Chương 11: Lục Hạo Nghiên là chồng tôi!
kieeufnhi
19/06/2023
Đôi chân cô vừa đi, miệng nhỏ cô vừa nói, sự tức giận của cô bộc lộ khiến ai ở đó cũng hoang mang, họ còn thì thầm bàn tán rất ồn ào.
- Đây mà là vợ của Lục tổng cơ á? Nhìn nhan sắc cũng bình thường thôi mà.
- Vợ của Lục tổng đúng kiểu sư tử Hà Đông, hèn gì trong nhà vệ sinh lúc nãy nghe toàn tiếng chửi bới của cô ta mà không hề nghe gì tiếng của Lục tổng...
- Lục tổng trước giờ rất thờ ơ với chúng ta, nay lại càng thờ ơ hơn nữa, hóa ra là đã có vợ, mà người vợ này trông như vịt ý, sao Lục tổng có thể thích một con vịt xấu xí như vậy...
...
Lời của bọn họ đúng là con dao vô hình mà, nó không đau thể xác mà lại đau tâm hồn. Tâm trạng hiện giờ còn đang bực tức với Lục Hạo Nghiên, nghe lời này cô không nhịn được mà tiến lại gần đó, hai tay cô đứng khoang lại, chân phải bắt chéo qua chân trái, người dựa vào tường, dáng đứng trông bá đạo quá đi mất, nhưng cô nào để ý chứ, thứ cô quan tâm là làm cái miệng họ không có đường nói nữa thôi.
Đôi môi nhỏ được tô lên bởi lớp son đỏ trông vô cùng gợi cảm, khẽ nói:
- Có những người không lo làm việc mà chỉ biết đứng đây sân si.
Mấy người họ trông thấy dáng đứng kì quặc này có chút cười nhạo, đây có phải là vợ của Lục tổng không chứ? Xinh đẹp cũng có đấy nhưng cái nết thì vô duyên hết chỗ nói.
- Thưa cô Lục, chúng tôi chỉ nói chuyện chút sau đó làm việc ngay, cần cô phán xét?
Một cô gái trong đám đó nói, âm điệu ngữ khí vô cùng tự tin, hống hách, cô ta nói thật không biết nhục mà.
- Phán xét? À đúng, tôi đang phán xét mấy người đó, phán xét cái miệng ăn mắm ăn muối hôi hám hết sức.
- Cô nói ai ăn mắm ăn muối?
Lời nói bỗng chốc to dần, bị Nguyệt Dao chọc cho đến nỗi khó chịu, vẻ mặt nhăn nhó cũng được biểu lộ ra.
Cô gái ấy thật muốn tát cô nhưng đều đã bị đồng nghiệp can ngăn.
- Mày bị điên hả? Cô ấy là vợ của Lục tổng đó, mày muốn bị sa thải sao?
- Tại ả...
- Ả nào?
Lục Hạo Nghiên từ phía nhà vệ sinh đi ra, hắn có vẻ rất bình tĩnh, dường như mấy lời cô quát tháo hồi nãy không hề lọt vào lỗ tai hắn, vẻ điệu rất ung dung, từ tốn tiến về phía đây.
Lục Hạo Nghiên lướt qua cô chẳng để ý gì đến, hắn đến bên phía cô gái ấy, kê sát mặt mình vào mặt cô ấy, mặt đối mặt rất sát nhau, làm cho Nguyệt Dao có chút khó chịu, khó chịu này là của sự ghen tuông sao?
Cô gái ấy một giây còn nhầm tưởng Lục tổng sẽ hôn mình, nên trong giây phút ấy còn đang mộng tưởng đẹp, nhưng phát ngôn do chính miệng hắn phát ra làm cô gái ấy sợ đến nổi sởn cả gai óc.
- Cô muốn chết sao?
Bốn chữ nó được in khắc của sự tàn bạo, dám cả gan nói xấu vợ hắn, hắn cho bài học nhớ đời, kể cả là nam hay nữ đi nữa.
Tất cả mọi người đều có mặt nơi sảnh của công ty, để nghe cái thông báo của chủ tịch mình, nhưng lại còn có thể xem màn kịch đầy thú vị này.
Cô gái đó sợ đến nổi tay chân bủn rủn, chân không thể chịu đựng được mà ngã khụy xuống, hai tay cô ấy run run ôm lấy chân Lục Hạo Nghiên, miệng không ngừng van xin tha thiết:
- Lục...Lục tổng...tôi xin lỗi, tôi sẽ không dám tái phạm lần nữa, tha...tha cho tôi, xin Lục tổng.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô nhân viên ấy không ngừng cầu xin trong vô vọng, hắn cảm thấy khó chịu khi cô ấy ôm chằm chân mình, giờ chỉ muốn đá cho cô ta một phát cho yên.
Nghĩ là làm chân hắn định cử động thì Thẩm Nguyệt Dao vồ tối túm lấy tay của cô nhân viên kia, nói:
- Cô làm gì vậy hả?
Trong ánh mắt của Nguyệt Dao, cô gái ấy đúng là "gậy ông đập lưng ông", đều tại cái miệng hại cái thân cả đấy, nhưng thấy người con gái ôm chân chồng mình, bản tính của một người vợ lại trồi lên, không nhịn được cơn bực tức, lại chụp tay cô ta, gương mặt cô ta bây giờ lem lúa vì nước mắt, ôi trời, trông thảm quá đi mất.
- Lục Hạo Nghiên là chồng tôi!!! Cô không quyền được ôm...
Cô vợ nhỏ này đang ghen sao?
Phản ứng của Thẩm Nguyệt Dao bá đạo làm hắn có chút ngỡ ngàng, có vẻ trong lòng hắn đang rất mừng, thậm chí là nhảy nhót như chú chim. Này là đang ghen thật sao?
Hắn hỏi trợ lý Trương, anh trợ lý cũng chỉ biết bất lực, thôi vậy thì cứ để cho Lục tổng mơ mộng một chút cũng tốt.
Cô gái ấy với ánh mắt căm phần nhìn lấy cô nhưng vì sự có mặt của Lục tổng và cả bao nhiêu người nên cô ta chẳng dám phán kháng là mấy.
- Trương Dựt An, mau đưa cô ta ra ngoài, sa thải công việc cho cô ta, à phốt thẳng cô ta lên mạng, với cái caption làm giận, nói xấu vợ của Lục tổng, ghi bằng in hoa cho rõ vào.
- Lục...Lục tổng, đừng....
Trương Dựt An lập tức tuân lệnh cùng hai người bảo vệ lôi cô nhân viên đó ra ngoài.
Trong đại sảnh bây giờ không ngừng bàn tán xôn xao, một số thì thấy tội một số thì cảm thấy cô nhân viên ấy làm vậy cũng đáng lắm, dám hỗn xược với vợ của Lục tổng, làm vậy chỉ là nhẹ với cô ta mà thôi.
Lục Hạo Nghiên tâm hồn của hắn vẫn còn đang bay bổng trên tầng mây cao, bởi cô vợ nhỏ vì mình mà ghen, cô ấy thật sự thích hắn thật rồi.
Dáng điệu của Lục Hạo Nghiên này là sao chứ? Hắn đang làm khùng làm điên sao?
- Lục tổng à? Anh quên chuyện chính rồi hay sao ạ?
Lời nhắc nhở của trợ lý Trương khiến tâm hồn của Hạo Nghiên vẫn còn đang bay bổng trong cơn hạnh phúc phải xà xuống, hắn bây giờ mới nhớ tới chuyện chính. Ôi trời, dạo này hắn như người não cá vàng vậy, cái gì cũng quên.
- Chuyện chính?
Thẩm Nguyệt Dao nghe khó hiểu, chứ chẳng phải nãy giờ là chuyện chính hay sao mà lại còn có chuyện quan trọng hơn thế nữa.
Lần đầu đến công ty mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, chắc sau không cô dám đến đây nữa quá.
Đột nhiên, hắn nắm lấy tay cô kéo gần lại mình, vì còn giận chuyện ban nãy nên nhanh chóng giãy ra nhưng bàn tay hắn nắm quá chặt, ở đây lại còn biết bao nhiêu là người, không thể phản kháng. Hắn ôm lấy bả vai cô, khần giọng thật to:
- Xin thông báo với tất cả mọi người, đây là vợ tôi, Thẩm Nguyệt Dao.
Hắn công khai cô sao?
Ai ai cũng không mấy ngạc nhiên vì vốn dĩ chiếc đám cưới của hai người đã lan rộng cả thế giới, nó được xem là hiện đại nhất, hạnh phúc nhất, hoành tráng nhất.
Cảm thấy bản thân nói ra lời mà ai cũng biết, hắn lại tiếp tục khần giọng:
- Mau vỗ tay đi!!!
Hắn mắc bệnh hoang tưởng nặng rồi hả?
Mọi người ai nấy mặt tái ngắt vì sợ vị chủ tịch hoang tưởng này làm ầm lên, nên họ cũng vỗ tay kịch liệt.
Sự chấp nhận miễn cưỡng của mọi người khiến Nguyệt Dao hơi bối rối, cô hất nhẹ tay của Lục Hạo Nghiên, rời đi trong tiếng vỗ tay kịch liệt của những người có mặt tại đây.
