Chương 329: Bảo vệ vợ kiểu khác người
Thánh Yêu
30/05/2017
Editor: Dế Mèn
❄❄❄
Mục Thành Quân ngồi ở sô pha, tầm mắt ngẩng lên nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm.
Bà Mục đầu tiên là gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình tới, bà ta thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm trông thật ghê người.
"Thời Ngâm, trước đừng nói gì cả, đi lên lầu tắm rửa sạch đi, bác sĩ sẽ lập tức tới đây xem cho con..."
"Mẹ, chuyện hôm nay chính là đã được xếp đặt trước, những người đó dựa vào cái gì mà nói con là vợ Phó Kinh Sênh? Đó đều là vì bọn họ nghe Phó Lưu Âm sai bảo mới có thể làm như vậy với con..."
Trên mặt Phó Lưu Âm không có chút nào sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm, thật như đang xem một người vô cớ gây rối.
"Chị dâu, ai bảo chị trước kia một hai nói mình là Tưởng phu nhân chứ? Bọn họ đã định là nhầm lẫn chị với Tưởng phu nhân kia. Lúc ở trường, em cũng đã đụng một đám người xông tới tính sổ, chẳng lẽ khi đó bọn họ là được chị sai sao?"
Lăng Thời Ngâm tức muốn hộc máu, phất tay.
"Cô là em gái Phó Kinh Sênh, bọn họ tìm cô thì có quan hệ gì tới tôi?"
"Thế hôm nay những người kia như vậy với chị thì có quan hệ gì tới tôi?"
"Lúc ấy cô ở ngay đấy nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn, cô rõ ràng là muốn xem tôi chết..."
Bà Mục ngồi bên cạnh, nghe hai người cô một lời tôi một ngữ, dạo này quá nhiều chuyện, bà ta cũng càng ngày càng cảm thấy tinh lực theo không kịp.
"Lúc ấy chị nói với họ tôi là em gái Phó Kinh Sênh, bảo họ tìm tôi mà tính sổ, chẳng lẽ tôi phải đứng tại chỗ chờ bị họ đánh sao?" Phó Lưu Âm không khỏi cười lạnh ra tiếng. "Chị dâu, vì để thoát thân, chị cũng chẳng từ thủ đoạn."
Lúc Mục Kính Sâm đi vào nhà, phòng khách vô cùng náo nhiệt, Lăng Thời Ngâm đang như người điên mà cắn người lung tung.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Lưu Âm ngẩng đầu lên. Vừa rồi ở trên xe, cô đã nhắn tin cho Mục Kính Sâm, cô không muốn Lăng Thời Ngâm một khóc hai quậy rồi bà Mục lại mềm lòng, lại dùng cái thước kia "chăm sóc" mình.
Người giúp việc mang nước tới, nhúng khăn lông rồi vắt khô. Người giúp việc đến bên cạnh Lăng Thời Ngâm, nói: "Mợ cả, tôi lau mặt cho mợ."
"Tránh ra!" Lăng Thời Ngâm đẩy chị ta ra, cô ta đau đến nỗi nhíu chặt mày.
"Mẹ, bệnh viện Tinh Cảng với Phó Lưu Âm có quan hệ gì, trong lòng mẹ cũng rõ ràng. Con lâu rồi chưa ra ngoài, vừa ra khỏi nhà liền gặp chuyện như vậy, đây chắc chắn không phải trùng hợp!"
Dọc đường Bà Mục cũng đã suy nghĩ, hôm nay Phó Lưu Âm muốn theo ra ngoài, tới bệnh viện cũng là cô đề nghị bà ta dẫn Lăng Thời Ngâm đi dạo một chút, bà cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy.
"Âm Âm, con nói thực đi, chuyện này có phải con xếp đặt?"
Mục Thành Quân nhìn Lăng Thời Ngâm vừa bị người ta ra sức mà đánh, mặt mũi bầm dập, tóc tai hỗn độn, chỗ cổ còn có mấy vết cào cấu rõ ràng. Trong lòng hắn rất rõ, việc này chính do Phó Lưu Âm làm.
Mục Kính Sâm dĩ nhiên cũng hiểu.
Phó Lưu Âm lắc lắc đầu: "Không có, con xếp đặt người khi nào chứ? Mẹ, con thật sự cũng không làm gì cả."
"Âm Âm, mẹ biết con và Thời Ngâm như nước với lửa..."
Mục Kính Sâm lập tức nắm tay Phó Lưu Âm, anh ngắt lời bà Mục: "Mẹ, Âm Âm cũng đã nói không có chuyện đó, mẹ nói như vậy nghĩa là sao? Nếu làm, chúng con nhất định sẽ thừa nhận, chẳng lẽ muốn Âm Âm lúc ấy ở lại cạnh chị dâu để cùng bị đánh thì mọi người mới không nghi ngờ cô ấy sao?"
Người đàn ông nói xong lời này, kéo Phó Lưu Âm đứng dậy.
"Âm Âm cũng bị sợ, bọn con lên lầu trước vậy."
"Mẹ!!!" Lăng Thời Ngâm kết luận việc này có quan hệ với Phó Lưu Âm nhưng lại không may, không có chứng cứ chắn chắn. "Chẳng lẽ trong lòng mẹ không phải đã quá rõ sao?"
Bà Mục nhíu mày: "Thời Ngâm, đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của con."
"Mẹ thiên vị cô ta, mẹ rõ ràng là thiên vị cô ta!" Lăng Thời Ngâm giận tới cực điểm, gần như đánh mất lý trí, cô ta dùng ngón tay chỉ vào bà Mục, nói: "Có phải vì cô ta có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Mục nên mọi chuyện mẹ đều che chở cho cô ta? Chuyện hôm nay đã rõ ràng, đôi mắt của mẹ chẳng lẽ không nhìn thấy sao?"
Sắc mặt bà Mục thay đổi, sắc mặt Mục Thành Quân xanh mét, nói: "Câm miệng! Sao cô nói chuyện như vậy với mẹ?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Các người đều giúp cô ta!"
