Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 29: Ai chọc giận anh, anh đi mà tìm người đó

Thánh Yêu

03/09/2016

Hứa Tình Thâm kêu lên một tiếng, trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu lần tìm được môi cô.

“Tôi tức giận gì chứ?”

“Hẳn là anh phải biết rõ hơn tôi.”

Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào trong. Hứa Tình Thâm lảo đảo theo anh lên lầu, đi tới phòng ngủ chính, Tưởng Viễn Chu lại mở hết tất cả đèn trong phòng lên.

Hứa Tình Thâm bị chói mắt, Tưởng Viễn Chu từng bước tới gần, cô lùi lại về phía sau. Tưởng Viễn Chu giữ chặt bả vai cô, đẩy cô nằm xuống chiếc giường lớn.

Người đàn ông chống tay cạnh gò má cô, một tay đưa xuống cổ, chậm rãi cởi nút áo thứ nhất ra.

“Có phải em cho là mình rất thông minh hay không?”

Hứa Tình Thâm nâng tay lên.

“Tôi sai rồi, không được sao? Tôi không nên nói thật.”

Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu, làn da màu đồng vùng cổ khêu gợi theo động tác của anh bắt đầu lộ ra.

“Nếu em cho là em có thể hiểu rõ tâm tư của tôi như vậy, vậy em nên nhìn tôi thật kỹ một lần xem sao.”

“Tưởng tiên sinh, chuyện của Phương Thành và Vạn Dục Ninh không có liên quan gì tới tôi…”

Lúc này Tưởng Viễn Chu không muốn nghe đến tên hai người kia, anh bắt đầu xé rách quần áo của cô.

Một vật gần như là thuộc quyền sở hữu của mình đột nhiên thuộc về người khác, nói không có lấy một chút tức giận thì đó là điều không thể nào.

Hai tay Hứa Tình Thâm che trước ngực.

“Tưởng tiên sinh, tôi không phải đồ vật để anh trút giận, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ kêu to lên gọi người tới.”

“Gọi người?”

Tưởng Viễn Chu có vẻ như nghe thấy một từ vô cùng mới mẻ, khóe miệng anh cong lên. Tình huống hiện tại đã rất mờ ám rồi, nếu cô thật sự dám kêu lên, anh sẽ bái phục cô.

“Dưới lầu còn có người, nếu em muốn kêu, thì kêu lên thử xem?” Tưởng Viễn Chu nói xong, bàn tay đưa xuống thắt lưng cô, đầu ngón tay theo góc áo chui vào.

Hứa Tình Thâm liền gào lên: “Aaa, ai cứu với… “

Bàn tay của người đàn ông bỗng nhiên dừng lại trong giây lát, anh không nghĩ là cô kêu lên thật.

Hứa Tình Thâm nhân cơ hội đó chặn bàn tay của anh lại.

“Tưởng tiên sinh, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, không giống như anh, có uy tín danh dự. Bình thường anh là người vô cùng nghiêm túc mà, những âm thanh này chưa ai nghe thấy bao giờ.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy khi nói chuyện của cô.

“Nhưng tôi cũng không tin.”

Dù sao thì Hứa Tình Thâm cũng là phụ nữ, da mặt còn có thể dày hơn anh sao?



Hai người lôi kéo, đương nhiên là trên phương diện về thể lực,

Hứa Tình Thâm không phải là đối thủ của Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông cởi chiếc áo khoác tây trang ra, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng lộ ra cơ bắp cường tráng, một chiếc cúc áo đã được cỡi sẵn, tỏa ra sức cuốn hút khó có thể cưỡng lại nổi.

Mà cô cũng không khá hơn chút nào, toàn thân cũng chỉ còn lại chiếc áo len vẫn còn vướng ở trên vai. Tưởng Viễn Chu đè chặt cô trên chiếc giường lớn, thở hổn hển: “Kêu nữa không.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm không tình nguyện, tuy rằng cô không quá cứng nhắc trong chuyện chăn gối nhưng hôm nay Tưởng Viễn Chu giống như tìm chỗ trút giận khiến cô rất khó chịu.

“Tưởng tiên sinh, không thì tôi bày cho anh một cách. Anh bắt Phương Thành lại, đánh cho anh ta một trận, không phải là cơn giận cũng có thể biến mất sao?”

Tưởng Viễn Chu bắt đầu ra sức cắn trên người cô, Hứa Tình Thâm giãy mạnh hơn, cô sử dụng cả hai tay hai chân. Người đàn ông giữ chặt eo cô, kéo cô về phía mình.

Hai người vật lộn một hồi, chiếc chăn đơn bên dưới bị vần vò nhàu nát, trông vô cùng thảm hại.

Hứa Tình Thâm không chịu được sức nặng, nhưng vẫn không hít thở nổi, giọng nói dịu dàng của cô cất lên có chút khàn khàn: “A —— “

Tưởng Viễn Chu dừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Hứa Tình Thâm nhìn nét mặt anh không hề chớp mắt, đúng là cô cố ý: “A, a —— “

Thanh âm dần cao vút, hoàn toàn có thể xuyên qua tường, truyền tới lầu dưới.

Tưởng Viễn Chu không tin mình không trị được cô, anh ôm cô lên, kéo chiếc drap quấn quanh cơ thể hai người.

“Thích kêu phải không? Nơi này còn chưa đủ rộng, tôi đổi chỗ khác cho em.”

Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ người đàn ông, Tưởng Viễn Chu đưa cô ra ban công. Chỗ này có đặt một chiếc sofa bằng da mềm, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn, bên cạnh chiếc sofa là hàng lan can màu trắng. Từng chiếc đứng cạnh nhau thẳng tắp, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng người bảo vệ đứng bên ngoài Cửu Long Thương.

“Anh muốn làm gì?”

“Cho em một không gian để phát huy khả năng.”

Hứa Tình Thâm đưa tay chặn lồng ngực Tưởng Viễn Chu đang chuẩn bị đè xuống.

“Anh nghĩ tôi không dám?”

Tưởng Viễn Chu véo véo mặt cô.

“Để tôi xem một chút, hình như cũng không quá dày.”

Anh ôm lấy bả vai của cô, bên ngoài không có hệ thống sưởi, chỉ có mỗi chiếc drap mỏng bao phủ nên Hứa Tình Thâm bị lạnh tới nỗi cóng chân. Tưởng Viễn Chu chống người lên, cô khẽ hít một hơi, thấy người bảo vệ trước cổng đứng vô cùng nghiêm trang.

Hứa Tình Thâm khẽ nâng cằm, cổ tạo nên một độ cong duyên dáng, giọng nói phát ra có chút khàn khàn: “Ừm…”

Kéo dài âm điệu, sau đó bị ra sức cất cao: “A —— “

Ngoài cửa, một người bảo vệ giật mình, nhìn xung quanh như có trộm.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Tình Thâm từ trên cao. Hứa Tình Thâm giơ tay lên, ngón trỏ cong lên khẽ véo mặt anh.



“Tưởng tiên sinh, tôi thấy mặt anh cũng không dày mà.”

Đường đường là ngài Tưởng, từ lúc nào lại bị người khác trêu chọc như vậy chứ.

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô đặt lên môi hôn, dưới người còn chưa có động tác nào mà Hứa Tình Thâm đã phối hợp kêu lên ừm ừm a a.

Âm thanh phát ra cao dần, rồi mức độ cao thấp đan xen, uyển chuyển phảng phất xung quanh rồi càng lúc càng đi xa. Tiếng động kiểu vậy, hết sức trêu ngươi người khác.

Bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy âm thanh này, hai người đưa mắt nhìn nhau, đang nghiêng đầu qua chỗ khác tìm nơi phát ra âm thanh.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi, đưa tay bịt miệng Hứa Tình Thâm lại.

“Em ở tại Cửu Long Thương này mà kêu như vậy, không sợ mất mặt sao?”

Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống.

“Sợ? Nếu sợ thì tôi đã không kêu.”

Có mấy câu của cô thôi mà đã hại Tưởng Viễn Chu muốn bùng cháy, nơi thái dương anh rịn ra một lớp mồ hôi mịn, cúi xuống thấp muốn hôn cô. Nhưng không ngờ lại bị Hứa Tình Thâm che miệng.

“Tưởng tiên sinh, đây không phải chuyên môn của tôi và tôi không muốn đối nghịch với anh, đúng là tôi không thích như vậy.”

“Sao vậy?” Tưởng Viễn Chu cất tiếng khàn khàn.

“Nếu anh thực sự muốn tôi thì trong lòng anh không thể nghĩ tới người khác.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm đẩy trán anh ra, đầu ngón tay chạm vào lớp mồ hôi trên trán người đàn ông.

“Tôi càng không phải là vật để anh trút hết sự bất mãn, nếu anh tức giận ai, anh đi mà tìm người đó.”

“Cái miệng nhỏ của em, có phải là rất biết nói năng hay không?”

Tưởng Viễn Chu rơi vào giai đoạn nước rút. Ngược lại, không phải là anh sợ mất mặt, chẳng qua là Hứa Tình Thâm kêu lên như vậy hết sức mệt mỏi, anh không thể để cho người khác nghe thấy.

Anh cũng không ôm cô về phòng.

Cho tới khi tất cả lắng xuống, Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cổ Hứa Tình Thâm, không khỏi cười lên thành tiếng.

“Hứa Tình Thâm, để tôi xem còn có gì để em không sợ nữa.’

Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Em nói cho tôi biết, em có sức mạnh vô địch như vậy, rốt cuộc là có thứ gì mới có thể làm em sụp đổ?”

Hứa Tình Thâm thấy toàn thân đau nhức, giống như bị vật nặng nghiền nát vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Tưởng Viễn Chu nói, nửa đùa nửa thật.

“Chỉ cần có một ngày, Tưởng tiên sinh đừng làm tổn thương tôi là được.”

Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ nét mặt của cô, rạng rỡ mang theo ý cười, những lời nói vô tình này, giống như ném một viên đá sắc cạnh vào lòng anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook