Chương 7
Nam Khinh Ca
17/03/2023
Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh + Beta: Clara
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Ngự đột nhiên nhào tới bắt lấy cánh tay của Lâm Khả Đồng, dùng hết sức giữ lấy cô ta, tay cọ vào vách tường, rất đau.
Lâm Khả Đồng mở mắt ra, thấy anh nắm chặt tay cô ta, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
“Giang Ngự, em biết ngay là anh không nỡ mà.”
Nghe cô ta nói thế, Giang Ngự thầm chửi trong lòng một câu, đúng là đồ ngu.
Anh không muốn lại gây ra chuyện phiền toái cho ông nội, nhà họ Giang và nhà họ Lâm đều là danh gia vọng tộc, quan hệ hai bên cũng không tệ đều hợp tác với nhau, nếu Lâm Khả Đồng chết, hoặc là tự tử không thành, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không tha cho anh, đến lúc đó lại phải để ông nội ra tay.
Ngày thường Giang Ngự hay đánh nhau cùng mấy tên côn đồ vô lại, có bị sao thì anh là người gánh chịu, sẽ không để ông nội nhúng tay vào.
Thầy giáo đứng ở sau thấy Giang Ngự túm tay Lâm Khả Đồng, cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng được thả lỏng, nhanh tay gọi người tới giúp Giang Ngự kéo Lâm Khả Đồng lên.
Lâm Khả Đồng được kéo lên, thầy giáo thở phào nhẹ nhõm, ông vỗ vai Giang Ngự đang định khen anh thì thấy máu chảy ra.
“Em bị thương sao? Nhanh nhanh tới phòng y tế băng bó vết thương đi.”
Với Giang Ngự mà nói, mấy vết thương này chẳng đáng tiền, đã quen như cơm bữa rồi, anh tỏ vẻ không sao, xoay người rời đi.
Lâm Khả Đồng muốn chạy theo nhưng hai nhân viên cứu hộ một trái một phải giữ chặt tay cô ta, nói: “Cháu phải đi điều trị tâm lý đi, sắp tới chỉ được ở trong nhà thôi.”
Thầy chủ nhiệm đứng bên gật đầu phụ họa, nói: “Đúng đấy, phải như thế thì mọi chuyện mới ổn thỏa được.”
Nhỡ đâu lại đòi tự tử thêm lần nữa thì trường học biết làm thế nào chứ, nếu Lâm Khả Đồng có mệnh hệ gì thì nhà họ Lâm cũng không tha cho bọn họ.
***
Giang Ngự đi vào lớp học, ai cũng đang sôi nổi bàn chuyện của anh với Lâm Khả Đồng, thấy anh đi vào lại không dám hé răng nửa lời, chỉ dám nhìn trộm anh.
Giang Ngự về chỗ ngồi, đặt cánh tay bị thương lên đùi, cầm cuộn băng gạc từ trong balo ra chuẩn bị tự băng bó vết thương.
Anh hay đánh nhau với người khác nên cũng chuẩn bị mấy thứ đồ này để trong balo.
Hạ Chi thấy vậy, cô không thể làm như không có chuyện gì, nhìn anh tự làm có chút bất tiện, nên nói: “Có cần tôi giúp cậu không?”
Giang Ngự cười, vứt cuộn băng gạc cho cô, “Được, cho cậu cơ hội thể hiện đó.
“…” Lẽ ra cô nên làm như không thấy gì hết thì tốt hơn.
Hạ Chi nhìn vết thương đã được rửa sạch bằng nước.
“Cậu bị thương nghiêm trọng như thế này còn dùng nước lã rửa qua, không sợ bị nhiễm trùng à?”
“Cậu đau lòng cho tôi à?”
“…” Đúng là không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với người này được mà.
Hạ Chi nhanh chóng băng bó cho anh rồi tiếp tục học bài.
Giang Ngự để ý thấy tai cô đỏ hết lên rồi.
***
Lúc tan học, Cố Du Lâm thấy Giang Ngự đi về rồi mới dám hỏi Hạ Chi, “Này cuối cùng cậu với Giang Ngự là như thế nào đó?”
“Bạn cùng bàn, nếu không thì là gì?”
“Ý của tôi là, trước lúc cậu nhập học có phải hai người đã quen biết nhau rồi không?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Bởi vì cậu là người đầu tiên ngồi cùng bàn với Giang Ngự đó, trước đây cậu ấy không cho phép ai ngồi cạnh mình đâu, nam cũng không được chứ nói gì là nữ.”
Hạ Chi thực sự không biết, từ lúc cô chuyển tới đây cũng không hay nói chuyện với các bạn trong lớp, đương nhiên là không ai nói với cô chuyện này rồi.
“Trước đây tôi có gặp cậu ấy vài lần nhưng không thân lắm.” Hạ Chi nhỏ giọng nói.
“Cũng có thể gọi là người quen đó.” Cố Du Lâm không nghĩ nhiều, thấy Giang Ngự về chỗ, vội vàng đổi đề tài, “Mấy hôm nữa là sinh nhật tôi, hôm đó cậu nhớ đến nhé.”
Giang Ngự vừa ngồi xuống thì nghe thấy câu này.
“Tôi không đi đâu, không quen biết ai cả.”
Trong lớp học Cố Du Lâm như là chị đại, gia đình cô ấy rất khá giả, nhìn quần áo là biết.
Hạ Chi không tìm được lý do từ chối đành phải đồng ý.
Cố Du Lâm còn hỏi Giang Ngự xem anh có đi không.
Trong lớp không ai biết trên, danh nghĩa Giang Ngự là anh họ của Cố Du Lâm.
Sở dĩ là trên danh nghĩa vì Giang Ngự không phải con cháu ruột của nhà họ Giang mà được nhận nuôi, tên thật cũng không phải là Giang Ngự.
Giang Ngự chẳng có hứng thú với mấy cái tiệc tùng sinh nhật sinh nhẽo như thế này, nhưng nghe thấy Hạ Chi tham gia, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.
“Ồ.” Cố Du Lâm kinh ngạc, “Sinh nhật tôi đúng là vinh hạnh có khách quý tới chơi.”
Giang Ngự không có tâm trạng nói đùa với Cố Du Lâm, anh ngồi thẳng người cầm điện thoại đọc tin nhắn của ông nội gửi tới.
【 Cái tên nhóc nhà con lại gây phiền phức cho ông đúng không? Không lúc nào để cho ông bớt lo lắng, để xem tối nay ông xử lý cháu thế nào. 】
Giang Ngự đau đầu xoa xoa thái dương, nghe giọng điệu của ông nội như thế này, anh đột nhiên có dự cảm mấy ngày sắp tới lỗ tai mình phải chịu tra tấn rồi.
“Này, cậu có giấy không?”
Giang Ngự hỏi bạn nhỏ cùng bàn.
Hạ Chi không hỏi anh lấy giấy làm gì, vội vàng lấy giấy trong cặp sách đưa cho anh, kết quả lại làm rơi viên kẹo mà Giang Ngự cho cô.
Bị bắt tại trận.
Hạ Chi xấu hổ từ từ nhặt kẹo lên, thầm cầu mong Giang Ngự không nhìn thấy.
Nhưng ——
“Không phải đã nói về nhà sẽ ăn rồi sao?”
Giọng nói chất vấn nhẹ nhàng vang lên làm cho người khác run sợ.
Hạ Chi nắm chặt tay, “Xin lỗi, tối qua bị đau răng nên không ăn.”
“Không muốn ăn thì đừng ăn, kiếm cớ làm gì.”
Giang Ngư thực sự giận rồi, lập tức muốn giành lại cái kẹo nhưng không may chạm vào tay Hạ Chi, theo bản năng mà rụt tay lại: “Tí nữa đi vứt đi.”
Nói xong anh lập tức đứng dậy.
Nhìn anh đi ra khỏi phòng học, Hạ Chi nghĩ thầm hình như sắp vào học rồi.
Giang Ngự đi vào WC, khom lưng tạt nước lạnh vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, nước chảy từ trán xuống.
Chết tiệt, sao mới chạm vào tay con gái thôi mà phản ứng lại ác thế chứ?
***
Buổi chiều tan học, Hạ Chi không đi về cùng Hàn Kim Lộ mà cô đi qua một trung tâm thương mại để chọn quà cho Cố Du Lâm.
Mấy món đồ trong này đều rất đắt, Hạ Chi chọn mãi mới được một hộp nhạc tinh xảo, bảo nhân viên cửa hàng gói lại cho mình.
Hạ Chi cất quà vào gặp sách rồi đi về, ra cửa mới phát hiện mây đen giăng kín cả bầu trời, hình như trời sắp đổ mưa to rồi.
Hạ Chi vội vàng đi về kết quả đi được nửa đường thì mưa.
Cơn mưa mùa thu còn mang theo gió lạnh làm cho cô không khỏi rùng mình.
Ở Ôn Thành hay có mưa, cô đã chuyển tới đây được một thời gian nhưng vẫn chưa quen được, xem ra phải nhanh chóng thích nghi thôi.
Hạ Chi còn định tìm chỗ nào tránh mưa thì có một chiếc xe moto nhanh chóng phi đến bên cạnh cô, ngay lúc đó có một chiếc ô bị ném vào người cô.
Chẳng có ai tự dưng làm việc tốt như thế, mà cái thái độ này, không nói lời nào đã rời đi thì chỉ có thể là Giang Ngự.
Nhìn bóng dáng anh trong màn mưa, Hạ Chi chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang của mình, anh còn không có ô mà lại đưa ô cho cô?
***
Giang Ngự về đến nhà thì cả người đã ướt như chuột lột, sau khi anh đưa ô cho Hạ Chi thì trời càng ngày mưa càng nặng hạt.
Nhưng anh lại chẳng suy nghĩ gì về chuyện này cả, ngược lại còn thấy may mắn là mình gặp được Hạ Chi, kịp thời đưa ô cho cô.
Từ trước đến nay Giang Ngự chưa từng đối xử với ai tốt như thế, anh cũng chẳng rỗi hơi mà tìm hiểu nguyên nhân.
Người giúp việc thấy anh đã về, cả người đều ướt đẫm liền nhanh tay đưa khăn cho anh, Giang Ngự lau khô tóc, hỏi ông nội đã về nhà chưa, cô giúp việc theo bản năng mà nhìn lên trên tầng, nhẹ giọng nói: “Lão gia bảo khi nào cậu về thì lập tức lên gặp ông.”
“Cháu đi tắm đã, dì bảo ông đợi cháu một chút.” Giang Ngự nói xong rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Kết quả vừa đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang đã thấy ông nội chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nhìn anh.
Giang Ngự giật mình, tự dưng ông nội lại đùng đùng xuất hiện ở đây, dọa anh sợ gần chết, ai mà chịu nổi chứ?
“Theo ông vào đây.” Ông nội nói xong thì xoay người bước vào thư phòng.
“Người cháu dính nước mưa, cháu đi tắm qua đã.”
“Đi vào.”
Giang Ngự nhíu mày, chỉ có thể cùng ông đi vào phòng.
Ông cụ ngồi ở ghế, một lúc lâu cũng không lên tiếng nói chuyện, đôi mắt sắc bén im lặng nhìn Giang Ngự làm anh thấy sợ hãi.
“Cháu với con gái nhà họ Lâm rốt cuộc là thế nào?”
“Cô ta thích cháu, còn muốn độc chiếm cháu, nhưng cháu không đồng ý thì cô ta lại sống chết muốn nhảy lầu tự tử.”
“Sao lại không đồng ý, đứa trẻ đó nhìn cũng xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi, xuất thân còn là danh môn vọng tộc, cháu có mắt hay không đấy?”
“Ông có mắt nhìn thì cưới cô ta đi, nói không chừng có thể sinh ra một đứa con.…”
Giang Ngự còn chưa nói xong thì ông nội đã cầm nghiên mực ném về phía anh.
Nghiên mực đập vào trúng xương hông, đau đến mức Giang Ngự hít một ngụm khí lạnh.
“Sớm muộn gì cũng có ngày ông bị cháu làm cho tức chết.”
Giang Ngự nghe thấy lời này, ánh mắt xẹt qua một tia cười khổ, anh mím môi, thấp giọng nói: “Hôm ông muốn nhận nuôi cháu, cháu đã nói có thể có một ngày ông sẽ bị cháu làm cho tức chết, đã nhiều năm như thế rồi mà ông vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt sao?”
“Cút, cút nhanh.” Ông nội không muốn nhiều lời nữa, “Đi tắm đi.”
***
Ngày hôm sau.
Hạ Chi cầm ô trả cho Giang Ngự, còn cảm ơn anh đã đưa ô cho cô nên cô mới không bị ướt.
Giang Ngự nghe xong, cười nói: “Sao cậu lại chắc chắn người đó là tôi?”
“Trực giác mách bảo.”
“Đối với cậu thì tôi quen thuộc tới mức nhìn qua là biết.”
Không biết Hạ Chi có nghe thấy ái muội trong lời nói của anh không, cô nghiêm túc nói: “Mỗi ngày đều gặp nhau đương nhiên là quen thuộc rồi.”
Từ tối qua Giang Ngự đã thấy đau đầu, anh không có tâm trạng nói đùa với cô, lấy áo khoác che đầu rồi gục xuống bàn.
Hạ Chi ngồi bên cạnh học từ mới tiếng anh, nghe thấy Giang Ngự ho vài tiếng, suy nghĩ không biết có phải hôm qua vì mắc mưa nên bị ốm không?
Nghĩ đến đây đột nhiên áy náy trào dâng trong lòng Hạ Chi.
“Cậu ho như thế thì đã uống thuốc chưa?” Hạ Chi không kìm được quan tâm hỏi anh.
“Không cần, qua mấy ngày nữa là ổn rồi.”
Thể chất của Giang Ngự rất tốt, có khi nửa năm không ốm lần nào, có thể lần này là không may.
Hạ Chi nghe giọng anh khàn khàn, quả nhiên là ốm rồi.
“Tuy là uống thuốc rồi cũng sẽ không khỏi ngay được, nhưng không thể mặc kệ không lo.”
Hạ Chi khuyên anh, Giang Ngự lại chẳng nói gì.
Không còn cách nào khác, Hạ Chi đành phải chờ lúc ra chơi xuống phòng y tế xin thuốc cảm cho Giang Ngự.
Cô nhét cốc nước nóng và thuốc vào tay anh, Giang Ngự mơ hồ nhìn cô.
“Hôm qua cậu vì tôi nên mới ốm.” Hạ Chi giải thích không muốn anh hiểu lầm.
Giang Ngự mỉm cười, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng rơi vào tai cô, “Không phải là đau lòng cho tôi à?”
Còn chưa nói xong thì đã thấy gương mặt Hạ Chi đỏ hết cả lên.
Đúng là, không trêu cô được mà.
Giang Ngự mở túi thuốc, không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống.
Rõ ràng thuốc rất đắng nhưng Giang Ngự lại cảm thấy rất ngọt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Ngự đột nhiên nhào tới bắt lấy cánh tay của Lâm Khả Đồng, dùng hết sức giữ lấy cô ta, tay cọ vào vách tường, rất đau.
Lâm Khả Đồng mở mắt ra, thấy anh nắm chặt tay cô ta, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
“Giang Ngự, em biết ngay là anh không nỡ mà.”
Nghe cô ta nói thế, Giang Ngự thầm chửi trong lòng một câu, đúng là đồ ngu.
Anh không muốn lại gây ra chuyện phiền toái cho ông nội, nhà họ Giang và nhà họ Lâm đều là danh gia vọng tộc, quan hệ hai bên cũng không tệ đều hợp tác với nhau, nếu Lâm Khả Đồng chết, hoặc là tự tử không thành, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không tha cho anh, đến lúc đó lại phải để ông nội ra tay.
Ngày thường Giang Ngự hay đánh nhau cùng mấy tên côn đồ vô lại, có bị sao thì anh là người gánh chịu, sẽ không để ông nội nhúng tay vào.
Thầy giáo đứng ở sau thấy Giang Ngự túm tay Lâm Khả Đồng, cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng được thả lỏng, nhanh tay gọi người tới giúp Giang Ngự kéo Lâm Khả Đồng lên.
Lâm Khả Đồng được kéo lên, thầy giáo thở phào nhẹ nhõm, ông vỗ vai Giang Ngự đang định khen anh thì thấy máu chảy ra.
“Em bị thương sao? Nhanh nhanh tới phòng y tế băng bó vết thương đi.”
Với Giang Ngự mà nói, mấy vết thương này chẳng đáng tiền, đã quen như cơm bữa rồi, anh tỏ vẻ không sao, xoay người rời đi.
Lâm Khả Đồng muốn chạy theo nhưng hai nhân viên cứu hộ một trái một phải giữ chặt tay cô ta, nói: “Cháu phải đi điều trị tâm lý đi, sắp tới chỉ được ở trong nhà thôi.”
Thầy chủ nhiệm đứng bên gật đầu phụ họa, nói: “Đúng đấy, phải như thế thì mọi chuyện mới ổn thỏa được.”
