Sa Vào

Chương 35: Hẹn hò

Bạch Giới Tử

11/12/2020

7 giờ sáng, đồng hồ báo thức vừa vang lên Thích Tầm Chương liền mở mắt ra, Dụ Hạ nằm trong lồng ngực anh, đang ngủ rất ngon, trên trán có lớp mỏng mồ hôi, đầu gối lên cánh tay anh, khiến cho anh tê cứng đến không còn cảm giác.

Chống nửa người dậy, Thích Tầm Chương cúi đầu, khẽ hôn lên trán Dụ Hạ, nhỏ giọng gọi cậu: "Trời sáng rồi, ngoan, về phòng ngủ đi."

Dụ Hạ mê man lẩm bẩm một tiếng, dính anh càng chặt.

Thích Tầm Chương bất đắc dĩ, giơ tay véo mặt cậu: "Mau dậy đi, nếu không anh đánh đòn."

Dụ Hạ trong phút chốc mở hai mắt ra, động tác nhanh nhẹn lăn ra khỏi ngực anh, trong miệng bất mãn oán giận: "Thức thì thức, hung dữ cái gì."

Thích Tầm Chương kéo người trở lại, đặt ở dưới thân, dán môi vào.

Răng môi thân mật triền miên, Dụ Hạ vốn chưa tỉnh hẳn bị hôn hai ba cái cả người đã trở nên mềm nhũn, vươn tay ôm lấy vai Thích Tầm Chương, cọ anh làm nũng, dán chỗ nào đó vào nhau, cả hai cùng lúc nổi lên phản ứng.

Vừa hôn xong, Dụ Hạ kề sát bên tai Thích Tầm Chương cười: "Sáng sớm dễ có phản ứng lắm, hay là chúng ta làm một lần rồi em đi?"

Con ngươi Thích Tầm Chương u ám, dường như còn do dự, cái tay không đứng đắn của Dụ Hạ đã lần mò sờ tới.

Đối với việc này, bọn họ làm lần này là lần thứ ba, đứa trẻ chưa có kinh nghiệm như Dụ Hạ là một học sinh giỏi hiếu học, càng mỗi một lần càng có thể bắt kịp theo nhịp độ của Thích Tầm Chương, mà cậu đặc biệt nhiệt tình cởi mở, ngoại trừ e ngại người ở phòng bên cạnh không dám kêu quá lớn tiếng, thì không ngại ngùng né tránh chút nào, ở dưới thân Thích Tầm Chương bộc lộ thần thái, thành thực biểu đạt tất cả những cảm xúc của mình với anh, thoải mái rồi liền ôm Thích Tầm Chương không ngừng cọ xát, run rẩy chủ động hôn, tư thế và động tác to gan gì cũng đều có thể thoải mái làm.

Thích Tầm Chương bị cậu khiêu khích đến lợi hại, trái lại có chút chịu đựng không nổi, bản tính kiềm chế không được, động tác vừa hung hăng vừa gấp gáp, không một chút ôn nhu thương xót nào, hận không thể nhai nuốt tên nhóc dưới thân vào bụng. Dụ Hạ sớm đã quen, người này ở trên giường thì luôn có tác phong như vậy, cậu rất thích, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Giường rung rinh hơn nửa tiếng, sau khi tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên từng hồi qua đi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Thích Tầm Chương đè trên người Dụ Hạ, hô hấp vẫn còn chút bất ổn, im lặng ôm nhau hồi lâu, Dụ Hạ cười đẩy vai anh: "Lúc nãy ai cứ luôn đuổi em? Còn chưa chịu dậy nữa, cô sắp thức rồi."

Thích Tầm Chương vỗ nhẹ lên mông cậu, lui người ra, kéo cậu dậy, ôm vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, tắm sạch sẽ rồi mặc đồ ngủ vào cho cậu, xem thời gian, đã gần 8 giờ.

Dụ Hạ cười hì hì ôm Thích Tầm Chương hôn mấy cái, trong mắt đều là vẻ chế nhạo, Thích Tầm Chương cũng biết mình có chút làm quá, cuối cùng vỗ eo cậu: "Trở về đi."

Từ trong phòng Thích Tầm Chương đi ra, Dụ Hạ vươn vai, lúc đi ngang qua phòng khách bỗng nhiên bị gọi lại, là giọng của Thích Tầm Hoa, cô đang từ phòng vệ sinh đi ra, ánh mắt kỳ lạ quan sát Dụ Hạ: "Cậu vừa từ đâu đi ra vậy?"

