Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1328
Tứ thục
28/09/2017
Editor: Quỷ Quỷ
“Cảm ơn! Tôi không đói.” Cố Mạc từ chối.
“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”
“Cô trở về từ khi nào?” Cố Mạc cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.
Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Cố Mạc, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”
Cố Mạc cười khổ:”Tôi không có ý đó!”
“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.
“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Cố Mạc tự giễu nói.
“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Cố Mạc. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”
Cố Mạc mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”
“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.
Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Cố Mạc, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.
Nhìn Cố Mạc mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.
Cố Mạc chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.
“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.
Trong đó đều là đồ ăn Cố Mạc thích ăn.
“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Cố Mạc để hộp cơm sang một bên.
“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.
Cố Mạc đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”
Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”
Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Cố Mạc gọi lại.
“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Cố Mạc thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.
“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.
Cố Mạc không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tiếu Nhiễm đẩy bác gái xuống không?”
Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Cố Mạc.
“Cô không nhìn thấy?” Cố Mạc nhíu mi.
“Cố Mạc, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tiếu Nhiễm, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”
Cố Mạc bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.
“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.
Cố Mạc một quyền đấm vào vách tường.
Sao Tiếu Nhiễm có thể hồ đồ như vậy?
Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,
Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.
May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.
Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tiếu Nhiễm sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.
Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.
Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”
“Về nhà!” Cố Mạc xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.
Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”
Cố Mạc lạnh lùng nói:”Về nhà!”
“Cảm ơn! Tôi không đói.” Cố Mạc từ chối.
“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”
“Cô trở về từ khi nào?” Cố Mạc cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.
Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Cố Mạc, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”
Cố Mạc cười khổ:”Tôi không có ý đó!”
“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.
“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Cố Mạc tự giễu nói.
“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Cố Mạc. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”
Cố Mạc mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”
“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.
Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Cố Mạc, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.
Nhìn Cố Mạc mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.
Cố Mạc chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.
“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.
Trong đó đều là đồ ăn Cố Mạc thích ăn.
“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Cố Mạc để hộp cơm sang một bên.
“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.
Cố Mạc đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”
Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”
Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Cố Mạc gọi lại.
“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Cố Mạc thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.
“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.
Cố Mạc không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tiếu Nhiễm đẩy bác gái xuống không?”
Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Cố Mạc.
“Cô không nhìn thấy?” Cố Mạc nhíu mi.
“Cố Mạc, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tiếu Nhiễm, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”
Cố Mạc bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.
“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.
Cố Mạc một quyền đấm vào vách tường.
Sao Tiếu Nhiễm có thể hồ đồ như vậy?
Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,
Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.
May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.
Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tiếu Nhiễm sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.
Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.
Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”
“Về nhà!” Cố Mạc xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.
Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”
Cố Mạc lạnh lùng nói:”Về nhà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.