Cô ấy không vui sao? Sao đột nhiên lại bỏ về thế?
- Đây mà là vợ của Lục tổng cơ á? Nhìn nhan sắc cũng bình thường thôi mà.
- Vợ của Lục tổng đúng kiểu sư tử Hà Đông, hèn gì trong nhà vệ sinh lúc nãy nghe toàn tiếng chửi bới của cô ta mà không hề nghe gì tiếng của Lục tổng...
- Lục tổng trước giờ rất thờ ơ với chúng ta, nay lại càng thờ ơ hơn nữa, hóa ra là đã có vợ, mà người vợ này trông như vịt ý, sao Lục tổng có thể thích một con vịt xấu xí như vậy...
...
Lời của bọn họ đúng là con dao vô hình mà, nó không đau thể xác mà lại đau tâm hồn. Tâm trạng hiện giờ còn đang bực tức với Lục Hạo Nghiên, nghe lời này cô không nhịn được mà tiến lại gần đó, hai tay cô đứng khoang lại, chân phải bắt chéo qua chân trái, người dựa vào tường, dáng đứng trông bá đạo quá đi mất, nhưng cô nào để ý chứ, thứ cô quan tâm là làm cái miệng họ không có đường nói nữa thôi.
Đôi môi nhỏ được tô lên bởi lớp son đỏ trông vô cùng gợi cảm, khẽ nói:
- Có những người không lo làm việc mà chỉ biết đứng đây sân si.
Mấy người họ trông thấy dáng đứng kì quặc này có chút cười nhạo, đây có phải là vợ của Lục tổng không chứ? Xinh đẹp cũng có đấy nhưng cái nết thì vô duyên hết chỗ nói.
- Thưa cô Lục, chúng tôi chỉ nói chuyện chút sau đó làm việc ngay, cần cô phán xét?
Một cô gái trong đám đó nói, âm điệu ngữ khí vô cùng tự tin, hống hách, cô ta nói thật không biết nhục mà.
- Phán xét? À đúng, tôi đang phán xét mấy người đó, phán xét cái miệng ăn mắm ăn muối hôi hám hết sức.
- Cô nói ai ăn mắm ăn muối?
Lời nói bỗng chốc to dần, bị Nguyệt Dao chọc cho đến nỗi khó chịu, vẻ mặt nhăn nhó cũng được biểu lộ ra.
Cô gái ấy thật muốn tát cô nhưng đều đã bị đồng nghiệp can ngăn.
- Mày bị điên hả? Cô ấy là vợ của Lục tổng đó, mày muốn bị sa thải sao?
- Tại ả...
- Ả nào?
Lục Hạo Nghiên từ phía nhà vệ sinh đi ra, hắn có vẻ rất bình tĩnh, dường như mấy lời cô quát tháo hồi nãy không hề lọt vào lỗ tai hắn, vẻ điệu rất ung dung, từ tốn tiến về phía đây.
Lục Hạo Nghiên lướt qua cô chẳng để ý gì đến, hắn đến bên phía cô gái ấy, kê sát mặt mình vào mặt cô ấy, mặt đối mặt rất sát nhau, làm cho Nguyệt Dao có chút khó chịu, khó chịu này là của sự ghen tuông sao?
Cô gái ấy một giây còn nhầm tưởng Lục tổng sẽ hôn mình, nên trong giây phút ấy còn đang mộng tưởng đẹp, nhưng phát ngôn do chính miệng hắn phát ra làm cô gái ấy sợ đến nổi sởn cả gai óc.
- Cô muốn chết sao?
Bốn chữ nó được in khắc của sự tàn bạo, dám cả gan nói xấu vợ hắn, hắn cho bài học nhớ đời, kể cả là nam hay nữ đi nữa.
Tất cả mọi người đều có mặt nơi sảnh của công ty, để nghe cái thông báo của chủ tịch mình, nhưng lại còn có thể xem màn kịch đầy thú vị này.
Cô gái đó sợ đến nổi tay chân bủn rủn, chân không thể chịu đựng được mà ngã khụy xuống, hai tay cô ấy run run ôm lấy chân Lục Hạo Nghiên, miệng không ngừng van xin tha thiết:
- Lục...Lục tổng...tôi xin lỗi, tôi sẽ không dám tái phạm lần nữa, tha...tha cho tôi, xin Lục tổng.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô nhân viên ấy không ngừng cầu xin trong vô vọng, hắn cảm thấy khó chịu khi cô ấy ôm chằm chân mình, giờ chỉ muốn đá cho cô ta một phát cho yên.
