Chương 37: Người lạ
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Chiều hôm sau, ăn xong cơm trưa ở nhà cô họ, Thích Du kéo Dụ Hạ ra khỏi nhà, Thích Tầm Chương gọi bọn họ lại, nhắc nhở: "Trước 6 giờ về nhà ăn cơm tối."
Dụ Hạ cười nhìn anh, không hé răng, Thích Tầm Chương suy nghĩ một chút, còn nói: "Sắp xong thì nhắn tin cho bố biết, bố đi đón hai đứa, đừng ở ngoài chơi lâu quá."
"Vâng." Thích Du hùa theo đáp lại, lôi Dụ Hạ mau chóng rời đi.
Lúc xuống thang máy, Dụ Hạ cầm điện thoại nhắn cho Thích Tầm Chương một tin: "Có cần phải gấp rút đeo bám như vậy không?"
"Về sớm một chút, đừng lêu lổng ở bên ngoài."
"Anh vẫn còn đang không vui à? Sao hẹp hòi vậy, em không phải là đi ra ngoài xem phim với Thích Du thôi sao, anh còn như vậy?"
Thích Tầm Chương gửi tiền lì xì tới, Dụ Hạ không nhận: "Cho em tiền làm gì?"
"Tiền mừng tuổi, hai đứa ra ngoài chơi cũng không thể luôn để Tiểu Du trả tiền khắp nơi được?"
Không phải đều là tiền của anh à, có gì khác sao? Dụ Hạ không muốn: "Em lớn rồi, lấy tiền mừng tuổi sao được."
"Anh cho thì em nhận đi, đừng nói lòng vòng nữa, nhận nhanh đi."
Thật bá đạo, Dụ Hạ bĩu môi, nhưng đã là tiền mừng tuổi, cậu không từ chối nữa, ấn vào nhận, tổng cộng 5000 tệ, không tính là quá nhiều.
Thích Du bỗng nhiên tiến lại gần: "Hạ Hạ cậu nhắn tin với ai mà vui vậy?"
Dụ Hạ nhanh chóng ấn tắt màn hình: "Đâu có."
"Xời, lần nào cũng như vậy, " Thích Du nghi ngờ nhìn cậu, "Cậu lén lút hẹn hò sau lưng tớ phải không?"
"Không cần cậu quan tâm, cậu lo cậu cho tốt, chuyện của mình còn lo chưa xong, ngược lại lại rảnh rỗi lo việc không đâu."
Vốn còn muốn chế nhạo Dụ Hạ vài câu, bị Dụ Hạ nói như thế Thích Du lập tức ngậm miệng, trầm mặc chốc lát liền hừ hừ một câu: "Chuyện nào không nói lại đi nói chuyện đó."
Dụ Hạ lườm một cái, mặc kệ cậu.
Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi xe đến nơi, vẫn là trung tâm thương mại mà Dụ Hạ với Thích Tầm Chương tới hôm qua, Dụ Hạ đi lấy vé trước, Thích Du đi xếp hàng mua đồ uống.
Dụ Hạ đứng ở chỗ lấy phiếu chờ nửa ngày trời, không thấy Thích Du đâu, tới cửa hàng ăn vặt tìm cậu, mới vừa đi tới cửa, thì thấy Thích Du bị một người phụ nữ trung niên ngăn lại, đối phương đang cương quyết nhét đồ vào tay cậu.
Thích Du lúng túng từ chối: "Cô à, cháu không quen cô, cô tặng đồ cho cháu làm gì, cháu không cần, thật sự không cần."
Người phụ nữ có chút khẩn trương, đưa tất cả bánh ngọt và đồ uống đã mua đưa cho cậu: "Không sao, cháu cầm đi, cô chỉ muốn đổi chút tiền lẻ nên mới mua, cô không thích ăn mấy cái này, đằng nào cháu cũng phải mua nên đưa cho cháu thôi, nếu không thì bỏ đi phí lắm."
"Thật sự không cần..."
Dụ Hạ bước nhanh tới phía trước, chắn trước người Thích Du, cảnh giác quan sát người phụ nữ trước mặt, đối phương nhìn thấy cậu sắc mặt thay đổi lập tức, Dụ Hạ không khách khí mở miệng: "Cô à, tụi cháu hình như không có quen cô? Không hiểu sao cô lại muốn tặng đồ, rốt cuộc cô có âm mưu gì?"
Sắc mặt người phụ nữ lúng túng, ngập ngừng nói: "Cô mua đồ mà không cần, đúng lúc cô thấy cậu ấy xếp hàng muốn mua, mới muốn đưa cho cậu khỏi phải lãng phí, không có ý gì khác, các cháu hiểu lầm rồi."
"Không cần, cô tự giữ đi." Dụ Hạ kéo Thích Du đi.
Ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, Thích Du quay đầu lại nhìn ra phía sau, nhỏ giọng lầu bầu: "Cô này kỳ lạ thật, lúc nãy tớ vào trong cửa hàng đã liên tục nhìn chằm chằm vào tớ, sau đó lại nhất định nói muốn tặng đồ cho tớ, xì, không lẽ nhìn trúng tớ rồi chứ."
"Đi nhanh lên."
Sau khi đi xa, Dụ Hạ cũng quay đầu nhìn một chút, người phụ nữ còn đứng trước cửa cửa hàng ăn vặt, vẻ mặt bi thương mà đưa mắt nhìn bọn họ, Dụ Hạ nhíu mày, thu hồi tầm mắt, kéo Thích Du nhanh chóng rời đi.
10 phút sau, bọn họ ngồi vào trong rạp, Thích Du còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy: "Hạ Hạ, tớ cứ cảm thấy hình như người vừa nãy giống như có lời gì muốn nói với tớ..."
Dụ Hạ tức giận: "Nói cái rắm, người lạ thì có gì để nói, cậu ngốc à? Bị người ta bắt cóc đi cũng không biết."
Thích Du: "..." Bỏ đi, không nói thì không nói.
Sau khi xem hết bộ phim, hai người ai cũng mất tập trung, phim mới chiếu mấy phút Thích Du đã bắt đầu nhắn tin với ai không ngừng, Dụ Hạ thì đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, không biết sao trong rạp quá tối, nhìn thấy ai cũng khuôn mặt từa tựa, không nhìn ra được gì.
Lúc còn nửa tiếng nữa hết phim, Dụ Hạ nhắn tin cho Thích Tầm Chương, kêu anh tới đón bọn họ.
Lúc bọn họ ra khỏi rạp, Thích Tầm Chương đã chờ ở cửa, thấy mặt mày ai cũng không vui, nghi hoặc nhìn Dụ Hạ một cái, Dụ Hạ cười với anh, hai người không nói gì, lên xe.
Ăn cơm ở nhà cô họ xong, về nhà đã sắp 8 giờ tối, Dụ Hạ về phòng làm bài tập, lại không tập trung được, Thích Du còn đang không ngừng lắc lư trước mặt cậu, đi qua đi lại làm cậu thấy nhức đầu vô cùng.
"Cậu có thể ngồi xuống, đừng đi tới đi lui được không?"
Thích Du đặt mông ngồi xuống giường, cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
"Nói đi, hồi chiều ra ngoài còn vui vẻ mà, tự cậu nói muốn xem phim, sao vào rạp chiếu phim lại cứ nhắn tin với ai đó, cậu nói chuyện với ai vậy?"
Thích Du: "..."
"Là tên nhóc Vu Phong Dương đó đúng không? Cậu còn chưa hết hi vọng à?"
Thích Du bị vạch trần càng thêm trầm mặc, sững sờ mấy phút, mới ấp úng nói: "Hôm đó cậu ấy nói với tớ, chuyện lúc trước là tớ hiểu lầm cậu ấy, cậu ấy không có bắt cá hai tay, không có mờ ám với người khác."
"Không có?"
"Ừm" Thích Du lúng túng giải thích, "... Nữ sinh đó là học sinh của trường dạy nghề đối diện trường chúng ta, muốn đuổi theo cậu ấy, cậu ấy đã từ chối rõ ràng rồi, sau đó nữ sinh đó biết được chuyện của tớ với cậu ấy, muốn tìm tớ gây chuyện, còn kêu anh trai kết nghĩa ở ngoài trường đến cản trở tớ, cậu ấy liên hệ với nữ sinh kia hẹn ngày gặp mặt để giải quyết chuyện này, mờ ám gì đó đều là nữ sinh kia gửi cho cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn không để ý tới, thế nhưng tớ không thèm nghe giải thích đã trực tiếp block cậu ấy."
Dụ Hạ cạn lời: "Cậu block cậu ta, sao cậu ta không gặp tận mặt nói rõ với cậu?"
"Cậu ấy không phải đã nằm viện rồi sao, vì không cho nữ sinh đó dẫn lưu manh kiếm chuyện với tớ, nên cậu ấy chủ động dẫn người đi tìm đám người kia, sau đó đánh nhau, xương sườn cậu ấy bị gãy mất hai đoạn, nằm bệnh viện mấy tháng, lúc xuất viện tớ đã ra nước ngoài rồi."
"Vậy thì sao? Cậu ta ở sau lưng tìm bạn trai cũng là thật mà?"
"Tớ cũng có tìm mà."
Dụ Hạ: "..." Tớ tin cậu mới lạ.
"Cái đó thì khác, cậu ấy với nam sinh đó thân mật đút nhau ăn, tớ tận mắt nhìn thấy mà."
"Tớ còn hôn môi với cậu bị thầy bắt được, làm cho toàn trường đều biết đây này." Thích Du lầu bầu cãi lại.
"... Cậu ta cho cậu ăn bùa mê thuốc lú rồi à?"
"Tớ đâu có, " Thích Du chột dạ tranh luận, "Cậu ấy xin lỗi tớ, cậu ấy với nam sinh đó thực ra cũng không có gì, qua lại mới nửa tháng, tối hôm đó nam sinh kia tới nhà tìm cậu ấy, theo dõi cậu ấy, cậu ấy cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy nói đã giải quyết xong rồi, sau này cậu ta cũng sẽ không xuất hiện nữa."
"Ha ha."
Thích Du lấy gối che mặt, đến rất lâu, mới rầu rĩ nói: "Hạ Hạ, nhưng tớ thật sự thích cậu ấy..."
"Tự cậu xem mà làm đi, tớ lười quan tâm, đừng bị người ta lừa mà còn giúp người ta đếm tiền." Dụ Hạ rèn sắt không thành thép mà vẫy vẫy tay, hoàn toàn không muốn để ý nữa, tên ngốc Thích Du này, gấp gáp muốn thắt cổ chết trên cây (*), tự cậu cũng không vội, mình gấp làm gì.
(*) 上赶着要在那一棵歪脖子树上吊死: câu gốc thế này, ai giúp mình dịch đi ạ:(((
11 giờ 30, Thích Du ôm gấu Teddy mà Thích Tầm Chương tặng cho Dụ Hạ chìm vào giấc ngủ, Dụ Hạ mò mẫm xuống giường, một lần nữa chuồn vào phòng Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương vừa mới tắm ra, ôm đứa nhỏ mới bước vào phòng lên giường, đè cậu ra hôn một trận, nhỏ giọng bên tai Dụ Hạ: "Tối qua sao không qua đây?"
Dụ Hạ nheo mắt lại cười: "Nhớ em à? Cho nên em không qua là đúng, không thả anh một chút thì sao anh nhớ em?"
Cậu cố ý.
Con ngươi Thích Tầm Chương tối tăm, cúi đầu lần nữa hôn cậu.
Lăn giường xong đã sắp 1 giờ, Dụ Hạ rút vào trong lồng ngực Thích Tầm Chương, buồn ngủ mơ hồ mà lầm bầm: "Không kiềm chế như vậy, chờ em đi học lại phải làm sao."
Thích Tầm Chương vuốt tóc cậu: "Chờ em thi đại học xong."
"Wow, vậy còn bốn tháng nữa" Dụ Hạ dán vào cổ Thích Tầm Chương cười, "Chú cố gắng chịu đựng nha."
Thích Tầm Chương vỗ mông cậu: "Em đừng phóng đãng như thế là được."
Dụ Hạ không thanh minh cho mình, hôn lên gáy Thích Tầm Chương một cái: "Được thôi."
"Lại muốn sáng mai về phòng à?"
"Ừm, được không?" Dụ Hạ nhỏ giọng làm nũng với Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương không nói gì, cầm điện thoại lên trực tiếp đặt báo thức, ôm qua eo Dụ Hạ: "Ngủ đi."
"Ngủ không được." Dụ Hạ mệt đến mắt sắp mở không ra, nhưng cả ngày cũng chỉ có chút thời gian có thể một mình nói chuyện với Thích Tầm Chương, không muốn cứ như vậy mà đi ngủ.
Thích Tầm Chương khẽ nặn eo cậu, hỏi cậu: "Chiều đi xem phim với Tiểu Du, sao không vui vậy?"
"A,... Không có."
"Không có?"
"Phim em đã xem một lần rồi, xem thêm một lần nữa sao có thể vui vẻ, không có gì thú vị."
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có, anh đừng hỏi nữa." Dụ Hạ nhắm mắt lại, từ chối nghĩ tới những chuyện phiền lòng.
Thích Tầm Chương không hỏi nhiều nữa: "Vậy mau ngủ đi, mai còn phải đi thăm họ hàng, em thì sao, đi không?"
"Không đi, " Dụ Hạ trầm giọng lẩm bẩm, "Mai em vẫn nên ở yên trong nhà học bài thôi."
"Được."
Dụ Hạ cười nhìn anh, không hé răng, Thích Tầm Chương suy nghĩ một chút, còn nói: "Sắp xong thì nhắn tin cho bố biết, bố đi đón hai đứa, đừng ở ngoài chơi lâu quá."
"Vâng." Thích Du hùa theo đáp lại, lôi Dụ Hạ mau chóng rời đi.
Lúc xuống thang máy, Dụ Hạ cầm điện thoại nhắn cho Thích Tầm Chương một tin: "Có cần phải gấp rút đeo bám như vậy không?"
"Về sớm một chút, đừng lêu lổng ở bên ngoài."
"Anh vẫn còn đang không vui à? Sao hẹp hòi vậy, em không phải là đi ra ngoài xem phim với Thích Du thôi sao, anh còn như vậy?"
Thích Tầm Chương gửi tiền lì xì tới, Dụ Hạ không nhận: "Cho em tiền làm gì?"
"Tiền mừng tuổi, hai đứa ra ngoài chơi cũng không thể luôn để Tiểu Du trả tiền khắp nơi được?"
Không phải đều là tiền của anh à, có gì khác sao? Dụ Hạ không muốn: "Em lớn rồi, lấy tiền mừng tuổi sao được."
"Anh cho thì em nhận đi, đừng nói lòng vòng nữa, nhận nhanh đi."
Thật bá đạo, Dụ Hạ bĩu môi, nhưng đã là tiền mừng tuổi, cậu không từ chối nữa, ấn vào nhận, tổng cộng 5000 tệ, không tính là quá nhiều.
Thích Du bỗng nhiên tiến lại gần: "Hạ Hạ cậu nhắn tin với ai mà vui vậy?"
Dụ Hạ nhanh chóng ấn tắt màn hình: "Đâu có."
"Xời, lần nào cũng như vậy, " Thích Du nghi ngờ nhìn cậu, "Cậu lén lút hẹn hò sau lưng tớ phải không?"
"Không cần cậu quan tâm, cậu lo cậu cho tốt, chuyện của mình còn lo chưa xong, ngược lại lại rảnh rỗi lo việc không đâu."
Vốn còn muốn chế nhạo Dụ Hạ vài câu, bị Dụ Hạ nói như thế Thích Du lập tức ngậm miệng, trầm mặc chốc lát liền hừ hừ một câu: "Chuyện nào không nói lại đi nói chuyện đó."
Dụ Hạ lườm một cái, mặc kệ cậu.
Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi xe đến nơi, vẫn là trung tâm thương mại mà Dụ Hạ với Thích Tầm Chương tới hôm qua, Dụ Hạ đi lấy vé trước, Thích Du đi xếp hàng mua đồ uống.
Dụ Hạ đứng ở chỗ lấy phiếu chờ nửa ngày trời, không thấy Thích Du đâu, tới cửa hàng ăn vặt tìm cậu, mới vừa đi tới cửa, thì thấy Thích Du bị một người phụ nữ trung niên ngăn lại, đối phương đang cương quyết nhét đồ vào tay cậu.
Thích Du lúng túng từ chối: "Cô à, cháu không quen cô, cô tặng đồ cho cháu làm gì, cháu không cần, thật sự không cần."
Người phụ nữ có chút khẩn trương, đưa tất cả bánh ngọt và đồ uống đã mua đưa cho cậu: "Không sao, cháu cầm đi, cô chỉ muốn đổi chút tiền lẻ nên mới mua, cô không thích ăn mấy cái này, đằng nào cháu cũng phải mua nên đưa cho cháu thôi, nếu không thì bỏ đi phí lắm."
"Thật sự không cần..."
Dụ Hạ bước nhanh tới phía trước, chắn trước người Thích Du, cảnh giác quan sát người phụ nữ trước mặt, đối phương nhìn thấy cậu sắc mặt thay đổi lập tức, Dụ Hạ không khách khí mở miệng: "Cô à, tụi cháu hình như không có quen cô? Không hiểu sao cô lại muốn tặng đồ, rốt cuộc cô có âm mưu gì?"
Sắc mặt người phụ nữ lúng túng, ngập ngừng nói: "Cô mua đồ mà không cần, đúng lúc cô thấy cậu ấy xếp hàng muốn mua, mới muốn đưa cho cậu khỏi phải lãng phí, không có ý gì khác, các cháu hiểu lầm rồi."
"Không cần, cô tự giữ đi." Dụ Hạ kéo Thích Du đi.
Ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, Thích Du quay đầu lại nhìn ra phía sau, nhỏ giọng lầu bầu: "Cô này kỳ lạ thật, lúc nãy tớ vào trong cửa hàng đã liên tục nhìn chằm chằm vào tớ, sau đó lại nhất định nói muốn tặng đồ cho tớ, xì, không lẽ nhìn trúng tớ rồi chứ."
"Đi nhanh lên."
Sau khi đi xa, Dụ Hạ cũng quay đầu nhìn một chút, người phụ nữ còn đứng trước cửa cửa hàng ăn vặt, vẻ mặt bi thương mà đưa mắt nhìn bọn họ, Dụ Hạ nhíu mày, thu hồi tầm mắt, kéo Thích Du nhanh chóng rời đi.
10 phút sau, bọn họ ngồi vào trong rạp, Thích Du còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy: "Hạ Hạ, tớ cứ cảm thấy hình như người vừa nãy giống như có lời gì muốn nói với tớ..."
Dụ Hạ tức giận: "Nói cái rắm, người lạ thì có gì để nói, cậu ngốc à? Bị người ta bắt cóc đi cũng không biết."
Thích Du: "..." Bỏ đi, không nói thì không nói.
Sau khi xem hết bộ phim, hai người ai cũng mất tập trung, phim mới chiếu mấy phút Thích Du đã bắt đầu nhắn tin với ai không ngừng, Dụ Hạ thì đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, không biết sao trong rạp quá tối, nhìn thấy ai cũng khuôn mặt từa tựa, không nhìn ra được gì.
Lúc còn nửa tiếng nữa hết phim, Dụ Hạ nhắn tin cho Thích Tầm Chương, kêu anh tới đón bọn họ.
Lúc bọn họ ra khỏi rạp, Thích Tầm Chương đã chờ ở cửa, thấy mặt mày ai cũng không vui, nghi hoặc nhìn Dụ Hạ một cái, Dụ Hạ cười với anh, hai người không nói gì, lên xe.
Ăn cơm ở nhà cô họ xong, về nhà đã sắp 8 giờ tối, Dụ Hạ về phòng làm bài tập, lại không tập trung được, Thích Du còn đang không ngừng lắc lư trước mặt cậu, đi qua đi lại làm cậu thấy nhức đầu vô cùng.
"Cậu có thể ngồi xuống, đừng đi tới đi lui được không?"
Thích Du đặt mông ngồi xuống giường, cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
"Nói đi, hồi chiều ra ngoài còn vui vẻ mà, tự cậu nói muốn xem phim, sao vào rạp chiếu phim lại cứ nhắn tin với ai đó, cậu nói chuyện với ai vậy?"
Thích Du: "..."
"Là tên nhóc Vu Phong Dương đó đúng không? Cậu còn chưa hết hi vọng à?"
Thích Du bị vạch trần càng thêm trầm mặc, sững sờ mấy phút, mới ấp úng nói: "Hôm đó cậu ấy nói với tớ, chuyện lúc trước là tớ hiểu lầm cậu ấy, cậu ấy không có bắt cá hai tay, không có mờ ám với người khác."
"Không có?"
"Ừm" Thích Du lúng túng giải thích, "... Nữ sinh đó là học sinh của trường dạy nghề đối diện trường chúng ta, muốn đuổi theo cậu ấy, cậu ấy đã từ chối rõ ràng rồi, sau đó nữ sinh đó biết được chuyện của tớ với cậu ấy, muốn tìm tớ gây chuyện, còn kêu anh trai kết nghĩa ở ngoài trường đến cản trở tớ, cậu ấy liên hệ với nữ sinh kia hẹn ngày gặp mặt để giải quyết chuyện này, mờ ám gì đó đều là nữ sinh kia gửi cho cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn không để ý tới, thế nhưng tớ không thèm nghe giải thích đã trực tiếp block cậu ấy."
Dụ Hạ cạn lời: "Cậu block cậu ta, sao cậu ta không gặp tận mặt nói rõ với cậu?"
"Cậu ấy không phải đã nằm viện rồi sao, vì không cho nữ sinh đó dẫn lưu manh kiếm chuyện với tớ, nên cậu ấy chủ động dẫn người đi tìm đám người kia, sau đó đánh nhau, xương sườn cậu ấy bị gãy mất hai đoạn, nằm bệnh viện mấy tháng, lúc xuất viện tớ đã ra nước ngoài rồi."
"Vậy thì sao? Cậu ta ở sau lưng tìm bạn trai cũng là thật mà?"
"Tớ cũng có tìm mà."
Dụ Hạ: "..." Tớ tin cậu mới lạ.
"Cái đó thì khác, cậu ấy với nam sinh đó thân mật đút nhau ăn, tớ tận mắt nhìn thấy mà."
"Tớ còn hôn môi với cậu bị thầy bắt được, làm cho toàn trường đều biết đây này." Thích Du lầu bầu cãi lại.
"... Cậu ta cho cậu ăn bùa mê thuốc lú rồi à?"
"Tớ đâu có, " Thích Du chột dạ tranh luận, "Cậu ấy xin lỗi tớ, cậu ấy với nam sinh đó thực ra cũng không có gì, qua lại mới nửa tháng, tối hôm đó nam sinh kia tới nhà tìm cậu ấy, theo dõi cậu ấy, cậu ấy cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy nói đã giải quyết xong rồi, sau này cậu ta cũng sẽ không xuất hiện nữa."
"Ha ha."
Thích Du lấy gối che mặt, đến rất lâu, mới rầu rĩ nói: "Hạ Hạ, nhưng tớ thật sự thích cậu ấy..."
"Tự cậu xem mà làm đi, tớ lười quan tâm, đừng bị người ta lừa mà còn giúp người ta đếm tiền." Dụ Hạ rèn sắt không thành thép mà vẫy vẫy tay, hoàn toàn không muốn để ý nữa, tên ngốc Thích Du này, gấp gáp muốn thắt cổ chết trên cây (*), tự cậu cũng không vội, mình gấp làm gì.
(*) 上赶着要在那一棵歪脖子树上吊死: câu gốc thế này, ai giúp mình dịch đi ạ:(((
11 giờ 30, Thích Du ôm gấu Teddy mà Thích Tầm Chương tặng cho Dụ Hạ chìm vào giấc ngủ, Dụ Hạ mò mẫm xuống giường, một lần nữa chuồn vào phòng Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương vừa mới tắm ra, ôm đứa nhỏ mới bước vào phòng lên giường, đè cậu ra hôn một trận, nhỏ giọng bên tai Dụ Hạ: "Tối qua sao không qua đây?"
Dụ Hạ nheo mắt lại cười: "Nhớ em à? Cho nên em không qua là đúng, không thả anh một chút thì sao anh nhớ em?"
Cậu cố ý.
Con ngươi Thích Tầm Chương tối tăm, cúi đầu lần nữa hôn cậu.
Lăn giường xong đã sắp 1 giờ, Dụ Hạ rút vào trong lồng ngực Thích Tầm Chương, buồn ngủ mơ hồ mà lầm bầm: "Không kiềm chế như vậy, chờ em đi học lại phải làm sao."
Thích Tầm Chương vuốt tóc cậu: "Chờ em thi đại học xong."
"Wow, vậy còn bốn tháng nữa" Dụ Hạ dán vào cổ Thích Tầm Chương cười, "Chú cố gắng chịu đựng nha."
Thích Tầm Chương vỗ mông cậu: "Em đừng phóng đãng như thế là được."
Dụ Hạ không thanh minh cho mình, hôn lên gáy Thích Tầm Chương một cái: "Được thôi."
"Lại muốn sáng mai về phòng à?"
"Ừm, được không?" Dụ Hạ nhỏ giọng làm nũng với Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương không nói gì, cầm điện thoại lên trực tiếp đặt báo thức, ôm qua eo Dụ Hạ: "Ngủ đi."
"Ngủ không được." Dụ Hạ mệt đến mắt sắp mở không ra, nhưng cả ngày cũng chỉ có chút thời gian có thể một mình nói chuyện với Thích Tầm Chương, không muốn cứ như vậy mà đi ngủ.
Thích Tầm Chương khẽ nặn eo cậu, hỏi cậu: "Chiều đi xem phim với Tiểu Du, sao không vui vậy?"
"A,... Không có."
"Không có?"
"Phim em đã xem một lần rồi, xem thêm một lần nữa sao có thể vui vẻ, không có gì thú vị."
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có, anh đừng hỏi nữa." Dụ Hạ nhắm mắt lại, từ chối nghĩ tới những chuyện phiền lòng.
Thích Tầm Chương không hỏi nhiều nữa: "Vậy mau ngủ đi, mai còn phải đi thăm họ hàng, em thì sao, đi không?"
"Không đi, " Dụ Hạ trầm giọng lẩm bẩm, "Mai em vẫn nên ở yên trong nhà học bài thôi."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.