Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 327: Cơ thể bị rút cạn

Thánh Yêu

28/05/2017

Ăn xong cơm tối, Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm lên lầu.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, để túi xách lên bàn, một tay đè lên trên túi. Mục Kính Sâm thay quần áo xong bước tới chỗ cô.

“Hôm nay có bài tập không?”

“Có vài bài.”

“Đừng làm, dù sao ngày mai cũng không đến turờng.”

Phó Lưu Âm thu cánh tay về, vốn dĩ cô cũng không có ý định lôi bài tập ra làm. Cô đứng lên, Mục Kính Sâm thấy bước chân của cô có chút lảo đảo như sắp ngã đến nơi.

“Không sao chứ?”

Phó Lưu Âm nằm dài trên giường, rúc cả người vào trong chăn. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, tảng đá trong lòng chung quy vẫn không bỏ xuống được.

“Mục Kính Sâm?”

Người đàn ông ngồi xuống bên mép giường: “Làm sao vậy?”

“Chuyện kia sẽ không bị đưa lên báo chứ?”

Hóa ra cô vẫn còn đang lo lắng về chuyện này. Mục Kính Sâm khẳng định: “Yên tâm, chuyện này sẽ không lan truyền ra bên ngoài. Tôi đảm bảo.”

Phó Lưu Âm kéo chăn lên cao.

“Tôi muốn ngủ.”

“Không đi tắm sao?”

“Cho tôi ở bẩn một ngày đi.”

Mục Kính Sâm đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi.”

Lúc cô trốn ở phía sau căn tin, mồ hôi ra đầy người, sau đó lại có vài toán người nữa tới tìm cô, cơn nóng lạnh lặp đi lặp lại giày vò cô một lúc lâu. Bây giờ cả người cô đều đau nhức, đầu óc choáng váng mờ mịt.

Mục Kính Sâm thấy cô đã ngủ, anh lại có việc phải đi xử lý, nên cũng không muốn làm phiền cô.

Anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi đến thư phòng. Chuyện của Phó Lưu Âm không thể chậm trễ được, nếu không khéo sẽ khiến dư luận xôn xao.

An bài xong xuôi hết, Mục Kính Sâm trở lại phòng ngủ. Lúc nãy cũng đã mười giờ tối, anh tắm rửa xong thì lên giường nằm, tiện tay đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường. Sau đó, Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm vào trong ngực, cô mơ màng khẽ “ưm” một tiếng.

Người đàn ông lại cảm thấy có gì đó không đúng, cả người cô nóng rần rần. Mục Kính Sâm ngồi dậy, bật đèn lên.

“Âm Âm?”

Phó Lưu Âm cuộn mình lại, hai tay siết chặt góc chăn. Bàn tay to lớn của người đàn ông nhanh chóng áp lên trán cô. Sắc mặt anh lạnh hẳn đi. Phó Lưu Âm vô thức níu tay anh lại không chịu buông ra.

“Thật là thoải mái.”

“Tại sao em bị sốt cũng không biết kêu lên một tiếng?” Người đàn ông có chút tức giận, cứng nhắc hỏi một câu như thế.

Phó Lưu Âm mơ hồ đáp: “Ai? Ai sốt vậy? Tôi không sốt.”

Mục Kính Sâm rút tay về, vén chăn lên đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.

Đã trễ thế này nhưng bà Mục và Mục Thành Quân vẫn còn chưa ngủ. Hai người đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó. Nghe thấy tiếng động, bà Mục đưa mắt nhìn về phía cầu thang, thấy Mục Kính Sâm đang vội vã đi xuống.

“Kính Sâm, sao lại hốt hoảng như vậy?”

“Mẹ, mau gọi điện thoại bảo bác sĩ tới, Âm Âm bị sốt.”

Mục Thành Quân nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn.

“Bị sốt?” Bà Mục sốt ruột đứng dậy. “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sốt chứ?”

“Khoan nói những chuyện đó, trong nhà có có thuốc hạ sốt không?”

“Có, trong hòm thuốc dự phòng ấy.”

Mục Kính Sâm tìm được một miếng dán hạ sốt, anh sốt ruột trở lên lầu. Bà Mục gọi lại: “Kính Sâm, nên chườm khăn nóng. . .”

Nhưng thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng Mục Kính Sâm đâu nữa. Mục Thành Quân lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sĩ gia đình, bảo đối phương phải đến ngay lập tức.

Trở lại phòng ngủ, Mục Kính Sâm ngồi xuống giường, xé bao bì lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán Phó Lưu Âm.

Cô khó chịu ngọ nguậy đầu: “Lạnh quá.”

Miếng dán hạ sốt này chẳng thoải mái chút nào, còn không bằng tay của Mục Kính Sâm.

“Tôi mặc kệ, cho em khó chịu một chút để em biết sau này còn dám im lặng không nói hay không.”

Mặc dù ngoài miệng Mục Kính Sâm nói như vậy, nhưng trong lòng anh rất lo lắng.

Cánh tay Phó Lưu Âm đang vô cùng đau nhức, đau đến không còn cử động nổi nữa. “Tôi muốn uống nước.”

“Được.” Mục Kính Sâm xoay người, vừa mở cửa thì thấy bà Mục đang cầm một ly nước đứng bên ngoài.

“Mẹ.”

“Mẹ mang nước ấm cho Âm Âm.”

Mục Kính Sâm cúi mắt nhìn xuống. Mục Thành Quân cũng đi tới: “Đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay.”

“Ừ.”

Mục Kính Sâm cầm ly nước nóng đi vào trong, bà Mục cũng theo sau lưng. Cửa phòng vẫn còn để mở. Mục Kính Sâm đi tới bên giường: “Âm Âm, nước đây.”

Phó Lưu Âm muốn ngồi dậy nhưng cả người không chút sức lực. Mục Kính Sâm vòng tay ra sau, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, tay còn lại đưa ly nước đến bên miệng cô.

“Ưm —— “

Mục Kính Sâm chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, làm sao có kinh nghiệm đây? Phó Lưu Âm còn chưa uống được ngụm nước nào thì nước tràn ra đổ đầy lên áo cô.

Bà Mục hô lên: “Kính Sâm, con làm gì vậy?”

Anh cũng đâu muốn như vậy!

Mục Kính Sâm đưa cái ly trả lại cho bà Mục, sau đó nhìn lại đến cả drap trải giường cũng ướt hết rồi.

Ngón tay Phó Lưu Âm không ngừng lôi kéo trước cổ áo mình.

“Khó chịu quá.”

Quần áo ướt hết cả rồi, có thể không khó chịu sao?

“Tôi đỡ em qua phòng khác ngủ.” Mục Kính Sâm nói xong, ôm lấy người Phó Lưu Âm. Trên người cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo đã bị ướt. Bà Mục không khỏi nhắc nhở: “Kính Sâm, sao không thay quần áo cho Âm Âm? Như vậy làm sao mà ngủ?”

Một cánh tay của Phó Lưu Âm rũ xuống, cả người mệt mỏi nằm trong lòng Mục Kính Sâm. Đầu cô đặt bên cần cổ anh, toàn thân mềm nhũn.

Mục Thành Quân đứng ngoài cửa phòng. Đương nhiên hắn ta không thể ngang nhiên bước vào. Hắn siết tay lại thành quyền. Mái tóc của Phó Lưu Âm rơi tán loạn. Những lọn tóc đong đưa theo từng cử động của Mục Kính Sâm, tựa như không ngừng cọ quẹt vào lòng của Mục Thành Quân, khiến hắn thấy bức bối.

Cảm giác này rất không thoải mái.

Mục Kính Sâm nhẹ nhàng đặt Phó Lưu Âm trở lại giường.

“Quần áo em ướt hết rồi, để tôi giúp em lau mình sạch sẽ rồi thay bộ khác.”

“Không cần. . .” Phó Lưu Âm khẽ nói. “Không cần đâu, tôi không muốn làm gì hết.”

“Không cần em phải làm, tôi đi lấy nước đây.”

Mục Kính Sâm ngồi dậy, đi tới chỗ phòng để quần áo. Anh chợt nhớ ra lúc nãy vẫn còn chưa đóng cửa. Mục Kính Sâm sải bước tới cửa phòng, mới thấy bây giờ đã không còn một bóng người, cũng không biết Mục Thành Quân đã đi từ lúc nào.

Mục Kính Sâm đóng cửa lại, mang quần áo và đồ dùng cá nhân của Phó Lưu Âm vào phòng tắm.

Cả người Phó Lưu Âm ướt đẫm. Mục Kính Sâm nấu nước nóng xong trở lại trước giường: “Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi.”

“Một mình con làm được không?”

“Không lẽ mẹ còn nghi ngờ con không cởi nổi quần áo trên người cô ấy?”

Toàn bộ cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, Phó Lưu Âm đều nghe rõ từng chữ. Bà Mục hết nói nổi đứa con trai này.

“Ăn nói cho cẩn thận một chút!”

“Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, có chút chuyện này cũng không yên tâm được sao?”

Bà Mục gật đầu, bà đượng nhiên tin tưởng đứa con trai này. Từ nhỏ anh đã có khả năng một mình gánh vác mọi việc. Chỉ là chăm sóc một người phụ nữ mà thôi, chắc chắn không thành vấn đề.

Tiếng đóng cửa truyền đến tai, Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường, bắt đầu thuần thục cởi quần áo trên người Phó Lưu Âm ra.

“Tôi biết em ngại nên bảo mẹ ra ngoài rồi.”

“Có thuốc hạ sốt không? Tôi uống hai viên là ổn rồi.”

“Bác sĩ sắp đến rồi.” Mục Kính Sâm cởi từng chiếc cúc áo ra.

Phó Lưu Âm mơ màng nói: “Tôi rất ít khi bị bệnh.”

“Có phải bị dọa đến bệnh luôn không?”

Phó Lưu Âm hơi nhếch môi cười: “Tôi đâu có nhát gan đến vậy.”

Mục Kính Sâm giúp cô lau nửa người trên, sau đó lấy một chiếc áo ngủ mới. Phó Lưu Âm miễn cưỡng vươn một tay ra: “Để tôi tự làm.”

Cánh tay cô duỗi ra tự mặc vào. Mục Kính Sâm đứng dậy, vừa thả chiếc khăn vào chậu nước thì đã nghe tiếng Phó Lưu Âm khẽ rên rỉ kêu đau phía sau.

Cánh tay kia của Phó Lưu Âm cũng đã cho vào tay áo, nhưng lúc này nửa người trên của cô đã nằm vắt vẻo ngoài giường. Mục Kính Sâm lóng ngóng muốn đưa tay đỡ cô lên thì lại va phải chậu nước nóng.

“Rầm” một tiếng, toàn bộ nước nóng đều đổ hết lên giường.

Phó Lưu Âm đưa tay sờ soạng dưới chân mình, bây giờ thì nửa người dưới của cô cũng đều ướt sũng rồi.

Khóe miệng Mục Kính Sâm giật giật vài cái, thật không ngờ. . .



Nhìn bộ dạng Phó Lưu Âm lúc này, anh chỉ có thể thầm than trong lòng, nhẹ nhàng ôm cô lên.

“Quên đi, thay lại bộ khác.”

Anh ôm cô vào phòng thay quần áo, sau khi thay xong bộ khác lại ôm cô trở ra.

Bà Mục dẫn bác sĩ lên lầu, thấy Mục Kính Sâm định đưa Phó Lưu Âm ra ngoài, bà vội vàng tiến lên hỏi: “Định đi đâu đấy?”

“À, đêm nay phải sang ngủ ở phòng khách rồi.”

Bà Mục không hiểu vì sao, hỏi: “Tại sao không ngủ trong phòng mình mà sang phòng khách làm gì?”

Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm đi thẳng vào phòng khách, anh cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó quay sang nói với bác sĩ: “Mau qua đây xem bệnh cho cô ấy.”

“Căn phòng này rất ngột ngạt, hơn nữa mẹ luôn cảm thấy nó đã quá cũ kĩ.” Bà Mục nhìn xung quanh phòng.

Phó Lưu Âm nằm trên giường. Bác sĩ lấy nhiệt kế ra đo. Cô cố hết sức mở mắt lên nhìn, nói: “Mẹ, phòng ngủ chính đêm nay không thể dùng được, chúng con chẳng khác gì đang chạy nạn.”

“Ý con là sao?”

“Kính Sâm hất đổ cả chậu nước nóng lên giường rồi.”

Bà Mục quay lại nhìn Mục Kính Sâm.

Người đàn ôm hơi mím môi lại, tay phải anh siết lại thành quyền. Bà Mục thở dài: “Sớm biết như vậy còn không bằng bảo người giúp việc lên làm.”

Bác sĩ lấy thuốc cho Phó Lưu Âm: “Uống thuốc xong, đêm nay tiếp tục theo dõi tình hình cô ấy.”

“Chờ một chút.” Sắc mặt bà Mục lộ vẻ lo lắng: “Uống thuốc có làm sao không đấy?”

“Ý bà Mục đây là. . . ?”

“Nếu lỡ Âm Âm đang mang thai thì phải làm thế nào? Phụ nữ mang thai đâu thể tùy tiện uống thuốc.”

Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường. May mà Phó Lưu Âm không có gì đáng ngại. Không lâu sau thì bác sĩ và bà Mục cũng rời khỏi phòng.

Phó Lưu Âm ngoan ngoãn uống thuốc. Mục Kính Sâm nằm xuống bên cạnh cô.

“Mau ngủ đi.”

“Không ngủ được.”

“Em ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ hết bệnh ngay.”

Phó Lưu Âm nhắm mắt lại, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên chỉ một lúc là cô liền cảm thấy buồn ngủ.

Hôm sau.

Lúc Phó Lưu Âm thức dậy, cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Mục Kính Sâm đã không còn ở trong phòng, chắc là đã ra ngoài. Cô đứng dậy đi rửa mặt rồi trở về phòng ngủ thay quần áo. Xong xuôi hết cô đi xuống lầu.

Bà Mục thấy cô liền tươi cười: “Âm Âm, con khỏe chưa?”

“Mẹ, con không sao, chỉ còn hơi mệt một chút thôi.”

Bà Mục dặn dò người giúp việc đi vào bếp mang bát cháo ra.

“Con ăn ít cháo đi, sáng sớm Kính Sâm đã ra ngoài rồi. Nó dặn hôm nay con đừng đi học.”

“Con biết rồi.”

Phó Lưu Âm ăn xong điểm tâm thì lên lầu muốn nằm nghỉ thêm chút nữa. Khi đứng trên lầu hia, cô không khỏi ngước mắt nhìn lên lầu ba. Hôm nay cũng không thấy Lăng Thời Ngâm bước xuống, chắc là còn đang trên lầu.

Hôm qua ở turờng học náo loạn như vậy, cô biết hơn chín phần là do Lăng Thời Ngâm làm. Phó Lưu Âm nhấc chân, quyết định đi lên lầu ba.

Đứng trước phòng ngủ chính trên lầu ba, Phó Lưu Âm đặt tay lên chốt cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.

Không phải Lăng Thời Ngâm không nhúc nhích được sao? Sao Mục Thành Quân vẫn còn phải khóa cửa phòng?

Trong phòng truyền đến tiếng của Lăng Thời Ngâm: “Ai đó?”

“Là tôi.”

“Phó Lưu Âm, cô tới làm cái gì?”

“Chị dâu, tôi thấy hôm nay trời đẹp thế này, định tới rủ chị ra ngoài đi dạo một chút.”

Bên trong liền trở nên trầm mặc, vài giây sau liền truyền đến tiếng nghiến răng của Lăng Thời Ngâm: “Cút!”

“Chị dâu, tôi sợ chị ở lì trong phòng mãi sinh ra buồn bực, còn nữa, hôm qua chị tốn công dàn dựng một vở tuồng hay cho tôi xem, tôi còn chưa nói tiếng cảm ơn đấy.”

“Chuyện của cô có liên quan gì đến tôi?” Lăng Thời Ngâm giận dữ hét lên.

Phó Lưu Âm cười nhạt, sau đó gõ lên ván cửa vài cái.

“Chị dâu, anh cả không có ở nhà, chị không cần phải giả bộ nữa. Mặc kệ chị có thừa nhận hay không, tôi cũng khẳng định chuyện này là do chị làm.”

Lăng Thời Ngâm nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, vốn dĩ tâm tình cô ta cũng không được tốt. Cô ta nhìn chằm chằm vào một chỗ trong phòng, từ đáy mắt bừng lên hận ý: “Phó Lưu Âm, Mục Thành Quân đối với cô có tâm tư gì, lẽ nào cô không biết thật sao?”

Mục Thành Quân đối với cô có tâm tư gì?

Phó Lưu Âm chỉ biết Mục Thành Quân là một kẻ biến thái.

Ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô cực kì sợ hãi. Nhưng Phó Lưu Âm cũng không cho rằng Mục Thành Quân xem trọng cô hay là có tình ý gì với cô. Ở bên ngoài, Mục Thành Quân không chỉ có một người phụ nữ. Vậy thì khả năng lớn nhất chính là hắn luôn thích trêu chọc người ta, luôn thích hưởng thụ lạc thú.

Nhưng mà Phó Lưu Âm thích trêu tức Lăng Thời Ngâm.

“Tôi đương nhiên biết chứ, ánh mắt anh cả nhìn tôi, tôi đều hiểu hết. Anh ấy thích tôi. Một người đàn ông tốt như vậy mà phải kết hôn với cô, thật sự là ủy khuất. . .”

Cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia đột nhiên bị người từ bên trong mở ra. Phó Lưu Âm đang đứng rất gần nên liền bị giật mình. Cô không thể nghĩ được là trong phòng còn có người khác, trong phút chốc đó cô chỉ cho rằng lẽ nào Lăng Thời Ngâm có thể đứng dậy?

Cho đến khi gương mặt của Mục Thành Quân xuất hiện trước mắt Phó Lưu Âm, lúc này cô mới trợn to hai mắt.

Ánh mắt nóng rực của Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm. Phó Lưu Âm không nói hai lời liền xoay người chạy, căn bản không cho Mục Thành Quân cơ hội mở miệng.

Mục Thành Quân này đúng là xuất quỷ nhập thần mà!

Nhiều lần Phó Lưu Âm cũng đều như vậy mà thiếu chút nữa rơi vào tay hắn. Cô đã hỏi qua, bà Mục rõ ràng nói hắn đã ra ngoài.

Người đàn ông đứng dựa vào khuông cửa, vẫn còn nhìn theo bóng lưng Phó Lưu Âm.

Những lời cô vừa nói là có ý gì?

Là cảm thấy bất công thay cho hắn? Hay là Phó Lưu Âm cũng có ý gì với hắn?

Phó Lưu Âm chạy xuống lầu, không ngừng vuốt ngực. Hù chết cô rồi! Người này hoàn toàn có khả năng hù chết người ta! Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ dẫn xác lên lầu ba nữa. Mặc dù cô rất hận Lăng Thời Ngâm, cô cũng không dám mạo hiểm trêu chọc đến Mục Thành Quân.

Phó Lưu Âm về đến phòng, trên giường đã được thu dọn sạch sẽ. Cô nằm phịch xuống giường. Cũng đã bớt sốt rồi, chỉ là không thể đến trường. Cô vừa nằm xuống, liền nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng răng rắc.

Phó Lưu Âm liền ngồi bật dậy. Mục Kính Sâm đi đến. Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao chưa gì anh đã về rồi?”

“Lo cho em, hiện giờ còn cảm thấy tức giận không?”

“Đã khá hơn rồi.” Phó Lưu Âm ngồi trên giường, nhìn Mục Kính Sâm đang đi tới. “Anh đừng lo cho tôi, tôi không sao, hơn nữa tôi rất kiên cường đó nha.”

“Kiên cường?” Mục Kính Sâm cảm thấy như vừa nghe một chuyện rất buồnc ười. “Em nói em rất kiên cường?”

“Đó là đương nhiên, không phải chỉ là bị sốt thôi sao, cắn răng chịu đựng là vượt qua được thôi.”

Mục Kính Sâm chống tay bên cạnh cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Xem ra chuyện tối hôm qua em đã quên hết rồi.”

“Chuyện gì?”

“Tôi hôm qua là ai ôm chặt lấy tôi khóc thút thít hả?”

Gương mặt Phó Lưu Âm lộ ra vẻ khó có thể tin được.

“Chẳng lẽ anh muốn nói tôi ôm anh khóc?”

“Đúng, là em.” Mục Kính Sâm giơ tay lên, vỗ nhẹ lên đầu cô. “Đừng nói là bị sốt đến ngây ngốc rồi đấy.”

Quả thật là Phó Lưu Âm không thể nhớ nổi. Hơn nữa cô không thể ngờ mình lại làm như vậy sao?



Tối hôm qua, đại khái là như thế này. . .

Mục Kính Sâm rất lo lắng cho cô. Cô bị sốt cao, cả người nóng bừng, đầu óc mơ mơ màng màng, nên có một số chuyện cô đã không nhớ.

Cô đã níu lấy cổ áo Mục Kính Sâm, khóc rống lên trông rất thương tâm. Cũng không biết là vì điều gì.

“Ô ô —— “

Người đàn ông chân tay luống cuống, tìm cách dỗ cô: “Có phải rất là khó chịu hay không?”

“Tôi rất sợ.”

“Làm sao vậy?”

“Tôi không muốn trở thành một con chuột phải sống chui rúc. . .”

Lúc đó Phó Lưu Âm chôn đầu ở trước ngực Mục Kính Sâm. Cô chỉ lo khóc, hoàn toàn không thấy được đáy mắt của người đàn ông trong lúc đó.

“Yên tâm, em sẽ không trở thành một con chuột phải sống chui rúc.”

“Ô ô ô. . .”

“Tại sao lại khóc?” Mục Kính Sâm vỗ nhẹ sau lưng Phó Lưu Âm. “Sao lại chịu đựng cho người ta đánh? Nếu em đánh trả, chắc chắn những người đó không phải là đối thủ của em.”

“Tôi không muốn đánh người.”

“Vậy người ta đánh em đến đầu óc ngu ngốc thì được à?”

“Ô ô ô. . .”



Mục Kính Sâm cảm thấy nhức đầu.

“Tôi nói, chuyện ở trường cứ để tôi giải quyết, nếu như em còn khóc nữa, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”

Rốt cuộc cũng có một câu của anh lọt được vào tai Phó Lưu Âm. Cô cắn môi, chỉ còn tiếng thút thít. Trong lòng Mục Kính Sâm rất lo lắng, trước nay anh cũng chưa từng biết an ủi ai.

“Ô ô ô.” Chưa im lặng được bao lâu, cô lại khóc tiếp.

Mục Kính Sâm không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay nâng mặt cô lên. Lúc này mới nhìn kĩ hai mắt cô đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ hồng. Anh không nhịn được, liền nhắm mắt dùng miệng mình che miệng cô lại.

Tiếng khóc của cô liền bị chặn lại. Hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau. Sau một lúc lâu, Mục Kính Sâm mới mở mắt ra nhìn.

“Tôi quên mất em vẫn còn đang sốt.”

“. . .”



Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Cô cắn môi của mình, đưa tay sờ lên trán Mục Kính Sâm.

“Có phải anh bị tôi lây bệnh rồi không?”

“Không, sức đề kháng của tôi rất tốt.”

Phó Lưu Âm lắc đầu: “Vậy có lẽ tối qua tôi gặp ác mộng nên. . . .”

Mục Kính Sâm bật cười: “Gặp ác mộng mà cũng khóc thành như vậy, trên đời này chắc chỉ có mỗi em.”

Phó Lưu Âm không biết nên đáp trả thế nào, cô đứng dậy đi tới bàn trang điểm. Không lâu sau, người giúp việc lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm.

Đến giờ cơm, Mục Thành Quân cũng xuống lầu. Phó Lưu Âm thấy hắn liền lúng túng, không được tự nhiên.

Sau khi ăn xong, Mục Kính Sâm phải ra ngoài. Phó Lưu Âm cũng không muốn một mình ở nhà, cô vội vàng đi theo anh ra ngoài: “Chờ một chút.”

Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn cô: “Em ra đây làm gì?”

“Tôi muốn đi tìm chị dâu.”

“Em muốn đến bệnh viện?”

Phó Lưu Âm gật đầu: “Buổi trưa chị ấy có giờ nghỉ, tôi đến tìm chị ấy nói chuyện chút.”

“Được.” Mục Kính Sâm đưa cô lên xe. “Chỉ được đến Tinh Cảng thôi, không được đi chỗ khác. Xong rồi thì tôi bảo tài xế đến bệnh viện đón em.”

“Ừ.”

Trong điện thoại, Phó Lưu Âm hẹn gặp Hứa Tình Thâm. Mục Kính Sâm cho xe dừng turớc cổng bệnh viện. Phó Lưu Âm vừa xuống xe liền thấy Hứa Tình Thâm.

“Chị dâu.”

Mục Kính Sâm quay cửa sổ xe xuống, ngước mắt nhìn Hứa Tình Thâm: “Làm phiền Tưởng phu nhân thay tôi trông chừng Âm Âm một chút.”

“Được, không thành vấn đề.”

Mục Kính Sâm lái xe đi. Hứa Tình Thâm chỉ về phía đối diện.

“Đến quán cà phê đó ngồi đi.”

“Không cần, đến phòng làm việc của chị là được rồi.”

“Như vậy sao được?” Hứa Tình Thâm kéo tay Phó Lưu Âm đi. “Bệnh viện là chỗ khám bệnh.”

Phó Lưu Âm cẩn thận nhìn bốn phía, cô theo Hứa Tình Thâm đi vào quán cà phê. Hứa Tình Thâm thấy cô như đứng ngồi không yên.

“Âm Âm, em làm sao vậy?”

“Chị dâu, ngày hôm qua có rất nhiều người tới trường em gây sự.”

Hứa Tình Thâm đặt túi xuống: “Vì sao?”

“Đều là người thân của. . .”

Hứa Tình Thâm liền hiểu ngay: “Là bởi vì anh trai em?”

“Cho nên chị xem. . . Hôm nay em không thể đến turờng.”

“Âm Âm, có cần chị giúp gì không?”

Phó Lưu Âm miễn cưỡng cười gượng, cô khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, Mục Kính Sâm đã nói sẽ giúp em giải quyết chuyện này. Chỉ là lúc này em rất muốn tìm ai đó để trò chuyện.”

“Việc này hẳn là không phải ngẫu nhiên?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm trầm xuống: “Chắc chắn là có liên quan đến Lăng Thời Ngâm.”

Nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê cùng với một đĩa trái cây nhỏ lên. Phó Lưu Âm cầm ly cà phê lên.

“Hiện tại ngày nào cô ta cũng không bước ra khỏi phòng nửa bước. Em cũng không có cơ hội bắt bớ được.”

“Nhưng nếu không giáo huấn một lần, cô ta sẽ không nhớ. Cứ mỗi lần làm việc xấu xong lại có người giúp cô ta giải quyết êm xuôi, riết rồi không coi ai ra gì.”

Phó Lưu Âm vốn dĩ đang rầu rĩ, nghe Hứa Tình Thâm nói vậy cô chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Chị dâu, chị có vẻ còn bức xúc hơn em.”

“Đây là sự thật. Em phải biết rằng, bây giờ Lăng Thời Ngâm đã mất đi tự do cá nhân, tâm lý cô ta sẽ ngày càng trở nên biến thái hơn, càng ngày càng không biết phân biệt đúng sai. Cô ta hại em được một lần, sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba,. . .”

Về điểm này đương nhiên trong lòng Phó Lưu Âm cũng rõ ràng.

“Hôm qua quả thật là em giận đến tức điên lên. Chỉ là cô ta ngày nào cũng ở lì trong phòng, em không tìm được cơ hội.”

Hứa Tình Thâm nhấp một hớp cà phê, thấy hai mắt cô có chút sung đỏ: “Có phải hôm qua đã khóc cả đêm không?”

Phó Lưu Âm vội lấy tay dụi dụi hai mắt: “Tối hôm qua em mơ thấy ác mộng thôi.”

“Âm Âm, em không được yếu đuối như vậy, không việc gì phải khóc hết. Nếu như cô ta làm tổn thương em, vết thương nhất định sẽ lành lại, chớ nên vì điều nhỏ nhặt mà khiến tâm tư mình khó chịu. Điều em cần phải làm là nghĩ cách đáp trả Lăng Thời Ngâm, để cho cô ta cũng không được yên ổn.”

Phó Lưu Âm ghi nhớ từng câu từng chữ của Hứa Tình Thâm. Chỉ là sau khi nói xong, Hứa Tình Thâm vội dùng tay che miệng lại.

“Ây da, lời này em tuyệt đối đừng nhắc lại trước mặt Tưởng Viễn Chu, anh ấy nhất định nhận ra ngay.”

“Tại sao?”

“Anh ấy luôn nói, chị giỏi nhất là giáo huấn người khác.”

“Chị dâu, nhưng chị nói đúng mà, phải ăn miếng trả miếng.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ trên bàn vài cái: “Nếu em không tìm được cơ hội, chị sẽ giúp em.”

“Không cần đâu chị dâu. Chuyện này không thể liên lụy đến chị được.”

“Em yên tâm đi, cũng không phải chuyện lớn gì.” Hứa Tình Thâm lơ đãng nói. “Lăng Thời Ngâm điều trị ở Tinh Cảng, cũng sắp đến lúc đi tái khám rồi. Chị sẽ bảo người của bệnh viện gọi điện thoại cho chồng cô ta, đến lúc đó, em phải biết nắm bắt cơ hội.”

Phó Lưu Âm gật đầu. Hứa Tình Thâm rất sợ một mình cô không thể làm nổi việc này.

“Cơ hội khó mà có được, tốt nhất em phải vạch ra một kế hoạch hoàn hảo nhất, để cô ta từ nay về sau không còn khả năng làm hại em nữa.”

Phó Lưu Âm nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc thì Phó Lưu Âm chợt thấy xe của Mục Kính Sâm an bài đã đậu trước cổng bệnh viện.

Hứa Tình Thâm tiễn cô ra xe: “Âm Âm, khi nào rảnh rỗi cứ đến tìm chị.”

“Cảm ơn chị dâu.”

Hứa Tình Thâm đóng cửa xe lại, nhìn theo chiếc xe lái ra ngoài. Sau đó cô mới bảo nhân viên đóng hộp ly cà phê của mình, mang vào bệnh viện.

Đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, cô giơ tay lên gõ nhẹ vài cái. Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Tình Thâm liền tự vặn chốt cửa đi vào.

Tưởng Viễn Chu cũng không ngẩng đầu lên. Ở Tinh Cảng này, người to gan nhất dám tự tiện xông vào, ngoại trừ Tưởng phu nhân còn có thể là ai?

Hứa Tình Thâm tiến lên vài bước, đặt ly cà phê xuống bàn.

“Mời ngài.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn: “Vừa ra ngoài à?”

“Ừ.”

“Với ai?”

Hứa Tình Thâm đứng tựa người vào bàn làm việc, một tay đặt lên vai người đàn ông: “Một người rất quan trọng.”

Tưởng Viễn Chu liền vứt cây bút trong tay đi, vòng tay qua ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, kéo cô ngồi lên chân mình.

“Còn ai quan trọng hơn anh?”

“Mau uống đi, lạnh hết rồi.”

Hứa Tình Thâm đưa ly ca phê đến bên miệng Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông rũ mi mắt xuống nhìn: “Anh vừa mới chuẩn bị đi ngủ một chút, em lại còn bắt anh uống thứ này.”

“Ngủ cái gì? Buổi chiều không phải còn có buổi họp sao?”

Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay lên, hai ngón tay day day giữa trán.

“Tối hôm qua anh ngủ không đủ giấc mà.”

Hứa Tình Thâm vội vàng che miệng anh lại. Khóe mắt người đàn ông liền dâng lên ý cười. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm xuống. Hứa Tình Thâm đặt ly cà phê trở lại trên bàn.

“Em còn chưa vội sinh thêm đứa nữa, anh làm gì cứ ba ngày hai lần, hùng hục như hổ báo thế hả? Em còn có thể chịu nổi, còn anh, không sợ kiệt sức sao?”

Ngón trỏ Hứa Tình Thâm chọc vào giữa trán Tưởng Viễn Chu.

“Vừa nhìn là biết ban đêm miệt mài quá độ.”

Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại nhìn cô: “Nói bậy bạ gì đó? Hôm nay Lão Bạch còn nói anh mặt mày tươi tỉnh, trông qua tinh thần rất tốt, cực kì tốt.”

Hứa Tình Thâm bật cười, tựa trán mình vào trán anh: “Bởi vì Lão Bạch còn lợi hại hơn anh. Sáng nay em bắt gặp anh ta đứng tựa vào tường mà ngủ gà ngủ gật. Vừa nhìn là biết cả người đã bị rút cạn khí lực rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook