Sa Vào Lưới Tình Của Lão Đại Hắc Bang
Chương 29: Điện thoại
Dimori
22/07/2023
Ngày hôm sau, Dương Thừa Dũy cho phép Dương Minh ở lại bệnh viện một buổi sáng để lo cho việc đưa Dương Kỳ đi chụp X-Quang. Thú thật thì lúc nhận điện thoại của ông, Dương Minh đã rất vui, tuy không biểu hiện sự quan tâm trực tiếp lên Dương Kỳ nhưng Dương Thừa Dũy đã ít nhiều thông qua Dương Minh để lo lắng cho cậu. Điều này chứng tỏ những lời anh nói trước đó đã làm lay động trái tim vốn đóng băng của người làm cha kia rồi.
Dương Kỳ khó hiểu nhìn Dương Minh đang loay hoay chuẩn bị buổi sáng cho cậu, cậu với lấy tập giấy bút trên bàn viết lên mấy chữ hỏi anh. Cậu viết hỏi sáng ngày hôm nay anh không đến công ty làm việc hay sao?
- Hôm nay anh xin phép một buổi sáng để đưa em đi chụp X-Quang, đừng lo lắng, người thông qua văn bản xin nghỉ phép của anh là bố.
Nhìn thấy Dương Minh cười đến xán lạn, anh dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo cho Dương Kỳ, vừa khuấy vừa thổi cho đỡ nóng. Dương Kỳ nghe xong lời anh nói, tâm tình cũng không biết bày ra kiểu gì nữa. Người bố luôn ngầm ý tỏ vẻ không hài lòng với mối quan hệ của hai anh em cậu bỗng dưng hôm nay lại hào phóng cho phép Dương Minh nghỉ một buổi để ở đây chăm sóc cậu thật đúng là chuyện lạ mà Dương Kỳ được thấy trên đời này.
Cậu cười giễu một cái rồi cúi đầu suy nghĩ. Phải chăng chính là sự đáng thương hiện tại của cậu ít nhiều làm cho ông cảm thấy thương hại? Hơn tám năm, Dương Thừa Dũy chưa bao giờ chủ động hỏi han Dương Kỳ lấy một lần nhưng lần này lại có thể đại giá quang lâm đến chỗ này thăm cậu thì đúng thật là khiến cho Dương Kỳ cảm thấy khó tin. Nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào với tình cảnh này nữa, cũng không biết người bố trên danh nghĩa kia muốn gì ở cậu.
- Ăn chút cháo rồi uống thuốc nào em. Ăn xong rồi nằm nghỉ ngơi ở đây một chút, anh đi ra ngoài hỏi bác sĩ về thủ tục chụp X-Quang.
Dương Kỳ gật gật đầu mỉm cười nhìn Dương Minh, anh dịu dàng múc từng thìa cháo bón cho cậu. Từ hôm qua đến nay, Dương Kỳ cũng đã tập uống nước, ăn những đồ ăn nhỏ để dễ dàng hồi phục hơn và cậu cũng đã tiến bộ rất tốt, bây giờ đến cả cháo cũng có thể ăn dễ dàng hơn trước nhiều rồi. Dương Minh nhìn Dương Kỳ ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo thịt bằm thì vui vẻ khen ngợi cậu không ngớt. Anh dọn dẹp, cho cậu uống thuốc xong thì đi ra ngoài.
Trong lúc lơ đễnh, Dương Kỳ nhìn thấy bông hồng trắng cắm trong chiếc lọ hoa thủy tinh ở gần đó. Theo như cậu nhớ thì ở đây làm gì có bông hoa nào đâu nhỉ? Chắc là Dương Minh hay cô y tá kia tiện tay mang tới cắm cho đỡ trống trải. Dương Kỳ nhìn bông hoa rồi bỗng chốc mỉm cười, cậu bước xuống giường, với lấy chai nước ở gần đó đổ vào trong lọ hoa.
Bác sĩ bảo rằng tình trạng của Dương Kỳ không quá nguy hiểm, chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi mấy ngày, đừng tác động nhiều đến cổ họng là rất nhanh thôi sẽ bình phục. Còn vấn đề Dương Kỳ vẫn chưa thể nói chuyện thì khi cổ họng cậu bớt sưng thì tự khắc cậu sẽ nói được như bình thường. Dương Kỳ được Dương Minh đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi, cô y tá nghe lời dặn của bác sĩ, hôm nay sẽ băng bó vết thương ở cổ của Dương Kỳ lại.
Nói là băng bó thì có phần hơi kinh dị nhưng thực chất chẳng qua là dùng miếng dán tây y để làm dịu đi vết bầm trên cổ của cậu và góp phần tác động giúp cho cổ họng của Dương Kỳ nhanh bình phục hơn thôi. Tình trạng của Dương Kỳ cũng khá hơn rất nhiều, vết thương ở bàn tay cũng đã bình phục nhanh chóng, Dương Minh sợ cậu chán nên mới đem điện thoại đến cho cậu, bảo cậu có gì không ổn cứ nhắn tin cho anh, loay hoay một lúc thì anh mới rời đi.
Mấy ngày hôm nay Dương Kỳ chỉ có nằm một chỗ, cảm giác chán nản đột ngột phát điên lên, thật may người anh trai tốt bụng tâm lý này đã nhận ra được điều này nên mới đem điện thoại đến đây để cho cậu có thể giải toả đi bí bách. Dương Kỳ vui vẻ đón lấy chiếc điện thoại thân yêu, tinh nghịch bật ngón cái với Dương Minh, thầm khen trong lòng, anh mười điểm!
Từ hôm đó đến nay điện thoại của Dương Kỳ có biết bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ, tất cả là của bạn bè đồng nghiệp cùng công ty. Ôi trời ơi cậu đã ở đây mấy ngày rồi, chẳng có lấy một thông tin gì, không biết sau khi xuất viện đi làm trở lại thì cậu có bị đám người kia bâu vào như kiến sa vào hủ mật để hỏi han, bát quái hay không. Dương Kỳ đỡ trán, bắt đầu từ đâu, cậu chỉ có thể vào trong nhóm chat của văn phòng thả vào đó một tin nhắn báo bình an rồi chờ kết quả.
- Mọi người, tôi ổn, mấy hôm nay ốm nặng đến nay mới cầm được điện thoại, thực sự phải khiến cho mọi người lo lắng rồi.
Không nằm ngoài dự đoán, nhóm chat đó sắp nổ tung vì nhận được thông báo rồi, Dương Kỳ đen mặt lướt nhìn đống tin nhắn phản hồi ngay lập tức dưới tin nhắn của cậu, nên vui hay nên buồn đây, toàn là những câu hỏi han của đồng nghiệp, có người còn tốt bụng muốn đến thăm cậu nữa kìa. Bỗng chốc trở thành tâm điểm của văn phòng, Dương Kỳ ai oán thở dài, cậu nhắn lại một tin nhắn bảo mình không sao, hiện đang ở Dương gia nên mọi người không tiện tới được đâu. Mọi người cũng khá lấy làm tiếc, còn chúc cho Dương Kỳ sớm khoẻ để còn quay lại văn phòng kề vai sát cánh gánh vác công việc.
Dương Kỳ khó hiểu nhìn Dương Minh đang loay hoay chuẩn bị buổi sáng cho cậu, cậu với lấy tập giấy bút trên bàn viết lên mấy chữ hỏi anh. Cậu viết hỏi sáng ngày hôm nay anh không đến công ty làm việc hay sao?
- Hôm nay anh xin phép một buổi sáng để đưa em đi chụp X-Quang, đừng lo lắng, người thông qua văn bản xin nghỉ phép của anh là bố.
Nhìn thấy Dương Minh cười đến xán lạn, anh dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo cho Dương Kỳ, vừa khuấy vừa thổi cho đỡ nóng. Dương Kỳ nghe xong lời anh nói, tâm tình cũng không biết bày ra kiểu gì nữa. Người bố luôn ngầm ý tỏ vẻ không hài lòng với mối quan hệ của hai anh em cậu bỗng dưng hôm nay lại hào phóng cho phép Dương Minh nghỉ một buổi để ở đây chăm sóc cậu thật đúng là chuyện lạ mà Dương Kỳ được thấy trên đời này.
Cậu cười giễu một cái rồi cúi đầu suy nghĩ. Phải chăng chính là sự đáng thương hiện tại của cậu ít nhiều làm cho ông cảm thấy thương hại? Hơn tám năm, Dương Thừa Dũy chưa bao giờ chủ động hỏi han Dương Kỳ lấy một lần nhưng lần này lại có thể đại giá quang lâm đến chỗ này thăm cậu thì đúng thật là khiến cho Dương Kỳ cảm thấy khó tin. Nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào với tình cảnh này nữa, cũng không biết người bố trên danh nghĩa kia muốn gì ở cậu.
- Ăn chút cháo rồi uống thuốc nào em. Ăn xong rồi nằm nghỉ ngơi ở đây một chút, anh đi ra ngoài hỏi bác sĩ về thủ tục chụp X-Quang.
Dương Kỳ gật gật đầu mỉm cười nhìn Dương Minh, anh dịu dàng múc từng thìa cháo bón cho cậu. Từ hôm qua đến nay, Dương Kỳ cũng đã tập uống nước, ăn những đồ ăn nhỏ để dễ dàng hồi phục hơn và cậu cũng đã tiến bộ rất tốt, bây giờ đến cả cháo cũng có thể ăn dễ dàng hơn trước nhiều rồi. Dương Minh nhìn Dương Kỳ ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo thịt bằm thì vui vẻ khen ngợi cậu không ngớt. Anh dọn dẹp, cho cậu uống thuốc xong thì đi ra ngoài.
Trong lúc lơ đễnh, Dương Kỳ nhìn thấy bông hồng trắng cắm trong chiếc lọ hoa thủy tinh ở gần đó. Theo như cậu nhớ thì ở đây làm gì có bông hoa nào đâu nhỉ? Chắc là Dương Minh hay cô y tá kia tiện tay mang tới cắm cho đỡ trống trải. Dương Kỳ nhìn bông hoa rồi bỗng chốc mỉm cười, cậu bước xuống giường, với lấy chai nước ở gần đó đổ vào trong lọ hoa.
Bác sĩ bảo rằng tình trạng của Dương Kỳ không quá nguy hiểm, chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi mấy ngày, đừng tác động nhiều đến cổ họng là rất nhanh thôi sẽ bình phục. Còn vấn đề Dương Kỳ vẫn chưa thể nói chuyện thì khi cổ họng cậu bớt sưng thì tự khắc cậu sẽ nói được như bình thường. Dương Kỳ được Dương Minh đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi, cô y tá nghe lời dặn của bác sĩ, hôm nay sẽ băng bó vết thương ở cổ của Dương Kỳ lại.
Nói là băng bó thì có phần hơi kinh dị nhưng thực chất chẳng qua là dùng miếng dán tây y để làm dịu đi vết bầm trên cổ của cậu và góp phần tác động giúp cho cổ họng của Dương Kỳ nhanh bình phục hơn thôi. Tình trạng của Dương Kỳ cũng khá hơn rất nhiều, vết thương ở bàn tay cũng đã bình phục nhanh chóng, Dương Minh sợ cậu chán nên mới đem điện thoại đến cho cậu, bảo cậu có gì không ổn cứ nhắn tin cho anh, loay hoay một lúc thì anh mới rời đi.
Mấy ngày hôm nay Dương Kỳ chỉ có nằm một chỗ, cảm giác chán nản đột ngột phát điên lên, thật may người anh trai tốt bụng tâm lý này đã nhận ra được điều này nên mới đem điện thoại đến đây để cho cậu có thể giải toả đi bí bách. Dương Kỳ vui vẻ đón lấy chiếc điện thoại thân yêu, tinh nghịch bật ngón cái với Dương Minh, thầm khen trong lòng, anh mười điểm!
Từ hôm đó đến nay điện thoại của Dương Kỳ có biết bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ, tất cả là của bạn bè đồng nghiệp cùng công ty. Ôi trời ơi cậu đã ở đây mấy ngày rồi, chẳng có lấy một thông tin gì, không biết sau khi xuất viện đi làm trở lại thì cậu có bị đám người kia bâu vào như kiến sa vào hủ mật để hỏi han, bát quái hay không. Dương Kỳ đỡ trán, bắt đầu từ đâu, cậu chỉ có thể vào trong nhóm chat của văn phòng thả vào đó một tin nhắn báo bình an rồi chờ kết quả.
- Mọi người, tôi ổn, mấy hôm nay ốm nặng đến nay mới cầm được điện thoại, thực sự phải khiến cho mọi người lo lắng rồi.
Không nằm ngoài dự đoán, nhóm chat đó sắp nổ tung vì nhận được thông báo rồi, Dương Kỳ đen mặt lướt nhìn đống tin nhắn phản hồi ngay lập tức dưới tin nhắn của cậu, nên vui hay nên buồn đây, toàn là những câu hỏi han của đồng nghiệp, có người còn tốt bụng muốn đến thăm cậu nữa kìa. Bỗng chốc trở thành tâm điểm của văn phòng, Dương Kỳ ai oán thở dài, cậu nhắn lại một tin nhắn bảo mình không sao, hiện đang ở Dương gia nên mọi người không tiện tới được đâu. Mọi người cũng khá lấy làm tiếc, còn chúc cho Dương Kỳ sớm khoẻ để còn quay lại văn phòng kề vai sát cánh gánh vác công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.