Dụ Hạ nhìn cô cười, không chút chột dạ: "Chú đã dậy rồi, cháu mới vừa đi gõ cửa hỏi chú bữa sáng ăn gì, chú còn đang đánh răng."

Thích Tầm Hoa nhíu mày, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết hình như có gì đó không đúng, chỉ thấy Dụ Hạ thẳng thắng vô tư, do dự sau đó không hỏi nữa, quay người về phòng.

Dụ Hạ bĩu môi, đi vào phòng Thích Du.

Thích Du cũng vừa mới thức, đang dựa vào đầu giường mê man trừng hai mắt chờ tỉnh táo, nhìn thấy cậu đi vào, mơ hồ hỏi cậu: "Hôm nay sao cậu dậy sớm vậy?"

Dụ Hạ bình tĩnh trả lời: "Là cậu dậy quá muộn."

"Ồ..." Tâm trạng Thích Du không tốt, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, ỉu xìu lết vào phòng tắm.

Dụ Hạ cũng không có tâm tư quan tâm cậu, vừa nãy làm quá lửa, cả người đều không có sức lực, vừa leo lên giường đã ngủ thiếp đi.



Lúc Thích Du rửa mặt xong đi ra, Dụ Hạ đang ngủ, cậu đi ra khỏi phòng, người lớn cũng đã thức, Thích Tầm Hoa giục cậu đi thay quần áo, bọn họ phải ra ngoài đi nhà họ hàng chúc tết.

Thích Du rầu rĩ không vui đáp lại, trở về phòng thay quần áo.

Lúc ra cửa, Thích Tầm Chương liếc nhìn về hướng cửa phòng Dụ Hạ, sắc mặt có hơi lo lắng, hỏi Thích Du: "Dụ Hạ chưa thức à?"

"Thức rồi, sau đó lại ngủ, con không có gọi cậu ấy." Thích Du thuận miệng trả lời.

Thích Tầm Hoa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Thích Tầm Chương: "Đứa trẻ này sao lại lười như vậy? Nó đã ở nhà cậu, cậu không quản nó nhiều một chút được à?"

Trong mắt Thích Tầm Chương thoáng qua ý cười: "Kệ cậu ấy đi, cậu ấy cũng không phải con em, em đâu thể quản cậu ấy như quản Tiểu Du được."

"Cậu còn biết Tiểu Du mới phải là con cậu." Thích Tầm Hoa tức giận.

Thích Du ảo não cúi đầu giả bộ không nghe, cũng không muốn dính dán vào cuộc nói chuyện của người lớn.

Dụ Hạ ngủ được hai tiếng, hơn 10 giờ mới tỉnh, cảm giác bủn rủn toàn thân cuối cùng cũng bớt đi chút, cậu móc điện thoại ra, Thích Tầm Chương trước khi ra khỏi nhà có nhắn tin cho cậu, nói bọn họ đi nhà anh họ chúc tết, có thể phải đến tối mới về, sẽ giúp cậu gọi đồ ăn bên ngoài, kêu cậu thức rồi thì học bài, ăn cơm đúng giờ.

Trong lòng Dụ Hạ trống rỗng, nhưng cũng không thể nói gì, tối qua Thích Tầm Chương hỏi cậu có muốn đi thăm họ hàng với bọn họ không, chính cậu đã từ chối.

Cậu cầm điện thoại, do dự một hồi, trả lời Thích Tầm Chương một tin "Vâng".

Nhận được tin nhắn Dụ Hạ gửi tới, Thích Tầm Chương dựa vào ghế sôpha câu được câu không nói chuyện với họ hàng xung quanh, nhìn một chữ đơn độc kia, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng đáng thương bị ruồng bỏ của Dụ Hạ lúc này, ánh mắt Thích Tầm Chương bất giác dịu dàng một chút, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, trả lời lại: "Không vui à?"

"Không có, " Dụ Hạ xuống giường đi rửa mặt, không vui thật cũng không muốn thừa nhận, "Em có gì mà không vui, em còn phải học bài đây, anh đừng phiền em."

Quả nhiên là không vui, Thích Tầm Chương thầm nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Muốn xem phim không? Hôm nay có chiếu mấy bộ phim tết, em muốn xem phim nào?"

Nhìn ảnh Thích Tầm Chương gửi tới, Dụ Hạ ngẩn người, trả lời: "Một mình em đi xem à?"

"Em trước tiên ngoan ngoãn học bài, trưa nhớ ăn cơm, chiều anh về nhà đưa em đi."

Dụ Hạ trong nháy mắt mặt mày hớn hở, vậy còn tạm được.

Thế là nửa ngày sau đó, cậu tập trung toàn bộ tinh lực giải đề, trong nhà không có ai quấy rầy, hiệu suất tập trung đúng thực tăng lên không ít, ngay cả cơm trưa đưa tới cũng chỉ cần 15 phút là ăn sạch nhanh gọn, sau đó về phòng, đến trước 3 giờ, cậu đã giải xong ba đề.

Thích Tầm Chương cầm lấy áo khoác chào hỏi ra về, chuẩn bị rời đi, Thích Tầm Hoa đang chơi mạt chược gọi anh lại: "Cậu đi đâu vậy? Buổi tối có tới ăn cơm không?"

"Hẹn mấy người bạn, buổi tối ăn ở bên ngoài, mọi người ở đây chơi đi, muộn chút em tới đón."

Thích Du ngồi xổm trước tivi chơi game với mấy đứa em họ, quay đầu nhìn anh một cái, khóe miệng nhếch lên.

Dụ Hạ đã đứng trước cửa tiểu khu chờ 10 phút, xe Thích Tầm Chương từ xa chạy tới, cậu lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay. Trong xe Thích Tầm Chương nhìn thấy đứa trẻ đội mũ nhung đứng ở ven đường, bao kín khắp người, không nhịn được cười, lúc nãy anh đặc biệt nhắc nhở Dụ Hạ ra ngoài mặc nhiều quần áo, xem ra cậu đã nghe lọt tai.



Xe dừng hẳn lại, Dụ Hạ liền mở cửa bên ghế cạnh tài xế, vội vã ngồi vào, vươn tay kéo cánh tay Thích Tầm Chương, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

"Chọn xong xem bộ nào chưa?" Thích Tầm Chương cười hỏi cậu.

Dụ Hạ gật đầu: "Có một bộ được cho điểm cao nhất, phim hài."

"Được." Thích Tầm Chương nặn nặn tay cậu, khởi động xe.

Dọc đường đi Dụ Hạ rất hưng phấn, chút chít nói không ngừng, truy hỏi Thích Tầm Chương: "Anh không phải đi thăm họ hàng à? Sao lại chạy ra ngoài? Cô không nghi ngờ anh sao?"

Thích Tầm Chương thuận miệng giải thích: "Anh nói hẹn bạn."

Dụ Hạ "Phụt" cười: "Chú, anh mượn cớ này có khác gì Thích Du hôm qua đâu?"

Thích Tầm Chương bình tĩnh liếc cậu, nói: "Anh lấy cớ này không phải sẽ có sức thuyết phục hơn so với hai đứa à?"

Dụ Hạ chà chà có tiếng: "Tối qua còn dạy bảo em không được lừa người mà, hôm nay liền tự mình đi lừa người, chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn à."

"Anh là vì ai? Là tên tiểu hỗn đản nào dễ dỗi như vậy, anh đi thăm họ hàng mà cậu ấy còn giận dỗi?"

Dụ Hạ thanh minh cho mình: "Em có giận đâu, anh đừng vu oan cho em."

"Giận hay không tự em biết."

Dụ Hạ há miệng, thôi đi, nói không lại anh đâu.

"... Hôm qua anh nói dẫn em cùng đi, chính em không muốn, sao hôm nay lại không vui?"

Dụ Hạ ăn ngay nói thật: "Em phải làm bài tập mà, nếu không bao nhiêu đề như vậy đâu có làm xong, hơn nữa, đều là họ hàng trong nhà anh, em đi theo làm gì, em cũng không hề không vui giận dỗi gì hết, chỉ là một mình đón tết nên có chút cô đơn mà thôi."

Thích Tầm Chương một tay cầm vô-lăng, một tay khác nắm chặt tay Dụ Hạ: "Thái độ của cô Tiểu Du làm em không quen sao? Bọn họ sắp đi rồi, sau này cũng sẽ rất ít về, không cần để ý."

"Em không có để ý cô, người trong nhà anh, ngoại trừ Thích Du, mấy người khác em không thèm để ý đâu."

Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Tiểu Du cũng không cần để ý."

"Vậy không được, em rất thích cậu ấy, không muốn sau này cậu ấy sẽ không để ý đến em."

"Thích?" Thích Tầm Chương cao giọng.

"Vâng" Dụ Hạ vừa nói vừa cười, "Chú đừng ăn dấm chua nha, thích này không giống với thích anh đâu, em thích anh nhất, yêu anh chết mất."

Lời bày tỏ thẳng thừng của thiếu niên khiến cho Thích Tầm Chương rung động, cào cào lòng bàn tay Dụ Hạ, anh không nói gì nữa, khóe môi không khỏi giương cao lên mấy phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Vào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook