Chương 1: Mời phụ huynh
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Lúc nhận được điện thoại, Thích Tầm Chương còn đang họp, thư ký Lưu Phong bước nhanh vào, đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Du ở trường học gọi điện đến, có liên quan đến chuyện của Tiểu Du, cô ấy nói muốn đích thân anh nghe máy."
Hai hàng lông mày Thích Tầm Chương nhíu lên khó ai nhận ra, tạm dừng cuộc họp, nghe điện thoại thư ký đưa đến, đứng dậy ra khỏi phòng họp.
"Xin chào, tôi là phụ huynh của Thích Du."
Thích Tầm Chương lịch sự mở miệng, người ở đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Thích Du, Thích Du ở trường học làm ra chuyện trái với nội quy nhà trường, ảnh hưởng rất lớn, làm phiền anh đích thân đến đây giải quyết một chuyến."
Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh hai chữ "đích thân", dường như có thành kiến rất lớn với vị phụ huynh chưa bao giờ xuất hiện ở trường học này.
Thích Tầm Chương vẫn duy trì trạng thái như cũ, lên tiếng đáp lại: "Được, tôi sẽ đến ngay, làm phiền cô rồi."
Thấy được thái độ của anh vẫn lịch sự, giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng hoà nhã đi chút ít: "Không phiền, vậy chờ anh đến đã rồi nói sau."
Trên đường tới trường học, Thích Tầm Chương hỏi Lưu Phong: "Tiểu Du ở trường học rốt cuộc đã làm gì, cậu biết không?"
Thư ký lúng túng giải thích: "Thực sự chưa từng nghe nói, tuần trước tôi đi họp phụ huynh cho cậu ấy vẫn còn rất tốt, cậu ấy thi tháng cũng tốt."
"Thi tốt?"
"Vâng, tiến bộ một trăm hạng so với lần trước, khó ai mà làm được."
Thích Tầm Chương không hỏi lại, giữa hai lông mày uể oải nhíu lên, anh bận rộn công việc, mỗi ngày đi sớm về trễ ở trong công ty, thực sự không thể làm sao mà quản đứa con trai này được, chuyện sinh hoạt học tập của Thích Du đều là do Lưu Phong thu xếp giúp anh, người bố như anh không hề xứng đáng.
Khi bọn họ tới trường, lúc đó trường còn chưa tan, học sinh vẫn còn đang học nên trong sân trường rất yên lặng, có thể nghe được tiếng gió cùng tiếng đọc sách không biết từ phòng học nào truyền ra, Lưu Phong quen cửa quen nẻo dẫn theo Thích Tầm Chương đi vào dãy lớp 12, lên tới phòng làm việc của giáo viên ở tầng trệt.
Văn phòng của giáo viên khối 12 nằm ngay phòng đầu tiên, cửa đang mở rộng, có hai nam sinh thân hình tựa tựa nhau đứng song song ở cạnh cửa, một người thì mặt kiêu căng cố chấp, một người cúi thấp rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Thích Du hoảng hốt, trong nháy mắt ngạo khí trên mặt lập tức biến mất, lảng tránh ánh mắt của Thích Tầm Chương, bất giác hơi co lại về phía sau, vai rụt xuống, cúi đầu ủ rũ không dám tiếp tục lỗ mãng.
Tầm mắt Thích Tầm Chương xẹt qua con trai mình, rồi lại rơi xuống trên người nam sinh bên cạnh cậu, chàng trai dường như cảm nhận được, ngước mắt, đôi mắt ngăm đen óng ánh kia cứ như vậy nhìn thẳng về phía anh.
Thích Tầm Chương theo bản năng mà nhíu mày, tầm mắt dời đi chỗ khác, bước vào văn phòng.
Trong phòng làm việc có ba bốn giáo viên ở đó, sắc mặt đều rất khó coi, còn có một phụ nữ trung niên trang phục hết sức bình thường, hẳn là phụ huynh học sinh, đang đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói gì đó với bọn họ.
Thích Tầm Chương xuất hiện, mấy ánh mắt giáo viên chuyển hướng tới anh, Lưu Phong nhanh chóng giới thiệu với anh, trong đó có cô giáo mang mắt kính vẻ mặt luôn nghiêm túc, nhíu chặt mày, chính là giáo viên chủ nhiệm của Thích Du, Vương Bình.
Thích Tầm Chương gật gật đầu, khách sáo nói: "Xin lỗi cô Vương, trên đường kẹt xe nên tới chậm một chút, tôi là bố Thích Du, Thích Du nó rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?"
Vương Bình giới thiệu mấy giáo viên khác với anh: "Đây là thầy chủ nhiệm tổ khối 12, chủ nhiệm Trần, còn đây là hai thầy giám thị, thầy Kỷ, thầy Lưu."
Thích Tầm Chương bắt tay từng người.
Vương Bình lúng túng giải thích cho Thích Tầm Chương: "Trưa nay, thầy Lưu có dẫn theo học sinh trực ban tuần tra trong trường, phát hiện Thích Du với Dụ Hạ ở rừng cây nhỏ sau trường... hôn môi, lúc đó có mấy học sinh ở đó đều nhìn thấy, đừng nói tới yêu sớm, Thích Du với Dụ Hạ đều là con trai, việc này thực sự ảnh hưởng không tốt, dựa theo nội quy nhà trường, trường học phải xử lý hai em, hai em này đều là của lớp tôi, xảy ra chuyện như vậy, cũng là do tôi thất trách, ngày hôm nay mời hai vị phụ huynh tới để nói cho rõ ràng, với lại muốn hỏi hai người một chút có ý kiến gì về chuyện này không?"
Lưu Phong kinh ngạc quay đầu, liếc mắt nhìn hai nam sinh đứng ngoài cửa, hai hàng lông mày Thích Tầm Chương nhíu càng chặt hơn, không chờ anh mở miệng, người phụ nữ trung niên kia đã sốt ruột nói rằng: "Cô Vương, Dụ Hạ nó không hiểu chuyện, mọi người muốn định tội gì cho nó cũng được, chỉ mong mọi người ém chuyện này xuống, đừng để nhiều người biết, tôi xin mọi người."
Sắc mặt Vương Bình càng khó coi, Trần chủ nhiệm lắc đầu một cái: "Việc này chúng tôi đảm bảo và cũng không hy vọng bị truyền ra ngoài, dù sao hai em học sinh đều đã lớp 12, bây giờ là thời điểm quan trọng, ai cũng không muốn chuyện này lại xảy ra. Nhưng hai em học chung một lớp, khó tránh khỏi sẽ không ảnh hưởng tới bạn học khác, trường học đề nghị trước tiên cho hai em tạm nghỉ học một khoảng thời gian, chờ chuyện này qua đi rồi tính tiếp."
"Như vậy sao được, lớp 12 nghỉ học làm sao theo kịp, sang năm phải thi đại học, vào lúc này sao có thể cho chúng nó tạm nghỉ học được?" Người phụ nữ hết sức kích động, mặt đỏ bừng lên, nói năng lộn xộn, "Nếu không thầy cô cho Dụ Hạ chuyển lớp, sau đó mỗi ngày tôi sẽ theo dõi việc đi học tan học của nó, nếu nó còn dám qua lại với nam sinh khác, tôi sẽ đánh nó, tôi chắc chắn nó sẽ không dám tái phạm..."
"Con cũng đã 17 18 tuổi rồi, sao còn có thể đánh?" Vương Bình vô cùng không đồng ý mà ngắt lời bà, "Chị Dụ, chị như vậy là không được, như vậy cũng chỉ làm cho đứa trẻ sinh ra tâm lý phản nghịch, nó làm sai thì có thể từ từ dạy, làm sao có thể nói đánh là đánh?"
Đối phương bị sặc, mặt đỏ tới mang tai, ấp úng mà không đáp lời, Thích Tầm Chương trầm giọng, hỏi: "Tôi muốn hỏi chúng nó trước một chút, có được không?"
Mấy thầy cô liếc nhìn nhau, lưỡng lự gọi hai học sinh vào.
Hai người phiền phiền nhiễu nhiễu mà bước vào, Thích Du thấy Thích Tầm Chương lại như chuột thấy mèo, cúi đầu đứng ở phía sau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ngược lại là đứa trẻ tên Dụ Hạ kia, sắc mặt bình tĩnh, trên mặt không có một chút sợ hãi, giống như người làm sai không phải là cậu.
Thích Tầm Chương hỏi con trai mình: "Buổi trưa con với bạn ở trong rừng cây nhỏ sau trường làm gì?"
Thích Du ấp a ấp úng trả lời: "Hôn...hôn môi, chúng con chỉ là đùa giỡn..."
"Đùa giỡn?"
Thích Du rụt cổ lại, âm thanh càng nhỏ hơn: "Vâng, chỉ có như vậy, chúng con cũng không có làm cái khác...mới vừa đụng miệng, thầy đã tới rồi."
Thích Tầm Chương nhìn qua nam sinh bên cạnh cậu: "Cậu tên Dụ Hạ đúng không?"
Dụ Hạ mở to đôi mắt đen nhìn lại anh: "Vâng, cháu tên Dụ Hạ."
"Thích Du nó nói thật sao?"
Ánh mắt cậu lóe lên: "Thật ạ."
"Hai đứa đùa giỡn hay là nghiêm túc?"
Giọng nói Thích Tầm Chương không hề nghiêm khắc, cũng không có bất kỳ tức giận với trách cứ gì, Dụ Hạ bình tĩnh nhìn anh, bỗng nở nụ cười: "Điều này thực sự quan trọng ạ? Dù sao chúng cháu cũng đã hôn nhau rồi, còn bị thầy bắt được."
Thích Tầm Chương nhíu mày, bà Dụ bỗng nhiên xông tới, tát một cái lên mặt nam sinh: "Mày còn không biết xấu hổ! Mày đang nói linh tinh cái gì vậy! Mày câm miệng cho tao! Câm miệng!"
Không ai trong phòng làm việc phản ứng lại, người phụ nữ giơ tay còn muốn đánh tiếp, Thích Du lúc đầu còn rúc lại một cục, bây giờ lại tiến lên một bước, giang hai tay chắn trước mặt Dụ Hạ: "Cô làm gì vậy? Là do cháu chủ động, tức giận thì đánh cháu này, đừng đánh cậu ấy."
Lưu Phong mau chóng tới kéo Thích Du lại, mấy thầy cô cũng tỉnh táo lại, dồn dập tiến lên ngăn cản, Vương Bình tức giận lên tiếng: "Chị Dụ, chỗ này là trường học, dạy dỗ con cái không phải dạy như thế, có chuyện gì nói rõ ràng trước đã!"
Người phụ nữ hai mắt đỏ chót, tức giận trợn mắt nhìn con mình, Dụ Hạ vẫn hờ hững, chuyển ánh mắt, chẳng hề nhìn bà.
Một trận ầm ĩ như vậy, chuyện không có cách nào bình tĩnh để nói nữa, chủ nhiệm Trần dứt khoát đứng ra giải quyết, để ai nấy đưa con mình về nhà, chờ sóng gió qua đi rồi nói sau.
Người phụ nữ khổ sở cầu xin không có kết quả, tàn nhẫn trừng Dụ Hạ một cái, để cậu ở lại rồi bỏ đi.
Dụ Hạ đứng tại chỗ cúi đầu, trên gò má trắng nõn để lại một dấu tay ửng hồng rõ ràng, Thích Du lo lắng nhìn cậu, ánh mắt Thích Tầm Chương bỗng nhiên quét tới, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, cẩn thận theo sát từng bước chân Thích Tầm Chương ra ngoài.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Dụ Hạ ngước mắt, ánh mắt xẹt qua Thích Du, sau đó rơi vào bóng lưng cao to kiên cường bên cạnh cậu, mím môi nhẹ, suy tư.
Sau khi lên xe, Thích Du không dám nói lời nào, mấy lần liếc trộm sắc mặt Thích Tầm Chương, chỉ nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của anh, trong lòng thầm than xui xẻo.
Quan hệ hai bố con bọn họ vẫn luôn lãnh đạm, cậu là kết tinh mà Thích Tầm Chương ngoài ý muốn tạo ra, mẹ là thần thánh phương nào, xưa nay cậu đều không biết cũng không có hứng thú, Thích Tầm Chương mới vừa lên đại học cậu đã ra đời, từ nhỏ được ông bà với cô nuôi lớn, sau đó ông bà bất ngờ qua đời, cô thì ra nước ngoài định cư, lúc 12 tuổi cậu mới trở về ở với Thích Tầm Chương, cậu thực sự không có một chút vừa ý nào với người bố trên danh nghĩa này.
Cậu rất sợ Thích Tầm Chương, người này dù sao cũng là bố cậu, khi sầm mặt lại cậu liền lập tức bồn chồn, cũng may bình thường Thích Tầm Chương không quản cậu, cậu có việc gì thì tìm thư ký Thích Tầm Chương, chỉ là không ngờ, lần này giáo viên lại gọi Thích Tầm Chương tới trường học.
Ngày hôm nay nháo một trận ầm ĩ như vậy, cũng không biết bố cậu sẽ xử lý cậu như thế nào, còn Dụ Hạ, mẹ cậu ấy lại hung hăng như vậy...
Nghĩ đến Dụ Hạ, Thích Du không nhịn được lo lắng, lén lút lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho cậu, vừa mới động vào, Thích Tầm Chương liền mở miệng, lời nói thốt ra giống như không cho phép người khác từ chối: "Sau này đừng liên lạc với người bạn kia của con nữa, trở về con thu xếp hành lý, bố sẽ nói với cô con, con đến chỗ của cô, qua bên đó học đi."
Thích Du bối rối, trợn mắt lên.
Dụ Hạ ra khỏi trường mới phát hiện lốp xe đạp của cậu bị người ta phá hư, tìm chỗ đổi lốp xe sẽ phải mất gần một tiếng, về đến nhà chắc trời cũng đã tối.
Nhà cậu nằm trong một khu nhà trệt nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố, trời vừa sập tối, có thể nghe được các loại ồn ào hỗn tạp từ bốn phía vang lên, cậu từ nhỏ đã ở đây, bố bỏ đi chỉ còn lại hai mẹ con cậu, cậu cũng đã quen rồi.
Trong sân không có đèn, Dụ Hạ dựng xe ở cạnh cửa, vào nhà liền đi thẳng vào bếp.
Trong bếp quả nhiên không có gì, cậu cho nước vào nồi định nấu mì.
Vừa mới đổ mì ra bát, mẹ cậu Ngô Minh Lệ, sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa phòng bếp.
"Mày là cái thứ không biết xấu hổ! Tao cho mày đi học là muốn mày thi đại học! Không phải cho cho đi làm cái chuyện không muốn để cho người khác biết! Mày học cái gì không học lại thích học "làm" đàn ông giống bố mày! Mày tại sao không đi chết đi! Đi chết đi!"
Ngô Minh Lệ điên cuồng, cầm chổi quất lên trên cánh tay Dụ Hạ, bát trong tay Dụ Hạ leng keng rơi xuống đất.
Hai hàng lông mày Thích Tầm Chương nhíu lên khó ai nhận ra, tạm dừng cuộc họp, nghe điện thoại thư ký đưa đến, đứng dậy ra khỏi phòng họp.
"Xin chào, tôi là phụ huynh của Thích Du."
Thích Tầm Chương lịch sự mở miệng, người ở đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Thích Du, Thích Du ở trường học làm ra chuyện trái với nội quy nhà trường, ảnh hưởng rất lớn, làm phiền anh đích thân đến đây giải quyết một chuyến."
Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh hai chữ "đích thân", dường như có thành kiến rất lớn với vị phụ huynh chưa bao giờ xuất hiện ở trường học này.
Thích Tầm Chương vẫn duy trì trạng thái như cũ, lên tiếng đáp lại: "Được, tôi sẽ đến ngay, làm phiền cô rồi."
Thấy được thái độ của anh vẫn lịch sự, giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng hoà nhã đi chút ít: "Không phiền, vậy chờ anh đến đã rồi nói sau."
Trên đường tới trường học, Thích Tầm Chương hỏi Lưu Phong: "Tiểu Du ở trường học rốt cuộc đã làm gì, cậu biết không?"
Thư ký lúng túng giải thích: "Thực sự chưa từng nghe nói, tuần trước tôi đi họp phụ huynh cho cậu ấy vẫn còn rất tốt, cậu ấy thi tháng cũng tốt."
"Thi tốt?"
"Vâng, tiến bộ một trăm hạng so với lần trước, khó ai mà làm được."
Thích Tầm Chương không hỏi lại, giữa hai lông mày uể oải nhíu lên, anh bận rộn công việc, mỗi ngày đi sớm về trễ ở trong công ty, thực sự không thể làm sao mà quản đứa con trai này được, chuyện sinh hoạt học tập của Thích Du đều là do Lưu Phong thu xếp giúp anh, người bố như anh không hề xứng đáng.
