Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 251: Chương 207.2

Thánh Yêu

26/03/2017

Cô nâng hai chân nhỏ một trái một phải khoác lên vai Tưởng Viễn Chu.

Tròng mắt người đàn ông tối đi, đưa mắt nhìn ra, có chút ánh sáng như ẩn như hiện.

Đôi chân Hứa TìnhThâm thẳng như vậy, bàn tay Tưởng Viễn Chu vừa mới đưa đến cô đã hạ chân xuống. Người đàn ông chịu để cho cô gác lên, anh cảm thấy chưa thỏa mãn, trong mắt có sự mất mác.

Hứa Tình Thâm đưa ngón tay phải lên, ngoắc anh một cái… người đàn ông đứng dậy, Hứa Tình Thâm kéo anh xuống giường, Tưởng Viễn Chu chưa phản ứng kịp, Hứa Tình Thâm liền ngồi ngang hông anh.

Cô đè hai tay anh, để cho cánh tay anh trước ngực anh, “Tối qua anh dám đối với em như vậy.”

“Qủa nhiên còn mang thù.”

Hứa Tình Thâm nhúc nhích , sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi, “em có biết làm vậy là có hậu quả gì không?”

“Biết.”

“Biết mà còn dám tới?”

Hứa Tình Thâm cắn môi dưới, “Hậu quả? Củi khô bốc cháy sao?”

Tưởng Viễn Chu nhìn vòng eo cô lắc lư trước mặt mình, từ trước tới nay dáng người Hứa Tình Thâm rất đẹp, anh nằm ngửa trên giường, như vậy nhìn lên còn tốt hơn so với thưởng thức điệu múa đẹp. Âm thanh nơi cổ họng thay đổi, “Tình Thâm, anh thích em chủ động như vậy, bộ dáng này của em làm cho anh phát cuồng…”

Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, một tay ôm eo cô, khuôn mặt đến gần hôn cô.

Bàn tay Hứa Tình Thâm để lên mặt anh, trong bàn tay là da thịt căng mịn, cô đẩy mặt anh sang bên cạnh, sau đó kéo tay Tưởng Viễn Chu xuống, Hứa Tình Thâm đi xuống đất, “Tưởng tiên sinh, mau tắm nước lạnh xong rồi mời ra cho.”

Tưởng Viễn Chu vừa mới bị đốt lửa, anh nheo mắt, “Cái gì mà tắm nước lạnh?”

“Anh cần dập tắt đám lửa này á.”

“Anh có thể tìm em…” Anh kéo tay cô, Hứa Tình Thâm tránh đi, ngón tay tưởng Viễn Chu xẹt qua váy cô, sợi tơ mềm mại nhẵn nhụi lưu luyến đầu ngón tay anh. Tưởng Viễn Chu nhếch môi, đưa tay đến mũi hít thở.

Anh nhanh chóng đứng dậy, đưa tay ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm tránh được anh, nhanh chóng chạy đến giường.

“Tối qua anh làm em bị thương, anh nên bồi tội với em.”

“Được, anh bồi tội với em, em muốn như thế nào đều được.”

Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, “Đêm nay đừng chạm vào em.”

“Không được.” Cô làm anh thành nhưu vậy dựa vào cái gì còn muốn anh không chạm vào cô?

“Anh không làm được hả?”



“Chuyện khác anh có thể đồng ý với em…”

Hứa Tình Thâm nhíu mày, mềm giọng, mang theo hương vị quyến rũ, “Tưởng Viễn Chu, nhưng mà em đau, em không thoải mái.”

Trong lòng Tưởng Viễn Chu bị âm thanh này đâm vào, Hứa Tình Thâm xốc chăn ngồi xuống, “Nếu đêm nay anh còn như vậy em sợ mình sẽ bị tâm lý, sau này muốn không được thì làm sao bây giờ?”

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích đứng đó, “Tối qua là anh không dịu dàng nhưng mà…”

“Nhưng mà em tổn thương.”

Tưởng Viễn Chu mím miệng, “Vậy sao lúc ở trên xe, lúc ăn cơm, còn lúc nãy… em muốn làm cái gì?”

Hứa Tình Thâm rũ mắt, “Lúc làm mấy chuyện này không nghĩ có thể câu được anh.”

Cô cố tình, cố ý, điểm này Tưởng Viễn Chu không hề nghi ngờ.

Trêu chọc, chọc xong lại không phụ trách, loại chuyện này chỉ có Hứa TìnhThâm cô mới làm được, dù sao Tưởng Viễn Chu anh không làm được gì.

Người đàn ông nâng chân đi vào phòng tắm, cửa cũng không đóng, Hứa TìnhThâm đóng cửa lại, bây giờ còn sớm, nhỡ may hai đứa bé xông tới, mất mặt không chỉ một mình Tưởng Viễn Chu.

Tưởng gia.

Tưởng Đông Đình ngồi trên xe lăn, hai ngày nay ông ta rất ít đi ra ngoài, dù cho muốn đi dạo trong vườn cũng là quản gia giúp ông ta.

Trên chân ông ta đắp một cái chăn, đang phơi nắng, quản gia đi từ xa tới, “Lão gia.”

“Chuyện gì?”

“Mục thiếu phu nhân tới.”

“Mục thiếu phu nhân nào?”

“Lăng tiểu thư.”

Sắc mặt Tưởng Đông Đình thay đổi, “Cô ta tới làm cái gì? Cô ta còn mặt mũi mà tới sao?”

“Cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Mặc kệ cô ta có chuyện gì quan trọng, Tùy Vân bị nhà họ Lăng hại chết, Tưởng gia và Lăng gia thù này không thể bỏ.”

Vâng ạ. Quản gia đứng thẳng người, “Tôi mang lời thoại này nói cho cô ấy, để cho người ta đuổi cô ấy đi.”

“Vượng Tài đâu?”

“Vượng Tài đã buộc chặt, lão gia, ý người là…”



Tưởng Đông Đình từ xe lăn đứng dậy, đi ra ngoài, “Ông dắt Vượng Tài tới.”

Vâng ạ.

Lăng Thì Ngâm đứng trước cửa nhà họ Tưởng, cô ta biết Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình không hợp nhau, thường này nếu không có việc gì Tưởng Viễn Chu sẽ không tới đây, cũng không để ý chuyện nhà họ Tưởng, cho nên cô ta tới đây để gặp Tưởng Đông Ddình, so với hẹn ông ta ra ngoài thì bảo đảm hơn.

Tưởng Đông Đình đi tới cửa, Lăng Thì Ngâm nhìn thấy ông ta liền gọi nho, “Bác Tưởng.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Lăng Thì Ngâm, cô còn dám chạy tới nhà họ Tưởng, cô cảm thấy Tùy Vân chết nó sẽ không nhìn thấy cô sao?”

Lăng Thì Ngâm không nhịn được mà nhìn căn nhà nhỏ, nhịn không được mà run run, “Bác Tưởng, dì nhỏ chết không liên quan gì tới con, con cũng không biết Phó Kình Sênh đã làm cái gì…”

Phía sau Tưởng Đông Đình, quản gia dắt một con chó săn khổng lồ tới, Lăng Thì Ngâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Đừng, bác Tưởng, con thật sự có việc tìm ngài.”

“Thì Ngâm, tôi đã già rồi, không muốn quan tâm tới việc đấu đá nhà họ Lăng cô nhưng Viễn Chu coi Tùy Vân như mẹ của mình, món nợ này nó sẽ mãi mãi không quên.”

Lăng Thì Ngâm nhìn con chó săn hung tợn đang nhếch môi với cô ta, cô ta lùi về sau, Tưởng Đông Đình chỉ vào Vượng Tài, “Sau này cô còn dám tới nhà họ Tưởng, tôi để cho nó thấy cô một lần cắn cô một lần.”

“Bác Tưởng.” Lăng Thì Ngâm không cam lòng, “Hiện tại con và Viễn Chu đã không còn khả năng, nhưng ngài có thể cho phép Hứa Tình Thâm bước vào nhà họ Tưởng sao?”

Tưởng Đông Đình nháy mắt với quản gia, quản gia dắt Vượng Tài tới.

“Uông, uông, uông…”

Lăng Thì Ngâm bị dọa đến hoa dung thất sắc, “Cứu mạng…”

Hai chân trước Vượng Tài bổ nhào, nếu không phải quản gia kéo dây, có lẽ Lăng Thì Ngâm đã bị hạ gục.

“Bác Tưởng, ngài đừng quên ở trong bệnh viện tâm thần còn có một Vạn Dục Ninh, nói không chừng cô ta còn có thể chăm sóc ngài.”

Tưởng Đông Đình phất tay, “Đợi một chút.”

Quản gia kéo dây, “Vượng Tài.”

Vượng Tài ngoan ngoãn trở lại bên cạnh quản gia, Lăng Thì Ngâm chưa ổn định tinh thần, vỗ ngực mình, “Làm tôi sợ muốn chết.”

“Vạn nha đầu và Viễn Chu cũng sớm qua đi, mà hiện tại còn điên điên khùng khùng, Lăng Thì Ngâm, xem ra trước kia tôi thật sự coi thường cô, vậy mà cô còn dám đánh chủ ý lên người con bé.”

“Bác Tưởng.” Lăng Thì Ngâm nhìn Vượng Tài, cô ta cẩn thận đi tới, “Căn bản Vạn Dục Ninh không bị tâm thần, năm đó cô ta bị đuổi ra khỏi Cửu Long Thương hoàn toàn là do Hứa Tình Thâm hãm hại, bên trong Cửu Long Thương tìm được thuốc huyễn ảo, thật ra là do Húa Tình Thâm để vào, sau này Tưởng Viễn Chu cũng biết nhưng anh ta không nói gì, nhưng ngài có thể nghĩ, đàn bà như vậy độc ác đến nhường nào?”

Tưởng Đông Đình nhìn ra ngoài, ánh mắt sâu kín, “Loại chuyện này liên quan gì tới cô?”

“Hiện tại Hứa TìnhThâm khắp nơi nhằm vào con, trước đó không lâu là tiệc trăm ngày nhà họ Tần, cô ta không để ý thể diện nhà họ Tưởng giẫm lên váy của con để con xấu mặt trước mọi người. Con biết hiện tại cô ta ý vào Tưởng Viễn Chu, càng không muốn để cho con dễ chịu, bác Tưởng, con có lòng riêng dù sao chỉ cần cô ta rời khỏi Tưởng Viễn Chu thì cô ta không là cái gì hết. Mà ngài, chẳng lẽ ngài muốn cô ta muốn làm gì thì làm sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook