Chương 24: Bây giờ mới giống như người phụ nữ của anh
Thánh Yêu
16/08/2016
“Tưởng tiên sinh yên tâm, chắc chắn là cô Vạn mua một số loại thuốc bổ, sau đó là vứt đi, chẳng phải là chủ yếu để ngài nhìn thấy mấy chữ hiệu thuốc Tuệ Dân hay sao?”
Sao Tưởng Viễn Chu không hiểu như vậy chứ.
Người giúp việc tới hỏi có ăn cơm luôn hay không, Tưởng Viễn Chu cũng không quan tâm tới chuyện Vạn Dục Ninh nữa, mặc kệ.
Ăn cơm tối xong, Lão Bạch rời Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm đang định đứng dậy, chợt nghe thấy có người gọi cửa: “Tưởng tiên sinh, ngài có thùng hàng.”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc Hứa Tình Thâm cũng muốn ra sân đi lại một chút, liền đi theo ra ngoài.
Chàng trai mặc đồng phục của hiệu thuốc Tuệ Dân ôm một thùng lớn đứng ở trước cửa Cửu Long Thương. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Ai nói cậu đưa tới?”
“Là cô Vạn.”
“Mở ra.”
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, chàng thanh niên đặt chiếc thùng trên lan can, sau đó mở ra.
Chết ngất…
Là một thùng Okamoto* cỡ lớn.
(*Okamoto – tên một nhãn hiệu bao cao su)
Tưởng Viễn Chu lại nhíu mày, chàng thanh niên nói: “Mời ngài ký nhận ạ.”
Hứa Tình Thâm thầm nghĩ, cơn giận của Tưởng Viễn Chu lại bùng phát?
Trong lòng anh, Vạn Dục Ninh có một vị trí nhất định, nhưng cô nàng tiểu thư họ Vạn này cũng thật lợi hại. Dám quẹt thẻ, dùng tiền của anh, mua “áo mưa” rồi gửi tới cho anh và người phụ nữ khác.
Tưởng Viễn Chu quay đầu, thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Sao nhìn có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác thế?”
“Nào có.” Hứa Tình Thâm cố gắng kìm nén lại.
“Em còn dám cười một chút xem?”
Hứa Tình Thâm khẽ ho hai tiếng. “Nếu Tưởng tiên sinh thấy trong lòng khó chịu, anh đáp lại Vạn Dục Ninh một lễ vật là được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô một lượt, hỏi: “Đáp lễ gì?”
Hứa Tình Thâm đưa bàn tay mảnh khảnh chọn lấy một hộp Okamoto, cô xé vỏ. Sau đó đặt thứ đồ chơi bị xé vỏ kia vào trong thùng, quay ra nói với chàng thanh niên chuyển hàng kia: “Đưa cái này giao cho cô Vạn, nói Tưởng tiên sinh dặn dò.”
Chàng thanh niên há hốc miệng: “Nhưng…”
Tưởng Viễn Chu không giấu được ý cười nơi khóe mắt.
“Để tôi dặn tài xế đưa cậu đi, không sai, là tôi dặn như vậy.”
Lúc ra ngoài Hứa Tình Thâm không mặc áo khoác, gió lạnh bên ngoài ùa tới, cô có thói quen ăn tối xong thì chạy hai vòng.
Tưởng Viễn Chu đuổi chàng thanh niên kia đi.
Anh nhìn Hứa Tình Thâm đang chạy trong sân, chiếc áo len bó sát người màu xanh làm tôn lên từng đường cong hoàn mỹ.
Tưởng Viễn Chu dựa vào một gốc cây cao, nhìn từ xa, bóng đêm như mực. Hứa Tình Thâm chạy tới chỗ anh thì dừng lại, cô thở phì phò, chạy thấy mệt.
“Tưởng tiên sinh, có muốn hay không…”
Cô muốn nói, có muốn chạy hai vòng cùng nhau hay không.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu di chuyển từ cổ đi xuống trước ngực cô.
“Muốn, đêm nay em không trốn thoát đâu.”
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch môi, đang định nói gì đó thì thấy một mẩu lá rụng thong thả rơi xuống đầu vai người đàn ông.
Mẩu vụn vàng óng ánh nằm ở trên chiếc áo trắng.
Tướng mạo khôi ngô hơn người, những từ như vậy không đủ để miêu tả về người đàn ông này. Ngay cả những lời nói cũng có thể chiếm ưu thế, những câu nói thô tục do anh nói ra thành trêu đùa chòng ghẹo, còn đổi lại là nguời khác nói ra thì sẽ trở thành dung tục.
Ngày hôm sau.
Hứa Tình Thâm ngồi trên xe cùng Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi
Cửu Long Thương.
Cô ngồi bên ghế phụ buồn bã ỉu xìu, người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Còn có sức để khám bệnh sao?”
“Tưởng tiên sinh còn sức để lái xe sao?”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Tối hôm qua, người đầu hàng trước không phải tôi.”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
—
Trên đường, trong một chiếc xe khác rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của nhạc nhẹ vang lên, thỉnh thoảng Vạn Dục Ninh lại liếc nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
Cuối cùng, cô không kìm nén được, mở miệng hỏi: “Phương Thành, anh còn đang tức giận chuyện hôm đó sao?”
“Ngày đó, chuyện gì?” Người đàn ông bỗng nhiên quay mặt lại, đôi mắt nheo lại lóe lên tia nhìn u ám.
“Khách sạn Quốc tế… Em cũng không ngờ còn có người xông tới.”
“Dục Ninh…” Ánh mắt Phương Thành quay trở lại vị trí cũ.
“Lâu nay, em rất hưởng thụ sự quan tâm của Tưởng Viễn Chu, có đúng không?”
“Em không có…”
Phương Thành lạnh lùng lái xe, trong lòng anh hiểu rõ, nếu như không chiếm được Vạn Dục Ninh, tất cả đều là mất công vô ích.
—
Hướng ngược lại trên con đường, xe của Tưởng Viễn Chu lao nhanh về phía trước, đêm qua Hứa Tình Thâm không ngủ đủ giấc, lúc này thực sự buồn ngủ.
Trước mặt, có tiếng nổ lớn giống như là nổ bánh xe truyền tới, âm thanh dữ dội. Hứa Tình Thâm mở mắt ra, thấy một chiếc xe buýt không khống chế được đang lao về phía trước.
Tưởng Viễn Chu dẫm chân phanh lại, chiếc xe trước mặt không kịp né tránh, từng chiếc đâm vào đuôi nhau một cách nghiêm trọng.
Xe buýt lao đi với tốc độ cực nhanh, thân xe nghiêng sang một bên, đụng vào hàng rào chắn. Trong chớp mắt, có người bị hất tung ra ngoài qua cửa sổ xe. Hứa Tình Thâm quá sợ hãi, mười mấy chiếc xe đạp bị nghiến qua bẹp nhép, lúc chiếc xe đổ xuống là lúc đè chết mấy người ở bên dưới.
Hiện trường vô cùng thảm khốc, tiếng kêu rên và tiếng kêu cứu đan xen vào nhau.
Hứa Tình Thâm tháo dây an toàn ra, nói: “Mau, mau gọi 120.”
Cô vội vàng xuống xe, đẩy cửa xe ra mới phát hiện ra là xe của Tưởng Viễn Chu cũng bị đâm phải, khó khăn lắm cô mới lách ra ngoài được. Nhìn xung quanh, hơi thở càng thêm lạnh lẽo.
Những mẩu thủy tinh vụn vương vãi khắp nơi, chiếc xe bẹp nát, những người nằm trên mặt đường không ngừng kêu đau, tất cả tràn ngập trong mắt Hứa Tình Thâm.
Cô nóng lòng muốn đi tới, nhưng đường đều bị chặn kín hết, Hứa Tình Thâm leo lên một chiếc xe phía trước, vừa nãy chính mắt cô trông thấy vài người bị hất ra khỏi cửa sổ xe, nhất định là bọn họ bị thương không nhẹ.
Trên đường chỉ còn một chiếc xe đang chạy với tốc độ rất chậm. Phía trước xảy ra sự cố lớn nghiêm trọng như vậy, những chiếc xe tránh thoát được đều né tránh sang một bên.
Phương Thành lái xe đi về phía trước, từ rất xa, anh thấy Hứa Tình Thâm đang đứng trên mui của một chiếc xe màu trắng, bóng dáng cao gầy đang lao về phía trước không chút do dự, cướp đoạt thời gian cùng với tử thần.
Phương Thành nhìn lại một lần nữa, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
Vạn Dục Ninh cũng chú ý tới bên kia, chỉ là chưa nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
“Thật là đáng sợ, sao lại va chạm thành như vậy?”
Phương Thành đưa một tay ôm lấy Vạn Dục Ninh kéo vào lòng, anh để cô vùi mặt vào ngực mình. Chỗ này gần với bệnh viện Tinh Cảng của Tưởng Viễn Chu nhất, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, anh ta không thể nào dành thời gian cho việc khác được.
“Dục Ninh, anh dẫn em tới một nơi.”
“Đi đâu?”
Phương Thành lái xe rời khỏi đó.
“Mai Lĩnh Loan, ở trong núi.”
“Được.” Vạn Dục Ninh cũng không suy nghĩ nhiều. “Đúng lúc em đang buồn chán.”
Chiếc xe đi ra khỏi đoạn đường xảy ra tai nạn, lúc này Phương Thành mới buông tay ôm Vạn Dục Ninh ra.
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài xe, những người không bị thương đang tiến hành cứu viện. Có một số người bị mắc kẹt trong xe không ra được, còn có vài chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng, không còn nhìn không thấy người ở bên trong.
Hứa Tình Thâm ở ngay cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu leo lên một chiếc xe, sau đó nhanh chóng đi tới.
Cô ngồi xuống bên cạnh hàng rào bảo vệ, một người nằm trên mặt đất đang không ngừng co giật.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, nói với cô: “Xe cứu thương sắp tới rồi, chỉ có điều rất khó lái vào, em xem ai bị thương nặng nhất thì cứu trước.”
“Được.” Hứa Tình Thâm trả lời, cô cũng không quay đầu lại. Cô cởi chiếc áo khoác của mình ra lót dưới gáy người kia, sau đó đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Phòng phẫu thuật thì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
Ngày hôm nay nhiệt độ hạ xuống thấy rõ, Hứa Tình Thâm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, cô đứng ở đó lạnh run, vùng da thịt ở cổ lộ ra lạnh cóng đến nỗi trông cô càng thêm tái nhợt.
Tưởng Viễn Chu vươn tay sờ sờ mặt cô.
“Không sợ sao?”
“Có gì phải sợ chứ?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ mấp máy, đột nhiên cảm thấy giờ phút này Hứa Tình Thâm mới là đẹp nhất. Vẻ đẹp của cô nằm trong từng động tác điệu bộ, bây giờ mới giống như người phụ nữ của anh.
Sao Tưởng Viễn Chu không hiểu như vậy chứ.
Người giúp việc tới hỏi có ăn cơm luôn hay không, Tưởng Viễn Chu cũng không quan tâm tới chuyện Vạn Dục Ninh nữa, mặc kệ.
Ăn cơm tối xong, Lão Bạch rời Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm đang định đứng dậy, chợt nghe thấy có người gọi cửa: “Tưởng tiên sinh, ngài có thùng hàng.”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc Hứa Tình Thâm cũng muốn ra sân đi lại một chút, liền đi theo ra ngoài.
Chàng trai mặc đồng phục của hiệu thuốc Tuệ Dân ôm một thùng lớn đứng ở trước cửa Cửu Long Thương. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Ai nói cậu đưa tới?”
“Là cô Vạn.”
“Mở ra.”
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, chàng thanh niên đặt chiếc thùng trên lan can, sau đó mở ra.
Chết ngất…
Là một thùng Okamoto* cỡ lớn.
(*Okamoto – tên một nhãn hiệu bao cao su)
Tưởng Viễn Chu lại nhíu mày, chàng thanh niên nói: “Mời ngài ký nhận ạ.”
Hứa Tình Thâm thầm nghĩ, cơn giận của Tưởng Viễn Chu lại bùng phát?
Trong lòng anh, Vạn Dục Ninh có một vị trí nhất định, nhưng cô nàng tiểu thư họ Vạn này cũng thật lợi hại. Dám quẹt thẻ, dùng tiền của anh, mua “áo mưa” rồi gửi tới cho anh và người phụ nữ khác.
Tưởng Viễn Chu quay đầu, thấy khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Sao nhìn có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác thế?”
“Nào có.” Hứa Tình Thâm cố gắng kìm nén lại.
“Em còn dám cười một chút xem?”
Hứa Tình Thâm khẽ ho hai tiếng. “Nếu Tưởng tiên sinh thấy trong lòng khó chịu, anh đáp lại Vạn Dục Ninh một lễ vật là được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô một lượt, hỏi: “Đáp lễ gì?”
Hứa Tình Thâm đưa bàn tay mảnh khảnh chọn lấy một hộp Okamoto, cô xé vỏ. Sau đó đặt thứ đồ chơi bị xé vỏ kia vào trong thùng, quay ra nói với chàng thanh niên chuyển hàng kia: “Đưa cái này giao cho cô Vạn, nói Tưởng tiên sinh dặn dò.”
Chàng thanh niên há hốc miệng: “Nhưng…”
Tưởng Viễn Chu không giấu được ý cười nơi khóe mắt.
“Để tôi dặn tài xế đưa cậu đi, không sai, là tôi dặn như vậy.”
Lúc ra ngoài Hứa Tình Thâm không mặc áo khoác, gió lạnh bên ngoài ùa tới, cô có thói quen ăn tối xong thì chạy hai vòng.
Tưởng Viễn Chu đuổi chàng thanh niên kia đi.
Anh nhìn Hứa Tình Thâm đang chạy trong sân, chiếc áo len bó sát người màu xanh làm tôn lên từng đường cong hoàn mỹ.
Tưởng Viễn Chu dựa vào một gốc cây cao, nhìn từ xa, bóng đêm như mực. Hứa Tình Thâm chạy tới chỗ anh thì dừng lại, cô thở phì phò, chạy thấy mệt.
“Tưởng tiên sinh, có muốn hay không…”
Cô muốn nói, có muốn chạy hai vòng cùng nhau hay không.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu di chuyển từ cổ đi xuống trước ngực cô.
“Muốn, đêm nay em không trốn thoát đâu.”
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch môi, đang định nói gì đó thì thấy một mẩu lá rụng thong thả rơi xuống đầu vai người đàn ông.
Mẩu vụn vàng óng ánh nằm ở trên chiếc áo trắng.
Tướng mạo khôi ngô hơn người, những từ như vậy không đủ để miêu tả về người đàn ông này. Ngay cả những lời nói cũng có thể chiếm ưu thế, những câu nói thô tục do anh nói ra thành trêu đùa chòng ghẹo, còn đổi lại là nguời khác nói ra thì sẽ trở thành dung tục.
Ngày hôm sau.
Hứa Tình Thâm ngồi trên xe cùng Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi
Cửu Long Thương.
Cô ngồi bên ghế phụ buồn bã ỉu xìu, người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Còn có sức để khám bệnh sao?”
“Tưởng tiên sinh còn sức để lái xe sao?”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Tối hôm qua, người đầu hàng trước không phải tôi.”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
—
Trên đường, trong một chiếc xe khác rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của nhạc nhẹ vang lên, thỉnh thoảng Vạn Dục Ninh lại liếc nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
Cuối cùng, cô không kìm nén được, mở miệng hỏi: “Phương Thành, anh còn đang tức giận chuyện hôm đó sao?”
“Ngày đó, chuyện gì?” Người đàn ông bỗng nhiên quay mặt lại, đôi mắt nheo lại lóe lên tia nhìn u ám.
“Khách sạn Quốc tế… Em cũng không ngờ còn có người xông tới.”
“Dục Ninh…” Ánh mắt Phương Thành quay trở lại vị trí cũ.
“Lâu nay, em rất hưởng thụ sự quan tâm của Tưởng Viễn Chu, có đúng không?”
“Em không có…”
Phương Thành lạnh lùng lái xe, trong lòng anh hiểu rõ, nếu như không chiếm được Vạn Dục Ninh, tất cả đều là mất công vô ích.
—
Hướng ngược lại trên con đường, xe của Tưởng Viễn Chu lao nhanh về phía trước, đêm qua Hứa Tình Thâm không ngủ đủ giấc, lúc này thực sự buồn ngủ.
Trước mặt, có tiếng nổ lớn giống như là nổ bánh xe truyền tới, âm thanh dữ dội. Hứa Tình Thâm mở mắt ra, thấy một chiếc xe buýt không khống chế được đang lao về phía trước.
Tưởng Viễn Chu dẫm chân phanh lại, chiếc xe trước mặt không kịp né tránh, từng chiếc đâm vào đuôi nhau một cách nghiêm trọng.
Xe buýt lao đi với tốc độ cực nhanh, thân xe nghiêng sang một bên, đụng vào hàng rào chắn. Trong chớp mắt, có người bị hất tung ra ngoài qua cửa sổ xe. Hứa Tình Thâm quá sợ hãi, mười mấy chiếc xe đạp bị nghiến qua bẹp nhép, lúc chiếc xe đổ xuống là lúc đè chết mấy người ở bên dưới.
Hiện trường vô cùng thảm khốc, tiếng kêu rên và tiếng kêu cứu đan xen vào nhau.
Hứa Tình Thâm tháo dây an toàn ra, nói: “Mau, mau gọi 120.”
Cô vội vàng xuống xe, đẩy cửa xe ra mới phát hiện ra là xe của Tưởng Viễn Chu cũng bị đâm phải, khó khăn lắm cô mới lách ra ngoài được. Nhìn xung quanh, hơi thở càng thêm lạnh lẽo.
Những mẩu thủy tinh vụn vương vãi khắp nơi, chiếc xe bẹp nát, những người nằm trên mặt đường không ngừng kêu đau, tất cả tràn ngập trong mắt Hứa Tình Thâm.
Cô nóng lòng muốn đi tới, nhưng đường đều bị chặn kín hết, Hứa Tình Thâm leo lên một chiếc xe phía trước, vừa nãy chính mắt cô trông thấy vài người bị hất ra khỏi cửa sổ xe, nhất định là bọn họ bị thương không nhẹ.
Trên đường chỉ còn một chiếc xe đang chạy với tốc độ rất chậm. Phía trước xảy ra sự cố lớn nghiêm trọng như vậy, những chiếc xe tránh thoát được đều né tránh sang một bên.
Phương Thành lái xe đi về phía trước, từ rất xa, anh thấy Hứa Tình Thâm đang đứng trên mui của một chiếc xe màu trắng, bóng dáng cao gầy đang lao về phía trước không chút do dự, cướp đoạt thời gian cùng với tử thần.
Phương Thành nhìn lại một lần nữa, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
Vạn Dục Ninh cũng chú ý tới bên kia, chỉ là chưa nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
“Thật là đáng sợ, sao lại va chạm thành như vậy?”
Phương Thành đưa một tay ôm lấy Vạn Dục Ninh kéo vào lòng, anh để cô vùi mặt vào ngực mình. Chỗ này gần với bệnh viện Tinh Cảng của Tưởng Viễn Chu nhất, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, anh ta không thể nào dành thời gian cho việc khác được.
“Dục Ninh, anh dẫn em tới một nơi.”
“Đi đâu?”
Phương Thành lái xe rời khỏi đó.
“Mai Lĩnh Loan, ở trong núi.”
“Được.” Vạn Dục Ninh cũng không suy nghĩ nhiều. “Đúng lúc em đang buồn chán.”
Chiếc xe đi ra khỏi đoạn đường xảy ra tai nạn, lúc này Phương Thành mới buông tay ôm Vạn Dục Ninh ra.
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài xe, những người không bị thương đang tiến hành cứu viện. Có một số người bị mắc kẹt trong xe không ra được, còn có vài chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng, không còn nhìn không thấy người ở bên trong.
Hứa Tình Thâm ở ngay cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu leo lên một chiếc xe, sau đó nhanh chóng đi tới.
Cô ngồi xuống bên cạnh hàng rào bảo vệ, một người nằm trên mặt đất đang không ngừng co giật.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, nói với cô: “Xe cứu thương sắp tới rồi, chỉ có điều rất khó lái vào, em xem ai bị thương nặng nhất thì cứu trước.”
“Được.” Hứa Tình Thâm trả lời, cô cũng không quay đầu lại. Cô cởi chiếc áo khoác của mình ra lót dưới gáy người kia, sau đó đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Phòng phẫu thuật thì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
Ngày hôm nay nhiệt độ hạ xuống thấy rõ, Hứa Tình Thâm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, cô đứng ở đó lạnh run, vùng da thịt ở cổ lộ ra lạnh cóng đến nỗi trông cô càng thêm tái nhợt.
Tưởng Viễn Chu vươn tay sờ sờ mặt cô.
“Không sợ sao?”
“Có gì phải sợ chứ?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ mấp máy, đột nhiên cảm thấy giờ phút này Hứa Tình Thâm mới là đẹp nhất. Vẻ đẹp của cô nằm trong từng động tác điệu bộ, bây giờ mới giống như người phụ nữ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.