Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1108: Tỉnh lại trong ác mộng
Tứ thục
17/07/2017
Editor: Quỷ Quỷ
Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.
Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.
“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.
“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.
Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.
Hóa ra đây không phải là mơ.
Đúng là cô đi đến đây.
Cô đã làm chuyện khủng bố gì vậy.
Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.
Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”
“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”
Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”
Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.
Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.
“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Cố Mạc cũng sẽ không rời đi.
Đều là tại Tiếu Nhiễm!
Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Cố Mạc dành cho bà.
“Cháu là bạn của Cố Mạc, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Cố Mạc đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Tưởng phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn tươi cười có chút cứng ngắc.
Tính cách của cô có thể nào Cố Mạc cũng không thèm liếc mắt một cái. Anh thà yêu thương nuông chiều đại tiểu thư bốc đồng nhà họ Tiếu kia còn hơn ban phát cho cô một chút trìu mến.
Cô đau lòng cắn môi.
Làm cho người kia tỉnh lại thì mọi thứ của đối phương giống như một giấc mộng cho cô nhìn vào, chính mình tỉnh lại có khi nào đối phương sẽ nhìn thấy nước mắt của chính mình không? Nỗi thống khổ của cô đối phương đều rõ ràng? Người kia đã nhìn thấy cô bị tổn thương sâu sắc, mới có thể một lẫn nữa chạy đến phá hư?
“Ưng Mẫn?” Tưởng phu nhân nhìn Ưng Mẫn hoảng hốt, liền vươn tay quơ quơ trước mặt cô.
“Cháu vẫn luôn cố gắng làm một thục nữ, nhưng không có được người đàn ông nhã nhặn lịch sự nào.” Ưng Mẫn có chút tủi thân nói.
“Đó là do người đàn ông kia không có mắt.” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.
“Có lẽ…” Ưng Mẫn cô đơn trả lời.
Cô không biết nên nói ánh mắt của Cố Mạc cao hay thấp.
Tưởng Y Nhiên đặc biệt thanh tú, thanh tao, nhã nhặn, trở thành tình yêu được anh nâng niu trong suốt 30 năm.
Nhưng Tiếu Nhiễm thì sao?
Cô ta chẳng thể nào được gọi là mỹ nữ, ngoài 3 vòng hoàn hảo, một đôi mắt to tinh nghịch, cô thật sự không nhìn ra Tiếu Nhiễm có điểm gì so sánh được với mình.
“Sẽ có một người đàn ông vô cùng tốt yêu cháu. Quên cái người không có mắt kia đi. Bác gái sẽ nhờ Cố Mạc giới thiệu cho cháu một số người ưu tú, để cháu tùy tiện lựa chọn.” Tưởng phu nhân cười nói.
Những người mà Cố Mạc quen biết, không phải người tinh anh thì cũng là những người thành đạt, Ưng Mẫn tuyệt đối không chịu thiệt.
Ưng Mẫn sửng sốt.
Người mà cô yêu chính là Cố Mạc, Tưởng phu nhân là nói bảo Cố Mạc giúp cô giới thiệu bạn trai.
Sao bà ta không nghĩ sẽ để Cố Mạc lại cho cô?
Tưởng phu nhân này một lòng muốn để Cố Mạc lại cho con gái riêng của chồng bà ta sao?
Đúng là ích kỷ!
Cô đối với bà ta tốt như vậy, bà ta còn không hề có ý định giúp mình đến với Cố Mạc.
Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.
Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.
“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.
“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.
Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.
Hóa ra đây không phải là mơ.
Đúng là cô đi đến đây.
Cô đã làm chuyện khủng bố gì vậy.
Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.
Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”
“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”
Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”
Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.
Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.
“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Cố Mạc cũng sẽ không rời đi.
Đều là tại Tiếu Nhiễm!
Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Cố Mạc dành cho bà.
“Cháu là bạn của Cố Mạc, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Cố Mạc đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Tưởng phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn tươi cười có chút cứng ngắc.
Tính cách của cô có thể nào Cố Mạc cũng không thèm liếc mắt một cái. Anh thà yêu thương nuông chiều đại tiểu thư bốc đồng nhà họ Tiếu kia còn hơn ban phát cho cô một chút trìu mến.
Cô đau lòng cắn môi.
Làm cho người kia tỉnh lại thì mọi thứ của đối phương giống như một giấc mộng cho cô nhìn vào, chính mình tỉnh lại có khi nào đối phương sẽ nhìn thấy nước mắt của chính mình không? Nỗi thống khổ của cô đối phương đều rõ ràng? Người kia đã nhìn thấy cô bị tổn thương sâu sắc, mới có thể một lẫn nữa chạy đến phá hư?
“Ưng Mẫn?” Tưởng phu nhân nhìn Ưng Mẫn hoảng hốt, liền vươn tay quơ quơ trước mặt cô.
“Cháu vẫn luôn cố gắng làm một thục nữ, nhưng không có được người đàn ông nhã nhặn lịch sự nào.” Ưng Mẫn có chút tủi thân nói.
“Đó là do người đàn ông kia không có mắt.” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.
“Có lẽ…” Ưng Mẫn cô đơn trả lời.
Cô không biết nên nói ánh mắt của Cố Mạc cao hay thấp.
Tưởng Y Nhiên đặc biệt thanh tú, thanh tao, nhã nhặn, trở thành tình yêu được anh nâng niu trong suốt 30 năm.
Nhưng Tiếu Nhiễm thì sao?
Cô ta chẳng thể nào được gọi là mỹ nữ, ngoài 3 vòng hoàn hảo, một đôi mắt to tinh nghịch, cô thật sự không nhìn ra Tiếu Nhiễm có điểm gì so sánh được với mình.
“Sẽ có một người đàn ông vô cùng tốt yêu cháu. Quên cái người không có mắt kia đi. Bác gái sẽ nhờ Cố Mạc giới thiệu cho cháu một số người ưu tú, để cháu tùy tiện lựa chọn.” Tưởng phu nhân cười nói.
Những người mà Cố Mạc quen biết, không phải người tinh anh thì cũng là những người thành đạt, Ưng Mẫn tuyệt đối không chịu thiệt.
Ưng Mẫn sửng sốt.
Người mà cô yêu chính là Cố Mạc, Tưởng phu nhân là nói bảo Cố Mạc giúp cô giới thiệu bạn trai.
Sao bà ta không nghĩ sẽ để Cố Mạc lại cho cô?
Tưởng phu nhân này một lòng muốn để Cố Mạc lại cho con gái riêng của chồng bà ta sao?
Đúng là ích kỷ!
Cô đối với bà ta tốt như vậy, bà ta còn không hề có ý định giúp mình đến với Cố Mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.