Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 339: Mớm thuốc
Tứ thục
15/12/2016
Cố Mạc cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại, mới nằm sấp lên người Tiếu Nhiễm, thở hổn hển: "Nhóc con, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"
"Ngày thứ tư." Tiếu Nhiễm đỏ mặt trả lời.
Cố Mạc nghe thấy mới là ngày thứ tư, nói tục vài tiếng.
Anh phải nhịn thêm ba ngày nữa.
"Có cần em. . . . . . giúp anh. . . . . . " Tiếu Nhiễm khó xử hỏi. Cô biết đàn ông không nên nhịn, nhịn lâu sẽ bệnh.
"Anh đi tắm!" Cố Mạc đột nhiên rời khỏi người Tiếu Nhiễm, nói.
Cố Mạc rời đi, Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Cô ôm chặt hai vai, cuộn người trên giường, cảm thấy lạnh lẽo.
Có lẽ Cố Mạc mê luyến thân xác cô? Nhất định anh không thích cô đâu. Tưởng Y Nhiên đẹp như vậy, tốt như thế.
Cố Mạc tắm nước lạnh chừng 30 phút mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Anh rót nước cho mình rồi nhớ lại Tiếu Nhiễm vừa mới hạ sốt, tiện mang một cốc nước đến đầu giường, đưa cho Tiếu Nhiễm: "Uống nước đi!"
"Em không khát!" Tiếu Nhiễm lắc đầu từ chối.
Nửa đêm, Cố Mạc đã cho cô uống nhiều nước đến mức cô cảm thấy no căng bụng. Cô thật sự không muốn uống nữa.
"Uống nhiều nước sẽ giúp hạ sốt!" Cố Mạc kiên trì, thấy Tiếu Nhiễm lui về sau, anh uống một ngụm rồi cúi đầu hôn môi Tiếu Nhiễm, dồn hết tất cả nước trong miệng vào miệng cô, "Nếu không nghe lời, anh sẽ tiếp tục mớm cho em như vậy cho đến khi hết cốc nước này!"
Tiếu Nhiễm nghe xong thì đỏ mặt vội vàng đoạt lấy cốc nước, uống hết chỗ nước còn lại.
Cố Mạc hài lòng nhận lấy cốc, rót thêm một cốc nước.
"Cố Mạc, em đã uống cốc đó rồi!" Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc dùng cốc mà cô đã uống qua, khẩn trương nhắc anh.
"Biết!" Cố Mạc nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục uống nước.
Đây có phải anh thể hiện anh không chê cô bẩn không?
Mặt Tiếu Nhiễm lại đỏ lên.
Cố Mạc uống hết nước, mở tủ quần áo lấy một bộ vest chho anh rồi lại lấy một bộ váy ném lên giường: "Có cần anh mặc giúp không?"
"Không cần!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt, quây chăn ngồi lên.
Cố Mạc thấy vậy cũng cởi bỏ khăn tắm, không hề ngại ngùng mà thay quần áo.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của anh, xấu hổ quay mặt đi, cầm lấy bộ váy trên giường, ôm chăn chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Mạc dường như cảm thấy rất hài lòng khi thấy Tiếu Nhiễm thẹn thùng như vậy, hơi nhếch môi một chút.
Tiếu Nhiễm chưa thay xong quần áo đã nghe thấy Cố Mạc gõ cửa, thấy anh cầm một gói băng vệ sinh đi vào: "Nhóc con, đây là băng vệ sinh mà anh nhờ người mang từ nước ngoài về, nghe nói có thể giảm đau! Em thay xong thì xuống tầng ăn cơm!"
"Còn có loại băng vệ sinh chữa được đau bụng kinh sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
"Nghe nói vậy! Anh cảm thấy vẫn là thuốc đông y của mẹ anh tốt nhất!" Cố Mạc nói xong thì đi ra ngoài.
Thuốc đông y???
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm thấy hơi hồi hộp.
Cô rất sợ mấy thứ thuốc đông y vừa đắng vừa chát kia. Không phải Cố Mạc định bắt cô uống mấy loại đó chứ?
Chuyện cô lo lắng không phải không có lý do. Cô vừa suy nghĩ vừa xuống lầu, nhìn thấy Cố Mạc bưng một chén thuốc đông y từ trong bếp đi ra.
Vừa nhìn thấy cô, Cố Mạc đã gọi cô đến: "Mau đến uống thuốc đi!"
"Cái kia. . . . . . Không phải sau khi ăn mới uống thuốc sao?" Tiếu Nhiễm che miệng lùi về sau. Lúc Cố Mạc không ở nhà, cô có thể bí mật đổ đi nhưng có anh ở đây chắc chắn anh sẽ nhìn cô uống hết, không thể bỏ phí giọt nào.
"Uống thuốc trước khi ăn cũng được!" Cố Mạc bá đạo nói, "Lại đây!"
"Có thể không uống được không?" Tiếu Nhiễm thương lượng với Cố Mạc.
"Không thể! Một đợt điều trị này có nửa tháng thôi, ngày nào anh cũng nhìn em uống hết thuốc!" Cố Mạc lạnh lùng nói.
"Không có đường, không uống đâu!" Tiếu Nhiễm bạo dạn nói.
Cố Mạc cười lấy từ trong túi áo ra một cái kẹo chocolate: "OK?"
"Ngày thứ tư." Tiếu Nhiễm đỏ mặt trả lời.
Cố Mạc nghe thấy mới là ngày thứ tư, nói tục vài tiếng.
Anh phải nhịn thêm ba ngày nữa.
"Có cần em. . . . . . giúp anh. . . . . . " Tiếu Nhiễm khó xử hỏi. Cô biết đàn ông không nên nhịn, nhịn lâu sẽ bệnh.
"Anh đi tắm!" Cố Mạc đột nhiên rời khỏi người Tiếu Nhiễm, nói.
Cố Mạc rời đi, Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Cô ôm chặt hai vai, cuộn người trên giường, cảm thấy lạnh lẽo.
Có lẽ Cố Mạc mê luyến thân xác cô? Nhất định anh không thích cô đâu. Tưởng Y Nhiên đẹp như vậy, tốt như thế.
Cố Mạc tắm nước lạnh chừng 30 phút mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Anh rót nước cho mình rồi nhớ lại Tiếu Nhiễm vừa mới hạ sốt, tiện mang một cốc nước đến đầu giường, đưa cho Tiếu Nhiễm: "Uống nước đi!"
"Em không khát!" Tiếu Nhiễm lắc đầu từ chối.
Nửa đêm, Cố Mạc đã cho cô uống nhiều nước đến mức cô cảm thấy no căng bụng. Cô thật sự không muốn uống nữa.
"Uống nhiều nước sẽ giúp hạ sốt!" Cố Mạc kiên trì, thấy Tiếu Nhiễm lui về sau, anh uống một ngụm rồi cúi đầu hôn môi Tiếu Nhiễm, dồn hết tất cả nước trong miệng vào miệng cô, "Nếu không nghe lời, anh sẽ tiếp tục mớm cho em như vậy cho đến khi hết cốc nước này!"
Tiếu Nhiễm nghe xong thì đỏ mặt vội vàng đoạt lấy cốc nước, uống hết chỗ nước còn lại.
Cố Mạc hài lòng nhận lấy cốc, rót thêm một cốc nước.
"Cố Mạc, em đã uống cốc đó rồi!" Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc dùng cốc mà cô đã uống qua, khẩn trương nhắc anh.
"Biết!" Cố Mạc nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục uống nước.
Đây có phải anh thể hiện anh không chê cô bẩn không?
Mặt Tiếu Nhiễm lại đỏ lên.
Cố Mạc uống hết nước, mở tủ quần áo lấy một bộ vest chho anh rồi lại lấy một bộ váy ném lên giường: "Có cần anh mặc giúp không?"
"Không cần!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt, quây chăn ngồi lên.
Cố Mạc thấy vậy cũng cởi bỏ khăn tắm, không hề ngại ngùng mà thay quần áo.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của anh, xấu hổ quay mặt đi, cầm lấy bộ váy trên giường, ôm chăn chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Mạc dường như cảm thấy rất hài lòng khi thấy Tiếu Nhiễm thẹn thùng như vậy, hơi nhếch môi một chút.
Tiếu Nhiễm chưa thay xong quần áo đã nghe thấy Cố Mạc gõ cửa, thấy anh cầm một gói băng vệ sinh đi vào: "Nhóc con, đây là băng vệ sinh mà anh nhờ người mang từ nước ngoài về, nghe nói có thể giảm đau! Em thay xong thì xuống tầng ăn cơm!"
"Còn có loại băng vệ sinh chữa được đau bụng kinh sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
"Nghe nói vậy! Anh cảm thấy vẫn là thuốc đông y của mẹ anh tốt nhất!" Cố Mạc nói xong thì đi ra ngoài.
Thuốc đông y???
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm thấy hơi hồi hộp.
Cô rất sợ mấy thứ thuốc đông y vừa đắng vừa chát kia. Không phải Cố Mạc định bắt cô uống mấy loại đó chứ?
Chuyện cô lo lắng không phải không có lý do. Cô vừa suy nghĩ vừa xuống lầu, nhìn thấy Cố Mạc bưng một chén thuốc đông y từ trong bếp đi ra.
Vừa nhìn thấy cô, Cố Mạc đã gọi cô đến: "Mau đến uống thuốc đi!"
"Cái kia. . . . . . Không phải sau khi ăn mới uống thuốc sao?" Tiếu Nhiễm che miệng lùi về sau. Lúc Cố Mạc không ở nhà, cô có thể bí mật đổ đi nhưng có anh ở đây chắc chắn anh sẽ nhìn cô uống hết, không thể bỏ phí giọt nào.
"Uống thuốc trước khi ăn cũng được!" Cố Mạc bá đạo nói, "Lại đây!"
"Có thể không uống được không?" Tiếu Nhiễm thương lượng với Cố Mạc.
"Không thể! Một đợt điều trị này có nửa tháng thôi, ngày nào anh cũng nhìn em uống hết thuốc!" Cố Mạc lạnh lùng nói.
"Không có đường, không uống đâu!" Tiếu Nhiễm bạo dạn nói.
Cố Mạc cười lấy từ trong túi áo ra một cái kẹo chocolate: "OK?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.