Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 907: Đó là mê tín phong kiến
Tứ thục
10/05/2017
“Con nói rốt cuộc Khiết Nghi cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Tha thứ Tiếu
Nhiễm rồi hả?” Mọi người đem tin tức tốt lành nói cho Chu Cầm, cô không
thể tin được trừng to mắt.
“Vâng, mẹ nuôi tha thứ cho con rồi.” Tiếu Nhiễm cảm động hàm chứa nước mắt.
“Thật tốt quá!” Chu Cầm đặc biệt cao hứng.
“Mẹ, đêm nay phải cảm ơn mẹ.” Tiếu Nhiễm rất thành khẩn nhìn Chu Cầm.
Cố Mạc đi lên phía trước, ôm bả vai Tiếu Nhiễm, nói với mẹ: “Con cũng cần phải cảm ơn mẹ, là buổi nói chuyện của mẹ đã đánh thức bác gái, ngay từ đầu con chỉ sợ kích thích đến bác ấy.”
“Mẹ chỉ nói lời nói thật, được rồi, đi tắm rửa đi, mẹ đi hâm nóng thức ăn.” Chu Cầm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Bà nội Cố cảm khái rơi vài giọt lện=.
“Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ khóc cái gì?” Cố Hoài Cẩn khẩn trương ở bên cạnh an ủi bà.
“Mẹ là cao hứng.” Bà nội Cố vừa khóc vừa cười.
Tôn Lợi ngồi xuống bên cạnh vợ, cười nói với bà: “Xem ra con rể của chúng ta không tồi!”
“Ba, lại vẫn cần ba nói sao? Nếu con gái ba không đuổi tới thành phố T thì có thể bắt được anh ấy sao?” Tôn Tư Đồng ôm cánh tay Tôn Lợi, đắc ý nói.
“Con gái lớn như vậy cũng không biết e lệ!” Cố Hoài Cẩn trêu chọc con gái.
Con rể tốt là tốt, cũng không thể treo trên môi được.. nếu như đối phương đắc ý vênh váo thì cũng không phải là chuyện tốt.
Bị Tôn Lợi khen ngợi không ngớt, Lý Nham bắt đầu ngại ngùng.
Anh gãi đầu, xấu hổ nói: “Ngược lại thì con cảm thấy chính mình bắt được một cô vợ xinh đẹp.”
Tôn Tư Đồng cười đến càng thêm ngọt ngào.
Cố TƯƠNG Bất mãn kháng nghị: “Lại thêm một đôi ân ái, các người có thể suy xét đến tâm tình của những người độc thân như chúng tôi được không? Anh, chị dâu nhỏ, Tư Đồng, em rể, các người bốn người ân ái, tôi lại gói các người lại, in chữ lên , ký gửi Liên Hợp Quốc đi!”
“Sợ chị rồi!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi với Cố Tương.
“Nha đầu nhẫn tâm!” Tôn Tư Đồng véo hai gò má Cố Tương, bất mãn nói.
“Bởi vì chị độc thân, chị có lý, haha!” Cố Tương nói xong, bỏ chạy đến nhà bếp hỗ trợ Chu Cầm.
Tiếu Nhiễm dắt tay Cố Mạc, nói với anh: “Cố Mạc, đi lên thay quần áo đi, áo lông toàn là máy, không thể mặc được nữa.”
Cố Mạc gật đầu, dắt cô lên lầu.,
Sau khi lên lầu, Tiếu Nhiễm chủ động tìm quần áo cho anh. Cô chọn một chiếc áo bông màu đen đặt lên giường cho anh,
Bởi vì vết thương trên cánh tay, lúc áo rụng lông, Cố Mạc hừ mootjt iếng.
Tiếu Nhiễm thấy anh có vẻ đau đớn, lập tức dừng lại tất cả động tác lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không có việc gì.” Cố Mạc lắc đầu, ý bảo Tiếu Nhiễm tiếp tục.
Bây giờ Tiếu Nhiễm càng thêm thật cẩn thận, cô nhẹ nhàng vởi ống tay áo ra, ném tới một bên. Nhìn thấy trên cánh tay anh vẫn lưu lại vết máu, Tiếu Nhiễm lập tức chạy vào nhà vệ sinh, cầm khăn nóng theo ra ngoài, giúp anh chà lau vết máu thật sạch sẽ.
“Nếu hôm nay phu nhân Tưởng không về nhà với anh, có phải anh định để máu chảy thành sông mới buông tha?” Tiếu Nhiễm u oán ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Lúc ấy chỉ nghĩ muốn khuyên bà ấy, cũng không nghĩ quá nhiều.” Cố Mạc nhếch miệng.
“Nếu lần sau anh lại bị thương em nhất định sẽ rời khỏi anh! Em đã khắc mẹ và ông ngoại, lại khắc anh thì sao.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, thật sự nhìn anh.
Cố Mạc lập tức nhăn mày, bất mãn nói: “Sao em vẫn mê tín với mấy thứ này, sống chết của mỗi người đều không có định luật. mẹ mất không liên quan đến em, ông ngoại cũng thế. Bọn họ đều là bị Dương Nguyệt Quyên làm hại!”
“Vâng, mẹ nuôi tha thứ cho con rồi.” Tiếu Nhiễm cảm động hàm chứa nước mắt.
“Thật tốt quá!” Chu Cầm đặc biệt cao hứng.
“Mẹ, đêm nay phải cảm ơn mẹ.” Tiếu Nhiễm rất thành khẩn nhìn Chu Cầm.
Cố Mạc đi lên phía trước, ôm bả vai Tiếu Nhiễm, nói với mẹ: “Con cũng cần phải cảm ơn mẹ, là buổi nói chuyện của mẹ đã đánh thức bác gái, ngay từ đầu con chỉ sợ kích thích đến bác ấy.”
“Mẹ chỉ nói lời nói thật, được rồi, đi tắm rửa đi, mẹ đi hâm nóng thức ăn.” Chu Cầm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Bà nội Cố cảm khái rơi vài giọt lện=.
“Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ khóc cái gì?” Cố Hoài Cẩn khẩn trương ở bên cạnh an ủi bà.
“Mẹ là cao hứng.” Bà nội Cố vừa khóc vừa cười.
Tôn Lợi ngồi xuống bên cạnh vợ, cười nói với bà: “Xem ra con rể của chúng ta không tồi!”
“Ba, lại vẫn cần ba nói sao? Nếu con gái ba không đuổi tới thành phố T thì có thể bắt được anh ấy sao?” Tôn Tư Đồng ôm cánh tay Tôn Lợi, đắc ý nói.
“Con gái lớn như vậy cũng không biết e lệ!” Cố Hoài Cẩn trêu chọc con gái.
Con rể tốt là tốt, cũng không thể treo trên môi được.. nếu như đối phương đắc ý vênh váo thì cũng không phải là chuyện tốt.
Bị Tôn Lợi khen ngợi không ngớt, Lý Nham bắt đầu ngại ngùng.
Anh gãi đầu, xấu hổ nói: “Ngược lại thì con cảm thấy chính mình bắt được một cô vợ xinh đẹp.”
Tôn Tư Đồng cười đến càng thêm ngọt ngào.
Cố TƯƠNG Bất mãn kháng nghị: “Lại thêm một đôi ân ái, các người có thể suy xét đến tâm tình của những người độc thân như chúng tôi được không? Anh, chị dâu nhỏ, Tư Đồng, em rể, các người bốn người ân ái, tôi lại gói các người lại, in chữ lên , ký gửi Liên Hợp Quốc đi!”
“Sợ chị rồi!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi với Cố Tương.
“Nha đầu nhẫn tâm!” Tôn Tư Đồng véo hai gò má Cố Tương, bất mãn nói.
“Bởi vì chị độc thân, chị có lý, haha!” Cố Tương nói xong, bỏ chạy đến nhà bếp hỗ trợ Chu Cầm.
Tiếu Nhiễm dắt tay Cố Mạc, nói với anh: “Cố Mạc, đi lên thay quần áo đi, áo lông toàn là máy, không thể mặc được nữa.”
Cố Mạc gật đầu, dắt cô lên lầu.,
Sau khi lên lầu, Tiếu Nhiễm chủ động tìm quần áo cho anh. Cô chọn một chiếc áo bông màu đen đặt lên giường cho anh,
Bởi vì vết thương trên cánh tay, lúc áo rụng lông, Cố Mạc hừ mootjt iếng.
Tiếu Nhiễm thấy anh có vẻ đau đớn, lập tức dừng lại tất cả động tác lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không có việc gì.” Cố Mạc lắc đầu, ý bảo Tiếu Nhiễm tiếp tục.
Bây giờ Tiếu Nhiễm càng thêm thật cẩn thận, cô nhẹ nhàng vởi ống tay áo ra, ném tới một bên. Nhìn thấy trên cánh tay anh vẫn lưu lại vết máu, Tiếu Nhiễm lập tức chạy vào nhà vệ sinh, cầm khăn nóng theo ra ngoài, giúp anh chà lau vết máu thật sạch sẽ.
“Nếu hôm nay phu nhân Tưởng không về nhà với anh, có phải anh định để máu chảy thành sông mới buông tha?” Tiếu Nhiễm u oán ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Lúc ấy chỉ nghĩ muốn khuyên bà ấy, cũng không nghĩ quá nhiều.” Cố Mạc nhếch miệng.
“Nếu lần sau anh lại bị thương em nhất định sẽ rời khỏi anh! Em đã khắc mẹ và ông ngoại, lại khắc anh thì sao.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, thật sự nhìn anh.
Cố Mạc lập tức nhăn mày, bất mãn nói: “Sao em vẫn mê tín với mấy thứ này, sống chết của mỗi người đều không có định luật. mẹ mất không liên quan đến em, ông ngoại cũng thế. Bọn họ đều là bị Dương Nguyệt Quyên làm hại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.