Chương 89: Đẩy vào bước đường cùng (Ngài Tưởng đau lòng)
Thánh Yêu
06/09/2016
Hứa Tình Thâm vội vàng ra khỏi cửa, một đường thẳng tới nhà để xe dưới hầm. Tưởng Viễn Chu đã ở trên xe, cô bước nhanh qua, mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Chiếc xe thể thao lao nhanh ra ngoài như mũi tên rời cung. Mặc dù bên trong nhà xe cành vật mơ hồ, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lão Bạch tìm được Phương Thành ở đâu?”
“Anh ta tự có cách của mình.”
Long Cảng còn lớn hơn so với Tinh Cảng. Chiếc xe chạy thẳng vào khu nội trú biệt lập thì dừng lại. Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước trong, đi tới lầu ba, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đang đứng trước một phòng bệnh. Hai người đi tới trước mặt anh, Hứa Tình Thâm lo lắng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
Lão Bạch nhìn cô, đáp: “Ở bên trong.”
Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra, Lão Bạch đứng chắn trước mặt cô: “Cô Hứa, lúc này vẫn chưa thể vào.”
“Vì sao?”
“Anh ta vừa tiêm thuốc, cần có thời gian ổn định lại.”
Thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu chen qua, liếc nhìn vào bên trong phòng bệnh. Hứa Tình Thâm nghe xong Lão Bạch nói vậy, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Tiêm thuốc gì vậy?”
“Lúc chúng tôi tìm được người thì anh ta đã đang tự mình tiêm thuốc rồi, trông bộ dáng như rất thống khổ, dường như sắp không chống đỡ nổi.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm không khỏi cất cao giọng.
“Sao các người lại để mặc anh ta tiêm vào?”
Cô xoay mình đi về phía trước, đẩy tay Lão Bạch ra, sau đó mở chốt cửa bước nhanh vào trong. Một không gian màu trắng ập vào trong mắt, Phương Thành đang nằm ở giữa phòng bệnh, hô hấp không ổn định, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hứa Tình Thâm bước nhanh qua. Người đàn ông trợn mắt trông thấy thấy cô, sự phức tạp xẹt qua đáy mắt.
“Sao em lại tới đây? Em đi, đi mau.”
“Bệnh thành như vậy, tại sao còn muốn tự ý xuất viện?”
Phương Thành kéo chân lên cao che khuất hai vai, chỉ để lại tay trái ở bên ngoài.
“Anh không thích nằm viện.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Cuối cùng anh đã thỏa hiệp, có đúng hay không?”
“Phải. Em cũng không cần xen vào chuyện của anh.” Phương Thành nhìn ra cửa, lại thấy một bóng người.
“Anh cảm thấy bây giờ rất tốt.”
“Tốt? Anh nói em nghe xem tốt chỗ nào?”
Phương Thành liếc nhìn phía bên phải trên tủ đầu giướng, thật ra chỉ cần đưa tay phải qua là có thể lấy được đồ vật để trên đó nhưng anh hết lần này tới lần khác một mực đưa tay trái ra.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc điện thoại di động, nhưng sờ soạng một lúc vẫn chưa cầm được trong tay. Hứa Tình Thâm đứng dậy đưa điện thoại di động cho anh. Phương Thành nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó tắt máy.
“Sao không nghe điện thoại, là cha nuôi phải không?”
Cuộc đối thoại bên trong phòng bệnh truyền ra bên ngoài rất rõ ràng. Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch.
“Lần thứ hai tiêm vào, là hắn tự làm?”
“Vâng.” Lão Bạch nhẹ gật đầu.
“Tưởng tiên sinh, kỳ thực việc này trái lại đối với hắn lại tốt hơn.”
“Nghĩa là sao?”
Lão Bạch có vẻ dè chừng, lần nữa nhìn lại vào bên trong phòng bệnh.
Hứa Tình Thâm không chịu được, trong lòng vừa vội vừa tức. Cô bắt lấy cánh tay phải người đàn ông.
“Cho em xem, anh đã tiêm ở đâu?”
“Buông ra!” Phương Thành kích động, dùng tay trái đẩy Hứa Tình Thâm ra.
Cô vén tay áo anh lên, anh càng giãy giụa nhiều hơn, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra điểm không thích hợp. Hứa Tình Thâm nắm chặt tay phải của anh.
“Anh… Tay của anh bị làm sao vậy?”
Phương Thành nằm trên giường bệnh, tay trái đè chặt lên tay phải.
“Còn có thể thế nào, đã mất đi cảm giác.”
“Không!”
Ngoài cửa, Lão Bạch nhìn về Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh.
“Bác sĩ cũng không thể chẩn đoán chính xác, rốt cuộc là có phải vì thuốc tiêm này hay không, cũng có thể vì bệnh của Phương Thành chuyển biến xấu. Nhưng nếu không phải, tình trạng này tiếp tục, hắn phải chịu đựng đồng thời hai thứ thì không thể chống nổi qua một tháng nữa.”
Bên trong phòng bệnh, Hứa Tình Thâm buông cánh tay phải của anh xuống.
“Trước đây không phải rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy?”
“Anh đã nói với em, bệnh của anh chuyển biến rất nhanh, nhưng Tình Thâm, chuyện này không liên quan gì đến em. Em cứ bỏ mặc anh, xem như là sút một cú bóng.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Làm sao giống nhau? Phương Thành, em sẽ nghĩ cách chữa cho anh, nhất định sẽ cứu sống anh, giúp anh trở lại bình thường.”
Tưởng Viễn Chu xoay người bước ra ngoài, Lão Bạch thấy thế vội đuổi theo.
“Lão Bạch.”
“Vâng.”
“Anh đưa Vạn Dục Ninh qua đây.”
Lão Bạch cho là mình nghe lầm, hỏi lại: “Đưa cô Vạn đến Long Cảng sao?”
“Phải, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm trong nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Cánh tay phải của Phương Thành hoàn toàn không thể cử động, như vậy không lâu nữa toàn bộ tay chân của anh cũng sẽ mất cảm giác, dần dần anh cũng trở thành người tàn phế. Phương Thành dùng tay trái vén chăn lên, muốn tự mình rời giường. Hứa Tình Thâm thấy thế vội đè lại vai anh: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu như nằm ở bệnh viện có tác dụng, anh đã sớm nằm viện.”
“Vậy bây giờ cũng không thể đi ra ngoài. Còn nữa, Long Cảng là bệnh viện, sao có thể có đồng ý giúp anh tiêm vào?”
Trong lời nói của Phương Thành chưa đầy bi thương: “Bởi vì người khác đều biết rõ bệnh của anh nguy kịch. Tình Thâm, lẽ nào nào em muốn anh sống mà chịu đựng dằn vặt cho đến chết?”
“Em không tin không còn cách nào khác. Bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách giúp anh.”
Hứa Tình Thâm khom lưng níu tay Phương Thành.
“Anh hãy nghe lời em, phối hợp điều trị, được không?”
Bên ngoài phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu trở về phòng làm việc. Cũng không lâu sau, Vạn Dục Ninh đã bị dẫn tới Long Cảng.
“Lão Bạch, sao anh lại dẫn tôi tới bệnh viện?”
Người đàn ông đi về phía turớc: “Cô Vạn không phải muốn nhìn thấy Phương Thành bị báo ứng sao? Hắn đang ở trong bệnh viện, đi thôi.”
Lão Bạch Vạn Dục Ninh đến trước phòng bệnh.
“Đang ở bên trong.”
Người phụ nữ đứng ở cửa, bàn tay có chút do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy chốt cửa. Lúc cô ta đẩy cửa tiến vào thì liền thấy Hứa Tình Thâm đang đắp chăn cho Phương Thành. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Vạn Dục Ninh, rõ ràng có chút phòng bị.
“Cô tới đây làm gì?”
Phương Thành lạnh lùng nhìn Vạn Dục Ninh: “Đi ra ngoài.”
Chút do dự của Vạn Dục Ninh bị gột đi sạch sẽ, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt: “Các người dựa vào cái gì mà bảo tôi đi ra ngoài?”
“Cô Vạn, chuyện xấu của cô làm ra, cô không sợ nửa đêm quỷ mò tới gõ cửa sao?”
Vạn Dục Ninh nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm: “Vậy sao cô không hỏi Phương Thành, lúc anh ta hại chết con của chúng tôi, buổi tối anh ta cũng có thể ngủ ngon giấc sao?”
Hứa Tình Thâm không thể lên tiếng, trong chuyện này, Phương Thành ra tay tàn nhẫn như vậy, cô không cách nào biện hộ cho việc làm đó.
“Tưởng Viễn Chu đâu?” Vạn Dục Ninh bỗng nhiên đi tới cửa, hỏi Lão Bạch.
“Anh ấy ở đâu?”
“Cô tìm Tưởng tiên sinh làm gì?”
Vạn Dục Ninh đặt tay trên cửa, không khỏi run rẩy.
“Anh bảo anh ấy đến đây, đến đây đi!”
Lão Bạch liếc nhìn vào bên trong: “Được.”
Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào phòng bệnh, Vạn Dục Ninh lại vô cùng an tĩnh. Chỉ là sau khi nhìn thấy anh, cô ta liền trở nên điên cuồng. Vạn Dục Ninh xông lên trước, hai tay nắm chặt áo khoác ngoài của anh.
“Vì sao? Anh biết rõ chính Phương Thành hại em thành như vậy, cũng chính anh ta phá tan nhà họ Vạn, hại chết con của em, ép ém đến phát điên, sao anh còn có thể cứu anh ta? Anh lại còn để anh ta ở Long Cảng, tất cả đều là vì Hứa Tình Thâm phải không?”
“Dục Ninh, em nghe anh nói.” Tưởng Viễn Chu nỗ lực trấn an cô ta.
Vạn Dục Ninh lắc đầu, nước mắt tuôn đầy mặt: “Em hận Phương Thành, em cầu anh ta chết không được tử tế. Tại sao anh còn cứu anh ta? Anh rõ ràng biết từ đầu đến cuối anh ta đã tổn thương em như thế nào. Từ trước đến giờ anh luôn miệng nói sẽ bảo vệ em, nhưng cuối cùng anh đã làm được gì hả Tưởng Viễn Chu?”
Hứa Tình Thâm nghe thế, chậm rãi từ trên ghế đứng lên. Cô nhìn thấy một Tưởng tiên sinh cao cao tại thượng liên tiếp bị người ta trách cứ. Vạn Dục Ninh tỏ ra bi thương, những lời kích động kia cũng là nói cho Hứa Tình Thâm nghe. Đúng vậy, dựa theo tính tình của Tưởng Viễn Chu, anh nhất định sẽ dồn Phương Thành vào chỗ chết, nhưng đến giờ vẫn chưa ra tay. Phương Thành lén trốn khỏi bệnh viện Long Cảng, đêm đêm cô không thể nào chợp mắt, cuối cùng vẫn là Tưởng Viễn Chu thay cô tìm Phương Thành trở về. Cô nhìn người đàn ông, ánh mắt lướt thẳng một đường từ gò má rồi rơi xuống trước ngực anh, trong miệng không thể nói rõ là mùi vị gì.
Vạn Dục Ninh đấm mạnh vào ngực Tưởng Viễn Chu, đấm đến tiếng kêu rên bật ra truyền đến bên tai Hứa Tình Thâm. Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, cô muốn tiến lên ngăn lại nhưng dưới chân cô dường như có nghìn cân nặng ghì lại, làm sao cũng không nhấc lên được.
Cô có tư cách gì mà ngăn lại? Cô là gì của Tưởng Viễn Chu?
Hứa Tình Thâm rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại. Phương Thành khó khăn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hứa Tình Thâm qua.
“Chúng ta đi.”
Vạn Dục Ninh dựa người vào phía turớc, trán tựa lên ngực Tưởng Viễn Chu.
“Anh biết tại sao con của em lại mất không? Là anh ta, là Phương Thành, sau này em cũng không thể làm mẹ nữa, không ai quan tâm tới em nữa, không một ai …”
“Nói bậy bạ gì đó?” Tưởng Viễn Chu thở dài.
“Không phải anh đang cố gắng giúp em sao?”
“Thật không?” Vạn Dục Ninh hỏi lại, trong miệng lộ ra ý trào phúng.
“Hứa Tình Thâm còn giả vờ, cô ta chính là người đầu tiên hại em, anh còn che chở cho cô ta? Ngày hôm nay nhà họ Vạn thân bại danh liệt, em biến thành như vậy, lúc tỉnh lúc điên, Tưởng Viễn Chu, anh còn có thể nương tay với Phương Thành sao?”
Vạn Dục Ninh hỏi Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhìn qua đỉnh đầu Vạn Dục Ninh, ánh mắt rơi vào Hứa Tình Thâm. Con ngươi đen như hắc diệu thạch vây lấy cô không buông, Hứa Tình Thâm cũng không nói chen vào. Sau một hồi dài dằng dặc mà dày vò, Vạn Dục Ninh lại muốn tiếp lên án, Tưởng Viễn Chu cuối cùng hạ mi mắt xuống.
“Vậy em muốn anh làm thế nào?”
Vạn Dục Ninh liền ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu: “Em không muốn nhìn thấy Phương Thành trên đời này nữa.”
Hứa Tình Thâm kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Còn nữa, tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở Đông Thành này không nơi nào được tiếp nhận điều trị cho Phương Thành! Em muốn ngay hôm nay đuổi anh ta đi. Viễn Chu, em biết anh có cách, anh có thể khiến cho anh thần không bit61 quỷ không hay, vĩnh viễn không thể trở về nữa.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi tiến lên vài bước.
“Cô Vạn, nhất dạ phu thê bách dạ ân, cô hà tất phải dồn người khác vào chỗ chết?”
Vạn Dục Ninh vốn thông minh, không thèm tranh cãi với Hứa Tình Thâm. Cô ta nắm chặt góc áo của Tưởng Viễn Chu, vành mắt đỏ bừng.
“Được không? Được không?”
Cô ta đã mở miệng cầu xin như vậy, bàn tay đang nắm chặt của Hứa Tình Thầm cũng vô lực mà buông ra. Cô nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ đồng ý, anh sẽ thay cô ta loại trừ Phương Thành.
Ý niệm này bắt đầu điên cuồng mà dằn vặt Hứa Tình Thâm.
Vạn Dục Ninh lôi kéo áo khoác ngoài của Tưởng Viễn Chu, cũng kéo lại tinh thần đang xao động của người đàn ông.
Anh nhìn Vạn Dục Ninh: “Bắt đầu từ hôm nay, Tinh Cảng, Long Cảng, không, tất cả bệnh viện lớn nhỏ sẽ không nơi nào dám nhận Phương Thành.”
Khóe miệng đang căng thẳng của Vạn Dục Ninh cuối cùng cũng giãn ra, chờ Tưởng Viễn Chu nói tiếp. Người đàn ông lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Các người mau xuất viện đi.”
“Vậy vẫn chưa đủ!” Vạn Dục Ninh tiếp tục nói: “Anh phải đuổi Phương Thành ra khỏi Đông Thành.”
Phương Thành đứng lên, cả người nhìn qua rất suy yếu. Hứa Tình Thâm nghe Vạn Dục Ninh kiên quyết đuổi cùng giết tận Phương Thành, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Tưởng Viễn Chu lên tiếng.
“Dục Ninh, em có biết một người trước khi chết, điều quan trọng nhất là gì không?”
Phương Thành lạnh mặt nhìn sang phía anh.
Vạn Dục Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Là muốn tìm đệm lưng?”
“Không phải.” Tưởng Viễn Chu nói: “Anh đồng ý với em chuyện kia, cũng coi như đã không khiến em thất vọng. Hôm nay Phương Thành bệnh nặng, em nên để anh ta lá rụng về cội.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Hôm nay Phương Thành như vậy, Tưởng Viễn Chu lại ngoài ý muốn mà khiến cô cảm động. Tưởng Viễn Chu ôm vai Vạn Dục Ninh, đẩy ra phía ngoài: “Đi.”
Phương Thành bước lên vài bước: “Tình Thâm, chúng ta đi thôi.”
Hứa Tình Thâm đỏ cả hai mắt, run run cất giọng: “Em sẽ không để bọn họ đối xử với anh như vậy …”
“Trong lòng em so với anh càng hiểu rõ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Tưởng Viễn Chu rồi. Nếu em quan tâm anh, đừng để anh phải chứng kiến cảnh em đi cầu xin người khác. Tình Thâm, anh không thể chịu nổi như vậy.”
Hứa Tình Thâm cúi mặt xuống, Phương Thành có niềm kiêu ngạo của anh, anh ngông nghênh báo thù, anh đã tổn thương cô một lần, sẽ không cho phép có lần thứ hai. Cô đi tới xách hành lý lên. Hứa Tình Thâm quay đầu lại, thấy Phương Thành đã tự đi tới cửa. Hứa Tình Thâm bước nhanh đuổi theo, muốn đỡ anh. Phương Thành nhìn cô cười cười: “Sợ anh đi không nổi sao?”
“Không phải.” Cô miễng cưỡng cười.
“Em chỉ muốn đỡ anh.”
Trước khi xuất viện, Phương Thành làm thủ tục thanh toán viện phí. Hứa Tình Thâm theo anh ra tới bên ngoài cổng bệnh viện. Vạn Dục Ninh đang ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, cô ta nhìn chằm chằm vào hai người.
“Vẫn không thể bỏ xuống được sao?”
“Viễn Chu, anh có trách em không?” Vạn Dục Ninh trong lòng không ngừng hoang mang.
“Em biết rõ làm vậy cũng chỉ là hại người hại mình, nhưng vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chúng ta.”
“Vậy cũng là một loại bi kịch.” Lời nói của Tưởng Viễn Chu rất nhẹ.
“Em hãy nhìn về phía trước, tương lai vẫn còn đó.”
“Thật vậy sao?” Trong lời nói Vạn Dục Ninh lộ ra chút mong chờ, cô ta nắm lấy tay Tưởng Viễn Chu.
“Viễn Chu, em rất vui.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta: “Anh luôn xem em như em gái mình.”
Ý cười bên khóe miệng cô ta chợt cứng đờ, trong mắt đau rát như bị ai đâm vào. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hôm nay, thái độ Tưởng Viễn Chu đối với cô đã hoàn toàn thay đổi. Từ vị hôn phu trở thành một người anh, vốn dĩ là tình cảm nam nữ, lại trở thành tình anh em? Vạn Dục Ninh cắn chặt răng, sự ấm áp trong nháy mắt liền bị đè nén trở lại. Cô ta tự nói với mình không được khóc, vẫn còn nhiều thời gian, trước tiên phải nhổ cái gai Hứa Tình Thâm đi đã.
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, Hứa Tình Thâm đang đón xe, khuông mặt tuấn tú của Phương Thành đang kề bên cạnh. Cô và hắn đã không thể trở lại quan hệ yêu đương trước kia, nhưng rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu phần tình cảm?
Trong lòng anh dâng lên sự đau nhức khó hiểu. Chuyện bản đánh giá tình trạng sức khỏe của Phương Thành, Hứa Tình Thâm cũng đã thừa nhận. Có thể thấy người phụ nữ này tâm cơ quá nặng, nhưng anh vẫn luôn ảo tưởng rằng mình có thể đánh vỡ phòng bị trong tim cô…
Chết tiệt!
Ở đâu ra ảo tưởng?
Nỗi lòng Tưởng Viễn Chu phức tạp, lạnh lùng lên tiếng: “Còn không lái xe đi?”
Tài xế nghe vậy, không nói hai lời liền khởi động xe. Trong mắt không còn hình bóng của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu không thể phủ nhận, từ ngày cô rời khỏi Cửu Long Thương, ngày ngày anh không thể chống lại nỗi nhớ nhung dành cho cô, nhớ đến tim không ngừng vì cô mà đau nhói.
Hứa Tình Thâm gọi được xe, đỡ Phương Thành ngồi vào trong. Lúc Phương Minh Khôn ra mở cửa, gương mặt đã trở nên tiều tụy không chịu nổi, râu mép mọc rất dài, thấy hai người đứng ở cửa, ông bật người tránh ra.
“Phương Thành, con đã đi đâu vậy?”
“Ba.” Phương Thành hơi run rẩy, anh trở lại phòng trong.
Hứa Tình Thâm đỡ anh vào, anh đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
“Hiện tại là lúc anh quý trọng khoảng thời gian này.”
“Phương Thành.”
Phương Thành nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng, anh không quay đầu lại. Trong lòng anh hiểu rất rõ, ngày anh được giải thoát không còn xa nữa. Chỉ là anh vẫn còn luyến tiếc cái mạng này, mặc dù khắp người anh mang đầy tội ác, mặc dù anh đã nợ người khác mạng máu. Có đôi khi ngẫm lại, anh quả là điên rồi. Vạn Dục Ninh bào anh là ma quỷ, một điểm cũng không sai. Giết A Mai chỉ vì cô ta gây bất lợi cho Hứa Tình Thâm, nếu anh sớm biết Vạn Dục Ninh vẫn như vậy, anh nhất định cũng sẽ giết cô ta. Ngoại trừ Hứa Tình Thâm và Phương Minh Khôn, Phương Thành tàn nhẫn với tất cả mọi người. Anh biết, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, anh không thể thoát khỏi số mệnh. Một năm qua anh đã nhiều lần khiến Hứa Tình Thâm đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn dùng khoảng thời gian này để bù lại. Mặc dù không thể ở cùng nhau, nhưng có thể cùng nhau hít chung một bầu không khí cũng đã tốt lắm rồi.
Hứa Tình Thâm chậm rãi rời khỏi phòng của Phương Thành, yên lặng ngồi lên ghế sô pha. Phương Minh Khôn đứng ở cửa nhìn xung quanh, ông tránh quấy rầy con trai, cẩn thận đóng cửa lại. Phương Minh Khôn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Hứa Tình Thâm rũ mi mắt xuống, ánh mắt xuất thần nhìn chăm chú về một nơi nào đó.
“Tình Thâm?”
Phương Minh Khôn gọi mấy lần, lúc này Hứa Tình Thâm mới ngẩng đầu lên.
“Con tìm được Phương Thành ở đâu?”
Đôi môi Hứa Tình Thâm khẽ máp máy, nhưng nói không ra lời, cô lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Phương Minh Khôn thấy cô như vậy, có chút lo lắng.
“Cha nuôi, nếu thân thể Phương Thành có gì không ổn, cha nhất định phải nói con biết ngay.” Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
Nhà họ Phương cũng làm ăn, những năm gần đây kinh doanh phát đạt. Cô nhìn Phương Minh Khôn trước đây luôn chỉn chu, hôm nay lại râu ria xồm xoàm, mái tóc đã hoa râm. Hứa Tình Thâm lại khó nhọc nói tiếp: “Nếu cần hãy sắp xếp vài người trông coi ở đây, cha đừng để Phương Thành lại đi lung tung.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay lại: “Có việc gì nhất định phải gọi điện thoại cho con.”
“Tình Thâm, nhất định là con có chuyện gạt cha đúng không?”
Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: “Không có.”
Lúc này, Phương Thành mở cửa ra: “Tình Thâm, em về trước đi.”
Phương Minh Khôn ngẩng đầu nhìn con trai một chút: “Phương Thành!”
“Ba, không phải con muốn đuổi cô ấy. Được rồi, chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối, hay là để con chuẩn bị một chút thức ăn.”
“Không, không cần đâu.”
Hứa Tình Thâm đâu còn lòng dạ nào mà nuốt trôi cơm. Cô vội đứng dậy.
“Bạn em có để phần cho em, em phải về đây.”
“Đừng như vậy, con ăn xong cơm tối rồi về nữa.” Phương Minh Khôn cố ý giữ lại.
Hứa Tình Thâm đã đi ra ngoài được vài bước, Phương Minh Khôn thấy vậy đành tiễn cô ra cửa.
Đi tới tiểu khu bên ngoài, Hứa Tình Thâm theo lối đi bộ mà đi về phía trước. Từ đêm đó đến nay vẫn không có tin tức gì, đối phương không có khả năng có lòng tốt mà bỏ qua, chỉ có duy nhất một khả năng đó là đã bị người khác ngăn lại. Đã nhiều ngày, Hứa Tình Thâm luôn sống trong cảm giác nơm nớp như trên đầu treo lơ lửng hàng nghìn mũi dao, có thể tùy ý mà rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô luôn cẩn thận chẩn đoán, cô rất sợ một ngày nào đó khi tỉnh lại, cô mất đi cả tư cách của một bác sĩ.
Cô định gọi cho Tưởng Viễn Chu để hỏi rõ ràng, nhưng nhấn xong dãy số kia rốt cuộc cũng không dám nhấn nút gọi. Quên đi, trong mắt anh ta sớm đã không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô nữa. Nếu như Tưởng Viễn Chu không biết chuyện này, ngược lại sẽ cho là cô tới xin giúp đỡ.
—
Nơi ở của Vạn Dục Ninh.
Cô ta đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm qua cửa, dường như là đang đợi ai đó.
Ước chừng nửa giờ sau, cô ta nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó, mười mấy người liền vọt vào khu biệt thự. Trước cửa có những người bảo vệ do Tưởng Viễn Chu sắp xếp ở lại đây, hai bên liền xảy ra xung đột. Vạn Dục Ninh nghe có người hô lớn.
“Bảo người nhà Vạn bước ra đây, bắt cô ta đền mạng!”
“Chớ núp ở bên trong, mau ra đây!”
Những người này ai nấy đều tâm tình kích động, có người nhặt đá trong vườn hoa ném lung tung vào. Cánh cửa sắt rung lắc nặng nề, những hòn đá liên tiếp bay tới. Vạn Dục Ninh nghe thấy từng đợt âm thanh đồ vật vỡ tan truyền đến. Trên giàn trồng hoa, mọi thứ đều bị ném vỡ nát.
Cô ta thoáng nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Cô ta không sợ, có người của Tưởng Viễn Chu ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho cô. Vạn Dục Ninh nhìn thẳng phía turớc, trong ánh mắt lộ ra sự sự chán ghét và căm hận. Những người này ở đây vì vì lúc Phương Thành nộp đơn tố cáo mà a dua theo.
Muốn làm nhục nhà họ Vạn, bọn họ có tư cách gì?
Bất kể là trước kia hay hiện tại, Vạn Dục Ninh chưa từng để những người này vào trong mắt.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng người giúp vệc gõ cửa dồn dập. Vạn Dục Ninh bước nhanh tới trước giường, bắt đầu xé rách tắm khăn trải giường.
Người giúp việc vội vàng đẩy cửa ra, tiến đến: “Cô Vạn.”
“Bọn họ… Bọn họ muốn gì? Có phải muốn giết tôi không?” Vạn Dục Ninh cầm một bình hoa trong tay, giơ lên thật cao sau đó mặt lộ vẻ hoảng sợ, chui vào trong chăn.
“Đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi.”
“Cô Vạn.” Người giúp việc muốn ngăn cô ta lại.
“Cô đừng như vậy.”
“Không được đụng vào tôi —— “
Vạn Dục Ninh kiên quyết núp trong chăn, mặc cho người giúp việc có khuyên như thế nào cũng không ra. Cuối cùng không có cách nào khác, người giúp việc chỉ có thể gọi cho Tưởng Viễn Chu. Chuyện náo loạn trước cửa vẫn còn chưa giải quyết xong, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng, có người xô người bảo vệ ra muốn nhào vào bên trong.
Lúc Tưởng Viễn Chu nhận được tin tức ở bên đó, Lão Bạch đã đuổi hết người đến gây chuyện đi. Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa, nhìn đống hỗn độn trong sân.
“Vạn Dục Ninh ở đây chỉ có vài người biết, sao có thể như vậy?”
“Những người này ngày ngày đều theo dõi chuyện của nhà họ Vạn, nếu muốn tra ra cô Vạn ở đâu vậy cũng không khó.”
Tưởng Viễn Chu bước vào trong. Đi tới lầu hai, bước vào phòng không thấy Vạn Dục Ninh đâu. Người giúp việc chỉ lên giường, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thu dọn hành lý giúp cô ấy, bây giờ tôi đưa cô ấy đến Cửu Long Thương ở.”
“Vâng.”
Ở trong chăn Vạn Dục Ninh nghe vậy, thần sắc rõ ràng buông lỏng, chỉ là vẫn chưa vội đẩy chăn ra.
—
Hứa Tình Thâm về đến nhà, đẩy cửa đi vào. Tống Giai Giai vẫn để đèn chờ cô, nghe động tĩnh ở cửa, liền bước tới.
“Tình Thâm, cậu đã ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy chúng ta cùng ăn đi.” Tống Giai Giai cười nói.
“Để tớ thu dọn bảo bối của tớ đã.”
“Bảo bối gì?” Hứa Tình Thâm đi tới.
Tống Giai Giai bước đến chiếc tủ sắt bên trong phòng, cô lôi kéo Hứa Tình Thâm đi tới bên tường.
“Lần trước mẹ tớ cho tớ chiếc vòng tay, tớ không muốn đeo nên đặt vào đây trước.”
Tống Giai Giai ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm.
“Được rồi, cậu có vật gì quý giá cần tớ cất giùm không?”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Mình nào có.”
Cô thấy Tống Giai Giai lục lọi đồ vật bên trong loạn cả lên, vì tránh phiền phức sau này, Hứa Tình Thâm nói: “Lần trước tớ nhờ cậu giữ cuốn sổ tiết kiệm đó, lấy ra giúp tớ đi.”
“Cậu cần tiền sao?”
Tống Giai Giai nghe vậy liền tìm cuốn sổ, sau đó đưa cho Hứa Tình Thâm.
“Sẽ phải dùng đến.”
Quan hệ giữa Tống Giai Giai và Hứa Tình Thâm rất tốt, cũng không có gì phải kiêng kỵ. Cô mở cuốn sổ ra xem một chút.
“Tình Thâm, kỳ thực có chuyện này hơi tế nhị nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Cậu xem, khoản tiền bồi thường này đã có cũng đã được hai mươi năm nay, năm vạn tiền giữ cho đến tận hôm nay, tại sao không có tiền lãi?”
Tống Giai Giai nói xong, liền cảm thấy mình lỡ miệng, gận không thể tự vả hai phát vào mồm mình.
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm nhận lấy cuốn sổ.
“Nhưng mà tớ có thể hiểu được.”
“Hiểu thế nào?” Cô khoanh chân ngồi bên cạnh Tống Giai Giai.
“Sau khi mẹ tớ qua đời, ba sống một mình nuôi tớ, sau đó mới tìm một mẹ kế cho tớ. Lúc ông đưa quyển sổ cho tớ, nói đây là tiền bồi thường của mẹ tớ thì chính xác là con số năm vạn này. Tớ biết trước đây có lúc ba không thể cầm cự được mà dùng hết số tiền này, nhưng sau đó lại nghĩ đến tớ, ông mới gom góp tất cả tiền bạc lại, thật ra cứ nhìn vào ngày gửi ngân hàng là biết. Chỉ là ba tớ không nói, tớ cũng sẽ không hỏi. Ông ấy có thể làm được như vậy, đối với tớ mà nói cũng coi như an ủi lắm rồi, tớ không cần gì hơn.”
“Cậu đó!”
Tống Giai Giai cũng chỉ có thể nói ra hai chữ này, ai nói Hứa Tình Thâm là một người bạc tình nhạt nhẽo chứ? Kỳ thực cô so với bất kì người nào khác, cô là người sâu sắc và biết thông cảm hơn.
Hứa Tình Thâm cầm cuốn sổ tiết kiệm về phòng. Bệnh của Phương Thành ngày càng nặng, mặc dù cần trị liệu thì nhà họ Phương cũng không cần cô phải bỏ tiền ra. Nhưng cô vẫn phải giữ số tiền này bên người, đề phòng bất cứ tình huống nào. Đối với bệnh tình của Phương Thành, Hứa Tình Thâm vẫn luôn trông chờ vào kỳ tích sẽ xuất hiện. Dù sao sau khi lớn anh mới có vài lần phát bệnh, cô tin bệnh của anh không tiến triển nhanh như vậy.
Nhưng mà chuyện kế tiếp xảy ra khiến cho Hứa Tình Thâm trở tay không kịp.
Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Hứa Vượng, đầu bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ, Hứa Tình Thâm còn cho rằng chỉ là việc vặt.
“Ba, làm sao vậy?”
“Tình Thâm, ba và cha nuôi con đang ở trước cổng bệnh viện Bắc Ninh, Phương Thành đã hôn mê bất tỉnh nhưng bệnh viện không chịu tiếp nhận.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm sợ hãi thốt lên. “Con qua đó ngay.”
Cô sốt ruột đi ra đường đón xe, vừa lên xe tài xế lại hỏi: “Đi đâu?”
“Bệnh viện Bắc Ninh.”
“Được rồi.” Tài xế khởi động xe, nhìn trời một chút.
“Sắp có tuyết rơi rồi. Tại sao cô lại muốn đến bệnh viện Bắc Ninh? Cô đến Tinh Cảng không phải gần hơn sao? Hơn nữa đó chính là bệnh viện tốt nhất ở Đông Thành.”
Hứa Tình Thâm không có tâm trạng mà tiếp lời, chỉ có thể trả lời qua loa: “Ừm, tôi có bạn đang ở đó.”
Cô hạ của sổ xe xuống, trong lòng thấp thỏm bất an. Những cơn gió lành liên tục gào thét, quét từng đợt ào ạt qua cửa sổ. Hứa Tình Thâm lạnh đến run người.
