Sa Vào Lưới Tình Của Lão Đại Hắc Bang
Chương 34: Thật Giả Lẫn Lộn
Dimori
22/07/2023
Sở trưởng nói sao? Tư Thiên Thành bỏ trốn khỏi trại giam bị người ta đánh đến mức suýt chết rồi quăng trước đồn cảnh sát?
- Đúng vậy, sau hai hôm bị bắt giam thì Tư Thiên Thành đã bỏ trốn khỏi trại giam. Chắc là do mâu thuẫn cá nhân nên mới bị đánh đến suýt nữa thì chết. Người ta quăng hắn ở trước cửa sở cảnh sát, bây giờ đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.
- Haiz, không biết là hắn ta đã chọc phải ai để mà bị tra tấn đến mức đó nữa. Tôi nghĩ sự tình đằng sau chuyện hắn ta tống tiền Dương thiếu gia thực sự không đơn giản đâu.
- Vâng, trăm sự đều nhờ sở trưởng cả.
Dương Minh nâng ly cụng với một người đàn ông đang ngồi trước mặt, biểu tình tươi cười khách sáo nhưng bên cạnh đó vẫn không thể nào giấu đi chút nghiêm trọng trong đáy mắt. Anh vì chuyện của Dương Kỳ, không ngần ngại bỏ tiền ra thuê luật sư chuẩn bị kiện Tư Thiên Thành, còn móc nối quan hệ với sở trưởng sở cảnh sát, tất cả chính là muốn Tư Thiên Thành phải nhận được mức án cao nhất có thể thì mới vừa lòng hả dạ.
- Tình hình của Dương thiếu gia đã ổn định hơn chưa?
- Cổ họng vẫn còn bị tổn thương, tuy đã hồi phục hơn nhiều so với ngày đầu nhưng hiện vẫn còn đang theo dõi.
- Chuyện kiện tụng bên Dương tiên sinh đã chuẩn bị đến đâu rồi?
- Tôi có quen nhiều luật sư giỏi nên chuyện này sẽ không thành vấn đề, cảm ơn sở trưởng đã quan tâm. Bây giờ chỉ đợi ngày Tư Thiên Thành có thể hầu toà là được.
- Dương tiên sinh đừng trách tôi tọc mạch, trước đó tôi cũng có nghe tin đồn xung quanh mối quan hệ của Dương thiếu gia với Dương gia. Chuyện Dương thiếu gia với Dương tiên sinh đây không phải là anh em cùng một mẹ, Dương lão gia có ít ngó ngàng gì đến Dương thiếu gia, để cho cậu ấy xảy ra chuyện đáng buồn như bây giờ, nhưng hiện tại nhìn thấy như thế này...
- Miệng lưỡi con người thì tôi nghĩ sở trưởng nên tin vào đó ít thôi, không hoàn toàn đúng đâu. Dương Kỳ là em trai tôi, quan hệ của anh em chúng tôi cực kì tốt đẹp, chuyện Kỳ Kỳ bị như thế này, bố tôi cũng đã bảo tôi lo sao cho tốt đẹp, nhất định không để em ấy thiệt thòi. Tôi biết người ta đồn nhiều về Dương gia cũng như Kỳ Kỳ nhưng tôi nghĩ sở trưởng đây là người biết phân biệt được phải trái đúng sai, cái nào nên tin cái nào không.
- Dương thiếu gia có được một người anh trai tốt như Dương tiên sinh đây thật sự là phúc lớn của cậu ấy mà. Cũng là do tin đồn ở bên ngoài quá nhiều, thật giả lẫn lộn khiến cho tôi không biết tin cái gì, cũng may là Dương tiên sinh đã không trách mà còn nói cho tôi biết sự thật, thật quá ngại......
Dương Minh không đáp lại gì, anh chỉ ngồi cười rồi ra hiệu cho phục vụ rót rượu rồi nâng ly cùng sở trưởng. Thực sự anh không bao giờ thích ai tọc mạch vào chuyện gia đình anh. Biết là xung quanh anh vẫn luôn nhiều người bàn ra tán vào, Dương gia cũng là một gia tộc có độ ảnh hưởng nhất định trong thành phố nên cũng khiến cho dư luận bàn ra tán vào rất nhiều.
Trên đời này mấy ai muốn chuyện riêng của mình bỗng chốc thành chuyện chung của thiên hạ đâu, Dương Minh lại càng không, anh thực sự không muốn bất kì ai đặt câu hỏi về Dương Kỳ và Dương gia. Sự việc lần này càng làm cho anh suy nghĩ đến việc để cho Dương Kỳ có chút tiếng nói cũng như địa vị trong Dương gia hay Dương thị sẽ càng tốt hơn. Như vậy, sẽ không còn ai có thể tọc mạch chuyện của Dương gia nữa, người trong cuộc như anh còn chẳng quan tâm đến việc Dương Kỳ là con ngoài giá thú của Dương Thừa Dũy thì người ngoài quan tâm đến quá làm gì cho nhọc công.
- Kỳ Kỳ, hôm nay em đã nói được chưa?
- Ưm...một...số...từ...đơn...giản...
Mặc dù khó nhọc nhưng Dương Kỳ vẫn cố gắng tập nói, nói ra thì so sánh hơi kì cục chứ cậu cảm thấy mấy em bé đang tập nói có khi còn nói dễ hơn cậu nữa. Cổ họng ngày ngày vẫn được dán thuốc như bình thường, nói ra cũng sẽ còn đau nhưng không đau nhiều nữa. Dương Kỳ thực sự cảm thấy khổ sở, muốn nói nhưng chẳng nói được, đúng là bù lại cho khoảng thời gian còn khoẻ mạnh tung tăng nói nhiều lắm mà.
- Anh vừa đi gặp sở trưởng sở cảnh sát, ông ấy nói Tư Thiên Thành mấy ngày trước trốn khỏi trại giam bị người ta đánh rồi mang vứt trước cửa sở cảnh sát.
- Trời...đất...anh...ta...bị...điên...hay...sao...mà...dám...?
- Anh sợ tên cặn bã đó trốn ra rồi sẽ đến tìm em tính sổ. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để cho hắn ta có cơ hội đó đâu. Khi em bình phục hẳn, luật sư sẽ đến tìm em để lấy lời khai, em hãy khai hết sức có thể về tất cả những việc mà Tư Thiên Thành đã làm với em từ việc mượn tiền đến việc cố ý giết em. Anh sẽ lo liệu toàn bộ, nhất định sẽ không tha cho hắn ta đâu.
- Em... biết... rồi...
- Kỳ Kỳ, đã để em chịu khổ rồi...
- Không...sao...mà...em... phải...thực sự...cảm ơn...anh...anh...trai... truyen bac chien
- Đợi em xuất viện rồi anh sẽ phải nhúng tay vào cuộc sống của em thôi, ít nhất là phải cho nó tốt hơn mới được. Không thể để chuyện này xảy ra hai lần đâu.
- Đúng vậy, sau hai hôm bị bắt giam thì Tư Thiên Thành đã bỏ trốn khỏi trại giam. Chắc là do mâu thuẫn cá nhân nên mới bị đánh đến suýt nữa thì chết. Người ta quăng hắn ở trước cửa sở cảnh sát, bây giờ đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.
- Haiz, không biết là hắn ta đã chọc phải ai để mà bị tra tấn đến mức đó nữa. Tôi nghĩ sự tình đằng sau chuyện hắn ta tống tiền Dương thiếu gia thực sự không đơn giản đâu.
- Vâng, trăm sự đều nhờ sở trưởng cả.
Dương Minh nâng ly cụng với một người đàn ông đang ngồi trước mặt, biểu tình tươi cười khách sáo nhưng bên cạnh đó vẫn không thể nào giấu đi chút nghiêm trọng trong đáy mắt. Anh vì chuyện của Dương Kỳ, không ngần ngại bỏ tiền ra thuê luật sư chuẩn bị kiện Tư Thiên Thành, còn móc nối quan hệ với sở trưởng sở cảnh sát, tất cả chính là muốn Tư Thiên Thành phải nhận được mức án cao nhất có thể thì mới vừa lòng hả dạ.
- Tình hình của Dương thiếu gia đã ổn định hơn chưa?
- Cổ họng vẫn còn bị tổn thương, tuy đã hồi phục hơn nhiều so với ngày đầu nhưng hiện vẫn còn đang theo dõi.
- Chuyện kiện tụng bên Dương tiên sinh đã chuẩn bị đến đâu rồi?
- Tôi có quen nhiều luật sư giỏi nên chuyện này sẽ không thành vấn đề, cảm ơn sở trưởng đã quan tâm. Bây giờ chỉ đợi ngày Tư Thiên Thành có thể hầu toà là được.
- Dương tiên sinh đừng trách tôi tọc mạch, trước đó tôi cũng có nghe tin đồn xung quanh mối quan hệ của Dương thiếu gia với Dương gia. Chuyện Dương thiếu gia với Dương tiên sinh đây không phải là anh em cùng một mẹ, Dương lão gia có ít ngó ngàng gì đến Dương thiếu gia, để cho cậu ấy xảy ra chuyện đáng buồn như bây giờ, nhưng hiện tại nhìn thấy như thế này...
- Miệng lưỡi con người thì tôi nghĩ sở trưởng nên tin vào đó ít thôi, không hoàn toàn đúng đâu. Dương Kỳ là em trai tôi, quan hệ của anh em chúng tôi cực kì tốt đẹp, chuyện Kỳ Kỳ bị như thế này, bố tôi cũng đã bảo tôi lo sao cho tốt đẹp, nhất định không để em ấy thiệt thòi. Tôi biết người ta đồn nhiều về Dương gia cũng như Kỳ Kỳ nhưng tôi nghĩ sở trưởng đây là người biết phân biệt được phải trái đúng sai, cái nào nên tin cái nào không.
- Dương thiếu gia có được một người anh trai tốt như Dương tiên sinh đây thật sự là phúc lớn của cậu ấy mà. Cũng là do tin đồn ở bên ngoài quá nhiều, thật giả lẫn lộn khiến cho tôi không biết tin cái gì, cũng may là Dương tiên sinh đã không trách mà còn nói cho tôi biết sự thật, thật quá ngại......
Dương Minh không đáp lại gì, anh chỉ ngồi cười rồi ra hiệu cho phục vụ rót rượu rồi nâng ly cùng sở trưởng. Thực sự anh không bao giờ thích ai tọc mạch vào chuyện gia đình anh. Biết là xung quanh anh vẫn luôn nhiều người bàn ra tán vào, Dương gia cũng là một gia tộc có độ ảnh hưởng nhất định trong thành phố nên cũng khiến cho dư luận bàn ra tán vào rất nhiều.
Trên đời này mấy ai muốn chuyện riêng của mình bỗng chốc thành chuyện chung của thiên hạ đâu, Dương Minh lại càng không, anh thực sự không muốn bất kì ai đặt câu hỏi về Dương Kỳ và Dương gia. Sự việc lần này càng làm cho anh suy nghĩ đến việc để cho Dương Kỳ có chút tiếng nói cũng như địa vị trong Dương gia hay Dương thị sẽ càng tốt hơn. Như vậy, sẽ không còn ai có thể tọc mạch chuyện của Dương gia nữa, người trong cuộc như anh còn chẳng quan tâm đến việc Dương Kỳ là con ngoài giá thú của Dương Thừa Dũy thì người ngoài quan tâm đến quá làm gì cho nhọc công.
- Kỳ Kỳ, hôm nay em đã nói được chưa?
- Ưm...một...số...từ...đơn...giản...
Mặc dù khó nhọc nhưng Dương Kỳ vẫn cố gắng tập nói, nói ra thì so sánh hơi kì cục chứ cậu cảm thấy mấy em bé đang tập nói có khi còn nói dễ hơn cậu nữa. Cổ họng ngày ngày vẫn được dán thuốc như bình thường, nói ra cũng sẽ còn đau nhưng không đau nhiều nữa. Dương Kỳ thực sự cảm thấy khổ sở, muốn nói nhưng chẳng nói được, đúng là bù lại cho khoảng thời gian còn khoẻ mạnh tung tăng nói nhiều lắm mà.
- Anh vừa đi gặp sở trưởng sở cảnh sát, ông ấy nói Tư Thiên Thành mấy ngày trước trốn khỏi trại giam bị người ta đánh rồi mang vứt trước cửa sở cảnh sát.
- Trời...đất...anh...ta...bị...điên...hay...sao...mà...dám...?
- Anh sợ tên cặn bã đó trốn ra rồi sẽ đến tìm em tính sổ. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để cho hắn ta có cơ hội đó đâu. Khi em bình phục hẳn, luật sư sẽ đến tìm em để lấy lời khai, em hãy khai hết sức có thể về tất cả những việc mà Tư Thiên Thành đã làm với em từ việc mượn tiền đến việc cố ý giết em. Anh sẽ lo liệu toàn bộ, nhất định sẽ không tha cho hắn ta đâu.
- Em... biết... rồi...
- Kỳ Kỳ, đã để em chịu khổ rồi...
- Không...sao...mà...em... phải...thực sự...cảm ơn...anh...anh...trai... truyen bac chien
- Đợi em xuất viện rồi anh sẽ phải nhúng tay vào cuộc sống của em thôi, ít nhất là phải cho nó tốt hơn mới được. Không thể để chuyện này xảy ra hai lần đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.