Sa Vào Lưới Tình: Vợ Yêu Không Dễ Chọc
Chương 27: khách quý
Tiểu Hạt Dẻ
31/08/2024
Hạ Chính rút điếu xì gà, thuộc hạ bên cạnh liền châm lửa giúp ông, khói trắng cùng mùi thuốc nồng nàn tràn ngập trong phòng khách được bài trí theo
phong cách phương tây .
Ông kẹp chiếc điện thoại bên tai, trầm giọng ôn tồn bảo :
" đều nghe con cả "
" vâng, vậy thầy nghỉ ngơi sớm đi "
Lâm An nhẹ giọng đáp lại .
Hạ Chính không vội cúp máy, nói thêm :
Hôm qua thằng nhóc LIN liên lạc nói phía Cục tình báo đang tìm con đấy . Nghe nói có việc cần hỗ trợ, con liên lạc lại xem sao .
" LIN còn nói gì không thầy ?"
'không thằng bé chỉ nhờ ta chuyển lời đến con thôi . Muốn thì giúp, không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng "
vâng con biết rồi "
" ừ, chú ý an toàn . Con muốn làm gì thì làm, ta chống lưng cho con "
Trước khi cúp máy Hạ Chính còn dặn dò thêm đôi câu, nhắc cô nghỉ ngơi đồng thời phái thêm người bảo vệ cô . Hạ Chính âm trầm nhìn màn đêm tĩnh
mịch qua khung cửa sổ, lòng cứ thấp thỏm không yên . Bây giờ mới chỉ là
khởi đầu, đằng sau cái chết của ba mẹ cô là một âm mưu to lớn nguy hiểm vô cùng . Ông không chắc bản thân có thể bảo vệ cô đến cùng hay không nhưng chỉ cần Hạ Chính này còn sống thì không ai được phép động vào một sợi tóc của con gái ông, dù có phải liều cái mạng già thì cũng đáng . Chỉ mong sao người đó có thể giúp đỡ cô như đã từng làm vào mười ba năm trước .
Lâm An nghe vậy thì khẽ cười, cõi lòng ấm áp như nắng xuân chiếu rọi . Ông sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất, che chắn mọi bão giông cho cô .
Cuộc điện thoại kết thúc vừa lúc xe lái vào cổng biệt thự Cẩm Dương . Khắp nơi đều có vệ sĩ cao to đứng canh, tất cả đều là người do Hạ Chính phái tới . Maybach dừng lại trước cửa biệt thự, bên ngoài đã có một lão quản gia chắp tay đứng sẵn . Thấy cô, ông ta cung kính cúi đầu chào :
" Bà chủ
Lâm An hơi cười mỉm gật đầu chào lại rồi đi vào trong, theo sau là Bạch Lang xách theo bốn năm túi đồ nặng trịch . Anh ta không biết đây là gì, chỉ thấy lúc ra khỏi bệnh viện cô Lâm dặn mang về biệt thự nên anh ta mới phải tay xách nách mang đi vào .
Biệt thự Cẩm Dương là khu biệt thự được xây dựng dưới danh nghĩa cá nhân của cô . Với tông màu trắng nổi bật cùng thiết kế sang trọng, dù chỉ là căn biệt thự nhỏ hai tầng nhưng giá trị lại không hề nhỏ .
Lâm An về đến biệt thự không bao lâu thì có khách quý đến thăm, mục đích là điều tra vụ đánh bom khách sạn mấy ngày trước .
Xe cảnh sát dừng lại trước cổng biệt thự cao hơn 3 mét, người dẫn đội là thanh tra hình sự Tả Vu Nghi . Bảo vệ thấy xe cảnh sát liền mở cổng cho vào, ban nãy bà chủ có dặn nếu có cảnh sát đến phải mở cửa tiếp đón .
Tả Vu Nghi cùng hai viên cảnh sát được quản gia dẫn vào phòng khách, bên trong Lâm An đang nhàn nhã uống trà ăn bánh đợi .
Thanh tra Tả bước vào, vừa xuất trình thẻ cảnh sát vừa nói
"Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình sự số 1, Tả Vu Nghi . Chúng tôi có vài câu hỏi liên quan đến vụ đánh bom bốn ngày trước ở khách sạn Mẫn Hằng, mong cô Lâm phối hợp điều tra '
Lâm An rất ra dáng một chủ nhà, cô đứng dậy đưa tay về phía đối diện lịch sự nói :
" Mời các đồng chí cảnh sát ngồi . Tôi đợi các anh mãi
Quản gia Đồng nhanh chóng rót trà mời khách quý tới chơi .
Tả Vu Nghi hơi nhíu mày khi nghe thấy chữ " đợi " . Cô Lâm biết cảnh sát sẽ đến ? Anh ta ngồi xuống ghế đặt tay phía trước, giọng nghiêm túc hỏi :
" Theo điều tra thì quả bom được lắp ở phòng mà cô Lâm thuê . Không biết cô có nghi ngờ ai là người đứng sau không ? "
Hỏi đúng câu cô thích .
Lâm An nâng tách trà bằng sứ cao cấp lên nhàn nhã thưởng thức, mãi sau mới đáp :
phu nhân chủ tịch tập đoàn dược thị Lâm gia - Trương Mẫn Lan
Mấy viên cảnh sát bất ngờ khi nghe lời này . Cả Thượng Hải này chỉ có một Lâm gia kinh doanh dược phẩm, không ngờ lại dính vào vụ đánh bom đang là tâm điểm được chính phủ quan tâm .
Tả Vu Nghi như không tin, còn hỏi lại :
'vậy cô có bằng chứng nào chứng minh là Lâm phu nhân hãm hại cô
" đoán thôi '
Đoán ? Đây đâu phải trò hỏi đáp đố vui con nít đâu mà cô đoán . Tả Vu Nghi hơi nhíu mày, vẻ mặt không ưa nổi thái độ của Lâm An . Cô đang coi cảnh sát là trẻ con lên 3 đấy à ?
Anh ta gắn giọng xuống, tỏ ý đe doạ :
" Cô Lâm, cô biết cản trở công vụ điều tra cũng sẽ bị xử phạt chứ ?. Hiện giờ kẻ đánh bom nhắm vào cô vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tức là an nguy của cô đang bị đe doạ . Cô hiểu ý của tôi chứ ?"
Lâm An gật đầu, vô cùng tiếp thu lời nói của anh ta .
Họ vốn nghĩ Lâm An e sợ thế lực của Lâm gia nên đã làm hẳn một bài diễn thuyết dài dằng dặc, còn đảm bảo sẽ bảo vệ cô an toàn nhưng Lâm An biết họ chẳng làm được đâu . Lâm An chẳng chú tâm nghe lắm nên cũng chẳng biết nội dung là gì . Cô đứng dậy chốt hạ lại một câu rồi lên lầu khiến Tạ Vu Chính và hai nhân viên cảnh sát đơ cả người .
' tôi mệt rồi, chú Đồng tiễn khách"
Tạ Vu Chính còn muốn hỏi tiếp nhưng nhận được ánh mắt không vui của Lâm An liền im bặt, sống lưng bỗng rùng mình lạnh toát . Cuối cùng đành ra về tay không .
Hỏi qua hỏi lại cả buổi cũng chẳng được tin gì hữu ích . Cuối cùng các đồng chí cảnh sát ra về với vẻ khó hiểu cùng dấu hỏi chấm to đùng trên mặt . Tệ nhất là Tả Vu Nghi, lông mày anh ta nhíu chặt lại như không thể dãn ra . Lần đầu tiên anh gặp một nạn nhân suýt chết mà có thể ung dung bình tĩnh như cô, nhất là ánh mắt sắc lẹm như dao của cô khiến anh ta phải rùng mình . Đây có phải nữ chủ nhà niềm nở mà họ gặp nửa tiếng trước không vậy ?
phong cách phương tây .
Ông kẹp chiếc điện thoại bên tai, trầm giọng ôn tồn bảo :
" đều nghe con cả "
" vâng, vậy thầy nghỉ ngơi sớm đi "
Lâm An nhẹ giọng đáp lại .
Hạ Chính không vội cúp máy, nói thêm :
Hôm qua thằng nhóc LIN liên lạc nói phía Cục tình báo đang tìm con đấy . Nghe nói có việc cần hỗ trợ, con liên lạc lại xem sao .
" LIN còn nói gì không thầy ?"
'không thằng bé chỉ nhờ ta chuyển lời đến con thôi . Muốn thì giúp, không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng "
vâng con biết rồi "
" ừ, chú ý an toàn . Con muốn làm gì thì làm, ta chống lưng cho con "
Trước khi cúp máy Hạ Chính còn dặn dò thêm đôi câu, nhắc cô nghỉ ngơi đồng thời phái thêm người bảo vệ cô . Hạ Chính âm trầm nhìn màn đêm tĩnh
mịch qua khung cửa sổ, lòng cứ thấp thỏm không yên . Bây giờ mới chỉ là
khởi đầu, đằng sau cái chết của ba mẹ cô là một âm mưu to lớn nguy hiểm vô cùng . Ông không chắc bản thân có thể bảo vệ cô đến cùng hay không nhưng chỉ cần Hạ Chính này còn sống thì không ai được phép động vào một sợi tóc của con gái ông, dù có phải liều cái mạng già thì cũng đáng . Chỉ mong sao người đó có thể giúp đỡ cô như đã từng làm vào mười ba năm trước .
Lâm An nghe vậy thì khẽ cười, cõi lòng ấm áp như nắng xuân chiếu rọi . Ông sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất, che chắn mọi bão giông cho cô .
Cuộc điện thoại kết thúc vừa lúc xe lái vào cổng biệt thự Cẩm Dương . Khắp nơi đều có vệ sĩ cao to đứng canh, tất cả đều là người do Hạ Chính phái tới . Maybach dừng lại trước cửa biệt thự, bên ngoài đã có một lão quản gia chắp tay đứng sẵn . Thấy cô, ông ta cung kính cúi đầu chào :
" Bà chủ
Lâm An hơi cười mỉm gật đầu chào lại rồi đi vào trong, theo sau là Bạch Lang xách theo bốn năm túi đồ nặng trịch . Anh ta không biết đây là gì, chỉ thấy lúc ra khỏi bệnh viện cô Lâm dặn mang về biệt thự nên anh ta mới phải tay xách nách mang đi vào .
Biệt thự Cẩm Dương là khu biệt thự được xây dựng dưới danh nghĩa cá nhân của cô . Với tông màu trắng nổi bật cùng thiết kế sang trọng, dù chỉ là căn biệt thự nhỏ hai tầng nhưng giá trị lại không hề nhỏ .
Lâm An về đến biệt thự không bao lâu thì có khách quý đến thăm, mục đích là điều tra vụ đánh bom khách sạn mấy ngày trước .
Xe cảnh sát dừng lại trước cổng biệt thự cao hơn 3 mét, người dẫn đội là thanh tra hình sự Tả Vu Nghi . Bảo vệ thấy xe cảnh sát liền mở cổng cho vào, ban nãy bà chủ có dặn nếu có cảnh sát đến phải mở cửa tiếp đón .
Tả Vu Nghi cùng hai viên cảnh sát được quản gia dẫn vào phòng khách, bên trong Lâm An đang nhàn nhã uống trà ăn bánh đợi .
Thanh tra Tả bước vào, vừa xuất trình thẻ cảnh sát vừa nói
"Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình sự số 1, Tả Vu Nghi . Chúng tôi có vài câu hỏi liên quan đến vụ đánh bom bốn ngày trước ở khách sạn Mẫn Hằng, mong cô Lâm phối hợp điều tra '
Lâm An rất ra dáng một chủ nhà, cô đứng dậy đưa tay về phía đối diện lịch sự nói :
" Mời các đồng chí cảnh sát ngồi . Tôi đợi các anh mãi
Quản gia Đồng nhanh chóng rót trà mời khách quý tới chơi .
Tả Vu Nghi hơi nhíu mày khi nghe thấy chữ " đợi " . Cô Lâm biết cảnh sát sẽ đến ? Anh ta ngồi xuống ghế đặt tay phía trước, giọng nghiêm túc hỏi :
" Theo điều tra thì quả bom được lắp ở phòng mà cô Lâm thuê . Không biết cô có nghi ngờ ai là người đứng sau không ? "
Hỏi đúng câu cô thích .
Lâm An nâng tách trà bằng sứ cao cấp lên nhàn nhã thưởng thức, mãi sau mới đáp :
phu nhân chủ tịch tập đoàn dược thị Lâm gia - Trương Mẫn Lan
Mấy viên cảnh sát bất ngờ khi nghe lời này . Cả Thượng Hải này chỉ có một Lâm gia kinh doanh dược phẩm, không ngờ lại dính vào vụ đánh bom đang là tâm điểm được chính phủ quan tâm .
Tả Vu Nghi như không tin, còn hỏi lại :
'vậy cô có bằng chứng nào chứng minh là Lâm phu nhân hãm hại cô
" đoán thôi '
Đoán ? Đây đâu phải trò hỏi đáp đố vui con nít đâu mà cô đoán . Tả Vu Nghi hơi nhíu mày, vẻ mặt không ưa nổi thái độ của Lâm An . Cô đang coi cảnh sát là trẻ con lên 3 đấy à ?
Anh ta gắn giọng xuống, tỏ ý đe doạ :
" Cô Lâm, cô biết cản trở công vụ điều tra cũng sẽ bị xử phạt chứ ?. Hiện giờ kẻ đánh bom nhắm vào cô vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tức là an nguy của cô đang bị đe doạ . Cô hiểu ý của tôi chứ ?"
Lâm An gật đầu, vô cùng tiếp thu lời nói của anh ta .
Họ vốn nghĩ Lâm An e sợ thế lực của Lâm gia nên đã làm hẳn một bài diễn thuyết dài dằng dặc, còn đảm bảo sẽ bảo vệ cô an toàn nhưng Lâm An biết họ chẳng làm được đâu . Lâm An chẳng chú tâm nghe lắm nên cũng chẳng biết nội dung là gì . Cô đứng dậy chốt hạ lại một câu rồi lên lầu khiến Tạ Vu Chính và hai nhân viên cảnh sát đơ cả người .
' tôi mệt rồi, chú Đồng tiễn khách"
Tạ Vu Chính còn muốn hỏi tiếp nhưng nhận được ánh mắt không vui của Lâm An liền im bặt, sống lưng bỗng rùng mình lạnh toát . Cuối cùng đành ra về tay không .
Hỏi qua hỏi lại cả buổi cũng chẳng được tin gì hữu ích . Cuối cùng các đồng chí cảnh sát ra về với vẻ khó hiểu cùng dấu hỏi chấm to đùng trên mặt . Tệ nhất là Tả Vu Nghi, lông mày anh ta nhíu chặt lại như không thể dãn ra . Lần đầu tiên anh gặp một nạn nhân suýt chết mà có thể ung dung bình tĩnh như cô, nhất là ánh mắt sắc lẹm như dao của cô khiến anh ta phải rùng mình . Đây có phải nữ chủ nhà niềm nở mà họ gặp nửa tiếng trước không vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.