Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 181: Muốn làm thiêu thân bay vào lửa
Tứ thục
15/11/2016
Editor: Quỷ Quỷ
“Cố Mạc, cảm ơn anh mấy năm nay chiếu cố em.” Ưng Mẫn hốc mắt ẩm ướt nhìn Cố Mạc, không biết nên nói gì cho tốt. Nhiều năm như vậy, cô nghĩ rằng chỉ cần im lặng chờ đợi bên cạnh anh thì sẽ có ngày được anh đáp lại, anh đột nhiên kết hôn làm cô hiểu ra rằng chờ là không đợi được tình yêu, cho đến này đều do cô tự đa tình thôi.
Phải kết thúc sao?
Nhưng vì sao trong lòng vẫn không quên được?
Cho dù biết anh đã kết hôn, cô vẫn muốn như con thiêu thân lao vào lửa.
“Là do em tự mình cố gắng. Anh chỉ có thể đem tất cả những gì anh biết dạy cho em.” Cố Mạc lạnh nhạt cười yếu ớt.
Nghe được lời nói của Cố Mạc, Ưng Mẫn không kìm được mà rơi lệ:”Cố Mạc, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh vẫn luôn xem em là em gái.” Cố Mạc nghiêm túc nói. Cha của Ưng Mẫn công tác tại bệnh viện quân khu của A thị tại tỉnh S, làm việc dưới trướng chồng cô của anh, bởi vì mối quan hệ này mà anh chiếu cố Ưng Mẫn nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác. Sau khi tay anh bị thương không thể phẫu thuật được nữa mà từ chức, Ưng Mẫn mỗi lần gặp phải người bệnh nặng không biết giải quyết thế nào đều sẽ gặp hỏi ý kiến của anh, môi lần như vậy anh đều dốc sức dạy dỗ cô. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Ưng Mẫn nảy ra loại cảm tình không nên có với anh. Nhưng anh vẫn luôn thờ ơ, giả ngu coi như không biết. Anh không nghĩ sẽ xé tầng giấy mỏng manh này, sẽ xúc phạm tới cô.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh!” Ưng Mẫn đột nhiên nhào vào lòng Cố Mạc, ôm anh thật chặt,:”Cố Mạc, em yêu anh!”
“Ưng Mẫn!” Cố Mạc vô tình gạt tay Ưng Mẫn, đẩy cô ra xa.
“Cố Mạc, cho em ôm anh một lần. Với tư cách một người em gái, được không?” Ưng Mẫn gắt gao ôm chặt thắng lưng Cố Mạc, không chịu buông tay.
Cố Mạc sợ làm tổn thương ngón tay của Ưng Mẫn, chỉ có thể nói:”Ưng Mẫn, hãy lấy một người đàn ông tốt.”
“Nếu đó không phải là anh, em sẽ không lấy chồng!” Ưng Mẫn lập tức cự tuyệt.
Cố Mạc có chút không thể nhượng bộ. Ưng Mẫn là một cô gái rất nhạy cảm, đối với cô anh không thể vô tình như với Lynda được. “Thực ra, anh không phải là người đàn ông tốt. Ngoài kia người tốt hơn anh còn rất nhiều, em không cần cố chấp. Hãy mở lòng ra, em mới có thể nhận ra thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào.”
“Dù sao cũng không phải là anh.” Ưng Mẫn lắc đầu nói.
“Ưng Mẫn!” Cố Mạc chau mày, không biết nên an ủi đối phương như thế nào.
Ưng Mẫn đột nhiên kiễng mũi chân lên, điên cuồng hôn lên đôi môi lạnh của Cố Mạc.
Cố Mạc không ngời Ưng Mẫn có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, không giống với tính khí trầm ổn thường ngày của cô. Đến hi anh ý thức được cô đang làm cái gì, lập tức vô tình gạt tay cô, xoay người bước đi.
Khi anh vừa quay người lại, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang rơm rớm nước mắt ở cửa. Anh lặng đi một chút, lập tức đi về phía cô:”Nha đầu, em đừng hiểu lầm!”
Tiếu Nhiễm lau nước mắt, xoay người chạy về phòng bao, không nghe Cố Mạc giải thích.
Bọn họ cứ dính lấy nhau như vậy, cô sao có thể không hiểu lầm? Chẳng lẽ bọn họ không ôm nhau? Không hôn nhau? Cho dù anh không yêu Ưng Mẫn, cũng không nên để cho người ta ôm anh, cho người ta cơ hội hôn anh
Cố Mạc sải bước đuổi theo Tiếu Nhiễm, mọi người trong phòng đều bồn chồn nhìn theo hai người họ. Bác sĩ Lưu thấy vậy, nhíu mi một chút, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi lướt qua Cố mạc, ánh mắt phức tạp liếc nhìn anh một cái.
“Anh tự lau miệng đi!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, mất hứng nhìn đôi môi mỏng của anh.
Cố Mạc nhớ ra bị Ưng Mẫn hôn, lập tức rút khăn giấy ra lau miệng.
“Cố Mạc, khi nào thì cử hành hôn lễ? Đến lúc đó không được quên chúng tôi đâu đấy.” Có người đứng lên hòa giải, ha ha vui đùa.
