Chương 255: Chương 208.3
Thánh Yêu
29/03/2017
Lão Bạch ngồi bên cạnh đến răng cũng đều chua, anh nghĩ nghĩ, sau này nếu
có người nói với anh ta như vậy nhất định anh ta sẽ không nghe lọt,
nhưng vị Tưởng tiên sinh trước mặt này cực kì thích như vậy.
Tưởng Viễn Chu mỉm cười, buông lỏng cánh tay.
Hứa Tình Thâm đi lên phía trước, người bạn trai của cô gái kia nắm chặt dao nĩa trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không dời. Cô gái kia nói chuyện với anh ta, anh ta không trả lời một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu nhẩm thực đơn trong tay, muốn xem nhẹ một màn này. Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có chút không vui, anh hận không thể giấu Hứa Tình Thâm trong nhà, ai cũng không được nhìn.
“Tưởng tiên sinh.”
“Sao?”
“Nếu chúng ta tìm được người này cũng biết là Lăng tiểu thư sai sử, ngài hoàn toàn có thể đối phó với bọn họ. phía sau Lăng Thì Ngâm có Mục gia, động vào có chút phiền toái, nhưng người phụ nữ đối diện kia trong nhà hầu như không có bối cảnh gì, nếu muốn làm gì cô ta cực kì dễ dàng.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Lão Bạch, dùng từ văn minh.”
Lão Bạch mờ mịt, suy nghĩ một chút, không khỏi cười lên, “Tưởng tiên sinh, là ngài hiểu sai ý.”
Hứa Tình Thâm nhìn hai người trước mặt, người phụ nữ uống một hớp rượu, phát hiện lực chú ý của bạn trai vẫn luôn đặt phía trước, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn thấy Hứa TìnhThâm đang tới gần, cô ta cả kinh mở miệng thật lớn, biểu tình cực kì buồn cười.
Hứa TìnhThâm nhìn anh ta, làm cho gương mặt của cô càng rõ ràng hơn, cô không đứng lại mà đi thẳng tới toilet.
Cô gái kia chật vật vỗ ngực, hù chết người, may quá… Hứa Tình Thâm nhất định không nghĩ tới Đới Mẫn Mẫn có quan hệ gì với cô ta.
Người bạn trai giống như chưa nhìn đủ, lại quay đầu, người phụ nữ kia đá anh ta một cái.
Tưởng Viễn Chu ăn cơm, lúc này mới tiếp tục đề tài, “Lão Bạch, anh nói nếu không có ai cản trở và có ý định hãm hại thì Hứa TìnhThâm sẽ sống như thế nào?”
“Tôi thấy dựa vào Tưởng thiếu phu nhân, cô ấy có thể sống tốt.”
Điểm này Tưởng Viễn Chu đồng ý, “Đúng thế, nếu không có Vạn Dục Ninh, không có Lăng Thì Ngâm, không bị Tưởng gia lần này tới lần khác bức bách, cô ấy hoàn toàn có thể sống tốt. Nhưng hôm nay cô ấy giống như chỉ có thể dựa vào tôi, lúc này để cho cô ấy càng ủy khuất. Tôi có thể vì cô ấy làm nhiều việc nhưng loại cảm giác thỏa mãn đó tôi muốn cô ấy tự mình tìm đến, tôi có thể giúp cô ấy xác định mục tiêu, còn chuyện ra tay cô ấy có thể tự mình làm lấy. Trước kia cô ấy bị người khác bắt nạt độc ác, mà những người bắt nạt cô ấy không phải vì Hứa Tình Thâm không đủ ưu tú mà vì cô ở hoàn cảnh không tốt, gia đình không phải là chỗ dựa tốt cho cô ấy.”
“Hiện tại để cho cô ấy phát tiết, chờ cô ấy phát tiết xong, có lẽ… chúng tôi có thể tốt hơn trước kia.” Hứa Tình Thâm nhanh chóng trở lại, người phục vụ mang thức ăn lên, cô ngồi xuống, bắt đầu lau tay, “Ngại quá, có thể cho tôi ly nước đá không?”
Tưởng Viễn Chu không chút do dự lên tiếng, “Không được, nước đá quá lạnh.”
“Không sao, em nóng quá.” Hứa Tình Thâm vỗ vỗ hai má, nhìn người phục vụ, “Phải có đá.”
“Được.” Một ly nước đá nhanh chóng được mang tới, cô uống hai hớp, Tưởng Viễn Chu nhìn, “Phụ nữ nên uống ít băng một chút.”
“Em biết, thi thoảng thôi.” Tưởng Viễn Chu lo lắng quá rồi, thường ngày Hứa Tình Thâm bình thường ăn kem không phải không có việc gì sao?
Cô có khẩu vị, đưa tay muốn uống nước đá, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ngửa cô, nước đá đi qua cổ họng, nước đá lạnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại. Cái gì là ý gì? Tự tìm ngược sao? Ít nhất Tưởng Viễn Chu thấy vậy.
Trong cốc còn hơn một nửa, Hứa Tình Thâm nếm qua mấy miếng mì Ý, tay trái duỗi qua, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, nhanh tay cầm lấy cốc nước.
“Anh thấy khát, anh uống mấy hớp.”
Lão Bạch thấy vậy nhanh chóng ngăn cản, “Tưởng tiên sinh, quá lạnh.”
Hứa Tình Thâm buồn cười, “Lão Bạch, Tưởng tiên sinh không phải là đứa trẻ, chỉ mấy ngụm nước đá, nhìn anh khẩn trương thành như vậy.”
Lão Bạch muốn nói lại thôi, Tưởng Viễn Chu dùng hai ngón tay cầm lấy miệng chén, khối băng chạm vào miệng anh, hai người nói chuyện, anh liền uống xong nước còn lại trong cốc rồi.
Tưởng Viễn Chu đặt cốc xuống, Hứa TìnhThâm nhìn, “Anh uống hết rồi sao?”
“Không được gọi tiếp.”
Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt anh căng thẳng, Tưởng Viễn Chu vẫn thế, trước kia muốn nhúng tay không cho cô ăn nhiều thứ, nhưng phần lớn cô không nghe lời, cứ muốn ăn. Cho nên,thấy cô không nghe lời Tưởng Viễn Chu thường ăn thay cô.
Lúc quay trở về, Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa mắt nhìn phòng ăn, “Vừa rồi em đứng thẳng người đi qua, anh nghĩ em sẽ trực tiếp đánh cô ta.”
“Em không ngốc.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Thật ra, em có thể đoán được là Lăng Thì Ngâm, nhưng mà không vội, hai năm đã qua, em có thể kiên nhẫn tốt.”
Lão Bạch nghiêng người, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”
“Lão Bạch, anh ấy thì có việc gì?” Hứa Tình Thâm khó hiểu.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu xoa trán, ngón tay di di chân mày, “Biết vì sao đến nay lão Bạch vẫn còn độc thân không? Người trong lòng anh ta ghi nhớ nhất vẫn là anh.”
Hứa Tính Thâm cười lạnh, “Em đã nhìn ra từ lâu.”
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, Tưởng Viễn Chu xuống xe trước, Hứa Tình Thâm cầm túi trên ghế lên.
Lão Bạch nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đợi lát nữa nhìn Tưởng tiên sinh mà xem, ngài ấy bị đau bao tử, không thể uống nhiều nước đá, hôm nay uống hơn nửa cốc, tôi sợ ngài ấy không chịu nôi.”
“Dạ dày không tốt sao?” Hứa Tình Thâm đặt tay lên cửa xe, “Trước kia chưa từng nghe anh ấy nói.”
“Ngài rời đi hai năm ngài ấy phá hỏng thân mình, cái gì cũng không tốt, người khác khuyên không nghe, thân thể cũng xấu đi.”
Hứa Tình Thâm im lặng, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe khác, cúi người xuống, “Sao còn chưa đi?”
“À.” Đột nhiên Hứa Tình Thâm hoàn hồn, lão Bạch nhìn cô, sau đó ngồi thẳng người.
Hứa Tình Thâm bước xuống, vòng qua bên kia đi cạnh Tưởng Viễn Chu, lão Bạch hạ cửa xe, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm, ngón tay ấm áp vòng quanh, nhưng trong đầu cô đều bị hai chữ xấu đi của lão Bạch lấp đầy, không xua đi được. Mỗi một bước đi đều làm cho đôi chân cô như đeo chì. Cô nhếch mắt, cố gắng đi chậm lại, như vậy mới có thể nhìn rõ người đàn ông phía trước.
Tưởng Viễn Chu dắt cô đi, lại trầm ổn hữu lực, ngọn đèn trong nhà phủ lên vai anh lại chiếu sáng leenn mặt anh.