Tài xế liếc nhìn cô. “Đóng cửa sổ lại đi, lạnh rồi đấy.”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hóng gió một chút, tôi bị say xe.”
“Không sao.” Tài xế vốn là một người hiền lành, nghe cô nói vậy thì tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Gió lạnh táp vào mặt, rét như từng lưỡi dao bén ngọt. Hứa Tình Thâm run rẩy nắm chặt hai tay. Xe rất nhanh đã tới bệnh viện Bắc Ninh, xa xa cô đã thấy Phương Thành ở bên kia. Phương Minh Khôn đang dây dưa với vài người. Hứa Tình Thâm xuống xe, Hứa Vượng là người đầu tiên trông thấy cô.
“Tình Thâm, Tình Thâm.”
Cô bước nhanh qua đó, trong giọng nói đầy cấp bách và bất an: “Phương Thành thế nào rồi?”
“Ở trong xe.”
Hứa Vượng dẫn Hứa Tình Thâm qua chiếc xe bên cạnh. Cô khom lưng nhìn vào, Phương Thành đang co chân nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê. Hứa Tình Thâm vỗ vỗ lên mặt anh.
“Phương Thành, Phương Thành!”
“Vô ích thôi, dọc đường đi mọi người đã thử gọi rồi, thế mà bệnh viện lại không chịu tiếp nhận. Sao lại có loại bệnh viện như vậy chứ!”
Hứa Vượng bất bình, vô cùng tức giận. Hứa Tình Thâm lui ra vài bước, đi đến chỗ Phương Minh Khôn.
“Cha nuôi.”
Phương Minh Khôn và một người khác đang tranh cãi, đó là bảo vệ của bệnh viện. Đối phương cũng có vẻ khó xử.
“Đó là quyết định của bệnh viện, ông có tức giận với tôi cũng vô ích, tôi cũng không thể để các người vào.”
“Đây là bệnh viện, trách nhiệm của các người không phải là cứu người sao ? Sao có thể thấy chết mà không cứu được!”
Những sợi tóc bạc của Phương Minh Khôn bị gió thổi tung, ông đẩy bảo vệ ra muốn đi vào. Hứa Tình Thâm níu tay ông lại: “Cha nuôi, cha đừng như vậy.”
“Ông bình tĩnh lại đi.” Bảo vệ cố giải thích.
“Tôi để các người vào, bệnh viện cũng không chịu chữa trị, vậy thì có ích gì chứ?”
Viền mắt Phương Minh Khôn hơi ẩm ướt, ông ngẩng đầu nhìn bệnh viện kia. Hứa Tình Thâm đứng trong gió rét, hỏi lại : “Vì sao không chịu chữa trị?”
Phương Minh Khôn lắc đầu: “Gọi nửa ngày cũng không có ai ra giúp, cha đỡ Phương Thành vào thì tất cả nhân viên trong đó cũng đều làm ngơ, nói là trong phòng cấp cứu đã đầy người. Nói như vậy chúng ta có thể tin được sao? Đây chính là bệnh viện mà! Bọn họ không sợ bị quả báo sao?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trắng bệch.
Trước đó không lâu Tưởng Viễn Chu đã đồng ý với Vạn Dục Ninh chuyện này.
Anh ta đã khiến cho tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở Đông Thành không dám tiếp nhận chữa trị cho Phương Thành.
Phương Minh Khôn đau khổ không biết phải làm sao, Hứa Vượng đi tới an ủi: “Đến bệnh viện khác, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
“Đúng, đúng.” Lúc này Phương Minh Khôn mới giật mình nghĩ lại.
“Bọn họ không chịu tiếp nhận, không có nghĩa là những bệnh viện khác cũng vậy.”
Phương Minh Khôn xoay người lại hướng về phía chiếc kia. Hứa Vượng kéo tay Hứa Tình Thâm qua.
“Đi thôi.”
Cô bị Hứa Vượng kéo đến bên thân xe. Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ phía sau xe, để chân Phương Thành gác trên người mình. Hứa Vượng ngồi chỗ bên cạnh ghế lái, bảo: “Đi thôi.”
Phương Minh Khôn lái xe, định đưa Phương Thành đến một bệnh viện khác gần đó. Hứa Tình Thâm lo lắng: “Cha nuôi, có chuyện này con không muốn gạt cha.”
“Tình Thâm, có chuyện gì con cứ nói thẳng.”
“Vạn Dục Ninh hận Phương Thành đến thấu xương. Hôm đó lúc con đón Phương Thành trở về, cô ta và Tưởng Viễn Chu cũng có mặt. Lúc đó, Tưởng Viễn Chu đã đồng ý với Vạn Dục Ninh, nói là từ nay về sau, tất cả bệnh viện ở Đông Thành không được tiếp nhận chữa trị cho Phương Thành. Con chỉ sợ chúng ta làm vậy cũng là vô ích, càng sợ thật sự là có người đang ở phía sau gây khó dễ.”
Các ngón tay đang cầm tay lái của Phương Minh Khôn trở nên cứng ngắc, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Cha không tin. Phương Thành vạch trần nhà họ Vạn, nó đã làm một chuyện tốt. Hơn nữa bệnh viện sao có thể mở to mắt thấy chết mà không cứu?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm cảm thấy chua xót, không khỏi nhìn lại người đàn ông đang nằm đó. Phương Thành vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang. Hứa Tình Thâm cố kìm nén tâm tình. Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một bệnh viện khác.
Phương Minh Khôn xuống xe trước, chạy ào vào bệnh viện. Hứa Tình Thâm ngồi trên xe, lo lắng chờ đợi. Mấy phút sau cũng không thấy y tá hay bác sĩ nào đi ra. Cô đẩy cửa xe ra, xa xa thấy Phương Minh Khôn lao tới.
“Cha nuôi?”
Phương Minh Khôn không nói lời nào, muốn kéo Phương Thành dậy. Hứa Tình Thâm vội ngăn ông lại.
“Cha nuôi, như vậy cũng không cứu được Phương Thành.”
“Không còn cách nào khác.” Phương Minh Khôn cố hết sức tiếp tục động tác.
Hứa Vượng thấy thế, mở một bên cửa xe ra, đỡ Phương Thành lên lưng Phương Minh Khôn.
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau bọn họ, Phương Minh Khôn tập tễnh đi vào phòng cấp cứu.
“Cứu mạng, mau cứu mạng…”
Nhân viên ở quầy thu lệ phí liếc nhìn, sau đó cúi mặt xuống. Một bác sĩ đứng gần đó hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mau lên, con tôi bị hôn mê, mau cứu nó.”
Người bác sĩ trẻ tuổi kia liếc nhìn: “Bên trong phòng cấp cứu đã đầy bệnh nhân, tất cả các bác sĩ đều bận rộn, các người hãy đến bệnh viện khác đi.”
“Không được, tiếp tục như vậy nữa con tôi sẽ chết mất.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước: “Tôi cũng là bác sĩ, có thể để chúng tôi vào không?”
Đối phương liếc nhìn cô: “Vậy cô có thể tự mình cứu anh ta mà.”
“Nhưng tôi cần dụng cụ và…”
“Tôi đã nói bên trong kín người hết chỗ, không phải chúng tôi không muốn cứu!”
Phương Minh Khôn thấy hai bên trái phải đều có ghế trống, ông cố gắng đỡ Phương Thành nằm lên trên ghế. Ông đứng dậy đi tới chỗ người bác sĩ kia, quỳ xuống.
“Tôi cầu xin các người mau cứu nó đi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu. Tôi cầu xin các người, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi.”
“Cha nuôi!”
“Lão Phương!” Hứa Vượng muốn kéo ông dậy, nhưng ông không chịu.
“Các người thật sự muốn trơ mắt nhìn người ta chết sao tại đây sao? Các người là bác sĩ, là y tá, sao có thể làm vậy được!”
Xung quanh có vài người vây lại xem, người bác sĩ kia vội rời đi. Hứa Tình Thâm kéo Phương Minh Khôn lên, muốn đỡ ông đứng dậy.
“Đi thôi, nhất định sẽ có cách.”
Phương Minh Khôn quỳ gối không nhúc nhích: “Còn cách nào nữa? Bệnh viện này cũng không chịu tiếp nhận, nhà họ Vạn rõ ràng muốn Phương Thành chết mà.”
“Nếu không, chúng ta đến bệnh viện ngoài Đông Thành thử xem?” Hứa Vượng đề nghị.
Hứa Tình Thâm lắc đầu nói: “Sợ rằng kết quả đều giống nhau. Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cứ như vậy Phương Thành không chịu nổi đâu. Cha nuôi, cha đứng dậy đi, chúng ta đến Tinh Cảng, con đi tìm Vạn Dục Ninh.”
“Tình Thâm.” Hứa Vượng lo lắng đi tới bên cạnh cô.
“Con tìm cô ta có ích gì? Cô ta chắc chắn sẽ không chịu giúp một tay, chưa kể vạn nhất xảy ra nguy hiểm gì thì sao?”
“Ba, con tự biết chừng mực, hai người mau đi đi.”
Hứa Tình Thâm nói xong, không do dự, trực tiếp chạy ra khỏi bệnh viện.
Nếu như không phải Phương Thành phát bệnh quá nhanh, Hứa Tình Thâm vẫn có thể nghiên cứu tìm biện pháp khác, nhưng bây giờ thì sao?
Mạng người quan trọng, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa.
—
Cửu Long Thương.
Vạn Dục Ninh đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu cũng không có nói chuyện với cô ta. Cô ta lẳng lặng nhìn anh. Bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng ồn, ngay sau đó là tiếng bước chân của Lão Bạch.
“Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu không ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Người nhà họ Phương cô Hứa mang theo Phương Thành đi khắp nơi cầu xin, Phương Thành bệnh rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh.”
Vạn Dục Ninh thả đôi đũa trong tay xuống.
“Sau đó thì sao?”
“Không nơi nào tiếp nhận.”
Lồng ngực Vạn Dục Ninh phập phồng vài cái, bật ra tiếng cười quái dị: “Đúng là báo ứng mà, thực sự là báo ứng, cuối cùng em cũng đã đợi được ngày hôm nay.”
Tưởng Viễn Chu tiếp tục ăn cơm, những món ăn này đều là món mà Hứa Tình Thâm thích. Người đàn ông vươn đũa ra, rồi thu lại, đối mặt với một bàn đầy thức ăn, lại cảm thấy không muốn ăn nữa.
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Phương Minh Khôn đã mang Phương Thành chạy tới Tinh Cảng. Cô Hứa đang trên đường đến Cửu Long Thương.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, sắc mặt trở nên xấu đi.
“Cô ta đến Cửu Long Thương à?” Vạn Dục Ninh lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không cần nói cũng biết, Viễn Chu, cô ta là đang nhằm vào anh mà đến.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn ở bên cạnh, lau chùi các ngón tay thon dài.
Vạn Dục Ninh chăm chú nhìn anh.
“Đừng nói là anh đã quên mình từng đồng ý với em, Phương Thành nợ em, đường nhiên phải trả!”
“Anh không quên.” Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra.
“Lão Bạch, cậu ở lại đây trông chừng.”
Người đàn ông giao phó xong, đứng dậy đi tới trước cầu thang. Lúc này Vạn Dục Ninh mới hơi buông lỏng, chỉ cần Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì thái độ này, cho dù Hứa Tình Thâm tìm đến Cửu Long Thương cũng không thể gây nên sóng gió gì.
Chiếc xe thể thao lao nhanh ra ngoài như mũi tên rời cung. Mặc dù bên trong nhà xe cành vật mơ hồ, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lão Bạch tìm được Phương Thành ở đâu?”
“Anh ta tự có cách của mình.”
Long Cảng còn lớn hơn so với Tinh Cảng. Chiếc xe chạy thẳng vào khu nội trú biệt lập thì dừng lại. Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước trong, đi tới lầu ba, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đang đứng trước một phòng bệnh. Hai người đi tới trước mặt anh, Hứa Tình Thâm lo lắng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
Lão Bạch nhìn cô, đáp: “Ở bên trong.”
Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra, Lão Bạch đứng chắn trước mặt cô: “Cô Hứa, lúc này vẫn chưa thể vào.”
“Vì sao?”
“Anh ta vừa tiêm thuốc, cần có thời gian ổn định lại.”
Thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu chen qua, liếc nhìn vào bên trong phòng bệnh. Hứa Tình Thâm nghe xong Lão Bạch nói vậy, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Tiêm thuốc gì vậy?”
“Lúc chúng tôi tìm được người thì anh ta đã đang tự mình tiêm thuốc rồi, trông bộ dáng như rất thống khổ, dường như sắp không chống đỡ nổi.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm không khỏi cất cao giọng.
“Sao các người lại để mặc anh ta tiêm vào?”
Cô xoay mình đi về phía trước, đẩy tay Lão Bạch ra, sau đó mở chốt cửa bước nhanh vào trong. Một không gian màu trắng ập vào trong mắt, Phương Thành đang nằm ở giữa phòng bệnh, hô hấp không ổn định, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hứa Tình Thâm bước nhanh qua. Người đàn ông trợn mắt trông thấy thấy cô, sự phức tạp xẹt qua đáy mắt.
“Sao em lại tới đây? Em đi, đi mau.”
“Bệnh thành như vậy, tại sao còn muốn tự ý xuất viện?”
Phương Thành kéo chân lên cao che khuất hai vai, chỉ để lại tay trái ở bên ngoài.
“Anh không thích nằm viện.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Cuối cùng anh đã thỏa hiệp, có đúng hay không?”
“Phải. Em cũng không cần xen vào chuyện của anh.” Phương Thành nhìn ra cửa, lại thấy một bóng người.
“Anh cảm thấy bây giờ rất tốt.”
“Tốt? Anh nói em nghe xem tốt chỗ nào?”
Phương Thành liếc nhìn phía bên phải trên tủ đầu giướng, thật ra chỉ cần đưa tay phải qua là có thể lấy được đồ vật để trên đó nhưng anh hết lần này tới lần khác một mực đưa tay trái ra.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc điện thoại di động, nhưng sờ soạng một lúc vẫn chưa cầm được trong tay. Hứa Tình Thâm đứng dậy đưa điện thoại di động cho anh. Phương Thành nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó tắt máy.
“Sao không nghe điện thoại, là cha nuôi phải không?”
Cuộc đối thoại bên trong phòng bệnh truyền ra bên ngoài rất rõ ràng. Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch.
“Lần thứ hai tiêm vào, là hắn tự làm?”
“Vâng.” Lão Bạch nhẹ gật đầu.
“Tưởng tiên sinh, kỳ thực việc này trái lại đối với hắn lại tốt hơn.”
“Nghĩa là sao?”
Lão Bạch có vẻ dè chừng, lần nữa nhìn lại vào bên trong phòng bệnh.
Hứa Tình Thâm không chịu được, trong lòng vừa vội vừa tức. Cô bắt lấy cánh tay phải người đàn ông.
“Cho em xem, anh đã tiêm ở đâu?”
“Buông ra!” Phương Thành kích động, dùng tay trái đẩy Hứa Tình Thâm ra.
Cô vén tay áo anh lên, anh càng giãy giụa nhiều hơn, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra điểm không thích hợp. Hứa Tình Thâm nắm chặt tay phải của anh.
“Anh… Tay của anh bị làm sao vậy?”
Phương Thành nằm trên giường bệnh, tay trái đè chặt lên tay phải.
“Còn có thể thế nào, đã mất đi cảm giác.”
“Không!”
Ngoài cửa, Lão Bạch nhìn về Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh.
“Bác sĩ cũng không thể chẩn đoán chính xác, rốt cuộc là có phải vì thuốc tiêm này hay không, cũng có thể vì bệnh của Phương Thành chuyển biến xấu. Nhưng nếu không phải, tình trạng này tiếp tục, hắn phải chịu đựng đồng thời hai thứ thì không thể chống nổi qua một tháng nữa.”
Bên trong phòng bệnh, Hứa Tình Thâm buông cánh tay phải của anh xuống.
“Trước đây không phải rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy?”
“Anh đã nói với em, bệnh của anh chuyển biến rất nhanh, nhưng Tình Thâm, chuyện này không liên quan gì đến em. Em cứ bỏ mặc anh, xem như là sút một cú bóng.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Làm sao giống nhau? Phương Thành, em sẽ nghĩ cách chữa cho anh, nhất định sẽ cứu sống anh, giúp anh trở lại bình thường.”
Tưởng Viễn Chu xoay người bước ra ngoài, Lão Bạch thấy thế vội đuổi theo.
“Lão Bạch.”
“Vâng.”
“Anh đưa Vạn Dục Ninh qua đây.”
Lão Bạch cho là mình nghe lầm, hỏi lại: “Đưa cô Vạn đến Long Cảng sao?”
“Phải, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm trong nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Cánh tay phải của Phương Thành hoàn toàn không thể cử động, như vậy không lâu nữa toàn bộ tay chân của anh cũng sẽ mất cảm giác, dần dần anh cũng trở thành người tàn phế. Phương Thành dùng tay trái vén chăn lên, muốn tự mình rời giường. Hứa Tình Thâm thấy thế vội đè lại vai anh: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu như nằm ở bệnh viện có tác dụng, anh đã sớm nằm viện.”
“Vậy bây giờ cũng không thể đi ra ngoài. Còn nữa, Long Cảng là bệnh viện, sao có thể có đồng ý giúp anh tiêm vào?”
Trong lời nói của Phương Thành chưa đầy bi thương: “Bởi vì người khác đều biết rõ bệnh của anh nguy kịch. Tình Thâm, lẽ nào nào em muốn anh sống mà chịu đựng dằn vặt cho đến chết?”
“Em không tin không còn cách nào khác. Bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách giúp anh.”
Hứa Tình Thâm khom lưng níu tay Phương Thành.
“Anh hãy nghe lời em, phối hợp điều trị, được không?”
Bên ngoài phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu trở về phòng làm việc. Cũng không lâu sau, Vạn Dục Ninh đã bị dẫn tới Long Cảng.
“Lão Bạch, sao anh lại dẫn tôi tới bệnh viện?”
Người đàn ông đi về phía turớc: “Cô Vạn không phải muốn nhìn thấy Phương Thành bị báo ứng sao? Hắn đang ở trong bệnh viện, đi thôi.”
Lão Bạch Vạn Dục Ninh đến trước phòng bệnh.
“Đang ở bên trong.”
Người phụ nữ đứng ở cửa, bàn tay có chút do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy chốt cửa. Lúc cô ta đẩy cửa tiến vào thì liền thấy Hứa Tình Thâm đang đắp chăn cho Phương Thành. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Vạn Dục Ninh, rõ ràng có chút phòng bị.
“Cô tới đây làm gì?”
Phương Thành lạnh lùng nhìn Vạn Dục Ninh: “Đi ra ngoài.”
Chút do dự của Vạn Dục Ninh bị gột đi sạch sẽ, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt: “Các người dựa vào cái gì mà bảo tôi đi ra ngoài?”
“Cô Vạn, chuyện xấu của cô làm ra, cô không sợ nửa đêm quỷ mò tới gõ cửa sao?”
Vạn Dục Ninh nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm: “Vậy sao cô không hỏi Phương Thành, lúc anh ta hại chết con của chúng tôi, buổi tối anh ta cũng có thể ngủ ngon giấc sao?”
Hứa Tình Thâm không thể lên tiếng, trong chuyện này, Phương Thành ra tay tàn nhẫn như vậy, cô không cách nào biện hộ cho việc làm đó.
“Tưởng Viễn Chu đâu?” Vạn Dục Ninh bỗng nhiên đi tới cửa, hỏi Lão Bạch.
“Anh ấy ở đâu?”
“Cô tìm Tưởng tiên sinh làm gì?”
Vạn Dục Ninh đặt tay trên cửa, không khỏi run rẩy.
“Anh bảo anh ấy đến đây, đến đây đi!”
Lão Bạch liếc nhìn vào bên trong: “Được.”
Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào phòng bệnh, Vạn Dục Ninh lại vô cùng an tĩnh. Chỉ là sau khi nhìn thấy anh, cô ta liền trở nên điên cuồng. Vạn Dục Ninh xông lên trước, hai tay nắm chặt áo khoác ngoài của anh.
“Vì sao? Anh biết rõ chính Phương Thành hại em thành như vậy, cũng chính anh ta phá tan nhà họ Vạn, hại chết con của em, ép ém đến phát điên, sao anh còn có thể cứu anh ta? Anh lại còn để anh ta ở Long Cảng, tất cả đều là vì Hứa Tình Thâm phải không?”
“Dục Ninh, em nghe anh nói.” Tưởng Viễn Chu nỗ lực trấn an cô ta.
Vạn Dục Ninh lắc đầu, nước mắt tuôn đầy mặt: “Em hận Phương Thành, em cầu anh ta chết không được tử tế. Tại sao anh còn cứu anh ta? Anh rõ ràng biết từ đầu đến cuối anh ta đã tổn thương em như thế nào. Từ trước đến giờ anh luôn miệng nói sẽ bảo vệ em, nhưng cuối cùng anh đã làm được gì hả Tưởng Viễn Chu?”
Hứa Tình Thâm nghe thế, chậm rãi từ trên ghế đứng lên. Cô nhìn thấy một Tưởng tiên sinh cao cao tại thượng liên tiếp bị người ta trách cứ. Vạn Dục Ninh tỏ ra bi thương, những lời kích động kia cũng là nói cho Hứa Tình Thâm nghe. Đúng vậy, dựa theo tính tình của Tưởng Viễn Chu, anh nhất định sẽ dồn Phương Thành vào chỗ chết, nhưng đến giờ vẫn chưa ra tay. Phương Thành lén trốn khỏi bệnh viện Long Cảng, đêm đêm cô không thể nào chợp mắt, cuối cùng vẫn là Tưởng Viễn Chu thay cô tìm Phương Thành trở về. Cô nhìn người đàn ông, ánh mắt lướt thẳng một đường từ gò má rồi rơi xuống trước ngực anh, trong miệng không thể nói rõ là mùi vị gì.
Vạn Dục Ninh đấm mạnh vào ngực Tưởng Viễn Chu, đấm đến tiếng kêu rên bật ra truyền đến bên tai Hứa Tình Thâm. Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, cô muốn tiến lên ngăn lại nhưng dưới chân cô dường như có nghìn cân nặng ghì lại, làm sao cũng không nhấc lên được.
Cô có tư cách gì mà ngăn lại? Cô là gì của Tưởng Viễn Chu?
Hứa Tình Thâm rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại. Phương Thành khó khăn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hứa Tình Thâm qua.
“Chúng ta đi.”
Vạn Dục Ninh dựa người vào phía turớc, trán tựa lên ngực Tưởng Viễn Chu.
“Anh biết tại sao con của em lại mất không? Là anh ta, là Phương Thành, sau này em cũng không thể làm mẹ nữa, không ai quan tâm tới em nữa, không một ai …”
“Nói bậy bạ gì đó?” Tưởng Viễn Chu thở dài.
“Không phải anh đang cố gắng giúp em sao?”
“Thật không?” Vạn Dục Ninh hỏi lại, trong miệng lộ ra ý trào phúng.
“Hứa Tình Thâm còn giả vờ, cô ta chính là người đầu tiên hại em, anh còn che chở cho cô ta? Ngày hôm nay nhà họ Vạn thân bại danh liệt, em biến thành như vậy, lúc tỉnh lúc điên, Tưởng Viễn Chu, anh còn có thể nương tay với Phương Thành sao?”
Vạn Dục Ninh hỏi Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhìn qua đỉnh đầu Vạn Dục Ninh, ánh mắt rơi vào Hứa Tình Thâm. Con ngươi đen như hắc diệu thạch vây lấy cô không buông, Hứa Tình Thâm cũng không nói chen vào. Sau một hồi dài dằng dặc mà dày vò, Vạn Dục Ninh lại muốn tiếp lên án, Tưởng Viễn Chu cuối cùng hạ mi mắt xuống.
“Vậy em muốn anh làm thế nào?”
Vạn Dục Ninh liền ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu: “Em không muốn nhìn thấy Phương Thành trên đời này nữa.”
Hứa Tình Thâm kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Còn nữa, tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở Đông Thành này không nơi nào được tiếp nhận điều trị cho Phương Thành! Em muốn ngay hôm nay đuổi anh ta đi. Viễn Chu, em biết anh có cách, anh có thể khiến cho anh thần không bit61 quỷ không hay, vĩnh viễn không thể trở về nữa.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi tiến lên vài bước.
“Cô Vạn, nhất dạ phu thê bách dạ ân, cô hà tất phải dồn người khác vào chỗ chết?”
Vạn Dục Ninh vốn thông minh, không thèm tranh cãi với Hứa Tình Thâm. Cô ta nắm chặt góc áo của Tưởng Viễn Chu, vành mắt đỏ bừng.
“Được không? Được không?”
Cô ta đã mở miệng cầu xin như vậy, bàn tay đang nắm chặt của Hứa Tình Thầm cũng vô lực mà buông ra. Cô nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ đồng ý, anh sẽ thay cô ta loại trừ Phương Thành.
Ý niệm này bắt đầu điên cuồng mà dằn vặt Hứa Tình Thâm.
Vạn Dục Ninh lôi kéo áo khoác ngoài của Tưởng Viễn Chu, cũng kéo lại tinh thần đang xao động của người đàn ông.
Anh nhìn Vạn Dục Ninh: “Bắt đầu từ hôm nay, Tinh Cảng, Long Cảng, không, tất cả bệnh viện lớn nhỏ sẽ không nơi nào dám nhận Phương Thành.”
Khóe miệng đang căng thẳng của Vạn Dục Ninh cuối cùng cũng giãn ra, chờ Tưởng Viễn Chu nói tiếp. Người đàn ông lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Các người mau xuất viện đi.”
“Vậy vẫn chưa đủ!” Vạn Dục Ninh tiếp tục nói: “Anh phải đuổi Phương Thành ra khỏi Đông Thành.”
Phương Thành đứng lên, cả người nhìn qua rất suy yếu. Hứa Tình Thâm nghe Vạn Dục Ninh kiên quyết đuổi cùng giết tận Phương Thành, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Tưởng Viễn Chu lên tiếng.
“Dục Ninh, em có biết một người trước khi chết, điều quan trọng nhất là gì không?”
Phương Thành lạnh mặt nhìn sang phía anh.
Vạn Dục Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Là muốn tìm đệm lưng?”
“Không phải.” Tưởng Viễn Chu nói: “Anh đồng ý với em chuyện kia, cũng coi như đã không khiến em thất vọng. Hôm nay Phương Thành bệnh nặng, em nên để anh ta lá rụng về cội.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Hôm nay Phương Thành như vậy, Tưởng Viễn Chu lại ngoài ý muốn mà khiến cô cảm động. Tưởng Viễn Chu ôm vai Vạn Dục Ninh, đẩy ra phía ngoài: “Đi.”
Phương Thành bước lên vài bước: “Tình Thâm, chúng ta đi thôi.”
Hứa Tình Thâm đỏ cả hai mắt, run run cất giọng: “Em sẽ không để bọn họ đối xử với anh như vậy …”
“Trong lòng em so với anh càng hiểu rõ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Tưởng Viễn Chu rồi. Nếu em quan tâm anh, đừng để anh phải chứng kiến cảnh em đi cầu xin người khác. Tình Thâm, anh không thể chịu nổi như vậy.”
Hứa Tình Thâm cúi mặt xuống, Phương Thành có niềm kiêu ngạo của anh, anh ngông nghênh báo thù, anh đã tổn thương cô một lần, sẽ không cho phép có lần thứ hai. Cô đi tới xách hành lý lên. Hứa Tình Thâm quay đầu lại, thấy Phương Thành đã tự đi tới cửa. Hứa Tình Thâm bước nhanh đuổi theo, muốn đỡ anh. Phương Thành nhìn cô cười cười: “Sợ anh đi không nổi sao?”
“Không phải.” Cô miễng cưỡng cười.
“Em chỉ muốn đỡ anh.”
Trước khi xuất viện, Phương Thành làm thủ tục thanh toán viện phí. Hứa Tình Thâm theo anh ra tới bên ngoài cổng bệnh viện. Vạn Dục Ninh đang ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, cô ta nhìn chằm chằm vào hai người.
“Vẫn không thể bỏ xuống được sao?”
“Viễn Chu, anh có trách em không?” Vạn Dục Ninh trong lòng không ngừng hoang mang.
“Em biết rõ làm vậy cũng chỉ là hại người hại mình, nhưng vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chúng ta.”
“Vậy cũng là một loại bi kịch.” Lời nói của Tưởng Viễn Chu rất nhẹ.
“Em hãy nhìn về phía trước, tương lai vẫn còn đó.”
“Thật vậy sao?” Trong lời nói Vạn Dục Ninh lộ ra chút mong chờ, cô ta nắm lấy tay Tưởng Viễn Chu.
“Viễn Chu, em rất vui.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta: “Anh luôn xem em như em gái mình.”
Ý cười bên khóe miệng cô ta chợt cứng đờ, trong mắt đau rát như bị ai đâm vào. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hôm nay, thái độ Tưởng Viễn Chu đối với cô đã hoàn toàn thay đổi. Từ vị hôn phu trở thành một người anh, vốn dĩ là tình cảm nam nữ, lại trở thành tình anh em? Vạn Dục Ninh cắn chặt răng, sự ấm áp trong nháy mắt liền bị đè nén trở lại. Cô ta tự nói với mình không được khóc, vẫn còn nhiều thời gian, trước tiên phải nhổ cái gai Hứa Tình Thâm đi đã.
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, Hứa Tình Thâm đang đón xe, khuông mặt tuấn tú của Phương Thành đang kề bên cạnh. Cô và hắn đã không thể trở lại quan hệ yêu đương trước kia, nhưng rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu phần tình cảm?
Trong lòng anh dâng lên sự đau nhức khó hiểu. Chuyện bản đánh giá tình trạng sức khỏe của Phương Thành, Hứa Tình Thâm cũng đã thừa nhận. Có thể thấy người phụ nữ này tâm cơ quá nặng, nhưng anh vẫn luôn ảo tưởng rằng mình có thể đánh vỡ phòng bị trong tim cô…
Chết tiệt!
Ở đâu ra ảo tưởng?
Nỗi lòng Tưởng Viễn Chu phức tạp, lạnh lùng lên tiếng: “Còn không lái xe đi?”
Tài xế nghe vậy, không nói hai lời liền khởi động xe. Trong mắt không còn hình bóng của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu không thể phủ nhận, từ ngày cô rời khỏi Cửu Long Thương, ngày ngày anh không thể chống lại nỗi nhớ nhung dành cho cô, nhớ đến tim không ngừng vì cô mà đau nhói.
Hứa Tình Thâm gọi được xe, đỡ Phương Thành ngồi vào trong. Lúc Phương Minh Khôn ra mở cửa, gương mặt đã trở nên tiều tụy không chịu nổi, râu mép mọc rất dài, thấy hai người đứng ở cửa, ông bật người tránh ra.
“Phương Thành, con đã đi đâu vậy?”
“Ba.” Phương Thành hơi run rẩy, anh trở lại phòng trong.
Hứa Tình Thâm đỡ anh vào, anh đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
“Hiện tại là lúc anh quý trọng khoảng thời gian này.”
“Phương Thành.”
Phương Thành nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng, anh không quay đầu lại. Trong lòng anh hiểu rất rõ, ngày anh được giải thoát không còn xa nữa. Chỉ là anh vẫn còn luyến tiếc cái mạng này, mặc dù khắp người anh mang đầy tội ác, mặc dù anh đã nợ người khác mạng máu. Có đôi khi ngẫm lại, anh quả là điên rồi. Vạn Dục Ninh bào anh là ma quỷ, một điểm cũng không sai. Giết A Mai chỉ vì cô ta gây bất lợi cho Hứa Tình Thâm, nếu anh sớm biết Vạn Dục Ninh vẫn như vậy, anh nhất định cũng sẽ giết cô ta. Ngoại trừ Hứa Tình Thâm và Phương Minh Khôn, Phương Thành tàn nhẫn với tất cả mọi người. Anh biết, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, anh không thể thoát khỏi số mệnh. Một năm qua anh đã nhiều lần khiến Hứa Tình Thâm đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn dùng khoảng thời gian này để bù lại. Mặc dù không thể ở cùng nhau, nhưng có thể cùng nhau hít chung một bầu không khí cũng đã tốt lắm rồi.
Hứa Tình Thâm chậm rãi rời khỏi phòng của Phương Thành, yên lặng ngồi lên ghế sô pha. Phương Minh Khôn đứng ở cửa nhìn xung quanh, ông tránh quấy rầy con trai, cẩn thận đóng cửa lại. Phương Minh Khôn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Hứa Tình Thâm rũ mi mắt xuống, ánh mắt xuất thần nhìn chăm chú về một nơi nào đó.
“Tình Thâm?”
Phương Minh Khôn gọi mấy lần, lúc này Hứa Tình Thâm mới ngẩng đầu lên.
“Con tìm được Phương Thành ở đâu?”
Đôi môi Hứa Tình Thâm khẽ máp máy, nhưng nói không ra lời, cô lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Phương Minh Khôn thấy cô như vậy, có chút lo lắng.
“Cha nuôi, nếu thân thể Phương Thành có gì không ổn, cha nhất định phải nói con biết ngay.” Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
Nhà họ Phương cũng làm ăn, những năm gần đây kinh doanh phát đạt. Cô nhìn Phương Minh Khôn trước đây luôn chỉn chu, hôm nay lại râu ria xồm xoàm, mái tóc đã hoa râm. Hứa Tình Thâm lại khó nhọc nói tiếp: “Nếu cần hãy sắp xếp vài người trông coi ở đây, cha đừng để Phương Thành lại đi lung tung.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay lại: “Có việc gì nhất định phải gọi điện thoại cho con.”
“Tình Thâm, nhất định là con có chuyện gạt cha đúng không?”
Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: “Không có.”
Lúc này, Phương Thành mở cửa ra: “Tình Thâm, em về trước đi.”
Phương Minh Khôn ngẩng đầu nhìn con trai một chút: “Phương Thành!”
“Ba, không phải con muốn đuổi cô ấy. Được rồi, chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối, hay là để con chuẩn bị một chút thức ăn.”
“Không, không cần đâu.”
Hứa Tình Thâm đâu còn lòng dạ nào mà nuốt trôi cơm. Cô vội đứng dậy.
“Bạn em có để phần cho em, em phải về đây.”
“Đừng như vậy, con ăn xong cơm tối rồi về nữa.” Phương Minh Khôn cố ý giữ lại.
Hứa Tình Thâm đã đi ra ngoài được vài bước, Phương Minh Khôn thấy vậy đành tiễn cô ra cửa.
Đi tới tiểu khu bên ngoài, Hứa Tình Thâm theo lối đi bộ mà đi về phía trước. Từ đêm đó đến nay vẫn không có tin tức gì, đối phương không có khả năng có lòng tốt mà bỏ qua, chỉ có duy nhất một khả năng đó là đã bị người khác ngăn lại. Đã nhiều ngày, Hứa Tình Thâm luôn sống trong cảm giác nơm nớp như trên đầu treo lơ lửng hàng nghìn mũi dao, có thể tùy ý mà rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô luôn cẩn thận chẩn đoán, cô rất sợ một ngày nào đó khi tỉnh lại, cô mất đi cả tư cách của một bác sĩ.
Cô định gọi cho Tưởng Viễn Chu để hỏi rõ ràng, nhưng nhấn xong dãy số kia rốt cuộc cũng không dám nhấn nút gọi. Quên đi, trong mắt anh ta sớm đã không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô nữa. Nếu như Tưởng Viễn Chu không biết chuyện này, ngược lại sẽ cho là cô tới xin giúp đỡ.
—
Nơi ở của Vạn Dục Ninh.
Cô ta đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm qua cửa, dường như là đang đợi ai đó.
Ước chừng nửa giờ sau, cô ta nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó, mười mấy người liền vọt vào khu biệt thự. Trước cửa có những người bảo vệ do Tưởng Viễn Chu sắp xếp ở lại đây, hai bên liền xảy ra xung đột. Vạn Dục Ninh nghe có người hô lớn.
“Bảo người nhà Vạn bước ra đây, bắt cô ta đền mạng!”
“Chớ núp ở bên trong, mau ra đây!”
Những người này ai nấy đều tâm tình kích động, có người nhặt đá trong vườn hoa ném lung tung vào. Cánh cửa sắt rung lắc nặng nề, những hòn đá liên tiếp bay tới. Vạn Dục Ninh nghe thấy từng đợt âm thanh đồ vật vỡ tan truyền đến. Trên giàn trồng hoa, mọi thứ đều bị ném vỡ nát.
Cô ta thoáng nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Cô ta không sợ, có người của Tưởng Viễn Chu ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho cô. Vạn Dục Ninh nhìn thẳng phía turớc, trong ánh mắt lộ ra sự sự chán ghét và căm hận. Những người này ở đây vì vì lúc Phương Thành nộp đơn tố cáo mà a dua theo.
Muốn làm nhục nhà họ Vạn, bọn họ có tư cách gì?
Bất kể là trước kia hay hiện tại, Vạn Dục Ninh chưa từng để những người này vào trong mắt.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng người giúp vệc gõ cửa dồn dập. Vạn Dục Ninh bước nhanh tới trước giường, bắt đầu xé rách tắm khăn trải giường.
Người giúp việc vội vàng đẩy cửa ra, tiến đến: “Cô Vạn.”
“Bọn họ… Bọn họ muốn gì? Có phải muốn giết tôi không?” Vạn Dục Ninh cầm một bình hoa trong tay, giơ lên thật cao sau đó mặt lộ vẻ hoảng sợ, chui vào trong chăn.
“Đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi.”
“Cô Vạn.” Người giúp việc muốn ngăn cô ta lại.
“Cô đừng như vậy.”
“Không được đụng vào tôi —— “
Vạn Dục Ninh kiên quyết núp trong chăn, mặc cho người giúp việc có khuyên như thế nào cũng không ra. Cuối cùng không có cách nào khác, người giúp việc chỉ có thể gọi cho Tưởng Viễn Chu. Chuyện náo loạn trước cửa vẫn còn chưa giải quyết xong, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng, có người xô người bảo vệ ra muốn nhào vào bên trong.
Lúc Tưởng Viễn Chu nhận được tin tức ở bên đó, Lão Bạch đã đuổi hết người đến gây chuyện đi. Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa, nhìn đống hỗn độn trong sân.
“Vạn Dục Ninh ở đây chỉ có vài người biết, sao có thể như vậy?”
“Những người này ngày ngày đều theo dõi chuyện của nhà họ Vạn, nếu muốn tra ra cô Vạn ở đâu vậy cũng không khó.”
Tưởng Viễn Chu bước vào trong. Đi tới lầu hai, bước vào phòng không thấy Vạn Dục Ninh đâu. Người giúp việc chỉ lên giường, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thu dọn hành lý giúp cô ấy, bây giờ tôi đưa cô ấy đến Cửu Long Thương ở.”
“Vâng.”
Ở trong chăn Vạn Dục Ninh nghe vậy, thần sắc rõ ràng buông lỏng, chỉ là vẫn chưa vội đẩy chăn ra.
—
Hứa Tình Thâm về đến nhà, đẩy cửa đi vào. Tống Giai Giai vẫn để đèn chờ cô, nghe động tĩnh ở cửa, liền bước tới.
“Tình Thâm, cậu đã ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy chúng ta cùng ăn đi.” Tống Giai Giai cười nói.
“Để tớ thu dọn bảo bối của tớ đã.”
“Bảo bối gì?” Hứa Tình Thâm đi tới.
Tống Giai Giai bước đến chiếc tủ sắt bên trong phòng, cô lôi kéo Hứa Tình Thâm đi tới bên tường.
“Lần trước mẹ tớ cho tớ chiếc vòng tay, tớ không muốn đeo nên đặt vào đây trước.”
Tống Giai Giai ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm.
“Được rồi, cậu có vật gì quý giá cần tớ cất giùm không?”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Mình nào có.”
Cô thấy Tống Giai Giai lục lọi đồ vật bên trong loạn cả lên, vì tránh phiền phức sau này, Hứa Tình Thâm nói: “Lần trước tớ nhờ cậu giữ cuốn sổ tiết kiệm đó, lấy ra giúp tớ đi.”
“Cậu cần tiền sao?”
Tống Giai Giai nghe vậy liền tìm cuốn sổ, sau đó đưa cho Hứa Tình Thâm.
“Sẽ phải dùng đến.”
Quan hệ giữa Tống Giai Giai và Hứa Tình Thâm rất tốt, cũng không có gì phải kiêng kỵ. Cô mở cuốn sổ ra xem một chút.
“Tình Thâm, kỳ thực có chuyện này hơi tế nhị nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Cậu xem, khoản tiền bồi thường này đã có cũng đã được hai mươi năm nay, năm vạn tiền giữ cho đến tận hôm nay, tại sao không có tiền lãi?”
Tống Giai Giai nói xong, liền cảm thấy mình lỡ miệng, gận không thể tự vả hai phát vào mồm mình.
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm nhận lấy cuốn sổ.
“Nhưng mà tớ có thể hiểu được.”
“Hiểu thế nào?” Cô khoanh chân ngồi bên cạnh Tống Giai Giai.
“Sau khi mẹ tớ qua đời, ba sống một mình nuôi tớ, sau đó mới tìm một mẹ kế cho tớ. Lúc ông đưa quyển sổ cho tớ, nói đây là tiền bồi thường của mẹ tớ thì chính xác là con số năm vạn này. Tớ biết trước đây có lúc ba không thể cầm cự được mà dùng hết số tiền này, nhưng sau đó lại nghĩ đến tớ, ông mới gom góp tất cả tiền bạc lại, thật ra cứ nhìn vào ngày gửi ngân hàng là biết. Chỉ là ba tớ không nói, tớ cũng sẽ không hỏi. Ông ấy có thể làm được như vậy, đối với tớ mà nói cũng coi như an ủi lắm rồi, tớ không cần gì hơn.”
“Cậu đó!”
Tống Giai Giai cũng chỉ có thể nói ra hai chữ này, ai nói Hứa Tình Thâm là một người bạc tình nhạt nhẽo chứ? Kỳ thực cô so với bất kì người nào khác, cô là người sâu sắc và biết thông cảm hơn.
Hứa Tình Thâm cầm cuốn sổ tiết kiệm về phòng. Bệnh của Phương Thành ngày càng nặng, mặc dù cần trị liệu thì nhà họ Phương cũng không cần cô phải bỏ tiền ra. Nhưng cô vẫn phải giữ số tiền này bên người, đề phòng bất cứ tình huống nào. Đối với bệnh tình của Phương Thành, Hứa Tình Thâm vẫn luôn trông chờ vào kỳ tích sẽ xuất hiện. Dù sao sau khi lớn anh mới có vài lần phát bệnh, cô tin bệnh của anh không tiến triển nhanh như vậy.
Nhưng mà chuyện kế tiếp xảy ra khiến cho Hứa Tình Thâm trở tay không kịp.
Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Hứa Vượng, đầu bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ, Hứa Tình Thâm còn cho rằng chỉ là việc vặt.
“Ba, làm sao vậy?”
“Tình Thâm, ba và cha nuôi con đang ở trước cổng bệnh viện Bắc Ninh, Phương Thành đã hôn mê bất tỉnh nhưng bệnh viện không chịu tiếp nhận.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm sợ hãi thốt lên. “Con qua đó ngay.”
Cô sốt ruột đi ra đường đón xe, vừa lên xe tài xế lại hỏi: “Đi đâu?”
“Bệnh viện Bắc Ninh.”
“Được rồi.” Tài xế khởi động xe, nhìn trời một chút.
“Sắp có tuyết rơi rồi. Tại sao cô lại muốn đến bệnh viện Bắc Ninh? Cô đến Tinh Cảng không phải gần hơn sao? Hơn nữa đó chính là bệnh viện tốt nhất ở Đông Thành.”
Hứa Tình Thâm không có tâm trạng mà tiếp lời, chỉ có thể trả lời qua loa: “Ừm, tôi có bạn đang ở đó.”
Cô hạ của sổ xe xuống, trong lòng thấp thỏm bất an. Những cơn gió lành liên tục gào thét, quét từng đợt ào ạt qua cửa sổ. Hứa Tình Thâm lạnh đến run người.
Tài xế liếc nhìn cô. “Đóng cửa sổ lại đi, lạnh rồi đấy.”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hóng gió một chút, tôi bị say xe.”
“Không sao.” Tài xế vốn là một người hiền lành, nghe cô nói vậy thì tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Gió lạnh táp vào mặt, rét như từng lưỡi dao bén ngọt. Hứa Tình Thâm run rẩy nắm chặt hai tay. Xe rất nhanh đã tới bệnh viện Bắc Ninh, xa xa cô đã thấy Phương Thành ở bên kia. Phương Minh Khôn đang dây dưa với vài người. Hứa Tình Thâm xuống xe, Hứa Vượng là người đầu tiên trông thấy cô.
“Tình Thâm, Tình Thâm.”
Cô bước nhanh qua đó, trong giọng nói đầy cấp bách và bất an: “Phương Thành thế nào rồi?”
“Ở trong xe.”
Hứa Vượng dẫn Hứa Tình Thâm qua chiếc xe bên cạnh. Cô khom lưng nhìn vào, Phương Thành đang co chân nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê. Hứa Tình Thâm vỗ vỗ lên mặt anh.
“Phương Thành, Phương Thành!”
“Vô ích thôi, dọc đường đi mọi người đã thử gọi rồi, thế mà bệnh viện lại không chịu tiếp nhận. Sao lại có loại bệnh viện như vậy chứ!”
Hứa Vượng bất bình, vô cùng tức giận. Hứa Tình Thâm lui ra vài bước, đi đến chỗ Phương Minh Khôn.
“Cha nuôi.”
Phương Minh Khôn và một người khác đang tranh cãi, đó là bảo vệ của bệnh viện. Đối phương cũng có vẻ khó xử.
“Đó là quyết định của bệnh viện, ông có tức giận với tôi cũng vô ích, tôi cũng không thể để các người vào.”
“Đây là bệnh viện, trách nhiệm của các người không phải là cứu người sao ? Sao có thể thấy chết mà không cứu được!”
Những sợi tóc bạc của Phương Minh Khôn bị gió thổi tung, ông đẩy bảo vệ ra muốn đi vào. Hứa Tình Thâm níu tay ông lại: “Cha nuôi, cha đừng như vậy.”
“Ông bình tĩnh lại đi.” Bảo vệ cố giải thích.
“Tôi để các người vào, bệnh viện cũng không chịu chữa trị, vậy thì có ích gì chứ?”
Viền mắt Phương Minh Khôn hơi ẩm ướt, ông ngẩng đầu nhìn bệnh viện kia. Hứa Tình Thâm đứng trong gió rét, hỏi lại : “Vì sao không chịu chữa trị?”
Phương Minh Khôn lắc đầu: “Gọi nửa ngày cũng không có ai ra giúp, cha đỡ Phương Thành vào thì tất cả nhân viên trong đó cũng đều làm ngơ, nói là trong phòng cấp cứu đã đầy người. Nói như vậy chúng ta có thể tin được sao? Đây chính là bệnh viện mà! Bọn họ không sợ bị quả báo sao?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trắng bệch.
Trước đó không lâu Tưởng Viễn Chu đã đồng ý với Vạn Dục Ninh chuyện này.
Anh ta đã khiến cho tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở Đông Thành không dám tiếp nhận chữa trị cho Phương Thành.
Phương Minh Khôn đau khổ không biết phải làm sao, Hứa Vượng đi tới an ủi: “Đến bệnh viện khác, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
“Đúng, đúng.” Lúc này Phương Minh Khôn mới giật mình nghĩ lại.
“Bọn họ không chịu tiếp nhận, không có nghĩa là những bệnh viện khác cũng vậy.”
Phương Minh Khôn xoay người lại hướng về phía chiếc kia. Hứa Vượng kéo tay Hứa Tình Thâm qua.
“Đi thôi.”
Cô bị Hứa Vượng kéo đến bên thân xe. Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ phía sau xe, để chân Phương Thành gác trên người mình. Hứa Vượng ngồi chỗ bên cạnh ghế lái, bảo: “Đi thôi.”
Phương Minh Khôn lái xe, định đưa Phương Thành đến một bệnh viện khác gần đó. Hứa Tình Thâm lo lắng: “Cha nuôi, có chuyện này con không muốn gạt cha.”
“Tình Thâm, có chuyện gì con cứ nói thẳng.”
“Vạn Dục Ninh hận Phương Thành đến thấu xương. Hôm đó lúc con đón Phương Thành trở về, cô ta và Tưởng Viễn Chu cũng có mặt. Lúc đó, Tưởng Viễn Chu đã đồng ý với Vạn Dục Ninh, nói là từ nay về sau, tất cả bệnh viện ở Đông Thành không được tiếp nhận chữa trị cho Phương Thành. Con chỉ sợ chúng ta làm vậy cũng là vô ích, càng sợ thật sự là có người đang ở phía sau gây khó dễ.”
Các ngón tay đang cầm tay lái của Phương Minh Khôn trở nên cứng ngắc, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Cha không tin. Phương Thành vạch trần nhà họ Vạn, nó đã làm một chuyện tốt. Hơn nữa bệnh viện sao có thể mở to mắt thấy chết mà không cứu?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm cảm thấy chua xót, không khỏi nhìn lại người đàn ông đang nằm đó. Phương Thành vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang. Hứa Tình Thâm cố kìm nén tâm tình. Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một bệnh viện khác.
Phương Minh Khôn xuống xe trước, chạy ào vào bệnh viện. Hứa Tình Thâm ngồi trên xe, lo lắng chờ đợi. Mấy phút sau cũng không thấy y tá hay bác sĩ nào đi ra. Cô đẩy cửa xe ra, xa xa thấy Phương Minh Khôn lao tới.
“Cha nuôi?”
Phương Minh Khôn không nói lời nào, muốn kéo Phương Thành dậy. Hứa Tình Thâm vội ngăn ông lại.
“Cha nuôi, như vậy cũng không cứu được Phương Thành.”
“Không còn cách nào khác.” Phương Minh Khôn cố hết sức tiếp tục động tác.
Hứa Vượng thấy thế, mở một bên cửa xe ra, đỡ Phương Thành lên lưng Phương Minh Khôn.
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau bọn họ, Phương Minh Khôn tập tễnh đi vào phòng cấp cứu.
“Cứu mạng, mau cứu mạng…”
Nhân viên ở quầy thu lệ phí liếc nhìn, sau đó cúi mặt xuống. Một bác sĩ đứng gần đó hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mau lên, con tôi bị hôn mê, mau cứu nó.”
Người bác sĩ trẻ tuổi kia liếc nhìn: “Bên trong phòng cấp cứu đã đầy bệnh nhân, tất cả các bác sĩ đều bận rộn, các người hãy đến bệnh viện khác đi.”
“Không được, tiếp tục như vậy nữa con tôi sẽ chết mất.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước: “Tôi cũng là bác sĩ, có thể để chúng tôi vào không?”
Đối phương liếc nhìn cô: “Vậy cô có thể tự mình cứu anh ta mà.”
“Nhưng tôi cần dụng cụ và…”
“Tôi đã nói bên trong kín người hết chỗ, không phải chúng tôi không muốn cứu!”
Phương Minh Khôn thấy hai bên trái phải đều có ghế trống, ông cố gắng đỡ Phương Thành nằm lên trên ghế. Ông đứng dậy đi tới chỗ người bác sĩ kia, quỳ xuống.
“Tôi cầu xin các người mau cứu nó đi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu. Tôi cầu xin các người, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi.”
“Cha nuôi!”
“Lão Phương!” Hứa Vượng muốn kéo ông dậy, nhưng ông không chịu.
“Các người thật sự muốn trơ mắt nhìn người ta chết sao tại đây sao? Các người là bác sĩ, là y tá, sao có thể làm vậy được!”
Xung quanh có vài người vây lại xem, người bác sĩ kia vội rời đi. Hứa Tình Thâm kéo Phương Minh Khôn lên, muốn đỡ ông đứng dậy.
“Đi thôi, nhất định sẽ có cách.”
Phương Minh Khôn quỳ gối không nhúc nhích: “Còn cách nào nữa? Bệnh viện này cũng không chịu tiếp nhận, nhà họ Vạn rõ ràng muốn Phương Thành chết mà.”
“Nếu không, chúng ta đến bệnh viện ngoài Đông Thành thử xem?” Hứa Vượng đề nghị.
Hứa Tình Thâm lắc đầu nói: “Sợ rằng kết quả đều giống nhau. Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cứ như vậy Phương Thành không chịu nổi đâu. Cha nuôi, cha đứng dậy đi, chúng ta đến Tinh Cảng, con đi tìm Vạn Dục Ninh.”
“Tình Thâm.” Hứa Vượng lo lắng đi tới bên cạnh cô.
“Con tìm cô ta có ích gì? Cô ta chắc chắn sẽ không chịu giúp một tay, chưa kể vạn nhất xảy ra nguy hiểm gì thì sao?”
“Ba, con tự biết chừng mực, hai người mau đi đi.”
Hứa Tình Thâm nói xong, không do dự, trực tiếp chạy ra khỏi bệnh viện.
Nếu như không phải Phương Thành phát bệnh quá nhanh, Hứa Tình Thâm vẫn có thể nghiên cứu tìm biện pháp khác, nhưng bây giờ thì sao?
Mạng người quan trọng, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa.
—
Cửu Long Thương.
Vạn Dục Ninh đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu cũng không có nói chuyện với cô ta. Cô ta lẳng lặng nhìn anh. Bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng ồn, ngay sau đó là tiếng bước chân của Lão Bạch.
“Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu không ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Người nhà họ Phương cô Hứa mang theo Phương Thành đi khắp nơi cầu xin, Phương Thành bệnh rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh.”
Vạn Dục Ninh thả đôi đũa trong tay xuống.
“Sau đó thì sao?”
“Không nơi nào tiếp nhận.”
Lồng ngực Vạn Dục Ninh phập phồng vài cái, bật ra tiếng cười quái dị: “Đúng là báo ứng mà, thực sự là báo ứng, cuối cùng em cũng đã đợi được ngày hôm nay.”
Tưởng Viễn Chu tiếp tục ăn cơm, những món ăn này đều là món mà Hứa Tình Thâm thích. Người đàn ông vươn đũa ra, rồi thu lại, đối mặt với một bàn đầy thức ăn, lại cảm thấy không muốn ăn nữa.
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Phương Minh Khôn đã mang Phương Thành chạy tới Tinh Cảng. Cô Hứa đang trên đường đến Cửu Long Thương.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, sắc mặt trở nên xấu đi.
“Cô ta đến Cửu Long Thương à?” Vạn Dục Ninh lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không cần nói cũng biết, Viễn Chu, cô ta là đang nhằm vào anh mà đến.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn ở bên cạnh, lau chùi các ngón tay thon dài.
Vạn Dục Ninh chăm chú nhìn anh.
“Đừng nói là anh đã quên mình từng đồng ý với em, Phương Thành nợ em, đường nhiên phải trả!”
“Anh không quên.” Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra.
“Lão Bạch, cậu ở lại đây trông chừng.”
Người đàn ông giao phó xong, đứng dậy đi tới trước cầu thang. Lúc này Vạn Dục Ninh mới hơi buông lỏng, chỉ cần Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì thái độ này, cho dù Hứa Tình Thâm tìm đến Cửu Long Thương cũng không thể gây nên sóng gió gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.