Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 909: Nói lời từ biệt
Tứ thục
10/05/2017
Editor: Nhã Y Đình
Ứng Mẫn nghe thấy Tưởng phu nhân nói đã tha thứ cho Tiếu Nhiễm không tin được mà đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Thấy bác sĩ Vương nhìn cô ta, Ứng Mẫn lại ngồi xuống, cố ép bản thân nở nụ cười: "Vậy sao? Chắc Cố Mạc vui lắm. Anh ấy lo lắng nhất bác không chịu tha thứ cho Tiếu Nhiễm!"
"Uhm! Là tôi không thoát ra được, oán niệm quá sâu!" Tưởng phu nhân vuốt ve ảnh chụp của con gái, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm, "Nhiên Nhiên của tôi lương thiện như vậy, tôi lại trở thành một người độc ác, Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ giận tôi!"
"Bác gái, bác đừng nghĩ như vậy! Con nghĩ chắc chắn Nhiên Nhiên sẽ hiểu bác mà. Dù sao hai người thân lần lượt qua đời khiến bác chịu đả kích lớn như vậy. Dù là ai cũng khó mà chấp nhận được. Bác gái, con cảm thấy bác thật sự vĩ đại!" Ứng Mẫn cười khen.
"Cảm ơn cháu đã an ủi tôi! Ngày đó từ nghĩa địa về. Tôi đã thông suốt mọi việc rồi!" Tưởng phu nhân ngẩng đầu, cười nhạt, "Tôi không oán hận bất cứ ai. Lỗi lầm của Nhiễm Nhiễm, về tình có thể tha thứ. Kỳ thật, nó cũng là một đứa bé đáng thương. Từ bé đã mất mẹ!"
Ứng Mẫn không tự chủ mà nhếch miệng. Nụ cười có chút vặn vẹo.
Tiếu Nhiễm đáng thương sao?
Tuy cô ta từ nhỏ không có mẹ nhưng lại có một người cha phú hào cưng chiều như công chúa.
Một người thừa kế gia sản hàng tỉ có gì đáng thương chứ?
Hơn nữa, hiện giờ cô ta có tình yêu của Cố Mạc.
Một cô gái có đủ mọi sự sủng ái thì thương cảm ở đâu chứ?
Trong lòng Ứng Mẫn cực kỳ buồn bực nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô ta biết xung quanh đều có người theo dõi.
Có những việc cô ta có thể nói qua điện thoại nhưng không thể nói trước mặt bác sĩ và y tá trong Tưởng gia được.
"Bác gái, bác thật rộng lượng. Nếu bệnh nhân của cháu có thể giống như bác thì cháu cũng không mất việc rồi!" Hốc mắt Ứng Mẫn đỏ lên, nức nở.
"Mất việc? Sao vậy?" Tưởng phu nhân quan tâm hỏi.
Cố Mạc nói qua, Ứng Mẫn là bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng ở thành phố A. Sao có thể mất việc chứ? Đầu óc viện trưởng bệnh viện XX bị úng nước sao? Không biết trọng dụng nhân tài gì cả.
"Mấy hôm trước, tâm trạng cháu không được tốt nên khi chữa bệnh cho bệnh nhân xảy ra sự cố. Bệnh nhân chết trên bàn mổ, không cứu được. Người nhà bệnh nhân không chịu bỏ qua. Cháu đã bị cắt chức. Cháu sợ bác lo lắng nên vẫn không nói cho bác!" Ứng Mẫn cười chua xót.
"Sự cố khi chữa bệnh sao?" Tưởng phu nhân sửng sốt, "Chuyện đó rất nghiêm trọng!"
Trước khi Tưởng Bình tự sát cũng vì xảy ra sự cố nghiêm trọng khi chữa bệnh.
Nghĩ đến việc này, bà khẩn trương nhìn Ứng Mẫn: "Bác sĩ Ứng, cháu đừng nghĩ quẩn. Mọi việc đều có cách giải quyết. Y thuật của cháu tốt như vậy tin chắc rằng lãnh đạo của cháu vẫn trọng dụng nhân tài. Đó, cô cứ tìm Cố Mạc thử xem. Thằng bé có quan hệ rộng chắc chắn sẽ giúp được cháu!"
Khóe môi Ứng Mẫn khẽ nở nụ cười: "Cố Mạc đã giúp cháu giải quyết rồi. Anh ấy đã bồi thường người nhà bệnh nhân 200 vạn giúp cháu. Ân tình này cháu cũng không trả nổi nên cũng không muốn làm phiền anh ấy tìm việc giúp cháu nữa. Tuy nhiên anh ấy vẫn nói sẽ giúp cháu!"
"Nếu nó nói sẽ giúp cháu thì cháu chứ yên tâm chờ tin tức tốt đi!" Tưởng phu nhân cười vỗ vỗ vào tay Ứng Mẫn, an ủi cô ta.
"Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn cháu sẽ không ở lại thành phố A được nữa. Bác gái, kỳ thật hôm nay tới đây là con muốn nói lời từ biệt với bác. Con định đến thành phố B, chỗ đó còn vài người bạn học cũ, có lẽ bọn họ sẽ tìm cho con một công việc khác!" Ứng Mẫn cười nhưng có chút thê lương.
"Cháu phải rời khỏi thành phố A sao? Vậy thì bệnh của bác phải làm sao bây giờ?" Tưởng phu nhân chấn kinh nhìn Ứng Mẫn.
Ứng Mẫn nghe thấy Tưởng phu nhân nói đã tha thứ cho Tiếu Nhiễm không tin được mà đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Thấy bác sĩ Vương nhìn cô ta, Ứng Mẫn lại ngồi xuống, cố ép bản thân nở nụ cười: "Vậy sao? Chắc Cố Mạc vui lắm. Anh ấy lo lắng nhất bác không chịu tha thứ cho Tiếu Nhiễm!"
"Uhm! Là tôi không thoát ra được, oán niệm quá sâu!" Tưởng phu nhân vuốt ve ảnh chụp của con gái, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm, "Nhiên Nhiên của tôi lương thiện như vậy, tôi lại trở thành một người độc ác, Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ giận tôi!"
"Bác gái, bác đừng nghĩ như vậy! Con nghĩ chắc chắn Nhiên Nhiên sẽ hiểu bác mà. Dù sao hai người thân lần lượt qua đời khiến bác chịu đả kích lớn như vậy. Dù là ai cũng khó mà chấp nhận được. Bác gái, con cảm thấy bác thật sự vĩ đại!" Ứng Mẫn cười khen.
"Cảm ơn cháu đã an ủi tôi! Ngày đó từ nghĩa địa về. Tôi đã thông suốt mọi việc rồi!" Tưởng phu nhân ngẩng đầu, cười nhạt, "Tôi không oán hận bất cứ ai. Lỗi lầm của Nhiễm Nhiễm, về tình có thể tha thứ. Kỳ thật, nó cũng là một đứa bé đáng thương. Từ bé đã mất mẹ!"
Ứng Mẫn không tự chủ mà nhếch miệng. Nụ cười có chút vặn vẹo.
Tiếu Nhiễm đáng thương sao?
Tuy cô ta từ nhỏ không có mẹ nhưng lại có một người cha phú hào cưng chiều như công chúa.
Một người thừa kế gia sản hàng tỉ có gì đáng thương chứ?
Hơn nữa, hiện giờ cô ta có tình yêu của Cố Mạc.
Một cô gái có đủ mọi sự sủng ái thì thương cảm ở đâu chứ?
Trong lòng Ứng Mẫn cực kỳ buồn bực nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô ta biết xung quanh đều có người theo dõi.
Có những việc cô ta có thể nói qua điện thoại nhưng không thể nói trước mặt bác sĩ và y tá trong Tưởng gia được.
"Bác gái, bác thật rộng lượng. Nếu bệnh nhân của cháu có thể giống như bác thì cháu cũng không mất việc rồi!" Hốc mắt Ứng Mẫn đỏ lên, nức nở.
"Mất việc? Sao vậy?" Tưởng phu nhân quan tâm hỏi.
Cố Mạc nói qua, Ứng Mẫn là bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng ở thành phố A. Sao có thể mất việc chứ? Đầu óc viện trưởng bệnh viện XX bị úng nước sao? Không biết trọng dụng nhân tài gì cả.
"Mấy hôm trước, tâm trạng cháu không được tốt nên khi chữa bệnh cho bệnh nhân xảy ra sự cố. Bệnh nhân chết trên bàn mổ, không cứu được. Người nhà bệnh nhân không chịu bỏ qua. Cháu đã bị cắt chức. Cháu sợ bác lo lắng nên vẫn không nói cho bác!" Ứng Mẫn cười chua xót.
"Sự cố khi chữa bệnh sao?" Tưởng phu nhân sửng sốt, "Chuyện đó rất nghiêm trọng!"
Trước khi Tưởng Bình tự sát cũng vì xảy ra sự cố nghiêm trọng khi chữa bệnh.
Nghĩ đến việc này, bà khẩn trương nhìn Ứng Mẫn: "Bác sĩ Ứng, cháu đừng nghĩ quẩn. Mọi việc đều có cách giải quyết. Y thuật của cháu tốt như vậy tin chắc rằng lãnh đạo của cháu vẫn trọng dụng nhân tài. Đó, cô cứ tìm Cố Mạc thử xem. Thằng bé có quan hệ rộng chắc chắn sẽ giúp được cháu!"
Khóe môi Ứng Mẫn khẽ nở nụ cười: "Cố Mạc đã giúp cháu giải quyết rồi. Anh ấy đã bồi thường người nhà bệnh nhân 200 vạn giúp cháu. Ân tình này cháu cũng không trả nổi nên cũng không muốn làm phiền anh ấy tìm việc giúp cháu nữa. Tuy nhiên anh ấy vẫn nói sẽ giúp cháu!"
"Nếu nó nói sẽ giúp cháu thì cháu chứ yên tâm chờ tin tức tốt đi!" Tưởng phu nhân cười vỗ vỗ vào tay Ứng Mẫn, an ủi cô ta.
"Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn cháu sẽ không ở lại thành phố A được nữa. Bác gái, kỳ thật hôm nay tới đây là con muốn nói lời từ biệt với bác. Con định đến thành phố B, chỗ đó còn vài người bạn học cũ, có lẽ bọn họ sẽ tìm cho con một công việc khác!" Ứng Mẫn cười nhưng có chút thê lương.
"Cháu phải rời khỏi thành phố A sao? Vậy thì bệnh của bác phải làm sao bây giờ?" Tưởng phu nhân chấn kinh nhìn Ứng Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.