Nghĩ là làm chân hắn định cử động thì Thẩm Nguyệt Dao vồ tối túm lấy tay của cô nhân viên kia, nói:
- Cô làm gì vậy hả?
Trong ánh mắt của Nguyệt Dao, cô gái ấy đúng là "gậy ông đập lưng ông", đều tại cái miệng hại cái thân cả đấy, nhưng thấy người con gái ôm chân chồng mình, bản tính của một người vợ lại trồi lên, không nhịn được cơn bực tức, lại chụp tay cô ta, gương mặt cô ta bây giờ lem lúa vì nước mắt, ôi trời, trông thảm quá đi mất.
- Lục Hạo Nghiên là chồng tôi!!! Cô không quyền được ôm...
Cô vợ nhỏ này đang ghen sao?
Phản ứng của Thẩm Nguyệt Dao bá đạo làm hắn có chút ngỡ ngàng, có vẻ trong lòng hắn đang rất mừng, thậm chí là nhảy nhót như chú chim. Này là đang ghen thật sao?
Hắn hỏi trợ lý Trương, anh trợ lý cũng chỉ biết bất lực, thôi vậy thì cứ để cho Lục tổng mơ mộng một chút cũng tốt.
Cô gái ấy với ánh mắt căm phần nhìn lấy cô nhưng vì sự có mặt của Lục tổng và cả bao nhiêu người nên cô ta chẳng dám phán kháng là mấy.
- Trương Dựt An, mau đưa cô ta ra ngoài, sa thải công việc cho cô ta, à phốt thẳng cô ta lên mạng, với cái caption làm giận, nói xấu vợ của Lục tổng, ghi bằng in hoa cho rõ vào.
- Lục...Lục tổng, đừng....
Trương Dựt An lập tức tuân lệnh cùng hai người bảo vệ lôi cô nhân viên đó ra ngoài.
Trong đại sảnh bây giờ không ngừng bàn tán xôn xao, một số thì thấy tội một số thì cảm thấy cô nhân viên ấy làm vậy cũng đáng lắm, dám hỗn xược với vợ của Lục tổng, làm vậy chỉ là nhẹ với cô ta mà thôi.
Lục Hạo Nghiên tâm hồn của hắn vẫn còn đang bay bổng trên tầng mây cao, bởi cô vợ nhỏ vì mình mà ghen, cô ấy thật sự thích hắn thật rồi.
Dáng điệu của Lục Hạo Nghiên này là sao chứ? Hắn đang làm khùng làm điên sao?
- Lục tổng à? Anh quên chuyện chính rồi hay sao ạ?
Lời nhắc nhở của trợ lý Trương khiến tâm hồn của Hạo Nghiên vẫn còn đang bay bổng trong cơn hạnh phúc phải xà xuống, hắn bây giờ mới nhớ tới chuyện chính. Ôi trời, dạo này hắn như người não cá vàng vậy, cái gì cũng quên.
- Chuyện chính?
Thẩm Nguyệt Dao nghe khó hiểu, chứ chẳng phải nãy giờ là chuyện chính hay sao mà lại còn có chuyện quan trọng hơn thế nữa.
Lần đầu đến công ty mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, chắc sau không cô dám đến đây nữa quá.
Đột nhiên, hắn nắm lấy tay cô kéo gần lại mình, vì còn giận chuyện ban nãy nên nhanh chóng giãy ra nhưng bàn tay hắn nắm quá chặt, ở đây lại còn biết bao nhiêu là người, không thể phản kháng. Hắn ôm lấy bả vai cô, khần giọng thật to:
- Xin thông báo với tất cả mọi người, đây là vợ tôi, Thẩm Nguyệt Dao.
Hắn công khai cô sao?
Ai ai cũng không mấy ngạc nhiên vì vốn dĩ chiếc đám cưới của hai người đã lan rộng cả thế giới, nó được xem là hiện đại nhất, hạnh phúc nhất, hoành tráng nhất.
Cảm thấy bản thân nói ra lời mà ai cũng biết, hắn lại tiếp tục khần giọng:
- Mau vỗ tay đi!!!
Hắn mắc bệnh hoang tưởng nặng rồi hả?
Mọi người ai nấy mặt tái ngắt vì sợ vị chủ tịch hoang tưởng này làm ầm lên, nên họ cũng vỗ tay kịch liệt.
Sự chấp nhận miễn cưỡng của mọi người khiến Nguyệt Dao hơi bối rối, cô hất nhẹ tay của Lục Hạo Nghiên, rời đi trong tiếng vỗ tay kịch liệt của những người có mặt tại đây.
Cô ấy không vui sao? Sao đột nhiên lại bỏ về thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.