Hứa Tình Thâm nhìn, Tưởng Viễn Chu tốt như vậy, gương mặt tỏa sáng, anh anh tuấn tiêu sái, đủ mọi từ cũng không đủ để hình dung ra anh, nhưng vì sao lão Bạch lại nói hai năm trước anh tự phá hỏng bản thân?
Cho tới bây giờ cô đều hiểu hai năm qua cô sống không tốt, nhưng hai năm đó Tưởng Viễn Chu như thế nào?
Hai năm qua của cô không có anh.
Nhưng hơn hai năm qua của anh thì sao? Chưa từng quên có sao?
Trong lòng Hứa Tình Thâm yếu ớt, hai người đứng ngoài cửa đổi giày, sau đó chuẩn bị lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi về phía trước, lấy tay chống cầu thang, rốt cuộc cũng đến trước cửa phòng, Hứa Tình Thâm dừng chân, “Nếu không đến nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ.”
Người đàn ông hiếm khi không đồng ý, “Anh hơi mệt, đi nằm trước.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm trở lại phòng ngủ chính nhìn thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, quần áo chưa tahy, anh ngồi dựa vào đầu giường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô cúi người, đột nhiên người đàn ông mở mắt.
“Nhìn cái gì?”
Hứa Tình Thâm nói nhỏ, trầm thấp, “Nhìn anh.’
“Đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, nhất là vẻ bên ngoài.”
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, trong mắt đều là ý cười, nhưng nhiều hơn là sự vô lực, bỗng nhiên Hứa Tình Thâm có chút sợ hãi, cô không muốn thấy Tưởng Viễn Chu như vậy, không muốn nhìn thấy anh ngã xuống, cô luôn cho rằng anh vẫn luôn vững vàng đứng bên cạnh mình, như một gốc đại thụ mãi mãi không bao giờ ngã xuống.
“Tưởng Viễn Chu, anh không sao chứ?”
“Có sao.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, “Khó chịu sao? Có muốn uống thuốc hay không?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Với anh mà nói uống thuốc không có tác dụng, hôn nhẹ là được rồi.” (Bó gối lão Chu, vẫn còn đùa được…)
Đến đây chắc mn yên tâm tình cảm của HTT với TVC chưa, cuối cùng có có tí ánh sáng cho couple này nhể.
Tưởng Viễn Chu mỉm cười, buông lỏng cánh tay.
Hứa Tình Thâm đi lên phía trước, người bạn trai của cô gái kia nắm chặt dao nĩa trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không dời. Cô gái kia nói chuyện với anh ta, anh ta không trả lời một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu nhẩm thực đơn trong tay, muốn xem nhẹ một màn này. Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có chút không vui, anh hận không thể giấu Hứa Tình Thâm trong nhà, ai cũng không được nhìn.
“Tưởng tiên sinh.”
“Sao?”
“Nếu chúng ta tìm được người này cũng biết là Lăng tiểu thư sai sử, ngài hoàn toàn có thể đối phó với bọn họ. phía sau Lăng Thì Ngâm có Mục gia, động vào có chút phiền toái, nhưng người phụ nữ đối diện kia trong nhà hầu như không có bối cảnh gì, nếu muốn làm gì cô ta cực kì dễ dàng.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Lão Bạch, dùng từ văn minh.”
Lão Bạch mờ mịt, suy nghĩ một chút, không khỏi cười lên, “Tưởng tiên sinh, là ngài hiểu sai ý.”
Hứa Tình Thâm nhìn hai người trước mặt, người phụ nữ uống một hớp rượu, phát hiện lực chú ý của bạn trai vẫn luôn đặt phía trước, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn thấy Hứa TìnhThâm đang tới gần, cô ta cả kinh mở miệng thật lớn, biểu tình cực kì buồn cười.
Hứa TìnhThâm nhìn anh ta, làm cho gương mặt của cô càng rõ ràng hơn, cô không đứng lại mà đi thẳng tới toilet.
Cô gái kia chật vật vỗ ngực, hù chết người, may quá… Hứa Tình Thâm nhất định không nghĩ tới Đới Mẫn Mẫn có quan hệ gì với cô ta.
Người bạn trai giống như chưa nhìn đủ, lại quay đầu, người phụ nữ kia đá anh ta một cái.
Tưởng Viễn Chu ăn cơm, lúc này mới tiếp tục đề tài, “Lão Bạch, anh nói nếu không có ai cản trở và có ý định hãm hại thì Hứa TìnhThâm sẽ sống như thế nào?”
“Tôi thấy dựa vào Tưởng thiếu phu nhân, cô ấy có thể sống tốt.”
Điểm này Tưởng Viễn Chu đồng ý, “Đúng thế, nếu không có Vạn Dục Ninh, không có Lăng Thì Ngâm, không bị Tưởng gia lần này tới lần khác bức bách, cô ấy hoàn toàn có thể sống tốt. Nhưng hôm nay cô ấy giống như chỉ có thể dựa vào tôi, lúc này để cho cô ấy càng ủy khuất. Tôi có thể vì cô ấy làm nhiều việc nhưng loại cảm giác thỏa mãn đó tôi muốn cô ấy tự mình tìm đến, tôi có thể giúp cô ấy xác định mục tiêu, còn chuyện ra tay cô ấy có thể tự mình làm lấy. Trước kia cô ấy bị người khác bắt nạt độc ác, mà những người bắt nạt cô ấy không phải vì Hứa Tình Thâm không đủ ưu tú mà vì cô ở hoàn cảnh không tốt, gia đình không phải là chỗ dựa tốt cho cô ấy.”
“Hiện tại để cho cô ấy phát tiết, chờ cô ấy phát tiết xong, có lẽ… chúng tôi có thể tốt hơn trước kia.” Hứa Tình Thâm nhanh chóng trở lại, người phục vụ mang thức ăn lên, cô ngồi xuống, bắt đầu lau tay, “Ngại quá, có thể cho tôi ly nước đá không?”
Tưởng Viễn Chu không chút do dự lên tiếng, “Không được, nước đá quá lạnh.”
“Không sao, em nóng quá.” Hứa Tình Thâm vỗ vỗ hai má, nhìn người phục vụ, “Phải có đá.”
“Được.” Một ly nước đá nhanh chóng được mang tới, cô uống hai hớp, Tưởng Viễn Chu nhìn, “Phụ nữ nên uống ít băng một chút.”
“Em biết, thi thoảng thôi.” Tưởng Viễn Chu lo lắng quá rồi, thường ngày Hứa Tình Thâm bình thường ăn kem không phải không có việc gì sao?
Cô có khẩu vị, đưa tay muốn uống nước đá, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ngửa cô, nước đá đi qua cổ họng, nước đá lạnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại. Cái gì là ý gì? Tự tìm ngược sao? Ít nhất Tưởng Viễn Chu thấy vậy.
Trong cốc còn hơn một nửa, Hứa Tình Thâm nếm qua mấy miếng mì Ý, tay trái duỗi qua, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, nhanh tay cầm lấy cốc nước.
“Anh thấy khát, anh uống mấy hớp.”
Lão Bạch thấy vậy nhanh chóng ngăn cản, “Tưởng tiên sinh, quá lạnh.”
Hứa Tình Thâm buồn cười, “Lão Bạch, Tưởng tiên sinh không phải là đứa trẻ, chỉ mấy ngụm nước đá, nhìn anh khẩn trương thành như vậy.”
Lão Bạch muốn nói lại thôi, Tưởng Viễn Chu dùng hai ngón tay cầm lấy miệng chén, khối băng chạm vào miệng anh, hai người nói chuyện, anh liền uống xong nước còn lại trong cốc rồi.
Tưởng Viễn Chu đặt cốc xuống, Hứa TìnhThâm nhìn, “Anh uống hết rồi sao?”
“Không được gọi tiếp.”
Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt anh căng thẳng, Tưởng Viễn Chu vẫn thế, trước kia muốn nhúng tay không cho cô ăn nhiều thứ, nhưng phần lớn cô không nghe lời, cứ muốn ăn. Cho nên,thấy cô không nghe lời Tưởng Viễn Chu thường ăn thay cô.
Lúc quay trở về, Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa mắt nhìn phòng ăn, “Vừa rồi em đứng thẳng người đi qua, anh nghĩ em sẽ trực tiếp đánh cô ta.”
“Em không ngốc.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Thật ra, em có thể đoán được là Lăng Thì Ngâm, nhưng mà không vội, hai năm đã qua, em có thể kiên nhẫn tốt.”
Lão Bạch nghiêng người, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”
“Lão Bạch, anh ấy thì có việc gì?” Hứa Tình Thâm khó hiểu.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu xoa trán, ngón tay di di chân mày, “Biết vì sao đến nay lão Bạch vẫn còn độc thân không? Người trong lòng anh ta ghi nhớ nhất vẫn là anh.”
Hứa Tính Thâm cười lạnh, “Em đã nhìn ra từ lâu.”
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, Tưởng Viễn Chu xuống xe trước, Hứa Tình Thâm cầm túi trên ghế lên.
Lão Bạch nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đợi lát nữa nhìn Tưởng tiên sinh mà xem, ngài ấy bị đau bao tử, không thể uống nhiều nước đá, hôm nay uống hơn nửa cốc, tôi sợ ngài ấy không chịu nôi.”
“Dạ dày không tốt sao?” Hứa Tình Thâm đặt tay lên cửa xe, “Trước kia chưa từng nghe anh ấy nói.”
“Ngài rời đi hai năm ngài ấy phá hỏng thân mình, cái gì cũng không tốt, người khác khuyên không nghe, thân thể cũng xấu đi.”
Hứa Tình Thâm im lặng, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe khác, cúi người xuống, “Sao còn chưa đi?”
“À.” Đột nhiên Hứa Tình Thâm hoàn hồn, lão Bạch nhìn cô, sau đó ngồi thẳng người.
Hứa Tình Thâm bước xuống, vòng qua bên kia đi cạnh Tưởng Viễn Chu, lão Bạch hạ cửa xe, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm, ngón tay ấm áp vòng quanh, nhưng trong đầu cô đều bị hai chữ xấu đi của lão Bạch lấp đầy, không xua đi được. Mỗi một bước đi đều làm cho đôi chân cô như đeo chì. Cô nhếch mắt, cố gắng đi chậm lại, như vậy mới có thể nhìn rõ người đàn ông phía trước.
Tưởng Viễn Chu dắt cô đi, lại trầm ổn hữu lực, ngọn đèn trong nhà phủ lên vai anh lại chiếu sáng leenn mặt anh.
Hứa Tình Thâm nhìn, Tưởng Viễn Chu tốt như vậy, gương mặt tỏa sáng, anh anh tuấn tiêu sái, đủ mọi từ cũng không đủ để hình dung ra anh, nhưng vì sao lão Bạch lại nói hai năm trước anh tự phá hỏng bản thân?
Cho tới bây giờ cô đều hiểu hai năm qua cô sống không tốt, nhưng hai năm đó Tưởng Viễn Chu như thế nào?
Hai năm qua của cô không có anh.
Nhưng hơn hai năm qua của anh thì sao? Chưa từng quên có sao?
Trong lòng Hứa Tình Thâm yếu ớt, hai người đứng ngoài cửa đổi giày, sau đó chuẩn bị lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi về phía trước, lấy tay chống cầu thang, rốt cuộc cũng đến trước cửa phòng, Hứa Tình Thâm dừng chân, “Nếu không đến nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ.”
Người đàn ông hiếm khi không đồng ý, “Anh hơi mệt, đi nằm trước.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm trở lại phòng ngủ chính nhìn thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, quần áo chưa tahy, anh ngồi dựa vào đầu giường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô cúi người, đột nhiên người đàn ông mở mắt.
“Nhìn cái gì?”
Hứa Tình Thâm nói nhỏ, trầm thấp, “Nhìn anh.’
“Đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, nhất là vẻ bên ngoài.”
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, trong mắt đều là ý cười, nhưng nhiều hơn là sự vô lực, bỗng nhiên Hứa Tình Thâm có chút sợ hãi, cô không muốn thấy Tưởng Viễn Chu như vậy, không muốn nhìn thấy anh ngã xuống, cô luôn cho rằng anh vẫn luôn vững vàng đứng bên cạnh mình, như một gốc đại thụ mãi mãi không bao giờ ngã xuống.
“Tưởng Viễn Chu, anh không sao chứ?”
“Có sao.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, “Khó chịu sao? Có muốn uống thuốc hay không?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Với anh mà nói uống thuốc không có tác dụng, hôn nhẹ là được rồi.” (Bó gối lão Chu, vẫn còn đùa được…)
Đến đây chắc mn yên tâm tình cảm của HTT với TVC chưa, cuối cùng có có tí ánh sáng cho couple này nhể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.