Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1170: Hối hận vì tuổi trẻ đã từng cuồng ngạo
Tứ thục
07/08/2017
Editor: Chi Misaki
Sau một đêm triền miên, Tần Viễn Chu vẫn luôn ôm chặt lấy Cố Tương, không ngừng nói lời xin lỗi.
"Anh không cần áy náy. Cho đến bây giờ em vẫn là con gái không phải vì bất cứ ai mà thủ thân như ngọc. Chỉ là vẫn chưa gặp được người đàn ông để cho em tự nguyện hiến thân mà thôi.Chỉ cần anh cao hứng, anh là người đàn ông đầu tiên em nguyện ý yêu." Cố Tương vô cùng thật lòng nhìn Tần Viễn Chu.
Cô không biết dùng trinh tiết để bắt cóc tình yêu.
Nếu anh thật tâm yêu cô, cô sẽ gả cho anh.
Nếu anh thay lòng đổi dạ, lại bởi vì áy náy mà cưới cô, thì cô thà cô độc cả đời chứ không cần lấy anh.
Trong cuộc đời của cô từ trước đến nay cô đều thà làm ngọc vỡ chứ nhất quyết không bao giờ làm ngói lành.
"Anh có chút hối hận vì tuổi trẻ đã từng cuồng ngạo." Tần Viễn Chu tự trách nói.
"Đó là bởi vì anh sẽ không ngờ đến mình sẽ gặp được tiểu thư “Chu Du”." Cố Tương cười khẽ nói.
"Phải!" Tần Viễn Chu siết chặt vòng tay ôm Cố Tương, thanh âm khàn khàn nói."Anh không nghĩ tới mình còn có thể gặp được trân bảo quý giá như vậy."
" Vậy anh hãy quý trọng cho thật tốt. Chẳng thế thì tiểu thư “Chu Du” chủa anh sẽ đi tìm tiểu Kiều rồi.”Cố Tương nghịch ngợm nói.
"Không được!" Tần Viễn Chu nghe thấy Cố Tương nói, lập tức mất đi nho nhã bình tĩnh, nhiệt tình hôn Cố Tương...
Bà nội Cố nhìn trời có chút tối, liền nói với Chu Cầm: "Sắp mưa rồi, nha đầu kia giờ này vẫn chưa thấy quay về."
"Mẹ còn phải lo lắng cho con bé sao?" Chu Cầm nhàn nhạt cười hỏi.
Bà không phải là không quan tâm đến con gái, mà đứa con gái này của bà hoàn toàn không giống những người con gái thông thường khác, có thể an phận ở nhà. Bất cứ lúc này con bé cũng có thể vác ba lô lên đường.
Có lẽ cũng bởi vì tính cách Cố Tương quá độc lập cho nên bà cũng không cảm thấy cần phải lo lắng, ngược lại bà lại lo lắng cho người đàn ông sẽ cưới phải con bé.
"Tối hôm qua con bé không có trở về." Bà nội Cố lo lắng nói.
"Người trẻ tuổi mà. Mẹ không cần bận tâm đâu." Chu Cầm ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, bắt đầu xoa bóp bả vai cho bà.
"Mẹ trông ngóng có người đàn ông sẽ buộc được lòng con bé lại, đừng để cho con bé giống như con chim ngày ngày bay tới bay lui, mệt mỏi mới biết đường tìm về nhà." Bà nội Cố thở dài.
"Mẹ. Cố Tương là một tác giả, chúng ta không thể bó buộc con bé giống như những người con gái bình thường khác. Linh hồn của con bé luôn cần được tự do. Đối với tình yêu, xưa nay con bé đều thà thiếu chứ không lạm dụng. Chỉ có người đàn ông nào thông tuệ mới nhìn ra được ngọc quý." Chu Cầm cười nói.
Bà vô cùng tự hào vì Cố Tương.
Con gái của bà luôn luôn tràn đầy hơi thở của một tác giả, mà không phải là một người con gái bình thường khác.
Cho nên điều mà bà chờ đợi ở Cố Tương cho tới bây giờ cũng không phải là việc con bé lập gia đình, nuôi dậy con cái, mà là một cuộc sống bình thản, an nhàn.
"Uh`m. Có thể nhìn tới Cố Tương nhà chúng ta, nhất định sẽ là một người đà ông hơn người." Bà nội Cố cười nói.
Ba người cháu trai, cháu gái, hiện tại chỉ còn có mỗi Cố Tương là chưa có người thương.Bà vô cùng mong chờ xem người đàn ông như thế nào mới lọt được vào mắt xanh cao hơn đỉnh đầu của cháu gái nhà mình.
"Bà nội, hai người nói cái gì mà tuệ nhãn a?" Thanh âm cười khẽ đáng yêu của Tiếu Nhiễm truyền tới.
"Nha đầu sao lại đến đây? Qua để bà nội nhìn cháu chút." Bà nội Cố nhìn thấy Tiếu Nhiễm lập tức vẫy tay với cô.
Tiếu Nhiễm nhanh chóng chạy tới, ngồi vào phía bên kia bà nội, giống đứa bé làm nũng: "Nhiễm Nhiễm rất nhớ bà."
"Biết cháu sắp thi đại học bận không rảnh tới thăm bà, bà nội không trách cháu." Bà nội Cố vỗ vỗ hai tay Tiếu Nhiễm, yêu thương cười nói.
Cố Mạc đi tới, cười kháng nghị: "Trong mắt bà nội hiện tại chỉ có cháu dâu là nhất."
"Cháu trai, cháu dâu đều là bảo bối." Bà nội Cố vui vẻ nói.
Không có cháu trai lấy đâu ra cháu dâu?
Sau một đêm triền miên, Tần Viễn Chu vẫn luôn ôm chặt lấy Cố Tương, không ngừng nói lời xin lỗi.
"Anh không cần áy náy. Cho đến bây giờ em vẫn là con gái không phải vì bất cứ ai mà thủ thân như ngọc. Chỉ là vẫn chưa gặp được người đàn ông để cho em tự nguyện hiến thân mà thôi.Chỉ cần anh cao hứng, anh là người đàn ông đầu tiên em nguyện ý yêu." Cố Tương vô cùng thật lòng nhìn Tần Viễn Chu.
Cô không biết dùng trinh tiết để bắt cóc tình yêu.
Nếu anh thật tâm yêu cô, cô sẽ gả cho anh.
Nếu anh thay lòng đổi dạ, lại bởi vì áy náy mà cưới cô, thì cô thà cô độc cả đời chứ không cần lấy anh.
Trong cuộc đời của cô từ trước đến nay cô đều thà làm ngọc vỡ chứ nhất quyết không bao giờ làm ngói lành.
"Anh có chút hối hận vì tuổi trẻ đã từng cuồng ngạo." Tần Viễn Chu tự trách nói.
"Đó là bởi vì anh sẽ không ngờ đến mình sẽ gặp được tiểu thư “Chu Du”." Cố Tương cười khẽ nói.
"Phải!" Tần Viễn Chu siết chặt vòng tay ôm Cố Tương, thanh âm khàn khàn nói."Anh không nghĩ tới mình còn có thể gặp được trân bảo quý giá như vậy."
" Vậy anh hãy quý trọng cho thật tốt. Chẳng thế thì tiểu thư “Chu Du” chủa anh sẽ đi tìm tiểu Kiều rồi.”Cố Tương nghịch ngợm nói.
"Không được!" Tần Viễn Chu nghe thấy Cố Tương nói, lập tức mất đi nho nhã bình tĩnh, nhiệt tình hôn Cố Tương...
Bà nội Cố nhìn trời có chút tối, liền nói với Chu Cầm: "Sắp mưa rồi, nha đầu kia giờ này vẫn chưa thấy quay về."
"Mẹ còn phải lo lắng cho con bé sao?" Chu Cầm nhàn nhạt cười hỏi.
Bà không phải là không quan tâm đến con gái, mà đứa con gái này của bà hoàn toàn không giống những người con gái thông thường khác, có thể an phận ở nhà. Bất cứ lúc này con bé cũng có thể vác ba lô lên đường.
Có lẽ cũng bởi vì tính cách Cố Tương quá độc lập cho nên bà cũng không cảm thấy cần phải lo lắng, ngược lại bà lại lo lắng cho người đàn ông sẽ cưới phải con bé.
"Tối hôm qua con bé không có trở về." Bà nội Cố lo lắng nói.
"Người trẻ tuổi mà. Mẹ không cần bận tâm đâu." Chu Cầm ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, bắt đầu xoa bóp bả vai cho bà.
"Mẹ trông ngóng có người đàn ông sẽ buộc được lòng con bé lại, đừng để cho con bé giống như con chim ngày ngày bay tới bay lui, mệt mỏi mới biết đường tìm về nhà." Bà nội Cố thở dài.
"Mẹ. Cố Tương là một tác giả, chúng ta không thể bó buộc con bé giống như những người con gái bình thường khác. Linh hồn của con bé luôn cần được tự do. Đối với tình yêu, xưa nay con bé đều thà thiếu chứ không lạm dụng. Chỉ có người đàn ông nào thông tuệ mới nhìn ra được ngọc quý." Chu Cầm cười nói.
Bà vô cùng tự hào vì Cố Tương.
Con gái của bà luôn luôn tràn đầy hơi thở của một tác giả, mà không phải là một người con gái bình thường khác.
Cho nên điều mà bà chờ đợi ở Cố Tương cho tới bây giờ cũng không phải là việc con bé lập gia đình, nuôi dậy con cái, mà là một cuộc sống bình thản, an nhàn.
"Uh`m. Có thể nhìn tới Cố Tương nhà chúng ta, nhất định sẽ là một người đà ông hơn người." Bà nội Cố cười nói.
Ba người cháu trai, cháu gái, hiện tại chỉ còn có mỗi Cố Tương là chưa có người thương.Bà vô cùng mong chờ xem người đàn ông như thế nào mới lọt được vào mắt xanh cao hơn đỉnh đầu của cháu gái nhà mình.
"Bà nội, hai người nói cái gì mà tuệ nhãn a?" Thanh âm cười khẽ đáng yêu của Tiếu Nhiễm truyền tới.
"Nha đầu sao lại đến đây? Qua để bà nội nhìn cháu chút." Bà nội Cố nhìn thấy Tiếu Nhiễm lập tức vẫy tay với cô.
Tiếu Nhiễm nhanh chóng chạy tới, ngồi vào phía bên kia bà nội, giống đứa bé làm nũng: "Nhiễm Nhiễm rất nhớ bà."
"Biết cháu sắp thi đại học bận không rảnh tới thăm bà, bà nội không trách cháu." Bà nội Cố vỗ vỗ hai tay Tiếu Nhiễm, yêu thương cười nói.
Cố Mạc đi tới, cười kháng nghị: "Trong mắt bà nội hiện tại chỉ có cháu dâu là nhất."
"Cháu trai, cháu dâu đều là bảo bối." Bà nội Cố vui vẻ nói.
Không có cháu trai lấy đâu ra cháu dâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.