Chương 22: Say rượu
Bạch Giới Tử
11/12/2020
9 giờ 30, kết thúc lớp tự học buổi tối, Dụ Hạ đi ra cổng trường, xe tới đón cậu đã đứng phía bên kia đường, cậu đi tới ngồi vào ghế sau, thuận miệng hỏi tài xế: "Chú ấy tan làm chưa ạ?"
"Hôm nay ông chủ ra ngoài xã giao, lúc nãy tôi đưa ông chủ với thư ký Lưu qua đó rồi tới trường chờ cậu, lát nữa đưa cậu về rồi tôi quay lại đón ông chủ." Tài xế trả lời cậu.
Dụ Hạ vốn đã mệt mỏi muốn ngủ nhưng vừa nghe xong, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo hẳn lên: "Chú ấy đi xã giao? Đã trễ thế này còn đưa cháu về trước rồi lại đi đón chú ấy thì phải đến mấy giờ chứ, hay là cháu đi chung với chú đón chú ấy đi."
"Vậy cũng được." Nghe Dụ Hạ nói như vậy, tài xế vui mừng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý lời đề nghị của cậu, khởi động xe.
Dụ Hạ lấy điện thoại ra gửi tin cho Thích Tầm Chương: "Chú đang ở bên ngoài xã giao à? Cháu đi đón chú có được không?"
Mấy phút sau, Thích Tầm Chương trả lời lại một tiếng "Ừ", Dụ Hạ gửi tiếp: "Chú bớt uống rượu chút đi."
Người bên kia không để ý đến cậu nữa.
Khoảng hơn 10 giờ, bọn họ đến quán rượu, trước khi dừng xe, tài xế nhận được điện thoại của thư ký Lưu Phong, nói Thích Tầm Chương uống say, đi lên phụ anh ấy một tay.
Dụ Hạ cùng tài xế đi lên lầu, một dãy ghế sô pha dài chỉ còn Thích Tầm Chương với Lưu Phong, cùng với một bàn cơm thừa canh cặn, Thích Tầm Chương nhắm mắt lại, ngồi dựa vào ghế sôpha, mặt có chút đỏ, nhìn là đã biết uống nhiều rồi.
Dụ Hạ đi tới, giơ tay sờ trán Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương không nhúc nhích, chỉ vô thức nhíu mày lại, đôi mắt cũng không mở.
Dụ Hạ thấy thế, lo lắng hỏi Lưu Phong: "Sao chú ấy uống say vậy? Chú ấy đã uống bao nhiêu rồi ạ?"
Lưu Phong bất đắc dĩ giải thích: "Hôm nay nhóm khách hàng ở Sơn Đông tới, ai cũng có thể uống rượu, còn nhất định phải bắt tổng giám đốc uống cùng với họ, tổng giám đốc đã uống cả một bình rượu trắng, khó khăn lắm tôi mới tiễn được bọn họ về."
Sau khi nghe xong, Dụ Hạ cau mũi một cái, khom lưng đỡ lấy cánh tay Thích Tầm Chương, nhẹ giọng gọi anh: "Chú."
Liên tục kêu mấy tiếng, Thích Tầm Chương mới mở mắt ra, nheo mắt nhìn cậu, dừng một chút, dường như nửa ngày mới nhìn rõ người trước mặt này là ai, giơ tay ấn ấn đầu Dụ Hạ, khàn giọng nói: "Sao cậu lại ở đây? Sao không về nhà?"
Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chú uống say, cháu lo cho chú."
Ngón tay Thích Tầm Chương đan vào trong tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, khóe môi mang theo ý cười không rõ rành: "Vậy à..."
Dụ Hạ một lần nữa gọi anh: "Chú, để cháu đỡ chú dậy, chúng ta về nhà."
Nói xong, cậu kéo cánh tay Thích Tầm Chương để lên vai mình, khó khăn đỡ anh đứng lên, Thích Tầm Chương say đến không rõ, cả người mơ mơ màng màng, thân người ngã về phía Dụ Hạ, sức nặng toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên người Dụ Hạ.
Hơi thở cứ nóng rực bên tai, Dụ Hạ nhịn không được mà cười, Lưu Phong thấy thế nhanh chóng tới đỡ lấy cánh tay khác của Thích Tầm Chương.
Cứ va va chạm chạm như vậy mà dìu Thích Tầm Chương xuống lầu, vất vả lắm mới đưa được anh lên xe, Dụ Hạ mệt muốn nằm liệt trên ghế, ngược lại tài xế đã nhiều lần nói để đổi cho ông ấy, Dụ Hạ lại không chịu buông tay, lúc này vẫn còn đang nắm một cái tay của Thích Tầm Chương, cầm khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay cho anh.
Thích Tầm Chương mê man trừng hai mắt, chăm chú nhìn cậu, ngón tay Dụ Hạ nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay anh, hạ giọng hỏi: "Chú, chú cứ nhìn chằm chằm cháu làm gì?"
Con ngươi Thích Tầm Chương tối lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhắm hai mắt lại.
Lưu Phong bên chỗ cạnh tài xế quay đầu lại, nhắc nhở Dụ Hạ: "Tối nay tổng giám đốc không ăn gì, chỉ uống rượu thôi, dạ dày chắc không dễ chịu đâu, lát nữa về chuẩn bị chút đồ ăn cho anh ấy."
Dụ Hạ gật gật đầu: "Anh Lưu, lần sau anh khuyên chú đừng uống nhiều như vậy."
Lưu Phong bất đắc dĩ thở dài: "Khách hàng nói không uống sẽ không ký hợp đồng, còn bắt tổng giám đốc phải tự mình uống, tôi thay anh ấy cũng không được, tổng giám đốc quyết lấy cho bằng được đơn hàng này, tôi làm sao khuyên được."
Dụ Hạ liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương đang dựa vào ghế ngủ, nắm chặt tay anh.
Lưu Phong cùng tài xế giúp Dụ Hạ dìu Thích Tầm Chương vào nhà rồi đi, Dụ Hạ đỡ Thích Tầm Chương nằm lên ghế sôpha, ngồi xuống sát bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: "Chú, chú muốn uống nước không?"
Thích Tầm Chương từ từ mở mắt, không lên tiếng, chỉ bất động nhìn Dụ Hạ.
Dụ Hạ giơ tay vuốt nhẹ mặt anh: "Sao chú không nói chuyện? Muốn uống nước không?"
Thấy Thích Tầm Chương vẫn không lên tiếng, Dụ Hạ đành nói: "Vậy cháu coi như chú muốn uống vậy, chú chờ một chút."
Dụ Hạ đứng lên, lúc cánh tay lướt qua cạnh Thích Tầm Chương bị anh vô thức nắm lấy, Dụ Hạ cụp mắt, nhìn tay của họ đang nắm lấy nhau, nở nụ cười: "Chú, chú uống nước không?"
Sau một hồi giằng co, Thích Tầm Chương buông tay ra, Dụ Hạ đi vào bếp rót nước, ngồi trở lại vào ghế sôpha, cẩn thận đỡ Thích Tầm Chương ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên môi anh.
Thích Tầm Chương uống hai ngụm, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, nhăn mày lại, khàn giọng nhắc nhở Dụ Hạ: "Cậu không cần phải để ý đến tôi, về phòng ngủ đi."
Dụ Hạ đặt cốc nước lên bàn trà, nhìn Thích Tầm Chương chớp mắt một cái: "Chú như vậy sao cháu có thể yên tâm ngủ, chú còn khó chịu không?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn Dụ Hạ, đôi mắt âm u tựa như đang kiềm chế cảm xúc gì đó, không nhìn ra được là đang tỉnh hay là đang say thật, Dụ Hạ lẩm bẩm cười: "Uống không được mà còn uống nhiều như vậy làm gì, vì làm ăn mà muốn ném cái mạng đi thì cũng quá thiệt rồi, lúc trước chú còn luôn dạy cháu sức khoẻ là quan trọng nhất mà."
Thích Tầm Chương dựa vào ghế, nhắm mắt lại: "Để cậu chê cười rồi."
"Không có đâu, sao cháu lại chê cười chú..." Dụ Hạ kéo dài âm thanh, nhích lại càng gần Thích Tầm Chương, thấp giọng lầu bầu, "Chú, uống nhiều rượu như vậy thật sự không khó chịu à?"
Hơi thở lúc Dụ Hạ nói chuyện ngay sát bên cổ Thích Tầm Chương, làm cho anh không khỏi khó chịu, từ lúc tối nhìn thấy Dụ Hạ đến tìm anh, dường như ở trong cơ thể xuất hiện một ngọn lửa không tên đang rục rịch muốn bốc cháy, bây giờ ngọn lửa này mới vừa được áp chế xuống thì hình như muốn cháy trở lại rồi, tất cả đều do cái người đang ngồi dựa sát vào mình này.
"Chú nóng à? Cháu giúp chú mở quần áo ra chút, cho thoáng mát." Dụ Hạ để tay lên vai Thích Tầm Chương, chậm rãi dời lên cổ, ngón tay như có như không mà đụng chạm vào da thịt, mở hai nút áo sơmi trên cùng ra giúp anh.
Thích Tầm Chương bắt được tay cậu, con ngươi bên trong cặp mắt đang nheo lại càng tối hơn, âm thanh cũng càng thêm khàn: "Đừng nhúc nhích."
Dụ Hạ cười nhìn cậu: "Chú, chú thật sự không thấy hầm hơi sao?"
Thích Tầm Chương lần nữa nhắm mắt lại: "Cậu về phòng đi ngủ đi..."
Dụ Hạ đột nhiên đến gần, cúi đầu xuống khẽ cắn nhẹ yết hầu của Thích Tầm Chương.
Cơ thể Thích Tầm Chương cứng lại trong nháy mắt, Dụ Hạ thấy anh vẫn ngồi yên không đẩy mình ra, lá gan càng lớn hơn, le lưỡi ra liếm liếm hôn lên.
Lúc tóc bị túm lại, Dụ Hạ "xuýt" một tiếng, ngước mắt đối diện với đôi mắt đang cực kỳ cố gắng chịu đựng của Thích Tầm Chương, cong cong khóe môi: "Chú..."
Thích Tầm Chương xoay người một cái, đặt Dụ Hạ dưới thân, hai tay chống xuống hai bên đầu cậu, cúi đầu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cậu, âm thanh thở dốc nặng nề khàn đặc, như đang cực lực kiềm chế thứ gì đó.
Im lặng đối diện trong chốc lát, Dụ Hạ giơ tay, vòng ra sau cổ Thích Tầm Chương, đôi môi ướt át mơn trớn cằm anh, dán vào những sợi râu lún phún như có như không mà cọ xát, đôi tay không ngừng nghỉ cởi toàn bộ nút áo sơmi Thích Tầm Chương ra.
Thích Tầm Chương giữ vai cậu lại, không cho cậu lộn xộn, Dụ Hạ nhẹ giọng cười, nói: "Chú, chú còn nhịn được à?"
Thích Tầm Chương đột nhiên ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi len lỏi cạy hàm răng ra, tiến vào nhanh gọn, thô bạo luồn lách khắp nơi trong khoang miệng cậu.
Dụ Hạ sửng sốt một hồi, sau đó nhiệt tình đáp lại, không có phép tắc mà vồ lấy lưỡi Thích Tầm Chương liếm lung tung, lúc Thích Tầm Chương lui ra còn lưu luyến đuổi theo, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Thích Tầm Chương ve vãn chơi đùa, không ngừng liếm lưỡi anh giống như đứa trẻ được ăn kẹo, triền miên không dứt được.
Nước bọt chưa kịp nuốt mà thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhớp nháp dinh dính giữa hai người, tiếng thở dốc bên tai khàn đặc ám muội, trêu chọc con thú sớm đã không áp chế được trong cơ thể.
Dụ Hạ tuy rằng ngoài miệng luôn trêu chọc Thích Tầm Chương, nhưng thực tế vẫn chưa hề kinh nghiệm thực chiến, bị Thích Tầm Chương đè lên hôn một trận cũng có chút mê man, hô hấp đều bị đứt quãng, Thích Tầm Chương cuối cùng cũng buông cậu ra, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng ướt át của cậu, con ngươi càng chìm xuống.
Dụ Hạ mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn lại Thích Tầm Chương, chờ đợi, hôn một chút lên môi anh, nhẹ giọng nỉ non: "Chú ơi, chú cứng rồi."
Thứ đang cách mấy lớp vải cọ vào đùi cậu đang cố chứng tỏ cảm giác tồn tại mãnh liệt của mình, Thích Tầm Chương đã hoàn toàn bị cậu hấp dẫn, phản ứng cơ thể không lừa người được đâu.
Đôi môi Thích Tầm Chương mím chặt thành một đường, trầm mặc nhìn cậu, trong mắt dường như có cảm xúc gì đó đang đấu tranh kịch liệt, Dụ Hạ "Xời" một tiếng, cúi đầu dán sát vào lồng ngực Thích Tầm Chương, hôn lên.
Thích Tầm Chương túm lấy tóc cậu, khàn giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Dụ Hạ không đáp, chỉ cong môi nở nụ cười, tiếp tục hôn lồng ngực của anh.
Nụ hôn vừa dính vừa nóng từ từ dời xuống, hô hấp Thích Tầm Chương càng thêm khó khăn, tay nắm lấy tóc Dụ Hạ lại không có sức lực, dường như ngay cả anh cũng không nhận định được rõ, là nên để Dụ Hạ tiếp tục làm hay là đẩy cậu ra.
Nút áo trên âu phục bị ngón tay nhanh nhẹn tháo ra, Dụ Hạ ngẩng đầu cười, nhìn Thích Tầm Chương nháy mắt một cái: "Chú, chú không từ chối cháu, vậy cháu coi như chú chấp nhận rồi nha."
"Hôm nay ông chủ ra ngoài xã giao, lúc nãy tôi đưa ông chủ với thư ký Lưu qua đó rồi tới trường chờ cậu, lát nữa đưa cậu về rồi tôi quay lại đón ông chủ." Tài xế trả lời cậu.
Dụ Hạ vốn đã mệt mỏi muốn ngủ nhưng vừa nghe xong, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo hẳn lên: "Chú ấy đi xã giao? Đã trễ thế này còn đưa cháu về trước rồi lại đi đón chú ấy thì phải đến mấy giờ chứ, hay là cháu đi chung với chú đón chú ấy đi."
"Vậy cũng được." Nghe Dụ Hạ nói như vậy, tài xế vui mừng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý lời đề nghị của cậu, khởi động xe.
Dụ Hạ lấy điện thoại ra gửi tin cho Thích Tầm Chương: "Chú đang ở bên ngoài xã giao à? Cháu đi đón chú có được không?"
Mấy phút sau, Thích Tầm Chương trả lời lại một tiếng "Ừ", Dụ Hạ gửi tiếp: "Chú bớt uống rượu chút đi."
Người bên kia không để ý đến cậu nữa.
Khoảng hơn 10 giờ, bọn họ đến quán rượu, trước khi dừng xe, tài xế nhận được điện thoại của thư ký Lưu Phong, nói Thích Tầm Chương uống say, đi lên phụ anh ấy một tay.
Dụ Hạ cùng tài xế đi lên lầu, một dãy ghế sô pha dài chỉ còn Thích Tầm Chương với Lưu Phong, cùng với một bàn cơm thừa canh cặn, Thích Tầm Chương nhắm mắt lại, ngồi dựa vào ghế sôpha, mặt có chút đỏ, nhìn là đã biết uống nhiều rồi.
Dụ Hạ đi tới, giơ tay sờ trán Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương không nhúc nhích, chỉ vô thức nhíu mày lại, đôi mắt cũng không mở.
Dụ Hạ thấy thế, lo lắng hỏi Lưu Phong: "Sao chú ấy uống say vậy? Chú ấy đã uống bao nhiêu rồi ạ?"
Lưu Phong bất đắc dĩ giải thích: "Hôm nay nhóm khách hàng ở Sơn Đông tới, ai cũng có thể uống rượu, còn nhất định phải bắt tổng giám đốc uống cùng với họ, tổng giám đốc đã uống cả một bình rượu trắng, khó khăn lắm tôi mới tiễn được bọn họ về."
Sau khi nghe xong, Dụ Hạ cau mũi một cái, khom lưng đỡ lấy cánh tay Thích Tầm Chương, nhẹ giọng gọi anh: "Chú."
Liên tục kêu mấy tiếng, Thích Tầm Chương mới mở mắt ra, nheo mắt nhìn cậu, dừng một chút, dường như nửa ngày mới nhìn rõ người trước mặt này là ai, giơ tay ấn ấn đầu Dụ Hạ, khàn giọng nói: "Sao cậu lại ở đây? Sao không về nhà?"
Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chú uống say, cháu lo cho chú."
Ngón tay Thích Tầm Chương đan vào trong tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, khóe môi mang theo ý cười không rõ rành: "Vậy à..."
Dụ Hạ một lần nữa gọi anh: "Chú, để cháu đỡ chú dậy, chúng ta về nhà."
Nói xong, cậu kéo cánh tay Thích Tầm Chương để lên vai mình, khó khăn đỡ anh đứng lên, Thích Tầm Chương say đến không rõ, cả người mơ mơ màng màng, thân người ngã về phía Dụ Hạ, sức nặng toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên người Dụ Hạ.
Hơi thở cứ nóng rực bên tai, Dụ Hạ nhịn không được mà cười, Lưu Phong thấy thế nhanh chóng tới đỡ lấy cánh tay khác của Thích Tầm Chương.
Cứ va va chạm chạm như vậy mà dìu Thích Tầm Chương xuống lầu, vất vả lắm mới đưa được anh lên xe, Dụ Hạ mệt muốn nằm liệt trên ghế, ngược lại tài xế đã nhiều lần nói để đổi cho ông ấy, Dụ Hạ lại không chịu buông tay, lúc này vẫn còn đang nắm một cái tay của Thích Tầm Chương, cầm khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay cho anh.
Thích Tầm Chương mê man trừng hai mắt, chăm chú nhìn cậu, ngón tay Dụ Hạ nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay anh, hạ giọng hỏi: "Chú, chú cứ nhìn chằm chằm cháu làm gì?"
Con ngươi Thích Tầm Chương tối lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhắm hai mắt lại.
Lưu Phong bên chỗ cạnh tài xế quay đầu lại, nhắc nhở Dụ Hạ: "Tối nay tổng giám đốc không ăn gì, chỉ uống rượu thôi, dạ dày chắc không dễ chịu đâu, lát nữa về chuẩn bị chút đồ ăn cho anh ấy."
Dụ Hạ gật gật đầu: "Anh Lưu, lần sau anh khuyên chú đừng uống nhiều như vậy."
Lưu Phong bất đắc dĩ thở dài: "Khách hàng nói không uống sẽ không ký hợp đồng, còn bắt tổng giám đốc phải tự mình uống, tôi thay anh ấy cũng không được, tổng giám đốc quyết lấy cho bằng được đơn hàng này, tôi làm sao khuyên được."
Dụ Hạ liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương đang dựa vào ghế ngủ, nắm chặt tay anh.
Lưu Phong cùng tài xế giúp Dụ Hạ dìu Thích Tầm Chương vào nhà rồi đi, Dụ Hạ đỡ Thích Tầm Chương nằm lên ghế sôpha, ngồi xuống sát bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: "Chú, chú muốn uống nước không?"
Thích Tầm Chương từ từ mở mắt, không lên tiếng, chỉ bất động nhìn Dụ Hạ.
Dụ Hạ giơ tay vuốt nhẹ mặt anh: "Sao chú không nói chuyện? Muốn uống nước không?"
Thấy Thích Tầm Chương vẫn không lên tiếng, Dụ Hạ đành nói: "Vậy cháu coi như chú muốn uống vậy, chú chờ một chút."
Dụ Hạ đứng lên, lúc cánh tay lướt qua cạnh Thích Tầm Chương bị anh vô thức nắm lấy, Dụ Hạ cụp mắt, nhìn tay của họ đang nắm lấy nhau, nở nụ cười: "Chú, chú uống nước không?"
Sau một hồi giằng co, Thích Tầm Chương buông tay ra, Dụ Hạ đi vào bếp rót nước, ngồi trở lại vào ghế sôpha, cẩn thận đỡ Thích Tầm Chương ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên môi anh.
Thích Tầm Chương uống hai ngụm, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, nhăn mày lại, khàn giọng nhắc nhở Dụ Hạ: "Cậu không cần phải để ý đến tôi, về phòng ngủ đi."
Dụ Hạ đặt cốc nước lên bàn trà, nhìn Thích Tầm Chương chớp mắt một cái: "Chú như vậy sao cháu có thể yên tâm ngủ, chú còn khó chịu không?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn Dụ Hạ, đôi mắt âm u tựa như đang kiềm chế cảm xúc gì đó, không nhìn ra được là đang tỉnh hay là đang say thật, Dụ Hạ lẩm bẩm cười: "Uống không được mà còn uống nhiều như vậy làm gì, vì làm ăn mà muốn ném cái mạng đi thì cũng quá thiệt rồi, lúc trước chú còn luôn dạy cháu sức khoẻ là quan trọng nhất mà."
Thích Tầm Chương dựa vào ghế, nhắm mắt lại: "Để cậu chê cười rồi."
"Không có đâu, sao cháu lại chê cười chú..." Dụ Hạ kéo dài âm thanh, nhích lại càng gần Thích Tầm Chương, thấp giọng lầu bầu, "Chú, uống nhiều rượu như vậy thật sự không khó chịu à?"
Hơi thở lúc Dụ Hạ nói chuyện ngay sát bên cổ Thích Tầm Chương, làm cho anh không khỏi khó chịu, từ lúc tối nhìn thấy Dụ Hạ đến tìm anh, dường như ở trong cơ thể xuất hiện một ngọn lửa không tên đang rục rịch muốn bốc cháy, bây giờ ngọn lửa này mới vừa được áp chế xuống thì hình như muốn cháy trở lại rồi, tất cả đều do cái người đang ngồi dựa sát vào mình này.
"Chú nóng à? Cháu giúp chú mở quần áo ra chút, cho thoáng mát." Dụ Hạ để tay lên vai Thích Tầm Chương, chậm rãi dời lên cổ, ngón tay như có như không mà đụng chạm vào da thịt, mở hai nút áo sơmi trên cùng ra giúp anh.
Thích Tầm Chương bắt được tay cậu, con ngươi bên trong cặp mắt đang nheo lại càng tối hơn, âm thanh cũng càng thêm khàn: "Đừng nhúc nhích."
Dụ Hạ cười nhìn cậu: "Chú, chú thật sự không thấy hầm hơi sao?"
Thích Tầm Chương lần nữa nhắm mắt lại: "Cậu về phòng đi ngủ đi..."
Dụ Hạ đột nhiên đến gần, cúi đầu xuống khẽ cắn nhẹ yết hầu của Thích Tầm Chương.
Cơ thể Thích Tầm Chương cứng lại trong nháy mắt, Dụ Hạ thấy anh vẫn ngồi yên không đẩy mình ra, lá gan càng lớn hơn, le lưỡi ra liếm liếm hôn lên.
Lúc tóc bị túm lại, Dụ Hạ "xuýt" một tiếng, ngước mắt đối diện với đôi mắt đang cực kỳ cố gắng chịu đựng của Thích Tầm Chương, cong cong khóe môi: "Chú..."
Thích Tầm Chương xoay người một cái, đặt Dụ Hạ dưới thân, hai tay chống xuống hai bên đầu cậu, cúi đầu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cậu, âm thanh thở dốc nặng nề khàn đặc, như đang cực lực kiềm chế thứ gì đó.
Im lặng đối diện trong chốc lát, Dụ Hạ giơ tay, vòng ra sau cổ Thích Tầm Chương, đôi môi ướt át mơn trớn cằm anh, dán vào những sợi râu lún phún như có như không mà cọ xát, đôi tay không ngừng nghỉ cởi toàn bộ nút áo sơmi Thích Tầm Chương ra.
Thích Tầm Chương giữ vai cậu lại, không cho cậu lộn xộn, Dụ Hạ nhẹ giọng cười, nói: "Chú, chú còn nhịn được à?"
Thích Tầm Chương đột nhiên ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi len lỏi cạy hàm răng ra, tiến vào nhanh gọn, thô bạo luồn lách khắp nơi trong khoang miệng cậu.
Dụ Hạ sửng sốt một hồi, sau đó nhiệt tình đáp lại, không có phép tắc mà vồ lấy lưỡi Thích Tầm Chương liếm lung tung, lúc Thích Tầm Chương lui ra còn lưu luyến đuổi theo, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Thích Tầm Chương ve vãn chơi đùa, không ngừng liếm lưỡi anh giống như đứa trẻ được ăn kẹo, triền miên không dứt được.
Nước bọt chưa kịp nuốt mà thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhớp nháp dinh dính giữa hai người, tiếng thở dốc bên tai khàn đặc ám muội, trêu chọc con thú sớm đã không áp chế được trong cơ thể.
Dụ Hạ tuy rằng ngoài miệng luôn trêu chọc Thích Tầm Chương, nhưng thực tế vẫn chưa hề kinh nghiệm thực chiến, bị Thích Tầm Chương đè lên hôn một trận cũng có chút mê man, hô hấp đều bị đứt quãng, Thích Tầm Chương cuối cùng cũng buông cậu ra, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng ướt át của cậu, con ngươi càng chìm xuống.
Dụ Hạ mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn lại Thích Tầm Chương, chờ đợi, hôn một chút lên môi anh, nhẹ giọng nỉ non: "Chú ơi, chú cứng rồi."
Thứ đang cách mấy lớp vải cọ vào đùi cậu đang cố chứng tỏ cảm giác tồn tại mãnh liệt của mình, Thích Tầm Chương đã hoàn toàn bị cậu hấp dẫn, phản ứng cơ thể không lừa người được đâu.
Đôi môi Thích Tầm Chương mím chặt thành một đường, trầm mặc nhìn cậu, trong mắt dường như có cảm xúc gì đó đang đấu tranh kịch liệt, Dụ Hạ "Xời" một tiếng, cúi đầu dán sát vào lồng ngực Thích Tầm Chương, hôn lên.
Thích Tầm Chương túm lấy tóc cậu, khàn giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Dụ Hạ không đáp, chỉ cong môi nở nụ cười, tiếp tục hôn lồng ngực của anh.
Nụ hôn vừa dính vừa nóng từ từ dời xuống, hô hấp Thích Tầm Chương càng thêm khó khăn, tay nắm lấy tóc Dụ Hạ lại không có sức lực, dường như ngay cả anh cũng không nhận định được rõ, là nên để Dụ Hạ tiếp tục làm hay là đẩy cậu ra.
Nút áo trên âu phục bị ngón tay nhanh nhẹn tháo ra, Dụ Hạ ngẩng đầu cười, nhìn Thích Tầm Chương nháy mắt một cái: "Chú, chú không từ chối cháu, vậy cháu coi như chú chấp nhận rồi nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.