Mục Kính Sâm dẫn Phó Lưu Âm lên lầu hai. Lăng Thời Ngâm khóc sướt mướt, tiếng thét chói tai vẫn truyền vào lỗ tai Phó Lưu Âm.
Bà Mục mở miệng: "Thành Quân, đừng động tay..."
Hai người quay về phòng, Mục Kính Sâm lập tức kéo Phó Lưu Âm.
"Gọi tôi về làm gì?"
"Tôi sợ bị đánh đó!"
"Tôi thấy em rất có khả năng đó, loại chuyện này căn bản không cần lo lắng."
Phó Lưu Âm đi đến trước bàn trang điểm, cô lấy một quyển sách ra. Mục Kính Sâm đi tới cạnh cô, cả người dựa vào mép bàn.
"Em tìm được những người đó bằng cách nào?"
"Người nào chứ?"
"Ở trước mặt tôi cũng đừng giả ngu, đám người đánh Lăng Thời Ngâm chẳng lẽ từ cục đá nhảy ra?"
Phó Lưu Âm cắn khẽ đầu bút.
"Nhất định do bọn họ bắt được cơ hội."
"Lăng Thời Ngâm khó có khi ra ngoài, vả lại hành trình hôm nay bọn họ biết được sao?"
Phó Lưu Âm nhìn anh.
"Anh cũng nghi tôi có phải không?"
Người đàn ông chống cánh tay xuống bàn, nghiêng người về phía Phó Lưu Âm.
"Em xem đi, với thân thủ của em, muốn đánh đám phụ nữ đó hẳn là rất dễ dàng mà nhỉ?"
Phó Lưu Âm làm ra bộ nghiêm túc nghĩ lại.
"Phải ha, lúc ấy quá khẩn trương, tôi chỉ lo chạy trốn, quên thật là mình còn biết võ."
Mục Kính Sâm nhìn cô không khỏi cười, cười đến nỗi Phó Lưu Âm bắt đầu chột dạ.
"Sao hả?"
Người đàn ông khẽ nhún vai.
"Xem ra tôi huấn luyện em vẫn chưa đủ, năng lực ứng phó khẩn cấp của em quá kém."
"Được rồi." Phó Lưu Âm bỏ bút trong tay xuống. "Tôi cố ý, được chưa?"
Mục Kính Sâm giơ tay, xòa xòa mấy cái trên đầu cô. "Chuẩn bị đi, mai đi học."
"Thật?"
"Ừm, cũng không nhiều chuyện lắm, nếu xử lý tốt, em cũng không cần thiết đợi ở nhà."
Phó Lưu Âm mặt đầy vui sướng không giấu được, tay ôm đùi Mục Kính Sâm, "Thật tốt quá!"
Bác sĩ gia đình tới, Mục Kính Sâm cũng xuống lầu xem, Phó Lưu Âm ở lại phòng. Cô muốn xuống lầu xem tình hình thế nào, dù sao cũng không đợi trong phòng được, cô dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Đang định đi từ lầu hai xuống, một chân vừa bước ra liền nhìn thấy Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm lên lầu.
Sau hai người còn có bác sĩ gia đình đi theo. Lăng Thời Ngâm lúc này lại thật sự an tĩnh cực kỳ, lần nào bị đánh xong cô ta cũng đều đặc biệt hiền lành. Phó Lưu Âm nhìn phía sau bọn họ, không thấy bóng dáng bà Mục.
Mục Thành Quân bước lên trước một bước, Phó Lưu Âm lui qua bên cạnh.
"Chị dâu không sao chứ?"
"Không sao." Mục Thành Quân tiếp lời. "Bị thương ngoài da thôi."
"À!" Phó Lưu Âm gật đầu. "Bị thương ngoài da cũng không thể qua loa, để bác sĩ xử lý cho tốt."
Lăng Thời Ngâm ngẩng mắt lên, ánh mắt hàm chứa hận thù, nhưng không có cách nào gây khó dễ được cho Phó Lưu Âm, cô ta chỉ có thể trừng mắt với cô.
"Hôm nay hẳn phải cám ơn em, cám ơn em đưa Thời Ngâm ra ngoài đi dạo."
Phó Lưu Âm không xác định được Mục Thành Quân có phải đang thử mình hay không.
"Cảm ơn tôi làm gì? Tôi cũng là thuận theo ý mẹ mới theo tới trung tâm thương mại."
Người đàn ông cười khẽ: "Lần sau có cơ hội, em lại dẫn Thời Ngâm đi dạo."
Cánh môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, bàn tay nắm chặt. Phó Lưu Âm nghe vậy lại lắc lắc đầu nói: "Chỉ sợ không có cơ hội, ngày mai tôi phải đi học lại rồi."
"Vậy ư? Cũng tốt." Mục Thành Quân nói xong lời này, bế Lăng Thời Ngâm đi thẳng lên lầu.
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm xuyên qua bên sườn mặt người đàn ông nhìn lại. Số Phó Lưu Âm thật tốt, mới qua mấy ngày mà chuyện kia cứ như thể chưa từng xảy ra, cô ta thế mà lại có thể đi học lại? Ông trời đó, chính là không công bằng như vậy!
Phó Lưu Âm cười cười với cô ta, như không có gì mà đi xuống lầu.
Mục Thành Quân nói là bị thương ngoài da, nhưng những vết thương đó là ở trên người Lăng Thời Ngâm, cũng chỉ có cô ta rõ nhất mình đau bao nhiêu!
---
Ngày hôm sau.
Lúc đi vào trường thật sự Phó Lưu Âm vẫn thấp thỏm, dọc đường đi vào sân trường có mấy lần mấy sinh viên nhìn cô, có điều tất cả mọi người đều không nói gì. Cô xách balo đi vào phòng học.
May mà đúng như Mục Kính Sâm nói, sau khi cô tới trường cũng không có chuyện gì khác thường. Trong sân trường, trong lớp một khoảng an tĩnh, như thể chuyện hôm đó căn bản chưa từng phát sinh. Xong một tiết, Triệu Hiểu xoay người lại định nói chuyện với Phó Lưu Âm.
Lúc này, Diệp Thiệu Dương đi vào phòng học.
"Phó Lưu Âm, ra đây với thầy!"
Phó Lưu Âm đứng dậy, mặt lộ vẻ do dự mà nhìn sang Triệu Hiểu.
Cô đi theo Diệp Thiệu Dương ra khỏi phòng.
"Thầy Diệp, có việc sao ạ?"
"Em đi đây với tôi trước đã."
Đi xuống không bao lâu, tiếng chuông vào học liền reo lên. Phó Lưu Âm trong lòng thấy hơi thấp thỏm. Cô đi theo Diệp Thiệu Dương vào sân thể dục. Anh ta vẫn chưa có ý dừng bước chân lại, hai người đi thẳng vào một mảnh đất trống rộng. Diệp Thiệu Dương hai tay chắp sau người, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Thầy Diệp?"
"Phó Lưu Âm, em biết sắp tới mảnh đất này dùng làm gì không?"
Phó Lưu Âm nhìn, lắc đầu, nhưng vẫn đoán, nói: "Xây sân thể dục ạ?"
"Không phải, sẽ xây một thư viện."
Phó Lưu Âm kêu ồ, cảm thấy kỳ lạ, chuyện này có quan hệ gì với cô sao?
"Đó là chuyện tốt ạ."
"Em biết thư viện được đặt tên là gì không?"
Phó Lưu Âm bước lên trước một bước.
"Không ạ."
"Tòa nhà Lưu Âm."
Phó Lưu Âm giật mình nhìn về phía mảnh đất trống.
"Thầy Diệp, thầy đừng giỡn với em, sao lại thành Tòa nhà Lưu Âm được chứ ạ?"
Trên khuôn mặt Diệp Thiệu Dương dâng lên ý cười, quay đầu lại nhìn Phó Lưu Âm.
"Bởi vì thư viện này là Mục Kính Sâm quyên góp riêng để xây, tên cũng là từ đó mà ra, không lâu nữa sẽ khởi công."
Phó Lưu Âm nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ ngây ngốc lặp lại ý kia.
"Mục Kính Sâm quyên góp riêng?"
"Đúng."
"Cái này... Anh ấy chưa nói với em."
Diệp Thiệu Dương một tay để trong túi.
"Sự tình lần trước, bên phía trường học xử lý rất tốt, ít ra em không cần lo lắng trong trường có người sẽ làm khó mình vì chuyện này."
"Dạ, cám ơn thầy Diệp!"
"Phó Lưu Âm, anh trai em... là Phó Kinh Sênh thật sao?"
Phó Lưu Âm không giấu giếm anh ta.
"Dạ."
Ánh mắt Diệp Thiệu Dương có chút xuất thần, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chỗ.
"Thật là không thể tưởng được đó!"
Cô mím chặt cánh môi, tầm mắt thả xuống trên mặt đất.
"Thầy Diệp, em..."
"Em đừng hiểu lầm ý tôi, chuyện anh em phạm phải không quan hệ tới em, em vô tội."
Phó Lưu Âm rũ mắt.
"Uhm."
"Quay lại học đi."
Phó Lưu Âm xoay người đi, đi được mấy bước không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiệu Dương đang đứng kia, người đàn ông như bị đóng đinh tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trên đường quay về, ngang qua sân bóng rổ, một cậu sinh viên trông ra, cậu ta ném quả bóng vừa cướp được xuống, bước nhanh tới.
"Phó Lưu Âm!"
Cô ngẩng đầu nhìn.
"À, chào cậu!"
"Mấy ngày rồi cậu không đi học, có khỏe không?"
"Rất... Khá tốt." Khóe miệng Phó Lưu Âm miễn cưỡng cong lên. "Ngày đó thật sự cám ơn cậu nhé!"
"Đừng khách khí, tôi cũng không thể nhìn cậu bị người khác bắt nạt."
Những lời khác Phó Lưu Âm cũng không biết phải nói gì.
"Tôi quay lại học đây."
"Này!" Thấy cô muốn đi, Hàn Cạnh đuổi theo nói: "Tốt xấu tôi cũng giúp cậu, cậu không thể nói với tôi thêm mấy câu sao?"
"Chuông vào học rồi."
"Dù sao cậu cũng muộn rồi."
Phó Lưu Âm đúng là rất sợ như vậy.
"Chuyện hôm đó, quả thật nên cám ơn cậu một cách đàng hoàng."
"Vậy lát cậu mời tôi ăn cơm đi."
"Cái gì?"
"Mời cơm đó, không được sao?"
Phó Lưu Âm há hốc miệng: "Cái này, được thôi."
"Vậy lát gặp ở căn tin."
Phó Lưu Âm còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể đồng ý.
"Được."
Tan học, Phó Lưu Âm theo đám Triệu Hiểu đi ra, cô nhớ rõ lời Hàn Cạnh nói, dọc đường tới căn tin, trong lòng đều thấp thỏm. Triệu Hiểu còn nhanh hơn cả chạy trốn, cô ấy kéo tay Phó Lưu Âm.
"Âm Âm, mau lên!"
Vào căn tin, hai người xếp hàng, Phó Lưu Âm không thấy bóng dáng Hàn Cánh, cô nghĩ thầm cậu ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Triệu Hiểu đứng đàng trước, quay đầu nhìn về phía cô.
"Âm Âm, trưa ăn gì?"
Đôi mắt cô ấy hơi mở to ra, dùng cánh tay thúc một cái vào tay Phó Lưu Âm.
"Mau xem!"
"Sao vậy?" Tầm mắt Phó Lưu Âm trông qua, lại nhìn thấy Hàn Cạnh không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, cậu ta cũng không đứng trong hàng mà đứng bên cạnh Phó Lưu Âm.
"Cậu..."
"Không phải đã nói mời tôi ăn cơm sao?"
Phó Lưu Âm tay nắm chặt khay cơm của mình.
"Phải, tôi không quên, cậu muốn ăn gì?"
"Đợi lát nữa tôi tự chọn, có thể chứ?"
"Có thể."
Triệu Hiểu đi tới trước, rất nhanh liền đến phiên các cô. Triệu Hiểu đã không còn tâm tư nghiên cứu coi ăn cái gì, cô ấy kêu đại mấy món, sau đó lui qua bên cạnh.
Phó Lưu Âm nhìn Hàn Cạnh, nói: "Cậu gọi đi."
"Được." Thân mình cao lớn của Hàn Cạnh sáp về phía trước, cũng không khách sáo, gọi ba món cộng thêm một phần lẩu niêu.
Phó Lưu Âm quẹt thẻ ăn cơm, Hàn Cạnh bưng đồ, cũng không đi ngay lập tức. Phó Lưu Âm cầm khay cơm lại thấy cậu ta còn đứng đó. Cô đi thẳng tới trước, tìm được chỗ Triệu Hiểu ngồi liền ngồi xuống theo. Hàn Cạnh cũng tới ngồi đối diện cô.
"Tôi đã mời cơm cậu rồi."
"Bữa cơm này không phải vẫn chưa ăn xong sao?" Hàn Cạnh nhìn khay cơm của cô."Sao gọi rau dưa toàn rau dưa vậy, chẳng lẽ mời tôi ăn chầu này làm cậu nghèo đi?"
"Không phải, chỉ là không muốn ăn thôi."
Hàn Cạnh cầm đũa, gắp vài miếng thịt bò thả vào khay cơm của Phó Lưu Âm.
Triệu Hiểu ở bên nhìn, cô ấy cũng thấy xấu hổ, mặt Phó Lưu Âm lại càng hồng.
"Đừng như vậy!"
"Ăn cơm đi!"
Cô sao còn có thể nuốt trôi chứ, Phó Lưu Âm gảy gảy đũa vào khay cơm mấy cái, lúc ngẩng đầu lên, thấy có mấy cô sinh viên đang bước nhanh qua phía bên này.
Phó Lưu Âm giật mình trong lòng, không phải Tiếu Hàm Bình nữa đó chứ?
Nhưng nhìn kỹ, cũng không phải, cô sinh viên đi đàng trước đứng trước bàn ăn, đột nhiên cúi xuống, tay ôm lấy Hàn Cạnh.
Hàn Cạnh bị dọa, thiếu chút nữa ném đũa trong tay đi. Cậu xoay đầu nhìn, lại chẳng quen biết cô sinh viên này.
"Cậu là ai vậy?"
"Hàn Cạnh, có phải anh rất quá đáng không?" Đối phương lại mở miệng gọi tên cậu.
Cậu sốt ruột muốn đẩy cô ta ra.
"Cậu là ai?"
"Có phải anh cũng quá vô tình rồi không? Còn giả vờ không quen biết em?"
Hàn Cạnh nhìn nhìn Phó Lưu Âm, tay cậu đẩy đẩy bả vai cô sinh viên kia.
"Tôi thật sự không biết cậu, đừng có như vậy!"
"Bạn em đều nói anh lòng dạ bịp bợm không thể tin được, phụ em toàn tâm toàn ý nghĩ anh sẽ yêu em. Không ngờ giờ mới mấy ngày anh đã thay lòng đổi dạ."
Sắc mặt Hàn Cạnh khó coi đến cực điểm.
"Cô đừng nói bậy!"
"Em nói bậy chỗ nào? WeChat anh nói với em còn đó!" Cô sinh viên nói, từ trong túi lấy di động ra. Cô ta mở trang WeChat, cho Phó Lưu Âm xem một dãy tin nhắn WeChat.
"Cô mở to hai mắt mà xem avatar này có phải anh ấy không?"
Phó Lưu Âm mới chẳng muốn quản chuyện này, nhưng cô sinh viên lại nhét di động vào tay cô. Phó Lưu Âm nhìn avatar, nhìn nhìn lại Hàn Cạnh, đành phải gật đầu.
Hàn Cạnh mang vẻ mặt đầy oan uổng.
"Tớ không có!"
"Anh đương nhiên nói không có, bây giờ anh đang muốn thay lòng đổi dạ, có thể nói lời thật được sao?"
Càng lúc càng nhiều người ở tụ tập lại, Phó Lưu Âm đưa di động lại cho cô sinh viên kia.
"Triệu Hiểu, chúng ta đi thôi!"
"Được."
Bữa cơm này cũng chẳng thể ăn được nữa. Hai người cầm đồ bỏ đi. Hàn Cạnh muốn đứng dậy, lại bị cô sinh viên kia lôi kéo không buông.
"Hôm nay anh hoặc nói rõ ràng đàng hoàng, rốt cuộc anh thích cô ta hay thích em?"
"Không thể hiểu được!"
Phó Lưu Âm với Triệu Hiểu như bỏ trốn mà đi xa khỏi đó, cô sinh viên kia thấy thế, lúc này mới buông tay ra.
Chừng nửa giờ sau, cô sinh viên mới vừa rồi đại náo căn tin đi vào sân thể dục, cô ta gửi một đoạn video cho một người.
Đối phương xác nhận xong liền chuyển cho cô ta hai ngàn tệ. Xác định tiền đã được chuyển, cô sinh viên vui vẻ nhảy lên, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên màn hình: "Lần sau có chuyện tốt như vậy thì cứ tìm tôi."
Người đàn ông ở đầu bên kia cười cười.
"Cô chỉ cần để ý, chăm chăm vào Hàn Cạnh là được, cậu ta tiếp cận Phó Lưu Âm một lần thì cô liền ra mặt một lần."
Còn mấy cậu sinh viên khác, anh đã bố trí xong những người khác rồi.
Mục Kính Sâm dựa vào bệ cửa sổ, một tay đút vào trong túi, anh làm như vậy có phải rất vô sỉ không?
Có điều, quản làm gì, từ trước đến nay anh không sợ hai chữ "vô sỉ" này.
❄❄❄
Mục Thành Quân ngồi ở sô pha, tầm mắt ngẩng lên nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm.
Bà Mục đầu tiên là gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình tới, bà ta thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm trông thật ghê người.
"Thời Ngâm, trước đừng nói gì cả, đi lên lầu tắm rửa sạch đi, bác sĩ sẽ lập tức tới đây xem cho con..."
"Mẹ, chuyện hôm nay chính là đã được xếp đặt trước, những người đó dựa vào cái gì mà nói con là vợ Phó Kinh Sênh? Đó đều là vì bọn họ nghe Phó Lưu Âm sai bảo mới có thể làm như vậy với con..."
Trên mặt Phó Lưu Âm không có chút nào sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm, thật như đang xem một người vô cớ gây rối.
"Chị dâu, ai bảo chị trước kia một hai nói mình là Tưởng phu nhân chứ? Bọn họ đã định là nhầm lẫn chị với Tưởng phu nhân kia. Lúc ở trường, em cũng đã đụng một đám người xông tới tính sổ, chẳng lẽ khi đó bọn họ là được chị sai sao?"
Lăng Thời Ngâm tức muốn hộc máu, phất tay.
"Cô là em gái Phó Kinh Sênh, bọn họ tìm cô thì có quan hệ gì tới tôi?"
"Thế hôm nay những người kia như vậy với chị thì có quan hệ gì tới tôi?"
"Lúc ấy cô ở ngay đấy nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn, cô rõ ràng là muốn xem tôi chết..."
Bà Mục ngồi bên cạnh, nghe hai người cô một lời tôi một ngữ, dạo này quá nhiều chuyện, bà ta cũng càng ngày càng cảm thấy tinh lực theo không kịp.
"Lúc ấy chị nói với họ tôi là em gái Phó Kinh Sênh, bảo họ tìm tôi mà tính sổ, chẳng lẽ tôi phải đứng tại chỗ chờ bị họ đánh sao?" Phó Lưu Âm không khỏi cười lạnh ra tiếng. "Chị dâu, vì để thoát thân, chị cũng chẳng từ thủ đoạn."
Lúc Mục Kính Sâm đi vào nhà, phòng khách vô cùng náo nhiệt, Lăng Thời Ngâm đang như người điên mà cắn người lung tung.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Lưu Âm ngẩng đầu lên. Vừa rồi ở trên xe, cô đã nhắn tin cho Mục Kính Sâm, cô không muốn Lăng Thời Ngâm một khóc hai quậy rồi bà Mục lại mềm lòng, lại dùng cái thước kia "chăm sóc" mình.
Người giúp việc mang nước tới, nhúng khăn lông rồi vắt khô. Người giúp việc đến bên cạnh Lăng Thời Ngâm, nói: "Mợ cả, tôi lau mặt cho mợ."
"Tránh ra!" Lăng Thời Ngâm đẩy chị ta ra, cô ta đau đến nỗi nhíu chặt mày.
"Mẹ, bệnh viện Tinh Cảng với Phó Lưu Âm có quan hệ gì, trong lòng mẹ cũng rõ ràng. Con lâu rồi chưa ra ngoài, vừa ra khỏi nhà liền gặp chuyện như vậy, đây chắc chắn không phải trùng hợp!"
Dọc đường Bà Mục cũng đã suy nghĩ, hôm nay Phó Lưu Âm muốn theo ra ngoài, tới bệnh viện cũng là cô đề nghị bà ta dẫn Lăng Thời Ngâm đi dạo một chút, bà cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy.
"Âm Âm, con nói thực đi, chuyện này có phải con xếp đặt?"
Mục Thành Quân nhìn Lăng Thời Ngâm vừa bị người ta ra sức mà đánh, mặt mũi bầm dập, tóc tai hỗn độn, chỗ cổ còn có mấy vết cào cấu rõ ràng. Trong lòng hắn rất rõ, việc này chính do Phó Lưu Âm làm.
Mục Kính Sâm dĩ nhiên cũng hiểu.
Phó Lưu Âm lắc lắc đầu: "Không có, con xếp đặt người khi nào chứ? Mẹ, con thật sự cũng không làm gì cả."
"Âm Âm, mẹ biết con và Thời Ngâm như nước với lửa..."
Mục Kính Sâm lập tức nắm tay Phó Lưu Âm, anh ngắt lời bà Mục: "Mẹ, Âm Âm cũng đã nói không có chuyện đó, mẹ nói như vậy nghĩa là sao? Nếu làm, chúng con nhất định sẽ thừa nhận, chẳng lẽ muốn Âm Âm lúc ấy ở lại cạnh chị dâu để cùng bị đánh thì mọi người mới không nghi ngờ cô ấy sao?"
Người đàn ông nói xong lời này, kéo Phó Lưu Âm đứng dậy.
"Âm Âm cũng bị sợ, bọn con lên lầu trước vậy."
"Mẹ!!!" Lăng Thời Ngâm kết luận việc này có quan hệ với Phó Lưu Âm nhưng lại không may, không có chứng cứ chắn chắn. "Chẳng lẽ trong lòng mẹ không phải đã quá rõ sao?"
Bà Mục nhíu mày: "Thời Ngâm, đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của con."
"Mẹ thiên vị cô ta, mẹ rõ ràng là thiên vị cô ta!" Lăng Thời Ngâm giận tới cực điểm, gần như đánh mất lý trí, cô ta dùng ngón tay chỉ vào bà Mục, nói: "Có phải vì cô ta có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Mục nên mọi chuyện mẹ đều che chở cho cô ta? Chuyện hôm nay đã rõ ràng, đôi mắt của mẹ chẳng lẽ không nhìn thấy sao?"
Sắc mặt bà Mục thay đổi, sắc mặt Mục Thành Quân xanh mét, nói: "Câm miệng! Sao cô nói chuyện như vậy với mẹ?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Các người đều giúp cô ta!"
Mục Kính Sâm dẫn Phó Lưu Âm lên lầu hai. Lăng Thời Ngâm khóc sướt mướt, tiếng thét chói tai vẫn truyền vào lỗ tai Phó Lưu Âm.
Bà Mục mở miệng: "Thành Quân, đừng động tay..."
Hai người quay về phòng, Mục Kính Sâm lập tức kéo Phó Lưu Âm.
"Gọi tôi về làm gì?"
"Tôi sợ bị đánh đó!"
"Tôi thấy em rất có khả năng đó, loại chuyện này căn bản không cần lo lắng."
Phó Lưu Âm đi đến trước bàn trang điểm, cô lấy một quyển sách ra. Mục Kính Sâm đi tới cạnh cô, cả người dựa vào mép bàn.
"Em tìm được những người đó bằng cách nào?"
"Người nào chứ?"
"Ở trước mặt tôi cũng đừng giả ngu, đám người đánh Lăng Thời Ngâm chẳng lẽ từ cục đá nhảy ra?"
Phó Lưu Âm cắn khẽ đầu bút.
"Nhất định do bọn họ bắt được cơ hội."
"Lăng Thời Ngâm khó có khi ra ngoài, vả lại hành trình hôm nay bọn họ biết được sao?"
Phó Lưu Âm nhìn anh.
"Anh cũng nghi tôi có phải không?"
Người đàn ông chống cánh tay xuống bàn, nghiêng người về phía Phó Lưu Âm.
"Em xem đi, với thân thủ của em, muốn đánh đám phụ nữ đó hẳn là rất dễ dàng mà nhỉ?"
Phó Lưu Âm làm ra bộ nghiêm túc nghĩ lại.
"Phải ha, lúc ấy quá khẩn trương, tôi chỉ lo chạy trốn, quên thật là mình còn biết võ."
Mục Kính Sâm nhìn cô không khỏi cười, cười đến nỗi Phó Lưu Âm bắt đầu chột dạ.
"Sao hả?"
Người đàn ông khẽ nhún vai.
"Xem ra tôi huấn luyện em vẫn chưa đủ, năng lực ứng phó khẩn cấp của em quá kém."
"Được rồi." Phó Lưu Âm bỏ bút trong tay xuống. "Tôi cố ý, được chưa?"
Mục Kính Sâm giơ tay, xòa xòa mấy cái trên đầu cô. "Chuẩn bị đi, mai đi học."
"Thật?"
"Ừm, cũng không nhiều chuyện lắm, nếu xử lý tốt, em cũng không cần thiết đợi ở nhà."
Phó Lưu Âm mặt đầy vui sướng không giấu được, tay ôm đùi Mục Kính Sâm, "Thật tốt quá!"
Bác sĩ gia đình tới, Mục Kính Sâm cũng xuống lầu xem, Phó Lưu Âm ở lại phòng. Cô muốn xuống lầu xem tình hình thế nào, dù sao cũng không đợi trong phòng được, cô dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Đang định đi từ lầu hai xuống, một chân vừa bước ra liền nhìn thấy Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm lên lầu.
Sau hai người còn có bác sĩ gia đình đi theo. Lăng Thời Ngâm lúc này lại thật sự an tĩnh cực kỳ, lần nào bị đánh xong cô ta cũng đều đặc biệt hiền lành. Phó Lưu Âm nhìn phía sau bọn họ, không thấy bóng dáng bà Mục.
Mục Thành Quân bước lên trước một bước, Phó Lưu Âm lui qua bên cạnh.
"Chị dâu không sao chứ?"
"Không sao." Mục Thành Quân tiếp lời. "Bị thương ngoài da thôi."
"À!" Phó Lưu Âm gật đầu. "Bị thương ngoài da cũng không thể qua loa, để bác sĩ xử lý cho tốt."
Lăng Thời Ngâm ngẩng mắt lên, ánh mắt hàm chứa hận thù, nhưng không có cách nào gây khó dễ được cho Phó Lưu Âm, cô ta chỉ có thể trừng mắt với cô.
"Hôm nay hẳn phải cám ơn em, cám ơn em đưa Thời Ngâm ra ngoài đi dạo."
Phó Lưu Âm không xác định được Mục Thành Quân có phải đang thử mình hay không.
"Cảm ơn tôi làm gì? Tôi cũng là thuận theo ý mẹ mới theo tới trung tâm thương mại."
Người đàn ông cười khẽ: "Lần sau có cơ hội, em lại dẫn Thời Ngâm đi dạo."
Cánh môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, bàn tay nắm chặt. Phó Lưu Âm nghe vậy lại lắc lắc đầu nói: "Chỉ sợ không có cơ hội, ngày mai tôi phải đi học lại rồi."
"Vậy ư? Cũng tốt." Mục Thành Quân nói xong lời này, bế Lăng Thời Ngâm đi thẳng lên lầu.
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm xuyên qua bên sườn mặt người đàn ông nhìn lại. Số Phó Lưu Âm thật tốt, mới qua mấy ngày mà chuyện kia cứ như thể chưa từng xảy ra, cô ta thế mà lại có thể đi học lại? Ông trời đó, chính là không công bằng như vậy!
Phó Lưu Âm cười cười với cô ta, như không có gì mà đi xuống lầu.
Mục Thành Quân nói là bị thương ngoài da, nhưng những vết thương đó là ở trên người Lăng Thời Ngâm, cũng chỉ có cô ta rõ nhất mình đau bao nhiêu!
---
Ngày hôm sau.
Lúc đi vào trường thật sự Phó Lưu Âm vẫn thấp thỏm, dọc đường đi vào sân trường có mấy lần mấy sinh viên nhìn cô, có điều tất cả mọi người đều không nói gì. Cô xách balo đi vào phòng học.
May mà đúng như Mục Kính Sâm nói, sau khi cô tới trường cũng không có chuyện gì khác thường. Trong sân trường, trong lớp một khoảng an tĩnh, như thể chuyện hôm đó căn bản chưa từng phát sinh. Xong một tiết, Triệu Hiểu xoay người lại định nói chuyện với Phó Lưu Âm.
Lúc này, Diệp Thiệu Dương đi vào phòng học.
"Phó Lưu Âm, ra đây với thầy!"
Phó Lưu Âm đứng dậy, mặt lộ vẻ do dự mà nhìn sang Triệu Hiểu.
Cô đi theo Diệp Thiệu Dương ra khỏi phòng.
"Thầy Diệp, có việc sao ạ?"
"Em đi đây với tôi trước đã."
Đi xuống không bao lâu, tiếng chuông vào học liền reo lên. Phó Lưu Âm trong lòng thấy hơi thấp thỏm. Cô đi theo Diệp Thiệu Dương vào sân thể dục. Anh ta vẫn chưa có ý dừng bước chân lại, hai người đi thẳng vào một mảnh đất trống rộng. Diệp Thiệu Dương hai tay chắp sau người, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Thầy Diệp?"
"Phó Lưu Âm, em biết sắp tới mảnh đất này dùng làm gì không?"
Phó Lưu Âm nhìn, lắc đầu, nhưng vẫn đoán, nói: "Xây sân thể dục ạ?"
"Không phải, sẽ xây một thư viện."
Phó Lưu Âm kêu ồ, cảm thấy kỳ lạ, chuyện này có quan hệ gì với cô sao?
"Đó là chuyện tốt ạ."
"Em biết thư viện được đặt tên là gì không?"
Phó Lưu Âm bước lên trước một bước.
"Không ạ."
"Tòa nhà Lưu Âm."
Phó Lưu Âm giật mình nhìn về phía mảnh đất trống.
"Thầy Diệp, thầy đừng giỡn với em, sao lại thành Tòa nhà Lưu Âm được chứ ạ?"
Trên khuôn mặt Diệp Thiệu Dương dâng lên ý cười, quay đầu lại nhìn Phó Lưu Âm.
"Bởi vì thư viện này là Mục Kính Sâm quyên góp riêng để xây, tên cũng là từ đó mà ra, không lâu nữa sẽ khởi công."
Phó Lưu Âm nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ ngây ngốc lặp lại ý kia.
"Mục Kính Sâm quyên góp riêng?"
"Đúng."
"Cái này... Anh ấy chưa nói với em."
Diệp Thiệu Dương một tay để trong túi.
"Sự tình lần trước, bên phía trường học xử lý rất tốt, ít ra em không cần lo lắng trong trường có người sẽ làm khó mình vì chuyện này."
"Dạ, cám ơn thầy Diệp!"
"Phó Lưu Âm, anh trai em... là Phó Kinh Sênh thật sao?"
Phó Lưu Âm không giấu giếm anh ta.
"Dạ."
Ánh mắt Diệp Thiệu Dương có chút xuất thần, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chỗ.
"Thật là không thể tưởng được đó!"
Cô mím chặt cánh môi, tầm mắt thả xuống trên mặt đất.
"Thầy Diệp, em..."
"Em đừng hiểu lầm ý tôi, chuyện anh em phạm phải không quan hệ tới em, em vô tội."
Phó Lưu Âm rũ mắt.
"Uhm."
"Quay lại học đi."
Phó Lưu Âm xoay người đi, đi được mấy bước không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiệu Dương đang đứng kia, người đàn ông như bị đóng đinh tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trên đường quay về, ngang qua sân bóng rổ, một cậu sinh viên trông ra, cậu ta ném quả bóng vừa cướp được xuống, bước nhanh tới.
"Phó Lưu Âm!"
Cô ngẩng đầu nhìn.
"À, chào cậu!"
"Mấy ngày rồi cậu không đi học, có khỏe không?"
"Rất... Khá tốt." Khóe miệng Phó Lưu Âm miễn cưỡng cong lên. "Ngày đó thật sự cám ơn cậu nhé!"
"Đừng khách khí, tôi cũng không thể nhìn cậu bị người khác bắt nạt."
Những lời khác Phó Lưu Âm cũng không biết phải nói gì.
"Tôi quay lại học đây."
"Này!" Thấy cô muốn đi, Hàn Cạnh đuổi theo nói: "Tốt xấu tôi cũng giúp cậu, cậu không thể nói với tôi thêm mấy câu sao?"
"Chuông vào học rồi."
"Dù sao cậu cũng muộn rồi."
Phó Lưu Âm đúng là rất sợ như vậy.
"Chuyện hôm đó, quả thật nên cám ơn cậu một cách đàng hoàng."
"Vậy lát cậu mời tôi ăn cơm đi."
"Cái gì?"
"Mời cơm đó, không được sao?"
Phó Lưu Âm há hốc miệng: "Cái này, được thôi."
"Vậy lát gặp ở căn tin."
Phó Lưu Âm còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể đồng ý.
"Được."
Tan học, Phó Lưu Âm theo đám Triệu Hiểu đi ra, cô nhớ rõ lời Hàn Cạnh nói, dọc đường tới căn tin, trong lòng đều thấp thỏm. Triệu Hiểu còn nhanh hơn cả chạy trốn, cô ấy kéo tay Phó Lưu Âm.
"Âm Âm, mau lên!"
Vào căn tin, hai người xếp hàng, Phó Lưu Âm không thấy bóng dáng Hàn Cánh, cô nghĩ thầm cậu ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Triệu Hiểu đứng đàng trước, quay đầu nhìn về phía cô.
"Âm Âm, trưa ăn gì?"
Đôi mắt cô ấy hơi mở to ra, dùng cánh tay thúc một cái vào tay Phó Lưu Âm.
"Mau xem!"
"Sao vậy?" Tầm mắt Phó Lưu Âm trông qua, lại nhìn thấy Hàn Cạnh không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, cậu ta cũng không đứng trong hàng mà đứng bên cạnh Phó Lưu Âm.
"Cậu..."
"Không phải đã nói mời tôi ăn cơm sao?"
Phó Lưu Âm tay nắm chặt khay cơm của mình.
"Phải, tôi không quên, cậu muốn ăn gì?"
"Đợi lát nữa tôi tự chọn, có thể chứ?"
"Có thể."
Triệu Hiểu đi tới trước, rất nhanh liền đến phiên các cô. Triệu Hiểu đã không còn tâm tư nghiên cứu coi ăn cái gì, cô ấy kêu đại mấy món, sau đó lui qua bên cạnh.
Phó Lưu Âm nhìn Hàn Cạnh, nói: "Cậu gọi đi."
"Được." Thân mình cao lớn của Hàn Cạnh sáp về phía trước, cũng không khách sáo, gọi ba món cộng thêm một phần lẩu niêu.
Phó Lưu Âm quẹt thẻ ăn cơm, Hàn Cạnh bưng đồ, cũng không đi ngay lập tức. Phó Lưu Âm cầm khay cơm lại thấy cậu ta còn đứng đó. Cô đi thẳng tới trước, tìm được chỗ Triệu Hiểu ngồi liền ngồi xuống theo. Hàn Cạnh cũng tới ngồi đối diện cô.
"Tôi đã mời cơm cậu rồi."
"Bữa cơm này không phải vẫn chưa ăn xong sao?" Hàn Cạnh nhìn khay cơm của cô."Sao gọi rau dưa toàn rau dưa vậy, chẳng lẽ mời tôi ăn chầu này làm cậu nghèo đi?"
"Không phải, chỉ là không muốn ăn thôi."
Hàn Cạnh cầm đũa, gắp vài miếng thịt bò thả vào khay cơm của Phó Lưu Âm.
Triệu Hiểu ở bên nhìn, cô ấy cũng thấy xấu hổ, mặt Phó Lưu Âm lại càng hồng.
"Đừng như vậy!"
"Ăn cơm đi!"
Cô sao còn có thể nuốt trôi chứ, Phó Lưu Âm gảy gảy đũa vào khay cơm mấy cái, lúc ngẩng đầu lên, thấy có mấy cô sinh viên đang bước nhanh qua phía bên này.
Phó Lưu Âm giật mình trong lòng, không phải Tiếu Hàm Bình nữa đó chứ?
Nhưng nhìn kỹ, cũng không phải, cô sinh viên đi đàng trước đứng trước bàn ăn, đột nhiên cúi xuống, tay ôm lấy Hàn Cạnh.
Hàn Cạnh bị dọa, thiếu chút nữa ném đũa trong tay đi. Cậu xoay đầu nhìn, lại chẳng quen biết cô sinh viên này.
"Cậu là ai vậy?"
"Hàn Cạnh, có phải anh rất quá đáng không?" Đối phương lại mở miệng gọi tên cậu.
Cậu sốt ruột muốn đẩy cô ta ra.
"Cậu là ai?"
"Có phải anh cũng quá vô tình rồi không? Còn giả vờ không quen biết em?"
Hàn Cạnh nhìn nhìn Phó Lưu Âm, tay cậu đẩy đẩy bả vai cô sinh viên kia.
"Tôi thật sự không biết cậu, đừng có như vậy!"
"Bạn em đều nói anh lòng dạ bịp bợm không thể tin được, phụ em toàn tâm toàn ý nghĩ anh sẽ yêu em. Không ngờ giờ mới mấy ngày anh đã thay lòng đổi dạ."
Sắc mặt Hàn Cạnh khó coi đến cực điểm.
"Cô đừng nói bậy!"
"Em nói bậy chỗ nào? WeChat anh nói với em còn đó!" Cô sinh viên nói, từ trong túi lấy di động ra. Cô ta mở trang WeChat, cho Phó Lưu Âm xem một dãy tin nhắn WeChat.
"Cô mở to hai mắt mà xem avatar này có phải anh ấy không?"
Phó Lưu Âm mới chẳng muốn quản chuyện này, nhưng cô sinh viên lại nhét di động vào tay cô. Phó Lưu Âm nhìn avatar, nhìn nhìn lại Hàn Cạnh, đành phải gật đầu.
Hàn Cạnh mang vẻ mặt đầy oan uổng.
"Tớ không có!"
"Anh đương nhiên nói không có, bây giờ anh đang muốn thay lòng đổi dạ, có thể nói lời thật được sao?"
Càng lúc càng nhiều người ở tụ tập lại, Phó Lưu Âm đưa di động lại cho cô sinh viên kia.
"Triệu Hiểu, chúng ta đi thôi!"
"Được."
Bữa cơm này cũng chẳng thể ăn được nữa. Hai người cầm đồ bỏ đi. Hàn Cạnh muốn đứng dậy, lại bị cô sinh viên kia lôi kéo không buông.
"Hôm nay anh hoặc nói rõ ràng đàng hoàng, rốt cuộc anh thích cô ta hay thích em?"
"Không thể hiểu được!"
Phó Lưu Âm với Triệu Hiểu như bỏ trốn mà đi xa khỏi đó, cô sinh viên kia thấy thế, lúc này mới buông tay ra.
Chừng nửa giờ sau, cô sinh viên mới vừa rồi đại náo căn tin đi vào sân thể dục, cô ta gửi một đoạn video cho một người.
Đối phương xác nhận xong liền chuyển cho cô ta hai ngàn tệ. Xác định tiền đã được chuyển, cô sinh viên vui vẻ nhảy lên, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên màn hình: "Lần sau có chuyện tốt như vậy thì cứ tìm tôi."
Người đàn ông ở đầu bên kia cười cười.
"Cô chỉ cần để ý, chăm chăm vào Hàn Cạnh là được, cậu ta tiếp cận Phó Lưu Âm một lần thì cô liền ra mặt một lần."
Còn mấy cậu sinh viên khác, anh đã bố trí xong những người khác rồi.
Mục Kính Sâm dựa vào bệ cửa sổ, một tay đút vào trong túi, anh làm như vậy có phải rất vô sỉ không?
Có điều, quản làm gì, từ trước đến nay anh không sợ hai chữ "vô sỉ" này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.