Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1491
Tứ thục
03/06/2019
Editor: Nhã Y Đình
"Tiếu Nhiễm, bạn mang nhiều quần áo như vậy làm gì chứ? Định mở buổi trình diễn thời trang sao?" Đột nhiên Tô Nam lẻn đến trước mặt Tiếu Nhiễm, cầm lấy một bộ đồ chưa gỡ mác trong va li của Tiếu Nhiễm. "LV?"
"Giả thôi!" Tiếu Nhiễm vội vàng lấy lại bộ đồ, "Hàng vỉa hè thôi mà!"
"Mình vừa thấy mác của nó..." Trái tim Tô Nam đập mạnh, chớp mắt, cho rằng đã nhìn lầm.
"Mác cũng có thể làm giả mà!" Tiếu Nhiễm cười vỗ bả vai Tô Nam. Chỗ mình bán hàng giả làm rất giống thật.
Đều tại Cố Mạc, tự nhiên lại mua cho cô một đóng quần áo thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
"Ham hư vinh!" Đới Lệ Lệ ngạo mạn liếc nhìn Tiếu Nhiễm một cái, "Dùng vài chục tệ mua hàng nhái ngoài vỉa hè không bằng mua hàng nội còn hơn!"
"Đúng thế! Lần tới mình sẽ chú ý!" Tiếu Nhiễm cười ha ha một tiếng.
"Cái váy này của tôi là sản phẩm mùa thua mới nhất của XX! Hơn 600 Tệ!" Đới Lệ Lệ xoay một vòng trước mặt mọi người, kiêu ngạo nói: "Có phải nhìn cao cấp hơn so với hàng vỉa hè của cậu không?"
"Đúng thế! Trông đẹp hơn thật!" Tiếu Nhiễm giơ ngón cái lên khen ngợi.
Một cái váy hơn sáu trăm tệ ở một gia đình phổ thông thì quả thật quý giá.
Nhưng mà với Cố Mạc mà nói thì chẳng khác nào là đồ rác rưởi.
Đồ dùng hàng ngày của cô anh cũng đã đặt một loạt đồ xa xỉ phẩm.
Thật sự là chẳng biết tiết kiệm gì cả.
"Nhưng mà... Tiếu Nhiễm... Mình thấy bộ đồ kia của bạn rất giống thật đó!" Tiếu Nhiễm ngây ngốc nhìn Tiếu Nhiễm.
"Chắc chắn là bạn nhìn lầm rồi. Mình cũng không phải vợ giáo sư quyền quý, sao có tiền mua quần áo đắt tiền thế được?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười le lưỡi.
"Cho dù là vợ giáo sư cũng không thể mua được. Cậu cho rằng hiện tại lương của giáo sư rất cao sao? Nhiều lắm là hơn một vạn thôi. Nếu không có thêm tiền thưởng thì có khi chỉ một vạn là nhiều rồi!" Đới Lệ Lệ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vậy chức vụ của ba cậu chắc cũng nhận được hơn một vạn chứ?" Giang Nhiêu lạnh lùng, trào phúng nói.
"Ba tôi là cục trưởng!" Đới Lệ Lệ phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Nhiêu.
"Cục trưởng thì giỏi lắm sao?" Giang Nhiêu cũng trừng mắt nhìn Đới Lệ Lệ, không nhường nhịn chút nào.
"Hai bạn thôi bình tĩnh nào, đừng ầm ỹ. Quả thật tiền lương của giáo sư không cao mà!" Tiếu Nhiễm vội vàng tiến lên khuyên can.
Đới Lệ Lệ cùng Giang Nhiêu trừng mắt nhìn đối phương một cái, rồi xoay người thu thập đồ đạc của mình.
Tiếu Nhiễm dùng sức hít sâu.
Ba người bạn cùng phòng này, trừ Tô Nam thì ai cũng không phải là người hiền lành gì.
Cô mong muốn cuộc sống đại học biết bao nhiêu nhưng ngày đầu tiên đã khó chịu như vậy rồi.
Đến khách sạn, Cố Mạc hỏi thăm chuyện trường học của cô, cô cũng không kể chuyện này cho đối phương biết.
"Rất tốt. Bạn cùng phòng với em đều rất đoàn kết, dễ thương. Anh yên tâm đi!"
"Thật sao?" Cố Mạc vươn cánh tay dài, xoa đầu Tiếu Nhiễm, nhìn cô hứng thú.
"Đương nhiên là thật rồi!" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu. "Em ở đây không có vấn đề gì rồi. Bao giờ thì anh về?"
"Anh muốn ở lại đây với em vài ngày!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, rúc vào vai cô nói.
"Tụi em chuẩn bị vào kỳ tập quân sự rồi. Em cũng không rảnh ở bên cạnh anh đâu!" Tiếu Nhiễm cười nói, "Anh mau về đi!"
"Nếu tập quân sự quá mệt mỏi thì em giả vờ bệnh đi!" Cố Mạc cau mày nói.
"Đây là điều mà một vị giáo sư nên nói sao?" Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng, "Nếu như tất cả mọi người giả vờ bệnh hết thì tập quân sự kiểu gì nào?"
"Tập quân sự kiểu gì anh không quan tâm. Anh không muốn em chịu khổ!" Cố Mạc chính đáng nói.
"Người hiểu chuyện thì bảo anh chiều em còn không biết thì nghĩ rằng anh là một hôn quân đó!" Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, cười sáng lạn.
"Hôn quân thì hôn quân chứ sao!" Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, đứng ở trước cửa sổ sát đất trêu chọc cô.
"Đừng cù em, ngứa lắm! Không chịu được!" Tiếu Nhiễm cười, ngã vào lòng Cố Mạc, bị anh chiếm cứ đôi môi đỏ mọng.
"Em phải... về... về muộn bạn cùng phòng sẽ nghi ngờ..."
"Vậy thì đừng về nữa!" Cố Mạc bá đạo trả lời.
"Tiếu Nhiễm, bạn mang nhiều quần áo như vậy làm gì chứ? Định mở buổi trình diễn thời trang sao?" Đột nhiên Tô Nam lẻn đến trước mặt Tiếu Nhiễm, cầm lấy một bộ đồ chưa gỡ mác trong va li của Tiếu Nhiễm. "LV?"
"Giả thôi!" Tiếu Nhiễm vội vàng lấy lại bộ đồ, "Hàng vỉa hè thôi mà!"
"Mình vừa thấy mác của nó..." Trái tim Tô Nam đập mạnh, chớp mắt, cho rằng đã nhìn lầm.
"Mác cũng có thể làm giả mà!" Tiếu Nhiễm cười vỗ bả vai Tô Nam. Chỗ mình bán hàng giả làm rất giống thật.
Đều tại Cố Mạc, tự nhiên lại mua cho cô một đóng quần áo thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
"Ham hư vinh!" Đới Lệ Lệ ngạo mạn liếc nhìn Tiếu Nhiễm một cái, "Dùng vài chục tệ mua hàng nhái ngoài vỉa hè không bằng mua hàng nội còn hơn!"
"Đúng thế! Lần tới mình sẽ chú ý!" Tiếu Nhiễm cười ha ha một tiếng.
"Cái váy này của tôi là sản phẩm mùa thua mới nhất của XX! Hơn 600 Tệ!" Đới Lệ Lệ xoay một vòng trước mặt mọi người, kiêu ngạo nói: "Có phải nhìn cao cấp hơn so với hàng vỉa hè của cậu không?"
"Đúng thế! Trông đẹp hơn thật!" Tiếu Nhiễm giơ ngón cái lên khen ngợi.
Một cái váy hơn sáu trăm tệ ở một gia đình phổ thông thì quả thật quý giá.
Nhưng mà với Cố Mạc mà nói thì chẳng khác nào là đồ rác rưởi.
Đồ dùng hàng ngày của cô anh cũng đã đặt một loạt đồ xa xỉ phẩm.
Thật sự là chẳng biết tiết kiệm gì cả.
"Nhưng mà... Tiếu Nhiễm... Mình thấy bộ đồ kia của bạn rất giống thật đó!" Tiếu Nhiễm ngây ngốc nhìn Tiếu Nhiễm.
"Chắc chắn là bạn nhìn lầm rồi. Mình cũng không phải vợ giáo sư quyền quý, sao có tiền mua quần áo đắt tiền thế được?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười le lưỡi.
"Cho dù là vợ giáo sư cũng không thể mua được. Cậu cho rằng hiện tại lương của giáo sư rất cao sao? Nhiều lắm là hơn một vạn thôi. Nếu không có thêm tiền thưởng thì có khi chỉ một vạn là nhiều rồi!" Đới Lệ Lệ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vậy chức vụ của ba cậu chắc cũng nhận được hơn một vạn chứ?" Giang Nhiêu lạnh lùng, trào phúng nói.
"Ba tôi là cục trưởng!" Đới Lệ Lệ phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Nhiêu.
"Cục trưởng thì giỏi lắm sao?" Giang Nhiêu cũng trừng mắt nhìn Đới Lệ Lệ, không nhường nhịn chút nào.
"Hai bạn thôi bình tĩnh nào, đừng ầm ỹ. Quả thật tiền lương của giáo sư không cao mà!" Tiếu Nhiễm vội vàng tiến lên khuyên can.
Đới Lệ Lệ cùng Giang Nhiêu trừng mắt nhìn đối phương một cái, rồi xoay người thu thập đồ đạc của mình.
Tiếu Nhiễm dùng sức hít sâu.
Ba người bạn cùng phòng này, trừ Tô Nam thì ai cũng không phải là người hiền lành gì.
Cô mong muốn cuộc sống đại học biết bao nhiêu nhưng ngày đầu tiên đã khó chịu như vậy rồi.
Đến khách sạn, Cố Mạc hỏi thăm chuyện trường học của cô, cô cũng không kể chuyện này cho đối phương biết.
"Rất tốt. Bạn cùng phòng với em đều rất đoàn kết, dễ thương. Anh yên tâm đi!"
"Thật sao?" Cố Mạc vươn cánh tay dài, xoa đầu Tiếu Nhiễm, nhìn cô hứng thú.
"Đương nhiên là thật rồi!" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu. "Em ở đây không có vấn đề gì rồi. Bao giờ thì anh về?"
"Anh muốn ở lại đây với em vài ngày!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, rúc vào vai cô nói.
"Tụi em chuẩn bị vào kỳ tập quân sự rồi. Em cũng không rảnh ở bên cạnh anh đâu!" Tiếu Nhiễm cười nói, "Anh mau về đi!"
"Nếu tập quân sự quá mệt mỏi thì em giả vờ bệnh đi!" Cố Mạc cau mày nói.
"Đây là điều mà một vị giáo sư nên nói sao?" Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng, "Nếu như tất cả mọi người giả vờ bệnh hết thì tập quân sự kiểu gì nào?"
"Tập quân sự kiểu gì anh không quan tâm. Anh không muốn em chịu khổ!" Cố Mạc chính đáng nói.
"Người hiểu chuyện thì bảo anh chiều em còn không biết thì nghĩ rằng anh là một hôn quân đó!" Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, cười sáng lạn.
"Hôn quân thì hôn quân chứ sao!" Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, đứng ở trước cửa sổ sát đất trêu chọc cô.
"Đừng cù em, ngứa lắm! Không chịu được!" Tiếu Nhiễm cười, ngã vào lòng Cố Mạc, bị anh chiếm cứ đôi môi đỏ mọng.
"Em phải... về... về muộn bạn cùng phòng sẽ nghi ngờ..."
"Vậy thì đừng về nữa!" Cố Mạc bá đạo trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.