Khi bọn họ tới trường, lúc đó trường còn chưa tan, học sinh vẫn còn đang học nên trong sân trường rất yên lặng, có thể nghe được tiếng gió cùng tiếng đọc sách không biết từ phòng học nào truyền ra, Lưu Phong quen cửa quen nẻo dẫn theo Thích Tầm Chương đi vào dãy lớp 12, lên tới phòng làm việc của giáo viên ở tầng trệt.
Văn phòng của giáo viên khối 12 nằm ngay phòng đầu tiên, cửa đang mở rộng, có hai nam sinh thân hình tựa tựa nhau đứng song song ở cạnh cửa, một người thì mặt kiêu căng cố chấp, một người cúi thấp rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Thích Du hoảng hốt, trong nháy mắt ngạo khí trên mặt lập tức biến mất, lảng tránh ánh mắt của Thích Tầm Chương, bất giác hơi co lại về phía sau, vai rụt xuống, cúi đầu ủ rũ không dám tiếp tục lỗ mãng.
Tầm mắt Thích Tầm Chương xẹt qua con trai mình, rồi lại rơi xuống trên người nam sinh bên cạnh cậu, chàng trai dường như cảm nhận được, ngước mắt, đôi mắt ngăm đen óng ánh kia cứ như vậy nhìn thẳng về phía anh.
Thích Tầm Chương theo bản năng mà nhíu mày, tầm mắt dời đi chỗ khác, bước vào văn phòng.
Trong phòng làm việc có ba bốn giáo viên ở đó, sắc mặt đều rất khó coi, còn có một phụ nữ trung niên trang phục hết sức bình thường, hẳn là phụ huynh học sinh, đang đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói gì đó với bọn họ.
Thích Tầm Chương xuất hiện, mấy ánh mắt giáo viên chuyển hướng tới anh, Lưu Phong nhanh chóng giới thiệu với anh, trong đó có cô giáo mang mắt kính vẻ mặt luôn nghiêm túc, nhíu chặt mày, chính là giáo viên chủ nhiệm của Thích Du, Vương Bình.
Thích Tầm Chương gật gật đầu, khách sáo nói: "Xin lỗi cô Vương, trên đường kẹt xe nên tới chậm một chút, tôi là bố Thích Du, Thích Du nó rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?"
Vương Bình giới thiệu mấy giáo viên khác với anh: "Đây là thầy chủ nhiệm tổ khối 12, chủ nhiệm Trần, còn đây là hai thầy giám thị, thầy Kỷ, thầy Lưu."
Thích Tầm Chương bắt tay từng người.
Vương Bình lúng túng giải thích cho Thích Tầm Chương: "Trưa nay, thầy Lưu có dẫn theo học sinh trực ban tuần tra trong trường, phát hiện Thích Du với Dụ Hạ ở rừng cây nhỏ sau trường... hôn môi, lúc đó có mấy học sinh ở đó đều nhìn thấy, đừng nói tới yêu sớm, Thích Du với Dụ Hạ đều là con trai, việc này thực sự ảnh hưởng không tốt, dựa theo nội quy nhà trường, trường học phải xử lý hai em, hai em này đều là của lớp tôi, xảy ra chuyện như vậy, cũng là do tôi thất trách, ngày hôm nay mời hai vị phụ huynh tới để nói cho rõ ràng, với lại muốn hỏi hai người một chút có ý kiến gì về chuyện này không?"
Lưu Phong kinh ngạc quay đầu, liếc mắt nhìn hai nam sinh đứng ngoài cửa, hai hàng lông mày Thích Tầm Chương nhíu càng chặt hơn, không chờ anh mở miệng, người phụ nữ trung niên kia đã sốt ruột nói rằng: "Cô Vương, Dụ Hạ nó không hiểu chuyện, mọi người muốn định tội gì cho nó cũng được, chỉ mong mọi người ém chuyện này xuống, đừng để nhiều người biết, tôi xin mọi người."
Sắc mặt Vương Bình càng khó coi, Trần chủ nhiệm lắc đầu một cái: "Việc này chúng tôi đảm bảo và cũng không hy vọng bị truyền ra ngoài, dù sao hai em học sinh đều đã lớp 12, bây giờ là thời điểm quan trọng, ai cũng không muốn chuyện này lại xảy ra. Nhưng hai em học chung một lớp, khó tránh khỏi sẽ không ảnh hưởng tới bạn học khác, trường học đề nghị trước tiên cho hai em tạm nghỉ học một khoảng thời gian, chờ chuyện này qua đi rồi tính tiếp."
"Như vậy sao được, lớp 12 nghỉ học làm sao theo kịp, sang năm phải thi đại học, vào lúc này sao có thể cho chúng nó tạm nghỉ học được?" Người phụ nữ hết sức kích động, mặt đỏ bừng lên, nói năng lộn xộn, "Nếu không thầy cô cho Dụ Hạ chuyển lớp, sau đó mỗi ngày tôi sẽ theo dõi việc đi học tan học của nó, nếu nó còn dám qua lại với nam sinh khác, tôi sẽ đánh nó, tôi chắc chắn nó sẽ không dám tái phạm..."
"Con cũng đã 17 18 tuổi rồi, sao còn có thể đánh?" Vương Bình vô cùng không đồng ý mà ngắt lời bà, "Chị Dụ, chị như vậy là không được, như vậy cũng chỉ làm cho đứa trẻ sinh ra tâm lý phản nghịch, nó làm sai thì có thể từ từ dạy, làm sao có thể nói đánh là đánh?"
Đối phương bị sặc, mặt đỏ tới mang tai, ấp úng mà không đáp lời, Thích Tầm Chương trầm giọng, hỏi: "Tôi muốn hỏi chúng nó trước một chút, có được không?"
Mấy thầy cô liếc nhìn nhau, lưỡng lự gọi hai học sinh vào.
Hai người phiền phiền nhiễu nhiễu mà bước vào, Thích Du thấy Thích Tầm Chương lại như chuột thấy mèo, cúi đầu đứng ở phía sau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ngược lại là đứa trẻ tên Dụ Hạ kia, sắc mặt bình tĩnh, trên mặt không có một chút sợ hãi, giống như người làm sai không phải là cậu.
Thích Tầm Chương hỏi con trai mình: "Buổi trưa con với bạn ở trong rừng cây nhỏ sau trường làm gì?"
Thích Du ấp a ấp úng trả lời: "Hôn...hôn môi, chúng con chỉ là đùa giỡn..."
"Đùa giỡn?"
Thích Du rụt cổ lại, âm thanh càng nhỏ hơn: "Vâng, chỉ có như vậy, chúng con cũng không có làm cái khác...mới vừa đụng miệng, thầy đã tới rồi."
Thích Tầm Chương nhìn qua nam sinh bên cạnh cậu: "Cậu tên Dụ Hạ đúng không?"
Dụ Hạ mở to đôi mắt đen nhìn lại anh: "Vâng, cháu tên Dụ Hạ."
"Thích Du nó nói thật sao?"
Ánh mắt cậu lóe lên: "Thật ạ."
"Hai đứa đùa giỡn hay là nghiêm túc?"
Giọng nói Thích Tầm Chương không hề nghiêm khắc, cũng không có bất kỳ tức giận với trách cứ gì, Dụ Hạ bình tĩnh nhìn anh, bỗng nở nụ cười: "Điều này thực sự quan trọng ạ? Dù sao chúng cháu cũng đã hôn nhau rồi, còn bị thầy bắt được."
Thích Tầm Chương nhíu mày, bà Dụ bỗng nhiên xông tới, tát một cái lên mặt nam sinh: "Mày còn không biết xấu hổ! Mày đang nói linh tinh cái gì vậy! Mày câm miệng cho tao! Câm miệng!"
Không ai trong phòng làm việc phản ứng lại, người phụ nữ giơ tay còn muốn đánh tiếp, Thích Du lúc đầu còn rúc lại một cục, bây giờ lại tiến lên một bước, giang hai tay chắn trước mặt Dụ Hạ: "Cô làm gì vậy? Là do cháu chủ động, tức giận thì đánh cháu này, đừng đánh cậu ấy."
Lưu Phong mau chóng tới kéo Thích Du lại, mấy thầy cô cũng tỉnh táo lại, dồn dập tiến lên ngăn cản, Vương Bình tức giận lên tiếng: "Chị Dụ, chỗ này là trường học, dạy dỗ con cái không phải dạy như thế, có chuyện gì nói rõ ràng trước đã!"
Người phụ nữ hai mắt đỏ chót, tức giận trợn mắt nhìn con mình, Dụ Hạ vẫn hờ hững, chuyển ánh mắt, chẳng hề nhìn bà.
