Chương 78: Ngã xuống, Tưởng tiên sinh cũng không đỡ được!
Thánh Yêu
06/09/2016
Hứa Tình Thâm ngả người ra ghế lái phụ, liếc nhìn Tưởng Viễn Chu bên cạnh.
“Sao hôm nay lại tự mình lái xe thế?”
“Mới vừa đổi xe, lái thử một chút.” Ánh mắt Tưởng Viễn Chu chạm phải sự mỏi mệt trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm.
“Ba em không phải đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao? Còn ủ dột như vậy làm gì?”
“Em biết rõ hơn ai hết, cách làm của mẹ em không đúng, nhưng em cũng bất lực.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm giật giật tự giễu.
“Cho nên khi nói, tiền bạc không phải vạn năng, nhưng không có tiền lại là vạn vạn bất năng.”
“Sẽ không ai trách em đâu, ngược lại, nếu em bỏ mặc sống chết của người thân, em có lễ độ đến đâu cũng vô ích…”
Hứa Tình Thâm nghiêng người sang, gương mặt xinh đẹp dán sát lại trước mặt Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh đúng thật là có tấm lòng Bồ Tát, không những cho em tiền, mà còn muốn em tiêu tiền thoải mái.”
Ngón tay người đàn ông nâng cằm cô lên: “Không được gọi anh là Tưởng tiên sinh, gọi tên của anh.”
“Tưởng Viễn Chu?”
“Ừm, dễ nghe hơn nhiều.”
“Có cần bỏ bớt chữ Tưởng không?”
“Vậy thì còn gì tốt bằng.”
Hứa Tình Thâm lại dựa vào ghế, Tưởng Viễn Chu cũng biết cô mệt mỏi.
“Lão Bạch đã sắp xếp hộ lý chuyên nghiệp cho ba em, ngày mai em muốn ở nhà nghỉ ngơi, hoặc đến bệnh viện làm, đều được.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm về nhà họ Hứa một chuyến trước, ngày mai phải mang theo đồ đến bệnh viện, đồ của ba đã thu dọn xong.
Một chiếc xe như mãnh hổ phanh lại đối diện bên dưới tiểu khu của Hứa Tình Thâm, cửa kính xung quanh tối đen tạo thành một không gian độc lập.
Phương Thành ngồi trong xe, cổng tiểu khu, cây ngọc lan kia đã lác đác những bông hoa đầu mùa, nó đã chứng kiến anh và Hứa Tình Thâm vội vã bước qua tuổi thanh xuân, cùng với một tình yêu nửa đường chết yểu.
Anh nhớ có một năm, anh còn leo lên cây hái hoa cho Hứa Tình Thâm, khi nhảy xuống bị trẹo chân, Phương Thành giơ bàn tay lên, cảm thấy dường như hương ngọc lan năm ấy vẫn còn quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Rất nhanh Hứa Tình Thâm đã mang theo đồ đạc xuống lầu, Tưởng Viễn Chu giúp cô mở cửa xe, hai người lại mau chóng rời khỏi đó.
Phương Thành ngồi ở vị trí lái, đột nhiên trong phút chốc cảm thấy bao la mờ mịt, anh không biết bản thân phải đi đâu, còn có thể đi đâu?
Ma xui quỷ khiến, anh khởi động xe đi theo, kể từ khi kết hôn với Vạn Dục Ninh đến bây giờ, Phương Thành một khắc cũng không dám đến gần Hứa Tình Thâm.
Dù cho bọn họ đang sống trong cùng một thành phố, nhưng thời điểm không có cô ở bên cạnh, những ký ức khắc cốt ghi tâm dằn vặt giày vò anh gần như không phân biệt được ngày hay đêm.
Che giấu đi năng lực cơ bản nhất.
Xe chạy về hướng Cửu Long Thương, mà sau xe của Phương Thành, còn có một chiếc xe khác.
Đúng lúc gặp một cái ngã tư, đèn đỏ chuyển, xe của Tưởng Viễn Chu lái đi trước, Phương Thành châm điếu thuốc, hạ cửa kính xe, xuất hiện một chiếc xe phổ thông có người đang cầm máy ảnh bắt đầu chụp.
Tưởng Viễn Chu giảm tốc độ, chiếc xe thấy vậy, vượt lên trước Phương Thành.
“Sao vậy?”
Bây giờ không kẹt xe, bình thường mà nói không cần phải chạy chậm như vậy.
“Không sao.” Tưởng Viễn Chu chăm chú quan sát kính chiếu hậu, đột nhiên giậm ga tăng tốc, nhìn thấy chiếc xe phía sau cũng bám sát, anh lại giảm tốc độ.
Hứa Tình Thâm phát hiện có điều bất thường, nhìn vào kính chiếu hậu.
“Có người theo dõi?”
“Em ngồi cho chắc.”
Phía trước có biển báo cấm quay đầu, nhưng Tưởng Viễn Chu ở giữa hai vạch vàng bẻ mạnh tay lái, đạp chân ga, chiếc xe phía sau căn bản không kịp tránh ra, cũng chỉ có thể phanh lại.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh đối phương, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ.
Tài xế ngoan ngoãn hạ cửa sổ xuống: “Có, có chuyện gì sao?”
Tưởng Viễn Chu xòe bàn tay ra: “Chụp được gì rồi, lấy ra.”
“Tôi không biết anh đang nói gì nữa.”
“Biết tôi là ai không?”
“Không, không biết.”
Người đàn ông tựa như nghe được một câu chuyện hài hước khóe miệng cong lên: “Tại Đông Thành này, cậu nói cậu không biết tôi, có phải là mắt chó của cậu mù rồi không?”
Sắc mặt của đối phương rất khó coi, Tưởng Viễn Chu không đợi được nhìn về tên còn lại đang ngồi cạnh tài xế.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, lấy ra.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng phải thỏa hiệp, một người giao máy ảnh ra.
“Không chụp được thứ gì có giá trị cả, Tưởng tiên sinh đừng giận.”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy liếc nhìn qua, thực sự không có gì, cũng chỉ có vài tấm chụp nghiêng không rõ mặt.
“Ai sai các người chụp?”
“Không gạt anh, chúng tôi là nhà báo…”
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, máy chụp hình rơi ‘bộp’ xuống đất, bàn tay anh gõ nhẹ lên cửa xe, sau đó ngón trỏ chỉ về phía hai người kia ngoắc một cái.
“Còn dám bám theo, tự gánh lấy hậu quả.”
Phương Thành ở cách đó không xa đã nhìn hết toàn bộ cảnh này, bẻ tay lái rời đi.
Người đàn ông lái xe nhìn đồng nghiệp bên cạnh.
“Cái máy chụp hình này bị đập rồi? Đây chính là dụng cụ kiếm cơm của tôi đấy.”
Hai người chỉ có thể ủ rũ quay về báo lại kết quả, để A Mai giao cho một cái máy ảnh khác.
“Ở đây có vài tấm hình, nhưng cũng chẳng có giá trị.”
A Mai nhận lấy lật ra xem, chợt trông thấy một gò má lộ ra rõ ràng, ngón tay cô lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
“Thời điểm chụp tấm này?”
Người đàn ông bước đến liếc qua: “Trên đoạn đường Tây Nam, chụp vào lúc Tưởng tiên sinh không cẩn thận.”
“Người trong chiếc xe này, cũng ở đây?”
“Vâng, tôi có chút ấn tượng, cô xem, tôi còn chụp xe của anh ta.”
A Mai liếc mắt một cái là có thể nhận ra Phương Thành, cô cũng biết chuyện của anh và Hứa Tình Thâm, Phương Thành lái xe trên con đường này hiển nhiên không phải trở về nhà họ Vạn, vậy anh đang làm cái gì?
—
Sáng hôm sau Hứa Tình Thâm vội vội vàng vàng đến bệnh viện, mang theo vài bộ quần áo để thay, tối hôm qua Hứa Minh Xuyên cũng đến, vừa trở về nhà.
Hứa Vượng đã có ý thức trở lại, nhưng chỉ nằm đó không đủ sức di chuyển, trông thấy con gái bước vào, miệng khẽ run hai cái: “Tình Thâm, sớm vậy con.”
“Ba, ba cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn rồi.” Hứa Vượng nằm đến khó chịu, nhíu mày.
“Còn thuê hộ lý làm gì, đắt tiền lắm.”
“Một mình mẹ không thể chăm sóc tốt cho ba được, lát nữa con phải đi làm, nhưng giờ nghỉ con cũng sẽ đến.”
Hứa Vượng khẽ nắm tay con gái.
“Tình Thâm, tiền viện phí, mẹ con nói không có phiền đến con, có thật vậy không?”
Hứa Tình Thâm khom người xuống, gật đầu một cái: “Vâng, tiền là mẹ lấy ra.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt.”
Hứa Tình Thâm không nán lại phòng bệnh quá lâu, một lúc nữa cô phải đi khám bệnh, không thể chậm trễ thời gian.
Vào buổi trưa, còn vài bệnh nhân cuối cùng, Hứa Tình Thâm uống một ngụm nước, ngoài cửa có người đi vào, cô khẽ ngước mắt lên, đối phương kéo ghế ra ngồi vào, đưa tập bệnh án cho cô.
“Cảm thấy khó chịu ở đâu?”
“Chồng tôi té gãy chân, muốn nhập viện.”
Hứa Tình Thâm lật xem bệnh án.
“Phải làm đầy đủ thủ tục đã.”
“Chúng tôi không có tiền.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy thì bối rối, nhíu chặt đầu mày đánh giá người phụ nữ trước mặt, người này cũng không giống như tinh thần có vấn đề.
“Quy định của Tinh Cảng, phải nộp tiền trước mới được nằm viện.”
Người phụ nữ thấy thế, sau khi đứng dậy một phát đá văng chiếc ghế sau lưng ra, bắt đầu lớn tiếng quát lên: “Đây là cái quy định quái quỉ gì vậy? Định trơ mắt nhìn người ta chết hả, cô cũng người nhà nhập viện đúng không? Chẳng lẽ cô phải trả tiền?”
Sắc mặt của Hứa Tình Thâm càng lúc càng khó coi: “Mời chị ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Ba cô ngã bị thương, là có thể sử dụng tất cả tài nguyên, còn không phải trả tiền, vậy người bên ngoài đến khám bệnh, các người cũng dứt khoát đừng có mà thu tiền đi!”
Người phụ nữ đi ra cửa, đứng ở hành lang hô hào: “Bác sĩ ở Tinh Cảng cũng thật là thủ đoạn, ôi, các người không cần chữa bệnh cũng không cần xài tiền…”
Y tá ở quầy hướng dẫn đến khuyên ngăn: “Có chuyện gì từ từ nói…”
Trong phòng khám bên cạnh, cũng có bác sĩ kéo ra xem, toàn thân Hứa Tình Thâm lạnh toát, cô ở chức vị này, rất khó lòng phòng bị với rất nhiều người.
Nếu như nói đối phương không chuẩn bị mà đến, vậy sao lại biết chuyện ba cô nằm viện?
Giọng nói bên ngoài vẫn còn oang oang, vừa đúng lúc Triệu Phương Hoa từ khu nội trú đi tới, bà đứng trong đám người, người phụ nữ kia hai tay chống nạnh tru tréo: “Bác sĩ bên trong này, bản lĩnh chẳng ra sao, nhưng thủ đoạn thì cao cường lắm đấy, các người có thể đi kiểm tra một chút, ba của cô ta ở phòng V-008.”
Triệu Phương Hoa rụt đầu lại, tuy bà trời sinh đanh đá, những cũng không muốn giẫm vào bãi nước đục này, bà nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi đầy thị phi.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng chửi rủa bên ngoài, não bộ giống như sắp nổ tung vậy, cô đứng dậy đi ra cửa, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Bà nói lại cho rõ ràng.”
Người phụ nữ không ngờ rằng cô còn dám đứng đôi co: “Thế nào…”
Sau lưng, đột nhiên có một cánh tay duỗi ra, siết chặt bả vai của chị ta, kéo mạnh một cái xuống, người phụ nữ ngã bệt ra sàn, chỉ còn cách mặt đất một khe nhỏ. Hứa Tình Thâm trợn mắt há hốc mồm, lúc này, bảo vệ của Tinh Cảng đã đến: “Xin tránh ra, xin tránh ra, người kia bị bệnh tâm thần, trước đây còn từng đâm người khác.”
Người phụ nữ ré lên: “Tôi không phải bệnh tâm thần.”
Một thanh niên cường tráng khỏe mạnh ấn đầu của chị ta sát mặt đất, một câu cũng không bật ra được, đám người vây xem nghe được ba chữ ‘bệnh tâm thần’, đã sớm chạy sạch.
Hứa Tình Thâm bước qua.
“Các anh là?”
“Cô Hứa đến phòng bệnh xem một chút đi, nói không chừng chỗ đó cũng có người xông vào.”
Hứa Tình Thâm chợt giật mình, bất chấp y tá trẻ bên cạnh đang giải thích gì đó, cô chạy về phía khu nội trú.
Thấp thỏm đi đến phòng bệnh của Hứa Vượng, Hứa Tình Thâm cố gắng hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào. Cô nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu, ngồi trên ghế sô pha bằng da thật dài hơn hai thước, bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị. Hứa Tình Thâm bước được hai bước, trông thấy Lão Bạch cũng ở đây, ngay bên cạnh.
Còn có hai vệ sĩ mặc áo đen, dưới chân mỗi người là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Hứa Vượng vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, vẻ mặt khác thường, không ừ không hử.
Tưởng Viễn Chu phất tay một cái, Lão Bạch cho người lôi mấy người kia đi.
Hứa Tình Thâm nhìn Triệu Phương Hoa, Triệu Phương Hoa chết trân tại chỗ, chứ đừng nói đến chuyện mở miệng.
“Tình Thâm.”
Đôi môi Hứa Vượng động đậy, Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước: “Ba.”
“Tiền thuốc, là mẹ con bỏ ra phải không?”
Triệu Phương Hoa ở bên cạnh nhíu chặt mày: “Ông cũng thật là lo lắng thái quá, thiếu chút nữa là liệt đến miệng cũng không mở ra được đấy.”
“Bà im miệng!” Hứa Vượng hiếm khi nổi giận.
Hứa Tình Thâm không lên tiếng, Hứa Vượng giơ tay nắm lấy cổ tay con gái.
“Hai người kia nói, con và vị Tưởng tiên sinh này có quan hệ không đứng đắn, có đúng không?”
Lời từ miệng người khác nói ra, đương nhiên là khó nghe. Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Không đúng.”
“Không đúng? Vậy quan hệ giữa các con là thế nào?”
Hứa Tình Thâm không khỏi liếc nhìn Tưởng Viễn Chu đang ngồi một bên: “Anh ấy là…”
Tưởng Viễn Chu rất nhàn nhã thản nhiên, lại nhướn mày khiêu khích cô, nói, nói xem quan hệ thế nào.
“Là cái gì?” Hứa Vượng hỏi đến cùng, lực nắm tay cũng tăng lên một chút.