Nhỡ đâu lại đòi tự tử thêm lần nữa thì trường học biết làm thế nào chứ, nếu Lâm Khả Đồng có mệnh hệ gì thì nhà họ Lâm cũng không tha cho bọn họ.
***
Giang Ngự đi vào lớp học, ai cũng đang sôi nổi bàn chuyện của anh với Lâm Khả Đồng, thấy anh đi vào lại không dám hé răng nửa lời, chỉ dám nhìn trộm anh.
Giang Ngự về chỗ ngồi, đặt cánh tay bị thương lên đùi, cầm cuộn băng gạc từ trong balo ra chuẩn bị tự băng bó vết thương.
Anh hay đánh nhau với người khác nên cũng chuẩn bị mấy thứ đồ này để trong balo.
Hạ Chi thấy vậy, cô không thể làm như không có chuyện gì, nhìn anh tự làm có chút bất tiện, nên nói: “Có cần tôi giúp cậu không?”
Giang Ngự cười, vứt cuộn băng gạc cho cô, “Được, cho cậu cơ hội thể hiện đó.
“…” Lẽ ra cô nên làm như không thấy gì hết thì tốt hơn.
Hạ Chi nhìn vết thương đã được rửa sạch bằng nước.
“Cậu bị thương nghiêm trọng như thế này còn dùng nước lã rửa qua, không sợ bị nhiễm trùng à?”
“Cậu đau lòng cho tôi à?”
“…” Đúng là không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với người này được mà.
Hạ Chi nhanh chóng băng bó cho anh rồi tiếp tục học bài.
Giang Ngự để ý thấy tai cô đỏ hết lên rồi.
***
Lúc tan học, Cố Du Lâm thấy Giang Ngự đi về rồi mới dám hỏi Hạ Chi, “Này cuối cùng cậu với Giang Ngự là như thế nào đó?”
“Bạn cùng bàn, nếu không thì là gì?”
“Ý của tôi là, trước lúc cậu nhập học có phải hai người đã quen biết nhau rồi không?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Bởi vì cậu là người đầu tiên ngồi cùng bàn với Giang Ngự đó, trước đây cậu ấy không cho phép ai ngồi cạnh mình đâu, nam cũng không được chứ nói gì là nữ.”
Hạ Chi thực sự không biết, từ lúc cô chuyển tới đây cũng không hay nói chuyện với các bạn trong lớp, đương nhiên là không ai nói với cô chuyện này rồi.
“Trước đây tôi có gặp cậu ấy vài lần nhưng không thân lắm.” Hạ Chi nhỏ giọng nói.
“Cũng có thể gọi là người quen đó.” Cố Du Lâm không nghĩ nhiều, thấy Giang Ngự về chỗ, vội vàng đổi đề tài, “Mấy hôm nữa là sinh nhật tôi, hôm đó cậu nhớ đến nhé.”
Giang Ngự vừa ngồi xuống thì nghe thấy câu này.
“Tôi không đi đâu, không quen biết ai cả.”
Trong lớp học Cố Du Lâm như là chị đại, gia đình cô ấy rất khá giả, nhìn quần áo là biết.
Hạ Chi không tìm được lý do từ chối đành phải đồng ý.
Cố Du Lâm còn hỏi Giang Ngự xem anh có đi không.
Trong lớp không ai biết trên, danh nghĩa Giang Ngự là anh họ của Cố Du Lâm.
Sở dĩ là trên danh nghĩa vì Giang Ngự không phải con cháu ruột của nhà họ Giang mà được nhận nuôi, tên thật cũng không phải là Giang Ngự.
Giang Ngự chẳng có hứng thú với mấy cái tiệc tùng sinh nhật sinh nhẽo như thế này, nhưng nghe thấy Hạ Chi tham gia, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.
“Ồ.” Cố Du Lâm kinh ngạc, “Sinh nhật tôi đúng là vinh hạnh có khách quý tới chơi.”
Giang Ngự không có tâm trạng nói đùa với Cố Du Lâm, anh ngồi thẳng người cầm điện thoại đọc tin nhắn của ông nội gửi tới.
【 Cái tên nhóc nhà con lại gây phiền phức cho ông đúng không? Không lúc nào để cho ông bớt lo lắng, để xem tối nay ông xử lý cháu thế nào. 】
Giang Ngự đau đầu xoa xoa thái dương, nghe giọng điệu của ông nội như thế này, anh đột nhiên có dự cảm mấy ngày sắp tới lỗ tai mình phải chịu tra tấn rồi.
“Này, cậu có giấy không?”
Giang Ngự hỏi bạn nhỏ cùng bàn.
Hạ Chi không hỏi anh lấy giấy làm gì, vội vàng lấy giấy trong cặp sách đưa cho anh, kết quả lại làm rơi viên kẹo mà Giang Ngự cho cô.
Bị bắt tại trận.
Hạ Chi xấu hổ từ từ nhặt kẹo lên, thầm cầu mong Giang Ngự không nhìn thấy.
Nhưng ——
“Không phải đã nói về nhà sẽ ăn rồi sao?”
Giọng nói chất vấn nhẹ nhàng vang lên làm cho người khác run sợ.
Hạ Chi nắm chặt tay, “Xin lỗi, tối qua bị đau răng nên không ăn.”
“Không muốn ăn thì đừng ăn, kiếm cớ làm gì.”
Giang Ngư thực sự giận rồi, lập tức muốn giành lại cái kẹo nhưng không may chạm vào tay Hạ Chi, theo bản năng mà rụt tay lại: “Tí nữa đi vứt đi.”
Nói xong anh lập tức đứng dậy.
Nhìn anh đi ra khỏi phòng học, Hạ Chi nghĩ thầm hình như sắp vào học rồi.
Giang Ngự đi vào WC, khom lưng tạt nước lạnh vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, nước chảy từ trán xuống.
Chết tiệt, sao mới chạm vào tay con gái thôi mà phản ứng lại ác thế chứ?
***
Buổi chiều tan học, Hạ Chi không đi về cùng Hàn Kim Lộ mà cô đi qua một trung tâm thương mại để chọn quà cho Cố Du Lâm.
Mấy món đồ trong này đều rất đắt, Hạ Chi chọn mãi mới được một hộp nhạc tinh xảo, bảo nhân viên cửa hàng gói lại cho mình.
Hạ Chi cất quà vào gặp sách rồi đi về, ra cửa mới phát hiện mây đen giăng kín cả bầu trời, hình như trời sắp đổ mưa to rồi.
Hạ Chi vội vàng đi về kết quả đi được nửa đường thì mưa.
Cơn mưa mùa thu còn mang theo gió lạnh làm cho cô không khỏi rùng mình.
Ở Ôn Thành hay có mưa, cô đã chuyển tới đây được một thời gian nhưng vẫn chưa quen được, xem ra phải nhanh chóng thích nghi thôi.
Hạ Chi còn định tìm chỗ nào tránh mưa thì có một chiếc xe moto nhanh chóng phi đến bên cạnh cô, ngay lúc đó có một chiếc ô bị ném vào người cô.
Chẳng có ai tự dưng làm việc tốt như thế, mà cái thái độ này, không nói lời nào đã rời đi thì chỉ có thể là Giang Ngự.
Nhìn bóng dáng anh trong màn mưa, Hạ Chi chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang của mình, anh còn không có ô mà lại đưa ô cho cô?
***
Giang Ngự về đến nhà thì cả người đã ướt như chuột lột, sau khi anh đưa ô cho Hạ Chi thì trời càng ngày mưa càng nặng hạt.
Nhưng anh lại chẳng suy nghĩ gì về chuyện này cả, ngược lại còn thấy may mắn là mình gặp được Hạ Chi, kịp thời đưa ô cho cô.
Từ trước đến nay Giang Ngự chưa từng đối xử với ai tốt như thế, anh cũng chẳng rỗi hơi mà tìm hiểu nguyên nhân.
Người giúp việc thấy anh đã về, cả người đều ướt đẫm liền nhanh tay đưa khăn cho anh, Giang Ngự lau khô tóc, hỏi ông nội đã về nhà chưa, cô giúp việc theo bản năng mà nhìn lên trên tầng, nhẹ giọng nói: “Lão gia bảo khi nào cậu về thì lập tức lên gặp ông.”
“Cháu đi tắm đã, dì bảo ông đợi cháu một chút.” Giang Ngự nói xong rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Kết quả vừa đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang đã thấy ông nội chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nhìn anh.
Giang Ngự giật mình, tự dưng ông nội lại đùng đùng xuất hiện ở đây, dọa anh sợ gần chết, ai mà chịu nổi chứ?
“Theo ông vào đây.” Ông nội nói xong thì xoay người bước vào thư phòng.
“Người cháu dính nước mưa, cháu đi tắm qua đã.”
“Đi vào.”
Giang Ngự nhíu mày, chỉ có thể cùng ông đi vào phòng.
Ông cụ ngồi ở ghế, một lúc lâu cũng không lên tiếng nói chuyện, đôi mắt sắc bén im lặng nhìn Giang Ngự làm anh thấy sợ hãi.
“Cháu với con gái nhà họ Lâm rốt cuộc là thế nào?”
“Cô ta thích cháu, còn muốn độc chiếm cháu, nhưng cháu không đồng ý thì cô ta lại sống chết muốn nhảy lầu tự tử.”
“Sao lại không đồng ý, đứa trẻ đó nhìn cũng xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi, xuất thân còn là danh môn vọng tộc, cháu có mắt hay không đấy?”
“Ông có mắt nhìn thì cưới cô ta đi, nói không chừng có thể sinh ra một đứa con.…”
Giang Ngự còn chưa nói xong thì ông nội đã cầm nghiên mực ném về phía anh.
Nghiên mực đập vào trúng xương hông, đau đến mức Giang Ngự hít một ngụm khí lạnh.
“Sớm muộn gì cũng có ngày ông bị cháu làm cho tức chết.”
Giang Ngự nghe thấy lời này, ánh mắt xẹt qua một tia cười khổ, anh mím môi, thấp giọng nói: “Hôm ông muốn nhận nuôi cháu, cháu đã nói có thể có một ngày ông sẽ bị cháu làm cho tức chết, đã nhiều năm như thế rồi mà ông vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt sao?”
“Cút, cút nhanh.” Ông nội không muốn nhiều lời nữa, “Đi tắm đi.”
***
Ngày hôm sau.
Hạ Chi cầm ô trả cho Giang Ngự, còn cảm ơn anh đã đưa ô cho cô nên cô mới không bị ướt.
Giang Ngự nghe xong, cười nói: “Sao cậu lại chắc chắn người đó là tôi?”
“Trực giác mách bảo.”
“Đối với cậu thì tôi quen thuộc tới mức nhìn qua là biết.”
Không biết Hạ Chi có nghe thấy ái muội trong lời nói của anh không, cô nghiêm túc nói: “Mỗi ngày đều gặp nhau đương nhiên là quen thuộc rồi.”
Từ tối qua Giang Ngự đã thấy đau đầu, anh không có tâm trạng nói đùa với cô, lấy áo khoác che đầu rồi gục xuống bàn.
Hạ Chi ngồi bên cạnh học từ mới tiếng anh, nghe thấy Giang Ngự ho vài tiếng, suy nghĩ không biết có phải hôm qua vì mắc mưa nên bị ốm không?
Nghĩ đến đây đột nhiên áy náy trào dâng trong lòng Hạ Chi.
“Cậu ho như thế thì đã uống thuốc chưa?” Hạ Chi không kìm được quan tâm hỏi anh.
“Không cần, qua mấy ngày nữa là ổn rồi.”
Thể chất của Giang Ngự rất tốt, có khi nửa năm không ốm lần nào, có thể lần này là không may.
Hạ Chi nghe giọng anh khàn khàn, quả nhiên là ốm rồi.
“Tuy là uống thuốc rồi cũng sẽ không khỏi ngay được, nhưng không thể mặc kệ không lo.”
Hạ Chi khuyên anh, Giang Ngự lại chẳng nói gì.
Không còn cách nào khác, Hạ Chi đành phải chờ lúc ra chơi xuống phòng y tế xin thuốc cảm cho Giang Ngự.
Cô nhét cốc nước nóng và thuốc vào tay anh, Giang Ngự mơ hồ nhìn cô.
“Hôm qua cậu vì tôi nên mới ốm.” Hạ Chi giải thích không muốn anh hiểu lầm.
Giang Ngự mỉm cười, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng rơi vào tai cô, “Không phải là đau lòng cho tôi à?”
Còn chưa nói xong thì đã thấy gương mặt Hạ Chi đỏ hết cả lên.
Đúng là, không trêu cô được mà.
Giang Ngự mở túi thuốc, không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống.
Rõ ràng thuốc rất đắng nhưng Giang Ngự lại cảm thấy rất ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.