Chương 50: Muốn chuyển đi
Thánh Yêu
05/09/2016
Quay về Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm xuống xe, Lão Bạch từ trong sân đi ra.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, như mộc xuân phong.*
(*Giống như được ngọn gió xuân thổi qua.)
“Xin chào.”
Lão Bạch bỗng ngây người, mở to mắt nhìn Hứa Tình Thâm đi vào, anh ta đi tới nói với Tưởng Viễn Chu: “Cô Hứa, hình như hôm nay hơi lạ.”
“Đúng là niềm nở, cậu thấy không quen?”
“Hình như có chút như vậy.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, không hề e ngại nói thẳng: “Cậu bị coi thường.”
Lão Bạch sờ sờ mũi, đi theo anh.
“Hôm nay cô Vạn có gọi điện thoại tới.”
Người đàn ông cất những bước dài đi vào trong, năm mới, thời tiết còn chưa trở nên ấm áp, dọc đường đi vẫn còn phảng phất hơi lạnh xuyên qua lòng bàn chân len lỏi vào trong cơ thể.
“Vậy cậu cứ đối phó với cô ta.”
“Cô ấy gọi vào số máy bàn.”
“Vậy thì sao?”
“Còn không phải là vì chuyện đóng băng thẻ ATM sao?”
Tưởng Viễn Chu bước lên thềm, bước chân dừng lại trước cây cột bằng đá cẩm thạch trắng khắc hoa văn.
“Hiện tại cô ta đã là người của Phương Thành rồi. Hơn nữa tiền của tôi, cũng không phải ai muốn dùng là cũng có thể dùng.”
“Nếu không cứ như vậy sẽ hình thành thói quen.”
“Thói quen xấu như vậy, phải sửa đổi một chút.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đi thẳng vào trong.
Đi tới phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đang ôm máy vi tính ngồi trên ở sô pha. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác đi tới, ánh mắt lướt qua màn hình máy vi tính thấy tin tức cho thuê phòng.
“Làm gì vậy?”
“Tìm phòng trọ.” Hứa Tình Thâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Em?”
“Đúng vậy…” Hứa Tình Thâm cuộn trang web xuống.
“Hiện tại còn chưa góp đủ tiền, chờ mấy ngày nữa là được lĩnh lương rồi, em muốn tìm thuê một phòng trọ trước tiên. Tiền thuê chia đều ra thì chi phí cũng không đến nỗi nhiều lắm.”
“Nhà một gian?” Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô, liếc nhìn ảnh chụp trong máy vi tính.
“Một phòng nhỏ như vậy thôi sao? Còn muốn theo người ta xài chung toilet và nhà bếp, có thể so sánh với ở Cửu Long Thương cùng anh sao?”
“Điều kiện là không thể so sánh rồi, nhưng lúc đầu em có nói là ở tạm.” Hứa Tình Thâm ghi chép thông tin về một nhà trọ trong đó.
“Dù sao thì hầu như thời gian em đều ở bệnh viện, trở về thì ngủ một giấc mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Hứa Tình Thâm cũng vui mừng vì thấy anh sòng phẳng.
Chỉ có điều, cho tới lúc được phát tiền lương lại thấy có cái gì đó không đúng.
Tiền tới tay chỉ có một nửa, Hứa Tình Thâm tìm bên tài vụ, đối phương trả lời là: “Tưởng tiên sinh có dặn, một nửa tiền kia dùng để tiền trả phòng của cô cùng với tiền cơm.”
Hứa Tình Thâm áng chừng số tiền trong tay, ít như vậy, nào đủ để cô ra ngoài thuê phòng chứ?
—
Cửu Long Thương.
Trên bàn cơm bày bốn món ăn một món canh, tay nghề của người giúp việc rất tốt, món cá Squirrel-shaped Mandarin được làm rất khéo, món ăn nóng hổi vừa bê lên bàn ăn, hạt thông được rắc lên lớp sốt đỏ làm người khác nhìn là thấy thèm.
Tưởng Viễn Chu lại không thích món ăn béo ngấy này. Đợt trước đưa Hứa Tình Thâm ra ngoài ăn, biết món này hợp khẩu vị của cô.
Chẳng qua là quá nửa bữa cơm rồi mà cũng không thấy Hứa Tình Thâm động đũa.
“Vì sao không ăn cá?”
Hứa Tình Thâm tức tối cầm đôi đũa chọc chọc vài cái vào bát phát ra tiếng động.
“Tiền ăn của em ít như vậy, sao dám ăn một món hơn vài trăm chứ?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không khỏi bật cười: “Không liên quan, người giúp việc nấu gì thì em ăn món đó, dù sao cũng không cộng thêm tiền ăn của em.”
“Tưởng tiên sinh…” Cô cau mày, nhìn qua là cũng biết đang có điều lo lắng.
“Em muốn thuê một phòng trọ ở gần bệnh viện, bây giờ Vạn Dục Ninh và Phương Thành cũng đã xác định quan hệ, tin chắc là sẽ không tìm tới em gây phiền toái, em chỉ muốn dọn ra ngoài thôi.”
“Sẽ không tìm em phiền phức?” Tưởng Viễn Chu cầm lấy viên đá bên cạnh, bưng ly nước lên.
“Ở lễ đính hôn làm em mất mặt, còn tìm bạn học thời cấp 3 của em, những chuyện này đều do ai làm?”
“Nhất định là hôm đó anh đã dọa cô ta thấy sợ hãi rồi, chắc chắn cô ta sẽ không dám làm bậy nữa.”
“Ở Cửu Long Thương, có chỗ nào khiến cho em phải khó chịu?” Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm khẽ cụp mắt, giọng nói và sắc mặt đều không có quá nhiều thay đổi.
“Em không muốn bị cho là dùng quy tắc ngầm.”
“Vậy coi đơn giản như là nam nữ yêu nhau không được sao?”
“Nhưng hiển nhiên là chúng ta không phải như vậy.”
Tưởng Viễn Chu cũng không muốn nhắc mãi về đề tài này, anh uống chén canh xong rồi mới lên tiếng: “Vậy chờ em góp được tiền thuê nhà rồi hãy trở lại nói với anh.”
“Nhưng anh trừ tiền lương còn có như vậy…”
Người đàn ông kéo chiếc ghế ra đứng dậy, khẽ nhún vai: “Tựa như em nói, cá Squirrel-shaped Mandarin hơn một trăm, em phải chịu một nửa.”
Tên vô lại này!
Hứa Tình Thâm trợn mắt nhìn theo phía bóng lưng của anh.
—
Quan hệ giữa Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên từ nhỏ đã khá tốt rồi, thỉnh thoảng cậu lại tới tìm cô.
Hứa Tình Thâm tan việc đi ra ngoài, Hứa Minh Xuyên nghe lời đứng ở cửa bệnh viện chờ cô, bên cạnh là chậu măng leo.
Vừa thấy chị gái, cậu vội vàng vẫy tay.
“Chị.”
“Tới lâu chưa?”
“Không lâu.”
Hứa Tình Thâm lấy từ trong túi xách ra năm trăm tệ đưa cho cậu.
“Có đủ hay không?”
“Được rồi được rồi, chị, còn chị thì sao?”
“Yên tâm đi, có.”
Hứa Minh Xuyên đưa chậu măng leo cho cô.
“Chắc chắn là mẹ không đồng ý cho em và các bạn đi leo núi suốt đêm, bọn em đã mua lều bạt hết cả rồi. Đúng rồi, đây là em mua trên đường, tặng chị để đặt trên bàn làm việc.”
“Bất kể thế nào, em phải chú ý an toàn.” Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy cây măng leo.
“Chị, em biết rồi.”
Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cậu em trai cùng cha khác mẹ, còn thấp hơn cậu một đoạn.
“Đi thôi, chị mời em ăn cơm tối.”
“Không cần…” Hứa Minh Xuyên vội vàng xua tay.
“Về nhà ăn là được rồi, chị ở bên ngoài cũng không dễ dàng, cần nhiều tiền.” Cậu nói đến đây, cho một tay vào trong túi, lòng bàn tay có một chiếc chìa khóa.
“Chị, chị có muốn đi thuê phòng trọ không?”
“Dĩ nhiên là muốn chứ, chờ một thời gian nữa…”
Hứa Minh Xuyên lấy điện thoại di động và một chiếc chìa khóa trong túi ra, đợi lúc Hứa Tình Thâm còn chưa kịp phản ứng thì nhét vào trong tay cô.
“Cho chị.”
“Đây là vật gì vậy?”
“Em… Nhà bạn học em có thừa một căn phòng nhỏ cho thuê, cho chị ở.”
Hứa Minh Xuyên nói nhanh thành nói lắp, Hứa Tình Thâm nhìn cậu không hề chớp mắt.
“Người ta cho ai thuê cũng được tiền, tại sao phải cho chị ở?”
“Cái đó… Bởi vì người đó là anh em của em!”
“Em có nói thật ngay không, ai cho?”
Hứa Minh Xuyên kìm nén đến mức mặt đỏ rần.
“Chị, bỗng dưng em bao tử đau quá, ai u, không chịu nổi, em đi đây!”
Tiểu nhóc chết tiệt kia xoay người bỏ chạy trong chớp mắt.
Người có quan hệ tốt với Hứa Minh Xuyên, ngoại trừ Phương Thành còn có ai?
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi nhìn chiếc chìa khóa trong tay chằm chằm.
Về đến nhà, vừa lúc người giúp việc đi ra từ phòng bếp.
“Cô Hứa, tối nay cô muốn ăn món gì?”
“Tùy đi.”
“Tưởng tiên sinh khá chú ý, cô xem giúp tôi thực đơn cho hôm nay và ngày mai có được không?”
Kẻ lắm tiền thường hay có thói quen quái đản, Hứa Tình Thâm đặt túi xách trên ghế sa lon, đi tới.
Sau đó, Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu.
Khi Tưởng Viễn Chu về cô vẫn còn tắm ở trên lầu, người đàn ông muốn ngồi phịch xuống ghế sa lon thì bỗng thấy chiếc túi xách hơi hé mở.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy ném sang bên cạnh thì thấy có thứ gì kêu lạo xạo văng ra ngoài.
Xâu chìa khóa và cái móc khóa rơi xuống bên cạnh chân Tưởng Viễn Chu. Anh cúi xuống nhặt lên, trên móc khóa in mấy chữ nhỏ: Bảo Lợi Hoa Viên.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, như mộc xuân phong.*
(*Giống như được ngọn gió xuân thổi qua.)
“Xin chào.”
Lão Bạch bỗng ngây người, mở to mắt nhìn Hứa Tình Thâm đi vào, anh ta đi tới nói với Tưởng Viễn Chu: “Cô Hứa, hình như hôm nay hơi lạ.”
“Đúng là niềm nở, cậu thấy không quen?”
“Hình như có chút như vậy.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, không hề e ngại nói thẳng: “Cậu bị coi thường.”
Lão Bạch sờ sờ mũi, đi theo anh.
“Hôm nay cô Vạn có gọi điện thoại tới.”
Người đàn ông cất những bước dài đi vào trong, năm mới, thời tiết còn chưa trở nên ấm áp, dọc đường đi vẫn còn phảng phất hơi lạnh xuyên qua lòng bàn chân len lỏi vào trong cơ thể.
“Vậy cậu cứ đối phó với cô ta.”
“Cô ấy gọi vào số máy bàn.”
“Vậy thì sao?”
“Còn không phải là vì chuyện đóng băng thẻ ATM sao?”
Tưởng Viễn Chu bước lên thềm, bước chân dừng lại trước cây cột bằng đá cẩm thạch trắng khắc hoa văn.
“Hiện tại cô ta đã là người của Phương Thành rồi. Hơn nữa tiền của tôi, cũng không phải ai muốn dùng là cũng có thể dùng.”
“Nếu không cứ như vậy sẽ hình thành thói quen.”
“Thói quen xấu như vậy, phải sửa đổi một chút.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đi thẳng vào trong.
Đi tới phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đang ôm máy vi tính ngồi trên ở sô pha. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác đi tới, ánh mắt lướt qua màn hình máy vi tính thấy tin tức cho thuê phòng.
“Làm gì vậy?”
“Tìm phòng trọ.” Hứa Tình Thâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Em?”
“Đúng vậy…” Hứa Tình Thâm cuộn trang web xuống.
“Hiện tại còn chưa góp đủ tiền, chờ mấy ngày nữa là được lĩnh lương rồi, em muốn tìm thuê một phòng trọ trước tiên. Tiền thuê chia đều ra thì chi phí cũng không đến nỗi nhiều lắm.”
“Nhà một gian?” Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô, liếc nhìn ảnh chụp trong máy vi tính.
“Một phòng nhỏ như vậy thôi sao? Còn muốn theo người ta xài chung toilet và nhà bếp, có thể so sánh với ở Cửu Long Thương cùng anh sao?”
“Điều kiện là không thể so sánh rồi, nhưng lúc đầu em có nói là ở tạm.” Hứa Tình Thâm ghi chép thông tin về một nhà trọ trong đó.
“Dù sao thì hầu như thời gian em đều ở bệnh viện, trở về thì ngủ một giấc mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Hứa Tình Thâm cũng vui mừng vì thấy anh sòng phẳng.
Chỉ có điều, cho tới lúc được phát tiền lương lại thấy có cái gì đó không đúng.
Tiền tới tay chỉ có một nửa, Hứa Tình Thâm tìm bên tài vụ, đối phương trả lời là: “Tưởng tiên sinh có dặn, một nửa tiền kia dùng để tiền trả phòng của cô cùng với tiền cơm.”
Hứa Tình Thâm áng chừng số tiền trong tay, ít như vậy, nào đủ để cô ra ngoài thuê phòng chứ?
—
Cửu Long Thương.
Trên bàn cơm bày bốn món ăn một món canh, tay nghề của người giúp việc rất tốt, món cá Squirrel-shaped Mandarin được làm rất khéo, món ăn nóng hổi vừa bê lên bàn ăn, hạt thông được rắc lên lớp sốt đỏ làm người khác nhìn là thấy thèm.
Tưởng Viễn Chu lại không thích món ăn béo ngấy này. Đợt trước đưa Hứa Tình Thâm ra ngoài ăn, biết món này hợp khẩu vị của cô.
Chẳng qua là quá nửa bữa cơm rồi mà cũng không thấy Hứa Tình Thâm động đũa.
“Vì sao không ăn cá?”
Hứa Tình Thâm tức tối cầm đôi đũa chọc chọc vài cái vào bát phát ra tiếng động.
“Tiền ăn của em ít như vậy, sao dám ăn một món hơn vài trăm chứ?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không khỏi bật cười: “Không liên quan, người giúp việc nấu gì thì em ăn món đó, dù sao cũng không cộng thêm tiền ăn của em.”
“Tưởng tiên sinh…” Cô cau mày, nhìn qua là cũng biết đang có điều lo lắng.
“Em muốn thuê một phòng trọ ở gần bệnh viện, bây giờ Vạn Dục Ninh và Phương Thành cũng đã xác định quan hệ, tin chắc là sẽ không tìm tới em gây phiền toái, em chỉ muốn dọn ra ngoài thôi.”
“Sẽ không tìm em phiền phức?” Tưởng Viễn Chu cầm lấy viên đá bên cạnh, bưng ly nước lên.
“Ở lễ đính hôn làm em mất mặt, còn tìm bạn học thời cấp 3 của em, những chuyện này đều do ai làm?”
“Nhất định là hôm đó anh đã dọa cô ta thấy sợ hãi rồi, chắc chắn cô ta sẽ không dám làm bậy nữa.”
“Ở Cửu Long Thương, có chỗ nào khiến cho em phải khó chịu?” Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm khẽ cụp mắt, giọng nói và sắc mặt đều không có quá nhiều thay đổi.
“Em không muốn bị cho là dùng quy tắc ngầm.”
“Vậy coi đơn giản như là nam nữ yêu nhau không được sao?”
“Nhưng hiển nhiên là chúng ta không phải như vậy.”
Tưởng Viễn Chu cũng không muốn nhắc mãi về đề tài này, anh uống chén canh xong rồi mới lên tiếng: “Vậy chờ em góp được tiền thuê nhà rồi hãy trở lại nói với anh.”
“Nhưng anh trừ tiền lương còn có như vậy…”
Người đàn ông kéo chiếc ghế ra đứng dậy, khẽ nhún vai: “Tựa như em nói, cá Squirrel-shaped Mandarin hơn một trăm, em phải chịu một nửa.”
Tên vô lại này!
Hứa Tình Thâm trợn mắt nhìn theo phía bóng lưng của anh.
—
Quan hệ giữa Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên từ nhỏ đã khá tốt rồi, thỉnh thoảng cậu lại tới tìm cô.
Hứa Tình Thâm tan việc đi ra ngoài, Hứa Minh Xuyên nghe lời đứng ở cửa bệnh viện chờ cô, bên cạnh là chậu măng leo.
Vừa thấy chị gái, cậu vội vàng vẫy tay.
“Chị.”
“Tới lâu chưa?”
“Không lâu.”
Hứa Tình Thâm lấy từ trong túi xách ra năm trăm tệ đưa cho cậu.
“Có đủ hay không?”
“Được rồi được rồi, chị, còn chị thì sao?”
“Yên tâm đi, có.”
Hứa Minh Xuyên đưa chậu măng leo cho cô.
“Chắc chắn là mẹ không đồng ý cho em và các bạn đi leo núi suốt đêm, bọn em đã mua lều bạt hết cả rồi. Đúng rồi, đây là em mua trên đường, tặng chị để đặt trên bàn làm việc.”
“Bất kể thế nào, em phải chú ý an toàn.” Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy cây măng leo.
“Chị, em biết rồi.”
Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cậu em trai cùng cha khác mẹ, còn thấp hơn cậu một đoạn.
“Đi thôi, chị mời em ăn cơm tối.”
“Không cần…” Hứa Minh Xuyên vội vàng xua tay.
“Về nhà ăn là được rồi, chị ở bên ngoài cũng không dễ dàng, cần nhiều tiền.” Cậu nói đến đây, cho một tay vào trong túi, lòng bàn tay có một chiếc chìa khóa.
“Chị, chị có muốn đi thuê phòng trọ không?”
“Dĩ nhiên là muốn chứ, chờ một thời gian nữa…”
Hứa Minh Xuyên lấy điện thoại di động và một chiếc chìa khóa trong túi ra, đợi lúc Hứa Tình Thâm còn chưa kịp phản ứng thì nhét vào trong tay cô.
“Cho chị.”
“Đây là vật gì vậy?”
“Em… Nhà bạn học em có thừa một căn phòng nhỏ cho thuê, cho chị ở.”
Hứa Minh Xuyên nói nhanh thành nói lắp, Hứa Tình Thâm nhìn cậu không hề chớp mắt.
“Người ta cho ai thuê cũng được tiền, tại sao phải cho chị ở?”
“Cái đó… Bởi vì người đó là anh em của em!”
“Em có nói thật ngay không, ai cho?”
Hứa Minh Xuyên kìm nén đến mức mặt đỏ rần.
“Chị, bỗng dưng em bao tử đau quá, ai u, không chịu nổi, em đi đây!”
Tiểu nhóc chết tiệt kia xoay người bỏ chạy trong chớp mắt.
Người có quan hệ tốt với Hứa Minh Xuyên, ngoại trừ Phương Thành còn có ai?
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi nhìn chiếc chìa khóa trong tay chằm chằm.
Về đến nhà, vừa lúc người giúp việc đi ra từ phòng bếp.
“Cô Hứa, tối nay cô muốn ăn món gì?”
“Tùy đi.”
“Tưởng tiên sinh khá chú ý, cô xem giúp tôi thực đơn cho hôm nay và ngày mai có được không?”
Kẻ lắm tiền thường hay có thói quen quái đản, Hứa Tình Thâm đặt túi xách trên ghế sa lon, đi tới.
Sau đó, Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu.
Khi Tưởng Viễn Chu về cô vẫn còn tắm ở trên lầu, người đàn ông muốn ngồi phịch xuống ghế sa lon thì bỗng thấy chiếc túi xách hơi hé mở.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy ném sang bên cạnh thì thấy có thứ gì kêu lạo xạo văng ra ngoài.
Xâu chìa khóa và cái móc khóa rơi xuống bên cạnh chân Tưởng Viễn Chu. Anh cúi xuống nhặt lên, trên móc khóa in mấy chữ nhỏ: Bảo Lợi Hoa Viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.