“Tình Thâm, ba không chăm sóc tốt cho con, khiến con không có nhà để về, thật ra ba đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng bản thân ba một mực trốn tránh…”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều quá, anh ấy là bạn trai con.”
Hứa Vượng kinh hãi, Triệu Phương Hoa ngây người.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu lơ đãng cong lên.
Bọn họ không thể so sánh được với Hứa Minh Xuyên, người trẻ có cách nghĩ riêng, tuy rằng Tưởng Viễn Chu đã từng đến nhà dùng cơm, nhưng một nhân vật như vậy, họ không dám đặt anh và con gái cùng một chỗ.
Hứa Vượng quay đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, sau đó lại nhìn Hứa Tình Thâm một chút: “Con bây giờ, rốt cuộc là ở đó?”
“Cô ấy ở cùng với con.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Hứa Tình Thâm mở to mắt, Hứa Vượng nghe vậy, nhất thời nghẹn giọng, cũng không biết mở miệng thế nào. Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm đến bên cạnh mình.
“Bác, thanh niên chưa lập gia đình bây giờ sống chung rất bình thường, bác không chấp nhận cũng có được đâu?”
Hứa Tình Thâm giằng tay anh ra: “Tưởng Viễn Chu!”
Người đàn ông đứng dậy, đứng trước giường bệnh của Hứa Vượng.
“Lời vừa nãy của hai người kia, bác đừng để trong lòng. Tình Thâm là bạn gái của con, sắp xếp cho bác khám bệnh trong bệnh viện của gia đình mình, cũng là bình thường.”
Triệu Phương Hoa nghe vậy, gật đầu lia lịa: “Phải phải phải.”
“Bây giờ ở đây không còn chuyện gì, em đi làm trước đi.” Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm đi.
“Đi thôi.”
“Đúng, mau đi làm, đừng chậm trễ công việc.” Hứa Vượng thúc giục.
Hai người ra khỏi cửa phòng bệnh, Hứa Tình Thâm hai tay nắm chặt: “Em đắc tội duy nhất một người, chắc hẳn là nhà họ Vạn đúng không?”
“Chuyện Vạn Dục Ninh sinh non, không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Hứa Tình Thâm dừng bước nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Thật ra đến bây giờ em vẫn không hiểu, Vạn Dục Ninh căm hận em như vậy, bởi vì Phương Thành nhiều hơn, hay vẫn là… bởi vì anh.”
“Có thể là đố kị với nhan sắc của em đấy.” Tưởng Viễn Chu cười khẽ.
Hứa Tình Thâm sờ sờ gò má của mình, bất đắc dĩ nói: “Trời sinh khí chất xinh đẹp khó có chí tiến thủ mà.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu rướn lên, Hứa Tình Thâm bước được hai bước.
“Tại sao anh lại chạy đến phòng bệnh trước?”
“Đây là Tinh Cảng, có chuyện gì mà anh không biết?”
Đúng vậy, thật đúng là được dựa vào một cây cao bóng cả, chuyện có lớn hơn nữa đến cuối cùng cũng chỉ là một hồi kinh động mà thôi.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, cô cũng không sợ những lời nói lạnh lùng khi rảnh rỗi kia, trong bệnh viện mỗi ngày đều có muôn hình vạn trạng kiểu người, ai cũng có thể không ưa của cô.
Đến tối, y tá ở quầy hướng dẫn gõ cửa: “Bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa, cô đọc tin tức chưa?”
“Tin gì?”
“Cái cô bị bệnh thần kinh lúc trước đến đây làm ầm ỹ, cũng đến Nhân Hải nữa.”
Hứa Tình Thâm thật không biết chuyện này: “Có không?”
“Chị xem đi.” Y tá đến bên cạnh cô, mở bản tin.
“Đúng là mấy cô này rồi, cũng đi kiếm chuyện, còn bám riết lấy mấy chủ nhiệm nổi tiếng ở Nhân Hải, cũng nói người ta là kẻ thứ ba, dụ dỗ phụ nữ có chồng, với lại mấy người đó xúi quẩy hơn chị, video đều bị tung lên mạng rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra là người phụ nữ kia, cùng với hai người đến phòng Hứa Vượng.
Nụ cười không khỏi lan tràn khóe miệng cô, y tá lấy di động lại, nở nụ cười điệu đàng.
“Em đã nói rồi, bác sĩ Hứa không phải là người như vậy. Mấy người kia rõ thật là, ba vị chủ nhiệm ấy cũng đã năm sáu chục tuổi, cũng không biết bị ai xúi giục, thất đức đến nhà.”
“Đúng vậy, thật thất đức.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm hiện lên vẻ mặt kia của Tưởng Viễn Chu, ăn miếng trả miếng, có thù tất báo, loại chuyện thế này từ trước đến giờ Tưởng tiên sinh là người lão luyện nhất.
—
Nhà họ Vạn.
A Mai cùng với Vạn Dục Ninh dạo phố về, cơ thể Vạn Dục Ninh vừa bình phục, rất lâu không ra ngoài, lần này hoàn toàn mệt đứt hơi, cô nằm trên giường không nhúc nhích.
“A Mai, tớ mệt, không tiễn cậu, tự cậu về nhé.”
“Ai cần cậu tiễn, cậu mau chóng nghỉ ngơi đi.”
Vạn Dục Ninh rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng A Mai không lập tức rời khỏi đây, mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng còi ô tô, A Mai nhìn Vạn Dục Ninh đang nằm trên giường, cô ngủ rất sâu.
A Mai đứng dậy đi ra ngoài, đứng chờ trước cửa cầu thang.
Phương Thành vẫn đang ở phòng ăn, hỏi thăm Vạn Dục Ninh hôm nay ăn uống thế nào, có đặc biệt muốn ăn thứ gì không, A Mai khoanh tay trước ngực chờ đợi.
Người đàn ông nhanh chóng lên lầu, bóng hình cao lớn sáng tối đan xen phản chiếu trên tường. Mỗi một bước đi, quần tây bó sát hai chân đầy sức mạnh, từ nhỏ vóc dáng của Phương Thành đã rất ổn, bằng không khi anh và Hứa Tình Thâm còn ngây thơ, cũng đã không bị người khác ghép đôi, nói rằng trời đất tạo thành.
Phương Thành tâm sự nặng nề, đi thẳng một mạch, đến trước mặt A Mai mới thấy cô, anh lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại.
Cái nhìn này, ý bảo cô đi vào.
Phương Thành nhìn ra phía sau cô: “Dục Ninh đâu?”
“Cô, cô ấy ngủ rồi.”
“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, anh bảo tài xế đưa em về.”
A Mai biết đây là lời xã giao của anh, Phương Thành đối với mọi người đều như vậy, lãnh đạm hết mức có thể, thấy anh lách qua người mình, A Mai chìa tay kéo cánh tay anh lại: “Chờ một chút.”
Phương Thành nhíu mày hất tay, ánh mắt trực tiếp nhìn cô chăm chú: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện ở bệnh viện Nhân Hải, anh có nghe nói không?”
“Hiện tại anh không quan tâm đến chuyện của bệnh viện, nhưng khi vừa trở về có nghe nói.”
Ánh mắt A Mai dò xét nhìn về cửa phòng ngủ chính, rất sợ Vạn Dục Ninh sẽ đột nhiên tỉnh dậy.
“Lúc trước Dục Ninh bảo em tìm người theo dõi Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, nói muốn chụp vài tấm hình có giá trị.”
“Em nói với anh những chuyện này làm gì?”
“Bởi vì trong hình, có anh.”
Phương Thành nhìn khuôn mặt của A Mai, vẻ mặt lạnh nhạt, không chút bối rối: “Như vậy có thể nói lên điều gì?”
“Ít nhất có thể nói, trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ Hứa Tình Thâm, nếu như Dục Ninh trông thấy những tấm hình này, thời gian sau này của Hứa Tình Thâm nhất định sẽ ngày càng khó trải qua.”
Khóe miệng Phương Thành đột nhiên rướn lên, anh cúi thân hình cao lớn xuống, khuôn mặt tiến đến gần A Mai, gần như dán vào một chỗ. Hô hấp của A Mai bỗng chốc tắc nghẹn, môi mỏng của Phương Thành khẽ mở: “Vậy tại sao em không mang những tấm hình đó cho Vạn Dục Ninh?”
“Em…”
“Nếu không có bằng chứng cụ thể, anh khuyên em không nên nói năng lung tung.”
Ai Mai rút di động trong túi ra, mở ra vài tấm hình: “Còn có cái này, anh cũng có thể nhìn qua một chút.”
Phương Thành quét mắt qua màn hình, ánh mắt hơi lạnh đi: “Em điều tra anh?”
“Không có.” A Mai lắc đầu nói.
“Em chỉ cho người theo dõi Hứa Tình Thâm, theo mãi đến nghĩa trang, nhưng em tuyệt đối không nghĩ đến, trong đó có hai ngôi mộ liền kề, hơn nữa hai người đó lại mất cùng một ngày.”
“Vậy có gì kỳ lạ đâu? Ai có thể chọn ngày chết?”
Vẻ mặt của anh, bình tĩnh, gần như không có kẽ hở.
A Mai nhìn ngắm khuôn mặt điển trai này, không đành lòng rời đi.
“Trong mắt em, em cảm thấy từ đây có thể khai thác được thứ gì đó, anh cảm thấy thế nào?”
Phương Thành quắc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dần trở nên thâm độc.
“Tôi không muốn lúc nào cũng bị người khác quan sát, nói đi, em muốn gì?”
“Một căn nhà.”
Người đàn ông cười khẩy: “Vạn Dục Ninh cho em còn chưa đủ?”
“Cậu ấy cho em túi xách, quần áo, em đều rất thích, nhưng em cần nhất một căn nhà.”
Phương Thành siết tay thành nắm đấm: “Em để tôi suy nghĩ một chút.”
“Phòng của em, anh có thể trang trí theo kiểu mà anh muốn…”
Phương Thành nheo mắt lại, chăm chú nhìn gương mặt trước mắt này.
“Hóa ra em muốn, là cái này…”
“Từ khi Vạn Dục Ninh giới thiệu anh với em, suy nghĩ này mỗi ngày mỗi đêm đều hành hạ em…”
“Được rồi.” Phương Thành cắt ngang lời cô.
“Em không sợ ở chỗ này có máy nghe lén?”
Sắc mặt A Mai hơi thay đổi, Phương Thành nhấc chân đi về phía trước.
“Em về đi, anh thấy tâm tư của em quá sâu, cũng sẽ không có chuyện gì không an toàn phát sinh đâu.”
—
Từ sau khi Vạn Dục Ninh sinh non, Hứa Minh Xuyên ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng, sau đó quay lại trường học.
Hứa Tình Thâm không chỉ một lần nhắc nhở cậu, nhà họ Vạn có thể sẽ không từ bỏ ý định, bảo cậu dù sao cũng phải chú ý, nhưng cô không nghĩ đến cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Hôm nay Tưởng Viễn Chu đi công tác, Lão Bạch chờ dưới lầu, Hứa Tình Thâm vụng về thắt cà vạt giúp Tưởng Viễn Chu.
“Trời ạ, vẫn chưa được. Trong tủ không phải treo một lố đã được thắt sẵn rồi sao?”
Hứa Tình Thâm dựa theo yêu cầu của anh miễn cưỡng làm xong, đột nhiên cô phun ra một câu: “Em còn biết dùng tay làm cho anh thoải mái đấy.”
Tưởng Viễn Chu húng hắng một tiếng, thò tay định ôm cô, Hứa Tình Thâm vội tránh ngườ.
“Lão Bạch chắc đang sốt ruột rồi, bên kia không phải còn có cuộc họp sao?”
“Anh không ở đây hai ngày, tự em chú ý, không gặp Vạn Dục Ninh là tốt nhất, một khi gặp mặt, có thể nhường được thì cứ nhường.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, cô hiểu điều này, nhưng bất giác cảm thấy tham lam vô hạn, cô thậm chí còn tưởng tượng, nếu như Tưởng Viễn Chu nói một câu khi gặp Vạn Dục Ninh không cần phải nhân nhượng, có thể đánh thì cứ đánh, đó mới là chân chính quan tâm phải không?
Chỉ là, sao cô lại đột nhiên để ý đến kiểu quan tâm này?
Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu, cảm thấy có đôi lúc bản thân thật khó hiểu.
Nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, đã là ngày thứ hai Tưởng Viễn Chu rời khỏi Đông Thành, hôm ấy là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, sau khi nghe xong tình hình thì chân tay tê dại, bật người chạy đến.
Hứa Minh Xuyên đã bị bắt giữ, khi Hứa Tình Thâm gặp cậu nhóc, cậu nhóc vừa chừng hai mươi tuổi ngồi bất động, trên người dính đầy máu, ánh mắt vô thần, trông thấy Hứa Tình Thâm cũng không biết sợ, không hề bị hăm dọa.
“Minh Xuyên, Minh Xuyên!”
Hứa Minh Xuyên ngồi trước bàn, ngẩng đầu, miệng lúc này khó khăn mở ra: “Chị, em không muốn đâm bọn nó.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hứa Tình Thâm nóng nảy đặt câu hỏi.
“Là mấy thằng bạn học cùng khóa, chúng nó bắt em lại, đánh em, em vẫn không đánh trả, bọn nó còn nói khích em, lúc ấy hỗn loạn như vậy, em cũng không biết ai đã âm thầm đưa cho em một con dao…”
Một tay Hứa Tình Thâm đỡ lấy trán, cô là người hiểu rõ Hứa Minh Xuyên nhất, bình thường thằng bé ngoại trừ chơi game ra, cũng không còn hứng thú với thứ gì khác, lại không biết đã đắc tội với người nào. Hứa Tình Thâm mang theo hy vọng nhìn viên cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng nghe rồi đấy, đây có được tính là tự vệ không?”
“Khẩu cung của những người khác không phải như vậy, em trai của cô ở trường học gây hấn đánh nhau, còn mang theo dao đâm người khác bị thương.”
“Không thể nào, em tôi không biết làm những chuyện như vậy đâu.”
“Tình hình cụ thể, chúng tôi sẽ điều tra rõ, nếu như chỉ là tự vệ, vậy còn dễ bàn, còn nếu như là cố ý giết người…”
Hứa Tình Thâm nghe vậy trong lòng từng đợt rét lạnh, không dám nghĩ tiếp.
“Người bị đâm bị thương đâu?”
“Còn trong bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Hải.”
Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên nhìn nhau, hai tay nắm chặt, sự khẩn trương trong mắt không giấu nổi.
“Có phải bây giờ tôi không được mang em tôi đi không?”
“Đó là tất nhiên, cậu ấy là đối tượng bị tình nghi.”
Hứa Minh Xuyên đờ đẫn hoang mang, hai vai sụp xuống: “Chị, em không muốn ở lại nơi này.”
“Minh Xuyên, đừng sợ, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Hứa Tình Thâm không có bao nhiêu thời gian, ra khỏi đồn cảnh sát, cô gọi điện cho Tưởng Viễn Chu, nhưng di động của anh tắt máy. Cô bó tay hết cách, lúc này, con đường đối diện bất thình lình xuất hiện một chiếc xe đang bấm còi inh ỏi, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, A Mai hạ cửa kính xuống, vẫy tay với cô.
Hứa Tình Thâm đứng bất động tại chỗ, A Mai ra hiệu cho tài xế lái xe qua.
Xe dừng trước mặt Hứa Tình Thâm, A Mai tháo kính râm xuống.
“Dục Ninh muốn gặp cô.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Là cậu ấy muốn tìm cô, cô phải gặp cậu ấy mới biết.”
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn lại cánh cửa ở đồn cảnh sát.
“Chẳng lẽ không nhìn thấy đây là nơi nào?”
A Mai bật cười: “Chúng tôi không phải bắt cóc cô đi, là mời cô.”
“Được, thả em trai tôi ra trước.”
“Vạn Dục Ninh thấy mặt cô, lập tức sẽ thả em trai cô ra, chuyện này còn chưa xác định tính chất đúng không? Trễ một chút thôi có khả năng sẽ không tốt đấy.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn chiếc xe màu đen, cảm thấy nó như một cái động không đáy, A Mai nhịn không được giục giã: “Cô cho rằng Tưởng Viễn Chu quay về, còn kịp, vậy cô đợi đi, chỉ là cô đừng có hối hận, Tưởng Viễn Chu không có mặt ở Đông Thành, bây giờ nơi này do nhà họ Vạn định đoạt.”
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, kéo cửa xe ngồi vào.
Xe đi thẳng một mạch về phía trước, A Mai chăm chú nhìn cô thông qua kính chiếu hậu.
“Tôi nghe nói cô rất thông minh, một đứa em trai cùng cha khác mẹ thì có liên quan gì đến cô, nếu cô muốn phủi tay bỏ mặc, không phải là không được đúng không?”
“Tôi không phải súc sinh.”
A Mai nghe vậy, nhún vai khinh thường: “Được, xem như tôi chưa nói.”
Xe chạy vào một khách sạn, Hứa Tình Thâm đi theo đến lầu ba, Vạn Dục Ninh không dám tìm một quán rượu, A Mai cà thẻ sau đó đẩy cửa vào, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Vạn Dục Ninh đang bịt mũi ngồi trên sô pha, vừa thấy cô, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
“Cô Vạn, đã lâu không gặp.”
“Phải rồi, nhờ cô ban tặng, tôi dưỡng bệnh mất một tháng.”
Hứa Tình Thâm đứng ở cửa, nghe thấy cánh cửa sau lưng đóng sập lại.
“Tôi cho rằng chuyện đó, đã qua, em trai tôi bị đánh trọng thương phải nằm viện, tôi cũng đã rất khiêm nhường với nhà họ Vạn.”
“Đó là một đứa trẻ, một sinh mạng đấy!” Vạn Dục Ninh đột ngột kích động.
“Cô cho rằng dựa vào vài câu của Tưởng Viễn Chu, các người có thể dễ dàng thoát được hay sao?”
“Tốt lắm, bây giờ tôi đang đứng ở đây, cô thả em trai tôi ra đi.”
“OK, tôi giữ lời, thời điểm cô ngồi trên xe, ba tôi đã nghĩ cách thả em trai cô ra rồi, cô đợi tin đi.”
Chuyện này nào có đơn giản như vậy?
Hứa Tình Thâm nửa tin nửa ngờ, Vạn Dục Ninh vẫn còn oán hận.
“Đây là cái khách sạn quái gì vậy, mùi nước vệ sinh trong phòng, khó ngửi muốn chết.”
Hứa Tình Thâm đứng rất lâu trong phòng, Hứa Minh Xuyên mới gọi điện đến.
“Chị, em ra rồi…”
Thần kinh căng thẳng của Hứa Tình Thâm lúc này mới được thả lòng: “Em không sao chứ?”
“Không sao…”
Điện thoại rõ ràng bị người khác cướp đi, Hứa Tình Thâm alo vài tiếng, bên kia lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
Vạn Dục Ninh nhướn mày lên: “Thế nào? Tôi không gạt cô chứ?”
“Nếu đã như vậy, có phải tôi cũng có thể đi rồi không?”
“Hứa Tình Thâm, cô xem tôi là thứ ngu ngốc phải không?” Vạn Dục Ninh đứng dậy, đánh giá căn phòng không lớn là bao này.
“Cô cảm thấy hoàn cảnh nơi này thế nào?”
“Ý gì?”
“Cho cô ở đây miễn phí một đêm, không tệ chứ?”
Hứa Tình Thâm lùi về sau một bước, bàn tay chạm vào chốt cửa, A Mai bên cạnh xen vào: “Cô cho rằng bây giờ em trai cô được về nhà?”
“Nói đi, muốn tôi làm cái gì?”
Vạn Dục Ninh với lấy chiếc túi LV ở bên cạnh, từ từ kéo khóa, sau đó móc ra một hộp thuốc: “A Mai, rót cho cô ta một ly nước.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm biết bản thân không thoát được, dứt khoát bước lên, cô cầm lấy hộp thuốc nhìn qua, sắc mặt khẽ hoảng hốt.
“Cô Vạn, có phải đàn ông cũng đã chuẩn bị cho tôi rồi không?”
“Đúng vậy, là hai người đàn ông cường tráng, cho dù cô có uống cả lọ, bọn họ cũng có thể thỏa mãn cô.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm kìm chế không được run lên, có phần khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Vạn Dục Ninh khi bước ra khỏi cửa đã cố ý chưng diện, bản thân cô chính là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, không bao giờ tùy tiện mặc quần áo ra ngoài.
“Cô Vạn, nói cho cùng, cô hại tôi không chỉ một lần, nhưng tôi chưa từng chủ động chọc đến cô, giữa chúng ta khi nào thì mới có thể hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng?”
“Cô uống thuốc này, tôi thề, từ nay tuyệt đối sẽ không tìm cô gây phiền phức.”
Lồng ngực Hứa Tình Thâm đột nhiên ngột ngạt khó chịu: “Sau đó thì sao? Từ nay về sau sợ rằng tôi sẽ sống không bằng chết?”
“Cô đừng quên, em trai cô vẫn còn trong tay chúng tôi.”
“Cô Vạn, có phải cô quá hèn hạ rồi không?”
Vạn Dục Ninh nghiến răng: “Tôi hèn hạ thì thế nào?”
A Mai kéo cánh tay của Vạn Dục Ninh: “Không cần phải đôi co với cô ta làm gì, cô ta không có quyền lựa chọn.”
Di động trong túi xách đột nhiên rung lên, Hứa Tình Thâm bất động, A Mai thò tay lấy túi của cô, móc điện thoại từ bên trong ra, sau khi nhìn rõ cuộc gọi hiển thị, cô quét mắt qua Vạn Dục Ninh: “Là Tưởng Viễn Chu.”
Hứa Tình Thâm vội vàng bước lên, Vạn Dục Ninh chặn ngay trước chân cô.
“Muốn gọi anh ấy đến cứu cô? Bây giờ anh ấy ở nước ngoài, đuổi kịp sao?”
A Mai siết chặt di động trong tay, tiếng chuông cuối cùng tắt ngấm trong căn phòng, Vạn Dục Ninh nghiến hàm răng sắc nhọn: “Hứa Tình Thâm, thấy anh ấy gọi điện cho cô, có phải thỏa mãn lắm không? Cô cho rằng anh ấy có bao nhiêu quan tâm đối với cô?”
Hứa Tình Thâm nhìn khuôn mặt không khống chế được của Vạn Dục Ninh, nếu muốn lấy lại điện thoại di động là không thể, cô phải làm thế nào mới có thể để Tưởng Viễn Chu phát hiện ra?
“Tưởng tiên sinh quan tâm tôi, là may mắn của tôi, cô Vạn có Phương Thành thương yêu, không phải rất tốt ư?”
Vạn Dục Ninh cười gằn, rút điện thoại từ trong túi ở bên cạnh.
“Tôi muốn cô nghe cho rõ, Tưởng Viễn Chu quan tâm ai nhiều hơn.”
A Mai thấy Vạn Dục Ninh gọi cho Tưởng Viễn Chu, cô ta vội vàng ngăn lại: “Dục Ninh, đừng có rước thêm phiền phức!”
“Sợ gì!”
“Anh ta mới gọi điện cho Hứa Tình Thâm, cậu lại gọi ngay lại cho anh ta, tớ sợ…”
Vạn Dục Ninh lờ đi không nghe thấy, A Mai đành phải đứng sau lưng Hứa Tình Thâm.
“Tốt nhất là cô đừng có lên tiếng, nếu không…”
“Cô yên tâm, em tôi vẫn còn trong tay các người, tôi không có gan đó đâu.”
Cuộc gọi được chuyển tiếp rất nhanh, Vạn Dục Ninh bật loa: “Alo, Viễn Chu.”
“Chuyện gì?”
“Khi nào thì anh quay về vậy?”
Giọng nói người đàn ông uể oải, dường như vừa tỉnh ngủ: “Hai ngày nữa.”
“Em… cơ thể em khó chịu.”
“Sao vậy?” Một tràng âm thanh loạt xoạt vang lên, có lẽ Tưởng Viễn Chu đang ngồi dậy.
“Đến bệnh viện khám chưa?”
“Khám cũng không thấy gì, em nghe nói ở nước ngoài có thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe phải không, anh giúp em mang về một ít được không?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu day day ấn đường, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Vạn Dục Ninh gần như không muốn kết thúc: “Viễn Chu, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Nói.”
“Nếu như có một ngày em và Hứa Tình Thâm cùng lúc rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
A Mai bất đắc dĩ liếc mắt một cái, thật sự là đủ rồi.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm điện thoại di động của Vạn Dục Ninh, chí ít giờ phút này, cô không cười nổi. Cô rốt cuộc cũng có chút mong chờ câu trả lời của Tưởng Viễn Chu.
Chỉ là, bên kia không nói gì lập tức cúp máy.
Vạn Dục Ninh alo hai tiếng, lúc này mới chắn chắn rằng Tưởng Viễn Chu đã tắt cuộc gọi của cô.
“Dục Ninh.” A Mai giúp cô đặt di động vào trong giỏ xách.
“Giờ này ngày mai, cậu còn cần phải lo lắng chuyện này ư? Nhưng mà hai người kia đã chờ ở phòng sát bên rồi.”
Đôi mắt Vạn Dục Ninh khẽ híp lại: “Hứa Tình Thâm, cô còn không tự giác đi.”
“Tôi sẽ không uống.”
Vạn Dục Ninh thấy thái độ của cô cứng rắn, cười gằn: “Bảo người phòng bên qua đây.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi, A Mai gật đầu với Vạn Dục Ninh.
“Dục Ninh, Phương Thành cũng sắp về đến nhà, đến lúc đó không nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, chúng ta cho cô ta thời gian một đêm, nếu ngày mai còn không phối hợp, thì đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc.”
Vạn Dục Ninh không tình nguyện, A Mai kéo cô đi: “Tưởng Viễn Chu cũng không có mặt ở Đông Thành, cậu sợ cái gì? Một đêm mà thôi.”
Túi xách Hứa Tình Thâm mang theo bị A Mai cầm đi, cô ta kéo tay Vạn Dục Ninh: “Đối diện còn có, phòng bên cạnh đều là người của chúng ta, từng giờ từng khắc đều quan sát cô ta, cho dù cô ta có la rách họng cũng vô ích.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, mới miễn cưỡng đồng ý.
Ra đến bên ngoài, Vạn Dục Ninh gạt tay A Mai: “Bây giờ có nhiều cơ hội tốt? Tại sao không tận dụng?”
“Cậu nhìn bộ dạng này của cô ta, sẽ ngoan ngoãn phối hợp sao? Hứa Tình Thâm ở trong tay cậu, cậu sợ cái gì hả? Trước mắt đêm nay cũng đủ hành hạ cô ta rồi, nhưng sau này vẫn còn chưa đủ, ngày mai chúng ta vẫn còn thời gian để tiếp tục, Dục Ninh, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn cảnh Hứa Tình Thâm tự nguyện dây dưa cùng người khác à? Nếu như chỉ đơn giản là cường bạo, Tưởng Viễn Chu sẽ giận chó đánh mèo với cậu, Phương Thành sẽ nghĩ đến tình xưa, cũng sinh lòng ác cảm với cậu, nhưng nếu như Hứa Tình Thâm uống thuốc dụ dỗ người khác, vậy thì không giống…”
Vạn Dục Ninh dừng bước, hớn hở ra mặt, nhưng vẫn thoáng chút lo lắng: “Ngày mai cô ta còn không chịu thì sao?”
“Em trai cô ta không phải vẫn trong tay cậu ư? Tặng cô ta một ngón tay, xem cô ta có chịu hay không?”
Vạn Dục Ninh không mở miệng nữa, dường như đang ngẫm nghĩ vấn đề này.
Sau khi Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, anh lại gọi vào di động của Hứa Tình Thâm lần nữa, vẫn tắt máy.
Hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu lại gọi về Cửu Long Thương, người làm nghe được giọng nói của anh, cung kính gọi Tưởng tiên sinh.
“Cô Hứa đâu?”
“Ra ngoài rồi ạ, vẫn chưa quay về.”
“Có nói đi đâu không?”
“Không ạ, hình như rất vội.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đầu ngón tay cầm một góc điện thoại lên ngắm nghía, xoay đi xoay lại vài vòng, sau đó bàn tay anh đột nhiên nắm chặt. Việc lớn việc nhỏ Tưởng Viễn Chu đều yên tâm giao cho Lão Bạch đi làm, cho nên nhanh chóng sắp xếp một văn kiện, phương tiện cho cậu ấy tìm anh.
Sau khi điện thoại được nối máy, Tưởng Viễn Chu lập tức dặn dò: “Lão Bạch, xem một chút xem Hứa Tình Thâm đi đâu, còn có, kiểm tra Hứa Minh Xuyên.”
“Vâng.” Lúc này Lão Bạch không ở Đông Thành, dựa theo sự dặn dò của Tưởng Viễn Chu đến làm việc tại một bệnh viện khác.
Vạn Dục Ninh và A Mai về đến nhà, vừa ngồi xuống sô pha, Phương Thành đã trở lại.
Người làm dọn cơm lên bàn, Phương Thành mang ra một hộp bánh ngọt vào, Vạn Dục Ninh giả vờ bình tĩnh, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Anh về rồi.”
Phương Thành đưa bánh ngọt cho cô: “Xếp hàng mua về cho em đấy.”
“Cảm ơn ông xã.” Vạn Dục Ninh đưa tay nhận lấy, lọt vào trong mắt A Mai, cô ta nhìn đi chỗ khác.
“Hôm nay đi dạo ở đâu?”
Vạn Dục Ninh chột dạ, kéo tay Phương Thành về phía bàn ăn.
“Cùng A Mai đi dạo ở mấy cửa hàng một chút.”
“Ở nhà tĩnh dưỡng thêm đi, đừng lúc nào cũng chạy loạn.”
Phương Thành kéo ghế thay Vạn Dục Ninh, liếc mắt qua A Mai đang đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, Vạn Dục Ninh vẫy vẫy tay với cô ta: “A Mai, ở đây ăn cơm tối rồi về.”
“Ừm.” A Mai khó nén nổi vui mừng đi tới.
Phương Thành gắp thức ăn cho Vạn Dục Ninh, cô lo lắng không yên bỏ vào miệng, mỗi người lại theo đuổi một tâm tư riêng.
Cơm trong chén của A Mai, một miếng cũng không đụng, ánh mắt không dám dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thành, chỉ khẽ lướt qua.
Người đàn ông một tay cầm chén, ngón tay cầm đũa thon dài từng khớp xương rõ ràng, cổ họng nhẹ nhàng lên xuống, dường như còn có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh lộ ra dưới lớp áo sơ mi.
“A Mai, sao cậu không ăn thức ăn?”
“Ờ, tớ đang ăn đây này.”
Phương Thành quét mắt qua cô ta : “Đồ ăn không hợp khẩu vị của em à?”
“Không phải.”
Phương Thành gắp một miếng cá hấp đến trước mặt A Mai.
“Nếm thử xem.”
“Cám ơn.”
Vạn Dục Ninh mải suy nghĩ chuyện của Hứa Tình Thâm, không hề lo lắng đến hai người trước mặt, cô chỉ sợ có cẩn thận mấy cũng xảy ra sơ xuất, tiếp theo đó đánh mất thời cơ tốt.
—
Khách sạn.
Hứa Tình Thâm thử hết mọi thứ, điện thoại bàn tuyệt nhiên không gọi được, cô kéo mành, cửa phòng trước mặt khép hờ, hay nói cách khác nhất cử nhất động của cô ở đây đều bị người khác theo dõi.
Nếu như không phải vì Hứa Minh Xuyên, Hứa Tình Thâm chạy đi là được, nhiều lắm bị người khác bắt lại ném về đây mà thôi. Nhưng bây giờ không giống vậy, cô chỉ có thể xác định Hứa Minh Xuyên đang ở trong tay người nhà họ Vạn, lần trước trong tiệc cưới, nếu không vì có mặt Tưởng Viễn Chu, rất có thể Hứa Minh Xuyên đã bị đánh chết.
Cô rón rén đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, căn phòng ở tầng ba, bên dưới chính là quán cà phê, có một cái mái hiên, nhưng từ độ cao này nhảy xuống cũng quá sức của cô.
Hứa Tình Thâm kéo cửa an toàn, là một cửa sổ có rèm, đặc biệt kiên cố, nhưng khi cô nhìn kỹ lại, chỉ có sáu đinh ốc cố định, miễn là mở được đinh ốc, là có thể thông thẳng ra bên ngoài.
Mặc dù cô không nghĩ bản thân sẽ theo con đường này, nhưng nếu như thực sự vạn bất đắc dĩ…
Đó chính là con đường chết.
Hứa Tình Thâm bắt đầu kiểm tra toàn bộ, quan sát xem có thứ gì có thể tháo đinh vít ra không, cuối cùng trong tủ nhỏ đầu giường, lại có một cái kềm cắt móng tay.
Cả phòng, ngay cả một tờ giấy cũng tìm không ra, Hứa Tình Thâm đến bên cạnh TV, nơi đó đặt một lọ hoa, trong lọ có một bó hoa giả, cô lấy nó ra nhìn ngắm, là hoa làm bằng thủ công. Hứa Tình Thâm tháo dây vải quấn xung quanh, phát hiện bên trong là một sợi thép cứng chắc.
Cô cả đêm không ngủ, rèm cửa kéo kín như bưng.
Sáng sớm Vạn Dục Ninh đã ra ngoài trước, nhận được điện thoại của A Mai, nói là cô ta có việc không thể đến.
Vạn Dục Ninh bảo tài xế đưa cô đến khách sạn, khi mở cửa bước vào, bên trong căn phòng rất tối, Vạn Dục Ninh bật đèn lên, Hứa Tình Thâm ngồi trên mép giường, ánh sáng mạnh ập đến, cô giơ tay lên che chắn.
“Mấy giờ rồi?”
“Hứa Tình Thâm, nghĩ kỹ chưa?”
Cô ngồi bất động, Vạn Dục Ninh đi về đến chỗ cái ghế bên cạnh.
“Cô không hỏi thăm một chút, em trai cô thế nào à?”
Hứa Tình Thâm vẫn ôm một chút hy vọng, cô kéo dài thời gian, Hứa Minh Xuyên không về nhà, nhất định Triệu Phương Hoa sẽ đi tìm, thằng bé xảy ra chuyện ở trường học, lẽ nào một chút tin tức cũng không biết?
Còn có Tưởng Viễn Chu nữa, cô gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh gọi lại cô không nhận, anh sẽ gọi về Cửu Long Thương hỏi một tiếng đúng không?
Tất nhiên, đây đều là kết quả tốt nhất mà trong lòng cô tưởng tượng ra.
“Tôi muốn gặp em trai tôi.”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh không khỏi rơi xuống khuôn mặt Hứa Tình Thâm, cẩn thận đánh giá cô, một chút cũng không bỏ sót. Về phương diện dung mạo, cô tự biết mình thua kém Hứa Tình Thâm, cái này cũng vô cớ làm cô tức giận.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám ra tay với em trai cô đúng không?”
“Tôi biết cô dám.”
Vạn Dục Ninh đem hôm thuốc hôm qua đã chuẩn bị ra, đặt xuống bàn trà bên cạnh.
“Hứa Tình Thâm, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tôi không có tính nhẫn nại đâu.”
“Cô Vạn, chuyện về con của cô, thực sự có liên quan đến chị em tôi không? Tôi nghĩ trong lòng cô là người rõ ràng nhất… Tôi và Phương Thành đã sớm kết thúc, nếu như bởi vì anh ấy, tôi đây cam đoan với cô, sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy…”
Vạn Dục Ninh tính tình nóng nảy, từ nhỏ đã là một kẻ không sợ trời không sợ đất, đối với tai họa lớn hơn nữa cũng đã có người chống đỡ. Sắc mặt cô tái nhợt, bàn tay siết chặt, sau một lúc, lại cười cợt một tiếng: “Được lắm, định quanh co với tôi phải không?”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm thấp thỏm nhìn cô ta đóng cửa lại, mãi cho đến trưa, cửa phòng mới bị đẩy ra lần nữa.
Nhưng bước vào không phải Vạn Dục Ninh, là hai người đàn ông thân hình cường tráng, trái tim Hứa Tình Thâm lại một lần nữa vọt lên cổ họng.
“Các người muốn làm gì?”
Một người đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm, ném một cái hộp lên giường.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm từ từ chuyển qua chiếc hộp kia, một dự cảm không tốt nảy sinh, cô trợn tròn mắt, đôi môi tái nhợt, nghe thấy cửa phòng lại được đẩy ra, Vạn Dục Ninh bước tới trước chân cô.
“Không dám nhìn?”
“Cô Vạn, làm chuyện gì cũng đừng quá tuyệt tình.”
“Nếu cô không đồng ý phối hợp, một giờ sau, tôi sẽ mang đến cho cô thứ giống như vậy.”
Cổ họng Hứa Tình Thâm tựa như bị một thứ sắc bén cứa qua, cô thò tay cầm cái hộp, sau đó từ từ mở nắp.
Cô từng làm không ít những cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, cảnh tượng máu tanh thế nào trong mắt cô cũng chẳng đáng vào đâu, thế nhưng…
Đôi mắt Hứa Tình Thâm mở to, cô khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, ngực tựa như bị một mũi khoan ra sức đâm xuống, bên trong là một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, một đoạn ngón tay út, đó là thứ bị cắt bỏ từ trên cơ thể người cô thân thiết nhất.
Cô khẽ giương mắt lên, cái nhìn hung hăng bắn về phía Vạn Dục Ninh, người kia đứng đó không chút nào lo sợ.
“Ai bảo cô không chịu ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc, em trai cô như vậy, là do cô hại.”
Vạn Dục Ninh khoanh hai tay trước ngực, cho dù đêm qua Hứa Tình Thâm có uống thuốc, cô ta cũng sẽ không để Hứa Minh Xuyên lành lặn trở về, một đầu ngón tay mà thôi, so với việc cô mất đi đứa con, thì có tính là gì?
Dù cho lòng cô biết rõ, sinh non là chuyện không thể trách chị em nhà họ Hứa, nhưng như vậy thì sao chứ? Hứa Minh Xuyên quả thật muốn chặn đường sống của cô. Vạn Dục Ninh không sợ Hứa Tình Thâm, bây giờ cô ta bị nhốt ở đây, tay trói gà không chặt, còn có thể làm gì cô cơ chứ?
Bàn tay Hứa Tình Thâm nắm lấy chăn, hốc mắt ửng hồng: “Em trai tôi vẫn còn ít tuổi, nó vẫn còn là học sinh mà…”
Cô bật thành tiếng, đau lòng tựa chết đi, Vạn Dục Ninh nghe vậy, không khỏi rủn rẩy.
Đột nhiên Hứa Tình Thâm vén một góc chăn lên, lòng bàn tay mò thấy một vật, cô nhanh chóng đứng dậy, lực tay phải rất mạnh hung hăng đâm tới!
Vạn Dục Ninh hét lên một tiếng, Hứa Tình Thâm nghiến răng, gần như dốc hết sức lực của bản thân, một đoạn dây thép cứng chắc ghim vào bả vai của Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm cách cô ta rất gần, Vạn Dục Ninh giật mình đờ ra một chỗ, cảm thấy người phụ nữ trước mặt giống như ác ma bò lên từ dưới địa phủ. Sức lực của Hứa Tình Thâm rất mạnh, dây thép xé rách da thịt của Vạn Dục Ninh, cứa qua cần cổ nhẵn nhụi của cô ta, mãi cho đến quai hàm.
Máu tươi phun ra trên chiếc giường trắng như tuyết, Hứa Tình Thâm siết chặt đoạn dây thép kia, tay thõng xuống ống quần, trên đầu sợi thép vẫn còn máu tươi nhỏ giọt.
Hai người đàn ông phản ứng rất nhanh, một người tiến lên ghì bả vai Hứa Tình Thâm xuống đẩy cô ngã ra giường.
Vạn Dục Ninh khom người, toàn thân đều đau nhức, mặc dù dây thép không đâm vào chỗ hiểm, nhưng mười mấy sợi thép đan thành một dây, cô ta đi đến chiếc gương bên cạnh, nhìn thấy mà phát hoảng!
“Rạch nát mặt cô ta ra cho tôi, mau!”
Lúc này Hứa Tình Thâm chỉ có phẫn nộ, đã không còn cảm thấy sợ hãi.
“Vạn Dục Ninh, tôi thất thủ, hẳn là phải ghim lên mặt cô mới đúng.”
Vạn Dục Ninh đau đến không biết phải làm gì, điên cuồng gầm lên: “Giết cô ta cho tôi, rạch mặt cô ta ra, mau!”
Người đàn ông đang ghì chặt Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm cô từ trên cao.
“Cô Vạn, chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi đi.”
“Không, tôi phải nhìn tận mắt!”
Hứa Tình Thâm bị đè không dậy nổi, mắt đảo qua chiếc hộp bên cạnh, nước mắt ứa ra: “Cô đối xử thế nào với tôi cũng được, cô thả em trai tôi ra đi.”
“Cô nghĩ cũng hay quá đấy!”
—
Một khu sầm uất ở Đông Thành.
Một chiếc xe màu đen ngang nhiên đi vào lối đi bộ, người đàn ông ngồi phía sau xe không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên chân, tiết tấu càng lúc càng nhanh, bánh xe nghiến lên đường chạy nhanh như bay về phía trước, gần như chưa từng chậm lại.
Lão Bạch ngồi bên cạnh tài xế, quay đầu nhìn lại: “Tưởng tiên sinh, phía trước là đến.”
Tưởng Viễn Chu gần như không nghe lọt nữa, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục gõ lên đùi, Lão Bạch liên tục nhìn về phía trước.
“Tôi đã bố trí người qua đó, ngài đừng vội.”
Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, đáy mắt lộ ra một tia lạnh đến bức người, môi mỏng gần như mím chặt thành một đường thẳng.
Xe rất nhanh đã đến gần khách sạn kia, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm đầy mồ hôi.
—
Phòng 304
Dây thép trong tay Hứa Tình Thâm bị người đàn ông kia đoạt lấy, cô hít sâu một hơi, luồng khí tuyệt vọng tích tụ, cô biết bản thân dữ nhiều lành ít.
“Đợi một chút, các người thả tôi ra trước, tôi uống thuốc.”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh như dao nhọn đâm thẳng vào người cô.
“Bây giờ tôi không cần cô uống, tôi muốn gương mặt của cô.”
“Gấp như vậy làm gì? Tôi không muốn khi cô chụp ảnh tôi lại quá xấu xí, Vạn Dục Ninh, không phải cô muốn nhìn tôi làm trò hề ư?”
Vạn Dục Ninh thò tay sờ lên vết thương của mình, đau đến nỗi co rút tay lại.
“Được, đưa thuốc cho cô ta.”
Hai người đàn ông kia đứng dậy rời đi, một người lấy thuốc, Hứa Tình Thâm nói với người còn lại: “Rót giúp tôi một ly nước.”
Cô thở gấp vài cái, đợi sau khi sức lực khôi phục được đôi chút, Hứa Tình Thâm cầm cái hộp giấy lên, siết chặt trong tay.
Hai người đàn ông xoay người đi, Hứa Tình Thâm thoắt một cái ngồi dậy, cô một phát vén rèm cửa lên, cửa sổ đã được mở ra, cô ngồi trên cái giường sát tường, cánh tay Hứa Tình Thâm chống lên.
Vạn Dục Ninh nhớ rõ hôm qua A Mai đã kiểm tra kỹ, chỗ này rõ ràng là cửa an toàn.
“Cô…”
Bên ngoài khách sạn, xe của Tưởng Viễn Chu vừa vọt vào, chỉ là từ chỗ của Hứa Tình Thâm không nhìn thấy bên kia. Người đàn ông đẩy cửa xe bước xuống, cửa chính của khách sạn còn hơn trăm thước, đi qua quán cà phê này là được.
Anh sải chân dài bước về phía trước, Lão Bạch theo sát phía sau.
Hứa Tình Thâm ngồi trên bệ cửa sổ, trông thấy đồ vật trong tay hai người đàn ông đang tiến dần đến, cô nói với Vạn Dục Ninh một câu: “Chúc cô chết không được tử tế.”
Sau đó xoay người nhảy xuống.
Tưởng Viễn Chu nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, dường như có một vật nặng rơi xuống mái hiên, anh theo bản năng ngước đầu lên, liền trông thấy một bóng người đang lăn xuống đó.
Cô nặng nề rơi xuống mặt đất, lật nửa người, ngửa mặt nằm ở đó không hề nhúc nhích.
