Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1273
Tứ thục
10/09/2017
Cố Nhiên ở bàn mổ đã hơn bảy giờ.
Sau khi cởi quần áo phẫu thuật xong, nhìn thấy điện thoại của Giai Tuệ.
Anh trở lại văn phòng, ngồi vào bàn, vừa bắt tay vào làm vừa gọi điện thoại cho Giai Tuệ: “Vợ bé nhỏ, chúc mừng em thoát khỏi cuộc sống học sinh trung học.”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ sảng khoái trả lời: “Anh vừa phẫu thuật à?”
“Ừ.” Cố Nhiên làm nũng nói: “Vợ à, anh mệt chết đi được.”
Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên nói làm cho cười: “Em nói này bác sĩ Mông Cổ, anh có thể nói chuyện như một người đàn ông bình thường không?”
“Có thể, vợ à, anh mệt quá rồi.” Cố Nhiên lập tức thay bằng ngữ khí lạnh lùng.
Vương Giai Tuệ trắng mắt lắc đầu: “Mẹ em làm bánh chẻo, anh muốn đến ăn không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Cố Nhiên vui vẻ cười.
“Đúng rồi, anh có biết vì sao hôm nay Tiếu Nhiễm không đến trường không?” Vương Giai Tuệ đột nhiê hỏi.
“Chị dâu nhỏ? Hai ngày này anh bận quá, không liên hệ với bọn họ, anh hỏi anh của anh một chút.” Cố Nhiên nói xong, liền cúp điện thoại, gọi cho Cố Mạc.
Sau khi nghe được Cố mạc nói Tiếu Bằng Trình sinh bệnh, anh lập tức lo lắng hỏi: “Anh, có nghiêm trọng không?”
“ĐÃ hôn mê một ngày.” Cố Mạc không quá lạc quan.
“Nghiêm trọng như thế sao?” Cố Nhiên lo lắng nhíu mày: “Không phải mới ra viện sao, sao lại phát bệnh?”
“Có liên quan đến Dương Nguyệt Quyên.”
“bà già đó thật sự có bản lãnh hại chết người kahcs.” Cố Nhiên nghe được anh nói, cũng sinh lòng tức giận.
“Lúc rơi vào trong tay anh, sẽ không tha thứ cho mụ ta, bà ta làm hại nhiều người lắm rồi.”
Hai anh em lại hàn huyên vài câu rồi Cố Nhiên dặn anh chiếu cố nhiều đến Tiếu Nhiễm mới cúp điện thoại.
Vương Giai Tuệ đang nặn bánh chẻo, lại nghe điện thoại: “Bác sĩ Mông Cổ, nguyên nhân gì thế? Bác trai lại sinh bệnh, tắc nghẽn cơ tim? Rất nghiêm trọng sao?”
Nghe Cố Nhiên trả lời, Vương Giai Tuệ đanh mặt lại.
“Ai bị bệnh?” Lý á lỆ quan tâm hỏi han.
“Ba của Tiếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ lo lắng nhíu mày. Tiếu Nhiễm sao luôn giao tiếp với bệnh viện đã hơn nửa năm rồi.
“Hẳn là nên đi xem người ta.” Lý Á Lệ đề nghị: “Cố Nhiên không nói thì Cố tổng và Tiếu Nhiễm cũng đối với chúng ta không tồi, chúng ta cũng nên đi thăm.”
“Vâng.” Vương Giai Tuệ gật đầu nói.
“Khi con và Cố Nhiên kết hôn, chúng ta và nhà đó cũng coi như thân thích. Trong chốc lát cơm nước xong, để cho con rể mẹ với con đến bệnh viện xem xem. Nên khuyên Tiếu Nhiễm một chút, kêu con bé đừng quá khổ sở.” Lý Á Lệ dặn dò.
“Mẹ, hết hôn còn chưa đến đâu.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
“Cái gì chứ? Người đàn ông kiệt suất như Cố Nhiên, con nên ăn nó sớm.” Lý Á Lệ khoa trương cười nói.
“mẹ!” Vương Giai Tuệ đang đỏ mặt hơn.
Nào có mẹ nào vội vàng đẩy con gái mình cho đàn ông như thế.
“Dễ dàng thẹn thùng như thế không thể được.” Lý Á Lệ cười trêu con gái: “Nếu con không quấn chặt lấy, bên ngoài sẽ còn nhiều người khác.”
“Quấn chặt cũng không thể… không nên cái đó…” Vương Giai Tuệ đỏ mặt than thở.
“Đậu của con!” Lý Á Lệ nhéo mặt con gái: “Thế nhưng, nếu bác sĩ MÔng Cổ không nhịn được, con có thể theo nó. Dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn.”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng dậm chân.
Lúc Cố Nhiên đến, mang theo mấy thứ đồ ăn sáng tinh xảo.
Lý Á Lệ cười nói với Cố Nhiên: “Đến còn mua này mua nọ?”
“Chỉ là vài đồ ăn, vừa vặn đúng với bánh chéo.” Cố Nhiên cười nói xong, liền nhìn về phía Vương Giai Tuệ.
Lý Á Lệ nhìn con gái ở sau mình, ngay cả tay cũng chưa cầm, đạp cô một cái.