Một trận ầm ĩ như vậy, chuyện không có cách nào bình tĩnh để nói nữa, chủ nhiệm Trần dứt khoát đứng ra giải quyết, để ai nấy đưa con mình về nhà, chờ sóng gió qua đi rồi nói sau.
Người phụ nữ khổ sở cầu xin không có kết quả, tàn nhẫn trừng Dụ Hạ một cái, để cậu ở lại rồi bỏ đi.
Dụ Hạ đứng tại chỗ cúi đầu, trên gò má trắng nõn để lại một dấu tay ửng hồng rõ ràng, Thích Du lo lắng nhìn cậu, ánh mắt Thích Tầm Chương bỗng nhiên quét tới, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, cẩn thận theo sát từng bước chân Thích Tầm Chương ra ngoài.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Dụ Hạ ngước mắt, ánh mắt xẹt qua Thích Du, sau đó rơi vào bóng lưng cao to kiên cường bên cạnh cậu, mím môi nhẹ, suy tư.
Sau khi lên xe, Thích Du không dám nói lời nào, mấy lần liếc trộm sắc mặt Thích Tầm Chương, chỉ nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của anh, trong lòng thầm than xui xẻo.
Quan hệ hai bố con bọn họ vẫn luôn lãnh đạm, cậu là kết tinh mà Thích Tầm Chương ngoài ý muốn tạo ra, mẹ là thần thánh phương nào, xưa nay cậu đều không biết cũng không có hứng thú, Thích Tầm Chương mới vừa lên đại học cậu đã ra đời, từ nhỏ được ông bà với cô nuôi lớn, sau đó ông bà bất ngờ qua đời, cô thì ra nước ngoài định cư, lúc 12 tuổi cậu mới trở về ở với Thích Tầm Chương, cậu thực sự không có một chút vừa ý nào với người bố trên danh nghĩa này.
Cậu rất sợ Thích Tầm Chương, người này dù sao cũng là bố cậu, khi sầm mặt lại cậu liền lập tức bồn chồn, cũng may bình thường Thích Tầm Chương không quản cậu, cậu có việc gì thì tìm thư ký Thích Tầm Chương, chỉ là không ngờ, lần này giáo viên lại gọi Thích Tầm Chương tới trường học.
Ngày hôm nay nháo một trận ầm ĩ như vậy, cũng không biết bố cậu sẽ xử lý cậu như thế nào, còn Dụ Hạ, mẹ cậu ấy lại hung hăng như vậy...
Nghĩ đến Dụ Hạ, Thích Du không nhịn được lo lắng, lén lút lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho cậu, vừa mới động vào, Thích Tầm Chương liền mở miệng, lời nói thốt ra giống như không cho phép người khác từ chối: "Sau này đừng liên lạc với người bạn kia của con nữa, trở về con thu xếp hành lý, bố sẽ nói với cô con, con đến chỗ của cô, qua bên đó học đi."
Thích Du bối rối, trợn mắt lên.
Dụ Hạ ra khỏi trường mới phát hiện lốp xe đạp của cậu bị người ta phá hư, tìm chỗ đổi lốp xe sẽ phải mất gần một tiếng, về đến nhà chắc trời cũng đã tối.
Nhà cậu nằm trong một khu nhà trệt nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố, trời vừa sập tối, có thể nghe được các loại ồn ào hỗn tạp từ bốn phía vang lên, cậu từ nhỏ đã ở đây, bố bỏ đi chỉ còn lại hai mẹ con cậu, cậu cũng đã quen rồi.
Trong sân không có đèn, Dụ Hạ dựng xe ở cạnh cửa, vào nhà liền đi thẳng vào bếp.
Trong bếp quả nhiên không có gì, cậu cho nước vào nồi định nấu mì.
Vừa mới đổ mì ra bát, mẹ cậu Ngô Minh Lệ, sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa phòng bếp.
"Mày là cái thứ không biết xấu hổ! Tao cho mày đi học là muốn mày thi đại học! Không phải cho cho đi làm cái chuyện không muốn để cho người khác biết! Mày học cái gì không học lại thích học "làm" đàn ông giống bố mày! Mày tại sao không đi chết đi! Đi chết đi!"
Ngô Minh Lệ điên cuồng, cầm chổi quất lên trên cánh tay Dụ Hạ, bát trong tay Dụ Hạ leng keng rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.