn ta bỏ bùa mê vào trong mắt hắn hay gì mà khiến bao người phải mất ăn mất ngủ?
Tay hắn khẽ đưa lên tóc cô, xoa dịu cái chỗ đau ấy, âm điệu như quan tâm hỏi:
- Đau lắm sao?
Nghe hắn nói vậy, cô không trả lời, gương mặt đã dịu đi hẳn, từ từ đứng dậy tiến lại vào trong phòng. Thân thể xinh đẹp trong bộ đồ ngủ mỏng tanh ngồi xuống giường, chẳng biết làm gì nói gì thêm.
Chẳng lẽ cô vợ nhỏ giận rồi sao?
Vợ?
Từ khi nào mà hắn lại nghĩ cô là vợ của hắn thế? Đó chỉ là cái gọi trên danh nghĩa che mắt bao nhiêu người, giữa họ còn có mối hợp đồng nữa.
Lục Hạo Nghiên tiến dần về phía cô, đưa hộp đồ ăn cho cô, rồi quay sang ghế sofa ngồi, từ tốn rót trà, nhấp nháy nó.
Thẩm Nguyệt Dao cầm lấy hộp đồ ăn hắn đưa cho, vì chiếc bụng này cứ kêu la than đói mãi, nên đành ngậm ngùi ăn nó trong khi lòng lại chẳng muốn lúc nào.
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ, theo như mình biết thì làm lễ xong thì sẽ tiến vào việc động phòng, thao tác này cô cũng hay viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Động phòng? Cô sẽ động phòng với hắn sao?
Ôi trời, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này chứ, ăn xong cô định ba chân bốn cẳng chạy đi.
Nhưng đâu dễ dàng qua mắt của Lục Hạo Nghiên, ánh mắt hắn bây giờ còn hơn nãy nữa, nhìn vào nó mà cô cảm thấy run lên bần bật, bị chính người đàn ông này cướp đi nụ hôn đầu của mình, cô tuyệt đối không thể để hắn lấy đi lần đầu của mình, lần đầu này cô chỉ trao đúng người mà cô yêu chứ không phải tên tổng tài thô k.ệ.c.h này.
- Cô nghĩ chạy thoát được sao? Phải làm theo phong tục cưới hỏi chứ?
Khuôn miệng nhỏ bỗng méo lại, hai mắt như đỏ dần, diễn xuất cô gái này cũng tốt đấy chứ, nhưng dăm ba cái thuật mèo con mít ướt ấy đâu làm lây động được hắn.
- Chuyện này... Có thể... Để sau được không? Hic..hic...
Hắn ngồi xem cô diễn thuật, khá khen cho cái diễn xuất này, hai tay hắn vỗ vào nhau, đứng dậy ôm cô vào lòng mình.
Hắn lây động rồi sao? Nhưng cái vỗ tay đó có ý nghĩa gì chứ?
Nguyệt Dao tiếp tục trò diễn của mình, dựa vào lồng ngực hắn mà khóc, giây tiếp theo cô đã phải dừng trò của mình mà sửng sốt nhìn lấy hắn.
Hắn cuối người xuống bế lấy cơ thể cô lên, ánh mắt đằng đặc khiêu gợi nhìn lấy cô, hắn bây giờ chẳng khác gì cầm thú cả, âm điệu đây mê muội:
- Khóc giỏi lắm, khóc đến nổi mắt không chảy giọt nước nào, để tôi cho cô biết thế nào là khóc thật sự.
- Lục...Lục Hạo Nghiên...áaaa...
Hắn thuận tay ném cô xuống giường êm ái, đè lên người cô, cúi người xuống hít lấy hít đà trên cơ thể trắng nõn của cô.
Bản tính cầm thú đàn ông sẽ bộc phát khi con mồi dâng tận miệng vậy hắn ngại gì mà không chớp lấy chứ?
Mặc lên bộ đồ ngủ mỏng tanh mặc dù là quần chứ chẳng phải váy nhưng cũng phải khiến hắn vô cùng hứng thú cơ thể này.
Là tác giả viết truyện ngôn cũng sẽ viết về ba cái cảnh giường chiếu này nhưng không bao giờ tả cho tiết. Lần đầu này khiến cô phải thật sợ hãi trong lòng.
- Nếu có đau hãy cắn tôi.
Cắn hắn sao? Đau cô sẽ cắn hắn rách cái da ấy cho rỉ máu luôn.
- Chúng ta còn hợp đồng mà?
- Hợp đồng bảo không gây hại gì cho đối phương, không đánh tát gì, không được phép làm gì mạo phạm.
- Anh...anh đang mạo phạm đấy!!!
- Là vợ chồng thì mạo phạm có hơi quá đáng với tôi chứ?
Hắn vừa nói vừa hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, hợp đồng là giả, mà làm vợ chồng là thật, giấy tờ kết hôn là thật, vậy mà cô cứ tưởng đó là giả.
Thôi tiêu rồi!! đời này tiêu thật rồi.
Thẩm Nguyệt Dao nghĩ gì đó rồi tự nhiên đè hẳn người hắn xuống giường. Khỏi phải nói hắn kinh ngạc đến cỡ nào, chẳng biết vì sao cô gái nhỏ quay xe nhanh đến vậy.
- Cướp đi của tôi đâu phải dễ, tôi phải là cướp đi của anh mới đúng.
Ngỡ ngàng trước câu nói của cô, hắn vẫn chưa định hình gì thì cô lại nhanh chóng tách ngay bộ áo trắng lẫn cà vạt của hắn, sau đó cởi đi chiếc áo đang mặc trên người mình.
- Anh muốn làm vậy đúng không? Đồ lừa dối, từ khi nào tôi chấp nhận làm vợ anh như thế, từ khi nào hợp đồng đó là giả, đồ lừa dối.
Đám cưới ấy bây giờ được hot lên tất cả mạng xã hội, nhiều cô gái từng mơ ước có bạn trai như Lục Hạo Nghiên, bây giờ đều thất vọng vì người họ theo đuổi là hoa đã có chủ.
Thẩm Nguyệt Dao ngồi trong một căn phòng lớn, bốn góc tường đều trang trí những vật dụng của ngày đại hỉ, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng khó chịu, chỉ vì chiếc bụng cứ than đói này.
Từ lúc cưới xong đến giờ cô đã được ăn gì đâu. Bụng đã đói, mặc lên chiếc váy rườm rà này khiến cô có chút khó chịu, nên thẳng thừng cởi ra. Công đoạn cởi chiếc váy này ra khá cồng kềnh, nhưng loay hoay một hồi lâu cũng đã cởi được.
Căn phòng này đối với cô rất lạ lẫm nên đồ cho nữ nhân có thể không có. Nhưng vẫn bước lại mở cánh cửa tủ ra, đồ dành cho nữ nằm ngay đây, chẳng nghĩ gì nhiều mặc thẳng lên người. Kì lạ nó lại vừa với cô.
Lục Hạo Nghiên đã tự đặt thiết kế riêng này cho cô sao?
Thẩm Nguyệt Dao nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai chạy đi kiếm đồ ăn, vì cô nghĩ chỉ ăn một chút rồi quay lại cũng được, để Lục Hạo Nghiên chờ đợi cô cũng có c.h.ế.t đâu, nên nghĩ là làm. Ngay khi bước chân trong tư thế chuẩn bị chay, thì một âm thanh nói củ một người đàn ông quen thuộc bên tai cô:
- Đồ ăn đây, chạy làm gì.
Nguyệt Dao nhìn sang, giấy bắn cả mình đụng vào cạnh cửa, rồi vô thức ngồi trượt xuống, tay cô theo phản xạ ôm lấy chỗ đau, miệng không ngừng oán trách:
- Đau... Đau quá, đúng đồ vô sỉ, làm tôi giật đến nổi đau cả đầu.
- Trời ơi, đau quá!!!
Lục Hạo Nghiên ngồi chỏm xuống, tay hắn vuốt lấy chỗ đau trên đầu cô, miệng không ngừng cười tí tấp:
- Tôi còn lương tâm mang đồ ăn lên cho cô, lẽ ra cô phải cảm ơn tôi, ai đời lại đi chửi ân nhân vậy chứ?
Đôi mày nhỏ của Thẩm Nguyệt Dao cau lại vì đau, khuôn mặt xinh đẹp khó chịu nói:
- Ân nhân này hơi lạ à, làm đầu tôi suýt bay luôn rồi đấy!!!
Đôi mắt Lục Hạo Nghiên khẽ chớp nhìn lấy cô, nó gợi lên sự khiêu khích khó cưỡng, làm mê hồn khi ai nhìn vào nó, hắn ta bỏ bùa mê vào trong mắt hắn hay gì mà khiến bao người phải mất ăn mất ngủ?
Tay hắn khẽ đưa lên tóc cô, xoa dịu cái chỗ đau ấy, âm điệu như quan tâm hỏi:
- Đau lắm sao?
Nghe hắn nói vậy, cô không trả lời, gương mặt đã dịu đi hẳn, từ từ đứng dậy tiến lại vào trong phòng. Thân thể xinh đẹp trong bộ đồ ngủ mỏng tanh ngồi xuống giường, chẳng biết làm gì nói gì thêm.
Chẳng lẽ cô vợ nhỏ giận rồi sao?
Vợ?
Từ khi nào mà hắn lại nghĩ cô là vợ của hắn thế? Đó chỉ là cái gọi trên danh nghĩa che mắt bao nhiêu người, giữa họ còn có mối hợp đồng nữa.
Lục Hạo Nghiên tiến dần về phía cô, đưa hộp đồ ăn cho cô, rồi quay sang ghế sofa ngồi, từ tốn rót trà, nhấp nháy nó.
Thẩm Nguyệt Dao cầm lấy hộp đồ ăn hắn đưa cho, vì chiếc bụng này cứ kêu la than đói mãi, nên đành ngậm ngùi ăn nó trong khi lòng lại chẳng muốn lúc nào.
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ, theo như mình biết thì làm lễ xong thì sẽ tiến vào việc động phòng, thao tác này cô cũng hay viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Động phòng? Cô sẽ động phòng với hắn sao?
Ôi trời, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này chứ, ăn xong cô định ba chân bốn cẳng chạy đi.
Nhưng đâu dễ dàng qua mắt của Lục Hạo Nghiên, ánh mắt hắn bây giờ còn hơn nãy nữa, nhìn vào nó mà cô cảm thấy run lên bần bật, bị chính người đàn ông này cướp đi nụ hôn đầu của mình, cô tuyệt đối không thể để hắn lấy đi lần đầu của mình, lần đầu này cô chỉ trao đúng người mà cô yêu chứ không phải tên tổng tài thô k.ệ.c.h này.
- Cô nghĩ chạy thoát được sao? Phải làm theo phong tục cưới hỏi chứ?
Khuôn miệng nhỏ bỗng méo lại, hai mắt như đỏ dần, diễn xuất cô gái này cũng tốt đấy chứ, nhưng dăm ba cái thuật mèo con mít ướt ấy đâu làm lây động được hắn.
- Chuyện này... Có thể... Để sau được không? Hic..hic...
Hắn ngồi xem cô diễn thuật, khá khen cho cái diễn xuất này, hai tay hắn vỗ vào nhau, đứng dậy ôm cô vào lòng mình.
Hắn lây động rồi sao? Nhưng cái vỗ tay đó có ý nghĩa gì chứ?
Nguyệt Dao tiếp tục trò diễn của mình, dựa vào lồng ngực hắn mà khóc, giây tiếp theo cô đã phải dừng trò của mình mà sửng sốt nhìn lấy hắn.
Hắn cuối người xuống bế lấy cơ thể cô lên, ánh mắt đằng đặc khiêu gợi nhìn lấy cô, hắn bây giờ chẳng khác gì cầm thú cả, âm điệu đây mê muội:
- Khóc giỏi lắm, khóc đến nổi mắt không chảy giọt nước nào, để tôi cho cô biết thế nào là khóc thật sự.
- Lục...Lục Hạo Nghiên...áaaa...
Hắn thuận tay ném cô xuống giường êm ái, đè lên người cô, cúi người xuống hít lấy hít đà trên cơ thể trắng nõn của cô.
Bản tính cầm thú đàn ông sẽ bộc phát khi con mồi dâng tận miệng vậy hắn ngại gì mà không chớp lấy chứ?
Mặc lên bộ đồ ngủ mỏng tanh mặc dù là quần chứ chẳng phải váy nhưng cũng phải khiến hắn vô cùng hứng thú cơ thể này.
Là tác giả viết truyện ngôn cũng sẽ viết về ba cái cảnh giường chiếu này nhưng không bao giờ tả cho tiết. Lần đầu này khiến cô phải thật sợ hãi trong lòng.
- Nếu có đau hãy cắn tôi.
Cắn hắn sao? Đau cô sẽ cắn hắn rách cái da ấy cho rỉ máu luôn.
- Chúng ta còn hợp đồng mà?
- Hợp đồng bảo không gây hại gì cho đối phương, không đánh tát gì, không được phép làm gì mạo phạm.
- Anh...anh đang mạo phạm đấy!!!
- Là vợ chồng thì mạo phạm có hơi quá đáng với tôi chứ?
Hắn vừa nói vừa hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, hợp đồng là giả, mà làm vợ chồng là thật, giấy tờ kết hôn là thật, vậy mà cô cứ tưởng đó là giả.
Thôi tiêu rồi!! đời này tiêu thật rồi.
Thẩm Nguyệt Dao nghĩ gì đó rồi tự nhiên đè hẳn người hắn xuống giường. Khỏi phải nói hắn kinh ngạc đến cỡ nào, chẳng biết vì sao cô gái nhỏ quay xe nhanh đến vậy.
- Cướp đi của tôi đâu phải dễ, tôi phải là cướp đi của anh mới đúng.
Ngỡ ngàng trước câu nói của cô, hắn vẫn chưa định hình gì thì cô lại nhanh chóng tách ngay bộ áo trắng lẫn cà vạt của hắn, sau đó cởi đi chiếc áo đang mặc trên người mình.
- Anh muốn làm vậy đúng không? Đồ lừa dối, từ khi nào tôi chấp nhận làm vợ anh như thế, từ khi nào hợp đồng đó là giả, đồ lừa dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.