“Cố Mạc, cảm ơn anh mấy năm nay chiếu cố em.” Ưng Mẫn hốc mắt ẩm ướt nhìn Cố Mạc, không biết nên nói gì cho tốt. Nhiều năm như vậy, cô nghĩ rằng chỉ cần im lặng chờ đợi bên cạnh anh thì sẽ có ngày được anh đáp lại, anh đột nhiên kết hôn làm cô hiểu ra rằng chờ là không đợi được tình yêu, cho đến này đều do cô tự đa tình thôi.
Phải kết thúc sao?
Nhưng vì sao trong lòng vẫn không quên được?
Cho dù biết anh đã kết hôn, cô vẫn muốn như con thiêu thân lao vào lửa.
“Là do em tự mình cố gắng. Anh chỉ có thể đem tất cả những gì anh biết dạy cho em.” Cố Mạc lạnh nhạt cười yếu ớt.
Nghe được lời nói của Cố Mạc, Ưng Mẫn không kìm được mà rơi lệ:”Cố Mạc, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh vẫn luôn xem em là em gái.” Cố Mạc nghiêm túc nói. Cha của Ưng Mẫn công tác tại bệnh viện quân khu của A thị tại tỉnh S, làm việc dưới trướng chồng cô của anh, bởi vì mối quan hệ này mà anh chiếu cố Ưng Mẫn nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác. Sau khi tay anh bị thương không thể phẫu thuật được nữa mà từ chức, Ưng Mẫn mỗi lần gặp phải người bệnh nặng không biết giải quyết thế nào đều sẽ gặp hỏi ý kiến của anh, môi lần như vậy anh đều dốc sức dạy dỗ cô. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Ưng Mẫn nảy ra loại cảm tình không nên có với anh. Nhưng anh vẫn luôn thờ ơ, giả ngu coi như không biết. Anh không nghĩ sẽ xé tầng giấy mỏng manh này, sẽ xúc phạm tới cô.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh!” Ưng Mẫn đột nhiên nhào vào lòng Cố Mạc, ôm anh thật chặt,:”Cố Mạc, em yêu anh!”
“Ưng Mẫn!” Cố Mạc vô tình gạt tay Ưng Mẫn, đẩy cô ra xa.
“Cố Mạc, cho em ôm anh một lần. Với tư cách một người em gái, được không?” Ưng Mẫn gắt gao ôm chặt thắng lưng Cố Mạc, không chịu buông tay.
Cố Mạc sợ làm tổn thương ngón tay của Ưng Mẫn, chỉ có thể nói:”Ưng Mẫn, hãy lấy một người đàn ông tốt.”
“Nếu đó không phải là anh, em sẽ không lấy chồng!” Ưng Mẫn lập tức cự tuyệt.
Cố Mạc có chút không thể nhượng bộ. Ưng Mẫn là một cô gái rất nhạy cảm, đối với cô anh không thể vô tình như với Lynda được. “Thực ra, anh không phải là người đàn ông tốt. Ngoài kia người tốt hơn anh còn rất nhiều, em không cần cố chấp. Hãy mở lòng ra, em mới có thể nhận ra thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào.”
“Dù sao cũng không phải là anh.” Ưng Mẫn lắc đầu nói.
“Ưng Mẫn!” Cố Mạc chau mày, không biết nên an ủi đối phương như thế nào.
Ưng Mẫn đột nhiên kiễng mũi chân lên, điên cuồng hôn lên đôi môi lạnh của Cố Mạc.
Cố Mạc không ngời Ưng Mẫn có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, không giống với tính khí trầm ổn thường ngày của cô. Đến hi anh ý thức được cô đang làm cái gì, lập tức vô tình gạt tay cô, xoay người bước đi.
Khi anh vừa quay người lại, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang rơm rớm nước mắt ở cửa. Anh lặng đi một chút, lập tức đi về phía cô:”Nha đầu, em đừng hiểu lầm!”
Tiếu Nhiễm lau nước mắt, xoay người chạy về phòng bao, không nghe Cố Mạc giải thích.
Bọn họ cứ dính lấy nhau như vậy, cô sao có thể không hiểu lầm? Chẳng lẽ bọn họ không ôm nhau? Không hôn nhau? Cho dù anh không yêu Ưng Mẫn, cũng không nên để cho người ta ôm anh, cho người ta cơ hội hôn anh
Cố Mạc sải bước đuổi theo Tiếu Nhiễm, mọi người trong phòng đều bồn chồn nhìn theo hai người họ. Bác sĩ Lưu thấy vậy, nhíu mi một chút, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi lướt qua Cố mạc, ánh mắt phức tạp liếc nhìn anh một cái.
“Anh tự lau miệng đi!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, mất hứng nhìn đôi môi mỏng của anh.
Cố Mạc nhớ ra bị Ưng Mẫn hôn, lập tức rút khăn giấy ra lau miệng.
“Cố Mạc, khi nào thì cử hành hôn lễ? Đến lúc đó không được quên chúng tôi đâu đấy.” Có người đứng lên hòa giải, ha ha vui đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.