Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1555
Tứ thục
12/06/2019
Editor: Nhã Y Đình
Trải qua một đêm bị giày vò, Tiếu Nhiễm về đến nhà thì ngủ mất.
Nhưng cô vẫn bị ác mộng hành hạ.
Cố Mạc vẫn ôm cô, không dám chợp mắt.
"Trả ba lại chôi, trả bé con lại cho tôi!" Tiếu Nhiễm đột nhiên khóc tỉnh lại.
"Đó chỉ là mộng thôi!" Cố Mạc cẩn thận dỗ dành Tiếu Nhiễm.
"Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm rúc vào lòng Cố Mạc, đâu lòng rơi nước mắt, "Làm sao bây giờ? Em không quên được! Trong mơ, Ứng Mẫn vẫn đuổi giết em!"
"Chỉ là giấc mộng mà thôi! Đừng sợ!" Cố Mạc nhe nhàng vỗ lên lưng Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Cảm giác tội lỗi với cô anh chỉ có thể cố gắng yêu thương cô hết lòng để giảm bớt thôi.
Ứng Mẫn, dường như đã hủy hoại cả cuộc sống của anh, thiếu chút nữa đã phá hủy hôn nhân của anh và Tiếu Nhiễm,
Vậy mà cô ta vẫn còn đeo bám hành hạ Tiếu Nhiễm,
"Em muốn ba sống lại. Em muốn nói cho ba biết rằng em vô tội, em muốn nói cho ba biết rằng em không hề sai!" Tiếu Nhiễm khóc đến khàn cả giọng, "Nhưng mà ba không nghe được, không nghe thấy được!"
"Ngoan, chúng ta đi thăm ba, nói cho ba biết chân tướng sự việc!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, giọng nói âm u.
"Được, bây giờ đi luôn!" Tiếu Nhiễm lập tức ngồi dậy, nước mắt đã được lau sạch.
"Trời mưa, bên ngoài cũng khá lạnh. Mặc nhiều áo vào một chút!" Cố Mạc ấn Tiếu Nhiễm ngồi xuống giường, xoay người tìm quần áo.
Tiếu Nhiễm muốn nhanh chóng gặp ba, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Tùy tiện ăn hai miếng, cô đã túm Cố Mạc rời đi.
Tuy mưa không lớn nhưng hạt mưa li ti lại khiến khuôn mặt Tiếu Nhiễm ướt đẫm.
Cố Mạc che ô, vội vàng đuổi theo Tiếu Nhiễm: "Đường trơn, đi chậm một chút!"
Tiếu Nhiễm gật đầu, cũng không đi chậm lại.
Đứng trước ngôi mộ của ba, Tiếu Nhiễm đặt hoa rồi quỳ xuống, đau lòng rơi nước mắt trước ảnh chụp của ba.
"Ba, ba có thể nhắm mắt rồi. Con không hề đâm chết Tưởng Y Nhiên, là Ứng Mẫn thôi miên chị ấy ép chị ấy tự sát. Là chị ấy cố tình nhào lên xe con! Con không hề phạm tội, con vô tội. Mấy năm nay ba đã đau lòng vô ích rồi. Con gái thật bất hiếu!" Tiếu Nhiễm nói xong câu cuối cùng, bi thương gào lên.
Cố Mạc quỳ gối bên cạnh Tiếu Nhiễm, một tay ôm cô, một tay cầm dù.
"Ba, đều tại con. Tuy con không ngăn được Ứng Mẫn yêu con nhưng cô ta lại vì con mà gây ra tội ác. Tiểu Nhiễm vô tội, người có thể yên tâm rồi!"
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp giống như lời đáp lại của Tiếu Bằng Trình.
Mưa càng lúc càng lớn, ô cũng không chống đỡ nổi bị gió thổi bay.
Cố Mạc cũng không quan tâm đi lấy ô, cởi áo khoác che Tiếu Nhiễm vẫn đang đau lòng: "Ba, con sẽ dùng cả đời này yêu thương để bù đắp những đau thương của cô ấy!"
Nói xong, anh dập đầu trước mộ: "Nếu như con lại làm tổn thương tới cô ấy, sẽ bị trời..."
"Không cần!" Tiếu Nhiễm lập tức che miệng Cố Mạc.
"Phải nói! Nhóc con, đây là lời hứa hẹn anh giành cho em!" Cố Mạc nghiêm túc nói.
Mưa xối lên hai người, che giấu nước mắt của hai người họ.
Tiếu Nhiễm nhào vào lòng Cố Mạc, khóc lớn: "Cố Mạc, chúng ta đều là con cờ trong tay Ứng Mẫn. Em không hận anh. Em hận Ứng Mẫn. Em tin tưởng rằng anh yêu em. Cho nên đừng nguyền rủa bản thân. Nếu như anh chết, em thật sự sẽ mất tất cả!"
"Được!" Cố Mạc khàn giọng trả lời, "Anh sẽ sống lâu hơn em một ngày để vĩnh viễn bảo vệ em!"
Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu.
Cố Mạc vây chặt áo khoác trên người Tiếu Nhiễm, bế cô lên: "Về nhà thôi. Em sắp lạnh cóng rồi!"
Tiếu Nhiễm vùi mặt vào lòng Cố Mạc, cảm giác được sự an toàn.
Đột nhiên mưa ngừng rời, ánh sáng mặt trời chiếu trên người Cố Mạc khiến trái tim Tiếu Nhiễm ấm lên.
Sau này, sẽ không còn mưa gió nữa.
Trải qua một đêm bị giày vò, Tiếu Nhiễm về đến nhà thì ngủ mất.
Nhưng cô vẫn bị ác mộng hành hạ.
Cố Mạc vẫn ôm cô, không dám chợp mắt.
"Trả ba lại chôi, trả bé con lại cho tôi!" Tiếu Nhiễm đột nhiên khóc tỉnh lại.
"Đó chỉ là mộng thôi!" Cố Mạc cẩn thận dỗ dành Tiếu Nhiễm.
"Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm rúc vào lòng Cố Mạc, đâu lòng rơi nước mắt, "Làm sao bây giờ? Em không quên được! Trong mơ, Ứng Mẫn vẫn đuổi giết em!"
"Chỉ là giấc mộng mà thôi! Đừng sợ!" Cố Mạc nhe nhàng vỗ lên lưng Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Cảm giác tội lỗi với cô anh chỉ có thể cố gắng yêu thương cô hết lòng để giảm bớt thôi.
Ứng Mẫn, dường như đã hủy hoại cả cuộc sống của anh, thiếu chút nữa đã phá hủy hôn nhân của anh và Tiếu Nhiễm,
Vậy mà cô ta vẫn còn đeo bám hành hạ Tiếu Nhiễm,
"Em muốn ba sống lại. Em muốn nói cho ba biết rằng em vô tội, em muốn nói cho ba biết rằng em không hề sai!" Tiếu Nhiễm khóc đến khàn cả giọng, "Nhưng mà ba không nghe được, không nghe thấy được!"
"Ngoan, chúng ta đi thăm ba, nói cho ba biết chân tướng sự việc!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, giọng nói âm u.
"Được, bây giờ đi luôn!" Tiếu Nhiễm lập tức ngồi dậy, nước mắt đã được lau sạch.
"Trời mưa, bên ngoài cũng khá lạnh. Mặc nhiều áo vào một chút!" Cố Mạc ấn Tiếu Nhiễm ngồi xuống giường, xoay người tìm quần áo.
Tiếu Nhiễm muốn nhanh chóng gặp ba, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Tùy tiện ăn hai miếng, cô đã túm Cố Mạc rời đi.
Tuy mưa không lớn nhưng hạt mưa li ti lại khiến khuôn mặt Tiếu Nhiễm ướt đẫm.
Cố Mạc che ô, vội vàng đuổi theo Tiếu Nhiễm: "Đường trơn, đi chậm một chút!"
Tiếu Nhiễm gật đầu, cũng không đi chậm lại.
Đứng trước ngôi mộ của ba, Tiếu Nhiễm đặt hoa rồi quỳ xuống, đau lòng rơi nước mắt trước ảnh chụp của ba.
"Ba, ba có thể nhắm mắt rồi. Con không hề đâm chết Tưởng Y Nhiên, là Ứng Mẫn thôi miên chị ấy ép chị ấy tự sát. Là chị ấy cố tình nhào lên xe con! Con không hề phạm tội, con vô tội. Mấy năm nay ba đã đau lòng vô ích rồi. Con gái thật bất hiếu!" Tiếu Nhiễm nói xong câu cuối cùng, bi thương gào lên.
Cố Mạc quỳ gối bên cạnh Tiếu Nhiễm, một tay ôm cô, một tay cầm dù.
"Ba, đều tại con. Tuy con không ngăn được Ứng Mẫn yêu con nhưng cô ta lại vì con mà gây ra tội ác. Tiểu Nhiễm vô tội, người có thể yên tâm rồi!"
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp giống như lời đáp lại của Tiếu Bằng Trình.
Mưa càng lúc càng lớn, ô cũng không chống đỡ nổi bị gió thổi bay.
Cố Mạc cũng không quan tâm đi lấy ô, cởi áo khoác che Tiếu Nhiễm vẫn đang đau lòng: "Ba, con sẽ dùng cả đời này yêu thương để bù đắp những đau thương của cô ấy!"
Nói xong, anh dập đầu trước mộ: "Nếu như con lại làm tổn thương tới cô ấy, sẽ bị trời..."
"Không cần!" Tiếu Nhiễm lập tức che miệng Cố Mạc.
"Phải nói! Nhóc con, đây là lời hứa hẹn anh giành cho em!" Cố Mạc nghiêm túc nói.
Mưa xối lên hai người, che giấu nước mắt của hai người họ.
Tiếu Nhiễm nhào vào lòng Cố Mạc, khóc lớn: "Cố Mạc, chúng ta đều là con cờ trong tay Ứng Mẫn. Em không hận anh. Em hận Ứng Mẫn. Em tin tưởng rằng anh yêu em. Cho nên đừng nguyền rủa bản thân. Nếu như anh chết, em thật sự sẽ mất tất cả!"
"Được!" Cố Mạc khàn giọng trả lời, "Anh sẽ sống lâu hơn em một ngày để vĩnh viễn bảo vệ em!"
Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu.
Cố Mạc vây chặt áo khoác trên người Tiếu Nhiễm, bế cô lên: "Về nhà thôi. Em sắp lạnh cóng rồi!"
Tiếu Nhiễm vùi mặt vào lòng Cố Mạc, cảm giác được sự an toàn.
Đột nhiên mưa ngừng rời, ánh sáng mặt trời chiếu trên người Cố Mạc khiến trái tim Tiếu Nhiễm ấm lên.
Sau này, sẽ không còn mưa gió nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.