Chương 47: Anh giúp cô hả giận
Thánh Yêu
05/09/2016
Trong thoáng chốc làn da giống như bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da thịt ngấm vào trong giống như bị dao cắt.
Ngô Tư giãy giụa, hai vai muốn vùng ra, nhưng sao cô ta có thể so với sức lực của Tưởng Viễn Chu. Một chai Hương Tân cứ thế đổ vào người, Ngô Tư lạnh tới nỗi run lẩy bẩy, nghiêng đầu sang phía Vạn Dục Ninh cầu cứu: “Cô Vạn, cứu tôi với, mau cứu tôi—”
Vạn Dục Ninh chưa từng thấy dáng vẻ Tưởng Viễn Chu tự mình ra tay bao giờ, cô túm chặt chiếc găng tay, hình như là sợ quá tới nỗi ngây ngốc.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không hề có chút gợn sóng cuối cùng cũng có động tĩnh, Tưởng Viễn Chu cầm lấy thùng đựng đá, bắt đầu từ từ đổ vào trong áo Ngô Tư.
Lúc này Ngô Tư mới thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết Tưởng Viễn Chu là một người không thể chạm vào.
“Sau này tôi không dám nữa, tôi cũng không nói chuyện này cho người khác biết, thả tôi đi.”
Năm ngón tay người đàn ông vẫn giữ chặt gáy cô như trước, Vạn Dục Ninh cố gắng cãi lại: “Viễn Chu, chuyện của Hứa Tình Thâm, lẽ nào anh cũng không thèm để ý tới dù chỉ một chút sao?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay bám vào gò má của cô, bàn tay mang theo hơi lạnh toát.
“Há mồm.”
“Anh, anh định làm gì?” Vạn Dục Ninh thấy nét mặt anh trở nên hung dữ, một cảm giác sợ hãi trỗi dậy, giống như đây không phải người đàn ông cô quen biết hai mươi mấy năm.
“Há mồm!”
Giọng nói Tưởng Viễn Chu không mang theo chút ý tốt nào, dọa Vạn Dục Ninh sợ tới nỗi răm rắp nghe theo. Người đàn ông lấy mấy viên đá từ trong thùng ra nhét vào miệng cô.
“Không được nhả ra.”
Vạn Dục Ninh thấy đầu lưỡi sắp bị đông lạnh tới nơi, ngậm được một lúc thì cô không chịu nổi nữa, che miệng vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Không được nhả!”
Cô thực sự bị anh dọa cho sợ chết khiếp, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu để cho họ tiến vào.
Nhân viên phục vụ cầm sợi dây và mang theo mấy thùng đá vào, Tưởng Viễn Chu quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Em đi ra ngoài chờ tôi trước đi.”
Cô cầm chiếc túi bên cạnh lên, ra sức ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu. Nhân viên phục vụ kia đi ra ngoài cùng Hứa Tình Thâm, cánh cửa bị đóng lại, Hứa Tình Thâm đứng dựa vào tường chờ ngay bên ngoài.
—
Năm đó.
Hứa Tình Thâm xinh xắn lại học giỏi, có một số người không ưa cô, không cần biết lý do. Chỉ riêng với khuôn mặt xinh đẹp hơn người là đủ để khiến cô trở thành đối tượng bị tấn công, khiến mấy cô gái trong trường đeo bám không buông tha.
Tính tình cô nhẫn nhịn nên hầu như đều chịu đựng, trong trường, mấy trò hề này hầu như cô đều đã trải qua.
Cho đến ngày ấy, bạn trai La Tĩnh nói với cô hai câu…
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Tình Thâm vẫn thấy mình thật may mắn.
Thời điểm đó điện thoại di động mới chỉ là Nokia, cũng không có ai dùng Weibo, và quan trọng nhất là những người hạ nhục cô khi chạng vạng hôm đó đều là bạn gái học cùng cô.
Bọn họ đạp vào người cô, đá tới tấp, đá sau lưng, đá vào trước ngực…
Hứa Tình Thâm nhịn đau, không khóc, cho đến khi La Tĩnh dùng ngón tay chọc vào đầu cô, mở miệng cười nhạo: “Biết vì sao bọn tao luôn coi thường mày không? Hứa Tình Thâm, nghe nói mày có một bà mẹ kế phải không? Nếu bọn tao mà đánh chết mày có khi bà ấy còn cảm ơn bọn tao ấy chứ? Ha ha ha, không ai ra mặt bảo vệ mày đâu, Hứa Tình Thâm, mày chỉ có một mình. Nếu mày dám nói cho người thân biết, cùng lắm là tao bồi thường ít tiền, để xem bà mẹ kế của mày có đưa mày tới bệnh viện không?”
Cứ như vậy, trong thoáng chốc, Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, cắn răng chảy ra nước mắt.
“Mau xem đi, khóc! Ha ha ha ha —— “
Sau cùng tất cả giải tán, quần áo của Hứa Tình Thâm bị ném khắp nơi, cô bò tới lấy lại từng thứ một. Vừa mặc xong thì thấy gần chỗ đổ rác có một người đàn ông lang thang kéo bao tải từ xa đang đi tới.
Cô sợ hãi, bất chấp cơn đau đớn trên người bỏ chạy.
Khi về đến nhà, cô đứng ở bên ngoài cửa, nghe thấy bên trong phòng khách truyền đến những tiếng cười, Hứa Tình Thâm đi vào, Hứa Vượng ngẩng đầu lên, hỏi: “Tình Thâm, sao bây giờ mới về? Mau tới dùng cơm.”
Cả nhà họ ngồi xung quanh bàn ăn, xem ra đã sắp ăn xong, Triệu Phương liếc nhìn Hứa Tình Thâm: “Bẩn thỉu, mùi gì vậy nhỉ?”
Hứa Tình Thâm không nói gì, rũ tóc xuống là có thể che khuất những vết sưng đỏ trên mặt. Thực ra cô biết rõ, không che cũng chẳng sao, ai sẽ nhìn kỹ, ai sẽ quan tâm đây?
—
Tiếng cầu xin tha thứ trong phòng kéo Hứa Tình Thâm ra khỏi dòng ký ức, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ướt từ lúc nào.
Hứa Tình Thâm khẽ đẩy ra một kẽ hở, cô nhìn thấy Ngô Tư bị trói chặt hai tay, một sợi dây vắt qua xà nhà, sau đó buộc chặt cố định tại cây cột có hoa văn chạm trổ cách đó không xa. Cô ta giống như bị treo ngược lên vậy, chỉ có đầu ngón chân hơi chạm đất, giầy cũng bị cởi ra, dưới bàn chân rải một lớp đá, lạnh tới nỗi không dám giẫm lên.
Tưởng Viễn Chu cầm một chiếc ghế, ngồi ở ngay chính giữa phòng, một nhân viên phục vụ cầm chai rượu sâm banh ướp lạnh đổ lên người Ngô Tư.
“Thả tôi đi, van xin anh…” Ngô Tư lạnh cóng đến nỗi răng môi va vào nhau.
“Lạnh không?”
“Có có, lạnh quá.”
Tưởng Viễn Chu ngồi đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm nên cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông.
Anh đưa tay chỉ vào một nhân viên phục vụ khác, ra lệnh: “Cho cô ta một bát canh gà.”
Canh gà khi đưa lên bàn ăn được đặt trong một bình giữ nhiệt,
giữ nhiệt rất tốt, gần như là vẫn nóng bỏng.
Nhân viên phục vụ cẩn thận múc một chén, đi tới bên cạnh Ngô Tư, bàn tay anh ta cầm bát canh gà còn thấy sợ nóng, anh ta nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Đổ hết!”
Ngô Tư lắc đầu, đôi mắt trợn tròn, người còn lại bước tới giữ chặt đầu cô ta, đổ cả bát canh gà vào miệng, cô ta nóng tới nỗi thấy đầu lưỡi tê dại, trong miệng nổi lên bọt nước.
“Aaa!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô không chớp mắt, cơn tức giận vẫn còn, cất giọng nói lạnh lùng: “Miệng ở trên mặt, công dụng lớn nhất là để ăn. Có một số điều có thể nói, một số điều không thể nói, tôi thấy là cô cũng không phân biệt được. Cô không cảm thấy mình đúng là não ngắn sao?”
Ngô Tư há miệng, môi sưng đỏ, Vạn Dục Ninh thì núp ở ngay dưới ghế ngồi, cô biết lời này cũng là nói cho cô nghe, cô cũng không chen vào, trái lại lại tỏ ra khôn ngoan hơn lúc nào hết.
“Nói cho tôi biết, năm đó ngoại trừ cô với La Tĩnh kia, còn có những ai tham gia? Một người cũng không được quên, nói tất cả cho tôi biết!”
Hứa Tình Thâm khép cánh cửa lại, trong lòng đang nảy sinh một cảm giác không gọi được tên.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đâu. Anh ra bãi đỗ xe tìm, từ xa thấy một người ngồi xổm bên cạnh xe của anh.
Cô ôm hai vai, vùi đầu, cơ thể khẽ run rẩy, chắc là đang đợi anh.
Tưởng Viễn Chu bước tới thật nhanh. “Sao lại tới đây? Không thấy lạnh à?”
Cô gái ngước mặt lên, thấy chiếc bóng cao lớn của một người đàn ông kéo dài theo ngược chiều ánh sáng, cánh tay cô ôm hai vai từ từ buông ra, nhưng vẫn chưa đứng lên.
Cô nói: “Tưởng tiên sinh, nếu như thời cấp ba mà em gặp được anh thật tốt biết bao nhiêu? Lúc đó, nhất định là anh sẽ đứng ra bảo vệ em chứ?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, khẽ nói: “Nếu như anh gặp em sớm hơn, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Ngô Tư giãy giụa, hai vai muốn vùng ra, nhưng sao cô ta có thể so với sức lực của Tưởng Viễn Chu. Một chai Hương Tân cứ thế đổ vào người, Ngô Tư lạnh tới nỗi run lẩy bẩy, nghiêng đầu sang phía Vạn Dục Ninh cầu cứu: “Cô Vạn, cứu tôi với, mau cứu tôi—”
Vạn Dục Ninh chưa từng thấy dáng vẻ Tưởng Viễn Chu tự mình ra tay bao giờ, cô túm chặt chiếc găng tay, hình như là sợ quá tới nỗi ngây ngốc.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không hề có chút gợn sóng cuối cùng cũng có động tĩnh, Tưởng Viễn Chu cầm lấy thùng đựng đá, bắt đầu từ từ đổ vào trong áo Ngô Tư.
Lúc này Ngô Tư mới thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết Tưởng Viễn Chu là một người không thể chạm vào.
“Sau này tôi không dám nữa, tôi cũng không nói chuyện này cho người khác biết, thả tôi đi.”
Năm ngón tay người đàn ông vẫn giữ chặt gáy cô như trước, Vạn Dục Ninh cố gắng cãi lại: “Viễn Chu, chuyện của Hứa Tình Thâm, lẽ nào anh cũng không thèm để ý tới dù chỉ một chút sao?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay bám vào gò má của cô, bàn tay mang theo hơi lạnh toát.
“Há mồm.”
“Anh, anh định làm gì?” Vạn Dục Ninh thấy nét mặt anh trở nên hung dữ, một cảm giác sợ hãi trỗi dậy, giống như đây không phải người đàn ông cô quen biết hai mươi mấy năm.
“Há mồm!”
Giọng nói Tưởng Viễn Chu không mang theo chút ý tốt nào, dọa Vạn Dục Ninh sợ tới nỗi răm rắp nghe theo. Người đàn ông lấy mấy viên đá từ trong thùng ra nhét vào miệng cô.
“Không được nhả ra.”
Vạn Dục Ninh thấy đầu lưỡi sắp bị đông lạnh tới nơi, ngậm được một lúc thì cô không chịu nổi nữa, che miệng vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Không được nhả!”
Cô thực sự bị anh dọa cho sợ chết khiếp, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu để cho họ tiến vào.
Nhân viên phục vụ cầm sợi dây và mang theo mấy thùng đá vào, Tưởng Viễn Chu quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Em đi ra ngoài chờ tôi trước đi.”
Cô cầm chiếc túi bên cạnh lên, ra sức ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu. Nhân viên phục vụ kia đi ra ngoài cùng Hứa Tình Thâm, cánh cửa bị đóng lại, Hứa Tình Thâm đứng dựa vào tường chờ ngay bên ngoài.
—
Năm đó.
Hứa Tình Thâm xinh xắn lại học giỏi, có một số người không ưa cô, không cần biết lý do. Chỉ riêng với khuôn mặt xinh đẹp hơn người là đủ để khiến cô trở thành đối tượng bị tấn công, khiến mấy cô gái trong trường đeo bám không buông tha.
Tính tình cô nhẫn nhịn nên hầu như đều chịu đựng, trong trường, mấy trò hề này hầu như cô đều đã trải qua.
Cho đến ngày ấy, bạn trai La Tĩnh nói với cô hai câu…
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Tình Thâm vẫn thấy mình thật may mắn.
Thời điểm đó điện thoại di động mới chỉ là Nokia, cũng không có ai dùng Weibo, và quan trọng nhất là những người hạ nhục cô khi chạng vạng hôm đó đều là bạn gái học cùng cô.
Bọn họ đạp vào người cô, đá tới tấp, đá sau lưng, đá vào trước ngực…
Hứa Tình Thâm nhịn đau, không khóc, cho đến khi La Tĩnh dùng ngón tay chọc vào đầu cô, mở miệng cười nhạo: “Biết vì sao bọn tao luôn coi thường mày không? Hứa Tình Thâm, nghe nói mày có một bà mẹ kế phải không? Nếu bọn tao mà đánh chết mày có khi bà ấy còn cảm ơn bọn tao ấy chứ? Ha ha ha, không ai ra mặt bảo vệ mày đâu, Hứa Tình Thâm, mày chỉ có một mình. Nếu mày dám nói cho người thân biết, cùng lắm là tao bồi thường ít tiền, để xem bà mẹ kế của mày có đưa mày tới bệnh viện không?”
Cứ như vậy, trong thoáng chốc, Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, cắn răng chảy ra nước mắt.
“Mau xem đi, khóc! Ha ha ha ha —— “
Sau cùng tất cả giải tán, quần áo của Hứa Tình Thâm bị ném khắp nơi, cô bò tới lấy lại từng thứ một. Vừa mặc xong thì thấy gần chỗ đổ rác có một người đàn ông lang thang kéo bao tải từ xa đang đi tới.
Cô sợ hãi, bất chấp cơn đau đớn trên người bỏ chạy.
Khi về đến nhà, cô đứng ở bên ngoài cửa, nghe thấy bên trong phòng khách truyền đến những tiếng cười, Hứa Tình Thâm đi vào, Hứa Vượng ngẩng đầu lên, hỏi: “Tình Thâm, sao bây giờ mới về? Mau tới dùng cơm.”
Cả nhà họ ngồi xung quanh bàn ăn, xem ra đã sắp ăn xong, Triệu Phương liếc nhìn Hứa Tình Thâm: “Bẩn thỉu, mùi gì vậy nhỉ?”
Hứa Tình Thâm không nói gì, rũ tóc xuống là có thể che khuất những vết sưng đỏ trên mặt. Thực ra cô biết rõ, không che cũng chẳng sao, ai sẽ nhìn kỹ, ai sẽ quan tâm đây?
—
Tiếng cầu xin tha thứ trong phòng kéo Hứa Tình Thâm ra khỏi dòng ký ức, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ướt từ lúc nào.
Hứa Tình Thâm khẽ đẩy ra một kẽ hở, cô nhìn thấy Ngô Tư bị trói chặt hai tay, một sợi dây vắt qua xà nhà, sau đó buộc chặt cố định tại cây cột có hoa văn chạm trổ cách đó không xa. Cô ta giống như bị treo ngược lên vậy, chỉ có đầu ngón chân hơi chạm đất, giầy cũng bị cởi ra, dưới bàn chân rải một lớp đá, lạnh tới nỗi không dám giẫm lên.
Tưởng Viễn Chu cầm một chiếc ghế, ngồi ở ngay chính giữa phòng, một nhân viên phục vụ cầm chai rượu sâm banh ướp lạnh đổ lên người Ngô Tư.
“Thả tôi đi, van xin anh…” Ngô Tư lạnh cóng đến nỗi răng môi va vào nhau.
“Lạnh không?”
“Có có, lạnh quá.”
Tưởng Viễn Chu ngồi đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm nên cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông.
Anh đưa tay chỉ vào một nhân viên phục vụ khác, ra lệnh: “Cho cô ta một bát canh gà.”
Canh gà khi đưa lên bàn ăn được đặt trong một bình giữ nhiệt,
giữ nhiệt rất tốt, gần như là vẫn nóng bỏng.
Nhân viên phục vụ cẩn thận múc một chén, đi tới bên cạnh Ngô Tư, bàn tay anh ta cầm bát canh gà còn thấy sợ nóng, anh ta nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Đổ hết!”
Ngô Tư lắc đầu, đôi mắt trợn tròn, người còn lại bước tới giữ chặt đầu cô ta, đổ cả bát canh gà vào miệng, cô ta nóng tới nỗi thấy đầu lưỡi tê dại, trong miệng nổi lên bọt nước.
“Aaa!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô không chớp mắt, cơn tức giận vẫn còn, cất giọng nói lạnh lùng: “Miệng ở trên mặt, công dụng lớn nhất là để ăn. Có một số điều có thể nói, một số điều không thể nói, tôi thấy là cô cũng không phân biệt được. Cô không cảm thấy mình đúng là não ngắn sao?”
Ngô Tư há miệng, môi sưng đỏ, Vạn Dục Ninh thì núp ở ngay dưới ghế ngồi, cô biết lời này cũng là nói cho cô nghe, cô cũng không chen vào, trái lại lại tỏ ra khôn ngoan hơn lúc nào hết.
“Nói cho tôi biết, năm đó ngoại trừ cô với La Tĩnh kia, còn có những ai tham gia? Một người cũng không được quên, nói tất cả cho tôi biết!”
Hứa Tình Thâm khép cánh cửa lại, trong lòng đang nảy sinh một cảm giác không gọi được tên.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đâu. Anh ra bãi đỗ xe tìm, từ xa thấy một người ngồi xổm bên cạnh xe của anh.
Cô ôm hai vai, vùi đầu, cơ thể khẽ run rẩy, chắc là đang đợi anh.
Tưởng Viễn Chu bước tới thật nhanh. “Sao lại tới đây? Không thấy lạnh à?”
Cô gái ngước mặt lên, thấy chiếc bóng cao lớn của một người đàn ông kéo dài theo ngược chiều ánh sáng, cánh tay cô ôm hai vai từ từ buông ra, nhưng vẫn chưa đứng lên.
Cô nói: “Tưởng tiên sinh, nếu như thời cấp ba mà em gặp được anh thật tốt biết bao nhiêu? Lúc đó, nhất định là anh sẽ đứng ra bảo vệ em chứ?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, khẽ nói: “Nếu như anh gặp em sớm hơn, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.