Đồ vật trong tay rớt ra ngoài, Tưởng Viễn Chu trông thấy một đoạn ngón út lăn ra khỏi hộp, còn Hứa Tình Thâm, cứ như vậy rơi xuống bên chân anh…
“Sao hôm nay lại tự mình lái xe thế?”
“Mới vừa đổi xe, lái thử một chút.” Ánh mắt Tưởng Viễn Chu chạm phải sự mỏi mệt trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm.
“Ba em không phải đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao? Còn ủ dột như vậy làm gì?”
“Em biết rõ hơn ai hết, cách làm của mẹ em không đúng, nhưng em cũng bất lực.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm giật giật tự giễu.
“Cho nên khi nói, tiền bạc không phải vạn năng, nhưng không có tiền lại là vạn vạn bất năng.”
“Sẽ không ai trách em đâu, ngược lại, nếu em bỏ mặc sống chết của người thân, em có lễ độ đến đâu cũng vô ích…”
Hứa Tình Thâm nghiêng người sang, gương mặt xinh đẹp dán sát lại trước mặt Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh đúng thật là có tấm lòng Bồ Tát, không những cho em tiền, mà còn muốn em tiêu tiền thoải mái.”
Ngón tay người đàn ông nâng cằm cô lên: “Không được gọi anh là Tưởng tiên sinh, gọi tên của anh.”
“Tưởng Viễn Chu?”
“Ừm, dễ nghe hơn nhiều.”
“Có cần bỏ bớt chữ Tưởng không?”
“Vậy thì còn gì tốt bằng.”
Hứa Tình Thâm lại dựa vào ghế, Tưởng Viễn Chu cũng biết cô mệt mỏi.
“Lão Bạch đã sắp xếp hộ lý chuyên nghiệp cho ba em, ngày mai em muốn ở nhà nghỉ ngơi, hoặc đến bệnh viện làm, đều được.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm về nhà họ Hứa một chuyến trước, ngày mai phải mang theo đồ đến bệnh viện, đồ của ba đã thu dọn xong.
Một chiếc xe như mãnh hổ phanh lại đối diện bên dưới tiểu khu của Hứa Tình Thâm, cửa kính xung quanh tối đen tạo thành một không gian độc lập.
Phương Thành ngồi trong xe, cổng tiểu khu, cây ngọc lan kia đã lác đác những bông hoa đầu mùa, nó đã chứng kiến anh và Hứa Tình Thâm vội vã bước qua tuổi thanh xuân, cùng với một tình yêu nửa đường chết yểu.
Anh nhớ có một năm, anh còn leo lên cây hái hoa cho Hứa Tình Thâm, khi nhảy xuống bị trẹo chân, Phương Thành giơ bàn tay lên, cảm thấy dường như hương ngọc lan năm ấy vẫn còn quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Rất nhanh Hứa Tình Thâm đã mang theo đồ đạc xuống lầu, Tưởng Viễn Chu giúp cô mở cửa xe, hai người lại mau chóng rời khỏi đó.
Phương Thành ngồi ở vị trí lái, đột nhiên trong phút chốc cảm thấy bao la mờ mịt, anh không biết bản thân phải đi đâu, còn có thể đi đâu?
Ma xui quỷ khiến, anh khởi động xe đi theo, kể từ khi kết hôn với Vạn Dục Ninh đến bây giờ, Phương Thành một khắc cũng không dám đến gần Hứa Tình Thâm.
Dù cho bọn họ đang sống trong cùng một thành phố, nhưng thời điểm không có cô ở bên cạnh, những ký ức khắc cốt ghi tâm dằn vặt giày vò anh gần như không phân biệt được ngày hay đêm.
Che giấu đi năng lực cơ bản nhất.
Xe chạy về hướng Cửu Long Thương, mà sau xe của Phương Thành, còn có một chiếc xe khác.
Đúng lúc gặp một cái ngã tư, đèn đỏ chuyển, xe của Tưởng Viễn Chu lái đi trước, Phương Thành châm điếu thuốc, hạ cửa kính xe, xuất hiện một chiếc xe phổ thông có người đang cầm máy ảnh bắt đầu chụp.
Tưởng Viễn Chu giảm tốc độ, chiếc xe thấy vậy, vượt lên trước Phương Thành.
“Sao vậy?”
Bây giờ không kẹt xe, bình thường mà nói không cần phải chạy chậm như vậy.
“Không sao.” Tưởng Viễn Chu chăm chú quan sát kính chiếu hậu, đột nhiên giậm ga tăng tốc, nhìn thấy chiếc xe phía sau cũng bám sát, anh lại giảm tốc độ.
Hứa Tình Thâm phát hiện có điều bất thường, nhìn vào kính chiếu hậu.
“Có người theo dõi?”
“Em ngồi cho chắc.”
Phía trước có biển báo cấm quay đầu, nhưng Tưởng Viễn Chu ở giữa hai vạch vàng bẻ mạnh tay lái, đạp chân ga, chiếc xe phía sau căn bản không kịp tránh ra, cũng chỉ có thể phanh lại.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh đối phương, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ.
Tài xế ngoan ngoãn hạ cửa sổ xuống: “Có, có chuyện gì sao?”
Tưởng Viễn Chu xòe bàn tay ra: “Chụp được gì rồi, lấy ra.”
“Tôi không biết anh đang nói gì nữa.”
“Biết tôi là ai không?”
“Không, không biết.”
Người đàn ông tựa như nghe được một câu chuyện hài hước khóe miệng cong lên: “Tại Đông Thành này, cậu nói cậu không biết tôi, có phải là mắt chó của cậu mù rồi không?”
Sắc mặt của đối phương rất khó coi, Tưởng Viễn Chu không đợi được nhìn về tên còn lại đang ngồi cạnh tài xế.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, lấy ra.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng phải thỏa hiệp, một người giao máy ảnh ra.
“Không chụp được thứ gì có giá trị cả, Tưởng tiên sinh đừng giận.”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy liếc nhìn qua, thực sự không có gì, cũng chỉ có vài tấm chụp nghiêng không rõ mặt.
“Ai sai các người chụp?”
“Không gạt anh, chúng tôi là nhà báo…”
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, máy chụp hình rơi ‘bộp’ xuống đất, bàn tay anh gõ nhẹ lên cửa xe, sau đó ngón trỏ chỉ về phía hai người kia ngoắc một cái.
“Còn dám bám theo, tự gánh lấy hậu quả.”
Phương Thành ở cách đó không xa đã nhìn hết toàn bộ cảnh này, bẻ tay lái rời đi.
Người đàn ông lái xe nhìn đồng nghiệp bên cạnh.
“Cái máy chụp hình này bị đập rồi? Đây chính là dụng cụ kiếm cơm của tôi đấy.”
Hai người chỉ có thể ủ rũ quay về báo lại kết quả, để A Mai giao cho một cái máy ảnh khác.
“Ở đây có vài tấm hình, nhưng cũng chẳng có giá trị.”
A Mai nhận lấy lật ra xem, chợt trông thấy một gò má lộ ra rõ ràng, ngón tay cô lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
“Thời điểm chụp tấm này?”
Người đàn ông bước đến liếc qua: “Trên đoạn đường Tây Nam, chụp vào lúc Tưởng tiên sinh không cẩn thận.”
“Người trong chiếc xe này, cũng ở đây?”
“Vâng, tôi có chút ấn tượng, cô xem, tôi còn chụp xe của anh ta.”
A Mai liếc mắt một cái là có thể nhận ra Phương Thành, cô cũng biết chuyện của anh và Hứa Tình Thâm, Phương Thành lái xe trên con đường này hiển nhiên không phải trở về nhà họ Vạn, vậy anh đang làm cái gì?
—
Sáng hôm sau Hứa Tình Thâm vội vội vàng vàng đến bệnh viện, mang theo vài bộ quần áo để thay, tối hôm qua Hứa Minh Xuyên cũng đến, vừa trở về nhà.
Hứa Vượng đã có ý thức trở lại, nhưng chỉ nằm đó không đủ sức di chuyển, trông thấy con gái bước vào, miệng khẽ run hai cái: “Tình Thâm, sớm vậy con.”
“Ba, ba cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn rồi.” Hứa Vượng nằm đến khó chịu, nhíu mày.
“Còn thuê hộ lý làm gì, đắt tiền lắm.”
“Một mình mẹ không thể chăm sóc tốt cho ba được, lát nữa con phải đi làm, nhưng giờ nghỉ con cũng sẽ đến.”
Hứa Vượng khẽ nắm tay con gái.
“Tình Thâm, tiền viện phí, mẹ con nói không có phiền đến con, có thật vậy không?”
Hứa Tình Thâm khom người xuống, gật đầu một cái: “Vâng, tiền là mẹ lấy ra.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt.”
Hứa Tình Thâm không nán lại phòng bệnh quá lâu, một lúc nữa cô phải đi khám bệnh, không thể chậm trễ thời gian.
Vào buổi trưa, còn vài bệnh nhân cuối cùng, Hứa Tình Thâm uống một ngụm nước, ngoài cửa có người đi vào, cô khẽ ngước mắt lên, đối phương kéo ghế ra ngồi vào, đưa tập bệnh án cho cô.
“Cảm thấy khó chịu ở đâu?”
“Chồng tôi té gãy chân, muốn nhập viện.”
Hứa Tình Thâm lật xem bệnh án.
“Phải làm đầy đủ thủ tục đã.”
“Chúng tôi không có tiền.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy thì bối rối, nhíu chặt đầu mày đánh giá người phụ nữ trước mặt, người này cũng không giống như tinh thần có vấn đề.
“Quy định của Tinh Cảng, phải nộp tiền trước mới được nằm viện.”
Người phụ nữ thấy thế, sau khi đứng dậy một phát đá văng chiếc ghế sau lưng ra, bắt đầu lớn tiếng quát lên: “Đây là cái quy định quái quỉ gì vậy? Định trơ mắt nhìn người ta chết hả, cô cũng người nhà nhập viện đúng không? Chẳng lẽ cô phải trả tiền?”
Sắc mặt của Hứa Tình Thâm càng lúc càng khó coi: “Mời chị ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Ba cô ngã bị thương, là có thể sử dụng tất cả tài nguyên, còn không phải trả tiền, vậy người bên ngoài đến khám bệnh, các người cũng dứt khoát đừng có mà thu tiền đi!”
Người phụ nữ đi ra cửa, đứng ở hành lang hô hào: “Bác sĩ ở Tinh Cảng cũng thật là thủ đoạn, ôi, các người không cần chữa bệnh cũng không cần xài tiền…”
Y tá ở quầy hướng dẫn đến khuyên ngăn: “Có chuyện gì từ từ nói…”
Trong phòng khám bên cạnh, cũng có bác sĩ kéo ra xem, toàn thân Hứa Tình Thâm lạnh toát, cô ở chức vị này, rất khó lòng phòng bị với rất nhiều người.
Nếu như nói đối phương không chuẩn bị mà đến, vậy sao lại biết chuyện ba cô nằm viện?
Giọng nói bên ngoài vẫn còn oang oang, vừa đúng lúc Triệu Phương Hoa từ khu nội trú đi tới, bà đứng trong đám người, người phụ nữ kia hai tay chống nạnh tru tréo: “Bác sĩ bên trong này, bản lĩnh chẳng ra sao, nhưng thủ đoạn thì cao cường lắm đấy, các người có thể đi kiểm tra một chút, ba của cô ta ở phòng V-008.”
Triệu Phương Hoa rụt đầu lại, tuy bà trời sinh đanh đá, những cũng không muốn giẫm vào bãi nước đục này, bà nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi đầy thị phi.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng chửi rủa bên ngoài, não bộ giống như sắp nổ tung vậy, cô đứng dậy đi ra cửa, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Bà nói lại cho rõ ràng.”
Người phụ nữ không ngờ rằng cô còn dám đứng đôi co: “Thế nào…”
Sau lưng, đột nhiên có một cánh tay duỗi ra, siết chặt bả vai của chị ta, kéo mạnh một cái xuống, người phụ nữ ngã bệt ra sàn, chỉ còn cách mặt đất một khe nhỏ. Hứa Tình Thâm trợn mắt há hốc mồm, lúc này, bảo vệ của Tinh Cảng đã đến: “Xin tránh ra, xin tránh ra, người kia bị bệnh tâm thần, trước đây còn từng đâm người khác.”
Người phụ nữ ré lên: “Tôi không phải bệnh tâm thần.”
Một thanh niên cường tráng khỏe mạnh ấn đầu của chị ta sát mặt đất, một câu cũng không bật ra được, đám người vây xem nghe được ba chữ ‘bệnh tâm thần’, đã sớm chạy sạch.
Hứa Tình Thâm bước qua.
“Các anh là?”
“Cô Hứa đến phòng bệnh xem một chút đi, nói không chừng chỗ đó cũng có người xông vào.”
Hứa Tình Thâm chợt giật mình, bất chấp y tá trẻ bên cạnh đang giải thích gì đó, cô chạy về phía khu nội trú.
Thấp thỏm đi đến phòng bệnh của Hứa Vượng, Hứa Tình Thâm cố gắng hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào. Cô nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu, ngồi trên ghế sô pha bằng da thật dài hơn hai thước, bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị. Hứa Tình Thâm bước được hai bước, trông thấy Lão Bạch cũng ở đây, ngay bên cạnh.
Còn có hai vệ sĩ mặc áo đen, dưới chân mỗi người là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Hứa Vượng vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, vẻ mặt khác thường, không ừ không hử.
Tưởng Viễn Chu phất tay một cái, Lão Bạch cho người lôi mấy người kia đi.
Hứa Tình Thâm nhìn Triệu Phương Hoa, Triệu Phương Hoa chết trân tại chỗ, chứ đừng nói đến chuyện mở miệng.
“Tình Thâm.”
Đôi môi Hứa Vượng động đậy, Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước: “Ba.”
“Tiền thuốc, là mẹ con bỏ ra phải không?”
Triệu Phương Hoa ở bên cạnh nhíu chặt mày: “Ông cũng thật là lo lắng thái quá, thiếu chút nữa là liệt đến miệng cũng không mở ra được đấy.”
“Bà im miệng!” Hứa Vượng hiếm khi nổi giận.
Hứa Tình Thâm không lên tiếng, Hứa Vượng giơ tay nắm lấy cổ tay con gái.
“Hai người kia nói, con và vị Tưởng tiên sinh này có quan hệ không đứng đắn, có đúng không?”
Lời từ miệng người khác nói ra, đương nhiên là khó nghe. Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Không đúng.”
“Không đúng? Vậy quan hệ giữa các con là thế nào?”
Hứa Tình Thâm không khỏi liếc nhìn Tưởng Viễn Chu đang ngồi một bên: “Anh ấy là…”
Tưởng Viễn Chu rất nhàn nhã thản nhiên, lại nhướn mày khiêu khích cô, nói, nói xem quan hệ thế nào.
“Là cái gì?” Hứa Vượng hỏi đến cùng, lực nắm tay cũng tăng lên một chút.
“Tình Thâm, ba không chăm sóc tốt cho con, khiến con không có nhà để về, thật ra ba đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng bản thân ba một mực trốn tránh…”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều quá, anh ấy là bạn trai con.”
Hứa Vượng kinh hãi, Triệu Phương Hoa ngây người.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu lơ đãng cong lên.
Bọn họ không thể so sánh được với Hứa Minh Xuyên, người trẻ có cách nghĩ riêng, tuy rằng Tưởng Viễn Chu đã từng đến nhà dùng cơm, nhưng một nhân vật như vậy, họ không dám đặt anh và con gái cùng một chỗ.
Hứa Vượng quay đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, sau đó lại nhìn Hứa Tình Thâm một chút: “Con bây giờ, rốt cuộc là ở đó?”
“Cô ấy ở cùng với con.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Hứa Tình Thâm mở to mắt, Hứa Vượng nghe vậy, nhất thời nghẹn giọng, cũng không biết mở miệng thế nào. Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm đến bên cạnh mình.
“Bác, thanh niên chưa lập gia đình bây giờ sống chung rất bình thường, bác không chấp nhận cũng có được đâu?”
Hứa Tình Thâm giằng tay anh ra: “Tưởng Viễn Chu!”
Người đàn ông đứng dậy, đứng trước giường bệnh của Hứa Vượng.
“Lời vừa nãy của hai người kia, bác đừng để trong lòng. Tình Thâm là bạn gái của con, sắp xếp cho bác khám bệnh trong bệnh viện của gia đình mình, cũng là bình thường.”
Triệu Phương Hoa nghe vậy, gật đầu lia lịa: “Phải phải phải.”
“Bây giờ ở đây không còn chuyện gì, em đi làm trước đi.” Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm đi.
“Đi thôi.”
“Đúng, mau đi làm, đừng chậm trễ công việc.” Hứa Vượng thúc giục.
Hai người ra khỏi cửa phòng bệnh, Hứa Tình Thâm hai tay nắm chặt: “Em đắc tội duy nhất một người, chắc hẳn là nhà họ Vạn đúng không?”
“Chuyện Vạn Dục Ninh sinh non, không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Hứa Tình Thâm dừng bước nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Thật ra đến bây giờ em vẫn không hiểu, Vạn Dục Ninh căm hận em như vậy, bởi vì Phương Thành nhiều hơn, hay vẫn là… bởi vì anh.”
“Có thể là đố kị với nhan sắc của em đấy.” Tưởng Viễn Chu cười khẽ.
Hứa Tình Thâm sờ sờ gò má của mình, bất đắc dĩ nói: “Trời sinh khí chất xinh đẹp khó có chí tiến thủ mà.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu rướn lên, Hứa Tình Thâm bước được hai bước.
“Tại sao anh lại chạy đến phòng bệnh trước?”
“Đây là Tinh Cảng, có chuyện gì mà anh không biết?”
Đúng vậy, thật đúng là được dựa vào một cây cao bóng cả, chuyện có lớn hơn nữa đến cuối cùng cũng chỉ là một hồi kinh động mà thôi.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, cô cũng không sợ những lời nói lạnh lùng khi rảnh rỗi kia, trong bệnh viện mỗi ngày đều có muôn hình vạn trạng kiểu người, ai cũng có thể không ưa của cô.
Đến tối, y tá ở quầy hướng dẫn gõ cửa: “Bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa, cô đọc tin tức chưa?”
“Tin gì?”
“Cái cô bị bệnh thần kinh lúc trước đến đây làm ầm ỹ, cũng đến Nhân Hải nữa.”
Hứa Tình Thâm thật không biết chuyện này: “Có không?”
“Chị xem đi.” Y tá đến bên cạnh cô, mở bản tin.
“Đúng là mấy cô này rồi, cũng đi kiếm chuyện, còn bám riết lấy mấy chủ nhiệm nổi tiếng ở Nhân Hải, cũng nói người ta là kẻ thứ ba, dụ dỗ phụ nữ có chồng, với lại mấy người đó xúi quẩy hơn chị, video đều bị tung lên mạng rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra là người phụ nữ kia, cùng với hai người đến phòng Hứa Vượng.
Nụ cười không khỏi lan tràn khóe miệng cô, y tá lấy di động lại, nở nụ cười điệu đàng.
“Em đã nói rồi, bác sĩ Hứa không phải là người như vậy. Mấy người kia rõ thật là, ba vị chủ nhiệm ấy cũng đã năm sáu chục tuổi, cũng không biết bị ai xúi giục, thất đức đến nhà.”
“Đúng vậy, thật thất đức.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm hiện lên vẻ mặt kia của Tưởng Viễn Chu, ăn miếng trả miếng, có thù tất báo, loại chuyện thế này từ trước đến giờ Tưởng tiên sinh là người lão luyện nhất.
—
Nhà họ Vạn.
A Mai cùng với Vạn Dục Ninh dạo phố về, cơ thể Vạn Dục Ninh vừa bình phục, rất lâu không ra ngoài, lần này hoàn toàn mệt đứt hơi, cô nằm trên giường không nhúc nhích.
“A Mai, tớ mệt, không tiễn cậu, tự cậu về nhé.”
“Ai cần cậu tiễn, cậu mau chóng nghỉ ngơi đi.”
Vạn Dục Ninh rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng A Mai không lập tức rời khỏi đây, mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng còi ô tô, A Mai nhìn Vạn Dục Ninh đang nằm trên giường, cô ngủ rất sâu.
A Mai đứng dậy đi ra ngoài, đứng chờ trước cửa cầu thang.
Phương Thành vẫn đang ở phòng ăn, hỏi thăm Vạn Dục Ninh hôm nay ăn uống thế nào, có đặc biệt muốn ăn thứ gì không, A Mai khoanh tay trước ngực chờ đợi.
Người đàn ông nhanh chóng lên lầu, bóng hình cao lớn sáng tối đan xen phản chiếu trên tường. Mỗi một bước đi, quần tây bó sát hai chân đầy sức mạnh, từ nhỏ vóc dáng của Phương Thành đã rất ổn, bằng không khi anh và Hứa Tình Thâm còn ngây thơ, cũng đã không bị người khác ghép đôi, nói rằng trời đất tạo thành.
Phương Thành tâm sự nặng nề, đi thẳng một mạch, đến trước mặt A Mai mới thấy cô, anh lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại.
Cái nhìn này, ý bảo cô đi vào.
Phương Thành nhìn ra phía sau cô: “Dục Ninh đâu?”
“Cô, cô ấy ngủ rồi.”
“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, anh bảo tài xế đưa em về.”
A Mai biết đây là lời xã giao của anh, Phương Thành đối với mọi người đều như vậy, lãnh đạm hết mức có thể, thấy anh lách qua người mình, A Mai chìa tay kéo cánh tay anh lại: “Chờ một chút.”
Phương Thành nhíu mày hất tay, ánh mắt trực tiếp nhìn cô chăm chú: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện ở bệnh viện Nhân Hải, anh có nghe nói không?”
“Hiện tại anh không quan tâm đến chuyện của bệnh viện, nhưng khi vừa trở về có nghe nói.”
Ánh mắt A Mai dò xét nhìn về cửa phòng ngủ chính, rất sợ Vạn Dục Ninh sẽ đột nhiên tỉnh dậy.
“Lúc trước Dục Ninh bảo em tìm người theo dõi Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, nói muốn chụp vài tấm hình có giá trị.”
“Em nói với anh những chuyện này làm gì?”
“Bởi vì trong hình, có anh.”
Phương Thành nhìn khuôn mặt của A Mai, vẻ mặt lạnh nhạt, không chút bối rối: “Như vậy có thể nói lên điều gì?”
“Ít nhất có thể nói, trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ Hứa Tình Thâm, nếu như Dục Ninh trông thấy những tấm hình này, thời gian sau này của Hứa Tình Thâm nhất định sẽ ngày càng khó trải qua.”
Khóe miệng Phương Thành đột nhiên rướn lên, anh cúi thân hình cao lớn xuống, khuôn mặt tiến đến gần A Mai, gần như dán vào một chỗ. Hô hấp của A Mai bỗng chốc tắc nghẹn, môi mỏng của Phương Thành khẽ mở: “Vậy tại sao em không mang những tấm hình đó cho Vạn Dục Ninh?”
“Em…”
“Nếu không có bằng chứng cụ thể, anh khuyên em không nên nói năng lung tung.”
Ai Mai rút di động trong túi ra, mở ra vài tấm hình: “Còn có cái này, anh cũng có thể nhìn qua một chút.”
Phương Thành quét mắt qua màn hình, ánh mắt hơi lạnh đi: “Em điều tra anh?”
“Không có.” A Mai lắc đầu nói.
“Em chỉ cho người theo dõi Hứa Tình Thâm, theo mãi đến nghĩa trang, nhưng em tuyệt đối không nghĩ đến, trong đó có hai ngôi mộ liền kề, hơn nữa hai người đó lại mất cùng một ngày.”
“Vậy có gì kỳ lạ đâu? Ai có thể chọn ngày chết?”
Vẻ mặt của anh, bình tĩnh, gần như không có kẽ hở.
A Mai nhìn ngắm khuôn mặt điển trai này, không đành lòng rời đi.
“Trong mắt em, em cảm thấy từ đây có thể khai thác được thứ gì đó, anh cảm thấy thế nào?”
Phương Thành quắc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dần trở nên thâm độc.
“Tôi không muốn lúc nào cũng bị người khác quan sát, nói đi, em muốn gì?”
“Một căn nhà.”
Người đàn ông cười khẩy: “Vạn Dục Ninh cho em còn chưa đủ?”
“Cậu ấy cho em túi xách, quần áo, em đều rất thích, nhưng em cần nhất một căn nhà.”
Phương Thành siết tay thành nắm đấm: “Em để tôi suy nghĩ một chút.”
“Phòng của em, anh có thể trang trí theo kiểu mà anh muốn…”
Phương Thành nheo mắt lại, chăm chú nhìn gương mặt trước mắt này.
“Hóa ra em muốn, là cái này…”
“Từ khi Vạn Dục Ninh giới thiệu anh với em, suy nghĩ này mỗi ngày mỗi đêm đều hành hạ em…”
“Được rồi.” Phương Thành cắt ngang lời cô.
“Em không sợ ở chỗ này có máy nghe lén?”
Sắc mặt A Mai hơi thay đổi, Phương Thành nhấc chân đi về phía trước.
“Em về đi, anh thấy tâm tư của em quá sâu, cũng sẽ không có chuyện gì không an toàn phát sinh đâu.”
—
Từ sau khi Vạn Dục Ninh sinh non, Hứa Minh Xuyên ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng, sau đó quay lại trường học.
Hứa Tình Thâm không chỉ một lần nhắc nhở cậu, nhà họ Vạn có thể sẽ không từ bỏ ý định, bảo cậu dù sao cũng phải chú ý, nhưng cô không nghĩ đến cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Hôm nay Tưởng Viễn Chu đi công tác, Lão Bạch chờ dưới lầu, Hứa Tình Thâm vụng về thắt cà vạt giúp Tưởng Viễn Chu.
“Trời ạ, vẫn chưa được. Trong tủ không phải treo một lố đã được thắt sẵn rồi sao?”
Hứa Tình Thâm dựa theo yêu cầu của anh miễn cưỡng làm xong, đột nhiên cô phun ra một câu: “Em còn biết dùng tay làm cho anh thoải mái đấy.”
Tưởng Viễn Chu húng hắng một tiếng, thò tay định ôm cô, Hứa Tình Thâm vội tránh ngườ.
“Lão Bạch chắc đang sốt ruột rồi, bên kia không phải còn có cuộc họp sao?”
“Anh không ở đây hai ngày, tự em chú ý, không gặp Vạn Dục Ninh là tốt nhất, một khi gặp mặt, có thể nhường được thì cứ nhường.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, cô hiểu điều này, nhưng bất giác cảm thấy tham lam vô hạn, cô thậm chí còn tưởng tượng, nếu như Tưởng Viễn Chu nói một câu khi gặp Vạn Dục Ninh không cần phải nhân nhượng, có thể đánh thì cứ đánh, đó mới là chân chính quan tâm phải không?
Chỉ là, sao cô lại đột nhiên để ý đến kiểu quan tâm này?
Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu, cảm thấy có đôi lúc bản thân thật khó hiểu.
Nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, đã là ngày thứ hai Tưởng Viễn Chu rời khỏi Đông Thành, hôm ấy là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, sau khi nghe xong tình hình thì chân tay tê dại, bật người chạy đến.
Hứa Minh Xuyên đã bị bắt giữ, khi Hứa Tình Thâm gặp cậu nhóc, cậu nhóc vừa chừng hai mươi tuổi ngồi bất động, trên người dính đầy máu, ánh mắt vô thần, trông thấy Hứa Tình Thâm cũng không biết sợ, không hề bị hăm dọa.
“Minh Xuyên, Minh Xuyên!”
Hứa Minh Xuyên ngồi trước bàn, ngẩng đầu, miệng lúc này khó khăn mở ra: “Chị, em không muốn đâm bọn nó.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hứa Tình Thâm nóng nảy đặt câu hỏi.
“Là mấy thằng bạn học cùng khóa, chúng nó bắt em lại, đánh em, em vẫn không đánh trả, bọn nó còn nói khích em, lúc ấy hỗn loạn như vậy, em cũng không biết ai đã âm thầm đưa cho em một con dao…”
Một tay Hứa Tình Thâm đỡ lấy trán, cô là người hiểu rõ Hứa Minh Xuyên nhất, bình thường thằng bé ngoại trừ chơi game ra, cũng không còn hứng thú với thứ gì khác, lại không biết đã đắc tội với người nào. Hứa Tình Thâm mang theo hy vọng nhìn viên cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng nghe rồi đấy, đây có được tính là tự vệ không?”
“Khẩu cung của những người khác không phải như vậy, em trai của cô ở trường học gây hấn đánh nhau, còn mang theo dao đâm người khác bị thương.”
“Không thể nào, em tôi không biết làm những chuyện như vậy đâu.”
“Tình hình cụ thể, chúng tôi sẽ điều tra rõ, nếu như chỉ là tự vệ, vậy còn dễ bàn, còn nếu như là cố ý giết người…”
Hứa Tình Thâm nghe vậy trong lòng từng đợt rét lạnh, không dám nghĩ tiếp.
“Người bị đâm bị thương đâu?”
“Còn trong bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Hải.”
Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên nhìn nhau, hai tay nắm chặt, sự khẩn trương trong mắt không giấu nổi.
“Có phải bây giờ tôi không được mang em tôi đi không?”
“Đó là tất nhiên, cậu ấy là đối tượng bị tình nghi.”
Hứa Minh Xuyên đờ đẫn hoang mang, hai vai sụp xuống: “Chị, em không muốn ở lại nơi này.”
“Minh Xuyên, đừng sợ, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Hứa Tình Thâm không có bao nhiêu thời gian, ra khỏi đồn cảnh sát, cô gọi điện cho Tưởng Viễn Chu, nhưng di động của anh tắt máy. Cô bó tay hết cách, lúc này, con đường đối diện bất thình lình xuất hiện một chiếc xe đang bấm còi inh ỏi, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, A Mai hạ cửa kính xuống, vẫy tay với cô.
Hứa Tình Thâm đứng bất động tại chỗ, A Mai ra hiệu cho tài xế lái xe qua.
Xe dừng trước mặt Hứa Tình Thâm, A Mai tháo kính râm xuống.
“Dục Ninh muốn gặp cô.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Là cậu ấy muốn tìm cô, cô phải gặp cậu ấy mới biết.”
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn lại cánh cửa ở đồn cảnh sát.
“Chẳng lẽ không nhìn thấy đây là nơi nào?”
A Mai bật cười: “Chúng tôi không phải bắt cóc cô đi, là mời cô.”
“Được, thả em trai tôi ra trước.”
“Vạn Dục Ninh thấy mặt cô, lập tức sẽ thả em trai cô ra, chuyện này còn chưa xác định tính chất đúng không? Trễ một chút thôi có khả năng sẽ không tốt đấy.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn chiếc xe màu đen, cảm thấy nó như một cái động không đáy, A Mai nhịn không được giục giã: “Cô cho rằng Tưởng Viễn Chu quay về, còn kịp, vậy cô đợi đi, chỉ là cô đừng có hối hận, Tưởng Viễn Chu không có mặt ở Đông Thành, bây giờ nơi này do nhà họ Vạn định đoạt.”
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, kéo cửa xe ngồi vào.
Xe đi thẳng một mạch về phía trước, A Mai chăm chú nhìn cô thông qua kính chiếu hậu.
“Tôi nghe nói cô rất thông minh, một đứa em trai cùng cha khác mẹ thì có liên quan gì đến cô, nếu cô muốn phủi tay bỏ mặc, không phải là không được đúng không?”
“Tôi không phải súc sinh.”
A Mai nghe vậy, nhún vai khinh thường: “Được, xem như tôi chưa nói.”
Xe chạy vào một khách sạn, Hứa Tình Thâm đi theo đến lầu ba, Vạn Dục Ninh không dám tìm một quán rượu, A Mai cà thẻ sau đó đẩy cửa vào, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Vạn Dục Ninh đang bịt mũi ngồi trên sô pha, vừa thấy cô, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
“Cô Vạn, đã lâu không gặp.”
“Phải rồi, nhờ cô ban tặng, tôi dưỡng bệnh mất một tháng.”
Hứa Tình Thâm đứng ở cửa, nghe thấy cánh cửa sau lưng đóng sập lại.
“Tôi cho rằng chuyện đó, đã qua, em trai tôi bị đánh trọng thương phải nằm viện, tôi cũng đã rất khiêm nhường với nhà họ Vạn.”
“Đó là một đứa trẻ, một sinh mạng đấy!” Vạn Dục Ninh đột ngột kích động.
“Cô cho rằng dựa vào vài câu của Tưởng Viễn Chu, các người có thể dễ dàng thoát được hay sao?”
“Tốt lắm, bây giờ tôi đang đứng ở đây, cô thả em trai tôi ra đi.”
“OK, tôi giữ lời, thời điểm cô ngồi trên xe, ba tôi đã nghĩ cách thả em trai cô ra rồi, cô đợi tin đi.”
Chuyện này nào có đơn giản như vậy?
Hứa Tình Thâm nửa tin nửa ngờ, Vạn Dục Ninh vẫn còn oán hận.
“Đây là cái khách sạn quái gì vậy, mùi nước vệ sinh trong phòng, khó ngửi muốn chết.”
Hứa Tình Thâm đứng rất lâu trong phòng, Hứa Minh Xuyên mới gọi điện đến.
“Chị, em ra rồi…”
Thần kinh căng thẳng của Hứa Tình Thâm lúc này mới được thả lòng: “Em không sao chứ?”
“Không sao…”
Điện thoại rõ ràng bị người khác cướp đi, Hứa Tình Thâm alo vài tiếng, bên kia lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
Vạn Dục Ninh nhướn mày lên: “Thế nào? Tôi không gạt cô chứ?”
“Nếu đã như vậy, có phải tôi cũng có thể đi rồi không?”
“Hứa Tình Thâm, cô xem tôi là thứ ngu ngốc phải không?” Vạn Dục Ninh đứng dậy, đánh giá căn phòng không lớn là bao này.
“Cô cảm thấy hoàn cảnh nơi này thế nào?”
“Ý gì?”
“Cho cô ở đây miễn phí một đêm, không tệ chứ?”
Hứa Tình Thâm lùi về sau một bước, bàn tay chạm vào chốt cửa, A Mai bên cạnh xen vào: “Cô cho rằng bây giờ em trai cô được về nhà?”
“Nói đi, muốn tôi làm cái gì?”
Vạn Dục Ninh với lấy chiếc túi LV ở bên cạnh, từ từ kéo khóa, sau đó móc ra một hộp thuốc: “A Mai, rót cho cô ta một ly nước.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm biết bản thân không thoát được, dứt khoát bước lên, cô cầm lấy hộp thuốc nhìn qua, sắc mặt khẽ hoảng hốt.
“Cô Vạn, có phải đàn ông cũng đã chuẩn bị cho tôi rồi không?”
“Đúng vậy, là hai người đàn ông cường tráng, cho dù cô có uống cả lọ, bọn họ cũng có thể thỏa mãn cô.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm kìm chế không được run lên, có phần khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Vạn Dục Ninh khi bước ra khỏi cửa đã cố ý chưng diện, bản thân cô chính là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, không bao giờ tùy tiện mặc quần áo ra ngoài.
“Cô Vạn, nói cho cùng, cô hại tôi không chỉ một lần, nhưng tôi chưa từng chủ động chọc đến cô, giữa chúng ta khi nào thì mới có thể hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng?”
“Cô uống thuốc này, tôi thề, từ nay tuyệt đối sẽ không tìm cô gây phiền phức.”
Lồng ngực Hứa Tình Thâm đột nhiên ngột ngạt khó chịu: “Sau đó thì sao? Từ nay về sau sợ rằng tôi sẽ sống không bằng chết?”
“Cô đừng quên, em trai cô vẫn còn trong tay chúng tôi.”
“Cô Vạn, có phải cô quá hèn hạ rồi không?”
Vạn Dục Ninh nghiến răng: “Tôi hèn hạ thì thế nào?”
A Mai kéo cánh tay của Vạn Dục Ninh: “Không cần phải đôi co với cô ta làm gì, cô ta không có quyền lựa chọn.”
Di động trong túi xách đột nhiên rung lên, Hứa Tình Thâm bất động, A Mai thò tay lấy túi của cô, móc điện thoại từ bên trong ra, sau khi nhìn rõ cuộc gọi hiển thị, cô quét mắt qua Vạn Dục Ninh: “Là Tưởng Viễn Chu.”
Hứa Tình Thâm vội vàng bước lên, Vạn Dục Ninh chặn ngay trước chân cô.
“Muốn gọi anh ấy đến cứu cô? Bây giờ anh ấy ở nước ngoài, đuổi kịp sao?”
A Mai siết chặt di động trong tay, tiếng chuông cuối cùng tắt ngấm trong căn phòng, Vạn Dục Ninh nghiến hàm răng sắc nhọn: “Hứa Tình Thâm, thấy anh ấy gọi điện cho cô, có phải thỏa mãn lắm không? Cô cho rằng anh ấy có bao nhiêu quan tâm đối với cô?”
Hứa Tình Thâm nhìn khuôn mặt không khống chế được của Vạn Dục Ninh, nếu muốn lấy lại điện thoại di động là không thể, cô phải làm thế nào mới có thể để Tưởng Viễn Chu phát hiện ra?
“Tưởng tiên sinh quan tâm tôi, là may mắn của tôi, cô Vạn có Phương Thành thương yêu, không phải rất tốt ư?”
Vạn Dục Ninh cười gằn, rút điện thoại từ trong túi ở bên cạnh.
“Tôi muốn cô nghe cho rõ, Tưởng Viễn Chu quan tâm ai nhiều hơn.”
A Mai thấy Vạn Dục Ninh gọi cho Tưởng Viễn Chu, cô ta vội vàng ngăn lại: “Dục Ninh, đừng có rước thêm phiền phức!”
“Sợ gì!”
“Anh ta mới gọi điện cho Hứa Tình Thâm, cậu lại gọi ngay lại cho anh ta, tớ sợ…”
Vạn Dục Ninh lờ đi không nghe thấy, A Mai đành phải đứng sau lưng Hứa Tình Thâm.
“Tốt nhất là cô đừng có lên tiếng, nếu không…”
“Cô yên tâm, em tôi vẫn còn trong tay các người, tôi không có gan đó đâu.”
Cuộc gọi được chuyển tiếp rất nhanh, Vạn Dục Ninh bật loa: “Alo, Viễn Chu.”
“Chuyện gì?”
“Khi nào thì anh quay về vậy?”
Giọng nói người đàn ông uể oải, dường như vừa tỉnh ngủ: “Hai ngày nữa.”
“Em… cơ thể em khó chịu.”
“Sao vậy?” Một tràng âm thanh loạt xoạt vang lên, có lẽ Tưởng Viễn Chu đang ngồi dậy.
“Đến bệnh viện khám chưa?”
“Khám cũng không thấy gì, em nghe nói ở nước ngoài có thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe phải không, anh giúp em mang về một ít được không?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu day day ấn đường, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Vạn Dục Ninh gần như không muốn kết thúc: “Viễn Chu, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Nói.”
“Nếu như có một ngày em và Hứa Tình Thâm cùng lúc rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
A Mai bất đắc dĩ liếc mắt một cái, thật sự là đủ rồi.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm điện thoại di động của Vạn Dục Ninh, chí ít giờ phút này, cô không cười nổi. Cô rốt cuộc cũng có chút mong chờ câu trả lời của Tưởng Viễn Chu.
Chỉ là, bên kia không nói gì lập tức cúp máy.
Vạn Dục Ninh alo hai tiếng, lúc này mới chắn chắn rằng Tưởng Viễn Chu đã tắt cuộc gọi của cô.
“Dục Ninh.” A Mai giúp cô đặt di động vào trong giỏ xách.
“Giờ này ngày mai, cậu còn cần phải lo lắng chuyện này ư? Nhưng mà hai người kia đã chờ ở phòng sát bên rồi.”
Đôi mắt Vạn Dục Ninh khẽ híp lại: “Hứa Tình Thâm, cô còn không tự giác đi.”
“Tôi sẽ không uống.”
Vạn Dục Ninh thấy thái độ của cô cứng rắn, cười gằn: “Bảo người phòng bên qua đây.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi, A Mai gật đầu với Vạn Dục Ninh.
“Dục Ninh, Phương Thành cũng sắp về đến nhà, đến lúc đó không nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, chúng ta cho cô ta thời gian một đêm, nếu ngày mai còn không phối hợp, thì đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc.”
Vạn Dục Ninh không tình nguyện, A Mai kéo cô đi: “Tưởng Viễn Chu cũng không có mặt ở Đông Thành, cậu sợ cái gì? Một đêm mà thôi.”
Túi xách Hứa Tình Thâm mang theo bị A Mai cầm đi, cô ta kéo tay Vạn Dục Ninh: “Đối diện còn có, phòng bên cạnh đều là người của chúng ta, từng giờ từng khắc đều quan sát cô ta, cho dù cô ta có la rách họng cũng vô ích.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, mới miễn cưỡng đồng ý.
Ra đến bên ngoài, Vạn Dục Ninh gạt tay A Mai: “Bây giờ có nhiều cơ hội tốt? Tại sao không tận dụng?”
“Cậu nhìn bộ dạng này của cô ta, sẽ ngoan ngoãn phối hợp sao? Hứa Tình Thâm ở trong tay cậu, cậu sợ cái gì hả? Trước mắt đêm nay cũng đủ hành hạ cô ta rồi, nhưng sau này vẫn còn chưa đủ, ngày mai chúng ta vẫn còn thời gian để tiếp tục, Dục Ninh, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn cảnh Hứa Tình Thâm tự nguyện dây dưa cùng người khác à? Nếu như chỉ đơn giản là cường bạo, Tưởng Viễn Chu sẽ giận chó đánh mèo với cậu, Phương Thành sẽ nghĩ đến tình xưa, cũng sinh lòng ác cảm với cậu, nhưng nếu như Hứa Tình Thâm uống thuốc dụ dỗ người khác, vậy thì không giống…”
Vạn Dục Ninh dừng bước, hớn hở ra mặt, nhưng vẫn thoáng chút lo lắng: “Ngày mai cô ta còn không chịu thì sao?”
“Em trai cô ta không phải vẫn trong tay cậu ư? Tặng cô ta một ngón tay, xem cô ta có chịu hay không?”
Vạn Dục Ninh không mở miệng nữa, dường như đang ngẫm nghĩ vấn đề này.
Sau khi Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, anh lại gọi vào di động của Hứa Tình Thâm lần nữa, vẫn tắt máy.
Hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu lại gọi về Cửu Long Thương, người làm nghe được giọng nói của anh, cung kính gọi Tưởng tiên sinh.
“Cô Hứa đâu?”
“Ra ngoài rồi ạ, vẫn chưa quay về.”
“Có nói đi đâu không?”
“Không ạ, hình như rất vội.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đầu ngón tay cầm một góc điện thoại lên ngắm nghía, xoay đi xoay lại vài vòng, sau đó bàn tay anh đột nhiên nắm chặt. Việc lớn việc nhỏ Tưởng Viễn Chu đều yên tâm giao cho Lão Bạch đi làm, cho nên nhanh chóng sắp xếp một văn kiện, phương tiện cho cậu ấy tìm anh.
Sau khi điện thoại được nối máy, Tưởng Viễn Chu lập tức dặn dò: “Lão Bạch, xem một chút xem Hứa Tình Thâm đi đâu, còn có, kiểm tra Hứa Minh Xuyên.”
“Vâng.” Lúc này Lão Bạch không ở Đông Thành, dựa theo sự dặn dò của Tưởng Viễn Chu đến làm việc tại một bệnh viện khác.
Vạn Dục Ninh và A Mai về đến nhà, vừa ngồi xuống sô pha, Phương Thành đã trở lại.
Người làm dọn cơm lên bàn, Phương Thành mang ra một hộp bánh ngọt vào, Vạn Dục Ninh giả vờ bình tĩnh, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Anh về rồi.”
Phương Thành đưa bánh ngọt cho cô: “Xếp hàng mua về cho em đấy.”
“Cảm ơn ông xã.” Vạn Dục Ninh đưa tay nhận lấy, lọt vào trong mắt A Mai, cô ta nhìn đi chỗ khác.
“Hôm nay đi dạo ở đâu?”
Vạn Dục Ninh chột dạ, kéo tay Phương Thành về phía bàn ăn.
“Cùng A Mai đi dạo ở mấy cửa hàng một chút.”
“Ở nhà tĩnh dưỡng thêm đi, đừng lúc nào cũng chạy loạn.”
Phương Thành kéo ghế thay Vạn Dục Ninh, liếc mắt qua A Mai đang đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, Vạn Dục Ninh vẫy vẫy tay với cô ta: “A Mai, ở đây ăn cơm tối rồi về.”
“Ừm.” A Mai khó nén nổi vui mừng đi tới.
Phương Thành gắp thức ăn cho Vạn Dục Ninh, cô lo lắng không yên bỏ vào miệng, mỗi người lại theo đuổi một tâm tư riêng.
Cơm trong chén của A Mai, một miếng cũng không đụng, ánh mắt không dám dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thành, chỉ khẽ lướt qua.
Người đàn ông một tay cầm chén, ngón tay cầm đũa thon dài từng khớp xương rõ ràng, cổ họng nhẹ nhàng lên xuống, dường như còn có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh lộ ra dưới lớp áo sơ mi.
“A Mai, sao cậu không ăn thức ăn?”
“Ờ, tớ đang ăn đây này.”
Phương Thành quét mắt qua cô ta : “Đồ ăn không hợp khẩu vị của em à?”
“Không phải.”
Phương Thành gắp một miếng cá hấp đến trước mặt A Mai.
“Nếm thử xem.”
“Cám ơn.”
Vạn Dục Ninh mải suy nghĩ chuyện của Hứa Tình Thâm, không hề lo lắng đến hai người trước mặt, cô chỉ sợ có cẩn thận mấy cũng xảy ra sơ xuất, tiếp theo đó đánh mất thời cơ tốt.
—
Khách sạn.
Hứa Tình Thâm thử hết mọi thứ, điện thoại bàn tuyệt nhiên không gọi được, cô kéo mành, cửa phòng trước mặt khép hờ, hay nói cách khác nhất cử nhất động của cô ở đây đều bị người khác theo dõi.
Nếu như không phải vì Hứa Minh Xuyên, Hứa Tình Thâm chạy đi là được, nhiều lắm bị người khác bắt lại ném về đây mà thôi. Nhưng bây giờ không giống vậy, cô chỉ có thể xác định Hứa Minh Xuyên đang ở trong tay người nhà họ Vạn, lần trước trong tiệc cưới, nếu không vì có mặt Tưởng Viễn Chu, rất có thể Hứa Minh Xuyên đã bị đánh chết.
Cô rón rén đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, căn phòng ở tầng ba, bên dưới chính là quán cà phê, có một cái mái hiên, nhưng từ độ cao này nhảy xuống cũng quá sức của cô.
Hứa Tình Thâm kéo cửa an toàn, là một cửa sổ có rèm, đặc biệt kiên cố, nhưng khi cô nhìn kỹ lại, chỉ có sáu đinh ốc cố định, miễn là mở được đinh ốc, là có thể thông thẳng ra bên ngoài.
Mặc dù cô không nghĩ bản thân sẽ theo con đường này, nhưng nếu như thực sự vạn bất đắc dĩ…
Đó chính là con đường chết.
Hứa Tình Thâm bắt đầu kiểm tra toàn bộ, quan sát xem có thứ gì có thể tháo đinh vít ra không, cuối cùng trong tủ nhỏ đầu giường, lại có một cái kềm cắt móng tay.
Cả phòng, ngay cả một tờ giấy cũng tìm không ra, Hứa Tình Thâm đến bên cạnh TV, nơi đó đặt một lọ hoa, trong lọ có một bó hoa giả, cô lấy nó ra nhìn ngắm, là hoa làm bằng thủ công. Hứa Tình Thâm tháo dây vải quấn xung quanh, phát hiện bên trong là một sợi thép cứng chắc.
Cô cả đêm không ngủ, rèm cửa kéo kín như bưng.
Sáng sớm Vạn Dục Ninh đã ra ngoài trước, nhận được điện thoại của A Mai, nói là cô ta có việc không thể đến.
Vạn Dục Ninh bảo tài xế đưa cô đến khách sạn, khi mở cửa bước vào, bên trong căn phòng rất tối, Vạn Dục Ninh bật đèn lên, Hứa Tình Thâm ngồi trên mép giường, ánh sáng mạnh ập đến, cô giơ tay lên che chắn.
“Mấy giờ rồi?”
“Hứa Tình Thâm, nghĩ kỹ chưa?”
Cô ngồi bất động, Vạn Dục Ninh đi về đến chỗ cái ghế bên cạnh.
“Cô không hỏi thăm một chút, em trai cô thế nào à?”
Hứa Tình Thâm vẫn ôm một chút hy vọng, cô kéo dài thời gian, Hứa Minh Xuyên không về nhà, nhất định Triệu Phương Hoa sẽ đi tìm, thằng bé xảy ra chuyện ở trường học, lẽ nào một chút tin tức cũng không biết?
Còn có Tưởng Viễn Chu nữa, cô gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh gọi lại cô không nhận, anh sẽ gọi về Cửu Long Thương hỏi một tiếng đúng không?
Tất nhiên, đây đều là kết quả tốt nhất mà trong lòng cô tưởng tượng ra.
“Tôi muốn gặp em trai tôi.”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh không khỏi rơi xuống khuôn mặt Hứa Tình Thâm, cẩn thận đánh giá cô, một chút cũng không bỏ sót. Về phương diện dung mạo, cô tự biết mình thua kém Hứa Tình Thâm, cái này cũng vô cớ làm cô tức giận.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám ra tay với em trai cô đúng không?”
“Tôi biết cô dám.”
Vạn Dục Ninh đem hôm thuốc hôm qua đã chuẩn bị ra, đặt xuống bàn trà bên cạnh.
“Hứa Tình Thâm, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tôi không có tính nhẫn nại đâu.”
“Cô Vạn, chuyện về con của cô, thực sự có liên quan đến chị em tôi không? Tôi nghĩ trong lòng cô là người rõ ràng nhất… Tôi và Phương Thành đã sớm kết thúc, nếu như bởi vì anh ấy, tôi đây cam đoan với cô, sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy…”
Vạn Dục Ninh tính tình nóng nảy, từ nhỏ đã là một kẻ không sợ trời không sợ đất, đối với tai họa lớn hơn nữa cũng đã có người chống đỡ. Sắc mặt cô tái nhợt, bàn tay siết chặt, sau một lúc, lại cười cợt một tiếng: “Được lắm, định quanh co với tôi phải không?”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm thấp thỏm nhìn cô ta đóng cửa lại, mãi cho đến trưa, cửa phòng mới bị đẩy ra lần nữa.
Nhưng bước vào không phải Vạn Dục Ninh, là hai người đàn ông thân hình cường tráng, trái tim Hứa Tình Thâm lại một lần nữa vọt lên cổ họng.
“Các người muốn làm gì?”
Một người đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm, ném một cái hộp lên giường.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm từ từ chuyển qua chiếc hộp kia, một dự cảm không tốt nảy sinh, cô trợn tròn mắt, đôi môi tái nhợt, nghe thấy cửa phòng lại được đẩy ra, Vạn Dục Ninh bước tới trước chân cô.
“Không dám nhìn?”
“Cô Vạn, làm chuyện gì cũng đừng quá tuyệt tình.”
“Nếu cô không đồng ý phối hợp, một giờ sau, tôi sẽ mang đến cho cô thứ giống như vậy.”
Cổ họng Hứa Tình Thâm tựa như bị một thứ sắc bén cứa qua, cô thò tay cầm cái hộp, sau đó từ từ mở nắp.
Cô từng làm không ít những cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, cảnh tượng máu tanh thế nào trong mắt cô cũng chẳng đáng vào đâu, thế nhưng…
Đôi mắt Hứa Tình Thâm mở to, cô khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, ngực tựa như bị một mũi khoan ra sức đâm xuống, bên trong là một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, một đoạn ngón tay út, đó là thứ bị cắt bỏ từ trên cơ thể người cô thân thiết nhất.
Cô khẽ giương mắt lên, cái nhìn hung hăng bắn về phía Vạn Dục Ninh, người kia đứng đó không chút nào lo sợ.
“Ai bảo cô không chịu ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc, em trai cô như vậy, là do cô hại.”
Vạn Dục Ninh khoanh hai tay trước ngực, cho dù đêm qua Hứa Tình Thâm có uống thuốc, cô ta cũng sẽ không để Hứa Minh Xuyên lành lặn trở về, một đầu ngón tay mà thôi, so với việc cô mất đi đứa con, thì có tính là gì?
Dù cho lòng cô biết rõ, sinh non là chuyện không thể trách chị em nhà họ Hứa, nhưng như vậy thì sao chứ? Hứa Minh Xuyên quả thật muốn chặn đường sống của cô. Vạn Dục Ninh không sợ Hứa Tình Thâm, bây giờ cô ta bị nhốt ở đây, tay trói gà không chặt, còn có thể làm gì cô cơ chứ?
Bàn tay Hứa Tình Thâm nắm lấy chăn, hốc mắt ửng hồng: “Em trai tôi vẫn còn ít tuổi, nó vẫn còn là học sinh mà…”
Cô bật thành tiếng, đau lòng tựa chết đi, Vạn Dục Ninh nghe vậy, không khỏi rủn rẩy.
Đột nhiên Hứa Tình Thâm vén một góc chăn lên, lòng bàn tay mò thấy một vật, cô nhanh chóng đứng dậy, lực tay phải rất mạnh hung hăng đâm tới!
Vạn Dục Ninh hét lên một tiếng, Hứa Tình Thâm nghiến răng, gần như dốc hết sức lực của bản thân, một đoạn dây thép cứng chắc ghim vào bả vai của Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm cách cô ta rất gần, Vạn Dục Ninh giật mình đờ ra một chỗ, cảm thấy người phụ nữ trước mặt giống như ác ma bò lên từ dưới địa phủ. Sức lực của Hứa Tình Thâm rất mạnh, dây thép xé rách da thịt của Vạn Dục Ninh, cứa qua cần cổ nhẵn nhụi của cô ta, mãi cho đến quai hàm.
Máu tươi phun ra trên chiếc giường trắng như tuyết, Hứa Tình Thâm siết chặt đoạn dây thép kia, tay thõng xuống ống quần, trên đầu sợi thép vẫn còn máu tươi nhỏ giọt.
Hai người đàn ông phản ứng rất nhanh, một người tiến lên ghì bả vai Hứa Tình Thâm xuống đẩy cô ngã ra giường.
Vạn Dục Ninh khom người, toàn thân đều đau nhức, mặc dù dây thép không đâm vào chỗ hiểm, nhưng mười mấy sợi thép đan thành một dây, cô ta đi đến chiếc gương bên cạnh, nhìn thấy mà phát hoảng!
“Rạch nát mặt cô ta ra cho tôi, mau!”
Lúc này Hứa Tình Thâm chỉ có phẫn nộ, đã không còn cảm thấy sợ hãi.
“Vạn Dục Ninh, tôi thất thủ, hẳn là phải ghim lên mặt cô mới đúng.”
Vạn Dục Ninh đau đến không biết phải làm gì, điên cuồng gầm lên: “Giết cô ta cho tôi, rạch mặt cô ta ra, mau!”
Người đàn ông đang ghì chặt Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm cô từ trên cao.
“Cô Vạn, chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi đi.”
“Không, tôi phải nhìn tận mắt!”
Hứa Tình Thâm bị đè không dậy nổi, mắt đảo qua chiếc hộp bên cạnh, nước mắt ứa ra: “Cô đối xử thế nào với tôi cũng được, cô thả em trai tôi ra đi.”
“Cô nghĩ cũng hay quá đấy!”
—
Một khu sầm uất ở Đông Thành.
Một chiếc xe màu đen ngang nhiên đi vào lối đi bộ, người đàn ông ngồi phía sau xe không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên chân, tiết tấu càng lúc càng nhanh, bánh xe nghiến lên đường chạy nhanh như bay về phía trước, gần như chưa từng chậm lại.
Lão Bạch ngồi bên cạnh tài xế, quay đầu nhìn lại: “Tưởng tiên sinh, phía trước là đến.”
Tưởng Viễn Chu gần như không nghe lọt nữa, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục gõ lên đùi, Lão Bạch liên tục nhìn về phía trước.
“Tôi đã bố trí người qua đó, ngài đừng vội.”
Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, đáy mắt lộ ra một tia lạnh đến bức người, môi mỏng gần như mím chặt thành một đường thẳng.
Xe rất nhanh đã đến gần khách sạn kia, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm đầy mồ hôi.
—
Phòng 304
Dây thép trong tay Hứa Tình Thâm bị người đàn ông kia đoạt lấy, cô hít sâu một hơi, luồng khí tuyệt vọng tích tụ, cô biết bản thân dữ nhiều lành ít.
“Đợi một chút, các người thả tôi ra trước, tôi uống thuốc.”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh như dao nhọn đâm thẳng vào người cô.
“Bây giờ tôi không cần cô uống, tôi muốn gương mặt của cô.”
“Gấp như vậy làm gì? Tôi không muốn khi cô chụp ảnh tôi lại quá xấu xí, Vạn Dục Ninh, không phải cô muốn nhìn tôi làm trò hề ư?”
Vạn Dục Ninh thò tay sờ lên vết thương của mình, đau đến nỗi co rút tay lại.
“Được, đưa thuốc cho cô ta.”
Hai người đàn ông kia đứng dậy rời đi, một người lấy thuốc, Hứa Tình Thâm nói với người còn lại: “Rót giúp tôi một ly nước.”
Cô thở gấp vài cái, đợi sau khi sức lực khôi phục được đôi chút, Hứa Tình Thâm cầm cái hộp giấy lên, siết chặt trong tay.
Hai người đàn ông xoay người đi, Hứa Tình Thâm thoắt một cái ngồi dậy, cô một phát vén rèm cửa lên, cửa sổ đã được mở ra, cô ngồi trên cái giường sát tường, cánh tay Hứa Tình Thâm chống lên.
Vạn Dục Ninh nhớ rõ hôm qua A Mai đã kiểm tra kỹ, chỗ này rõ ràng là cửa an toàn.
“Cô…”
Bên ngoài khách sạn, xe của Tưởng Viễn Chu vừa vọt vào, chỉ là từ chỗ của Hứa Tình Thâm không nhìn thấy bên kia. Người đàn ông đẩy cửa xe bước xuống, cửa chính của khách sạn còn hơn trăm thước, đi qua quán cà phê này là được.
Anh sải chân dài bước về phía trước, Lão Bạch theo sát phía sau.
Hứa Tình Thâm ngồi trên bệ cửa sổ, trông thấy đồ vật trong tay hai người đàn ông đang tiến dần đến, cô nói với Vạn Dục Ninh một câu: “Chúc cô chết không được tử tế.”
Sau đó xoay người nhảy xuống.
Tưởng Viễn Chu nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, dường như có một vật nặng rơi xuống mái hiên, anh theo bản năng ngước đầu lên, liền trông thấy một bóng người đang lăn xuống đó.
Cô nặng nề rơi xuống mặt đất, lật nửa người, ngửa mặt nằm ở đó không hề nhúc nhích.
Đồ vật trong tay rớt ra ngoài, Tưởng Viễn Chu trông thấy một đoạn ngón út lăn ra khỏi hộp, còn Hứa Tình Thâm, cứ như vậy rơi xuống bên chân anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.