Sau khi cởi quần áo phẫu thuật xong, nhìn thấy điện thoại của Giai Tuệ.
Anh trở lại văn phòng, ngồi vào bàn, vừa bắt tay vào làm vừa gọi điện thoại cho Giai Tuệ: “Vợ bé nhỏ, chúc mừng em thoát khỏi cuộc sống học sinh trung học.”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ sảng khoái trả lời: “Anh vừa phẫu thuật à?”
“Ừ.” Cố Nhiên làm nũng nói: “Vợ à, anh mệt chết đi được.”
Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên nói làm cho cười: “Em nói này bác sĩ Mông Cổ, anh có thể nói chuyện như một người đàn ông bình thường không?”
“Có thể, vợ à, anh mệt quá rồi.” Cố Nhiên lập tức thay bằng ngữ khí lạnh lùng.
Vương Giai Tuệ trắng mắt lắc đầu: “Mẹ em làm bánh chẻo, anh muốn đến ăn không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Cố Nhiên vui vẻ cười.
“Đúng rồi, anh có biết vì sao hôm nay Tiếu Nhiễm không đến trường không?” Vương Giai Tuệ đột nhiê hỏi.
“Chị dâu nhỏ? Hai ngày này anh bận quá, không liên hệ với bọn họ, anh hỏi anh của anh một chút.” Cố Nhiên nói xong, liền cúp điện thoại, gọi cho Cố Mạc.
Sau khi nghe được Cố mạc nói Tiếu Bằng Trình sinh bệnh, anh lập tức lo lắng hỏi: “Anh, có nghiêm trọng không?”
“ĐÃ hôn mê một ngày.” Cố Mạc không quá lạc quan.
“Nghiêm trọng như thế sao?” Cố Nhiên lo lắng nhíu mày: “Không phải mới ra viện sao, sao lại phát bệnh?”
“Có liên quan đến Dương Nguyệt Quyên.”
“bà già đó thật sự có bản lãnh hại chết người kahcs.” Cố Nhiên nghe được anh nói, cũng sinh lòng tức giận.
“Lúc rơi vào trong tay anh, sẽ không tha thứ cho mụ ta, bà ta làm hại nhiều người lắm rồi.”
Hai anh em lại hàn huyên vài câu rồi Cố Nhiên dặn anh chiếu cố nhiều đến Tiếu Nhiễm mới cúp điện thoại.
Vương Giai Tuệ đang nặn bánh chẻo, lại nghe điện thoại: “Bác sĩ Mông Cổ, nguyên nhân gì thế? Bác trai lại sinh bệnh, tắc nghẽn cơ tim? Rất nghiêm trọng sao?”
Nghe Cố Nhiên trả lời, Vương Giai Tuệ đanh mặt lại.
“Ai bị bệnh?” Lý á lỆ quan tâm hỏi han.
“Ba của Tiếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ lo lắng nhíu mày. Tiếu Nhiễm sao luôn giao tiếp với bệnh viện đã hơn nửa năm rồi.
“Hẳn là nên đi xem người ta.” Lý Á Lệ đề nghị: “Cố Nhiên không nói thì Cố tổng và Tiếu Nhiễm cũng đối với chúng ta không tồi, chúng ta cũng nên đi thăm.”
“Vâng.” Vương Giai Tuệ gật đầu nói.
“Khi con và Cố Nhiên kết hôn, chúng ta và nhà đó cũng coi như thân thích. Trong chốc lát cơm nước xong, để cho con rể mẹ với con đến bệnh viện xem xem. Nên khuyên Tiếu Nhiễm một chút, kêu con bé đừng quá khổ sở.” Lý Á Lệ dặn dò.
“Mẹ, hết hôn còn chưa đến đâu.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
“Cái gì chứ? Người đàn ông kiệt suất như Cố Nhiên, con nên ăn nó sớm.” Lý Á Lệ khoa trương cười nói.
“mẹ!” Vương Giai Tuệ đang đỏ mặt hơn.
Nào có mẹ nào vội vàng đẩy con gái mình cho đàn ông như thế.
“Dễ dàng thẹn thùng như thế không thể được.” Lý Á Lệ cười trêu con gái: “Nếu con không quấn chặt lấy, bên ngoài sẽ còn nhiều người khác.”
“Quấn chặt cũng không thể… không nên cái đó…” Vương Giai Tuệ đỏ mặt than thở.
“Đậu của con!” Lý Á Lệ nhéo mặt con gái: “Thế nhưng, nếu bác sĩ MÔng Cổ không nhịn được, con có thể theo nó. Dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn.”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng dậm chân.
Lúc Cố Nhiên đến, mang theo mấy thứ đồ ăn sáng tinh xảo.
Lý Á Lệ cười nói với Cố Nhiên: “Đến còn mua này mua nọ?”
“Chỉ là vài đồ ăn, vừa vặn đúng với bánh chéo.” Cố Nhiên cười nói xong, liền nhìn về phía Vương Giai Tuệ.
Lý Á Lệ nhìn con gái ở sau mình, ngay cả tay cũng chưa cầm, đạp cô một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.