Chương 262: Ngày nào đó, có người thay thế được em không?
Thánh Yêu
10/03/2017
Buổi tối, 6 giờ.
Lão Bạch đến trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa phòng, bên trong không hề có tiếng đáp nào truyền đến.
“Tưởng tiên sinh? Tưởng tiên sinh?”
Buổi họp báo đã nói sẽ sắp xếp vào lúc 7 giờ, nhưng lúc này Hứa Tình Thâm phải nên đi ra rồi, cô ấy còn phải thu thập, chuẩn bị.
Trong phòng không có chút động tĩnh, Lão Bạch mở cửa đi vào. Trên sô pha không còn bóng dáng Hứa Tình Thâm, ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng không thấy.
Trong lòng anh ấy sáng tỏ, nhanh chóng đi đến trước phòng nghỉ. Lão Bạch lần thứ hai gõ vang cửa phòng.
“Tưởng tiên sinh!”
Bên trong lúc này mới mơ hồ có giọng nói phát ra: “Chuyện gì?”
“Tưởng tiên sinh, thời gian không còn sớm ạ.”
Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra.
“Mấy giờ rồi?”
Tưởng Viễn Chu cởi trần nửa người trên, ngồi thẳng dậy, gãi gãi tóc. Quần áo trên người Hứa Tình Thâm có chút hỗn độn, cô mới tỉnh ngủ được vài phút, đầu mơ mơ màng màng, còn tưởng đang ở nhà.
Nếu không phải ở nhà, sao Tưởng Viễn Chu vừa thấy cô mở mắt liền gấp gấp gáp gáp?
Lão Bạch ở ngoài nói: “6 giờ ạ.”
Hứa Tình Thâm ngáp, Tưởng Viễn Chu nói: “Sớm mà, cơm chiều đợi lát nữa hãy nói, bọn tôi còn phải ngủ.”
Còn ngủ?
Lão Bạch giật mình một cái.
“Tưởng tiên sinh, ngài đừng quên buổi họp báo.”
Tưởng Viễn Chu nhớ ra chuyện này rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Để họ chờ đi.”
“Tưởng tiên sinh, cái này… cái này không ổn đâu ạ?”
“Có gì không ổn?”
Hứa Tình Thâm cọ quậy ngồi dậy, tóc tán loạn ở hai bên tai, dán trên mặt rất ngứa ngáy, cô lấy ngón tay chải sơ mấy cái.
“Lão Bạch, đợi chút, tôi tới liền.”
Cuối cùng Lão Bạch cũng chờ được vị nhân vật chính này mở miệng.
“Dạ, Tưởng phu nhân.”
Tưởng Viễn Chu hạ giọng: “Đi cái gì mà đi? Đến trễ không sao hết.”
“Việc này không thể được, đây là cơ hội thành danh của em đó, em không thể từ bỏ.” Hứa Tình Thâm nói, xốc chăn chuẩn bị đi xuống. Tưởng Viễn Chu vội vàng kéo cánh tay cô.
“Thế cũng không mất tới nửa tiếng, tới đây!”
“Em phải trang điểm.”
“Ca phẫu thuật này đã thành công, sau này sẽ còn cơ hội cho em thể hiện, không kém ca lần này…”
Hứa Tình Thâm đẩy bàn tay anh ra, trên mặt dâng ý cười: “Đúng vậy, ngẫm lại lại thấy hưng phấn!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô đi dép lê vào, tay muốn ôm lấy cô.
“Là em nói em muốn anh.”
“Đừng có nói hươu nói vượn.” Hứa Tình Thâm đi xong dép liền bước nhanh về phía trước.
Tưởng Viễn Chu thừa dịp Hứa Tình Thâm đang ngủ đã tắm xong. Anh xốc lên chăn đi xuống. Trong phòng nghỉ còn treo mấy bộ quần áo của Hứa Tình Thâm, cô đi tới lựa. Tưởng Viễn Chu tay chống trên tủ quần áo.
“Em hẳn không phải loại người cầu danh lợi, lần này xem em cao hứng kìa.”
“Em muốn tiền thưởng.” Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại, nói.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Hứa Tình Thâm lấy một bộ váy len ra.
“Cơ hội này không phải ba anh cho sao? Nếu em không quý trọng thì thật có lỗi với ông ấy.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, nhớ đến bộ dạng Tưởng Đông Đình đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, “Ông ấy đoan chắc cuộc phẫu thuật này sẽ không thành công.”
“Nếu không thành công, em cũng nổi danh.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô sắp đi thay quần áo, anh kéo cô đến trước mặt mình. Tay người đàn ông ôm lấy mặt cô.
“Em nghiêm túc lần nữa cho anh xem!”
“Ừm, điểm ấy em thừa nhận, anh nói xem sao em lại lợi hại như vậy chứ?”
Tưởng Viễn Chu khom lưng định hôn cô, Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi, đẩy anh ra.
“Lát nữa em phải làm người phát biểu rồi, đừng có làm cho miệng em sưng tấy lên.”
Lão Bạch còn chờ ở ngoài, hai người ở trong dông dài sau một lúc lâu mới đi ra ngoài.
—
Sau khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Vạn Dục Ninh vẫn chưa tỉnh. Tưởng Đông Đình cũng không ra khỏi bệnh viện. Quản gia tới đó, mang theo thuốc để buổi tối uống cho ông ta.
“Ông chủ, mau về đi ạ.”
Tưởng Đông Đình giơ ngón tay lên.
“Nghe đi.”
“Gì ạ?”
“Hứa Tình Thâm lần này ghê gớm rồi, hoa tươi, tiếng vỗ tay, mọi thứ đều có.”
Quản gia quan sát sắc mặt Tưởng Đông Đình, gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn nói thì đây cũng là bản lĩnh của cô Hứa, không phải đã nói ca phẫu thuật kia ai làm cũng sẽ không thành công sao?”
“Rất náo nhiệt, rất náo nhiệt đấy!”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình đông lạnh, như thể cũng có mặt tại buổi họp báo.
“Bằng một ca phẫu thuật thành công, Hứa Tình Thâm vẻ vang rồi.”
“Ông chủ, ngài ngồi ở đây cũng không có việc gì, về nhà đi ạ, cơm chiều ở nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Hứa Ngôn đâu?”
“Ngoan ngoãn đợi ở nhà ạ.”
Tưởng Đông Đình đứng dậy.
“Ta đi xem Dục Ninh.”
“Dạ.”
Quản gia đi theo Tưởng Đông Đình tới cửa phòng bệnh, bên ngoài có người của Tưởng Viễn Chu canh giữ, Tưởng Đông Đình đi thẳng về phía trước nhưng lại bị cản lại.
“Làm gì đấy?”
“Tưởng tiên sinh phân phó, trước khi cô Vạn tỉnh lại, cũng không ai được vào.”
Tưởng Đông Đình lộ vẻ không vui.
“Ta cũng không được?”
“Rất xin lỗi ạ.”
Tưởng Đông Đình đứng ở cửa, không cam lòng bỏ về như vậy, có một số việc vẫn phải hỏi thẳng Vạn Dục Ninh cho rõ ràng.
Ông ta đứng đó không lâu, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm liền tới. Vừa mở cuộc họp báo, thần sắc hai người trông vui vẻ. Nhìn thấy Tưởng Đông Đình ở đây, Hứa Tình Thâm tiến lên chủ động chào hỏi: “Ba!”
Tưởng Đông Đình không thốt một tiếng, sắc mặt khó coi.
Tưởng Viễn Chu đi qua mở cửa, Hứa Tình Thâm khẽ nhún vai, theo anh vào.
Vạn Dục Ninh vừa mới tỉnh, hai người y tá ở cùng trong phòng thấy họ tiến vào liền vội đứng dậy. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ý bảo các cô ấy không cần chào.
“Cô ấy thế nào rồi?”
“Cô Vạn vừa tỉnh thì bọn tôi lập tức báo cho anh.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới. Vạn Dục Ninh mở to mắt, ánh mắt không khỏi quét về bốn phía. Cô ta đã ra phẫu thuật xong lâu như vậy, mấy tiếng đồng hồ này Hứa Tình Thâm cũng đang lo lắng đề phòng, lúc này thấy cô ta không có việc gì, cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thở nhẹ nhõm.
“Vạn Dục Ninh, cô nhìn thấy tôi không?” Bàn tay Hứa Tình Thâm phất phất trước mắt Vạn Dục Ninh.
Đôi mắt người phụ nữ chớp mấy cái.
“Đây là chỗ nào?”
“Tinh Cảng.”
“Tôi…” Ý thức của Vạn Dục Ninh vẫn còn mơ hồ.
“Tôi chết rồi sao?”
Y tá bên cạnh đón lời: “Phẫu thuật thành công, cô Vạn, chúc mừng cô!”
Trực giác của Vạn Dục Ninh muốn khóc, chóp mũi cay lên.
“Tôi còn sống sao?”
“Phải, cô mạng lớn.” Hứa Tình Thâm ngồi dậy, thấy các biểu hiện trên máy theo dõi cũng ổn định.
“Qua được đêm nay thì nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Vạn Dục Ninh há mồm, cô ta thật sự đã ôm quyết tâm sẽ chết mà lên bàn mổ. Cổ họng cô ta không khỏi nuốt nhẹ, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời đã tối hoàn toàn, nhưng không sao, trong mắt cô ta như thấy được ánh mặt trời, đó là một loại ánh sáng được nảy sinh ra từ tận đáy lòng.
“Dục Ninh, chúc mừng cô!”
Vạn Dục Ninh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông đứng đó, nhìn thấy Hứa Tình Thâm mặt đầy mệt mỏi.
“Đi thôi, em cũng mệt cả ngày rồi, cơm chiều còn chưa ăn.”
“Đêm nay em sẽ không về, em phải ở phòng bệnh trực, sáng mai ngủ tiếp vậy.”
“Vậy sao được?” Dĩ nhiên Tưởng Viễn Chu không đồng ý. “Đi ăn cơm chiều trước, ăn rồi nói tiếp.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, dặn dò y tá mấy câu, chuẩn bị đi ra. Cô thấy Tưởng Đông Đình còn đứng, nhân tiện đề cập: “Ba, ba cũng chưa ăn cơm đi? Cùng đi đi ạ?”
Tưởng Đông Đình cũng không muốn để ý tới cô, ông ta bước tới, ánh mắt nhìn tới giường bệnh của Vạn Dục Ninh.
“Anh chị đi trước đi, tôi còn muốn đợi một lúc, xem tình hình của Dục Ninh.”
Nhưng Vạn Dục Ninh nghe thấy thế, sắc mặt lại cứng đờ.
Tầm mắt cô ta nhìn lên chai nước truyền dịch trên đỉnh đầu. Hiện tại khó khăn lắm cô ta mới có thể tái sinh, phẫu thuật cũng đã vượt qua được, cô ta bỗng nhiên trở nên sợ chết, rất rất sợ chết, cô ta muốn sống.
Tưởng Viễn Chu chuẩn bị dẫn Hứa Tình Thâm đi ra, Vạn Dục Ninh động đậy cánh tay, lại phát hiện mình không có một chút sức lực.
Điều này làm cô ta càng thêm kinh hoảng, cô ta sợ Tưởng Đông Đình ở lại đây sẽ gây bất lợi cho mình, dù gì… không phải ông ta không từng nghĩ tới chuyện cho cô ta thuốc.
“Không… Không được!” Vạn Dục Ninh giơ tay, mắt thấy hai người đã đi ra ngoài được mấy bước.
Tưởng Đông Đình chắn tầm mắt cô ta.
“Dục Ninh, cuối cùng con cũng khỏe rồi! Phẫu thuật rất thành công, bác cũng có thể an tâm rồi.”
Lời như vậy vào tai Vạn Dục Ninh, cô ta đều thấy dối trá không chịu nổi. Trong lòng ông ta nhất định tò mò vì sao cô ta không chết? Tò mò tại sao Hứa Tình Thâm vẫn có thể cứu sống cô ta đúng không?
“Viễn Chu!!!” Vạn Dục Ninh dường như dùng hết sức toàn thân nhưng giọng nói lại vẫn rất khẽ, gần như không thể khiến người khác chú ý. Hứa Tình Thâm ngừng chân, đi trở lại đến trước giường của Vạn Dục Ninh.
“Cô có chỗ nào không thoải mái à?”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh lộ ra hoảng sợ.
“Hai người đừng đi!”
“Vì sao?”
“Bác… Bác Tưởng sẽ gây bất lợi cho tôi.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi nhìn sang Tưởng Đông Đình đứng bên cạnh.
Tưởng Đông Đình không ngờ Vạn Dục Ninh sẽ nói ra lời như vậy, ông ta nhíu chặt mày: “Vạn nha đầu, con nói bậy gì đó?”
“Con không chết trên bàn mổ, bác nhất định sẽ không chịu để yên, bác sẽ không bỏ qua cho con…”
Nghe Vạn Dục Ninh nói như vậy, Tưởng Viễn Chu bước tới, cúi người xuống, nghiêng mặt tới trước mặt người phụ nữ.
“Vì sao lại nói vậy?”
“Ông ấy… Ông ấy đưa em hai viên thuốc, bảo em uống, nói ca phẫu thuật của em sẽ không thành công, để em kéo Hứa Tình Thâm theo. Nhưng mà em không uống! Em muốn sống, em muốn chiến đấu một lần…” Vạn Dục Ninh nói xong một hơi những lời này liền mệt đến nỗi nhắm mắt lại, miệng không khỏi lặp lại câu nói: “Mình thật sự không chết, không chết…”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, tầm mắt nhìn Hứa Tình Thâm, ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Đông Đình ở đàng sau.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu gom đầy lửa giận, nhưng chung quy trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia nhìn khó có thể tin được.
“Ba muốn hại chết Vạn Dục Ninh?”
“Vạn nha đầu, con hồ đồ rồi có phải không?” Tưởng Đông Đình cũng không thừa nhận.
“Bác đưa thuốc cho con khi nào?”
“Hai viên thuốc đó con còn giữ.” Ngón tay Vạn Dục Ninh giật giật. “Để ở trong ngăn kéo, có gói khăn giấy.”
Y tá nghe thế liền mở tủ đầu giường ra, tìm thấy cục khăn giấy gói lại như lời Vạn Dục Ninh nói, cô ấy đưa đồ cho Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm thấy trên viên thuốc màu trắng còn có tên thuốc rõ ràng. Cô chăm chú nhìn kỹ. Tưởng Viễn Chu khẽ hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cầm viên thuốc kia hơi run run, cô để thuốc vào lại khăn giấy.
“Vạn Dục Ninh, may là cô không uống. Một khi cô uống viên thuốc này vào thì chẳng ai cứu được cô, vậy thì cô đã chết vô ích rồi.”
Tưởng Viễn Chu thấy từng cơn sóng giận dữ cuộn trào đang ầm ầm kéo tới, Hứa Tình Thâm nắm chặt hai viên thuốc kia lại.
“Khi đó, chức năng đông máu của Vạn Dục Ninh xuất hiện vấn đề, một khi xuất huyết nhiều thì một chút cơ hội cũng không còn.”
“Con không ngờ, cả cô ấy mà ba cũng hại, nếu cô ấy chết trên bàn mổ thật, ba mong đợi con sẽ thế nào với Hứa Tình Thâm chứ?”
Tưởng Đông Đình tức đến nỗi khóe miệng giật giật, Vạn Dục Ninh nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn ông ta.
Trong lòng Tưởng Viễn Chu đã sớm giận dữ.
“Cho nên, ba kéo truyền thông tới chính là muốn cho tất cả mọi người biết Hứa Tình Thâm phẫu thuật thất bại đúng không? Người ngoài đều biết quan hệ lúc trước của con và Vạn Dục Ninh, sao? Ba còn phải chụp cho Hứa Tình Thâm mối hiềm nghi cố tình giết người sao?”
Tưởng Đông Đình cũng không biện giải gì.
“Bây giờ thấy Vạn nha đầu có thể sống lại, ba còn hứng khởi hơn các con.”
“Hứng khởi?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh. “Bọn con đã nói là có hi vọng, nhưng ba cố tình không tin! Nếu Vạn Dục Ninh nghe lời ba thì bây giờ cô ấy đã chết lâu rồi! Dù cho phẫu thuật có thật sự thất bại, con cũng sẽ không nói một câu không tốt với Hứa Tình Thâm. Cô ấy là bác sĩ, cô ấy không phải đao phủ, cô ấy chỉ biết cứu người!”
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình.
Lão Bạch đã thu xếp cho phóng viên dùng cơm xon. Đi tới phòng bệnh, xa xa đã nghe Tưởng Viễn Chu đang phát hỏa, anh ấy bước nhanh vào. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua mọi người, rơi xuống trên người anh ấy.
“Lão Bạch, cậu tới đúng lúc lắm.”
“Tưởng tiên sinh, có gì phân phó ạ?”
“Sau này, cộng việc ở Tinh Cảng không cần ông ấy nhọc lòng nữa, đừng để ông ấy bước vào bệnh viện này. Còn nữa, tôi thấy tuổi ba tôi cũng lớn rồi, sức khỏe lại không tốt, sau này gắng hết sức đừng đi ra ngoài, cho người canh gác bên nhà họ Tưởng.”
“Dạ.”
Tưởng Đông Đình nghe thế, ánh mắt nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu.
“Sao, anh muốn giam lỏng tôi?”
“Không phải những chuyện ba làm đều tự xưng là vì muốn tốt người khác sao? Con cũng là vì tốt cho ba, con sợ ba ra ngoài bôn ba hại đến sức khỏe.”
Tưởng Đông Đình tức giận đến run người: “Anh dám!!!!!”
“Con có gì không dám?” Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch ra hiệu. “Đi thu xếp đi!”
“Dạ, Tưởng tiên sinh.”
“Chúng ta đi!” Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm, dẫn cô ra ngoài.
Cơm chiều giải quyết ở bên ngoài bệnh viện, ăn được một nửa, Lão Bạch mới về lại.
“Tưởng tiên sinh, đã an bài hết rồi ạ, cũng đã cho người đưa ông chủ về nhà.”
“Ừm, ngồi xuống ăn cơm.”
Lão Bạch kéo ghế ra, nhìn thấy khuôn Hứa Tình Thâm có vẻ mệt mỏi.
“Tưởng phu nhân, vẫn chưa chúc mừng cô một tiếng, phẫu thuật thành công!”
“Cám ơn!” Hứa Tình Thâm lại cảm thấy tâm tình hơi nặng nề.
“Phẫu thuật chính là như vậy, thành công thì là chuyện vô cùng tốt, nhưng bệnh viện ngày nào cũng có phẫu thuật nhiều như vậy, không có năng lực xoay chuyển trời đất cũng rất nhiều.”
Đây là sinh mệnh.
Con người có đôi khi thật sự là ngoan cường nhất, nhưng có đôi khi lại vẫn cứ yếu ớt nhất.
Trên đường về bệnh viện, Lão Bạch đi phía trước, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu.
Bóng hai người bị kéo dài ra, chồng chéo bên nhau, tay Tưởng Viễn Chu cầm tay cô.
“Ba anh thật sự điên rồi.”
“Có lẽ ông ấy cho rằng, Vạn Dục Ninh có thể trở thành cây gai thứ hai đâm vào lòng chúng ta.”
Tựa như Tưởng Tùy Vân năm đó, nhưng cho dù cuộc phẫu thuật của Vạn Dục Ninh thật sự thất bại, dù kiểm tra cho kết quả là do sai lầm của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu có thể đối xử với cô như hai năm trước nữa sao?
Tưởng Đông Đình muốn coi thử thế nào, còn Hứa Tình Thâm cảm thấy hết sức buồn cười.
Con ngươi u ám của Tưởng Viễn Chu nhìn về nơi xa.
“Có lẽ, ai cũng cho rằng em sẽ không thành công.”
“Vậy còn anh?”
“Trong lòng anh, chỉ cần là em làm phẫu thuật thì đều thành công.”
“Tưởng Viễn Chu, miệng anh phải ngọt vậy sao?”
Người đàn ông dừng bước chân, ghé môi sang cô.
“Em nói thật là đúng, miệng anh vẫn luôn ngọt, nếm thử đi!”
Hứa Tình Thâm bật cười, đẩy mặt anh ra.
Lão Bạch quay đầu lại nhìn thấy, cũng chỉ có thể coi như không biết gì, vội quay mặt lại như cũ.
Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Hứa Tình Thâm đẩy mặt Tưởng Viễn Chu qua một bên, không cho anh cơ hội hôn lung tung. Cô lấy di động ra, đưa tới một bên mặt.
“Alo?”
“Tình Thâm!”
“Ba!”
Tưởng Viễn Chu thẳng người dậy. Hứa Vượng trong điện thoại hỏi Hứa Tình Thâm vài câu về tình hình gần đây.
“Con vẫn ổn, vừa ăn cơm chiều xong, mọi người thì sao?”
“Ba cũng ăn rồi. Tình Thâm, ngày mai con rảnh không?”
“Ngày mai? Có việc sao ạ?”
Hứa Vượng cười ha hả nói: “Minh Xuyên sẽ dẫn bạn gái về. Mẹ con vừa đặt chỗ ăn cơm rồi, muốn hỏi thử con và Viễn Chu có rảnh không?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe miệng không khỏi cong lên: “Rảnh ạ, con sẽ tới.”
“Tốt tốt tốt! Ba bảo Minh Xuyên nhắn địa chỉ tiệm ăn cho con.”
“Ừm.”
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện, Tưởng Viễn Chu đi tới.
“Bạn gái của Minh Xuyên sẽ tới nhà?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này…” Hứa Tình Thâm thả di động vào lại túi.
“Lần trước em hỏi nó, nó cho em xem ảnh rồi, trông khá xinh.”
“Ngày mai anh đi với em.”
“Ừ, được thôi.”
Đêm nay, Hứa Tình Thâm ở lại bệnh viện, Tưởng Viễn Chu cũng không về. Tới gần giữa trưa, Hứa Tình Thâm đi kiểm tra các phòng, thay quần áo, theo Tưởng Viễn Chu ra cổng.
“Dùng cơm ở đâu?”
Hứa Tình Thâm đưa di động tới trước mặt anh.
“Chỗ này.”
Người đàn ông nhìn.
“Ăn ở tiệm bán món Hồ Nam?”
“Đúng vậy.”
“Em nhắn tin lại cho em trai em đi, chúng ta đến Đắc Nguyệt Lâu.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, cài dây an toàn.
“Không cần đâu, tiệm cơm này nhất định là mẹ em chọn, khả năng kinh tế thế nào thì cứ đi ăn quán thế nấy, em tin con mắt của Minh Xuyên, cô gái kia sẽ không hám giàu…”
“Nhưng ít ra với thân phận của chúng ta đây, nếu anh đã là anh rể Minh Xuyên thì anh phải thu xếp chu đáo.”
“Bỏ đi…”
“Em gọi hay anh gọi đây?”
Hứa Tình Thâm không lay chuyển được anh.
“Được rồi!”
Sau khi báo qua WeChat cho Hứa Minh Xuyên, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Anh nói anh là gì của Minh Xuyên?”
“Anh rể.” Tưởng Viễn Chu đón lấy ánh mắt cô.
“Sao, không đúng?”
Cô nào dám nói không đúng, lời Tưởng tiên sinh nói ra đương nhiêu đều là phải.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới Nguyệt Lâu trước, gọi đồ ăn xong, không bao lâu, người nhà họ Hứa liền tới.
Hứa Minh Xuyên dẫn theo Hạ Manh tới.
“Manh Manh, đây là chị gái và anh rể anh.”
Hạ Manh diện mạo đáng yêu, đôi mắt vô cùng có thần.
“Chào chị, chào anh ạ!”
Trong lòng Hứa Tình Thâm dâng lên cảm giác kích động không nói được.
“Mau, mau ngồi đi!”
Cảm giác đó thật như là con gái mình dẫn người yêu về vậy, Hứa Tình Thâm không khỏi cảm thấy buồn cười.
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên. Triệu Phương Hoa nhìn bốn phía căn phòng Vip. Thật rộng nha, nếu bày hết, không chừng còn có thể dọn tới mấy bàn, chỉ là nơi rộng rãi như vậy mà không bày hết thì càng thêm vẻ hào nhoáng.
Hứa Minh Xuyên kéo tay Hạ Manh, hận không thể dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi.
Phục vụ rót rượu và đồ uống cho mọi người. Triệu Phương Hoa nhìn con dâu tương lai không dứt, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Phương Hoa cười tủm tỉm nói: “Manh Manh, ba mẹ con làm gì thế?”
“Ba con là tài xế xe buýt, mẹ là giáo viên tiểu học ạ.”
Có mẹ làm giáo viên? Có vẻ cũng không tệ lắm.
Triệu Phương Hoa đũa cũng chưa động, hỏi tiếp: “Ở trường gì vậy? Trường học có tiếng không?”
“Mẹ!” Hứa Minh Xuyên vội nhìn bà ta. “Ăn cơm đi!”
Triệu Phương Hoa không khỏi lẩm bẩm: “Nếu là khu trường ngon không phải càng tốt sao? Tương lai con cái hai đứa có thể thơm lây mà…”
Hạ Manh nhẹ nhàng cười: “Chỉ là trường tiểu học bình thường thôi ạ.”
“Thế à…”
Hứa Tình Thâm sợ cô gái thấy xấu hổ, vội lái sang đề tài khác.
Hứa Vượng gần như không nói gì.
Tưởng Viễn Chu cũng không quan tâm loại chuyện này, chung quy không phải em trai mình, vả lại bạn gái người ta lần đầu tiên ra mắt, chỉ là để quen mặt nhau thôi.
Tưởng Viễn Chu gắp đồ ăn cho Hứa Tình Thâm, cô ăn thật sự ít, hôm nay lại nói rất nhiều, nói chuyện không ngừng với Hạ Manh.
Triệu Phương Hoa muốn xen vào nhưng chuyện các cô nói, có vài chuyện bà ta cũng nghe không hiểu. Khó khăn lắm mới chờ được hai người ngừng lại, Triệu Phương Hoa liền vội mở miệng: “Hạ Manh à, nhà con sống ở đâu?”
“Khu Kim Phổ ạ.”
“Khu Kim Phổ? Chỗ đó không phải nội thành nhỉ?”
Hạ Manh buông đũa trong tay xuống.
“Dạ, không được tính là nội thành ạ.”
“Cái gì mà không được tính chứ, chỗ đó còn chút nữa là ngoại thành rồi. Bác đã đi qua một lần, xe điện ngầm cũng chưa tới đó được, không thuận tiện lắm đâu.”
Sắc mặt Hạ Manh khẽ thay đổi nhưng vẫn tiếp lời: “Phải ạ, đúng là không tiện, cho nên hiện tại con đang thuê nhà ở riêng.”
“Mẹ, đợi sau khi bọn con kết hôn, không phải cái gì cũng tiện rồi sao?”
Triệu Phương Hoa nhìn cô gái đối diện, trông thật sự đáng yêu, nhưng xinh đẹp thì ăn cơm được sao? Con trai bà ta cũng đâu kém gì, thật sự không cần phải đi tìm người vùng ngoại thành. Nhưng xem bộ dáng của Hứa Minh Xuyên, nếu bà ta thật sự phản đối, xem ra cũng không có ích gì.
“Thằng nhóc con này, vậy sau này cũng phải về nhà vợ mà? Cả lái xe cũng mất nhiều thời gian.”
Ngón tay Hạ Manh run run.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm nhìn nhau. Hứa Tình Thâm vừa định mở miệng, Tưởng Viễn Chu liền đưa ánh mắt qua cô.
Cô nuốt lại lời muốn nói. Hạ Manh đón lấy ánh mắt của Triệu Phương Hoa.
“Dì ơi, ba mẹ con cũng là người thông suốt. Bọn họ cũng nói chờ con kết hôn, bọn họ sẽ đến thăm chúng con nhiều hơn. Cho nên con và Minh Xuyên đã bàn bạc, sẽ mua một căn nhà rộng chút ạ.”
“Cái gì?” Triệu Phương Hoa nghe thế, trừng mắt nhìn con trai mình. “Chuyện mua nhà các con cũng bàn bạc xong rồi?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước cũng đi xem rồi, mới vừa bắt đầu phiên giao dịch, một trăm ba mươi chín mét vuông cũng không tồi……”
“Ai nói chúng ta phải mua nhà?”
Trên khuôn mặt Hạ Manh có chút không nhịn được nữa.
“Con với Minh Xuyên đều có tiền tích góp, có thể đi vay.”
“Chuyện này không thể được, chúng ta có nhà rồi, không cần mua.”
Hạ Manh không ngờ mới lần đầu tiên gặp mặt, khẩu khí của Triệu Phương Hoa đã như vậy. Vẻ mặt Hứa Minh Xuyên cũng có tức giận: “Mẹ, cuộc sống sau này là của bọn con, hôm nay có thể đừng nói tới những chuyện này được không?”
“Phải đấy!” Hứa Vượng kéo bà ta lại. “Bớt tranh cãi đi.”
Sắc mặt Hạ Manh đỏ lên, cũng không phải người có thể nhẫn nhịn.
“Dì à, dì nói dì có nhà, vậy xin hỏi nhà dì rộng bao nhiêu ạ?”
“Đủ để sống là được…”
“Mấy phòng ạ?”
Triệu Phương Hoa hừ lạnh: “Ba phòng.”
“Ở cùng bà ngoại Minh Xuyên phải không ạ?” Hạ Manh nói xong lời này thì đứng dậy, tay lấy túi đi ra ngoài.
Cũng khó trách, cái kiểu này của Triệu Phương Hoa ai cũng chịu không nổi. Hứa Minh Xuyên sốt ruột đứng dậy, giữ chặt tay cô gái lại: “Manh Manh, đừng như vậy!”
“Đợi đã…” Sau một lúc lâu trầm mặc, Tưởng Viễn Chu cuối cùng cũng lên tiếng. “Chuyện nhà ở của mấy em không cần duy nghĩ, anh sẽ làm.”
Hứa Minh Xuyên ngẩn ra, há miệng mấy cái: “Anh… anh rể.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, thằng nhóc này, sửa miệng cũng thật mau.
“Cửu Long Thương đang để không, trước kia đã là nói sẽ cho em. Em với ba mẹ ngày mai chuẩn bị dọn qua được rồi. Căn biệt thự đó nhiều phòng, còn có sân rộng. Minh Xuyên, chỉ cần là người em thích là được, chuyện tiền bạc nhà ở, em không cần suy nghĩ.”
Hứa Minh Xuyên vội kéo Hạ Manh ngồi xuống lại. Triệu Phương Hoa vừa nghe chuyện nhà ở đã được định thì vui mừng ra mặt: “Phải phải, con còn có anh rể con mà. Mẹ nói không mua nhà là vì nhà của chúng ta không cần phải mua!”
Một bữa cơm cứ bất tri bất giác trôi qua như vậy.
Ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, Hứa Minh Xuyên tiễn Hạ Manh và nhà họ Hứa về.
Hứa Tình Thâm lên xe, Tưởng Viễn Chu tự lái xe về. Anh nhịn không được cười khẽ, nói: “Tình Thâm, thù trước kia của em sau này có người báo cho em rồi.”
“Có ý gì?”
“Cô con dâu nhà họ Hứa này không phải là một trái hồng mềm đâu, mẹ em sau này sẽ không được ngày yên ổn đâu.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Nói như vậy, Minh Xuyên…”
“Loại sự tình này, chúng ta nhọc lòng cũng vô dụng, tình cảm là của hai đứa bọn nó, Minh Xuyên yêu con bé là đủ rồi. Vả lại, mẹ em như vậy, em có thể cam đoan đổi cô con dâu khác thì có thể sống hòa thuận với bà ta sao?”
Điểm này quả thật không thể cam đoan.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, kéo dây an toàn bên cạnh.
Tầm mắt anh nhìn ra, thấy một bóng dáng phụ nữ đang đi ngang qua cách đó không xa. Đuôi mắt anh hơi định lại, thấy người phụ nữ giơ tay vuốt vuốt tóc. Tưởng Viễn Chu thắt lại dây an toàn rồi nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng hồi nãy.
“Sao vậy?” Thấy anh vẫn chưa lái xe, Hứa Tình Thâm không khỏi hỏi.
“Vừa rồi anh thấy được một người… Cảm giác rất giống khi nhìn em.”
“Nói bậy gì đó?” Hứa Tình Thâm không để tâm. “Em cũng không có chị em ruột.”
Tưởng Viễn Chu khởi động xe. Hứa Tình Thâm dựa người ra sau, ánh mắt nhìn sang một bên mặt người đàn ông.
“Anh sẽ không nhầm em với người nào đó chứ?”
Người đàn ông cười khẽ ra tiếng.
“Không cho cười!” Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy. “Nếu có người phụ nữ đặc biệt giống em, liệu anh có thể có cảm giác mới mẻ hơn không? Liệu có thể thấy người khác sẽ thay thế được em không?”
Lão Bạch đến trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa phòng, bên trong không hề có tiếng đáp nào truyền đến.
“Tưởng tiên sinh? Tưởng tiên sinh?”
Buổi họp báo đã nói sẽ sắp xếp vào lúc 7 giờ, nhưng lúc này Hứa Tình Thâm phải nên đi ra rồi, cô ấy còn phải thu thập, chuẩn bị.
Trong phòng không có chút động tĩnh, Lão Bạch mở cửa đi vào. Trên sô pha không còn bóng dáng Hứa Tình Thâm, ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng không thấy.
Trong lòng anh ấy sáng tỏ, nhanh chóng đi đến trước phòng nghỉ. Lão Bạch lần thứ hai gõ vang cửa phòng.
“Tưởng tiên sinh!”
Bên trong lúc này mới mơ hồ có giọng nói phát ra: “Chuyện gì?”
“Tưởng tiên sinh, thời gian không còn sớm ạ.”
Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra.
“Mấy giờ rồi?”
Tưởng Viễn Chu cởi trần nửa người trên, ngồi thẳng dậy, gãi gãi tóc. Quần áo trên người Hứa Tình Thâm có chút hỗn độn, cô mới tỉnh ngủ được vài phút, đầu mơ mơ màng màng, còn tưởng đang ở nhà.
Nếu không phải ở nhà, sao Tưởng Viễn Chu vừa thấy cô mở mắt liền gấp gấp gáp gáp?
Lão Bạch ở ngoài nói: “6 giờ ạ.”
Hứa Tình Thâm ngáp, Tưởng Viễn Chu nói: “Sớm mà, cơm chiều đợi lát nữa hãy nói, bọn tôi còn phải ngủ.”
Còn ngủ?
Lão Bạch giật mình một cái.
“Tưởng tiên sinh, ngài đừng quên buổi họp báo.”
Tưởng Viễn Chu nhớ ra chuyện này rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Để họ chờ đi.”
“Tưởng tiên sinh, cái này… cái này không ổn đâu ạ?”
“Có gì không ổn?”
Hứa Tình Thâm cọ quậy ngồi dậy, tóc tán loạn ở hai bên tai, dán trên mặt rất ngứa ngáy, cô lấy ngón tay chải sơ mấy cái.
“Lão Bạch, đợi chút, tôi tới liền.”
Cuối cùng Lão Bạch cũng chờ được vị nhân vật chính này mở miệng.
“Dạ, Tưởng phu nhân.”
Tưởng Viễn Chu hạ giọng: “Đi cái gì mà đi? Đến trễ không sao hết.”
“Việc này không thể được, đây là cơ hội thành danh của em đó, em không thể từ bỏ.” Hứa Tình Thâm nói, xốc chăn chuẩn bị đi xuống. Tưởng Viễn Chu vội vàng kéo cánh tay cô.
“Thế cũng không mất tới nửa tiếng, tới đây!”
“Em phải trang điểm.”
“Ca phẫu thuật này đã thành công, sau này sẽ còn cơ hội cho em thể hiện, không kém ca lần này…”
Hứa Tình Thâm đẩy bàn tay anh ra, trên mặt dâng ý cười: “Đúng vậy, ngẫm lại lại thấy hưng phấn!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô đi dép lê vào, tay muốn ôm lấy cô.
“Là em nói em muốn anh.”
“Đừng có nói hươu nói vượn.” Hứa Tình Thâm đi xong dép liền bước nhanh về phía trước.
Tưởng Viễn Chu thừa dịp Hứa Tình Thâm đang ngủ đã tắm xong. Anh xốc lên chăn đi xuống. Trong phòng nghỉ còn treo mấy bộ quần áo của Hứa Tình Thâm, cô đi tới lựa. Tưởng Viễn Chu tay chống trên tủ quần áo.
“Em hẳn không phải loại người cầu danh lợi, lần này xem em cao hứng kìa.”
“Em muốn tiền thưởng.” Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại, nói.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Hứa Tình Thâm lấy một bộ váy len ra.
“Cơ hội này không phải ba anh cho sao? Nếu em không quý trọng thì thật có lỗi với ông ấy.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, nhớ đến bộ dạng Tưởng Đông Đình đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, “Ông ấy đoan chắc cuộc phẫu thuật này sẽ không thành công.”
“Nếu không thành công, em cũng nổi danh.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô sắp đi thay quần áo, anh kéo cô đến trước mặt mình. Tay người đàn ông ôm lấy mặt cô.
“Em nghiêm túc lần nữa cho anh xem!”
“Ừm, điểm ấy em thừa nhận, anh nói xem sao em lại lợi hại như vậy chứ?”
Tưởng Viễn Chu khom lưng định hôn cô, Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi, đẩy anh ra.
“Lát nữa em phải làm người phát biểu rồi, đừng có làm cho miệng em sưng tấy lên.”
Lão Bạch còn chờ ở ngoài, hai người ở trong dông dài sau một lúc lâu mới đi ra ngoài.
—
Sau khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Vạn Dục Ninh vẫn chưa tỉnh. Tưởng Đông Đình cũng không ra khỏi bệnh viện. Quản gia tới đó, mang theo thuốc để buổi tối uống cho ông ta.
“Ông chủ, mau về đi ạ.”
Tưởng Đông Đình giơ ngón tay lên.
“Nghe đi.”
“Gì ạ?”
“Hứa Tình Thâm lần này ghê gớm rồi, hoa tươi, tiếng vỗ tay, mọi thứ đều có.”
Quản gia quan sát sắc mặt Tưởng Đông Đình, gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn nói thì đây cũng là bản lĩnh của cô Hứa, không phải đã nói ca phẫu thuật kia ai làm cũng sẽ không thành công sao?”
“Rất náo nhiệt, rất náo nhiệt đấy!”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình đông lạnh, như thể cũng có mặt tại buổi họp báo.
“Bằng một ca phẫu thuật thành công, Hứa Tình Thâm vẻ vang rồi.”
“Ông chủ, ngài ngồi ở đây cũng không có việc gì, về nhà đi ạ, cơm chiều ở nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Hứa Ngôn đâu?”
“Ngoan ngoãn đợi ở nhà ạ.”
Tưởng Đông Đình đứng dậy.
“Ta đi xem Dục Ninh.”
“Dạ.”
Quản gia đi theo Tưởng Đông Đình tới cửa phòng bệnh, bên ngoài có người của Tưởng Viễn Chu canh giữ, Tưởng Đông Đình đi thẳng về phía trước nhưng lại bị cản lại.
“Làm gì đấy?”
“Tưởng tiên sinh phân phó, trước khi cô Vạn tỉnh lại, cũng không ai được vào.”
Tưởng Đông Đình lộ vẻ không vui.
“Ta cũng không được?”
“Rất xin lỗi ạ.”
Tưởng Đông Đình đứng ở cửa, không cam lòng bỏ về như vậy, có một số việc vẫn phải hỏi thẳng Vạn Dục Ninh cho rõ ràng.
Ông ta đứng đó không lâu, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm liền tới. Vừa mở cuộc họp báo, thần sắc hai người trông vui vẻ. Nhìn thấy Tưởng Đông Đình ở đây, Hứa Tình Thâm tiến lên chủ động chào hỏi: “Ba!”
Tưởng Đông Đình không thốt một tiếng, sắc mặt khó coi.
Tưởng Viễn Chu đi qua mở cửa, Hứa Tình Thâm khẽ nhún vai, theo anh vào.
Vạn Dục Ninh vừa mới tỉnh, hai người y tá ở cùng trong phòng thấy họ tiến vào liền vội đứng dậy. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ý bảo các cô ấy không cần chào.
“Cô ấy thế nào rồi?”
“Cô Vạn vừa tỉnh thì bọn tôi lập tức báo cho anh.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới. Vạn Dục Ninh mở to mắt, ánh mắt không khỏi quét về bốn phía. Cô ta đã ra phẫu thuật xong lâu như vậy, mấy tiếng đồng hồ này Hứa Tình Thâm cũng đang lo lắng đề phòng, lúc này thấy cô ta không có việc gì, cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thở nhẹ nhõm.
“Vạn Dục Ninh, cô nhìn thấy tôi không?” Bàn tay Hứa Tình Thâm phất phất trước mắt Vạn Dục Ninh.
Đôi mắt người phụ nữ chớp mấy cái.
“Đây là chỗ nào?”
“Tinh Cảng.”
“Tôi…” Ý thức của Vạn Dục Ninh vẫn còn mơ hồ.
“Tôi chết rồi sao?”
Y tá bên cạnh đón lời: “Phẫu thuật thành công, cô Vạn, chúc mừng cô!”
Trực giác của Vạn Dục Ninh muốn khóc, chóp mũi cay lên.
“Tôi còn sống sao?”
“Phải, cô mạng lớn.” Hứa Tình Thâm ngồi dậy, thấy các biểu hiện trên máy theo dõi cũng ổn định.
“Qua được đêm nay thì nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Vạn Dục Ninh há mồm, cô ta thật sự đã ôm quyết tâm sẽ chết mà lên bàn mổ. Cổ họng cô ta không khỏi nuốt nhẹ, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời đã tối hoàn toàn, nhưng không sao, trong mắt cô ta như thấy được ánh mặt trời, đó là một loại ánh sáng được nảy sinh ra từ tận đáy lòng.
“Dục Ninh, chúc mừng cô!”
Vạn Dục Ninh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông đứng đó, nhìn thấy Hứa Tình Thâm mặt đầy mệt mỏi.
“Đi thôi, em cũng mệt cả ngày rồi, cơm chiều còn chưa ăn.”
“Đêm nay em sẽ không về, em phải ở phòng bệnh trực, sáng mai ngủ tiếp vậy.”
“Vậy sao được?” Dĩ nhiên Tưởng Viễn Chu không đồng ý. “Đi ăn cơm chiều trước, ăn rồi nói tiếp.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, dặn dò y tá mấy câu, chuẩn bị đi ra. Cô thấy Tưởng Đông Đình còn đứng, nhân tiện đề cập: “Ba, ba cũng chưa ăn cơm đi? Cùng đi đi ạ?”
Tưởng Đông Đình cũng không muốn để ý tới cô, ông ta bước tới, ánh mắt nhìn tới giường bệnh của Vạn Dục Ninh.
“Anh chị đi trước đi, tôi còn muốn đợi một lúc, xem tình hình của Dục Ninh.”
Nhưng Vạn Dục Ninh nghe thấy thế, sắc mặt lại cứng đờ.
Tầm mắt cô ta nhìn lên chai nước truyền dịch trên đỉnh đầu. Hiện tại khó khăn lắm cô ta mới có thể tái sinh, phẫu thuật cũng đã vượt qua được, cô ta bỗng nhiên trở nên sợ chết, rất rất sợ chết, cô ta muốn sống.
Tưởng Viễn Chu chuẩn bị dẫn Hứa Tình Thâm đi ra, Vạn Dục Ninh động đậy cánh tay, lại phát hiện mình không có một chút sức lực.
Điều này làm cô ta càng thêm kinh hoảng, cô ta sợ Tưởng Đông Đình ở lại đây sẽ gây bất lợi cho mình, dù gì… không phải ông ta không từng nghĩ tới chuyện cho cô ta thuốc.
“Không… Không được!” Vạn Dục Ninh giơ tay, mắt thấy hai người đã đi ra ngoài được mấy bước.
Tưởng Đông Đình chắn tầm mắt cô ta.
“Dục Ninh, cuối cùng con cũng khỏe rồi! Phẫu thuật rất thành công, bác cũng có thể an tâm rồi.”
Lời như vậy vào tai Vạn Dục Ninh, cô ta đều thấy dối trá không chịu nổi. Trong lòng ông ta nhất định tò mò vì sao cô ta không chết? Tò mò tại sao Hứa Tình Thâm vẫn có thể cứu sống cô ta đúng không?
“Viễn Chu!!!” Vạn Dục Ninh dường như dùng hết sức toàn thân nhưng giọng nói lại vẫn rất khẽ, gần như không thể khiến người khác chú ý. Hứa Tình Thâm ngừng chân, đi trở lại đến trước giường của Vạn Dục Ninh.
“Cô có chỗ nào không thoải mái à?”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh lộ ra hoảng sợ.
“Hai người đừng đi!”
“Vì sao?”
“Bác… Bác Tưởng sẽ gây bất lợi cho tôi.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi nhìn sang Tưởng Đông Đình đứng bên cạnh.
Tưởng Đông Đình không ngờ Vạn Dục Ninh sẽ nói ra lời như vậy, ông ta nhíu chặt mày: “Vạn nha đầu, con nói bậy gì đó?”
“Con không chết trên bàn mổ, bác nhất định sẽ không chịu để yên, bác sẽ không bỏ qua cho con…”
Nghe Vạn Dục Ninh nói như vậy, Tưởng Viễn Chu bước tới, cúi người xuống, nghiêng mặt tới trước mặt người phụ nữ.
“Vì sao lại nói vậy?”
“Ông ấy… Ông ấy đưa em hai viên thuốc, bảo em uống, nói ca phẫu thuật của em sẽ không thành công, để em kéo Hứa Tình Thâm theo. Nhưng mà em không uống! Em muốn sống, em muốn chiến đấu một lần…” Vạn Dục Ninh nói xong một hơi những lời này liền mệt đến nỗi nhắm mắt lại, miệng không khỏi lặp lại câu nói: “Mình thật sự không chết, không chết…”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, tầm mắt nhìn Hứa Tình Thâm, ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Đông Đình ở đàng sau.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu gom đầy lửa giận, nhưng chung quy trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia nhìn khó có thể tin được.
“Ba muốn hại chết Vạn Dục Ninh?”
“Vạn nha đầu, con hồ đồ rồi có phải không?” Tưởng Đông Đình cũng không thừa nhận.
“Bác đưa thuốc cho con khi nào?”
“Hai viên thuốc đó con còn giữ.” Ngón tay Vạn Dục Ninh giật giật. “Để ở trong ngăn kéo, có gói khăn giấy.”
Y tá nghe thế liền mở tủ đầu giường ra, tìm thấy cục khăn giấy gói lại như lời Vạn Dục Ninh nói, cô ấy đưa đồ cho Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm thấy trên viên thuốc màu trắng còn có tên thuốc rõ ràng. Cô chăm chú nhìn kỹ. Tưởng Viễn Chu khẽ hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cầm viên thuốc kia hơi run run, cô để thuốc vào lại khăn giấy.
“Vạn Dục Ninh, may là cô không uống. Một khi cô uống viên thuốc này vào thì chẳng ai cứu được cô, vậy thì cô đã chết vô ích rồi.”
Tưởng Viễn Chu thấy từng cơn sóng giận dữ cuộn trào đang ầm ầm kéo tới, Hứa Tình Thâm nắm chặt hai viên thuốc kia lại.
“Khi đó, chức năng đông máu của Vạn Dục Ninh xuất hiện vấn đề, một khi xuất huyết nhiều thì một chút cơ hội cũng không còn.”
“Con không ngờ, cả cô ấy mà ba cũng hại, nếu cô ấy chết trên bàn mổ thật, ba mong đợi con sẽ thế nào với Hứa Tình Thâm chứ?”
Tưởng Đông Đình tức đến nỗi khóe miệng giật giật, Vạn Dục Ninh nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn ông ta.
Trong lòng Tưởng Viễn Chu đã sớm giận dữ.
“Cho nên, ba kéo truyền thông tới chính là muốn cho tất cả mọi người biết Hứa Tình Thâm phẫu thuật thất bại đúng không? Người ngoài đều biết quan hệ lúc trước của con và Vạn Dục Ninh, sao? Ba còn phải chụp cho Hứa Tình Thâm mối hiềm nghi cố tình giết người sao?”
Tưởng Đông Đình cũng không biện giải gì.
“Bây giờ thấy Vạn nha đầu có thể sống lại, ba còn hứng khởi hơn các con.”
“Hứng khởi?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh. “Bọn con đã nói là có hi vọng, nhưng ba cố tình không tin! Nếu Vạn Dục Ninh nghe lời ba thì bây giờ cô ấy đã chết lâu rồi! Dù cho phẫu thuật có thật sự thất bại, con cũng sẽ không nói một câu không tốt với Hứa Tình Thâm. Cô ấy là bác sĩ, cô ấy không phải đao phủ, cô ấy chỉ biết cứu người!”
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình.
Lão Bạch đã thu xếp cho phóng viên dùng cơm xon. Đi tới phòng bệnh, xa xa đã nghe Tưởng Viễn Chu đang phát hỏa, anh ấy bước nhanh vào. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua mọi người, rơi xuống trên người anh ấy.
“Lão Bạch, cậu tới đúng lúc lắm.”
“Tưởng tiên sinh, có gì phân phó ạ?”
“Sau này, cộng việc ở Tinh Cảng không cần ông ấy nhọc lòng nữa, đừng để ông ấy bước vào bệnh viện này. Còn nữa, tôi thấy tuổi ba tôi cũng lớn rồi, sức khỏe lại không tốt, sau này gắng hết sức đừng đi ra ngoài, cho người canh gác bên nhà họ Tưởng.”
“Dạ.”
Tưởng Đông Đình nghe thế, ánh mắt nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu.
“Sao, anh muốn giam lỏng tôi?”
“Không phải những chuyện ba làm đều tự xưng là vì muốn tốt người khác sao? Con cũng là vì tốt cho ba, con sợ ba ra ngoài bôn ba hại đến sức khỏe.”
Tưởng Đông Đình tức giận đến run người: “Anh dám!!!!!”
“Con có gì không dám?” Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch ra hiệu. “Đi thu xếp đi!”
“Dạ, Tưởng tiên sinh.”
“Chúng ta đi!” Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm, dẫn cô ra ngoài.
Cơm chiều giải quyết ở bên ngoài bệnh viện, ăn được một nửa, Lão Bạch mới về lại.
“Tưởng tiên sinh, đã an bài hết rồi ạ, cũng đã cho người đưa ông chủ về nhà.”
“Ừm, ngồi xuống ăn cơm.”
Lão Bạch kéo ghế ra, nhìn thấy khuôn Hứa Tình Thâm có vẻ mệt mỏi.
“Tưởng phu nhân, vẫn chưa chúc mừng cô một tiếng, phẫu thuật thành công!”
“Cám ơn!” Hứa Tình Thâm lại cảm thấy tâm tình hơi nặng nề.
“Phẫu thuật chính là như vậy, thành công thì là chuyện vô cùng tốt, nhưng bệnh viện ngày nào cũng có phẫu thuật nhiều như vậy, không có năng lực xoay chuyển trời đất cũng rất nhiều.”
Đây là sinh mệnh.
Con người có đôi khi thật sự là ngoan cường nhất, nhưng có đôi khi lại vẫn cứ yếu ớt nhất.
Trên đường về bệnh viện, Lão Bạch đi phía trước, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu.
Bóng hai người bị kéo dài ra, chồng chéo bên nhau, tay Tưởng Viễn Chu cầm tay cô.
“Ba anh thật sự điên rồi.”
“Có lẽ ông ấy cho rằng, Vạn Dục Ninh có thể trở thành cây gai thứ hai đâm vào lòng chúng ta.”
Tựa như Tưởng Tùy Vân năm đó, nhưng cho dù cuộc phẫu thuật của Vạn Dục Ninh thật sự thất bại, dù kiểm tra cho kết quả là do sai lầm của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu có thể đối xử với cô như hai năm trước nữa sao?
Tưởng Đông Đình muốn coi thử thế nào, còn Hứa Tình Thâm cảm thấy hết sức buồn cười.
Con ngươi u ám của Tưởng Viễn Chu nhìn về nơi xa.
“Có lẽ, ai cũng cho rằng em sẽ không thành công.”
“Vậy còn anh?”
“Trong lòng anh, chỉ cần là em làm phẫu thuật thì đều thành công.”
“Tưởng Viễn Chu, miệng anh phải ngọt vậy sao?”
Người đàn ông dừng bước chân, ghé môi sang cô.
“Em nói thật là đúng, miệng anh vẫn luôn ngọt, nếm thử đi!”
Hứa Tình Thâm bật cười, đẩy mặt anh ra.
Lão Bạch quay đầu lại nhìn thấy, cũng chỉ có thể coi như không biết gì, vội quay mặt lại như cũ.
Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Hứa Tình Thâm đẩy mặt Tưởng Viễn Chu qua một bên, không cho anh cơ hội hôn lung tung. Cô lấy di động ra, đưa tới một bên mặt.
“Alo?”
“Tình Thâm!”
“Ba!”
Tưởng Viễn Chu thẳng người dậy. Hứa Vượng trong điện thoại hỏi Hứa Tình Thâm vài câu về tình hình gần đây.
“Con vẫn ổn, vừa ăn cơm chiều xong, mọi người thì sao?”
“Ba cũng ăn rồi. Tình Thâm, ngày mai con rảnh không?”
“Ngày mai? Có việc sao ạ?”
Hứa Vượng cười ha hả nói: “Minh Xuyên sẽ dẫn bạn gái về. Mẹ con vừa đặt chỗ ăn cơm rồi, muốn hỏi thử con và Viễn Chu có rảnh không?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe miệng không khỏi cong lên: “Rảnh ạ, con sẽ tới.”
“Tốt tốt tốt! Ba bảo Minh Xuyên nhắn địa chỉ tiệm ăn cho con.”
“Ừm.”
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện, Tưởng Viễn Chu đi tới.
“Bạn gái của Minh Xuyên sẽ tới nhà?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này…” Hứa Tình Thâm thả di động vào lại túi.
“Lần trước em hỏi nó, nó cho em xem ảnh rồi, trông khá xinh.”
“Ngày mai anh đi với em.”
“Ừ, được thôi.”
Đêm nay, Hứa Tình Thâm ở lại bệnh viện, Tưởng Viễn Chu cũng không về. Tới gần giữa trưa, Hứa Tình Thâm đi kiểm tra các phòng, thay quần áo, theo Tưởng Viễn Chu ra cổng.
“Dùng cơm ở đâu?”
Hứa Tình Thâm đưa di động tới trước mặt anh.
“Chỗ này.”
Người đàn ông nhìn.
“Ăn ở tiệm bán món Hồ Nam?”
“Đúng vậy.”
“Em nhắn tin lại cho em trai em đi, chúng ta đến Đắc Nguyệt Lâu.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, cài dây an toàn.
“Không cần đâu, tiệm cơm này nhất định là mẹ em chọn, khả năng kinh tế thế nào thì cứ đi ăn quán thế nấy, em tin con mắt của Minh Xuyên, cô gái kia sẽ không hám giàu…”
“Nhưng ít ra với thân phận của chúng ta đây, nếu anh đã là anh rể Minh Xuyên thì anh phải thu xếp chu đáo.”
“Bỏ đi…”
“Em gọi hay anh gọi đây?”
Hứa Tình Thâm không lay chuyển được anh.
“Được rồi!”
Sau khi báo qua WeChat cho Hứa Minh Xuyên, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Anh nói anh là gì của Minh Xuyên?”
“Anh rể.” Tưởng Viễn Chu đón lấy ánh mắt cô.
“Sao, không đúng?”
Cô nào dám nói không đúng, lời Tưởng tiên sinh nói ra đương nhiêu đều là phải.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới Nguyệt Lâu trước, gọi đồ ăn xong, không bao lâu, người nhà họ Hứa liền tới.
Hứa Minh Xuyên dẫn theo Hạ Manh tới.
“Manh Manh, đây là chị gái và anh rể anh.”
Hạ Manh diện mạo đáng yêu, đôi mắt vô cùng có thần.
“Chào chị, chào anh ạ!”
Trong lòng Hứa Tình Thâm dâng lên cảm giác kích động không nói được.
“Mau, mau ngồi đi!”
Cảm giác đó thật như là con gái mình dẫn người yêu về vậy, Hứa Tình Thâm không khỏi cảm thấy buồn cười.
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên. Triệu Phương Hoa nhìn bốn phía căn phòng Vip. Thật rộng nha, nếu bày hết, không chừng còn có thể dọn tới mấy bàn, chỉ là nơi rộng rãi như vậy mà không bày hết thì càng thêm vẻ hào nhoáng.
Hứa Minh Xuyên kéo tay Hạ Manh, hận không thể dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi.
Phục vụ rót rượu và đồ uống cho mọi người. Triệu Phương Hoa nhìn con dâu tương lai không dứt, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Phương Hoa cười tủm tỉm nói: “Manh Manh, ba mẹ con làm gì thế?”
“Ba con là tài xế xe buýt, mẹ là giáo viên tiểu học ạ.”
Có mẹ làm giáo viên? Có vẻ cũng không tệ lắm.
Triệu Phương Hoa đũa cũng chưa động, hỏi tiếp: “Ở trường gì vậy? Trường học có tiếng không?”
“Mẹ!” Hứa Minh Xuyên vội nhìn bà ta. “Ăn cơm đi!”
Triệu Phương Hoa không khỏi lẩm bẩm: “Nếu là khu trường ngon không phải càng tốt sao? Tương lai con cái hai đứa có thể thơm lây mà…”
Hạ Manh nhẹ nhàng cười: “Chỉ là trường tiểu học bình thường thôi ạ.”
“Thế à…”
Hứa Tình Thâm sợ cô gái thấy xấu hổ, vội lái sang đề tài khác.
Hứa Vượng gần như không nói gì.
Tưởng Viễn Chu cũng không quan tâm loại chuyện này, chung quy không phải em trai mình, vả lại bạn gái người ta lần đầu tiên ra mắt, chỉ là để quen mặt nhau thôi.
Tưởng Viễn Chu gắp đồ ăn cho Hứa Tình Thâm, cô ăn thật sự ít, hôm nay lại nói rất nhiều, nói chuyện không ngừng với Hạ Manh.
Triệu Phương Hoa muốn xen vào nhưng chuyện các cô nói, có vài chuyện bà ta cũng nghe không hiểu. Khó khăn lắm mới chờ được hai người ngừng lại, Triệu Phương Hoa liền vội mở miệng: “Hạ Manh à, nhà con sống ở đâu?”
“Khu Kim Phổ ạ.”
“Khu Kim Phổ? Chỗ đó không phải nội thành nhỉ?”
Hạ Manh buông đũa trong tay xuống.
“Dạ, không được tính là nội thành ạ.”
“Cái gì mà không được tính chứ, chỗ đó còn chút nữa là ngoại thành rồi. Bác đã đi qua một lần, xe điện ngầm cũng chưa tới đó được, không thuận tiện lắm đâu.”
Sắc mặt Hạ Manh khẽ thay đổi nhưng vẫn tiếp lời: “Phải ạ, đúng là không tiện, cho nên hiện tại con đang thuê nhà ở riêng.”
“Mẹ, đợi sau khi bọn con kết hôn, không phải cái gì cũng tiện rồi sao?”
Triệu Phương Hoa nhìn cô gái đối diện, trông thật sự đáng yêu, nhưng xinh đẹp thì ăn cơm được sao? Con trai bà ta cũng đâu kém gì, thật sự không cần phải đi tìm người vùng ngoại thành. Nhưng xem bộ dáng của Hứa Minh Xuyên, nếu bà ta thật sự phản đối, xem ra cũng không có ích gì.
“Thằng nhóc con này, vậy sau này cũng phải về nhà vợ mà? Cả lái xe cũng mất nhiều thời gian.”
Ngón tay Hạ Manh run run.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm nhìn nhau. Hứa Tình Thâm vừa định mở miệng, Tưởng Viễn Chu liền đưa ánh mắt qua cô.
Cô nuốt lại lời muốn nói. Hạ Manh đón lấy ánh mắt của Triệu Phương Hoa.
“Dì ơi, ba mẹ con cũng là người thông suốt. Bọn họ cũng nói chờ con kết hôn, bọn họ sẽ đến thăm chúng con nhiều hơn. Cho nên con và Minh Xuyên đã bàn bạc, sẽ mua một căn nhà rộng chút ạ.”
“Cái gì?” Triệu Phương Hoa nghe thế, trừng mắt nhìn con trai mình. “Chuyện mua nhà các con cũng bàn bạc xong rồi?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước cũng đi xem rồi, mới vừa bắt đầu phiên giao dịch, một trăm ba mươi chín mét vuông cũng không tồi……”
“Ai nói chúng ta phải mua nhà?”
Trên khuôn mặt Hạ Manh có chút không nhịn được nữa.
“Con với Minh Xuyên đều có tiền tích góp, có thể đi vay.”
“Chuyện này không thể được, chúng ta có nhà rồi, không cần mua.”
Hạ Manh không ngờ mới lần đầu tiên gặp mặt, khẩu khí của Triệu Phương Hoa đã như vậy. Vẻ mặt Hứa Minh Xuyên cũng có tức giận: “Mẹ, cuộc sống sau này là của bọn con, hôm nay có thể đừng nói tới những chuyện này được không?”
“Phải đấy!” Hứa Vượng kéo bà ta lại. “Bớt tranh cãi đi.”
Sắc mặt Hạ Manh đỏ lên, cũng không phải người có thể nhẫn nhịn.
“Dì à, dì nói dì có nhà, vậy xin hỏi nhà dì rộng bao nhiêu ạ?”
“Đủ để sống là được…”
“Mấy phòng ạ?”
Triệu Phương Hoa hừ lạnh: “Ba phòng.”
“Ở cùng bà ngoại Minh Xuyên phải không ạ?” Hạ Manh nói xong lời này thì đứng dậy, tay lấy túi đi ra ngoài.
Cũng khó trách, cái kiểu này của Triệu Phương Hoa ai cũng chịu không nổi. Hứa Minh Xuyên sốt ruột đứng dậy, giữ chặt tay cô gái lại: “Manh Manh, đừng như vậy!”
“Đợi đã…” Sau một lúc lâu trầm mặc, Tưởng Viễn Chu cuối cùng cũng lên tiếng. “Chuyện nhà ở của mấy em không cần duy nghĩ, anh sẽ làm.”
Hứa Minh Xuyên ngẩn ra, há miệng mấy cái: “Anh… anh rể.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, thằng nhóc này, sửa miệng cũng thật mau.
“Cửu Long Thương đang để không, trước kia đã là nói sẽ cho em. Em với ba mẹ ngày mai chuẩn bị dọn qua được rồi. Căn biệt thự đó nhiều phòng, còn có sân rộng. Minh Xuyên, chỉ cần là người em thích là được, chuyện tiền bạc nhà ở, em không cần suy nghĩ.”
Hứa Minh Xuyên vội kéo Hạ Manh ngồi xuống lại. Triệu Phương Hoa vừa nghe chuyện nhà ở đã được định thì vui mừng ra mặt: “Phải phải, con còn có anh rể con mà. Mẹ nói không mua nhà là vì nhà của chúng ta không cần phải mua!”
Một bữa cơm cứ bất tri bất giác trôi qua như vậy.
Ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, Hứa Minh Xuyên tiễn Hạ Manh và nhà họ Hứa về.
Hứa Tình Thâm lên xe, Tưởng Viễn Chu tự lái xe về. Anh nhịn không được cười khẽ, nói: “Tình Thâm, thù trước kia của em sau này có người báo cho em rồi.”
“Có ý gì?”
“Cô con dâu nhà họ Hứa này không phải là một trái hồng mềm đâu, mẹ em sau này sẽ không được ngày yên ổn đâu.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Nói như vậy, Minh Xuyên…”
“Loại sự tình này, chúng ta nhọc lòng cũng vô dụng, tình cảm là của hai đứa bọn nó, Minh Xuyên yêu con bé là đủ rồi. Vả lại, mẹ em như vậy, em có thể cam đoan đổi cô con dâu khác thì có thể sống hòa thuận với bà ta sao?”
Điểm này quả thật không thể cam đoan.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, kéo dây an toàn bên cạnh.
Tầm mắt anh nhìn ra, thấy một bóng dáng phụ nữ đang đi ngang qua cách đó không xa. Đuôi mắt anh hơi định lại, thấy người phụ nữ giơ tay vuốt vuốt tóc. Tưởng Viễn Chu thắt lại dây an toàn rồi nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng hồi nãy.
“Sao vậy?” Thấy anh vẫn chưa lái xe, Hứa Tình Thâm không khỏi hỏi.
“Vừa rồi anh thấy được một người… Cảm giác rất giống khi nhìn em.”
“Nói bậy gì đó?” Hứa Tình Thâm không để tâm. “Em cũng không có chị em ruột.”
Tưởng Viễn Chu khởi động xe. Hứa Tình Thâm dựa người ra sau, ánh mắt nhìn sang một bên mặt người đàn ông.
“Anh sẽ không nhầm em với người nào đó chứ?”
Người đàn ông cười khẽ ra tiếng.
“Không cho cười!” Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy. “Nếu có người phụ nữ đặc biệt giống em, liệu anh có thể có cảm giác mới mẻ hơn không? Liệu có thể thấy người khác sẽ thay thế được em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.