Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 486: Yêu cầu của Tiếu Nhiễm
Tứ thục
19/01/2017
Editor: Chi Misaki
Chuyện hôn lễ cũng đang trong quá trình khẩn trương xử lý, nhưng cái này căn bản cũng không nằm trong việc mà Tiếu Nhiễm phải lo lắng. Chu Cầm cùng Cố Tương hai người ôm lấy tất cả mọi việc vào người, Tiếu Nhiễm chỉ cần an tĩnh ở một bên chờ làm cô dâu đợi gả là được. Mọi chuyện trong trường học cũng rất yên bình.
Ba của hạ Minh Minh sau khi phục chức liền nhận một cái cảnh cáo rõ ràng, cho nên cô ta tuy không phục, rất hận Tiếu Nhiễm, nhưng tạm thời còn không dám lỗ mãng.
Cố Mạc trong khoảng thời gian này cũng không có rời thành phố A.
Thân thể ba càng ngày càng tốt, dưới sự trợ giúp của Cố Mạc, tình hình công ty cũng dần dần đi vào ổn định.
Tiếu Nhiễm cảm thấy cuộc đời này cô cũng không còn gì phải cầu nữa, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cố Mạc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Bé con."
Nằm ở trên đùi Cố Mạc Tiếu Nhiễm tùy ý lên tiếng: "Uh`m?"
"Anh muốn đi một chuyến tới thành phố B, khả năng phải đến một tuần." Cố Mạc vất tạp chí lên trên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên.
"A? Lại muốn đi?" Tiếu Nhiễm lập tức ngồi xuống, u oán nhìn Cố Mạc.
"Chỉ một tuần thôi, hẳn sẽ không chậm trễ hôn lễ. Thành phố B có một số việc tất phải tự anh xử lý." Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thành thật nói. Nếu không phải thành phố B có chuyện anh không thể mượn tay người khác được, thì anh cũng không muốn rời khỏi Tiếu Nhiễm. Anh có thói quen mỗi ngày đều cùng cô đi vào giấc ngủ, thói quen nửa đêm giúp cô đắp chăn, thói quen sáng sớm tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ ngọt ngào, cũng có thói quen cô ỷ lại vào chính anh. Một mình anh ở tại thành phố B sẽ cực kỳ cô đơn tịch mịch, hơn nữa lại còn không có cô làm bạn ban đêm.
"Em không muốn anh rời xa em!" Tiếu Nhiễm dùng sức ôm lấy eo Cố Mạc, trong giọng nói mang theo bất lực cùng bối rối.
Lần trước Cố Mạc bỏ lại cô lại liền đi nửa tháng, cho nên hiện tại cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ sợ anh rời đi, cũng sẽ không quay trở lại nữa.
"Anh nhất định sẽ trở về. Bé con, nghe lời, rất nhanh, chỉ một tuần thôi." Cố Mạc hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói."Nếu em sợ cô đơn thì chuyển vào nhà bố mẹ ở đi."
"Không có anh ở bên cạnh, đối với em ở nơi nào cũng cô đơn." Tiếu Nhiễm cong môi, tràn ngập ưu thương nói."Có thể không đi được không? Chú, tiền bạc đầy đủ là được, không cần phải liều mạng, em chỉ muốn anh ở cùng em."
Cô cho rằng Cố Mạc có thể ở cùng cô rất lâu, không nghĩ tới vừa mới được hơn nửa tháng,anh lại phải đi rồi.
Cô thực sự không muốn cùng anh chia xa.
"Có chút chuyện công việc, không thể đẩy cho người khác được." Cố Mạc thở dài một hơi nói. Nếu không phải ân sư thịnh tình mời, anh căn bản cũng không muốn đi làm một chân trợ giảng. Nhưng nếu nhận, anh liền có thể thật sự giảng bài, đem sở học của chính mình truyền lại cho những người thực sự nhiệt tình muốn nghiên cứu về phương diện này.
"Khi nào thì đi?" Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, lưu luyến không rời nhìn Cố Mạc.
" Buổi tối chủ nhật hơn chín giờ sẽ bay." Giọng nói Cố Mạc khàn khàn trả lời.
Cứ nghĩ đến sau khi một mình bay đến thành phố B, trong lòng anh lại thấy cô đơn vạn phần.
"Chúng ta bây giờ chỉ có tối đa 48 tiếng ở chung." Tiếu Nhiễm giơ tay tính. Cô cứ tưởng rằng anh có thể ở cùng cô cho đến khi hôn lễ cử hành xong, không nghĩ tới anh ở lại thành phố A có nửa tháng liền phải rời đi. Thời gian bọn họ ở chung có thể dùng đồng hồ để tính.
"Chúng ta có thời gian cả đời để bên nhau" Cố Mạc đau lòng cầm tay Tiếu Nhiễm, hôn một chút mu bàn tay của cô.
"Cố Mạc, anh có thể đáp ứng em một yêu cầu không?" Tiếu Nhiễm thành khẩn nhìn Cố Mạc.
"Cái gì?" Cố Mạc tò mò hỏi Tiếu Nhiễm. Ở cùng nhau lâu như vậy, cô còn có yêu cầu gì chưa nói với anh sao.
"Chỉ còn lại 48 giờ đồng hồ anh phải luôn ở bên cạnh em, không được đi làm!" Ngữ khí Tiếu Nhiễm vô cùng kiên định nói.
Cố Mạc không nghĩ tới yêu cầu của Tiếu Nhiễm lại là cái này, trong lòng anh đột nhiên thấy đau đớn. Cô đây là có bao nhiêu sợ hãi anh sẽ rời xa cô?
Anh dùng lực ôm sát cô vào lòng, thanh âm khàn khàn nói: "Anh đáp ứng em!"
Chuyện hôn lễ cũng đang trong quá trình khẩn trương xử lý, nhưng cái này căn bản cũng không nằm trong việc mà Tiếu Nhiễm phải lo lắng. Chu Cầm cùng Cố Tương hai người ôm lấy tất cả mọi việc vào người, Tiếu Nhiễm chỉ cần an tĩnh ở một bên chờ làm cô dâu đợi gả là được. Mọi chuyện trong trường học cũng rất yên bình.
Ba của hạ Minh Minh sau khi phục chức liền nhận một cái cảnh cáo rõ ràng, cho nên cô ta tuy không phục, rất hận Tiếu Nhiễm, nhưng tạm thời còn không dám lỗ mãng.
Cố Mạc trong khoảng thời gian này cũng không có rời thành phố A.
Thân thể ba càng ngày càng tốt, dưới sự trợ giúp của Cố Mạc, tình hình công ty cũng dần dần đi vào ổn định.
Tiếu Nhiễm cảm thấy cuộc đời này cô cũng không còn gì phải cầu nữa, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cố Mạc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Bé con."
Nằm ở trên đùi Cố Mạc Tiếu Nhiễm tùy ý lên tiếng: "Uh`m?"
"Anh muốn đi một chuyến tới thành phố B, khả năng phải đến một tuần." Cố Mạc vất tạp chí lên trên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên.
"A? Lại muốn đi?" Tiếu Nhiễm lập tức ngồi xuống, u oán nhìn Cố Mạc.
"Chỉ một tuần thôi, hẳn sẽ không chậm trễ hôn lễ. Thành phố B có một số việc tất phải tự anh xử lý." Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thành thật nói. Nếu không phải thành phố B có chuyện anh không thể mượn tay người khác được, thì anh cũng không muốn rời khỏi Tiếu Nhiễm. Anh có thói quen mỗi ngày đều cùng cô đi vào giấc ngủ, thói quen nửa đêm giúp cô đắp chăn, thói quen sáng sớm tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ ngọt ngào, cũng có thói quen cô ỷ lại vào chính anh. Một mình anh ở tại thành phố B sẽ cực kỳ cô đơn tịch mịch, hơn nữa lại còn không có cô làm bạn ban đêm.
"Em không muốn anh rời xa em!" Tiếu Nhiễm dùng sức ôm lấy eo Cố Mạc, trong giọng nói mang theo bất lực cùng bối rối.
Lần trước Cố Mạc bỏ lại cô lại liền đi nửa tháng, cho nên hiện tại cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ sợ anh rời đi, cũng sẽ không quay trở lại nữa.
"Anh nhất định sẽ trở về. Bé con, nghe lời, rất nhanh, chỉ một tuần thôi." Cố Mạc hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói."Nếu em sợ cô đơn thì chuyển vào nhà bố mẹ ở đi."
"Không có anh ở bên cạnh, đối với em ở nơi nào cũng cô đơn." Tiếu Nhiễm cong môi, tràn ngập ưu thương nói."Có thể không đi được không? Chú, tiền bạc đầy đủ là được, không cần phải liều mạng, em chỉ muốn anh ở cùng em."
Cô cho rằng Cố Mạc có thể ở cùng cô rất lâu, không nghĩ tới vừa mới được hơn nửa tháng,anh lại phải đi rồi.
Cô thực sự không muốn cùng anh chia xa.
"Có chút chuyện công việc, không thể đẩy cho người khác được." Cố Mạc thở dài một hơi nói. Nếu không phải ân sư thịnh tình mời, anh căn bản cũng không muốn đi làm một chân trợ giảng. Nhưng nếu nhận, anh liền có thể thật sự giảng bài, đem sở học của chính mình truyền lại cho những người thực sự nhiệt tình muốn nghiên cứu về phương diện này.
"Khi nào thì đi?" Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, lưu luyến không rời nhìn Cố Mạc.
" Buổi tối chủ nhật hơn chín giờ sẽ bay." Giọng nói Cố Mạc khàn khàn trả lời.
Cứ nghĩ đến sau khi một mình bay đến thành phố B, trong lòng anh lại thấy cô đơn vạn phần.
"Chúng ta bây giờ chỉ có tối đa 48 tiếng ở chung." Tiếu Nhiễm giơ tay tính. Cô cứ tưởng rằng anh có thể ở cùng cô cho đến khi hôn lễ cử hành xong, không nghĩ tới anh ở lại thành phố A có nửa tháng liền phải rời đi. Thời gian bọn họ ở chung có thể dùng đồng hồ để tính.
"Chúng ta có thời gian cả đời để bên nhau" Cố Mạc đau lòng cầm tay Tiếu Nhiễm, hôn một chút mu bàn tay của cô.
"Cố Mạc, anh có thể đáp ứng em một yêu cầu không?" Tiếu Nhiễm thành khẩn nhìn Cố Mạc.
"Cái gì?" Cố Mạc tò mò hỏi Tiếu Nhiễm. Ở cùng nhau lâu như vậy, cô còn có yêu cầu gì chưa nói với anh sao.
"Chỉ còn lại 48 giờ đồng hồ anh phải luôn ở bên cạnh em, không được đi làm!" Ngữ khí Tiếu Nhiễm vô cùng kiên định nói.
Cố Mạc không nghĩ tới yêu cầu của Tiếu Nhiễm lại là cái này, trong lòng anh đột nhiên thấy đau đớn. Cô đây là có bao nhiêu sợ hãi anh sẽ rời xa cô?
Anh dùng lực ôm sát cô vào lòng, thanh âm khàn khàn nói: "Anh đáp ứng em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.