Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 74: Tận mắt nhìn người yêu kết hôn

Thánh Yêu

06/09/2016

Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, tình huống như vậy, cô được coi là gì chứ?

Hứa Minh Xuyên tìm được vị trí, kéo Hứa Tình Thâm qua đó.

“Góc như thế này, em cũng không thể xem.”

“Dặn em như thế nào thì em cứ làm như thế đi, nói nhảm nhiều như vậy.” Hứa Tình Thâm đặt túi lên trên bàn.

“Chị đi toilet, em đừng có chạy lung tung.”

“Yên tâm đi.”

Tưởng Tùy Vân đi tới phòng nghỉ, Vạn Dục Ninh đã trang điểm xinh đẹp ngồi ở trước gương, trên người mặc bộ áo cưới màu trắng thuần khiết. Thấy mấy người tiến vào, cô vội vàng đứng dậy.

“Dì nhỏ.”

“Ngồi đi…” Một tay Tưởng Tùy Vân đè đầu vai Vạn Dục Ninh xuống.

“Ngày hôm nay con là cô dâu, không cần đa lễ như vậy.”

Tưởng Viễn Chu đẩy cửa đi vào cũng không đóng cửa lại, ánh mắt Vạn Dục Ninh xuyên qua gương nhìn anh đang lững thững bước tới chằm chằm.

Tưởng Tùy Vân tặng một đôi vòng tay, là một món đồ quý giá lâu năm.

“Vạn nha đầu, chớp mắt một cái, con cũng sắp làm mẹ rồi.”

Phương Thành đứng bên cạnh, vẻ mặt thờ ơ, nhưng dù sao thì hôm nay cũng là ngày kết hôn trọng đại, không thể không chú ý tới giao thiệp. Anh lấy ra một hộp thuốc lá tinh xảo, sau đó rút điếu thuốc ra đưa về phía Tưởng Viễn Chu.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại nơi hộp thuốc lá kia, khóe miệng mím chặt lại dâng lên một vẻ trào phúng, ngọn sóng trong lồng ngực đang cuộn trào mãnh liệt.

Trên hành lang, Hứa Tình Thâm đang bước qua nhanh, những tiếng nói chuyện lọt vào tai, hình như có chút quen thuộc. Cô không khỏi bước chậm lại, lúc đi ngang qua phòng nghỉ thì nhìn thấy mấy người đứng bên trong.

Tưởng Viễn Chu không đưa tay ra, chỉ cười cười: “Tôi không quen hút loại thuốc khác.”

Phương Thành cũng không nói gì, thu điếu thuốc lại.

“Về phần hộp thuốc lá này của cậu, hai ngày trước tôi cũng có một cái, thật trùng hợp, giống với cái của cậu như đúc.” Tưởng Viễn Chu nói xong, lấy từ trong túi ra chiếc khác đưa cho Phương Thành.

“Tôi thấy cậu cũng thích, tặng cho cậu.”

Phương Thành liếc nhìn, chân mày nhướn lên lạnh lùng.

“Không cần, tôi có một cái là đủ rồi.”

Tưởng Viễn Chu ném hộp thuốc lá lên trên bàn trang điểm.

“Hẳn là lần sau tôi nên nói rõ với cô ấy, tôi không thích loại này.”



Người đàn ông bước tới bên cạnh Tưởng Tùy Vân, nói: “Dì nhỏ, chúng ta đi thôi.”

Trong giây phút anh nghiêng người, Hứa Tình Thâm nhìn thấy hộp thuốc lá kia rõ ràng, giống y hệt như cái cô mua tặng Phương Thành.

Có tiếng bước chân đi ra phía ngoài, Hứa Tình Thâm không kịp suy nghĩ gì nữa, đi khỏi đó như chạy trốn.

Trở lại nơi tổ chức hôn lễ, Hứa Tình Thâm ngồi vào bên cạnh Hứa Minh Xuyên, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu cũng tới, người nhà họ Tưởng ngồi ngay vị trí thứ nhất, cạnh sát sân khấu.

Người đàn ông ngồi xuống, khí thế vững vàng.

Người dẫn chương trình cho hôn lễ là một MC nổi tiếng, tài ăn nói rất tốt, lại có sức ảnh hưởng lớn, đủ khiến nhà họ Vạn được nể mặt.

Hứa Tình Thâm đối với trường hợp như vậy còn vô thức trốn tránh, cô lấy điện thoại di động ra để lên bàn chơi game.

Người dẫn chương trình nói rất sinh động, còn dí dỏm khôi hài, chỉ có điều Hứa Tình Thâm chăm chú vào trò Tiêu Tiêu Lạc, một chữ cũng chưa nghe vào tai. Cho đến khi Hứa Minh Xuyên đụng mạnh vào cánh tay phải của cô.

“Làm gì?”

“Ngẩng đầu.”

Hứa Tình Thâm vô thức ngẩng đầu một cái, thấy Tưởng Viễn Chu đang đi thẳng tới chỗ cô. Thân phận của anh ở đây, mỗi một động tác cử chỉ đều không tránh khỏi bị người ta để ý tới, từng ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông chằm chằm, sau cùng tất cả dừng lại trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm.

Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn của cô, coi như không có ai ở đó kéo chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Tình Thâm ra, ngồi xuống.

Trên màn hình điện thoại di động của cô có mấy nhân vật hoạt hình nhí vẫn còn đang nhảy nhót, Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh.

“Tưởng tiên sinh, anh đây là…?”

Tưởng Viễn Chu vẫn chưa trả lời, cho tới khi sự chú ý của mọi người lại tập trung lên người dẫn chương trình ở trên sân khấu một lần nữa, bỗng nhiên anh túm chặt tay của Hứa Tình Thâm.

Cô giật mình hoảng sợ, Tưởng Viễn Chu đứng dậy trước, Hứa Tình Thâm nhíu mi, thấp giọng nói: “Làm gì vậy?”

“Đi theo anh.”

“Em không…”

“Em muốn ngày mai toàn bộ các trang nhất đều đăng tên của em?”

Hứa Minh Xuyên thấy thế, khẽ véo một cái vào chân cô.

“Lo lắng làm gì, mau đi đi!”

Hứa Tình Thâm nghĩ thầm anh ta có chuyện gì chứ.

Cô bị Tưởng Viễn Chu kéo đứng dậy, dưới sân khấu ngọn đèn mờ tối, Hứa Tình Thâm ngồi ở góc lệch, Tưởng Viễn Chu siết chặt tay cô đi về phía trước. Ánh đèn như ẩn như hiện lướt qua tay Hứa Tình Thâm rồi rơi xuống trên người cô, trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.



Hai người đi tới nơi đứng gần người dẫn chương trình nhất, chỗ bên cánh gà, ngoại trừ người trên sân khấu ra thì không có ai phát hiện ra bọn họ đứng ở đó.

Tưởng Viễn Chu đẩy Hứa Tình Thâm đứng trước người mình, sau đó hai tay ôm chặt hông của cô.

“Nhìn cho thật kỹ.”

Hứa Tình Thâm cố sức giãy dụa vài cái, hai cánh tay Tưởng Viễn Chu dứt khoát siết chặt hông của cô, để lưng cô áp ở trước ngực anh không thể nhúc nhích nổi.

Người dẫn chương trình đang nói tới lời thề tốt đẹp nhất, bên tai Hứa Tình Thâm truyền đến tiếng hít thở vô cùng thân thiết, ánh mắt Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn ra sân khấu, cũng không cho cô cơ hội trốn tránh.

Anh và cô ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, anh và cô – thanh mai trúc mã. Anh và cô tình sâu nghĩa nặng, bỗng nhiên, từng hình ảnh đều hiện lên trước mắt.

Khi đó cậu bé Phương Thành đưa cho cô một chiếc nhẫn nhựa, cũng tự tay đeo lên cho cô.

“Tình Thâm, chờ khi nào trưởng thành anh cưới em, có được hay không, có được hay không?”

Hứa Tình Thâm thấy có một cô gái gật đầu lia lịa, được, được.

Ở trước mặt Phương Thành cô không cần phải rụt rè, mà hôm nay, Hứa Tình Thâm lại tận mắt chứng kiến cậu bé ngày nào trở thành một người đàn ông đang cầm một chiếc nhẫn có viên kim cương cực lớn, đang từ từ đeo vào ngón tay của một người phụ nữ khác.

Cô dâu chú rể ôm hôn, Phương Thành nghiêng người, đưa ánh mắt nhìn xuống sân khấu, bắt gặp ánh mắt của Hứa Tình Thâm.

Một ánh mắt nghìn năm, vạn năm.

Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nhếch môi, dùng khẩu hình nói với anh rằng: “Yên tâm, em sẽ hạnh phúc hơn anh.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên một nụ cười giễu cợt, hơi thở lành lạnh phả vào tai cô, kéo tâm trí Hứa Tình Thâm trở lại.

“Khóc hả.”

Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nuốt cơn đau đớn nơi cổ họng xuống.

“Anh khóc sao, em có thể cho mượn bả vai để anh dựa vào.”

“Hứa Tình Thâm, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Anh không tin trong lòng em có thể thấy dễ chịu.”

“Rõ ràng là ngài Tưởng đây thấy trong lòng mình khó chịu, đừng lôi kéo em vào…” Hứa Tình Thâm khẽ cong môi lên, nhìn ra hướng Vạn Dục Ninh ở trên sân khấu

“Cô Vạn xinh đẹp trang nhã, gia thế hiển hách, là một đóa hoa được Tưởng tiên sinh nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, sao lại để người ta hái mất chứ?”

“Hứa Tình Thâm, khiến em thừa nhận rằng em đang đau lòng khó khăn như vậy sao?” Tưởng Viễn Chu nhìn gò má cô chằm chằm, không biết là đang chế nhạo, hay là so đo với cô.

Hứa Tình Thâm bỗng nhiên vỗ vỗ mu bàn tay của Tưởng Viễn Chu, động tác dịu dàng như đang an ủi vậy.

“Tưởng tiên sinh, hiện tại em có thể hiểu được cảm giác trong lòng anh, đang sụp đổ ầm ầm, sau đó vỡ nát…”

Hai cánh tay Tưởng Viễn Chu càng siết chặt hơn, hận không thể vò nát cô ra

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook