Chương 191: Chương 188.2
Thánh Yêu
25/01/2017
Gương mặt người đàn ông như nở hoa, cả người ngã về phía sau, đồng bọn nhanh chóng nâng anh ta dậy.
“Anh, anh vậy mà lại đánh cảnh sát.”
“Thì như thế nào, có cần tôi đi với các anh tới cục cảnh sát hay không?”
Hứa Tình Thâm sốt ruột nhìn mấy người bọn họ: “Tưởng Viễn Chu, anh đừng kích động.”
Người nọ giơ mu bàn tay lau máu nơi khóe miệng, đều là máu, Tưởng Viễn Chu người này đúng là tên điên. Đồng bọn bên cạnh tới giải vậy, “Ngại quá Tưởng tiên sinh, dưới tình thế cấp bách mà nói đương nhiên sẽ không thể dùng đầu suy nghĩ, nhưng anh không thể cứ đánh người như vậy được.”
Tưởng Viễn Chu xoa xoa tay mình: “Muốn bắt tôi sao?”
“Quên đi, lần này là nhờ có công lớn của Tưởng tiên sinh, đều là người mình, cục còn chờ chúng tôi trở về, đi thôi, đi thôi…” NGười đàn ông vừa nói vừa kéo người bên cạnh đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, ngồi xổm xuống: “Ngã bị thương ở chỗ nào rồi hả?”
“Không có việc gì, chỉ trượt chân thôi, đã đỡ rồi.”
Tưởng Viễn Chu vươn tay muốn nâng cô dậy, Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích: “Anh không có nhiều sức lực mà còn có thể đánh người?”
“Cho nên không đánh chết anh ta vì không có đủ sức.”
Tưởng Viễn Chu giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, cô cẩn thận đứng lên: “Lá gan anh thật lớn, cảnh sát cũng dám đánh.”
“Anh ta cố ý hãm hại, chẳng lẽ không nên đáh?”
Hứa Tình Thâm cử động chân, không tệ, không tổn thương gân cốt: “Anh mau về đi.”
“Anh ta nói chúng ta không rõ ràng, nên bị đánh.”
“Được rồi, mặc kệ có đáng đánh ha không, anh đều đánh rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch: “Mang Tưởng tiên sinh nhà anh về đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân đừng nói lung tung.”
Hứa Tình Thâm kiễng chân đi đến tay vịn cầu thang, “Tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi.”
“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu quay người, vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy Hứa Tình Thâm ở sau lưng anh gọi: “Này, từ từ đã.”
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Đừng chủ quan, đi bệnh viện trước rồi lại về nhà.”
Cánh môi Tưởng Viễn Chu hơi nhếch lên, “Biết.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh ở trước mặt ngài dễ nói chuyện, nhưng ra khỏi cửa này có đi bệnh viện hay không… Tôi không thể bảo đảm.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Không đến mức giống như đứa trẻ ba tuổi chứ?”
“Không.” Lão Bạch lắc đầu “Đứa trẻ ba tuổi ngài bảo nó không tắm nó cũng không hiểu, nhưng nếu không ai tắm cho nó nó sẽ không sạch sẽ. Tưởng tiên sinh thi ngược lại…”
Hứa Tình Thâm nghe lão Bạch nói đầy buồn bực, cô cũng hiểu, đi theo người đàn ông như vậy đều làm cho người khác không bớt lo được.
“Tắm rửa mà không đụng vào cổ thì có liên quan gì? Tưởng tiên sinh thích sạch sẽ như vậy sao?”
“Như thế mà cũng gọi là tắm rửa sao?” Tưởng Viễn Chu cứng cổ, còn chuyện thích sạch sẽ không phải Hứa Tình Thâm không biết, đã gọi là tắm rửa thì phải tắm cả người, đầu không gội không được.
Cơ thể cô hơi nghiêng, Phó Lưu Âm kéo bả vai cô. Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: “Dù sao cũng không phải là phụ nữ, lại càng không có người ghét bỏ anh, tắm rửa hay không cũng không ai biết.”
Hứa Tình Thâm khập khiễng bước đi, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất nơi cầu thang, lão Bạch mới nói: “Tưởng tiên sinh, đi thôi.”
“Cô ấy đang cười tôi không phải là phụ nữ sao?”
Hình như có ý như vậy, nhưng lão Bạch không nói thẳng: “Cô ấy khích tướng là quan tâm ngài.”
Tưởng Viễn Chu xoay người đi ra ngoài, sau đó nói lại một câu: “Cô ấy không nghĩ lại tôi không phải là phụ nữ là do ai làm hại.”
Hứa Tình Thâm đi lên lâu, lúc trở lại phòng ngủ đã tốt hơn nhiều, “Âm Âm, em nhanh đi nghỉ ngơi đi, chị không sao.”
“Chị dâu, em cảm thấy Tưởng tiên sinh đối với chị rát tốt, nếu không chị…”
“Chuyện của chị chị tự có chừng mực, nhanh đi nghỉ đi.”
“Được.”
Mấy người đàn ông rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng cũng không lên xe về cục cảnh sát mà dừng lại ven đương ở một nơi hẻo lãnh.
Người đàn ông lái xe cầm điện thoại gọi đi: “Này, Mục thiếu phu nhân.”
Lúc đó Lăng Thì Ngâm đang ở trong sân ngắm cảnh, cô ta đi đến góc tường: “Như thế nào rồi?”
“Không tìm được cái gì.”
“Đã tìm kĩ sao?”
“Tìm khắp nơi rồi.”
Cánh tay Lăng thì Ngâm buông xuống bên người, cắt đứt cuộc trò chuyện, cô có chút lo lắng, Lăng Thận lúc đó tạo ra kết cục cho Tưởng gia có liên quan đến Phó Kình Sênh. Nếu ngày nào đó Phó Kình Sênh đưa ra cái gì đó làm chứng cứ, một khi nói tới Lăng gia, đến cô thì đó là chứng cứ thật sự, Tưởng Viễn Chu có xé xác cô hay không?
Sau khi Tưởng Viễn Chu đến bệnh viện, miệng vết thương đã được chỉnh sửa, còn bị khâu mấy múi.
May mắn thân thể tốt chưa đến mấy ngày đã hồi phục.
Lão Bạch đi vào Cửu Long thương, Tưởng Viễn Chu đi xuống lầu: “Tưởng tiên sinh.”
Anh ta đi sau Tưởng Viễn Chu: “Tưởng thiếu phu nhân và Phó Lưu Âm đi ra ngoài.”
“Ra ngoài thì ra ngoài.”
“Mấu chốt sẽ không gặp chuyện gì không may chứ?”
Tưởng Viễn Chu bước đi: “Phái người âm thầm nhìn chằm chằm, ai dám động đến Hứa Tình Thâm tôi liền làm thịt hắn. Cuối cùng cũng không thể không để cho cô ấy ra cửa, sớm muộn gì người cũng hỏng mất. Còn có, nếu Phó Lưu Âm không muốn ra cửa, người muốn xuống tay không có cách nào xuống tay, vậy Phó Kình Sênh làm sao có thể nhận tội đây?”
Lão Bạch vừa nghe cuối cùng hỏi lại: “Tôi sẽ cho người bảo vệ Bảo Lệ Cư thượng.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu chỉnh sửa cổ áo, “Chúng ta đi thôi, tôi cũng lo lắng.”
Lão Bạch vừa nghe, như vậy mới đúng, anh biết Tưởng Viễn Chu sẽ không yên lòng Hứa Tình Thâm.
Từ khi Phó Kình Sênh gặp chuyện không may, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm không ra ngoài, có đôi khi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, có đôi khi Phó Lưu Âm làm một chút cơm cháo, nhưng hiện tại không thể, gạo trong nhà đã hết, đồ dự trữ trong phòng bếp đều thiếu, tuy nói bên cạnh có siêu thị nhưng cứ trốn trong nhà cũng không phải là biện pháp.
Hứa Tình Thâm định lái xe thì bảo tiêu ở bên ngoài cửa nói: “Tưởng thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong.”
Hứa Tình Thâm ôm láy Lâm Lâm: “Được.”
Cô không từ chối, lúc này có nhiều người là tốt, hơn nữa còn là người của Tưởng Viễn Chu.
Lá xe thay cô mở cửa, hai người ngồi xuống, Hứa Tình Thâm không dám đi chỗ nào quá xa, “Có một siêu thị cách đó không xa, đi tới đó trước đi.”
“Được.”
Siêu thị gần đó không phải là chỗ lớn, cho nên không có bãi đậu xe dưới lòng đất, lái xe chỉ vào một chỗ bên cạnh: “Tưởng thiếu phu nhân, các người đi vào trước, tôi đỗ xe ở đây.”
“Được.”
Hôm nay Tưởng Viễn Chu ra cửa liền đổi xe, ở cách đó không xa, anh nhìn Hứa Tình Thâm đang ôm Lâm Lâm đi tới siêu thị, anh kiên nhẫn chờ ở trong xe, ước chừng một giờ sau mới thấy Phó Lưu Âm tính tiền.
Đoạn đường từu trong siêu thị đến chỗ bãi đậu xe, hai tay Phó Lưu Âm vẫn xách đồ này nọ, vừa nói vừa cười với Hứa Tình Thâm đi về phía trước.
Tầm mắt lão Bạch nhìn chăm chú bên ngoài: “Tưởng tiên sinh, ngài xem chiếc xe kia.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, lão Bạch dịch người ra: “Đã đi theo bọn họ, cực kì không thích hợp.”
“Lái xe bị ngăn lại, không thích hợp.”
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía: “Xe ở đâu?”
Hứa Tình Thâm cũng tìm, phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe, Phó Lưu Âm theo bản năng quay đầu, chợt thấy mấy người đàn ông đang đi về phía các cô, cô sợ hãi buông hết đồ ở trong tay: “Chị dâu, chạy mau.”
Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng cô nghe được tiếng Phó Lưu Âm hết sức khẩn trương, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi nhanh về phía trước.
Nhưng dù sao cô cũng đang bế đứa trẻ, chạy không nhanh, Phó Lưu Âm đi về phía trước, mọi nơi tìm xe, nhưng không tìm được.
“Anh, anh vậy mà lại đánh cảnh sát.”
“Thì như thế nào, có cần tôi đi với các anh tới cục cảnh sát hay không?”
Hứa Tình Thâm sốt ruột nhìn mấy người bọn họ: “Tưởng Viễn Chu, anh đừng kích động.”
Người nọ giơ mu bàn tay lau máu nơi khóe miệng, đều là máu, Tưởng Viễn Chu người này đúng là tên điên. Đồng bọn bên cạnh tới giải vậy, “Ngại quá Tưởng tiên sinh, dưới tình thế cấp bách mà nói đương nhiên sẽ không thể dùng đầu suy nghĩ, nhưng anh không thể cứ đánh người như vậy được.”
Tưởng Viễn Chu xoa xoa tay mình: “Muốn bắt tôi sao?”
“Quên đi, lần này là nhờ có công lớn của Tưởng tiên sinh, đều là người mình, cục còn chờ chúng tôi trở về, đi thôi, đi thôi…” NGười đàn ông vừa nói vừa kéo người bên cạnh đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, ngồi xổm xuống: “Ngã bị thương ở chỗ nào rồi hả?”
“Không có việc gì, chỉ trượt chân thôi, đã đỡ rồi.”
Tưởng Viễn Chu vươn tay muốn nâng cô dậy, Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích: “Anh không có nhiều sức lực mà còn có thể đánh người?”
“Cho nên không đánh chết anh ta vì không có đủ sức.”
Tưởng Viễn Chu giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, cô cẩn thận đứng lên: “Lá gan anh thật lớn, cảnh sát cũng dám đánh.”
“Anh ta cố ý hãm hại, chẳng lẽ không nên đáh?”
Hứa Tình Thâm cử động chân, không tệ, không tổn thương gân cốt: “Anh mau về đi.”
“Anh ta nói chúng ta không rõ ràng, nên bị đánh.”
“Được rồi, mặc kệ có đáng đánh ha không, anh đều đánh rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch: “Mang Tưởng tiên sinh nhà anh về đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân đừng nói lung tung.”
Hứa Tình Thâm kiễng chân đi đến tay vịn cầu thang, “Tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi.”
“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu quay người, vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy Hứa Tình Thâm ở sau lưng anh gọi: “Này, từ từ đã.”
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Đừng chủ quan, đi bệnh viện trước rồi lại về nhà.”
Cánh môi Tưởng Viễn Chu hơi nhếch lên, “Biết.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh ở trước mặt ngài dễ nói chuyện, nhưng ra khỏi cửa này có đi bệnh viện hay không… Tôi không thể bảo đảm.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Không đến mức giống như đứa trẻ ba tuổi chứ?”
“Không.” Lão Bạch lắc đầu “Đứa trẻ ba tuổi ngài bảo nó không tắm nó cũng không hiểu, nhưng nếu không ai tắm cho nó nó sẽ không sạch sẽ. Tưởng tiên sinh thi ngược lại…”
Hứa Tình Thâm nghe lão Bạch nói đầy buồn bực, cô cũng hiểu, đi theo người đàn ông như vậy đều làm cho người khác không bớt lo được.
“Tắm rửa mà không đụng vào cổ thì có liên quan gì? Tưởng tiên sinh thích sạch sẽ như vậy sao?”
“Như thế mà cũng gọi là tắm rửa sao?” Tưởng Viễn Chu cứng cổ, còn chuyện thích sạch sẽ không phải Hứa Tình Thâm không biết, đã gọi là tắm rửa thì phải tắm cả người, đầu không gội không được.
Cơ thể cô hơi nghiêng, Phó Lưu Âm kéo bả vai cô. Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: “Dù sao cũng không phải là phụ nữ, lại càng không có người ghét bỏ anh, tắm rửa hay không cũng không ai biết.”
Hứa Tình Thâm khập khiễng bước đi, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất nơi cầu thang, lão Bạch mới nói: “Tưởng tiên sinh, đi thôi.”
“Cô ấy đang cười tôi không phải là phụ nữ sao?”
Hình như có ý như vậy, nhưng lão Bạch không nói thẳng: “Cô ấy khích tướng là quan tâm ngài.”
Tưởng Viễn Chu xoay người đi ra ngoài, sau đó nói lại một câu: “Cô ấy không nghĩ lại tôi không phải là phụ nữ là do ai làm hại.”
Hứa Tình Thâm đi lên lâu, lúc trở lại phòng ngủ đã tốt hơn nhiều, “Âm Âm, em nhanh đi nghỉ ngơi đi, chị không sao.”
“Chị dâu, em cảm thấy Tưởng tiên sinh đối với chị rát tốt, nếu không chị…”
“Chuyện của chị chị tự có chừng mực, nhanh đi nghỉ đi.”
“Được.”
Mấy người đàn ông rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng cũng không lên xe về cục cảnh sát mà dừng lại ven đương ở một nơi hẻo lãnh.
Người đàn ông lái xe cầm điện thoại gọi đi: “Này, Mục thiếu phu nhân.”
Lúc đó Lăng Thì Ngâm đang ở trong sân ngắm cảnh, cô ta đi đến góc tường: “Như thế nào rồi?”
“Không tìm được cái gì.”
“Đã tìm kĩ sao?”
“Tìm khắp nơi rồi.”
Cánh tay Lăng thì Ngâm buông xuống bên người, cắt đứt cuộc trò chuyện, cô có chút lo lắng, Lăng Thận lúc đó tạo ra kết cục cho Tưởng gia có liên quan đến Phó Kình Sênh. Nếu ngày nào đó Phó Kình Sênh đưa ra cái gì đó làm chứng cứ, một khi nói tới Lăng gia, đến cô thì đó là chứng cứ thật sự, Tưởng Viễn Chu có xé xác cô hay không?
Sau khi Tưởng Viễn Chu đến bệnh viện, miệng vết thương đã được chỉnh sửa, còn bị khâu mấy múi.
May mắn thân thể tốt chưa đến mấy ngày đã hồi phục.
Lão Bạch đi vào Cửu Long thương, Tưởng Viễn Chu đi xuống lầu: “Tưởng tiên sinh.”
Anh ta đi sau Tưởng Viễn Chu: “Tưởng thiếu phu nhân và Phó Lưu Âm đi ra ngoài.”
“Ra ngoài thì ra ngoài.”
“Mấu chốt sẽ không gặp chuyện gì không may chứ?”
Tưởng Viễn Chu bước đi: “Phái người âm thầm nhìn chằm chằm, ai dám động đến Hứa Tình Thâm tôi liền làm thịt hắn. Cuối cùng cũng không thể không để cho cô ấy ra cửa, sớm muộn gì người cũng hỏng mất. Còn có, nếu Phó Lưu Âm không muốn ra cửa, người muốn xuống tay không có cách nào xuống tay, vậy Phó Kình Sênh làm sao có thể nhận tội đây?”
Lão Bạch vừa nghe cuối cùng hỏi lại: “Tôi sẽ cho người bảo vệ Bảo Lệ Cư thượng.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu chỉnh sửa cổ áo, “Chúng ta đi thôi, tôi cũng lo lắng.”
Lão Bạch vừa nghe, như vậy mới đúng, anh biết Tưởng Viễn Chu sẽ không yên lòng Hứa Tình Thâm.
Từ khi Phó Kình Sênh gặp chuyện không may, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm không ra ngoài, có đôi khi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, có đôi khi Phó Lưu Âm làm một chút cơm cháo, nhưng hiện tại không thể, gạo trong nhà đã hết, đồ dự trữ trong phòng bếp đều thiếu, tuy nói bên cạnh có siêu thị nhưng cứ trốn trong nhà cũng không phải là biện pháp.
Hứa Tình Thâm định lái xe thì bảo tiêu ở bên ngoài cửa nói: “Tưởng thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong.”
Hứa Tình Thâm ôm láy Lâm Lâm: “Được.”
Cô không từ chối, lúc này có nhiều người là tốt, hơn nữa còn là người của Tưởng Viễn Chu.
Lá xe thay cô mở cửa, hai người ngồi xuống, Hứa Tình Thâm không dám đi chỗ nào quá xa, “Có một siêu thị cách đó không xa, đi tới đó trước đi.”
“Được.”
Siêu thị gần đó không phải là chỗ lớn, cho nên không có bãi đậu xe dưới lòng đất, lái xe chỉ vào một chỗ bên cạnh: “Tưởng thiếu phu nhân, các người đi vào trước, tôi đỗ xe ở đây.”
“Được.”
Hôm nay Tưởng Viễn Chu ra cửa liền đổi xe, ở cách đó không xa, anh nhìn Hứa Tình Thâm đang ôm Lâm Lâm đi tới siêu thị, anh kiên nhẫn chờ ở trong xe, ước chừng một giờ sau mới thấy Phó Lưu Âm tính tiền.
Đoạn đường từu trong siêu thị đến chỗ bãi đậu xe, hai tay Phó Lưu Âm vẫn xách đồ này nọ, vừa nói vừa cười với Hứa Tình Thâm đi về phía trước.
Tầm mắt lão Bạch nhìn chăm chú bên ngoài: “Tưởng tiên sinh, ngài xem chiếc xe kia.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, lão Bạch dịch người ra: “Đã đi theo bọn họ, cực kì không thích hợp.”
“Lái xe bị ngăn lại, không thích hợp.”
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía: “Xe ở đâu?”
Hứa Tình Thâm cũng tìm, phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe, Phó Lưu Âm theo bản năng quay đầu, chợt thấy mấy người đàn ông đang đi về phía các cô, cô sợ hãi buông hết đồ ở trong tay: “Chị dâu, chạy mau.”
Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng cô nghe được tiếng Phó Lưu Âm hết sức khẩn trương, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi nhanh về phía trước.
Nhưng dù sao cô cũng đang bế đứa trẻ, chạy không nhanh, Phó Lưu Âm đi về phía trước, mọi nơi tìm xe, nhưng không tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.