Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1360
Tứ thục
09/10/2017
Editor: Chi Misaki
Cố Mạc trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác. Anh không có điên cuồng tìm kiếm Tiếu Nhiễm ở khắp nơi nữa, một ngày 24 giờ thì có đến 20 giờ ở công ty chờ đợi.
Nhìn thấy anh như vậy, Lynda cùng Trịnh Húc vô cùng sầu lo.
"Đây là không có cơ hội a." Lynda thở dài.
"Con gái khi giận dỗi như biến thành con nít, nào có dễ dỗ dành như vậy? Cố tổng nên kiên nhẫn một chút." Trịnh Húc nhàn nhạt nói.
"Nói như anh có vẻ rất có kinh nghiệm vậy. Là em không dễ dỗ hay là người bạn gái cũ của anh không dễ dỗ? Thành thật trả lời!" Lynda túm chặt cà- vạt của Trịnh Húc, bá đạo chất vấn.
"Đều không dễ dỗ." Trịnh Húc cười đáp.
Nghe được câu trả lời của anh, Lynda trừng đôi mắt đẹp: "Anh lặp lại lần nữa!"
"Đùa em thôi." Trịnh Húc cúi đầu cười, "Em hiền lành như vậy, nào cơ hội để cho anh dỗ?"
"Vậy bạn gái trước kia?" Lynda ăn vạ hỏi.
"Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dỗ dành cô ấy lần nào cả. Cho nên anh cũng không biết." Trịnh Húc thành thật trả lời.
"Thật sự?" Lynda làm nũng ôm cổ Trịnh Húc.
"Anh có thể thề." Trịnh Húc giơ tay lên, thành khẩn nói.
"Tin anh!" Lynda giống như chim nhỏ nép vào trong lòng Trịnh Húc, cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình, "Baby vừa mới đạp em rồi. Anh sờ thử."
Trịnh Húc lập tức ngồi xổm người xuống, dán lỗ tai lên bụng cô: " Anh giống như nghe thấy bé con ở bên trong đang đánh quyền."
Lynda bị Trịnh Húc đùa cho cười khách khách không ngừng.
Cô hạnh phúc như vậy, thật sự rất mong Tiếu Nhiễm cũng được hạnh phúc như cô.
...
Cố Mạc về đến nhà, liền tháo cà- vạt, ngồi lên ghế sofa, tay cầm bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly Whisky.
Từ sau khi Tiếu Nhiễm rời đi, anh chỉ có thể dựa vào cồn để làm mất đi cảm giác của mình, chỉ có như thế anh mới không cảm thấy thống khổ nữa.
Say, đầu mới thôi suy nghĩ.
Vương Giai Tuệ cùng Cố Nhiên đi lên lâu, liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
"Anh cả lại uống rượu." Vương Giai Tuệ thở dài.
Dì Lưu ở bên cạnh lo lắng nói: "Không biết lo lắng cho bản thân mình, Giai Tuệ tiểu thư, hai người giúp tôi khuyên nhủ Cố tiên sinh được không? Nếu cậu ấy còn say rượu như vậy, dạ dày nhất định sẽ hỏng."
"Cháu biết. Dì đi xuống đi." Cố Nhiên gật đầu với quản gia, sau đó liền đẩy cửa phòng.
Chỉ thấy Cố Mạc nửa nằm trên đất, đầu tựa vào ở trên ghế sofa, áo sơmi cởi bớt hai cúc, người nghiêng ngả sang một bên, thật giống như tên ăn mày nghèo túng, hoàn toàn không còn bộ dáng oai phong như ngày nào.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh xác định đây là anh cả?" Vương Giai Tuệ nháy đôi mắt to, nghi hoặc nhìn về phía Cố Nhiên.
"Xác định." Cố Nhiên cũng không biết làm thế nào đành nhún vai.
Uy lực của chị dâu nhỏ thật vĩ đại, sự rời đi của chị ấy cuốn theo luôn cả người đàn ông bình tĩnh phong độ.
Đôi mắt mơ hồ đờ đẫn của Cố Mạc khẽ liếc nhìn Cố Nhiên cùng Giai Tuệ một cái, sau đó lại với lấy chai rượu, cơ hồ là trút cả bình vào miệng.
"Đừng uống nữa." Cố Nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay Cố Mạc, đau lòng ngăn cản.
"Đừng động vào anh!" Cố Mạc đẩy Cố Nhiên ra, chật vật cướp lấy chai rượu, "Nâng cốc cùng anh!"
"Anh, anh như vậy đâu phải là cách?" Cố Nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, thở dài.
"Tiểu Nhiễm không muốn... Gặp anh. Cô ấy... Hận anh." Cố Mạc rót rượu, thống khổ nói.
"Lúc đấy ai là người che mờ mắt anh?" Cố Nhiên liếc mắt nhìn anh mình một cái.
Lúc trước Lynda có nhắc nhở qua anh, Giai Tuệ cũng tin tưởng Tiếu Nhiễm vô tội, thế nhưng anh cả vẫn như cũ định tội Tiếu Nhiễm.
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Chị dâu nhỏ sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh cả.
"Em không cần nhắc nhở...Sự ngu ngốc của anh." Cố Mạc túm lấy chai rượu, vừa ngửa đầu, vừa rót toàn bộ rượu trong bình vào bụng.
Nếu không phải anh hồ đồ, Tiếu Nhiễm cũng sẽ không bỏ anh mà đi, nói không chừng hiện tại anh cũng giống Trịnh Húc, hưởng thụ niềm hạnh phúc khi bà xã đang mang trong mình kết tinh của hai người.
Cố Mạc trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác. Anh không có điên cuồng tìm kiếm Tiếu Nhiễm ở khắp nơi nữa, một ngày 24 giờ thì có đến 20 giờ ở công ty chờ đợi.
Nhìn thấy anh như vậy, Lynda cùng Trịnh Húc vô cùng sầu lo.
"Đây là không có cơ hội a." Lynda thở dài.
"Con gái khi giận dỗi như biến thành con nít, nào có dễ dỗ dành như vậy? Cố tổng nên kiên nhẫn một chút." Trịnh Húc nhàn nhạt nói.
"Nói như anh có vẻ rất có kinh nghiệm vậy. Là em không dễ dỗ hay là người bạn gái cũ của anh không dễ dỗ? Thành thật trả lời!" Lynda túm chặt cà- vạt của Trịnh Húc, bá đạo chất vấn.
"Đều không dễ dỗ." Trịnh Húc cười đáp.
Nghe được câu trả lời của anh, Lynda trừng đôi mắt đẹp: "Anh lặp lại lần nữa!"
"Đùa em thôi." Trịnh Húc cúi đầu cười, "Em hiền lành như vậy, nào cơ hội để cho anh dỗ?"
"Vậy bạn gái trước kia?" Lynda ăn vạ hỏi.
"Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dỗ dành cô ấy lần nào cả. Cho nên anh cũng không biết." Trịnh Húc thành thật trả lời.
"Thật sự?" Lynda làm nũng ôm cổ Trịnh Húc.
"Anh có thể thề." Trịnh Húc giơ tay lên, thành khẩn nói.
"Tin anh!" Lynda giống như chim nhỏ nép vào trong lòng Trịnh Húc, cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình, "Baby vừa mới đạp em rồi. Anh sờ thử."
Trịnh Húc lập tức ngồi xổm người xuống, dán lỗ tai lên bụng cô: " Anh giống như nghe thấy bé con ở bên trong đang đánh quyền."
Lynda bị Trịnh Húc đùa cho cười khách khách không ngừng.
Cô hạnh phúc như vậy, thật sự rất mong Tiếu Nhiễm cũng được hạnh phúc như cô.
...
Cố Mạc về đến nhà, liền tháo cà- vạt, ngồi lên ghế sofa, tay cầm bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly Whisky.
Từ sau khi Tiếu Nhiễm rời đi, anh chỉ có thể dựa vào cồn để làm mất đi cảm giác của mình, chỉ có như thế anh mới không cảm thấy thống khổ nữa.
Say, đầu mới thôi suy nghĩ.
Vương Giai Tuệ cùng Cố Nhiên đi lên lâu, liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
"Anh cả lại uống rượu." Vương Giai Tuệ thở dài.
Dì Lưu ở bên cạnh lo lắng nói: "Không biết lo lắng cho bản thân mình, Giai Tuệ tiểu thư, hai người giúp tôi khuyên nhủ Cố tiên sinh được không? Nếu cậu ấy còn say rượu như vậy, dạ dày nhất định sẽ hỏng."
"Cháu biết. Dì đi xuống đi." Cố Nhiên gật đầu với quản gia, sau đó liền đẩy cửa phòng.
Chỉ thấy Cố Mạc nửa nằm trên đất, đầu tựa vào ở trên ghế sofa, áo sơmi cởi bớt hai cúc, người nghiêng ngả sang một bên, thật giống như tên ăn mày nghèo túng, hoàn toàn không còn bộ dáng oai phong như ngày nào.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh xác định đây là anh cả?" Vương Giai Tuệ nháy đôi mắt to, nghi hoặc nhìn về phía Cố Nhiên.
"Xác định." Cố Nhiên cũng không biết làm thế nào đành nhún vai.
Uy lực của chị dâu nhỏ thật vĩ đại, sự rời đi của chị ấy cuốn theo luôn cả người đàn ông bình tĩnh phong độ.
Đôi mắt mơ hồ đờ đẫn của Cố Mạc khẽ liếc nhìn Cố Nhiên cùng Giai Tuệ một cái, sau đó lại với lấy chai rượu, cơ hồ là trút cả bình vào miệng.
"Đừng uống nữa." Cố Nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay Cố Mạc, đau lòng ngăn cản.
"Đừng động vào anh!" Cố Mạc đẩy Cố Nhiên ra, chật vật cướp lấy chai rượu, "Nâng cốc cùng anh!"
"Anh, anh như vậy đâu phải là cách?" Cố Nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, thở dài.
"Tiểu Nhiễm không muốn... Gặp anh. Cô ấy... Hận anh." Cố Mạc rót rượu, thống khổ nói.
"Lúc đấy ai là người che mờ mắt anh?" Cố Nhiên liếc mắt nhìn anh mình một cái.
Lúc trước Lynda có nhắc nhở qua anh, Giai Tuệ cũng tin tưởng Tiếu Nhiễm vô tội, thế nhưng anh cả vẫn như cũ định tội Tiếu Nhiễm.
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Chị dâu nhỏ sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh cả.
"Em không cần nhắc nhở...Sự ngu ngốc của anh." Cố Mạc túm lấy chai rượu, vừa ngửa đầu, vừa rót toàn bộ rượu trong bình vào bụng.
Nếu không phải anh hồ đồ, Tiếu Nhiễm cũng sẽ không bỏ anh mà đi, nói không chừng hiện tại anh cũng giống Trịnh Húc, hưởng thụ niềm hạnh phúc khi bà xã đang mang trong mình kết tinh của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.